¤ 12 | Tôi ghét nước Pháp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mới sáng banh mỏ thôi mà đã phải chịu đủ loại tra tấn tinh thần như vậy quả đúng là không hề tốt cho tim mạch, nhất là đối với những lão già như quản gia Ted.

Thiếu gia James có phải là muốn thắt cổ ông chết tươi không đây? Từ lúc thức dậy đã không biết chạy đi đâu, giao cho ông lên lầu ba dọn dẹp thật sạch căn phòng trống bên cạnh. Nhưng phòng của cô Công nương người Anh vốn đã rất sạch rồi.

Xa xa, có thể nhìn thấy một ông già bịt khẩu trang đội mũ, đang cầm chổi lông gà phủi phủi lớp bụi mỏng trên bệ cửa sổ. Irene vừa đi ngang qua liền vô thức quay đầu nhìn, quản gia Ted một lần nhón chân lau chùi, rồi lại một lần ngay sau đó cúi xuống mắng một câu: "Đồ yêu tinh!", thở hổn hển.

Irene vô thức dừng bước chân. Ánh nắng ban mai phản chiếu qua cửa kính hắt lên liền tạo nên một vầng sáng bao bọc khắp thân thể, những lọn tóc vàng cứ lất phất như thể muốn bỏ chủ chạy theo cơn gió ngoài kia, tha hồ mà tung tăng. Hình ảnh này nếu đập vào mắt người khác liền sẽ làm cho họ phải ngẩn ngơ đắm chìm, ngay cả Victor cũng không ngoại lệ, cậu đang tựa lưng vào lan can cách đó không xa, rơi vào trầm mê.

Thiếu nữ Hoàng gia nổi tiếng lạnh lùng này, giống như một thiên thần ban phước đang mỉm cười với những kẻ phàm phu tục tử. Nhất thời cậu đã chẳng kịp suy nghĩ gì nữa, ngay cả cốc nước đang cầm trên tay cũng giữ không nổi, rơi xuống vỡ nát một phát. Thanh âm chói tai ấy đã thành công lôi kéo ánh nhìn của cô gái nọ. Irene sau khi nhìn về phía vừa phát ra tiếng động, nụ cười hiếm có trên môi liền biến mất, nhất cử nhất động của cô lập tức lọt vào đôi mắt màu xanh bạc đằng trước.

Victor bật cười một tiếng. Cô gái này, từ trước tới giờ đối với cậu đều chỉ tỏ một thái độ chán ghét, vậy mà cậu, một lần lại cứ một lần phải mất kiểm soát vì thái độ đó.

Tỷ như lúc này đây, Irene đang dửng dưng tính bước xuống cầu thang. Cô thật sự chẳng muốn dây dưa với tên con trai này, ở gần hắn có cái gì đó khiến cô không còn là cô nữa, tựa như một kẻ khác.

Vặn hết công suất, Irene bước thật nhanh. Chân váy màu trắng cũng vì thế mà bay ra đằng sau, trông cô lúc này giống hệt như cô dâu đang chạy trốn khỏi điều gì khủng khiếp lắm.

Và ngay sau đó, liền bị chính chú rể tóm được.

Victor nắm chặt lấy cánh tay cô lôi về phía mình: "Nhìn thấy tôi khiến cô muốn bỏ chạy như vậy sao?"

Irene không ưa cái sự động chạm quá mức thân mật này, nhất là đối với người mà mình ghét, nhưng càng cố gắng dãy ra lại càng khiến người phía trước tăng thêm sức chế trụ. Cô lạnh giọng:

"Nếu đã biết rõ thế thì còn không mau buông ra."

Tròng mắt họa thủy bất ngờ đục xuống, lần này không chỉ là tay nữa, Irene phải tần ngẩn khi bị Victor ép sát vào lan can. Nửa người của cô bật ngã ra sau như muốn rơi xuống bên dưới, tay cũng lạnh lùng mà buông ra khiến cô không thể không tự động níu lấy vai cậu.

"Anh đang làm cái gì vậy?!"

"Chẳng phải cô muốn tôi bỏ tay cô ra sao, tôi đã làm rồi còn gì?" Victor nhếch môi cười đểu, cố tình ghé sát mặt mình hơn nữa. Mỗi lần như thế Irene lại phải dịch dần người ra đằng sau, cô không hề biết hành động đó của mình lại khiến cho thân thể hai người càng thêm dính chặt hơn.

Victor chống tay xuống thành hai bên lan can vây hãm cô ở giữa, vì không còn điểm tựa mà bấu chặt lấy bờ vai mạnh mẽ nọ.

Cậu híp mắt: "Nhìn cô hiện tại giống hệt như chẳng thể níu giữ ai ngoài tôi, cũng chỉ có thể nhìn một mình tôi."

"Anh bị điên sao?" Cắn chặt môi, Irene không hiểu lý do từ trước tới giờ tên này luôn đè cô ra mà trêu chọc, hay hắn không biết hậu quả của việc làm này nghiêm trọng tới mức nào?

Nhíu chặt mày liễu một cách không thể chán ghét hơn, cô quát: "Mau thả tôi ra!"

"Là cô không thả tôi đấy chứ, tôi cũng đâu động chạm gì đến cô đâu, thưa Công nương?" Victor cười cợt.

"Anh..." Irene thật sự muốn một đao chém chết hắn. Sau chuyện này cô sẽ không để yên đâu, tuyệt đối không!

"Nói tên của cô."

Trợn to mắt nhìn, lúc này Irene mới để ý trong đôi mắt hắn giờ chỉ toàn ngập tràn một hình ảnh - đó chính là cô. Giọng nói ấm áp phả vào tai, từ khi nào đôi bàn tay đã chạy ra sau lưng cô đỡ lấy, nâng lên chôn chặt sâu trong lồng ngực. Biên độ chập chững cùng nhịp tim hắn cứ như muốn hòa vào làm một với cô, Irene không thể hiểu nổi, cái tên này bị sao vậy?

Cả cô nữa, vì cái gì lại không đẩy hắn ra?

"Anh không có tư cách được biết."

Hừ cười, Victor áp mặt mình vào mái tóc vàng kim mềm mượt ấy mà hít mạnh một hơi, ánh mắt cũng bất chợt lóe lên vài tia lam quang khó hiểu. Đôi môi khẽ nhếch lên tiến đến bên cạnh cánh tai đỏ bừng kia, cậu dịu dàng thì thầm:

"Tôi vốn biết rất rõ, lại muốn cô tự mình nói ra. Nhưng rốt cuộc là tại sao, tại sao cô luôn bướng bỉnh đến vậy?"

Vòng tay mỗi lúc một siết chặt, Irene đang định cất lời nói gì đó thì đột nhiên rùng mình một cái. Không biết lấy sức lực ở đâu, cô tức khắc đẩy hắn ra vung tay tát một cái thật mạnh: "Hỗn xược!"

"..."

Giữa khúc hành lang nhập nhòa ánh sáng, một cô gái xinh đẹp có khuôn mặt đỏ bừng cùng bàn tay nóng rát, tức tối thất vọng gào lên: "Tôi, Irene Mountbatten Windson! Là Công nương của quý quốc London, giờ chỉ vì đồng ý ký kết cái hợp đồng vớ vẩn của các người mà phải chịu bị đối xử như vậy sao?! Kể từ giây phút xuống sân bay tôi đã cảm thấy khó chịu, nhẫn nhịn đến tận giây phút này cũng đã là quá lắm rồi! Tôi thực sự ghét anh, ghét nước Pháp! TÔI CỰC KÌ GHÉTT!!..."

Đối diện cô là chàng trai mà hàng vạn cô gái hằng ao ước, bên mặt sưng đỏ vì vừa lãnh phải một cái tát đau điếng. Trông theo cái bóng dáng của Irene đang bỏ chạy xuống cầu thang, Victor bất lực thở dài.

Có phải cậu hơi quá rồi không. Vừa rồi đúng là không nhịn được mà cắn nhẹ vào tai cô ấy, nhưng chẳng ngờ lòng tự trọng của người Anh lại cao đến như vậy.

Sao mọi chuyện càng lúc càng xấu đi thế nhỉ?(=.=)

Victor vươn tay lên xoa một bên má, xoay người tính chạy theo Irene thì đập vào mắt cậu chính là khuôn mặt đùng đùng sát khí của người đằng sau.

Quản gia Ted với hai con mắt tối sầm nhìn cậu, ho nhẹ: "Thiếu gia, đã có chuyện gì sao ạ? Hình như tôi vừa nghe thấy ai đó nói... ghét nước Pháp?"

Victor nuốt nước bọt cái ực. Trong cái nhà này ai mà không biết nỗi lòng yêu nước của ông quản gia già này chớ? Cậu mà nói thật chẳng lẽ ông ấy chịu để yên thôi sao?

Bước lại vỗ nhẹ vào vai Ted già, cậu cười tươi nói: "À đâu có đâu, tôi là đang nói tôi yêu Paris đấy chứ..."

"Thiếu gia."

"Hả?"

"Cậu bị ai tát hả?"

"Sao ông hỏi thế?" Theo sau là một nụ cười không thể gượng gạo hơn.

"Vì má trái của cậu lằn rõ năm ngón tay kìa."

"...Haha, à thì..." Quả là sát thương đáng nể nha, có lẽ Victor nhà ta sau lần này phải rút kinh nghiệm rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro