¤ 2 | Ánh mắt kỳ quái

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tôi sẽ trở về." Irene dứt lời xong lập tức quay người định đi, nhưng cô còn chưa kịp nhấc chân liền đã bị kẻ kia giữ chặt cánh tay.

"Thân là quý tộc London, Công nương lại xử xự hệt như một đứa trẻ, dẫu cũng chỉ vì chúng tôi tiếp đón muộn mà hờn dỗi bỏ về, thậm chí tất cả đều đã có lý do chính đáng... Cô không thể niệm tình bạn bè giữa hai nước mà tha thứ cho chúng tôi sao?" Cậu đã đến tận nơi mà cô còn muốn đi ư? Đâu có dễ thế.

Tên này, thật quá đáng ghét! Irene giật mạnh tay mình ra khỏi bàn tay rắn chắc nọ, quát lớn: "Đừng chạm vào tôi!" Nói rồi cô dứt khoát bước đi, chứng tỏ cô đã thỏa hiệp.

Victor nhìn theo bóng dáng thướt tha mà cứ cố tỏ ra hùng hồn kia mỉm cười, nụ cười cậu thật đẹp nhưng cũng thật nguy hiểm. Đừng có chạm vào sao? Không có khả năng đâu.

...

Sự chán ghét đối với tên con trai kia ngày càng tăng khi thứ Irene nhìn thấy không phải một chiếc ô tô sang trọng, mà thay vào đó là thứ phương tiện bụi bặm nhất - mô tô phân khối lớn.

Hắn thật sự đang đùa giỡn cô.

"Đây là lời xin lỗi chân thành của các người sao?" Irene lạnh giọng nói với tên đằng sau, ngay cả quay đầu trừng mắt nhìn cô cũng cảm thấy không xứng.

Sau khi giao túi hành lý không nặng lắm của người trước mặt cho bảo vệ, Victor lúc này cũng đang tao nhã nối gót theo sau. Nhưng vừa đi được đôi bước thì cậu đã bị giọng điệu lạnh lẽo, có vài phần tức giận kia làm cho khựng lại. Biết lý do vì sao thì cậu không khỏi cười gian, nhưng gương mặt lập tức đổi thành biểu cảm hối lỗi chân thành, ỉu xìu nói: "Bởi vì kẹt xe cho nên tôi mới phải đổi phương tiện tiếp đón. Công nương không phải vì thế mà muốn bỏ về nữa chứ?"

Câu trả lời mang tính chất trêu đùa cũng không hề mang chút thành ý nào như vậy... thì bảo Irene cô phải tin thế nào đây?

Siết chặt tay thành nắm đấm, cô biết Victor muốn đả kích mình. Nhưng đối với một tiểu thư luôn tiếp xúc đủ thể loại giả tạo trong Hoàng gia như cô thì chừng này đâu là gì. Hắn muốn chơi, thì cô đây rất hân hạnh mà bồi phụ giúp sức rồi.

"Anh bảo tôi phải ngồi lên cái thứ này sao?" Irene mặt không đổi sắc nhìn tên đàn ông cao hơn cô hẳn một cái đầu kia mà rằng: "Thế bây giờ tôi phải ngồi kiểu gì?"

Ai chà, cô càng cố tình tỏ thái độ đó thì cậu lại càng hứng thú hơn thôi. Hình như vị Công nương này không hề cảm nhận được chút mưu mô nào từ hai con ngươi xanh bạc kia cả: "Cái thứ này sao? Vậy mà vẫn có những kẻ muốn ngồi cũng chẳng được đấy." Victor nheo mắt nhìn cô, cậu ghét vô cùng cái biểu tình thờ ơ lạnh nhạt đó, cậu không tin cô gái này không chịu thay đổi sắc mặt.

"Và cô không biết cách ngồi?" Khóe miệng chợt nhếch lên tà tứ, cậu khiến Irene bất giác nghi hoặc, lùi ra sau một bước.

Cậu thấy thế thì mỉm cười nhẹ nhàng, tiến nhanh về phía cô: "Vậy thì xin thứ lỗi..."

"Á!" Chưa kịp tiêu hóa hết ý tứ trong câu nói kia, cô liền bị một trận thiên hoàn địa chuyển làm cho sợ hãi.

"Anh!... anh..." Thoáng cái đã bị cánh tay nào đó bế bổng lên đặt trọn trên yên xe, Irene tức giận đến mức không thể nói thành lời. Cả người cô cứ như vậy cứng ngắc trong vòng tay nọ, thực sự là quá điên tiết mà!

Tức giận rồi.

Victor cười nhẹ hai tiếng, phải nói là cực kỳ mãn nguyện. Cậu mặc kệ những ánh mắt trầm trồ ghen tị ngoài kia, ghé sát gần khuôn mặt đang đỏ ửng của ai đó mà trêu chọc: "Không ngờ gương mặt giận dỗi của Công nương lại có thể mê người như vậy nha."

Sao... sao hắn dám? Sao tên quý tộc chết tiệt này dám?!! Chưa bao giờ cô bị đối xử như thế này. Ánh mắt của hắn, giọng nói của hắn sao lại đáng ghét tới như vậy chứ? Bộ mặt của cô thoáng một cái đã bị hắn làm cho tan vỡ.

Nhưng đâu chỉ có tức giận là xong, Victor chính là muốn nhiều hơn thế nữa. Cười tủm tỉm, cậu liền tách ra xoay người ngồi lên phía trước, trong lúc Irene vẫn còn đang giãy giụa đòi xuống thì đã bị cậu tóm mạnh lấy hai bàn tay cô, kéo qua thắt lưng mình nhẹ nhàng siết lại.

"Anh làm cái gì thế?!" Irene cả người đã thành công dính sát vào kẻ bên trên, cánh tay bị ép vòng lên đích xác cưỡng chế qua eo cậu. Cô tức giận quát, chỉ thấy cậu nghiêng đầu ra phía sau gần mặt mình mới thảng thốt quay đi.

Đập vào mắt là hai cái tai đỏ bừng lên vì xấu hổ, Victor không khỏi cảm thấy cô đáng yêu mà nhếch khóe miệng: "Nếu cô không muốn bị rơi chết thì bắt buộc phải... ôm tôi mà thôi."

"Cái gì..."

"VÈOOOOOOOOOO!!!..."

Irene chưa kịp chừng mắt phẫn nộ thì chiếc xe đã cuồng nộ phóng đi.

Hai bàn tay cô lúc này không còn bị cưỡng chế nữa, nhưng chính cô lại không dám buông hắn ra, chỉ có thể phẫn nộ mà ôm chặt, cảnh vật xung quanh cứ như tia sét vùn vụt chạy qua. Run rẩy nhắm chặt mắt, cô bất giác áp mặt vào lưng người phía trước. Cô ghét cay ghét đắng tên này, ghét cả Paris!

Thấy vòng tay càng lúc càng siết chặt, Victor đang lái xe không khỏi gian tà sung sướng, cậu tăng nhanh tốc độ.

Có vẻ như bước đầu đã thành công.

Nhìn bầu trời xế chiều đang dần tối đen, cậu lại híp mắt về hướng Tây. Chắc hẳn lúc này Auguste đã bắt đầu hành động rồi nhỉ?

Vặn ga hết cỡ, chiếc mô tô tựa tia lửa mang trên mình thiếu nữ mặc váy trắng, chạy sâu vào màn đêm u ám.

----------♤♤♤----------

Đúng như suy nghĩ của Victor, lúc này đây, tại khu nhà hoang phía Tây ngoại ô đang diễn ra một vụ giao dịch bí mật.

Katherine ngồi đối diện không khỏi lo lắng, vì sao Auguste thiếu gia lại không ra mặt và chỉ để cho lũ thuộc hạ thực hiện việc quan trọng này? Cô có vò đầu bức tóc tới cỡ nào cũng không tài nào nghĩ ra lý do. Rồi còn, chỉ vài phút nữa là chính thức đến giờ giao hàng nhưng cậu ấy lại chạy đi đâu mất.

Thiếu gia à, rốt cuộc cậu đang ở đâu?

Đang lúc không biết phải làm sao thì điện thoại chợt reo, Katherine định vươn tay ấn nút nghe, nhưng khi nhìn thấy tên người gọi hiện lên màn hình thì lập tức cúp máy. Cô không quan tâm điện thoại vẫn tiếp tục rung, chỉ rũ đôi mắt thầm đánh giá hai cô gái phía đối diện.

Cô gái bí ẩn toàn thân chỉ diện một cây đen đang ngồi vắt chéo chân kia chính là lão đại bang Hắc Long sao? Mang vẻ đẹp u buồn thướt tha cùng làn da trắng sứ, Katherine chỉ hơi tò mò trang phục cô ta mặc hôm nay. Tóc dài đen nhánh, bộ đồ bó sát cũng màu đen, giày đen, áo dạ dài qua đầu gối cũng đen nốt... chỉ trừ đôi mắt tĩnh lặng sâu hun hút kia là tô điểm màu nâu nhạt. Từ khi bước chân vào đây cô ta vẫn chưa hề mở miệng nói một câu nào quá hai từ, trầm tính tới mức ngột ngạt.

Thế nhưng cô gái đứng phía sau lại hoàn toàn khác, khuôn mặt sắc nét mỹ miều, trên môi luôn nở một nụ cười đầy khiêu khích. Nếu cô nhớ không nhầm thì vừa nãy người bên cạnh gọi cô ta là Joyann. Đối với người phụ nữ kín đáo phía trước thì cô gái này lại vô cùng khiêu gợi, những đường cong ẩn hiện bên trong chiếc váy trần bó sát đen tuyền kia thật làm người ta phải nóng máu. Chúa ơi, Katherine thầm cảm ơn vì mình là con gái.

Nhưng cô vẫn cảm thấy có gì đó không ổn. Hai cô gái này kiên nhẫn hơn tưởng tượng, hầu như không có vẻ gì khó chịu hay thiếu kiên nhẫn vì đối tác làm ăn chưa xuất hiện.

Thời gian cứ chậm chạp trôi đi, cho tới khi chỉ còn hai phút cuối cùng, Katherine đang ngồi thì bỗng bị một đàn em chạy vào lôi đi. Trong phòng thoắt cái chỉ còn hai người nọ.

Joyann với thân hình bốc lửa kia cười khẽ hai tiếng, kéo mạnh cái ghế ra rồi ngồi phịch xuống: "Haizz Wendy à, chị có nghĩ chúng ta đã bị phát hiện rồi không?"

Không có phản ứng gì nhiều, người con gái tên Wendy hơi đảo tròng mắt: "Thì sao?"

"Thì sao nữa? Rõ ràng chúng ta vì muốn cướp vụ này của lão già Hắc Long kia mà tốn không ít diệu kế lừa được tới bước này. Nếu như không thành công chẳng phải sẽ rất nguy hiểm sao?" Cô em không vui mà cất cao giọng.

Wendy không nói gì, ngón tay mân mê vào nhau như đang suy nghĩ, bất chợt cô đứng dậy bước ra ngoài. Joyann ngơ ngác một chút rồi cũng lập tức chạy theo.

Quả như cô dự đoán, bọn họ đã bị phát hiện là kẻ giả mạo. Bên ngoài, một toán người với những khuôn mặt hung tợn đang trừng mắt phẫn nộ.

Tên trọc đầu nghiến răng quát lớn: "Lũ tiện nhân, lại dám lừa bọn tao. Muốn cướp hàng? Đâu có cửa!"

Điều tra nhanh như vậy sao?

Joyann bước ra sau thì bị một màn này làm cho sững người. Nhìn sang Wendy sớm đã nhíu chặt mi tâm thì không khỏi lo sợ một chút.

"No no no, các anh đang nói linh tinh cái gì vậy? Chị em em thật quá oan uổng mà, khi không tự nhiên lại bị mắng." Cô giả vờ đau khổ ngồi sụp xuống, thân hình khêu gợi cũng vì vậy mà chỗ kín chỗ hở.

Tên đầu trọc thoáng cái mặt đỏ bừng. Cô gái xinh đẹp kia đáng yêu như vậy, yếu đuối là thế, lý nào lại có thể lừa lão đại được, có khi nào Boss nhầm không?

Trong khi đó, Joyann tiếp tục vươn tay ôm mặt khóc nức nở. Qua kẽ hở của ngón tay có thể chiêm ngưỡng biểu tình đang dần sập bẫy kia, cô không khỏi cười thầm.

Diễn thì phải diễn cho tới cùng. Wendy nhăn mày khi nhìn cảnh cô em gái lắm trò đứng dậy, thút thít hướng tên đầu trọc bước tới. Nó lại định làm gì với tên cầm đầu đó đây?

"Chị em bọn em chỉ đang lạc đường thôi mà, anh phải tin chứ..." Joyann chớp chớp con mắt ướt át của mình. Thấy tên kia vẫn còn hơi do dự nên cô đành phải ra chiêu cuối cùng, dùng thân thể gợi cảm mê hồn kia áp sát hắn.

Quả nhiên, sự phẫn nộ trong mắt tên trọc đầu kia đã được thay thế bằng tia dâm dục, xấu xa. Cô thấy vậy thì được đà chu đôi môi đỏ mọng của mình lên, ưỡn ẹo nói:

"Tin bọn em đi mà, được không?" Đồng thời cầm lấy cánh tay của hắn đặt lên vòng eo thon gọn.

Trong không gian yên tĩnh vang lên tiếng nuốt nước bọt rõ ràng. Đàn em của tên cầm đầu cũng không thể nào thoát khỏi sự khiêu khích ra trò này, hít sâu vài hơi kiềm chế.

"Aaaaa!..." Bọn chúng bị tiếng thét của đại ca làm cho giật bắn. Khoảnh khắc bọn chúng đang chờ cái chuyện đỏ mặt nào đó sắp xảy ra, thì không hiểu tại sao bụng tên đầu trọc đột nhiên có một nhát dao.

Hắn ngã vật xuống, trừng mắt nhìn mỹ nữ đang cười khẽ mà vung vẩy cán dao: "Là nó dở trỏ, giết chết hai con đ* kia cho tao!!" Tức giận rú lên, hắn vì đau đớn mà nhăn hết mặt mũi.

Nghe thấy mệnh lệnh, mấy tên đàn em đang thộn mặt tức khắc xông lên. Joyann bĩu môi cầm dao xỉa từng người một, dù sao cũng chỉ là mấy thằng háo sắc.

Thấy vậy, không để em mình thất thế, Wendy cũng bắt buộc phải xông lên theo. Con bé này, đúng là không sợ chết mà.

Bên dưới hỗn loạn sặc mùi căng thẳng, ấy thế mà chẳng ai để ý, phía trên sân thượng của tòa nhà đối diện lại có một đôi mắt đang chăm chú quan sát, đáng sợ đến rùng mình.

Sớm đã chẳng có hứng thú với ba cái chuyện hàng hóa vớ vẩn, nhưng vì James năn nỉ ỉ ôi, Auguste mới lười nhác gật đầu. Lại chẳng ngờ vì thứ tạp nham ngoài ý muốn này mà xem được một màn kịch hay.

"Thiếu gia, chúng ta nên về thôi, hai người kia nên giao lại cho Hắc Long bang xử lý." Katherine đứng đằng sau nhẹ giọng nhắc nhở. Cô từ nhỏ đến lớn luôn ở bên cạnh thiếu gia, ấy vậy mà chưa bao giờ thấy y chú ý một chuyện gì đến thế, đây có thể coi là lần đầu tiên đi.

"Anh trai tôi đâu?"

Katherine đang mải mê suy nghĩ, đột nhiên lại bị âm thanh thản nhiên dửng dưng của Auguste đánh thức: "James thiếu gia hiện đang ở dưới ạ, cậu còn chuyện gì cần căn dặn không?"

Y không nói, cũng chẳng buồn quay đầu lại, khiến cô không thể nhìn rõ được biểu hiện của y. Mất một lúc, y mới từ tốn hồi âm hai từ: "Đi đi."

Katherine biết, cái con người âm trầm khó đoán này chẳng một ai có thể lay chuyển được. Nếu như lời y nói ra bị xem như không khí thì chắc chắn rằng, các người sẽ không thể sống nổi qua ngày mai.

Đợi cho tới lúc cô hoàn toàn lui xuống, Auguste mới nhẹ nhàng chớp mắt. Thứ mà y đang nhìn, không phải cảnh tượng chém giết phía dưới, tròng mắt đen u tối khẽ dõi theo một dáng hình đang thoắt ẩn thoắt hiện. Cái dáng hình đẹp đẽ đó mới hoàn hảo làm sao, từng đường nét trên khuôn mặt ấy giống như được chạm khắc bởi thánh thần vậy.

Và nếu như, nếu như chính tay y có thể đập nát cái thứ quá mức hoàn mỹ đó thì sẽ thế nào nhỉ?

Một ý niệm ghê rợn chớp nhoáng hiện lên trong đầu nhị thiếu gia. Mái tóc y khẽ khàng đung đưa trong gió, mang theo một khung cảnh phiêu bạt đến ám ảnh.

Wendy mệt nhọc tung một cước vào lưng của kẻ sắp đánh lén em gái mình, vừa thở dài vừa thầm than: Tại sao đến lúc này Seline vẫn chưa tới chứ? Bọn cô thực sự muốn về lắm rồi.

"Haha, cảm ơn chị yêu." Joyann kết thúc một tên xong liền quay đầu cười thật tươi với chị mình.

Wendy vì hành động sỗ sàng của cô mà không khỏi nghiến răng, mắng: "Còn dám cười! Không phải do em hết sao? Nếu có lần sau chị tuyệt đối tống cổ em ở nhà."

"Ơ kìa sao lại thế nữa..." Joyann chưa kịp cáo trạng thì lại bị một tên vung gậy vụt tới, khó khăn tránh qua tặng cho hắn vài đấm tóe cả máu mồm.

Wendy thở dài nhìn đống thi thể hỗn độn dưới chân, đang định rút máy gọi cho Seline thì bất chợt, cô cảm thấy sống lưng mình một trận lạnh buốt. Nhíu mày xoay người tìm kiếm cái cảm giác nổi da gà vừa nãy, cô như được ai chỉ dẫn mà nhìn lên sân thượng của tòa nhà hai tầng phía đối diện.

Nếu như cho Wendy lựa chọn, cô tuyệt đối sẽ không ngẩng đầu. Bởi vì ở trên kia, người con trai được bao bọc bởi vầng đêm lạnh lẽo của ánh trăng, đang hướng đôi mắt sâu hoắm như cánh cửa Địa Ngục chòng chọc nhìn. Đột nhiên cô run lẩy bẩy, một cảm giác sợ hãi lan ra toàn thân, con ngươi đen tuyền đó như đang tham lam liếm láp khắp cơ thể cô vậy.

'Liếm láp' từ trên xuống dưới, một chỗ cũng không bỏ sót.

Hắn là ai, tại sao lại có thể đáng sợ như vậy? Wendy như bị đông cứng tại chỗ, cô muốn quay mặt ra chỗ khác nhưng không tài nào quay được.

Gió đêm khẽ thổi khiến vạt áo và mái tóc hắn tung bay phất phơ, ánh mắt đó khẽ nheo lại như hướng phía cô mà bảo rằng:

Tôi muốn cô.

Cho đến lúc bản thân bị em gái lôi đi, Wendy vẫn chưa thể hoàn hồn nổi. Cô thầm ước mình sau này và mãi mãi sẽ không bao giờ phải gặp lại ánh mắt đó nữa.

Nhưng tiếc thay, cô nào đâu biết rằng, suốt phần đời còn lại của mình...

Vĩnh viễn không thể thoát khỏi hắn.

"Chị, sao vậy?"

Chớp mạnh con mắt, Wendy không biết từ lúc nào mình đã yên vị trên xe ô tô. Ngồi bên cạnh là Joyann, còn ngay phía trước đang lái xe chính là Seline.

"C... cậu tới hồi nào vậy?" Đây là câu hỏi dành cho cô gái có đôi môi quyến rũ phía trước. Như nhớ ra cái gì, Wendy bất giác lắc lắc đầu, tiếp tục hỏi: "Mà Seline à, sao cậu lại đến muộn thế?"

Câu trước câu sau chả ăn khớp gì cả, làm cho Joyann một bên bật cười còn cô gái kia vốn đang bình thường cũng trở nên khó chịu.

Em gái đáng yêu như vô tình nhận ra cái gì đó hay ho, vội rướn người ngắm nhìn cô chị thân thiết. Joyann trợn mắt nắm lấy cằm cô gái đẹp như hoa hậu này xoay về phía mình, hét tướng: "Oh Seline, môi chị bị ai cắn vậy?!"

Nghe em mình hỏi, Wendy vốn đang thẫn thờ cũng thoáng cái giật mình, bèn trườn lên nhìn theo. Đúng thế, cánh môi trái tim xinh xắn kia hiện đang sưng đỏ, cạnh khóe môi còn có dấu răng mờ mờ. Sự ám ánh đối với người đàn ông lúc nãy cũng vì vậy mà biến mất, cô tò mò không thôi:

"Seline, cậu..."

"Hai người tránh ra mau!" Seline bị nắm cằm thì không khỏi khó chịu, cô trừng mắt gằn: "Đừng có nắm cằm tôi!"

Hiếm khi mới thấy bạn thân tức giận, hai chị em không khỏi thắc mắc nhìn nhau rồi ăn ý lắc đầu.

Seline đang lái xe vươn tay chà mạnh môi, trong mắt chỉ toàn khói lửa bốc lên nghi ngút, còn không thẹn thầm rủa một câu:

Con chim chết tiệt!

















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro