¤ 32 | Tai ương dẫn lối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyện gì đến cũng sẽ đến, cho dù Katherine có cật lực giấu diếm cách mấy cũng không thể ngăn cản được cơn tức giận hiếm thấy của James.

Cô ngây ngốc nhìn vị đại thiếu gia đứng lặng lẽ bên cạnh chiếc giường nơi Wendy đang còn mê man chưa tỉnh. Hơi liếc nhìn lên đôi chân mày nhíu chặt của hắn, cô thật sự rất lo sợ ngài ấy sẽ phát hiện ra.

Nhưng nào đâu như Katherine tưởng, lời cầu nguyện của cô sẽ chẳng đi đến đâu vì James đã rõ ràng hết rồi. Hắn không nói gì dứt khoát xoay người bỏ đi, lúc này trên người đã không còn bộ dạng ngả ngớn nữa. Các cô hầu thường ngày hay tiếp xúc với thiếu gia cũng bất ngờ không thôi, chưa bao giờ bọn họ thấy ngài như vậy, âm u cùng lạnh lẽo.

Sau khi James rời khỏi phòng thì được vài giây quản gia Ted xuất hiện. Ông đi cùng một chàng trai mặc áo blouse trắng, biểu tình lo lắng đi đến chỗ Wendy.

"Katy à, cô gái này sao rồi cháu?"

"Không khá hơn tí nào ông ạ, cô ấy mất máu nhiều quá." Thở dài, Katherine hướng mắt ra ngoài hành lang, vừa nói vừa suy nghĩ.

Hướng đại thiếu gia vừa đi chính là phòng của Auguste thiếu gia mà, ngài ấy tới đó làm gì?

Quan sát sắc mặt tái nhợt không còn chút máu của Wendy, quản gia Ted có chút đau lòng. Tuy chẳng quen biết và cũng chẳng hiểu ngọn ngành mọi thứ, nhưng trước một cô gái xinh đẹp bị hành hạ đến thân tàn ma dại như thế này, ông không thể yên tâm.

"Mau qua đây nào Charles, tới chăm sóc con bé đi."

Chàng trai mặc áo blouse trắng vừa nãy liền gật đầu chậm rãi bước qua. Biểu tình trên mặt vốn bình thản nhưng ngay sau khi nhìn thấy rõ thân ảnh kia rồi, cậu lập tức kinh ngạc, ngờ vực lên tiếng: 

"Đ...đây chẳng phải là con gái của Nam tước Baronne, tiểu thư Wendy Baronne sao?! Tại sao cô ấy lại có thể xuất hiện ở đây?!..." Và thương thế trên người do đâu mà có?

Thế nhưng cho đến cuối cùng Charles vẫn không thể nói hết câu, vì cậu đang bị biểu cảm của hai người đằng sau dọa cho cứng miệng. Cả quản gia Ted lẫn Katherine đều tròn mắt kinh hãi, hoảng hốt bắt đầu lan đầy trên nét mặt họ. Nhất là ông quản gia giật mình tới nỗi chân không đứng vững nổi, phải ngồi xuống ghế.

Nam tước Baronne, cái tên từ rất lâu rồi đã không còn ai nhắc đến, ông suýt chút nữa cũng đã không còn nhớ rõ câu chuyện kinh hoàng của gia tộc này cách đây gần hai mươi năm. Khi đó chính là thời điểm loạn lạc leo cao, chèn ép các quý tộc phải triệt sát lẫn nhau, mà đáng thương nhất lại chính là vị Nam tước* nhỏ bé đó...

Baronne.

*Tiếng anh là Baron, tước hiệu thấp nhất trong năm tước hiệu quý tộc của phong kiến châu Âu: Công tước, Hầu tước, Bá tước, Tử tước, Nam tước.

Thật không ngờ có một ngày dòng dõi của con người đó lại có thể xuất hiện ở đây. Những tưởng toàn bộ dòng máu ấy đã tan thành tro bụi rồi chứ, thế nào mà lại...

Đúng là thiên lý trêu ngươi, nhân quả báo ứng tự tìm đến nhau mà.

...

Gió lạnh cứ từng trận từng trận nổi lên đầy buốt cóng.

Trong phòng riêng, Auguste đang diện vô biểu tình dùng khăn giấy lau đi những vệt máu lòng bàn tay. Trạng thái quá mức yên ắng làm cho sự vật xung quanh y gần như ngộp thở.

Nhưng chưa được bao lâu, cửa phòng y đột nhiên bị ai đó không thương tiếc tặng ngay cho một cái đẩy cực kỳ mạnh bạo. Hệt như thù oán với nó, James sau khi lao thẳng vào phòng thì cũng không quên đóng sầm cửa lại.

Không gian riêng tư bị quấy rầy không khỏi làm cho chàng trai đang ngồi phải đảo tròng mắt. Rót ánh nhìn chẳng mấy thiện cảm của mình lên anh trai, Auguste tựa như Tu La đang bạo nộ trong lòng, sẵn sàng bộc phát.

Đón nhận ánh nhìn âm hiểm như vậy nhưng không hề tránh né, James dửng dưng tiến đến trước mặt y, khó chịu lên tiếng: "Hãy nói là em không hề có tình cảm gì với cô gái đó."

Lông mày đã có dấu hiệu muốn nhíu lại, y đã thôi lau máu trên tay mà từ tốn đứng dậy. Khóe miệng chếch lên thành một hình vòng cung đẹp đẽ, du di gót chân mình, Auguste khẽ nhả ra bốn chữ: "Nếu có thì sao?"

"Thì anh sẽ giết chết cô ta."

Chết tiệt, tại sao hắn lại phát hiện ra điều này muộn thế chứ! Ánh mắt mỗi lần nhìn cô gái tên Wendy đó, sự quan tâm tàn nhẫn đến đặc biệt đó không nên có trên người nó. Đi quá xa rồi, trò đùa này đã trệch khỏi đường ray mất rồi.

Đừng bao giờ coi trọng bất cứ ai em trai à, đừng bao giờ để tình yêu chinh phục. Những kẻ như chúng ta thì không thể tồn tại điểm yếu!

Hắn... rốt cuộc phải làm sao đây?

Bật cười một tiếng, Auguste đút hai vào túi quần ngửa đầu lên trần nhà, mái tóc xõa tung trước trán che đi tròng nhãn không biết thành dạng gì của y. Đường cong trên phiến cằm nhạt nhòa ánh lên chút tang tóc, khóe miệng y cứ thế mà lạnh lẽo chuyển động: "Muộn rồi, dù anh có giết chết cô ấy thì cũng đã muộn rồi. Vì em đã..."

Trói buộc Wendy bằng chính máu của mình.

Cô là của y, cho dù có biến thành cái xác khô thì cũng chỉ có thể thuộc về một mình y. Đừng một kẻ nào ngu ngốc mà muốn vươn tay chạm đến, biết không?

Nước mắt sẽ rơi và máu sẽ đổ đấy.

...

Trục quay vận mệnh đang cót két chuyển động, giữa muôn ngàn lý do người ta lấy ra để than trách số phận thì cái hợp lý nhất chính là...

Mặc kệ hết tất thảy.

-------------♤♤♤-----------

Trên đoạn đường Les Helles xinh đẹp của Paris hiện đang đông nghịt người. họ đang đứng chen chân không ở đâu khác, chính là cổng chính của nhãn hàng thời trang nổi tiếng - Valentino.

Mặc dù gió tuyết đang rơi mỗi lúc một nhiều, nhưng vẫn càng ngày càng có nhiều thiếu nữ, với một trái tim bất chấp cả buổi sáng trước cái lạnh thấu xương chỉ để được nghía qua một chút thần tượng của mình.

Anh chàng siêu mẫu nổi tiếng thế giới - Christian Mohamed. Tình yêu của các cô gái, người đàn ông trong mộng hằng đêm vẫn hay mơ về. Cho đến khi hắn đường đường chính chính xuất hiện, một số fan cuồng đã nhịn không được mà bật khóc, thậm chí có người còn ngất xỉu ngay tại chỗ.

Vâng, thật quá ngu muội.

Seline đang ôm mèo cưng trên tay khinh bỉ hừ một tiếng. Cô thật sự muốn vung cái loa lên và hướng thẳng vào mặt mấy đứa con gái thừa thời gian, vô nghĩa hò hét bên ngoài kia sự thật, rằng: Thần tượng của mấy người không hề giống như trong tưởng bở đâu ha!

Đẹp trai ư? Thì đúng là có chun chút nhưng đâu đến mức phải vái hắn như vái mẹ vậy chứ. Đào hoa ư? Cái đó cô cóc cần biết, mà có lẽ hắn cũng phong lưu thật, đám fan ngoài kia nói không điêu thì có lẽ đã hơn khối mấy tay lãng tử trên đất Pháp rồi. Nhưng đó thật sự chỉ là cái mác bên ngoài thôi, còn nói thẳng ra thì... E hèm:

Mẹ kiếp cái tên "SIÊU MẪU SIÊU CẤP ĐẸP TRAI", "NGƯỜI TÌNH TRONG MỘNG CỦA CÁC CÔ GÁI" quả thật là con mẹ nó lừa đảo!! Hắn đích thực là một con cầm thú biến thái khủng bố nhất hành tinh, khuôn mặt bỉ bựa bức người nhưng vô cùng háo sắc. Hắn dám khốn nạn đặt tên cho một chú mèo ba tư là chuột, đấy, sỉ nhục động vật! Hắn dám thốt lên một câu cảm khái người ta là "cũn cỡn", đấy, sỉ nhục phụ nữ!

Tên điên Mohamed chết tiệt này là loại người đáng bị lên án, thanh chừng hắn sớm chừng nào thì càng tốt cho xã hội chừng đấy thôi.

Haizz tội nghiệp mấy cô nàng ngoài kia quá, lại bị vẻ ngoài của tên khốn này lừa. Cũng thật may là cô đã sớm nhận ra con người thật của hắn, nếu không thì...

Hả?

Seline giật mình lắc lắc đầu, cho dù không nhận ra bộ mặt thật của hắn thì cô cũng tuyệt đối không ngu muội như bọn họ. Phải, tuyệt đối không đâu.

"Đã ai nói rằng cô rất đơn giản chưa?"

Nghĩ gì trong đầu đều hiện hết lên mặt rồi kìa.

Câu hỏi của Christian đã thành công lôi cô từ trong mộng tưởng trở về thực tại, cũng thành công làm cô giật mình phát hiện từ khi nào bản thân đã bước chân vào thang máy, và còn ở một mình cùng với tên khốn này.

Thoáng ngượng vì hắn đang đứng sát gần, Seline liền khó chịu dịch người về một góc trong cùng của thang máy, trừng mắt với người đang cười châm chọc kế bên: "Mặc kệ tôi."

Cái hành động đáng yêu đó khiến cho con thú trong Christian nhoáng một cái đã phá kén chui ra. Mím môi tiến về phía trước, hai tay chống lên hai bên đầu cô, hắn bao vây vào giữa.

Hành động này đã thành công làm cho tiểu hồ ly phải hoang mang đỏ mặt, không biết làm gì ngoài việc ôm chặt chú mèo đang ngái ngủ trong lồng ngực. Hại cho con 'chuột' bị nghẹt thở cứ "ngao ô~" mãi không ngớt. Thế nhưng chủ nhân còn có chuyện quan trọng nha, không thể giúp cục cưng được rồi.

"Bây giờ chúng ta nên tập làm quen cho buổi photoshoot nhỉ?"

Câu nói vô vàn hàm ý cùng đôi mắt chứa đầy lửa nóng của Christian khiến Seline phải run sợ. Nuốt nuốt nước bọt, cô thầm rủa tại sao thang máy lại chạy chậm như vậy chứ. Cứng ngắc kéo giãn mặt mình ra như không thèm để ý, cô xua xua tay: "À haha không c... cần đâu, thật ra t... Hmmm!!..."

Câu nói ngắc ngứ chưa kịp thốt ra hết thì môi đã bị hắn hung hăng lấp kín, cô trợn to mắt không dám tin mà nhìn hắn. Tên khốn này lại dám hôn cô lúc này, lỡ như thang máy bật mở và có người nhìn thấy thì sao?!

Seline hoảng sợ, cố gắng quay mình về phía khác, nhưng Christian vẫn không hề chịu thua, đuổi theo hôn cuồng nhiệt. Bàn tay sớm đã ngứa ngáy không yên, hắn chẳng ngần ngại mà vòng qua thắt lưng cô kéo sát về phía mình. Chuột kẹp giữa hai người thì đau khổ không thôi, chỉ biết bất mãn kêu lên đầy tủi thân.

Chẳng biết đã qua mất mấy giây không thể hít thở, tay chân Seline bắt đầu nhũn hết cả ra. Đúng lúc này hắn cũng vui vẻ mà kết thúc nụ hôn của mình, vươn lưỡi liếm môi ôm lấy tiểu hồ ly. Còn không quên trước khi thang máy mở ra, ghé vào tai cô châm chọc một câu:

"Quên nữa, nụ hôn này chỉ là món khai vị. Còn món ăn chính của buổi chụp hình ngày hôm nay chính là cảnh... chúng ta thân mật ở trên giường cơ."

"...C... Cái gì?"

Nở một nụ cười vô cùng khinh bỉ, Christian hôn chóc vào má Seline đang ngấy ngẩn một cái, tiêu sái bước ra khỏi thang máy. Hắn tiện thể ôm luôn cả bé mèo sắp sửa chết vì nghẹt thở trên tay cô.

THẰNG KHỐN AAAAAAAAAAAAA!!!

Mình sẽ giết hắn, giết hắn, giết hắn!!

Điên cuồng chùi mạnh môi, cô mặt mũi đỏ lựng đau khổ bước ra ngoài. Từ khi nào cô lại phải bó tay trước cái tên biến thái đó thế này, Chúa chẳng lẽ không có mắt sao? Ngài nỡ lòng nào mặc xác một nữ công dân hoàn hảo như con được chứ?! Thật không công bằng, không công bằng mà huhu...

Nếu như để đám fan cuồng biết Seline có suy nghĩ rủa xả thần tượng của họ như thế này thì không biết sẽ phanh thây cô như thế nào đây, lại còn chưa nói đến quan hệ mờ ám kia bị phát hiện. Cô không bao giờ dám nghĩ tới sẽ có ngày mình phải đối mặt với điều đó đâu nha.

Nhưng cái điều phải đối mặt sắp tới mới là quan trọng, buổi chụp hình chả có tí tẹo kinh nghiệm gì của một cô y tá cùng chàng siêu mẫu đáng ghét.

------------♤♤♤-----------

Đứng trước cổng chính của tòa nhà, Roseanne với biểu cảm ngây ngẩn ngửa đầu lên vuông góc với trời, mục đích chỉ để ngắm nhìn thật kĩ dòng chữ to bự chảng Valentino. Mặc kệ cho tuyết cứ nhỏ giọt lên mặt, lạnh đến buốt cóng thì cô cũng không hề có dấu hiệu hạ xuống.

Đến mức cả mấy tên vệ sĩ mặc vest đen đứng cạnh cổng cũng phải phát ngốc, không biết rốt cuộc là có thần thánh hay tiên nữ gì mà cô gái đáng yêu kia nhìn mãi không ngớt. Thậm chí có tên còn không nhịn được mà ngửa cổ lên nhìn theo, thật sự muốn tìm ra trên đó rốt cuộc có cái gì đặc biệt.

Dần dà, từ một Roseanne Phac ngây thơ liền kéo theo một dàn áo đen cùng nhau ngửa mặt lên trời hứng tuyết, quả thật trông vô cùng dở hơi.

Sau khi từ gara đi lên, Ronald nhìn thấy một màn như vậy thì không khỏi đen mặt, lại có chút buồn cười. Tiểu bạch thỏ của hắn, phát ngốc chỉ vì hàng chữ lấp lánh trên đỉnh tòa nhà thôi sao? Đáng yêu cũng không cần phải chọc người ta rung động tới vậy chứ.

Nhẹ nhàng tiến đến bên cạnh cô, hắn cũng ngửa đầu nheo mắt nhìn, khóe môi vô thức nở nụ cười. Nhưng mà tuyết cứ rơi lả tả như vậy rồi cũng đến lúc trôi hết vào trong miệng mất thôi. Chẳng thể cười nổi nữa mà Ronald thầm nghĩ, có phải hắn cũng bị dở hơi luôn rồi không?

Roseanne cứ ngước như vậy mất một lúc lâu, chỉ là thứ mà cô đang ngắm nhìn lại chẳng phải dòng chữ khổng lồ ấy.

Tại sao lại có người ở tận trên đấy nhỉ? Có gì vui sao?

Cô ngây ngô nghĩ, thật sự thì đầu óc đơn thuần đâu thể nghĩ xa hơn được.

"Ế, biến mất rồi!"

Rồi cô đột nhiên kêu lên khiến cho Ronald nhíu mày khó hiểu. Đám vệ sĩ lúc này mới phát hiện ra sự có mặt của hắn, xấu hổ quay về vị trí và thầm mắng chửi con nhỏ ngốc nghếch kia.

Không để ý nhiều đến bọn họ, hắn chỉ chăm chú vào biểu tình thất vọng của cô nhóc bên cạnh. Chờ cho đến khi Roseanne hạ đầu xuống, hắn mới lười nhác lên tiếng: "Cái gì biến mất?"

Không ngờ giám đốc lại cất xe nhanh như vậy, cô liền nở nụ cười chỉ thẳng tay lên phía đỉnh tòa nhà: "Người biến mất, có người biến mất trên đó!"

"...Người biến mất?"

Có phải hắn bị cô vờn cho ngu rồi không?

Ronald thề là mình chả hiểu tiểu bạch thỏ đang nói cái quái gì. Không mấy thích thú mà ngửa đầu lên một lần nữa, hắn liền ngay lập tức muốn tặng cho mình một cái bạt tai. Từ khi nào hắn lại đần độn như thế, cô nhóc này nói cái gì cũng không tự giác mà nghe theo.

Thở dài túm ngay Roseanne lôi vào sảnh tầng một, hắn cúi đầu gằn lên: "Lát nữa nếu cần việc gì thì nói, không cần thì tuyệt đối im lặng rõ chưa?"

Cô liền la oai oái bất mãn: "Nhưng có người thật mà..."

"Im ngay."

Đoán chắc tiểu bạch thỏ đã bị quáng gà do ngửa đầu sinh ra ảo giác, Ronald mất kiên nhẫn đẩy mạnh cô vào trong thang máy một đường đi thẳng lên hội trường - nơi diễn ra buổi chụp hình quan trọng.

Thế nhưng sau ngày hôm nay, hắn chẳng hề biết được rằng chính bản thân sẽ phải hối hận vì đã không nghe lời cô nhóc ngốc nghếch.

Khoảng không trắng xóa trên tận đỉnh trời, đang bị bao trùm bởi sự hoang tàn của bóng tối kia...

Nơi đó, quả thật là đang có người.

_____________

Charles Parkinson -
Enthusiastic doctor

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro