¤ 74 | close assassin [4]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

sắc trời về đêm càng tối đen như mực, chưa kể sương mù và tuyết trắng cũng đang có dấu hiệu dày đặc hơn.

trên đoạn đường quốc lộ rộng lớn, một chiếc mô tô cỡ lớn đang phóng vọt đi như tên lửa hòng muốn đuổi theo chiếc ôtô cũng đang phóng nhanh không kém phía trước, chúng lướt nhanh tới mức các sự vật xung quanh cũng phải mờ nhạt đi.

đuổi theo seokjin như nước rút, taehyung tức giận không thôi. anh ấy chạy nhanh như vậy là vì quái quỷ gì chứ?! cái cảm giác bồn chồn lo lắng này chẳng khác gì quả bom đang chèn ép cơ thể, càng phát điên thì cậu lại càng vặn ga lên hết cỡ. đêm nay cho dù có phải một sống một còn với thằng anh khốn kiếp kia thì cậu cũng nhất định phải có được câu trả lời.

trái ngược với taehyung đang phẫn nộ phía sau thì seokjin ngồi trong xe lại bình tĩnh đến không ngờ. bởi lẽ hắn là loại người cực kì ít khi để lộ cảm xúc thật sự của bản thân, ngay cả khi ở một mình thì khuôn mặt của hắn trước sau vẫn chỉ có bình tĩnh cùng vô cảm.

đường ra sân bay, chẳng lẽ jungkook đã biết chuyện rồi sao? siết thật mạnh vô lăng, hắn híp chặt mắt phóng càng thêm điên cuồng. jimin, bennadic,... còn có ai nữa? hắn liệu có bỏ sót ai nữa không, những kẻ mười năm trước đã cùng tham gia vào cuộc thảm sát hoàng gia?

và thằng nhóc đó, rốt cuộc là đang mưu tính cái gì?

một tay điều khiển xe, tay còn lại nhấn nút di động liên lạc cho al, seokjin thật sự khó chịu khi mà thông tin liên lạc đã bị ngắt, chưa bao giờ có chuyện hắn và cậu ấy đột nhiên lại mất liên lạc với nhau như vậy. từ nhỏ cho đến lớn, al luôn là người theo sát hắn, luôn hoàn thành nhiệm vụ một cách hoàn hảo nhất.

chưa bao giờ hắn lại có cảm giác bất an đến như vậy, chỉ là ngay lúc này đây trong đầu hắn bất chợt nảy ra một loạt ý nghĩ đáng sợ mà ngay cả hắn cũng bị nó dọa cho giật mình.

sẽ không sao đi, al... AL!!

...

"al, là tên mày đúng không?" jimin dợm dờ bước chân về phía al vừa cười vừa nhẹ nhàng hỏi.

híp mắt lùi ra sau thủ thế, al một bên vừa liếc về phía tiếng ô tô đang tới gần, một bên vừa chăm chú tập trung tột độ vào jimin. áp lực càng lúc càng lớn dần, cổ họng của hắn đau đến không tưởng, đầu quay một cái thôi cũng đủ khiến cho toàn thân hắn choáng váng đến hoa mắt. biết là mình không còn đường lui, cho dù lúc này thiếu gia có tới thì cũng đã muộn mất rồi.

khi nắm đấm của jimin vươn đến, al chỉ kịp cúi người thúc mạnh vào bụng hắn một cái. từ phía trên, hắn liền dùng cùi chỏ thụi xuống cột sống của al một cái vô cùng mạnh bạo, chính lúc đó al cuối cùng cũng có thể cảm nhận được các đốt xương gãy nát là như thế nào. đau đớn nháy mắt lan ra khắn toàn thân, nhưng cho đến cuối cùng al vẫn cắn chặt môi không hề rên ra tiếng, điều đó lại khiến cho jimin càng thêm nổi loạn.

mà lúc này, chiếc ô tô của seokjin cũng đã tới nơi. tiếng phanh xe dừng lại cùng lớp khói trắng bốc lên như đám tro bị cháy rụi, phía sau là taehyung lái mô tô cũng đã nhanh chóng bước xuống. thế nhưng trái ngược với những suy tính ban đầu, cậu thật sự đứng như trời trồng khi nhìn thấy được cái khung cảnh hỗn loạn trước mắt.

jungkook và yerim toàn thân be bét máu nằm yên bất động ngay giữa nền tuyết trắng xóa chưa rõ sống chết,  cách họ không xa là xác của chiếc ô tô đã bị bốc cháy nghi ngút. nhưng kinh hoàng hơn tất thảy phải là thứ mà taehyung phát hiện ra muộn nhất, bên cạnh đống tàn tích đó, hung thủ lại chẳng phải ai khác mà chính là người cả gia tộc hắn vốn luôn quen thuộc.

"NGNNN... AAAAAAAAAAAA!!!"

đến nước này thì không hét mới là quỷ dữ, jimin nắm chặt lấy cánh tay trái của al vặn ngược ra sau. dưới sự chứng kiến của những kẻ mà nhân loại một thời khiếp sợ, gia tộc khiến cả hoàng gia pháp dậy sóng mười năm về trước. cứ thế bẻ gãy cánh tay al mà bật cười thật lớn, hắn cuối cùng cũng đã có thể nhìn thấy được vẻ mặt đó, cái vẻ mặt kinh hoàng của seokjin, trông vào mới vui vẻ làm sao.

anh luôn tự cho mình là cường đại, anh luôn tự cho mình cái tôi tự cao đến nỗi chính anh cũng không muốn chấp nhận. nhưng rồi tôi sẽ hủy diệt khuôn mặt hoàn hảo đó, để đến một ngày không xa tôi sẽ khiến cho máu tuôn ra từ mắt còn nước mắt thì sẽ xối thẳng từ chính trái tim kiêu ngạo đó của anh!!

túm lấy tóc al kéo lên, jimin chĩa thẳng nòng súng vào bên thái dương của al, đối diện với seokjin đang lặng thinh mà trợn mắt. hắn cười nhạt, khóe môi khẽ khàng cong lên tựa như tu la dưới địa phủ, ánh mắt sắc lạnh thách thức hướng thẳng vị đại thiếu gia kia mà dõng dạc nói:

"seokjin à..."

tiếng bóp cò đồng dạng vang lên, al nhàn nhạt mà hướng mắt về phía chủ nhân của mình. lần đầu tiên trong đời hắn hướng thiếu gia cười, tuy rằng chỉ là một nụ cười rất nhẹ thôi, lại còn dính toàn máu bên khóe miệng, cũng không biết cậu ấy có nhìn ra không. nhưng hắn cũng chỉ muốn nói với cậu ấy một câu rằng:

thiếu gia à, con đường sát cánh bên cậu của tôi có lẽ chỉ đến được đây thôi.

ĐOÀNGG!!

"...khai chiến nhé!"

...

con người bởi vì quá nặng tình, cho nên mới ngày càng tuyệt tình. dồn hết tất thảy tình cảm cho một người, vốn sẽ không còn đường lui.

nếu như bạn bước về phía tôi một bước, thì tôi sẽ bước về phía bạn chín mươi chín bước còn lại. đơn giản bởi vì bạn là bạn của tôi, chúng ta đã gặp nhau nhưng không thể biết trước được khi nào rồi sẽ phải chia xa, cho nên mong rằng khoảng thời gian bên nhau sẽ không là vô nghĩa.

đứng trước thi thể đậm đặc máu tươi cùng dị dạng của al, seokjin yên lặng chẳng thể hiện bất kì một loại cảm xúc đặc biệt nào, chẳng qua là thanh bình tới mức hắn cũng cảm thấy có chút là lạ.

sau khi jimin nói ra lời tuyên chiến, hắn mới nhận ra một điều rằng con đường mà hắn đang bước đây sớm đã dính vô số máu tươi, không thể vãn hồi, cũng không thể quay lại được nữa rồi. đây chính là điểm yếu mà cha hắn đã nói, cái cảm giác mất đi một người quan trọng, mãi mãi.

thật sự vô cùng đau lòng.

cái này chính là cầu nối của thù hận, người này giết người kia, để rồi cuối cùng chỉ còn lại cái kết thảm thương cùng tiếc nuối.

không nhanh không chậm quỳ gối xuống, seokjin khẽ vươn tay chạm vào mái đầu của al, đồng thời cúi gập người xuống ôm chặt lấy thân cận của mình. như là một sự tiếc nuối, đây chính là mất mát lớn nhất của cuộc đời hắn.

al à, gần hai mươi năm qua, những gì cậu làm đều không hề vô nghĩa. đối với tôi mà nói, thật đáng trân trọng.

đêm đó, có thể nói là một đêm kinh hoàng đối với một số người. taehyung phải mất rất lâu sau mới có thể bình tĩnh được đôi chút, nhưng cậu vẫn không thể tin vào những gì bản thân đã nhìn thấy.

jimin lúc đó cứ như là ác quỷ đội lốt người, ánh mắt tàn nhẫn, hành động dứt khoát cùng thâm độc. tại sao một cậu siêu mẫu thân thiện khí phách lại có thể trở nên như thế? đó chính là điều cậu muốn biết.

các mối quan hệ của seokjin, những ân oán đã diễn ra...

rốt cuộc tất cả những thứ đó, đang và sắp tạo nên cái gì?

----------------------♤♤♤------------------

tồn tại để làm cái gì cơ chứ, thù hận có thể khiến bạn mạnh mẽ hơn không? đau khổ có thể khiến bạn tàn nhẫn hơn không?

sự thật... là có đấy.

seungwan những tưởng sau khi được người đàn ông tên bennadic này cứu giúp thì mọi chuyện đã ổn, nhưng dường như cô đã đụng phải một ổ kiến lửa còn khủng khiếp hơn cả gia tộc louis.

cho đến tận bây giờ cô mới có thể tường tận được khuôn mặt ẩn sau bóng tối của gã. đôi mắt hồng rượu yêu dị như giam dữ hàng vạn vong linh đang cào xé đau đớn, sát khí từ dưới đáy con ngươi đó đáng sợ tới nỗi chỉ nhìn thôi cũng có thể khiến cho cô có cảm giác hơi thở bị rút đến cạn kiệt. chưa kể đến cả gương mặt của bennadic ảo mị tới nỗi seungwan phải liên tục lùi về sau, cô còn không đủ can đảm để đối diện gã thật lâu. gã giống như là tử thần giết chóc trong truyền thuyết vậy, khí tức tản mác ra thoạt kinh người vô cùng.

người đàn ông này, rốt cuộc là ai?


"cô là người của hắn?"

hắn?

seungwan trợn trừng nhìn bennadic đang nhàn nhã ngồi trên chiếc ghế phủ lông thú, miệng ngậm trái nho, vừa lười nhác ăn vừa nghiêng mắt hờ hững nhìn cô một cách vô cùng ý mị. tuy không biết nơi này là nơi nào nhưng căn phòng này còn xa hoa hơn cả cung điện buckingham mà cô vừa được ghé qua. nhưng nếu như bây giờ cô phản kháng thì sẽ như thế nào, con người này sẽ làm gì cô?

mà gã hỏi hắn... là hỏi yoongi sao?

hít sâu một hơi, seungwan siết chặt nắm tay, cố gắng nhìn thẳng vào  bennadic nói ra suy nghĩ của mình:

"vậy kẻ thù thì có được tính là người của hắn không?"

một tia lãnh ý vô tình xẹt qua não bộ của cô, seungwan kinh hoàng lảo đảo ánh mắt. bàn chân trầy xước vốn dĩ đứng thẳng nay chẳng hiểu vì sao lại giống như bại liệt, có cảm giác vô lực muốn khụy xuống. ánh mắt của con người đó thật đáng sợ, nó còn ghê tởm hơn cả cái nhìn yêu dị của yoongi.

vươn lưỡi liếm liếm ngón tay vừa cầm trái nho, bennadic cúi đầu kéo ra một nụ cười mỉm. gã chậm rãi lê chân tiến về phía cô mặt cắt không còn giọt máu, ngón tay tinh tế lướt qua má cùng miệng của cô. sau cùng trơn tuột về phía sau cánh vai trái, gã rũ mắt nhìn hình xăm mà gã đã vô cùng quen thuộc.

"tôi chợt có một suy nghĩ, nếu như tôi có thể xóa bỏ hình xăm này rồi sau đó khắc lên kí tự của mình thì không biết, yoongi sẽ tỏ ra cái biểu tình gì đây?"

mười năm rồi, thằng nhóc từng bẻ gãy tay gã hiện tại đã thay đổi ra sao? không phải vô tình mà bennadic gặp được con át chủ bài này, cô gái này có thể là một con thí tuyệt vời đấy.

"ông biết hắn?"

"chẳng những biết, tôi còn rõ ràng cả chuyện của cô nữa đó, tiểu thư baronne."

chà, chỉ là một trò đùa sinh tử thôi mà.

tại sao gã biết, tại sao gã lại có thể biết?! seungwan vốn đang sợ hãi nháy mắt trở nên tức giận: "ông... ông thì có liên quan gì đến chuyện của tôi, ông biết tôi là ai sao?!"

"gương mặt của phu nhân baronne đã khắc sâu vào não tôi rồi."

tao nhã ngồi xuống, bennadic như vị đế vương của thời đại mới, ung dung mà lười nhác, gã như nhìn thấu mọi thứ của cô gái đối diện. thật tuyệt vời làm sao, khi không con gái của lão phu nhân kia đột nhiên lại xuất hiện, vừa đúng lúc gã đang chuẩn bị cho kế hoạch ra mắt.

nhưng chỉ tiếc một điều rằng yoongi lại là kẻ được sử dụng cô ta đầu tiên. mà cũng chẳng sao, đối với việc lật ngược tình thế đôi với gã mà nói, là dễ như trở bàn tay.

lợi dụng thù hận của cô ta, lôi kéo đồng minh chưa bao giờ là ý kiến tồi.

"nói cho tôi nghe suy nghĩ của cô bây giờ."

hơn nữa, con át chủ bài này lại chính là điểm nòng cốt để tiêu diệt hắn. nói đi, nói ra điều mà tôi muốn nghe đi, nói ra ước muốn của cô rồi tôi sẽ cho cô tất cả. gia tộc louis, và cả vị bá tước tàn ác giả tạo kia, cô muốn gì nào?

"trả thù."

"..."

haha phải phải chính là nó! chính xác là nó đấy!!

bennadic vươn tay vỗ lên hai tiếng, bỗng từ bên trong một cô gái với mái tóc đỏ từ tốn bước ra khiến cho seungwan không mấy thiện cảm mà nhìn cái bộ dáng hở hang đó. cười cười, gã không nhanh không chậm đứng dậy, bóng đèn phía trên trần nhà chẳng mấy chốc đã tắt lịm đi chỉ để lại một khoảng trắng mờ nhạt.

đâu đó trong không gian tĩnh mịch đến đáng sợ, cô bởi vì bóng tối thích ứng không được mà chẳng mấy chốc hét lên một tiếng khi cảm giác được bụng mình vừa bị cái gì đó đâm vào, giống như lưỡi dao sắc bén vừa được mài dũa, ngã khụy xuống sàn nhà.
thở gấp gáp nhận thấy máu đang trào ra từ đâu thì cô không khỏi kinh hãi, nhưng chưa kịp định thần lại thì từ trong bóng tối, lại một lần nữa cô bị người nào đó xách gáy lên, dùng lực ném bay vào đống bàn ghế phía trước.

tiếng kim loại đổ vỡ gãy nát, seungwan đau đớn quằn người gào lớn: "ông đang làm cái quái gì vậy?!"

lại thêm một vài cú đá nữa. cô thật sự sắp chịu không nổi rồi, cô sẽ chết mất.

tiếng cười trầm thấp vang vọng trong bóng tối, giữa hàng đống tạp âm lại đặc biệt rõ ràng:

"trước hết, hãy chơi một trò chơi nhỏ."

chơi ư, gã muốn chơi cái gì? gã muốn cô chơi cái gì?!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro