¤ 82 | ác mộng hừng đông

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"KHÔNG ĐƯỢCCCC!!!"

trên chiếc giường rộng rãi yên tĩnh, jimin tựa như vừa trải qua một cuộc tra tấn điên cuồng trong ác mộng mà vùng dậy khỏi chăn. khuôn mặt thâm tím chi chít băng gạc lúc này lại có chút trắng bệch khó hiểu, những giọt mồ hôi lạnh thi nhau rơi xuống vạt áo giữa cái thời tiết lạnh lẽo này hình như là chẳng thích hợp cho lắm. liếc mắt nhìn lên chiếc đồng hồ đang tích tắc kim giây, hắn bất giác bấu chặt lấy ngực mình thở hổn hển.

trong mơ, hắn đã nhìn thấy cô ấy, hắn đã trông thấy cô ấy, người con gái đó nằm bất động ngay giữa một vũng lầy toàn máu, mẹ kiếp cái giấc mơ chết tiệt!

"seulgi..."

...

"tôi đói rồi, chúng ta có nên vui vẻ một chút không?"

câu nói chẳng khác gì sét đánh ngang tai.

"không không không khôngg!!" seulgi lập tức hoảng hốt vùng vẫy giữa sofa mà gắng sức tránh khỏi cánh tay đểu cáng của seokjin, gương mặt đỏ oạch cùng cảm giác như bị người ta xúc phạm bất ngờ giãy lên khiến cô cảm thấy nhục nhã hơn bao giờ hết.

tại sao hắn lại trở nên lạ lùng như thế? chẳng hiểu sao cô lại có cảm giác ánh mắt hiện tại của hắn cùng điệu cười khó coi kia lại hoàn toàn trái ngược nhau, trong sâu thẳm đôi con ngươi giả dối đó từ bao giờ lại toát ra sát khí dày đặc như vậy?

giống như hắn... đang muốn giết chết cô vậy.

thì ra là lỡ thể hiện rõ ràng quá, làm cho người ta phát hiện rồi. bật cười thành tiếng, seokjin vươn tay nắm lấy cằm của seulgi, cảm thụ được sự run rẩy như cá chết của cô, tâm tình hắn đã có nhiều ít dễ chịu. cúi xuống tiến lại gần cô hơn nữa, cho tới khi chóp mũi của hai người cứ như vậy mà chạm vào nhau, thì cô liền giống như phát rồ mà mạnh bạo đánh vào vết thương vừa mới được quấn băng của hắn, quẫn bách gào lớn:

"rõ ràng là tâm tư chán ghét mà vẫn cố tình làm như vậy, rốt cuộc là anh đang muốn cái gì?!" lợi dụng cái ngơ ngác trong tích tắc của seokjin, seulgi liền lập tức xoay người tháo chạy.

thế nhưng so với cánh tay của hắn dường như là đã chậm hơn một giây. vươn tay tóm lấy gáy của cô, lần đầu tiên seokjin trở nên thô bạo với một người khác giới trong trạng thái mất kiểm soát như thế. nhận thấy cổ họng mình như sắp sửa bị bóp nát, seulgi cắn răng cố gắng hô hấp nhưng hơi thở lại không thể thông nổi lên cuống mũi, rất khó chịu.

"cô hỏi tôi muốn gì sao?!"

cái thanh âm rét cóng ngay từ ban đầu cô cho là lạnh lẽo còn hơn cả ma quỷ lại một lần nữa vang lên, quả thật hắn muốn giết cô. tại sao, tại sao lại muốn giết cô chứ?

gắt gao siết chặt gáy cô dí xuống sofa, seokjin ngoài miệng cười nhưng trong lòng lại ngập tràn nộ khí chết chóc, cứ mỗi lần nghĩ đến cái hình ảnh đầu của al nổ tung trước mặt là hắn lại không khỏi đau lòng.

"tôi là muốn kẻ nào đó, sẽ vì thứ mình yêu quý nhất mà sống dở chết dở."

thì thầm vào vành tai seulgi, hắn dùng cánh tay còn lại kéo cổ áo cô xuống, từ phía sau lưng để lại một dấu hôn xanh tím đầy thô bạo. hoảng loạn khi cơ thể bị bài khai, cô nghiến răng cố gắng không khóc, chưa bao giờ cô buồn nôn như lúc này, từng cái đụng chạm của hắn đều khiến cho cô nội tâm chao đảo, ghê tởm, khác xa với những cử chỉ dịu dàng của ai kia.

ai kia, là ai chứ?

à, tất cả chỉ là quá khứ thôi mà.

tiếng cười chua chát âm ỉ từ dưới sofa bỗng nhẹ nhàng vang lên khiến cho seokjin bất giác ngưng đọng lại hết thảy mọi thứ.

dùng hai tay ôm lấy cổ mình cũng không quên cố gắng lùi ra xa khỏi tên con trai phía trên, seulgi run rẩy chứng tỏ sự sợ hãi của bản thân. giống như một con nai đang không biết nên đối phó như thế nào với một con sói đang khát máu phía trước, chính là như vậy.

"vậy ra anh là đang muốn lợi dụng tôi để trả thù... jimin à, bằng cách nhục nhã tôi?"

hai từ jimin lại do dự mà phát ra, hệt như sợ hãi rằng liệu có phải suy nghĩ của bản thân đúng không, một phần lại do dự cho rằng mình đừng có ngộ nhận nữa, ấy vậy mà cô lại không biết xấu hổ thốt ra cái tên này.

nhận thấy sự khác lạ bất thường ẩn trong câu nói cũng như cảm xúc của cô gái phía trước, seokjin liền cười xùy một tiếng xoay người mệt mỏi dựa lưng vào ghế. cũng đã chẳng còn tâm tình gì đối với seulgi nữa, chỉ là hắn không ngờ rằng bản thân từ khi nào đã không còn quen những hương vị khác.

chính là hương vị đàn bà, từ khi nào lại trở nên khó khăn với hắn?

...

tiếng bước chân lặng lẽ đột ngột phát ra trên khúc hành lang mập mờ ánh sáng, bên ngoài mưa vẫn cứ lất phất rơi đến tê tái, chỉ có duy nhất chàng trai với cánh tay bị thương nhưng trông vào cái sắc mặt ngả ngớn kia lại giống như là chẳng có gì.

đau đớn sao? xin lỗi đi, chừng này chưa đến mức khiến hắn phải nhíu mày đâu.

mỗi bước đi như được tính trước khoảng cách, seokjin cùng với bộ tây trang vừa mới thay xong tựa như ma thần thuộc về bóng đêm, lôi cuốn mà bất bại, như có ai đã từng nói: "con người, càng mạnh mẽ lại càng sợ tổn thương". hắn luôn giữ mãi một điệu cười trên môi như vậy, nó chẳng hề làm cho hắn nhàm chán, cũng như chẳng bao giờ biến mất khỏi khuôn mặt hắn.

"cái đó gọi là bình phong cho sự sợ hãi sao?"

"em nói cái gì cơ?" đột ngột dừng lại cước bộ, seokjin tủm tỉm cười cười, nhìn yoongi đang trưng ra bộ mặt ngàn năm không đổi cũng đang tiến dần về phía mình.

vậy là trên đoạn hành lang nọ, có hai con người với hai sắc thái khác biệt đang cùng nhau đối mặt. chẳng hiểu vì lý do gì, cái hình ảnh quá đỗi tự nhiên như thế lại khiến cho người ta sinh ra một loại cảm giác đau lòng khó nói.

chậm rãi đảo chân bước qua anh mình, yoongi vươn tay bất ngờ nắm chặt lấy bả vai hắn. cảm thụ được sự run rẩy nhè nhẹ, y liếc mắt trông vào cái điệu cười không có tiền đồ đó, hừ nhẹ: "tay chân như vậy, liệu có ổn không?"

"em trai là đang lo lắng cho anh sao?"

"bởi vì anh như vậy, sẽ rất dễ gây phiền phức."

trong một khoảnh khắc như chớp mắt ấy, seokjin lần đầu tiên ngơ ngẩn nhìn yoongi buông ra một câu bông đùa. thế nhưng hắn lại không thể cười được nữa, nụ cười vốn dĩ đẹp đẽ nay lại bị vặn vẹo méo mó đến đáng thương.

"nếu như al đã hoàn thành xong nhiệm vụ của cậu ấy, vậy thì hãy để em trở thành cánh tay phải của anh."

"..."

"được không?"

haha, thằng nhóc này.

đẩy nhẹ bàn tay y ra, seokjin ôm bụng gập người mà cười sặc sụa, còn cố tình làm quá như là lau chùi mắt mũi của mình: "này này, từ bao giờ mà em lại trở nên sến sẩm thế hả? bộ trông anh thảm hại lắm sao nhóc, không phải là em định đổi mục tiêu từ cô nàng nào đấy qua anh đấy chứ?" làm bộ ôm lấy hai má của mình, hắn réo lên như thể mấy cô nữ sinh được bạn trai tỏ tình.

"chà, cuồng anh trai như vậy là không ổn đâu nha!"

mà đúng lúc này cách hai người khoảng hai bước chân, taehyung với toàn thân ướt nhẹp cũng đang nhếch mép từ trong phòng bước ra. rõ là cậu đã nghe được hết những gì hai người vừa nói, tuy chẳng có gì lấy làm khô ráo thế nhưng cái hành động dùng tay cào lấy mái tóc ẩm ướt của cậu cũng không hề mất đi phong độ một chút nào.

"này anh già, tuy rằng em chẳng biết cái việc quái quỷ gì đã diễn ra mười năm trước, nhưng vì ơn cứu mạng của anh đối với cô ấy..." ngón tay cái của cậu chĩa vào bên trong căn phòng đang đóng kín cửa ý bảo người nào đó: "...cái chức vụ hội viên chết tiệt của anh em sẽ không kiêng nể ai mà giành lại, được chứ?"

tiếng mưa rít gào cũng không thể át đi nổi cái nụ cười chân thật của hắn. à phải rồi, quản gia ted sẽ chẳng bao giờ được nhìn thấy viễn cảnh này đâu.

"lũ em trai khốn nạn này."

cuộc sống là những mảng sáng tối của vui buồn ghép lại. giây phút mặt trời vẫn còn ló rạng thì ai cũng có thể dễ dàng hình dung mọi thứ, thế nhưng đến khi tối rồi liệu có bao nhiêu con người có thể nhìn thấy được những điều ẩn khuất đây?

con người cũng vậy thôi, người ta rất dễ dàng hiểu được lí do tại sao vui, nhưng có ai thật sự thấm được cái lí do buồn?

-------------------------♤♤♤------------------

chúa ban tặng sự sâu sắc cho con người, thế nhưng lại giấu kín nó trong trái tim chúng ta, tại chính cái nơi khó tìm thấy nhất. không mấy ai tìm ra cả, cũng chẳng có mấy người biết cách sử dụng. càng tìm kiếm sự sâu sắc lại càng dễ bị lừa phỉnh bởi những biểu hiện bên ngoài của nó, càng cố gắng tỏ ra sâu sắc thì lại nhận ra nó là chiếc áo không vừa với mình, dù cho có mặc vào kiểu nào thì trông cũng thật kệch cỡm.

sâu sắc dường như chỉ là vấn đề của bản thân thôi, chẳng liên quan đến ai cả. thế nhưng chỉ cần một chút ý niệm phô bày sự sâu sắc của ta cho họ xem, là ta đã thật sự đánh mất nó rồi.

nước pháp, một ngày lạnh lẽo đầy tuyết.

nỗi buồn như chẳng hiểu vì sao ùa tới, khẽ khàng lay động qua khung cửa sổ trong vô thức mà đánh tỉnh chàng trai đang lười nhác say ngủ. nhíu mày trở mình lật người ngồi dậy, cơn đau đầu bất ngờ đánh tới khiến cho namjoon vốn dĩ khỏe mạnh có chút suy sụp. ngước mắt nhìn lên đồng hồ cùng thời tiết phía bên ngoài cửa sổ, hắn có chút không hiểu. đã qua mất một ngày rồi sao? hắn ngủ nhiều như vậy cứ như là bị hôn mê ấy.

căn biệt thự yên tĩnh đến độ chỉ có tiếng hô hấp cùng tiếng gió rít ngoài kia là rõ ràng. xoay người đặt chân xuống giường, namjoon càng lạ lẫm hơn vì căn phòng này lại đang phảng phất một mùi hương vô cùng khác lạ, chưa kể hắn còn có thể ngửi ra được... mùi máu quanh quẩn trong không gian này.

mùi máu...

máu?

chaeyoung?!

có một số người từng xuất hiện trong cuộc đời rồi sau đó biến mất. nhưng cũng có một số người, vốn đã dừng lại rất lâu nhưng cuối cùng vẫn xa rời khỏi chúng ta.

một trận kinh hoàng nháy mắt đánh thẳng vào não bộ ngay khi namjoon vừa đặt chân xuống bậc thang đầu của tầng một.

khung cảnh trước mắt chính là những thi thể nằm vất vưởng của những người giúp việc dưới sàn nhà, đôi chân hắn chẳng rõ vì sao lại chìm ngập trong biển máu, người này đè lên người kia mà chết một cách tức tưởi. còn chưa kể đến một đống tay chân bị cắt rời xếp chồng lên bàn ăn, máu tươi rải rác từ trên tường cho đến từng thanh vịn cầu thang nhiều không thể tả siết. cái cảnh tượng man rợ như đồ tể tùng xẻo món hàng của mình này khiến cho thâm tâm của namjoon dấy lên một nỗi sợ hãi rùng mình.

chaeyoung đâu rồi, chaeyoung!

chuyện này thực sự chẳng khác gì một tác phẩm kinh dị gây bất ngờ cho người đọc, ngay khi đôi chân trần lỡ lầm dẫm lên một vũng máu loãng lồ thì nộ khí cùng căm phẫn lập tức trào dâng khiến cho namjoon muốn bùng nổ. là ai? kẻ nào dám cả gan gây ra những chuyện kinh tởm này ngay trong nhà của hắn?!

điên cuồng chạy xung quanh nhà nhưng vẫn chẳng thấy một bóng người, cuối cùng hắn cũng không thể chịu nổi nữa mà phá tan cánh cửa nối ra sân sau của căn biệt thự vốn dĩ yên ả.

gió tuyết lạnh lẽo nháy mắt xộc thẳng vào khuôn mặt anh tuấn, trừng lớn đôi con ngươi đạo mạo, namjoon như chết đứng mà nhìn xuống thi thể tên trợ lý của mình nằm sõng soài bên dưới nền tuyết nhuộm đỏ một mảng gớm ghiếc. lại đờ đẫn mà tiến về phía bên phải khu vườn, liền đập vào mắt hắn chính là cái đầu bị cắt đi phân nửa đang treo lủng lẳng nơi nhánh cây khô gần mái nhà, chắc có lẽ sẽ chẳng còn gì có thể kinh hoàng hơn như thế.

nắm chặt đôi bàn tay nổi lên đầy rẫy gân xanh, namjoon thề là sẽ không bao giờ tha thứ cho tên hung thủ đã gây ra tất cả những chuyện này.

nhưng tên hung thủ đó, là ai?

"HAHAHAHAHAHAHA!!!..."

một tiếng cười lảnh lót mà sỗ sàng bất giác hòa theo gió tuyết len lỏi qua đường chân tơ kẽ tóc xộc thẳng vào trí não đang đình trệ của hắn. ngay trước giây phút quay đầu về phía sau chỉ chừng một giây thôi, namjoon liền thoáng qua đôi chút cảm giác run rẩy cùng... mất mát. trên người hắn bây giờ chỉ có mỗi một bộ đồ ngủ mỏng tang, vậy nhưng nó cũng đâu có đau đớn bằng việc chứng kiến từng thân cận của mình chết thảm mà chẳng hề rõ nguyên nhân.

thế nhưng đó vẫn chưa phải là tất cả, vốn dĩ nó vẫn chưa là gì so với những hình ảnh mà sắp tới đây hắn phải chứng kiến.

tiếng cười dị thường cao hứng và tiếng khóc nức nở của trẻ con ở cách đó không xa đã thành công hấp dẫn sự chú ý của namjoon. từng bước một chậm chạp mà tiến đến gần, hắn càng gần lại càng rõ ràng hơn.

càng gần lại càng không thể nào hô hấp nổi.

càng gần lại càng cảm thấy đau thắt nơi trái tim.

"giám đốc à, những thứ trước mắt đôi khi lại không hề hoàn hảo như chúng ta vẫn nghĩ."

câu nói nhắc nhở lần cuối cùng của tên trợ lý chẳng rõ vì sao lại văng vẳng bên tai, namjoon trợn trừng mắt lên mà nhìn thẳng về phía trước.

cô gái ấy giống như một loài hoa tinh khiết trong trẻo nhất, có lẽ hắn đã từng nghĩ như vậy. hắn đã từng nghĩ trong khoảng thời gian bản thân tồn tại mãi mãi về sau nữa cũng sẽ chẳng bao giờ có thể gặp được một người con gái khác như vậy đâu.

thế nhưng...

"c... chaeyoung."

tiếng khóc nức nở của một đứa bé đang bị một bàn tay thon mảnh siết lấy cổ, bên dưới chân của cô ta là thi thể của một người đàn bà đã tắt thở, đôi mắt trợn trừng chẳng thể nào nhắm nổi, nhìn sơ qua cũng đủ nhận ra rằng bà ta bị bóp cổ cho tới chết. tà váy tím bồng bềnh tung bay trong sắc trời u ám trắng xóa như cái thứ ánh sáng của bóng tối vậy.

giây phút đó, mọi thứ, ngay trong một khoảnh khắc nhỏ nhoi nhất của hắn thôi...

đều vỡ tung.

trái tim giống như bị ai đó dùng sức bóp nghẹt, đau đớn còn chưa kể đến nỗi kinh hoàng khi không thể lí giải nổi vì sao lại như thế. không, đây có lẽ chỉ là một giấc mơ, một giấc mơ ghê tởm nhuốm đầy sự tàn nhẫn của cuộc sống thoảng qua tâm trí hắn.

khóe môi đỏ tươi như máu bất chợt vẽ ra một đường cong xinh đẹp, cô gái bận trên mình bộ váy xếp li tím đậm tựa như nữ quỷ đang sát phạt những linh hồn sai trái.

và đứa bé bị tóm cổ trong tay cô ta, đột ngột bị giơ lên cao.

"mẹ ơi mẹ! mẹ ơi!!..."

tiếng gào khóc sợ hãi như một đóa hoa chưa kịp nở rộ đã bị người ta nhẫn tâm dẫm nát run rẩy mà vang lên. ngay trước mắt của namjoon, người con gái đó đã chẳng hề kiêng kị gì... bẻ gãy cổ đứa nhỏ kia, sau đó cũng chẳng hề thương xót mà ném thẳng nó ra xa.

chỉ trong một giây ngắn ngủi thôi, mọi thứ dường như đã hóa thành tro bụi không thể nắm lấy.

"CHAEYOUNG!!..."

"CÂM MIỆNG, TAO LÀ GEM!!"

mọi thứ cũng chỉ là một trò lừa đảo, tất cả đều là dối trá.

thật đau lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro