¤ 34 | Hoa huyết bi thương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ronald hài lòng đi theo giám đốc của Valentino ký kết hợp đồng tài trợ, bỏ lại cô thư ký đáng yêu giữa dòng người hỗn loạn đang sắp xếp đồ đạc.

Từ khi nhìn thấy cô người mẫu xinh đẹp ở đầu cầu thang, Roseanne ngay lập tức nhận ra đó là ai. Nhưng không hề động đậy hay kích động, cô chỉ đơn thuần mở to mắt trông theo cô gái đó không rời.

Tại sao cô lại không kêu lên ư? Bởi vì Ronald đã nói:

"Cái gì nên nói thì nói, không nên thì im lặng."

Không biết cái mình vừa nghĩ có nên nói hay không, chỉ là khi Roseanne quay mặt về phía giám đốc, trông thấy hắn nở một nụ cười đẹp đẽ như thế cô lại không tự giác mà nín lặng.

Thế nhưng đó chính là chị Seline mà! Chị ấy xuất hiện ở đây, vậy có khi nào Joyann cũng...

"Seline, Seline..." Nhẩm mãi cái tên ấy trong miệng, Roseanne hoảng hốt bật người đứng lên ngay khi nhìn thấy một toán người đang ra khỏi hội trường. Quên béng mất lời hứa của mình mà hướng ai đó hét lớn:

"SELINE!!"

Cả Christian lẫn ekip đều phải giật mình vì âm độ lớn như loa phóng thanh đánh thẳng vào màng nhĩ, chỉ còn lại người được đích thân tiểu bạch thỏ réo tên là ngơ ngác không thôi.

"Rose... Roseanne?! E... em sao lại..." Không tin nổi khi trông thấy cô nhóc ngây thơ mỉm cười chạy về phía mình, Seline đột nhiên nhớ tới Wendy. Suýt nữa thì quên mất, đã hơn một ngày rồi cô không có tin tức gì của cô ấy. Chẳng lẽ bản thân đã vui vẻ tới mức quên luôn cả bạn bè sao?

Gấp gáp tiến lên vài bước, chưa kịp để Roseanne đặt câu hỏi thì cô đã cướp lời: "Tại sao em lại ở đây? Em có biết tin tức gì về chị em nhà Baronne không, Wendy, Joyann nữa, hai người đó đâu rồi?!"

Bị lắc vai tới hoa cả mắt, tiểu bạch thỏ cúi đầu lí nhí lên tiếng: "E... em cũng không biết nữa, đang tính hỏi chị đây ạ."

Hóa ra bọn họ chẳng biết cái quái gì cả, vô tình gặp nhau, vô tình lo lắng. Tự nhiên có cảm giác hụt hẫng cùng buồn bã, Roseanne ủ rũ nhìn Seline cũng không khác gì mình trước mặt. Còn mọi người thì lại ngạc nhiên đơ mắt nhìn mọi chuyện diễn ra mà chẳng hiểu cái gì, xì xào to nhỏ xung quanh.

Riêng chỉ có mỗi Christian là yên lặng nãy giờ, bởi vì hắn biết cái người mà hai cô đang nói đến là ai, cũng hiểu rõ đầu đuôi dẫn đến một mớ hỗn độn như vậy. Không biết nếu như tiểu hồ ly biết được sự thật thì sẽ như thế nào.

Cái gì cũng có cái giá của nó, tất cả những gì mà hắn làm đều chỉ vì mục đích chưa thể xác định được.

Là yêu hay chỉ là hứng thú nhất thời? Christian thật sự muốn kiểm nghiệm thử xem sao.

...

Ronald sau khi ký kết xong hợp đồng liền bước chân ra khỏi phòng. Lúc này hắn mới nhớ ra mình đã để cô thư ký ngốc ngồi một mình, liền phóng như bay ra hành lang. Nhưng đập vào mắt hắn chỉ là một Roseanne ủ dột và đáng thương đang bị một đám người vây quanh hỏi han này nọ.

Không hiểu vì sao khi nhìn cô như vậy, Ronald bỗng có cảm giác không ổn. Cô nhóc ấy ngỡ như hạt tuyết lạnh lẽo ngoài kia, có thể tan biến bất cứ lúc nào.

Mà hắn cũng chưa hề tự hỏi, bóng dáng đơn thuần ấy tự khi nào đã chiếm trọn trái tim lười biếng của hắn.

--------------♤♤♤-------------

Buổi chụp hình đã kết thúc vui vẻ, nhưng cũng ảm đạm không ít đối với một số người.

Christian bước chân ra sau cùng đang cau có vì chưa tìm được thằng bạn thân. Hắn đang tính lôi điện thoại ra mắng chửi một trận thì vai bỗng nhiên bị ai đó vỗ mạnh một cái. Khó chịu quay đầu qua, người mà hắn nhìn thấy lại chính là cái thằng khốn khiếp đang nguyền rủa trong lòng.

"Vẻ mặt như vậy... là chụp không được sao?"

Justin tựa lưng vào tường, tay đút túi quần, nheo mắt đánh giá khuôn mặt nhăn nhó kia mà cười khẩy: "Mà cũng phải thôi, đáng ghét như cậu thì làm sao mà phối hợp được với người mẫu nữ..."

"Bốp!"

"A!"

Tung ngay một đá vào bụng bạn không thương tiếc mà chẳng hề biết rằng cậu đang bị thương, Christian hừ lạnh: "Cậu có phải bị điên rồi không? Đến rồi thì sao không vào, lại vẫn còn đứng ở đây như thằng ngu thế hả?!"

Vươn tay xoa xoa bụng, Justin cố đứng thẳng người lên sau cú đau, nhún vai bước về phía trước. Mà hắn cũng chăm chú lia ánh nhìn đi theo cậu.

Haizz, cái bóng dáng lúc nào cũng lẻ loi buồn bã ấy thật khiến cho người khác phải đau lòng.

"Justin" Nhịn không được kêu lên một tiếng, Christian chân trước chân sau tiến đến bên cạnh cậu.

Chớp chớp đôi mắt đỏ rực của mình, Justin nhẹ hỏi: "Sao?"

"Đừng miễn cưỡng, nếu chịu không nổi nữa vậy thì trói buộc đi. Dùng đôi tay của chính cậu giữ lấy cô ta trong lòng bàn tay, cho dù chỉ là thể xác thôi cũng chỉ thuộc riêng mình cậu. Phải mạnh mẽ lên chứ, đồ nhát cáy."

Bọn họ đang vô thức mà bước ra khỏi tòa nhà, gió tuyết vù vù thổi bay vào hai gương mặt anh tuấn lạnh buốt, cảm giác như toàn thân tê dần đi. Bóng dáng Christian cũng lặng lẽ mà xa về nơi đoàn người phía trước, sót lại sau cùng chỉ còn lại mỗi mình Justin đang chết lặng.

Hắn vừa nói gì, trói buộc sao? Chuyện đó đồng nghĩa với việc sẽ làm tổn thương người con gái đó.

Một lần nữa.

Không, cậu không muốn Katherine lại dùng loại ánh mắt hận thù đó nhìn mình, không muốn cô ấy lúc nào cũng tỏ ra lạnh nhạt như người dưng. Cậu thực sự không chịu nổi, nếu như vậy cậu thật sự sẽ chết mất, quả là vô cùng nhát gan mà.

Cái thứ tình cảm bị dày vò này đúng là quá sức tưởng tượng, nhưng biết phải làm sao?

Tôi yêu em nhiều quá.

...

Ngay sau lưng Justin, hai tên mặc vest đen đang dùng cặp mắt diều hâu bắn thẳng tia hận thù về phía Ronald, đang đứng cách đó khá xa.

Đây chính là cơ hội có một không hai rồi.

Vừa mới ban nãy, bọn chúng không hiểu sao vừa nói được vài câu thì lũ Hoàng gia kia liền tức khắc rời đi, chuyển qua tòa nhà bên cạnh Valentino đứng chờ. Vậy cũng tốt, ít ra còn kết liễu sớm kẻ thù của mình hơn.

Rút từ trong ngực ra một chiếc micro nhỏ, tên mặc vest nghiến răng: [ Đếm ngược từ năm trở đi, nhắm thẳng vào mục tiêu. Phải bắn vỡ não thằng chó đấy cho tao ]

Đột nhiên, sượt qua bên người tên mặc vest là cô nhóc vài tiếng trước ngửa đầu hứng tuyết. Nhưng cô ta không phải là thứ hắn quan tâm hiện giờ, tên mặc vest chỉ đăm đăm chờ tới cảnh máu đỏ của Ronald nhúng đậm cả một vũng tuyết.

Nhưng Ronald lại chưa hề phát hiện ra tiểu bạch thỏ đang chạy tới từ đằng sau, mục đích muốn hù cho hắn giật mình.

Híp mắt nhìn về phía hàng siêu xe đối diện, kế cạnh chiếc đầu tiên, một cô gái với mái tóc màu be đang hướng ánh mắt hoang mang về phía... hắn? Không phải, là đang hướng về phía sau hắn cơ.

Chính xác, cô ta chính là kẻ đã lừa dối Roseanne của hắn, là cô ta!

Đằng sau hàng loạt siêu xe, phía trên sân thượng của tòa chung cư hơn mười tầng, có một bóng đen ẩn hiện trong gió tuyết đang khơi mở khớp hàm. Ngón trỏ đặt ngay ngắn trên cò súng, hắn ti tiện nhếch môi.

Nào, cùng đếm ngược thôi.

Năm.

"Ron... à quên, giám đốc." Giọng nói ngây ngô quen thuộc, cái điệu cười tít mắt đáng yêu đến khó tả. Ronald xoay người lo lắng nhìn cô ấy, tại sao trái tim hắn đột nhiên lại run rẩy tới vậy?

Bốn.

Roseanne đang ở rất gần. Chậm quá, nhanh lên, mau đến đây đi!

Hắn vô thức vươn tay muốn tóm lấy cô nhưng sao không tài nào với được, vẫn còn xa quá.

Ba.

Sau lưng, đối diện Ronald là Joyann. Sau lưng, đối diện Roseanne là Seline cùng đoàn người trong ekip, tính luôn cả Justin, Christian phía trước cổng.

Và tên mặc vest đen.

Hai.

Chạm rồi, ngón tay cô đã thành công chạm vào lòng bàn tay hắn. Bật cười thánh thót, ngây ngô mà hòa tan cả tuyết trắng, Roseanne nhanh chân tiến lên một bước, còn Ronald bởi vì sự hấp tấp đó mà lùi ra sau hai bước.

Phút giây định mệnh cuối cùng đã tới.

Một.

Chỉ kịp nghe một tiếng "phụt" đau nhói, có thứ gì đó đã bị chọc thủng.

Trước mặt Ronald, Roseanne từ từ ngã xuống nền tuyết trắng xóa. Từ ngực trái máu tươi bỗng ồ ạt tuôn ra, co giật.

"ROSEANNEEEEEEE!!!..."

Không phải là tiếng gọi của hắn, cũng không phải tiếng hét của Seline. Cô nhận ra nó, thế nhưng chưa kịp trông rõ gương mặt kẻ nọ thì toàn thân đã mất đi ý thức.

Mọi người hỗn loạn hét toáng lên, ngỡ ngàng trước cảnh tượng bất ngờ này. Đám vệ sĩ cuống cuồng chạy tới bảo vệ giám đốc, bấm nhanh điện thoại gọi xe cứu thương.

Nhưng đáng tiếc là không còn điều gì kịp dừng lại nữa. Roseanne bất động nằm đó, giữa làn tuyết trắng, máu tươi thi nhau nở rộ như một đóa hoa huyết xinh đẹp mà bi thuơng.

Tại buổi sáng tràn trề tuyết phủ buông lơi và gió hiu quạnh vấn vít ấy, Ronald ngẩn người chứng kiến tất thảy biến động đang phát sinh trước mặt.

Một giây trước Roseanne còn thành công đan chặt tay hắn, thế mà một giây sau tất cả liền đã kết thúc?

Đây, đây chính là dự cảm lúc đó, khoảnh khắc hắn lo sợ cô gái ngốc nghếch này sẽ biến mất khỏi cuộc sống của hắn!

Bàn tay đột nhiên run lên lẩy bẩy, Ronald bừng tỉnh điên cuồng ôm chặt cô chạy về một chiếc xe gần đó. Trước con mắt kinh hoàng của toàn bộ con người có mặt ở đây, bạo nộ phóng đi như tia chớp.

Không được phép biến mất, tôi tuyệt đối không cho phép cô có cái quyền rời xa tôi!

Ronald thề, sau ngày hôm nay...

Chắc chắn sẽ có kẻ phải dùng máu để đền tội.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro