¤ 80 | phép thử combat

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

một người con trai có lòng tự trọng cao ngất ngưởng, một người con gái với trái tim cố chấp đến mức đáng thương, tất cả bọn họ đều vì tình yêu mà tự tổn hại chính mình. ngay đến cả người thân cận nhất cũng không thể tin tưởng được nữa, vậy thì cuộc sống này, tồn tại đâu còn nghĩa lý?

...

dán miếng băng gạc lên vai cô gái yêu kiều trước mắt, seulgi mệt mỏi thở ra một hơi. cô chậm rãi đứng dậy, cười nhạt: "cô cố gắng đừng cử động quá nhiều, sẽ sớm lành lại thôi."

cúi đầu không nói gì, joohyun ngay cả một lời cảm ơn cũng chẳng còn hơi sức đâu để thốt ra nữa.

cầm khay thuốc sát trùng lên, seulgi không mấy để tâm đến thái độ của cô nàng thuộc dòng dõi hoàng gia này, chỉ liếc qua đôi chân sưng tấy trầy xước đã được lau qua rồi tính ra ngoài. thế nhưng nắm tay còn chưa kịp chạm vào cánh cửa thì đã bất ngờ bị một lực mạnh nào đó từ bên ngoài đẩy ngược lại.

RẦM!!

tiếng động chói tai liền thu hút ánh nhìn của cô gái tóc vàng phía bên trong. seulgi ngớ người ngay khi trông thấy taehyung một thân ướt như chuột lột đang hậm hực đứng ngay trước cửa, tức giận mà trừng mắt với cô gái ấy.

ngẩn ra chẳng biết mở miệng như thế nào, joohyun vô thức thụt người về đằng sau mỗi khi cậu tiến từng bước về phía mình. tại sao, tại sao hắn lại xuất hiện ở đây ngay lúc này chứ?!

sự hoảng loạn mỗi lúc một lớn, cái cách cư xử lạ lùng của cô quả nhiên khiến cho ai đó nổi trận lôi đình thật sự:

"lui đi, lui tiếp đi!"

tiếng thét giận giữ xen lẫn chút ít sự xót xa, nhưng đáng tiếc joohyun lại không cho là như vậy. cô uất ức đang tính bật dậy chạy trốn khỏi chỗ này thì lại bất lực phát hiện, lưng mình đã chạm vào thành giường rồi.

nhìn đến cô gái đang không biết phải xoay sở thế nào trước mắt, taehyung cười lạnh, cúi người sát lại gần cô, vươn tay chống lại hai bên thành giường nhàn nhạt nói: "sao vậy, đường cùng rồi nên cắn răng chịu đựng ư?"

quay mặt qua nhìn thẳng vào tròng mắt màu xanh thăm thẳm kia, joohyun mạnh mẽ là thế, nhưng lúc này cô liền vươn tay túm lấy cổ áo của cậu mà gào lớn:

"phải đấy, tôi đường cùng thì sao! tại sao tôi lại thành ra như vậy hả, tại sao chỉ có đứng trước mặt anh tôi mới trở nên yếu mềm như thế?! tôi không muốn phải nhìn thấy bản thân bị xói mòn ở trong cái cung điện chết tiệt kia cho nên mới thực hiện một cái điều ngu xuẩn như vậy, cho dù có kiên cường tới bao nhiêu thì tôi cũng chỉ là một đứa con gái thôi mà!!... còn anh thì sao chứ hả, chẳng phải anh nói anh yêu tôi hay sao? tình yêu của anh sao mà đáng ghét đến vậy, ngay cái lúc tôi cần anh nhất thì anh ở đâu?! Ở ĐÂU CHỨ?!!"

không chỉ riêng taehyung mà ngay cả seulgi ở phía xa cũng phải ngẩn ngơ đứng hình mất một lúc. cái mặt cảm xúc tiêu cực của cô gái cao ngạo này, sẽ không phải nhất thời bộc phát đấy chứ.

chẳng hề để ý giọt nước bỏng rát đang trào ra từ trong khóe mắt, joohyun cắn chặt răng để không nức lên thành tiếng: "anh nói tôi chờ anh, chữ chờ đó nghe thì có vẻ tín nhiệm lắm nhưng cuối cùng anh có đến hay không? đừng có nói với tôi rằng anh chỉ thấy hứng thú nhất thời thôi, tôi sẽ không ngại mà giết chết anh đâu!!"

"..."

"phì!..."

lại dọa nạt nữa rồi. taehyung vươn tay lên nắm lấy bàn tay lạnh ngắt đang túm lấy cổ áo mình kéo ra rồi nâng lên môi khẽ hôn. cảm nhận da thịt người nọ run rẩy một phen, cậu từ tức giận nay đã hóa thành bong bóng xà phòng. cười khẽ một tiếng, cậu cúi thấp đầu ghé vào tai joohyun thì thầm:

"chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu. nếu như được chết dưới tay của chính người mình yêu thì tôi... chắc chắn sẽ không bao giờ hối hận."

ôi tình cảm, nó thật rắc rối!

đó là suy nghĩ của seulgi ngay sau khi đóng lại cánh cửa phòng đang ngập tràn mùi vị của hạnh phúc. trong tiềm thức lại bất chợt ánh lên bóng hình của tên con trai xấu xa càn rỡ nọ, cô chua xót cười cười, chẳng hiểu sao lại có chút nhớ nhung, nhiều hơn vẫn là đau lòng. bởi lẽ, người đã đi mà không một lời từ biệt, vậy thì bản thân cần gì phải lưu luyến. hơn nữa, hắn với cô cũng đâu phải là mối quan hệ gì đặc biệt đâu.

vốn dĩ, ngay từ đầu đã chẳng tồn tại hai thứ gọi là ái tình. tất cả, cũng chỉ là tự mình ảo tưởng mà thôi.

"à này!"

xoay người bước đi được một lúc, seulgi lại chẳng thể ngờ sẽ chạm mặt yoongi ngay giữa khúc hành lang của khách sạn. trông thấy y cứ như bóng ma chỉ thuộc về màn đêm u tối, cô có chút mê mang. về việc jungkook đang sống dở chết dở vì cái kẻ cô ngày đêm mong mỏi ấy, có phải là có gì đó liên quan hay không?

liếc mắt nhìn thẳng vào đôi con ngươi tràn ngập lo lắng nọ, yoongi rốt cuộc cũng chỉ im lặng chờ đợi câu nói tiếp theo của cô.

"có phải jimin... là kẻ đã gây ra tất cả những chuyện này không?"

tiếng mưa rơi ào ạt lấn át ca tiếng hơi thở cũng phảng phất nặng nhọc, bởi vì thời tiết có chút thay đổi mà vết thương sau lưng của yoongi đã bắt đầu sưng tấy. có chút đau đớn khó hiểu, khuôn mặt yêu dị nhẹ nhàng chếch qua một bên. y đơn giản chỉ là ậm ừ một cái, lại không thể ngờ seulgi vì vậy mà bỗng dưng bật khóc chạy đi.

tại sao cô ta lại khóc?

mà y cũng chẳng hơi đâu để quan tâm. tựa lưng mình vào cánh cửa đang phản chiếu từng trận mưa lạnh lẽo bên ngoài, yoongi hai nắm tay sít sao siết chặt lấy như đang cố kìm nén sự căm phẫn. y chưa bao giờ phải nhẫn nhịn như vậy, chỉ sau khi trông thấy hình ảnh seungwan khổ sở đau đớn như thế nào qua màn hình điện thoại cùng dòng tin nhắn của bennadic, y đã thật sự nổi điên rồi.

sẽ không một ai, không một kẻ nào có thể cướp cô ấy khỏi tay y, ngay cả cái chết. yoongi thề y sẽ chôn vùi hết tất thảy xuống địa ngục, dẫm nát bọn chúng thành cát bụi.

seungwan.

...

seulgi chạy vào phòng riêng liếc nhìn hai thi thể đang nằm yên bất động mà gào khóc, cô thật sự không thể hiểu nổi vì sao jimin lại làm như vậy. chẳng phải jungkook là bạn thân của hắn sao, vì cái gì lại phản bội lòng tin của cậu ấy chứ?

con người vì sao lại cứ phải tổn thương lẫn nhau?!

đây có lẽ là câu hỏi mà suốt cuộc đời này, seulgi cũng chẳng bao giờ có thể tự mình trả lời.

-----------------------♤♤♤-----------------

có một vài người mãi mãi ghi dấu trong cuộc đời bạn, dù cho bạn đã quên đi giọng nói của người đó, quên đi nụ cười của người đó, quên đi khuôn mặt của người đó. thế nhưng mỗi lần nhớ đến họ, thứ cảm giác ấy vẫn chẳng bao giờ đổi thay.

trong căn phòng ấm áp đối lập với bên ngoài đang mưa lớn như trút bão, sooyoung sớm đã rũ bỏ bộ quần áo ướt nhẹp của mình, ngay cả băng gạc quấn quanh bụng cũng đã được cô nhanh gọn thay mới. khoác vào bộ quần áo thể thao mà kẻ nào đó vừa nhờ chủ nhà trọ mua hộ, cô có chút mơ hồ, chẳng thể hiểu nổi hắn đang suy nghĩ cái gì. và còn cả chính cô nữa, tại sao lại không phản kháng lại hắn?

cạch một tiếng, sau khi mở cửa phòng tắm, thứ mà sooyoung trông thấy lại là bóng lưng lạnh lùng đến ám ảnh của người con trai nọ. thật sự khác xa những gì mà cô tưởng tượng, seokjin lúc này hình như là có chút tàn nhẫn hơn trước. mà cũng không thể nói như vậy, hắn... vốn dĩ đã tàn nhẫn rồi.

nhận thấy ánh nhìn do dự phảng phất phía sau lưng, hắn khẽ rũ nhẹ mi mắt, nghiêng người quay lại đối diện với cô, người con gái luôn khiến cho tâm can hắn phải nhộn nhạo. sau khi trông thấy đôi mắt to tròn đang nhíu lại nhìn những vệt máu lớn nhỏ trên bộ vest của mình, seokjin mới nhếch nhẹ khóe môi, từng ngón tay vươn lên vuốt nhẹ vào mái tóc lạnh buốt, hắn trầm giọng:

"em có người mà mình cho là quan trọng nhất không?"

"anh hỏi thế làm gì?" nhăn mày gằn hỏi, sooyoung cứng người ngay khi thấy hắn đột nhiên chậm rãi tiến tới sát gần cô, cúi đầu nghiêm túc.

"có không?"

thức thời lùi về sau giữ lấy khoảng cách, cô lại một lần nữa nghiến răng: "dĩ nhiên là có."

"ai vậy?" seokjin lại tiếp tục tiến về phía cô, sooyoung cũng tiếp tục lui về sau cho đến khi lưng đụng phải cánh cửa phòng tắm. nhưng cô đang tính xoay người lách qua thì hắn đã dùng tay chặn lại mọi đường thoát, khiến cho cô chỉ còn nước ngẩng mặt đối diện với đôi con ngươi ma mị kia.

tên khốn này.

"người quan trọng đối với tôi từ trước đến nay chỉ có duy nhất ba người, chính là chị gái tôi và seulgi, chaeyoung!"

chỉ vậy thôi ư, chỉ vỏn vẹn có nhiêu đó thôi à.

tạ̣i sao hắn lại tỏ vẻ đáng thương như thế? tại sao lại thể hiện thái độ thất vọng nặng nề như thể mình đã làm gì sai trái với hắn vậy? đang nhíu mày suy nghĩ thì sooyoung bỗng nhiên cảm giác vai trái của mình như bị vật gì đó đè nặng, chỉ kịp nhận ra seokjin cứ như vậy mà gục hẳn đầu vào hõm vai cô. đôi tay cường thế hữu lực lại chẳng kiêng kị, mạnh mẽ mà vòng qua ôm chặt vòng eo nhỏ nhắn. cô có chút kinh ngạc, thẫn thờ chẳng biết nên làm gì đây.

"tôi vừa chứng kiến cảnh người quan trọng của mình chết đi trong khi bản thân chẳng thể làm được gì, đó là loại cảm giác đau đớn lắm, em biết không?"

giọng nói có chút khổ sở bỗng khàn khàn vang lên từ trong thân thể sooyoung. seokjin lúc này chẳng khác gì một đứa trẻ bị bỏ rơi, cô độc yếu đuối đến xót xa.

"tôi nghĩ mình sẽ trân trọng bộ vest này mãi mãi, bởi lẽ nó đang dính đầy máu của al."

vòng tay càng thêm siết chặt, hắn vùi sát mặt mình vào cần cổ người con gái nọ. cảm thụ từng nhịp đập chân thực của tĩnh mạch, hắn cười khẽ: "đó chính là lí do vì sao tôi căm ghét cái thứ xúc cảm trần tục này, cái thứ gọi là tình yêu. quả đúng là khiến cho con người ta sống dở chết dở mà."

nếu như mất đi, một lần nữa mất đi thứ mà mình cho là quan trọng nhất, liệu seokjin còn có thể chống cự nổi không? ngay cả hắn cũng không biết.

nhẹ buông sooyoung đang ngơ ngác ra một chút, hắn vươn lên ngón tay chạm nhẹ vào vành môi bởi vì lạnh mà đang tái dần đi của cô. lưu luyến ma sát nặng nhẹ, quyến luyến như thể đó chỉ là một cánh hoa sắp sửa rụng rơi.

dịu dàng nhưng hời hợt đến lạ.

"em có biết mọi sự gặp gỡ đều là trùng hợp hoặc cũng có thể là bị số phận đưa đẩy hay không? mười năm trước... chúng ta có thể đã nhìn thấy nhau."

mười năm trước?

sooyoung chớp mắt nhìn nụ cười nửa miệng giả tạo kia mà trái tim như bị bóp nghẹt: "anh đang muốn nói cái gì?"

"về chúng ta, về gia tộc louis và baronne, về mối quan hệ đang ngày càng khăng khít giữa tôi và em chẳng hạn."

ngay lập tức đẩy seokjin tránh xa khỏi người mình, cô trừng mắt gào lớn: "anh nằm mơ à?! tôi hận anh còn chưa đủ, vì cái cớ gì mà cứ mỗi lần chạm mặt là anh lại giở trò vậy, bộ trêu đùa tôi vui lắm chắc? lũ hoàng gia khốn kiếp các anh đã khiến chị em tôi rơi vào hoàn cảnh này rồi mà vẫn còn chưa đủ hay sao?!..."

"vậy thì ra tay đi." ngắt lời cô, hắn khẽ rút ra từ trong túi áo một khẩu súng lục cỡ nhỏ, chẳng hề do dự mà ném thẳng về phía sooyoung đang trợn mắt kinh ngạc phía trước.

run rẩy nắm lấy khẩu súng trong tay, sooyoung bất chợt nhớ lại khoảnh khắc hoseok bỏ cô mà đi đã từng nói:

"em có thật sự hận seokjin như em đã từng nói không? em đã từng bảo rằng chỉ cần hắn chết thôi thì cho dù có bán mạng em cũng chấp nhận, thế nhưng tại sao anh lại không thấy điều đó?"

hoseok.

"kẻ thù không dùng để khiêu vũ, sooyoung."

hoseok!

"em cần, anh cho, đó là mối quan hệ của chúng ta."

khốn kiếp, tất cả thật khốn kiếp!!

sooyoung mở chốt súng, tiếng lên đạn bật lên vô cùng rõ rệt. chĩa thẳng nòng súng về phía seokjin vẫn đang cười nhạt trước mặt, cô thở gấp gáp: "anh đừng nghĩ tôi không dám!"

"hiện tại khoảng cách giữa tôi và em còn chưa tới năm mét, tôi tin em tuyệt nhiên không thể bắn trật." ngưng lại điệu cười giả dối của mình, hắn chậm rãi bước về phía trước:

"em muốn bắn ở đâu nào? họng, vai, tim, hay là đầu?"

"chết tiệt, anh cấm có được bước lên nữa!" nòng súng của sooyoung vẫn run lên bần bật.

"vì điều gì mà không được bước lên?" seokjin đi đến bên cạnh cô, ở trước mặt cô mà nghiêng đầu hỏi. thân thể hắn cúi về phía trước, vòm ngực cứ như vậy mà dính trên nòng súng đang giơ ra.

"anh... điên rồi."

"sao em lại do dư thế?"

ngón cái hắn móc vào tay sooyoung: "cứ trực tiếp bóp cò đi chẳng phải là xong sao?"

cái con người đáng hận này, luôn năm lần bảy lượt giết chết từng chút, từng chút một xúc cảm trong cô, khiến cho cô vừa hận lại vừa thương xót. khốn nạn, quả nhiên tình yêu chính là thứ cảm xúc khốn nạn nhất của tạo hóa!

ĐOÀNG ĐOÀNG ĐOÀNG!!

___________________

sẵn đây combat ở trên tiêu đề là tên của một loại súng lục nhé các cậu^^.

ờm như đã hứa vào mấy ngày trước thì tớ đã ra hố mới rồi đây, đây là fic vietnam!au nhé, mong các cậu dành chút thời gian để vô đây vỗ béo cho đứa con thơ này ạ:3.

còn về fic thứ 2, theo những cmt tớ đã tổng hợp thì sẽ chốt là fic btsvelvet ft. gen4. nhưng vấn đề là bản thảo vẫn còn chưa hoàn thiện và tớ đang sửa lại một số chỗ để có thể dành tặng các cậu một món quà chất lượng nhất, nên mong các cậu thông cảm và chờ thêm một chút nữa thôi, tớ sẽ cố gắng public trong thời gian sớm nhất có thể nhaa^^!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro