¤ 70 | đấng cứu thế - khởi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

bá tước louis đã đặt chân tới anh sớm hơn dự định, biết rõ bốn đứa con trai yêu quý sẽ tụ họp ở buổi tiệc dạ vũ của cung điện buckingham tối nay nên ông đã thuê hẳn phi cơ riêng để có thể đến london trong thời gian sớm nhất. nhưng vừa mới xuống sân bay thì đã phải nghe tin đám thuộc hạ của mình vừa bị seokjin tông chết hơn phân nửa, giây phút ấy ông thực sự chỉ muốn ngay lập tức bẻ gãy cổ thằng nhóc đó thôi.

cũng đã tính trước mà chia ra cả một nhóm nữa để đi tìm tung tích con gái của nam tước baronne thì thật may mắn, cô gái này lại hiển nhiên xuất hiện ngay trước mắt ông. là ông trời cho ông cơ hội cuối cùng để diệt cỏ tận gốc đây mà.

giữa đêm đông giá lạnh, người đàn ông đã có tuổi nghiêm nghị đứng đó với một đám người có khuôn mặt vô cùng bặm trợn. một điếu xì gà được đưa đến bên môi, ông ta hờ hững mở miệng ngậm lấy, rít khẽ.

sooyoung chẳng hiểu cái gì, chỉ biết trân trân đứng một chỗ nhìn hai con người đang đối diện nhau. người biết họ thật của chị em cô không nhiều, thế thì ông ta là ai? vì sao lại có thể xưng cái họ đó ra một cách bình thản như thế?

mà còn nữa, hãy nhìn xem kìa, tại sao seungwan lại trông hoảng loạn thế kia, chị gái của cô sao lại có thể suy sụp đến vậy? hình ảnh người con gái mạnh mẽ trước kia và bây giờ hoàn toàn khác xa. là ai đã thay đổi chị cô, là ai chứ?!

"mười năm rồi, đã trôi qua mười năm rồi! tại sao ông vẫn có thể hạnh phúc như vậy sau tất cả những gì mình đã làm hả?!... A!!" trợn mắt lên gào lớn, seungwan bước từng bước chân nặng trịch đi về phía vị bá tước. cô chẳng hề sợ chết mà tung ra nắm đấm yếu ớt, lại ngay tắp lự bị một tên vệ sĩ bên cạnh quật ngã.

"chị ơi... hmm!!..." sooyoung hoảng hồn đang tính chạy ra thì toàn thân bỗng bị một tên to tợn từ đằng sau bắt lấy, bịt chặt miệng.

chống mình giữa nền tuyết lạnh, seungwan thở gấp gáp nhìn qua cô, bất lực mà cắn răng đứng thẳng người dậy, lại bị kẻ nào đó từ phía trên nắm lấy tóc lôi giật ra sau. cơn đau từ đại não đánh thẳng vào trong tiềm thức khiến cô nhăn mày rên lên.

khẽ cúi xuống phả một làn khói đậm đặc vào mặt cô, vị bá tước cao ngạo cười nhẹ, thâm trầm cất tiếng: "chà, là tao phải cảm ơn cái chết của cha mẹ mày mới đúng... vì đã cho tao một bước lên mây như bây giờ."

"hmmm... ngnnn!!..." sooyoung không ngừng dãy dụa để thoát khỏi sự kìm hãm của tên vệ sĩ, mở căng đôi mắt to tròn trừng thẳng về phía người đàn ông có mái tóc hoa râm đó như muốn nghe cho rõ, ý nghĩa thật sự của câu nói này.

cha mẹ cô ư? chết là sao? có liên quan gì đến ông ta chứ?! bấy giờ cô mới ngờ ngợ ra một điều, lý do gì mà seungwan luôn luôn tìm đến hoàng gia để trao đổi, phá đám mặc dù chị ấy cực kì căm ghét chúng.

vì phẫn nộ mà cắn môi đến toét cả máu, con ngươi nâu sạm lúc này đã tràn ra không biết bao nhiêu tia sắc đỏ. mặc cho tóc có bị kéo đau, da thịt có bị cái lạnh hun đúc đến tê dại, seungwan vẫn ương ngạnh mà phản kháng, sự hận thù chưa bao giờ là đủ đối với cô: "tôi đã dùng mười năm của mình để đi tìm ông, dẫu cho tất cả mọi thứ tôi biết về ông cũng chỉ có khuôn mặt, lại không nghĩ rằng sẽ bắt gặp ông ở hoàn cảnh như bây giờ... cho dù đêm nay có chết, tôi cũng sẽ hóa thành oan hồn nguyền rủa lão già chết tiệt nhà ông!!"

BỐPP!!

"hmmm!!..." sooyoung quẫy đạp liên tục khi trông thấy chị mình bị đánh. người đàn ông đó đang chĩa thẳng cây súng nhỏ gọn ngay giữa đỉnh đầu seungwan, cô không thể cầm nổi mình nữa mà vùng vẫy điên cuồng. như phát điên phát dại mà há miệng thật lớn, cắn mạnh vào tay tên đang giữ chặt lấy mình kia.

nhưng mọi thứ vẫn chậm hơn một bước, bàn tay bị cắn đau của hắn ngay tức khắc tung ra một cú đấm, thành công hất ngã cô xuống nền tuyết lạnh. không thể như thế được, không thể nào như vậy được, sooyoung cố gắng bò dậy dùng hết sức húc thẳng vào người tên vệ sĩ, cả hai lập tức ngã nhào xuống. cô nhanh chân chạy về phía seungwan, đứng chặn ngay giữa nòng súng mà ôm lấy chị mình.

"ĐỪNG BẮN, KHÔNG ĐƯỢC BẮN!!"

tiếng gào khóc tức tưởi vang lên, bá tước louis rũ mắt nhìn xuống cô đang ghì chặt lấy seungwan. thì ra mười năm trước ông đã bỏ sót hai đứa trẻ này, cô chị và cô em. thật sơ hở, cuối cùng lại để chúng lớn tới nhường này. nếu như nhìn cho kĩ thì cô chị quả thật rất giống người đàn bà đó, phu nhân baronne có vẻ đẹp tĩnh lặng.

nhưng tại sao lại có thể như vậy chứ? ông chưa bao giờ có ý định sẽ buông tha cho chúng, vậy thì trận hỏa hoạn năm đó làm sao chúng thoát được?!

cạch.

rít khẽ điếu thuốc, vị bá tước chĩa thẳng nòng súng vào giữa đầu sooyoung, híp mắt đối diện với ánh nhìn hung tợn của seungwan, hừ lạnh: "tao sắp sửa cho chúng mày một cuộc đời mới đấy, còn không cảm ơn tao sao?"

chết ư? vậy là chết rồi ư? cô còn chưa kịp báo thù, chỉ vừa mới gặp lại nhau mà đã bị bọn chúng chặn đứng đường đi. khơi gợi quá khứ đau thương đã đành, nay lại bị chính kẻ thù giết chết cha mẹ mình kết liễu, quả thật đau đớn tới nhường nào.

thế nhưng khoảnh khắc seungwan tưởng chừng như mọi thứ sắp kết thúc thì cái âm giọng lạnh lẽo mà cô thường ngày rất căm sợ lại đột nhiên vang lên, chính là tia hy vọng len lỏi từ trong bóng tối. y đứng đó hệt như một vị chúa cứu thế, giúp cô thoát khỏi địa ngục cùng quá khứ từ rất lâu về trước vậy.

"bỏ cô ấy ra."

súng đã lên đạn, chỉ cần một giây nữa thôi thì đã kịp bắn. nghiêng đầu ồ lên một tiếng, bá tước louis hạ tay xoay hẳn người qua, mỉm cười nhìn yoongi chẳng biết từ khi nào đã lù lù xuất hiện:

"oh con trai, ý con là cô gái tóc đen hay cô gái tóc nâu nào?"

c... con trai?

cả seungwan lẫn sooyoung đều kinh ngạc mà ngước mắt lên nhìn hai người họ, nhưng đả kích lớn nhất vẫn phải là seungwan. cô ngơ ngác nhìn y một cách khó hiểu, tứ chi dường như bị đình chỉ, chỉ ngay trong một cái chớp mắt thôi mà cô đã thoáng dại ra như một kẻ đần độn không thể suy nghĩ. ngay cả phần tóc bị tên vệ sĩ nắm đau cũng chẳng còn quan trọng, cô phút chốc hóa đờ đẫn.

thì ra là cha con, là cha con sao?

chẳng thèm để bất cứ kẻ nào vào tròng mắt, dư quang trong đôi con ngươi ánh lên hàng loạt sát khí khiếp người của yoongi hiện đang bắn thẳng về phía tên đang nắm tóc seungwan. đầu mày y nhăn lại như một đống bùn lạnh lẽo chứa toàn chất độc, từng bước từng bước tiến về phía kẻ đó khiến cho hắn phát hoảng mà buông người con gái đó ra, sợ hãi lùi về sau. cứ tưởng rằng chỉ cần như vậy thì sẽ không sao nữa, thế nhưng y lại thẳng thừng mà bước qua người cô tiến về phía hắn, ngay lúc kết thúc đỉnh điểm của sự sợ hãi thì đầu hắn đã ngay lập tức bị tóm chặt.

và tiếp theo ngay sau đó... chính là một màn lột da đầu đầy sống động.

"AAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!!!..."

không kìm nổi mà lấy hai tay bịt miệng, đây là lần đầu tiên sooyoung trông thấy một khiếp cảnh man rợ như vậy, tất cả cũng chỉ vì tên đó đã nắm tóc chị ấy sao? thật kinh khủng, máu tươi tràn lan từ trên đỉnh đầu hắn chảy xuống lớp tuyết lạnh buốt, thấm đẫm vào chúng một cách vô cùng kinh dị. tên vệ sĩ đó đau đến nỗi chết đi, da đầu chẳng mấy chốc đã bị yoongi dã mãn mà lột đi phân nửa. con người đó, quả thật... quả thật quá đáng sợ.

seungwan đang ngẩn người lại bị bá tước louis tiến đến tóm lấy cổ nâng lên, cơn ngạt ngay giữa cổ họng cuối cùng cũng đã thành công làm cho cô khó chịu. nhăn mặt nhíu mày, cô trừng mắt mà nhìn xuống đôi bàn chân đã rời khỏi mặt đất của mình, chính là bị ông ta bóp cổ nâng lên cao.

"thì ra đó chính là cách mà mày giết chanyeol, thằng nhóc chết tiệt... lại đây, tới bẻ gãy cổ tao đi!"

vốn dĩ đang im lặng nhưng sau khi nghe lời thách thức đó từ cha mình, yoongi thật sự đã hoàn toàn mất kiểm soát, lao đến như một kẻ điên không màng mọi thứ, thế nhưng còn chưa kịp chạm vào vạt áo của ông thì đã bị đám vệ sĩ xông tới hất bay. y giận dữ lao đến đánh chết từng tên một, ấy vậy mà hai khóe mắt đen đặc ấy vẫn cứ mãi mãi, luôn nhìn thẳng về phía người con gái đó.

seungwan vật vờ giữa không trung đang thật sự rất muốn cười lớn, cũng vẫn còn đủ tỉnh táo để nâng mắt nhìn chàng trai đang vùng vẫy giữa đám người. hắn là loại người tàn nhẫn, luôn luôn ép buộc cô phải tuân theo khuôn khổ, chưa bao giờ để cô phải cách xa hắn một giây một phút nào. phải chăng là vì hắn sợ rằng chỉ cần cô rời xa một chút thôi thì có thể sẽ biến mất khỏi hắn mãi mãi?

bản thân đã đánh mất đi rất nhiều thứ, thế cho nên bây giờ yoongi không muốn đánh mất đi thứ quan trọng cuối cùng. không rõ lí do vì sao y lại coi cô là người quan trọng, chỉ là ở bên cạnh cô, y cảm thấy thật bình yên.

nhưng... y đã làm sai cách rồi.

quẫn bách cắn chặt môi, sooyoung trông thấy seungwan sắp sửa như bị ngạt chết thì ngay lập tức đứng phắt dậy, lao mình về phía bá tước louis, đẩy ngã ông lăn tròn một vòng. cả cơ thể bất ngờ bị văng xuống, seungwan ho khụ khụ và hít thở gấp gáp, vịn lấy tay cô mà hít vào thở ra. nhưng mặc kệ có phải chịu đau tới đâu đi chăng nữa thì sooyoung cũng cắn răng mà nâng chị mình dậy kéo đi, bọn họ phải ra khỏi chỗ này càng nhanh càng tốt.

ĐOÀNG ĐOÀNG ĐOÀNG!!

"SOOYOUNG!!"

"A!..." cô vốn đang dìu lấy seungwan đột nhiên lại đổ ầm xuống, đau đớn ôm lấy bụng mình mà thét lên, cơn đau dữ dội đánh vào màng não khiến cho cô ngay cả thở thôi cũng cảm thấy khó.

seungwan lập tức kinh hãi khi trông thấy ba lỗ nhỏ ngay dưới bụng của em mình, máu tươi thấm đẫm chiếc váy dạ hội trắng tinh, máu dần lan ra thành một khoảng rộng. cô cắn răng gào lớn, hai tay dùng sức che lại chỗ máu đang tràn ra từ lỗ đạn, lại bị sooyoung nặng nhọc hất ra.

"chạy đi, chị chạy ngay đi!"

chạy đi sao? không thể được, không thể được!!

giống hệt như chanyeol ngày đó, bảo cô chạy đi nhưng chính mình lại phải chịu cái chết bi thảm dưới tay kẻ khác. không, cô sẽ không mắc sai lầm như vậy một lần nào nữa, sẽ không bao giờ bỏ rơi em gái mình.

"em cầu xin chị, mau chạy đi!!" sooyoung ôm bụng quằn quại xua đuổi seungwan, cô dù cho có chết cũng không được phép chết trước mặt chị mình. bởi vì như vậy thật dơ dáy, bởi vì như vậy... thật quá đau lòng.

bá tước louis giận dữ đứng dậy từng bước đi đến phía hai cô, còn yoongi thì đã thành công đánh chết tên cuối cùng. ngay cái lúc cha bóp cò tính bắn nát đầu của seungwan thì y đã rất nhanh tung ngay một cú đấm vào bụng ông, viên đạn vì thế mà bắn sượt qua mái tóc đen ảo mị như nhung lụa.

cô trước hành động đó thì khẩn trương không thôi, quay đầu nhìn sooyoung lần cuối. cúi đầu xuống hôn thật mạnh vào trán em gái mình, đồng thời những giọt nước mắt cũng đã bắt đầu chảy tóc tách xuống đôi má hoen gầy, seungwan nức nở:

"chị xin lỗi... chị xin lỗi..."

ngay sau đó, liền quay đầu bỏ chạy thật nhanh.

cùng lúc yoongi giật mình quay lại đang tính đuổi theo thì súng của bá tước louis cũng đã chẳng còn kiêng nể gì nữa, hướng chân y bắn liên tiếp hai phát, thành công chắn ngang hoạt động. hung bạo quay đầu ra sau nhìn cha trước khi ngã quỵ xuống, y phát điên mà trông theo bóng lưng của seungwan đang càng lúc càng xa rời.

[ con hẻm stable yard, cho chúng mày năm phút để mang xác của cô ta về đây!! ] tức giận hét vào điện thoại, bá tước sau khi nói xong thì ném tan chiếc di động xuống lớp bụi tuyết nhuốm đậm đặc máu tươi.

nghiêng đầu nhìn xung quanh một màu tăm tối, sooyoung đau đến mức chẳng thể nào rên rỉ được nữa. trong cơn choáng váng do vết thương, cô cảm giác toàn thân mình bỗng được một vòng tay vững vàng nào đó nâng lên. người nọ lẩm bẩm cái gì đấy cô nghe không rõ, nhưng cô chắc chắn rằng người này tới là để giúp mình.

giúp cô, là hoseok sao? hay là...

đủ rồi, sao cũng được, bây giờ sooyoung chỉ ước seungwan sẽ chót lọt mà sống sót, phải thành công mà sống sót thôi, nhất định.

...

chị sẽ sống, chị sẽ sống!

seungwan vừa bán mạng chạy vừa cắn môi để không phải gào khóc. sooyoung của cô, em gái của cô, cô thực sự đã bỏ nó mà đi rồi. xin lỗi, thật sự xin lỗi...

đằng sau chẳng biết từ bao giờ bỗng nhiên lao đến hàng loạt chiếc xe mô tô đuổi theo sát nút, cô cố gắng chạy, chạy cho đến khi ngã lăn xuống đất cũng bật dậy ngay lập tức. cho dù chân có tứa cả máu ra thì cô cũng không cho phép mình được ngơi nghỉ, cô phải thoát khỏi đám người đó, cô phải sống để còn báo thù cho cha mẹ.

nhưng vô vọng dần dần lấn át ngay khi seungwan cảm giác được đôi chân của mình càng lúc càng chậm lại, còn bọn chúng lại mỗi lúc một nhanh hơn. để rồi cuối con đường của sự bi thống, cô thấp thoáng nhìn thấy vị cứu tinh cuối cùng của mình, chính là người đàn ông lạ mặt với mái tóc màu vàng kim tản mác ra một loạt khí tức quỷ quái đang trên đường đi đến cung điện buckingham. bước chân mỗi lúc một chậm dần, cô biết bản thân đã vớt vát hết sức lực rồi.

vươn tay nắm lấy vạt áo của người nọ trước khi ngã xuống, với ánh mắt khát khao được sống và thù hận ngập ngụa trong đôi đồng tử màu nâu đã làm cho gã phải sững lại, seungwan run run buông lời cầu khẩn:

"giúp tôi, làm ơn giúp tôi..."

"boss, có cần tôi giết cô ta không?"

cô hốt hoảng ngay khi cảm giác được thứ kim loại lạnh lẽo bỗng kề vào cổ mình từ phía sau, rõ ràng là một lưỡi dao. đừng đùa, cô cầu xin là để được sống chứ không phải cầu xin để lãnh một cái chết thảm thương đâu.

nhưng có tới tận hai người sao? thế nào mà lúc nãy cô lại chỉ thấy một mình hắn?! ngước đầu nhìn vào đôi con ngươi nhập nhèm trong bóng tối đang hạ xuống dòm ngó mình, seungwan không khỏi rùng mình buông vạt áo gã ra. mà lúc này, đám người đi mô tô rượt đuổi theo cuối cùng cũng đã tới.

vốn dĩ sẽ bỏ qua chuyện này, thế nhưng ngay khi trông thấy hình xăm sau lưng của cô gái, người đàn ông được xưng là boss kia lại đột ngột thay đổi ý định. gã túm lấy cánh tay cô, híp mắt hỏi:

"cô... tên gì?"

"s... seungwan."

khẽ nhếch môi, gã chẳng nói chẳng rằng đột nhiên bế ngang seungwan lên, không nhanh không chậm ra lệnh: "xử chúng đi, ram."

sau khi ra lệnh cho kẻ luôn đi theo bên cạnh, gã làm như chẳng có chuyện gì xảy ra. giữa con hẻm lả tả tuyết trắng, gã mang máng một tâm tình có chút vui vẻ nói nhỏ vào tai cô:

"hãy nhớ tên tôi, ân nhân của cô..."

"...ben - na - dic."

bennadic ư?

một cái tên thật quỷ dị.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro