¤ 78 | đường carlisle

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

trên đoạn ngã tư thê thảm, seokjin vẫn ngồi đấy thật tĩnh lặng. sau khi xác al đã được thuộc hạ của hắn mang đi chưa được bao lâu thì từ phía xa, một chiếc limo đen bóng cũng cùng lúc đi tới. cuồng phong đang ngày một lớn hơn, bức bách tới nỗi ngay cả tuyết bên dưới chân cũng bị nó xáo cho tung tóe, những hạt tuyết li ti phất phơ lả lướt đến lạnh lẽo. seokjin chống mình vừa đứng lên thì chiếc xe kia cũng đã đồng thời dừng hẳn lại.

bước xuống chính là yoongi với khuôn mặt lạnh tanh không có lấy một cảm xúc trần tục nào. trơ mắt nhìn về viễn cảnh tang thương phía trước, y cuối cùng cũng chỉ có thể siết chặt hai nắm tay mà thôi. còn seulgi bên cạnh lại ngây ngẩn như chẳng dám tin vào mắt mình.

đó chẳng phải là seokjin sao? máu ở đâu mà nhuốm đỏ cả một khoảng đất rộng đến kinh người như thế, là do ai vậy? là ai đã gây ra chuyện động trời này?! và quý tộc bọn họ rốt cuộc là loại người như thế nào, vì sao cứ phải tàn sát lẫn nhau?!

"j... jungkook?" chân trước chân sau chạy ngay về phía chàng trai đang nằm yên bất động cách mình không xa, seulgi tay chân run rẩy chẳng biết phải làm thế nào, từng ngón tay khập khiễng vừa muốn vừa không dám chạm vào từng vết thương trên người cậu.

vừa rồi cô mới trông thấy seungwan còn thê thảm hơn, nay lại trông thấy cái cảnh như vậy một lần nữa thì thật sự không thể chấp nhận ngay được. đồng tử đột nhiên trợn trừng lên, hai tay seulgi bịt lấy miệng mình xoay người ra sau mà nôn thốc nôn tháo.

"ghê tởm đến thế sao?"

giọng nói lạnh như băng bất ngờ từ phía sau vang lên khiến cho tóc gáy và lông tơ của cô đều phải dựng đứng lên hết cả. nó không giống như yoongi, thanh âm của y tuy lạnh nhưng ít ra vẫn còn có biên độ nặng nhẹ cao thấp, còn cái loại thanh âm ngay cả từ tính cũng không có này là lần đầu tiên seulgi nghe thấy. nó... được phát ra từ chính miệng của chàng trai mà cô đã từng cho là sở khanh.

nuốt nuốt nước bọt, cô nhìn chằm chằm seokjin đang vô biểu tình ôm lấy yerim đối diện, ánh mắt phá lệ mà đột ngột trở nên âm u đáng sợ. giống như hố đen dưới địa ngục kinh hãi của thế giới bên kia, chỉ cần nhìn thật lâu vào đó thì sẽ bị cuốn trôi mất, phá hủy ngay cả linh hồn cũng đừng hòng thoát. thật đáng sợ, hắn hệt như là muốn dùng cặp mắt đó để giết chết cô vậy.

"t... tôi có thể giúp."

nghiêng đầu cười nhạt, seokjin siết chặt cô gái đang bất tỉnh trong tay, hơi cúi người xuống sát gần lại seulgi. hắn nhìn vào đôi mắt xinh đẹp ấy một lúc rồi thong thả mà nhả ra một câu chẳng hề liên quan cho lắm:

"cô thật đẹp, cô thật sự rất đẹp."

thoáng đờ người, nếu là bình thường thì có lẽ cô đã vì câu nói này mà thẹn thùng đỏ mặt, thậm chí là sung sướng đến ngủ không nổi khi được nghe những câu từ mỹ miều này từ chính miệng của hắn - một quý công tử còn mỹ lệ hơn cả con gái. thế nhưng hiện tại, thứ mà seulgi cảm nhận được cũng chỉ có hai từ chết chóc mà thôi, có ai lại vui mừng khi nghe cái loại âm thanh chẳng có tí cảm xúc này chứ.

"cô có bao giờ nghĩ rằng, sát thủ cũng có tình cảm không?"

"ý anh là gì?"

"à, ý của tôi là... sẽ có hàng vạn tên sát thủ máu lạnh ngoài kia sẵn sàng vì cô mà bỏ mạng đấy."

tên này đang nói gì cái vậy chứ? seulgi khó hiểu nhìn bóng dáng của seokjin đang dần xa về phía trước, còn chính mình thì cứ hoài nghĩ mãi về từng câu từng chữ mà vừa nãy hắn nói với cô. nhưng cho dù có căng óc ra đến thế nào thì cũng chẳng thể hiểu cho nổi, rốt cuộc là hắn đang muốn ám chỉ điều gì?

nhưng seulgi rồi cũng sẽ hiểu sớm thôi, những mặt tối của cuộc sống này, những con người mà cô yêu thương, những thứ mà cô tin tưởng,... vốn dĩ mọi thứ đều là giả dối.

tất cả.

----------------------♤♤♤-----------------

dẫu biết là không thể nhưng vẫn cứ cố gắng lao đầu vào, dẫu biết là tuyệt vọng, dẫu biết là không bao giờ được hồi đáp. con người vẫn cứ luôn luôn ảo tưởng như vậy, bản thân rồi cũng sẽ đạt được tất cả.

london không phải là quá rộng lớn nhưng cũng chẳng phải là nhỏ để có thể dễ dàng tìm được một người trong vài phút. taehyung đã lái moto chạy như điên khắp thành phố, lục tìm từng ngõ ngách từng nơi ở, thế nhưng ngay cả một chút dấu vết về joohyun cũng chẳng có.

ngày mới đã sắp trở lại với người dân của thủ đô hoa lệ này, hụt hẫng cùng bất lực cũng theo đó mỗi lúc một dồn dập ẩn trong ánh mắt của chàng trai trẻ.

JOOHYUN À EM Ở ĐÂU, RỐT CUỘC LÀ EM ĐANG Ở CHỖ NÀO?!!

nếu có duyên, phải chăng chúng ta sẽ tự tìm thấy nhau chứ? nếu như thật sự sinh ra đã là của nhau rồi thì cho dù em có ở một nơi không ai có thể nhìn thấy thì tôi, nhất định vẫn sẽ tìm ra được.

"JOOHYUNNNNNNNN!!!..."

...

tiếng thét vang dội chẳng biết từ đâu bỗng nhiên ập tới, vừa lúc cảnh tỉnh cái tiềm thức vốn đang mệt mỏi của cô gái đang ngả mình cạnh đống rác hôi thối bẩn thỉu. loáng thoáng nghe được tiếng bước chân cùng tiếng thở khò khè của kẻ lạ nào đó, joohyun cắn răng chống mình ngồi dậy, đôi chân tê tái đến mức các thớ cơ cũng phải căng cứng theo.

kẻ lạ cầm trên tay con dao đang chăm chú nhìn cô như soi mói, hoặc cũng có thể là cô đã xâm chiếm địa bàn của hắn chăng? có lẽ là vậy rồi. cô vốn là một công nương suốt ngày nằm trong chăn ấm đệm êm mà chẳng hề hay biết được rằng, thành phố được mệnh danh là giàu có nhất nhì thế giới này ấy thế mà cũng tồn tại những mảnh đời thiếu thốn, và cô hiện tại đang là một trong số họ?

nực cười đến không thể tả được.

"quý tộc?"

khó nhọc thở gấp gáp, joohyun liếc mắt nhìn về phía người đàn ông ăn mặc rách rưới đang run rẩy chĩa mũi dao nhọn hoắt về phía mình, khóe miệng nhăn nheo chỉ lẩm bẩm hai từ duy nhất:

"quý tộc?"

"..."

"mày là... quý tộc?!"

cho dù có bị đất cát vấy bẩn thì cũng không thể khiến cho phong thái đạo mạo của cô thuyên giảm phần nào. gì nữa đây, tính đe dọa cướp của sao? trông cô hiện tại giống một kẻ có tiền lắm hả?

vươn tay lên lau lau khóe miệng, joohyun khẽ cười bất cần. ngay cả mái tóc vốn dĩ dài mượt nay cũng được cô quấn tròn một vòng phía sau gáy, vài sợi lưa thưa chẳng thể bám víu nổi mà lả lơi ngay bên vành tai, kết hợp cùng với tà váy trắng nhớp nháp bùn lầy đã tạo nên một vẻ đẹp giản dị khác hẳn thường ngày. thở ra một hơi, cô ngẩng đầu tính trả lời hắn thì lại bị biểu tình của hắn làm cho sững người.

"mày là quý tộc, mày là lũ ác quỷ đó? mày là lũ người vô nhân tính đó?!... mày không phải người, mà là quái vật! LŨ ÁC ĐỘC BỌN MÀYY!!"

ác quỷ.

quái vật.

vô nhân tính.

là tất cả những điều người ta nghĩ về hoàng gia anh sao?

khuôn mặt của người đàn ông vặn vẹo nhăn lại như đè nén sự đau khổ, ông ta run rẩy khóc lóc như một đứa trẻ, những nếp nhăn sâu hoắm hai bên mắt rỉ toàn cát bẩn. người đàn ông bất ngờ hét lên, giơ cao mũi dao nhọn hoắt lao nhanh về phía joohyun đang thẫn thờ suy nghĩ, để đến khi cô kịp nhận ra thì mũi dao đã tàn nhẫn mà găm thẳng vào vai trái của cô.

"TAO SẼ GIẾT MÀY!! TRẢ LẠI CON GÁI CHO TAO, TRẢ LẠI VỢ CHO TAO, TRẢ LẠI CUỘC SỐNG CHO TAO... TRẢ LẠI HẾT ĐÂYYYYY!!!"

cái gì vậy, cái quái gì thế này?! đau quá, bi thương quá, hoàng gia đã làm gì bọn họ, hoàng gia đã làm cái gì?!

đoàng đoàng đoàng!!

tiếng súng từ trên cao bất ngờ dồn dập vang xuống, người đàn ông vừa kịp rút dao ra khỏi vai joohyun đang tính tiếp tục đâm chết cô thì ngay tức khắc đã ngã lăn ra, chết thảm thiết.

căng mắt nhìn kẻ vừa mới đây còn điên cuồng gào thét nay đã chết tức tưởi, cô kinh hoàng bật người đứng lên. cơn đau bấy giờ mới bộc phát làm cho cô phải cắn môi ôm lấy vai mình, nhưng điều khiến cô cảm thấy man rợ nhất lúc này lại chính là bọn họ - những kẻ đã nổ súng giết chết người đàn ông nghèo khổ này.

khoác trên mình bộ trang phục cảnh sát hoàng gia anh, những cặp mắt sắc lạnh, vô nhân tính, mãi đến tận bây giờ joohyun mới có thể hiểu được sự tàn nhẫn đến kinh tởm của một đế chế mà nhân loại luôn phải tự mình khiếp sợ - chính phủ.

"công nương đáng mến, trông cô tàn tạ quá thể đi."

nụ cười nhếch mép khinh bỉ cùng ánh mắt độc ác đến lạ lùng, dù chỉ liếc thoáng thôi nhưng joohyun cũng đã có thể đếm được có bao nhiêu kẻ đang bao vây mình từ phía trên mái nhà của một nhà trọ đối diện. chẳng lẽ việc cô đâm lén thái tử david đã bị phát hiện, nhanh như vậy sao?

vừa ôm chặt lấy vai mình, cô vừa chậm rãi lùi về sau: "lời mở đầu và hành động hình như chả ăn nhập gì với nhau nhỉ?"

rồi một tên bỗng nhiên nhảy xuống, hắn hướng joohyun cười cười, trên người là bộ đồng phục cảnh sát hoàng gia, thong dong đưa nòng súng đang nhả khói lên miệng thổi một hơi sau đó vứt ngay vào đống rác bên cạnh. bàn chân trần sưng phồng của cô vẫn liên tục lùi về sau, còn chưa kể đến vết thương đang rỉ máu trên bả vai đau nhức.

bầu trời càng lúc càng đen đặc, chẳng hiểu vì sao sấm chớp lại nổ oang oang ngay giữa hoàn cảnh éo le như thế này. joohyun cắn môi suy nghĩ, cô phải làm gì trong hoàn cảnh này đây? chạy, cô phải chạy thôi.

càng nhanh càng tốt.

dường như đã nhìn ra được ý nghĩ ngu xuẩn của vị công nương trẻ tuổi xinh đẹp, tên cảnh sát trầm ngâm trừng mắt lạnh lùng nhìn cô. joohyun biết mình sẽ không thể cố sức được bao lâu nữa, nhưng mà thà chết vì không thể tiếp tục còn hơn là bị giết dưới tay lũ chó săn này.

"công nương, cô sẽ không sợ hãi tới mức phải trốn chạy đấy chứ?"

bật cười thành tiếng, joohyun bóp chặt lấy vai mình sau đó từ từ buông ra, mặt mày tái mét vì lạnh cùng đau đớn nhưng không ai là không biết, cô gái này vốn dĩ rất lạnh lùng.

"như anh nghĩ, tôi đâu có ngu mà ở lại chờ chết!"

dứt lời, joohyun nhanh nhất có thể liền xoay người chạy một mạch vào trong ngõ. cơn đau bỏng rát nơi bàn chân, bả vai chảy máu mỗi lúc một nhiều chẳng mấy chốc mà nhuốm đỏ cả vạt váy mỏng tang. mái tóc vốn dĩ buộc gọn nay lại xõa tung không trật tự, tung bay trong gió như muốn kiếm tìm sự tự do cho riêng mình.

nhanh lên nào, chạy đi, chạy nữa đi, thoát khỏi đây, tránh xa khỏi chốn phồn hoa đô hội đầy sự giả tạo cùng chết chóc này.

cùng là con người, nhưng sao lại khác nhau đến thế? kẻ thì tham lam, kẻ thì mang đầy thù hận, có người thông minh, có người ngu dốt, bọn chúng đều sẵn sàng thu mình trong vỏ bọc dưới vẻ ngoài hoàn hảo hết mức có thể, để làm gì đây?

để tồn tại.

tiếng sấm rền vang cả một vùng trời rộng lớn, sau một hồi giằng co cùng chịu đựng, mưa cuối cùng cũng đã mạnh mẽ tuôn rơi. ban đầu thì nhẹ nhàng nhưng dần dần, có lẽ là trong chớp mắt, nó đã bắt đầu có dấu hiệu nặng hạt, rền rã khắp bốn phương.

trong con hẻm, lũ chó săn của hoàng gia vẫn thản nhiên đứng đấy, duy chỉ có ánh mắt là sắc lạnh đến nỗi ngay cả một con bọ cũng không thể sống sót nếu chạm phải ánh nhìn này, cơn buốt rát giữa trận mưa xối xả không hề khiến cho chúng phải dao động. rút từ trong áo ra một thanh kiếm cỡ nhỏ, tên cầm đầu nhếch mép trầm giọng:

"đùa đến đây đủ rồi, tìm và phanh thây nó đi."

...

sooyoung không nghĩ là bản thân lại đen đủi đến mức suýt chết vì bị đạn bắn thủng bụng và hiện tại còn mắc mưa. hẳn là cái số chết tiệt này thật sự khiến cho cô chẳng thiết tha nổi cái gì, ngay cả ông trời cũng tàn nhẫn với cô như vậy đấy.

mặc xác cho cơn mưa mỗi lúc mỗi lớn, cơn nhói nơi bụng bây giờ cũng không còn nghĩa lí gì với cô nữa, cứ như thế sooyoung lê la lê lết bước về phía trước.

nhưng sự xui xẻo không hề dừng lại ở đó, ngay khi cô vừa đội mưa sắp sửa bước qua con hẻm trên đường lớn thì từ bên trong ngã rẽ, một cô gái... đúng, chính xác là một cô gái chẳng biết từ đâu đột nhiên lao ra như tên bắn húc thẳng vào người cô khiến cho cả hai ngã nhào xuống đường. tiếng thét tuy không mấy lớn nhưng lại ách ách như chịu đựng cơn đau xé gan xé thịt.

cắn chặt môi cuộn người ôm lấy bụng mình, sooyoung thật sự muốn chửi thề một tiếng, đúng là khốn kiếp mà.

"chết tiệt!"

cái gì cơ? cô vừa bực vừa cười khẩy, cô mới là người phải nói câu đó mới đúng!

nhưng dòng suy nghĩ khó chịu còn chưa kịp thể hiện ra thì sooyoung lại một lần nữa phải giật mình khi trông thấy dung nhan của cái kẻ vừa đụng phải mình. tóc vàng mắt xanh, cái khí chất cao quý cho dù vẻ ngoài hiện tại có dơ dáy như thế nào cũng không thể che lấp. gương mặt xanh mét vì đau đớn và bị mưa lớn dội ướt, cái khí chất thanh cao này, cô ta là ai?

joohyun nghiến răng bấu lấy bả vai đang chảy máu mỗi lúc một nhiều của mình, nước mưa cùng tuyết lạnh cứ thế mà xoáy thẳng vào da thịt cô xót xa đến tê tái. chửi thề một tiếng, cô lọ mọ chống mình đứng dậy chưa kịp bước được hai bước thì lại ngã nhào xuống đường. một cánh tay mảnh mai cũng theo đó vươn tới đỡ lấy bả vai cô, mãi đến tận lúc này joohyun mới ý thức được mình vừa va phải ai đó.

sooyoung bụng đã đau đến quặn nhưng vẫn không thể cưỡng nổi cái sức hút của cô gái tóc vàng đối diện, cho nên không quản cô ta có thích hay không, trước tiên nên giúp đỡ cái đã:

"cô không sao chứ?!"

lạnh nhạt nhíu chặt mày, joohyun sau khi được sooyoung đỡ đứng lên thì không khỏi cảm thấy buồn cười. cô gái này nhìn sơ qua cũng biết là đang bị thương, chật vật chả kém bản thân mình là bao cả. bình thường mà nói, nếu như cô bị ai đó đụng cho mạnh bạo như vậy thì có lẽ đã ăn chửi ngay rồi, đằng này còn...

"cô không sao chứ?" sooyoung tiếp tục kiên nhẫn hỏi lại lần thứ hai. mưa thì mỗi lúc mỗi lớn, nước mưa cứ xối xả khiến cho tròng mắt cô xót rát đến không thể chịu nổi, nước anh ngay tại cái thời điểm này quả thật là đáng chết.

thế nhưng chưa kịp chờ đợi câu trả lời của cô gái phía trước thì sau lưng hai người, nơi con hẻm mà joohyun vừa chạy ra lúc này bỗng chốc xuất hiện một đám người mang trên mình bộ cảnh phục hoàng gia với cặp mắt sắc lạnh đầy vẻ man rợ.

thật may quá, nhìn thoáng qua cũng biết bọn họ là người của chính phủ! sooyoung vui mừng khôn xiết khi mà giữa lúc thời tiết khó chịu như vậy lại gặp ngay được bọn họ, vậy là cô có thể nhờ những người này giúp mình trở về đại sứ quán và tìm hộ một chỗ ở.

"a xin lỗi! nhưng..."

nhưng miệng còn chưa kịp thốt ra hết câu thì cổ tay đã bị cái người phía trước tóm chặt, cô cứ như vậy mà bị bạt mạng lôi đi. chạy thật nhanh, nhanh tới nỗi bụng cô cũng phải gào lên đau đớn.

"cô đang làm cái quái gì vậy, cô không thấy là tôi đang nhờ bọn họ giúp đỡ sao?!"

mỗi lần sooyoung mở miệng kêu thét thì nước mưa cứ như được lướt mà xối thẳng vào họng cô, còn chưa kể tới đôi mắt có thể bị đui mù vì nước mưa bắn vào. sao chứ, nước mưa có thể khiến người ta mù lòa ư? ôi cái suy nghĩ vớ vẩn này.

"câm miệng đi!" joohyun cắn chặt răng, cô phải chạy đến đâu đây, khi không lại vướng phải của nợ này. cô nên làm gì bây giờ?! lũ chó săn kia sẽ không buông tha cho đến khi cô thật sự chết đâu.

thì ra đây mới chính là hiện thực, công nương của một nước thì sao? con gái của nữ hoàng thì sao? thật không thể ngờ nổi lúc này lại phải trốn chạy như một con cẩu.

nỗi sợ hãi cùng ô nhục ngày hôm nay, nếu như thoát được ra, joohyun cô nhất định sẽ không để yên.

không bao giờ để yên!

----------------------♤♤♤----------------

[ SEOKJINN!! ]

tiếng gào thét từ trong điện thoại vọng ra khiến cho chàng trai tuấn mỹ đang ngồi trong chiếc limo phải nhíu chặt lông mày: [ haizz, em có thể nói nhỏ một chút không hả?! ]

phía trước, yoongi âm thầm lái xe lao đi trong mưa lớn như chưa hề có chuyện gì, mặc dù y vừa chứng kiến cái thảm cảnh chẳng có gì là hay ho vài tiếng trước. chiếc điện thoại lặng câm nằm yên ngay bên cạnh vô lăng lái, một màu đen xoáy sâu vào tiềm thức của y nhắc nhở y rằng, không thể vội vã, không thể hấp tấp. y cần bình tĩnh, cái y cần lúc này chính là sự kiên nhẫn.

"yoongi..."

lòng đã tự nhủ như vậy nhưng những hình ảnh máu me cùng đau đớn hiện rõ trên khuôn mặt người con gái đó, chỉ qua một tấm hình thôi, cũng đã làm cho y nổi điên lên rồi.

"yoongi!..."

mọi đau đớn hay hạnh phúc của cô, đều phải thuộc về tôi, chỉ một mình tôi mới đúng.

"YOONGI!!"

bất giác bị giọng nói ồn ào của kẻ ngồi phía sau đánh thức, cho đến bây giờ yoongi mới để ý rằng bản thân đã chạy quá tốc độ. y đang mất kiểm soát sao? y... bị cái gì vậy? liếc mắt nhìn lên kính chiếu hậu, xoáy thẳng vào đôi con ngươi màu ám kim bên trong, y chờ đợi câu nói của hắn.

"lái dọc vào đường carlisle gần buckingham đi, chúng ta có vài thứ hay ho phải can thiệp đấy."

"thứ gì?"

thở ra một hơi, seokjin vươn bàn tay còn dính chút máu khô của mình cào lên mái tóc bù xù không chịu nổi, vẻ đẹp sởi lởi thường ngày nay chẳng hiểu sao lại bị thay thế bởi sự lạnh lùng đến tàn nhẫn. chỉ riêng ánh nhìn của hắn so với yoongi thôi, lúc này bất kể ai nhìn vào cũng tưởng chừng như là một.

"một vụ truy sát hoàng gia, và nhân vật chính lại là người mà em trai chúng ta yêu đến mất cả liêm sỉ."

phải, tình yêu, nó sẵn sàng thao túng toàn bộ hành vi cũng như lòng tự trọng của mỗi người, hệt như việc jungkook nguyện ý đánh đổi cả mạng sống để cứu lấy yerim. còn yerim lại mù quáng chạy theo những vô vọng ảo tưởng do chính mình tạo ra... về một kẻ khác.

có lẽ là vậy, seokjin vốn không tin vào tình yêu. thế nhưng hắn luôn luôn nghĩ rằng, có một cô gái lúc nào cũng xuất hiện ở ngay chính tại cái thời điểm mà hắn cần đến cô nhất.

sooyoung.

KÉTTTTTTTTTTT!!!

cả joohyun và sooyoung đều phải hoảng hốt khi giữa một buổi sáng sớm mưa gió lạnh lẽo này, một chiếc limo hệt như quả cầu ánh sáng lại đột ngột xuất hiện để cứu vớt cho sự sống của họ.

khoảnh khắc cửa kính xe hạ xuống mà bật mở, mọi thứ diễn ra chỉ trong vòng một nốt nhạc mà thôi. sooyoung lại một lần nữa nhìn thấy dung nhan đó, con người đó vươn tay mà kéo tuột mình vào bên trong, dùng áo choàng đen bao trùm lấy cô ghì vào lồng ngực.

"chạy đi!"

sau tiếng hét là tiếng rú ga đầy inh ỏi của chiếc siêu xe đặc chế, lũ chó săn chính phủ thật sự không hề ngờ được rằng đứa con gái đó lại có thể thoát khỏi lưỡi hái của tử thần, có lẽ chúa đã quá ưu ái cô ta. thế nhưng may thay trong cơn mưa xối xả nhạt nhòa, bọn chúng đã có thể tường tận được chiếc limo mang theo sự may mắn đó...

thuộc về đất nước nào.

...

mà ngay phía bên kia đường, trong ồ ạt của cơn mưa rào mùa đông, một chiếc audi r8 bạc đã lặng lẽ đỗ ngay đó từ bao giờ. bên trong xe, bản nhạc ballad đang đến lúc cao trào thì lại bị ai đó vô tình tắt ngắm:

"thiếu chủ."

mưa lớn như trút nước, ngay cả tuyết trắng trong thoáng chốc cũng đã hóa thành dòng nước lạnh. hoseok ngồi ở ghế dưới vẫn buộc tóc hệt như cách đây một tiếng trước, chỉ đeo thêm một chiếc kính dâm mà dõi mắt trông theo đám người hoàng gia bỏ về phía cung điện, còn con limo kia cũng đã mất hút từ bao giờ.

"tại sao ngài lại không giúp cô ta sớm hơn?"

"chẳng phải đã có người giúp rồi sao."

"nhưng ngài mới là người theo dõi cô ta từ lúc đầu..."

"mày mau câm miệng và lái đi!"

rõ ràng là yêu đến điên đến dại, thế nhưng tại sao vẫn ngu ngốc từ bỏ? là bởi vì hắn biết rõ rằng hắn không phải người thích hợp để ở bên cô.

mỗi một con người đều vì ngại chết mà muốn sống, mỗi một con người đều vì sợ mất tình mà giữ mãi một lòng nhớ nhung.

...

"cảm ơn."

joohyun không thể ngờ được rằng người cứu mình thoát chết lại chính là con trai của bá tước louis, gia tộc mà trước đây cô suýt chút nữa đã hủy bỏ việc ký kết hiệp định chính trị. rõ là đã trông thấy seokjin, thế nhưng chẳng hiểu tại sao khi bước vào trong xe, cô lại hụt hẫng khi chẳng tìm thấy ai đó.

gật đầu tỏ vẻ chấp nhận, hắn liếc mắt một cái đã có thể trông thấy vết thương tứa máu trên bả vai cô, cộng thêm cả làn da trắng bệch tái nhợt vì dầm mưa quá lâu khiến hắn phải nhíu mày:

"hiện tại công nương không thể đi bệnh viện được."

"tôi không sao."

"cô có thể không sao nhưng thằng nhóc taehyung thì có sao đấy."

ngẩn người quay đầu lại nhìn hắn, joohyun ngồi trên ghế lái phụ mấp máy khóe môi như muốn nói gì đấy, rồi lại thôi.

vươn tay đưa cho cô tấm áo choàng, seokjin nhếch mép tỏ vẻ như mình chẳng liên quan, sau cùng lại hướng yoongi đang lái xe phía trước chậm rãi nói: "cho anh một điểm dừng gần nhất có thể, nhà nghỉ hoặc khách sạn nào đấy cũng được. còn công nương đây, em hãy đưa về cho seulgi lo liệu đi."

sooyoung vốn dĩ chẳng dám cử động nhiều, một phần là bởi toàn thân ướt nhẹp, một phần là bởi cơn đau dữ dội nơi bụng trái. nhưng hơn tất thảy, lại chính là bởi vòng tay ấm áp sặc mùi máu khô của ai kia.

lòng đã đinh ninh là như vậy, sẽ chẳng ho he bất kể một cái gì đâu. ấy thế mà, khi cái tên seulgi được ngân lên thì cô lại kìm lòng không được mà hất tung tấm áo choàng ra, hấp tấp nói:

"seulgi sao... seul..."

và cứ như vậy, từ trong lồng ngực của seokjin, sooyoung ngây ngẩn chẳng thể tiếp tục được câu nói của mình nữa. bởi lẽ mắt chạm mắt, cái ánh mắt nâu rực lạnh lẽo nhưng chẳng hiểu sao lại đắm đuối đến nhường vậy.

hoseok đã từng nói rằng: "kẻ thù không dùng để khiêu vũ."

đúng rồi, cũng chẳng có ai lại đi cứu kẻ thù của mình thoát khỏi cái chết đâu.

"em thích seokjin phải không?"

không... cô, cô không biết. chỉ là cô, ngay lúc này lại chẳng hề hận hắn.

nắm tay bấu lấy tấm áo ấm áp ngay giữa trời đông thật sự khiến cho sooyoung muốn ỉ lại, tham lam muốn dựa vào. tại sao thế này, cô không biết, cô thật sự không biết.

hận một người luôn có lý do, thế nhưng yêu một người, ngay cả một chút nguyên nhân cũng không có.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro