¤ 129 | đau đớn khẽ thôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

trong thoáng chốc nhanh như một cái chớp mắt ấy, yoongi cuối cùng đã có thể cảm nhận được cái gọi là đau đớn thấu tận xương tủy. toàn bộ dây thần kinh trên thân thể y dường như đã bị căng đứt toàn bộ, cái cảm giác sự sống đang từng chút một bị hút dần đi này, quả thực cũng là lần đầu tiên y được nếm trải qua.

nó mới thống khổ làm sao.

nặng nề chớp mắt một cái, yoongi gắng gượng nuốt xuống dòng máu tanh tưởi đang trào ngược từ dạ dày lên trên cuống họng, thế nhưng vẫn không thể ngăn nổi cơn đau đang gào thét trong đại não mình. không gian ồn ã ngập tràn tiếng mưa rơi ấy dường như đang dần trở nên mông lung hơn bao giờ hết, trước mắt y lúc này ngoài seungwan ra, cũng chẳng còn lại bất cứ thứ gì.

y làm được rồi, y đã có thể nắm lấy đôi tay đó.

seungwan chết lặng trân trân nhìn yoongi, y cũng đang nhìn cô với đôi mắt sớm đã chẳng còn đáng sợ nữa, bao nhiêu điều cần nói, bao nhiều tội lỗi đều theo ánh mắt này mà chạm vào trái tim cô. nước mắt cứ như vậy mà tràn ra, chẳng theo bất kì một quy luật nào. thân thể cũng đau đớn theo, những xúc cảm tưởng chừng như đã mất đi từ rất lâu rồi, nay bỗng quay lại đau đớn hơn bao giờ hết.

yoongi thở ra thật chậm rãi, y vươn lên cánh tay chẳng còn mấy phần khí lực của mình chạm khẽ vào khóe mắt đỏ lựng nọ. dáng hình này không phải là điều mà y muốn, thứ y muốn là seungwan với dung mạo thanh cao quật cường trước kia, cho dù y có cố gắng thế nào cũng không thể vấy bẩn cô.

mái tóc màu đen...

đôi mắt nâu trầm vảng vất nỗi u sầu...

mười năm trước, em mang dáng hình như thế nhìn tôi, em quên rồi sao?

giữa cơn mưa lạnh lẽo tháng năm, cô gái nọ cứ lẳng lặng ngồi đó, cúi đầu nhìn chàng trai ấy mỉm cười dịu dàng, nụ cười mà hình như bản thân cô đã quên mất từ rất lâu rồi.

tại sao?

"chúng ta sẽ bắt đầu lại... ở một thế giới khác bớt đau đớn hơn, được chứ?"

"..."

"..."

được.

"haha... HAHAHAHAHAHA!!!" seungwan méo mó cười sằng sặc, cô ngửa đầu lên bầu trời đang đổ mưa kia mà hét lớn, tiếng cười như điên như dại thảng chốc biến thành tiếng gào ai oán vang vọng trong khoảng không tĩnh lặng.

những kẻ xung quanh kinh hãi nhìn một màn vừa rồi cũng tức thì ngây ra chẳng dám động đậy. người vừa rơi xuống là yoongi – kẻ mà những tên như bọn chúng đều luôn phải nể phục sợ hãi mà xưng rằng 'quỷ sống', phải rồi... vậy thì sao? cho dù có được ca tụng như thế nhưng y vẫn chỉ là con người, vẫn có thể chết bởi vì một cú ngã từ trên cao.

chưa kể trước khi y rơi xuống, toàn thân đã bị thương không nhẹ.

yoongi louis không phải là thánh thần, y là con người, thứ mà bọn chúng sợ hãi ở y chính là sự uy phong cùng khí chất, không phải là y. bởi vì, có những chuyện... y không thể làm được, cho dù y có giàu sang hay cao quý tới mức nào đi chăng nữa.

tỉ như là cứu vớt gia tộc mình. hay đêm đó ở bến cảng sông thames, nếu như y có thể nắm lấy bàn tay cô gái đó, kết cục của ngày hôm nay phải chăng đã chẳng đau đớn như vậy.

"tôi làm được rồi, tôi giết được anh rồi, TÔI GIẾT ĐƯỢC ANH RỒI!!"

seungwan vẫn ngửa cổ lên trời nhạt nhòa nói, nước mưa cùng nước mắt theo từng đường cong nơi gò má cô nhỏ giọt xuống khuôn mặt vô sắc của yoongi. đôi mắt y vẫn hờ hững mở, thế nhưng lại vô hồn đến đáng sợ, máu tươi tràn ra tứ phía cũng theo nước mưa mà bị gạt đi cùng bụi đất.

chẳng cần phải tốn bao lâu, những tàn dư cuối cùng cũng lẳng lặng theo dòng nước trôi đi thật xa. khoảnh khắc seungwan hạ đầu mình xuống, dư quang tròng mắt của cô lại vô thức nhìn thấy người đàn ông với mái tóc màu ám kim đứng ngay phía trước. cũng giống hệt như cô, biểu cảm thống khổ của gã, là lần đầu tiên cô được nhìn thấy.

"tôi giết được hắn rồi." seungwan không một chút cảm xúc, nhẹ giọng.

bennadic chậm rãi tiến tới khụy người xuống ôm lấy cô nhấc lên khỏi người yoongi... sớm đã chẳng còn động đậy. gã nhắm mắt bế người trên tay hướng cổng chính mà xoay đi, vừa nhấc khóe môi vừa liếc xuống  thân thể gầy nhỏ trong lồng ngực mình, khe khẽ phá tan sự thinh lặng:

"vậy tại sao cô khóc?"

"đau, cơ thể tôi rất đau."

seungwan nhắm mắt siết chặt hai bàn tay mình, kiệt sức ngả đầu vào ngực bennadic như muốn ngủ một giấc, thế nhưng nước mắt vẫn ngăn không được vô thức chảy ra. giây phút đặt cô vào trong xe, dưới đáy mắt mờ nhạt của chính mình, gã dường như đã thấy một vật gì đó bên dưới tay cô, lóng lánh dính đầy máu đỏ.

giống như một chiếc dây chuyền.

...

"boss, người của gia tộc louis đều đã chết, chúng ta có cần..."

tên áo đen chưa kịp nói hết lời đã bị ngay cái gạt tay của bennadic làm cho im miệng, hắn còn trông thấy nụ cười hờ hững của chủ nhân sau khi lên xe ngồi vào ghế lái hình như không giống bình thường. có chút gì đó chẳng cam lòng, mà cũng có chút gì đó tức giận, ngài ấy chỉ làm đến đây thôi sao.

"rút thôi, như vậy là đủ rồi."

thật sự đủ rồi sao, trong khi lão già bá tước kia bọn chúng còn chưa giết được? tên thuộc hạ nhíu mày khó hiểu. nhưng không hiểu thì sao chứ, lời nói của boss chính là mệnh lệnh, cái không hiểu này của hắn có lẽ nên tự cất vào trong lòng thì hơn.

--------------------♤♤♤---------------

"hộc... hộc..."

yerim vừa chạy vừa lau đi nước mưa thấm ướt trên khuôn mặt lạnh đến tím tái của mình, cổng chính của dinh thự ở ngay phía trước, cách cô đã chẳng còn bao xa nữa. ngay khi chỉ còn vài bước chân nữa là đến nơi, cô bỗng nhiên trông thấy đoàn xe của báo đen đang nối đuôi nhau rời khỏi tòa nhà, chưa kể bên dưới bánh xe của bọn chúng còn loãng ra những vệt máu dài thượt, bị nước mưa xối cho loang lổ.

bọn chúng rời khỏi, bọn chúng rời khỏi rồi sao?!

yerim dốc sức chạy thật nhanh về phía trước mãi như vậy, cho đến khi dừng chân ngay trước sảnh chính, cô mới hoàn toàn bị khung cảnh thê thảm xung quanh dọa cho sợ hãi, nhưng nhiều hơn vẫn là đau đớn. từng người từng người một đều bị giết  chết thê thảm, xác người chồng chất lên nhau như thống khổ mà kêu oán, cột đá bị người ta bắn nát, cửa lớn bị đổ sập xuống vỡ vụn. cái khung cảnh tàn sát ghê rợn này, chẳng khác gì địa ngục trần gian.

chân như sắp gãy mà chạy loạn tìm người, yerim gào khản cả cổ họng trong cơn mưa dày hạt rét cóng:

"thiếu gia, thiếu gia!!..."

hết sảnh chính rồi tới sân sau, mọi ngóc ngách trong tòa biệt thự to lớn này cô đều lướt qua nhưng vẫn không thể tìm thấy yoongi. lo lắng cùng hoảng hốt một lúc dằng xé tâm trí khiến cho đầu yerim có dấu hiệu muốn nổ tung, cô khổ sở tựa lưng vào cửa sổ hướng ra ngoài khuôn viên đổ nát xoay người một cái.

đột ngột, lồng ngực bỗng nhói lên đầy hoảng hốt.

bất giác, như có thứ gì đó đâm thẳng vào trái tim đang nhảy lên kinh hoàng của cô một khung cảnh tang tóc đến dọa người.

mãi cho tới khi tiến đến thật sát, nhìn thấy người rồi, yerim sớm đã chẳng còn có thể đứng vững. cô chết trân nhìn cái người đang nằm giữa nền đất ẩm ướt ấy, vô hồn không nhúc nhích. mặc kệ nước mưa có hạ xuống thân thể y nhiều bao nhiêu, y vẫn mãi mãi chẳng đứng lên.

"k... không..."

yerim trợn trừng hai mắt, đôi môi trắng bệch run rẩy nghẹn ngào gào lớn:

"KHÔNGGGGGGGG!!!"

...

jungkook ngây người cảm nhận tiếng thét vừa rồi, bất giác dừng xe ngay trước sảnh chính của gia tộc mình, sảnh chính ngày thường tráng lệ bao nhiêu nay lại hoang tàn bấy nhiêu. nương theo tiếng gào khóc nào đó, cậu điên cuồng chạy tới, từng nhịp rồi lại từng nhịp, tiếng bước chân của cậu lẫn yerim giống như hòa quyện vào nhau, đồng điệu dẫn tới một nơi.

"không đâu mà, KHÔNG THỂ NÀO THẾ NÀY ĐƯỢC!!..." cô khụy người xuống bên cạnh yoongi, mếu máo gọi y, run rẩy chạm vào khuôn mặt lạnh ngắt ấy. cô chậm chạp nâng người con trai nọ lên một chút để y dựa vào lòng mình, sít sao siết chặt.

giữa cơn mưa lạnh ngắt như muốn đông cứng chết người này, vũng máu phía sau đầu y tràn ra ấm áp đến tàn nhẫn. yerim gào thét thật lớn, mặc cho cổ họng có xót rát đến bật máu, cô cũng không thể ngừng được. đây chẳng phải là thứ duy nhất cô có thể biểu thị ra hay sao, nỗi đau này, thật đáng sợ biết nhường nào.

khoảnh khắc jungkook thành công chạy đến nơi tiếng hét phát ra, kết cục lại nhìn thấy thứ mà bản thân không nên thấy.

người con gái cậu yêu đang bi thống ngồi tại đó, khóc thét ôm chặt anh trai cậu trong tay, một câu lại một câu "thiếu gia" đau đớn vang vọng. sự thống khổ thắt lòng như xé gió xé mưa mà lan vào trong trí não, jungkook bật ra một tiếng thở xót xa, đôi chân dường như mất hết sức lực mà quỳ rạp xuống, tròng mắt đỏ lựng cay xè xuống đến tận cuống họng.

cậu... tới muộn mất rồi.

"tại sao, tại sao lại bỏ mặc chúng tôi, TẠI SAO VẬY?!!"

"MUỘN RỒI, JUNGKOOK CẬU TỚI MUỘN RỒI!!!"

yerim phát điên mà hét lên, cô ôm chặt yoongi như muốn khảm thiết y vào trong lòng mình, vừa oán hận vừa đau lòng nhìn người con trai phía trước, chẳng biết làm gì hơn.

ai đó đã từng nói, nợ máu phải trả bằng máu, thế nhưng y... không đáng bị như thế này.

mưa mỗi lúc một lớn hơn, từng dòng từng dòng chảy tràn xuống phía dưới, trượt vào cống rãnh đang lặng lẽ nằm đó những đợt máu loãng của ngôi biệt thự tan hoang đối diện như số phận đã định sẵn.

dưới bầu trời u ám rạng sáng khởi đầu của mùa xuân, gia tộc louis qua một đêm mưa gió lạnh lẽo... chính thức sụp đổ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro