Chương 4: Trùng phùng, tâm như lụy cổ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


*Tâm như lụy cổ: Tim đập liên hồi vì gặp phải chuyện gì đó rất kích động

Trì Ninh giật mình tỉnh giấc,mồ hôi lạnh tuôn ra như suối.

Cả người y giống như vừa mới tắm qua vậy, khiến cho y cảm thấy lạnh cả người.

Y chết rồi, nhưng nơi đây không giống Hoàng Tuyền ở dưới địa ngục chút nào cả.

Trì Ninh nắm chặt lấy chăn, có chút sợ hãi mà đưa mắt nhìn căn phòng được bố trí một cách ngăn nắp xung quanh. Ghế trúc, giường gỗ, bên cạnh gối còn đặt một quyển sách đã xem được một nửa, cây nến cũng đã cháy gần hết rồi.

Nơi này giống hệt như trong ký ức của y. Không sai, đây chính là điện Dao Quang, căn phòng này là phòng ngủ của y.

Tại sao lại ở đây?

Những đạo lôi thiêu trời diệt đất đến bây giờ y vẫn còn cảm nhận được rất rõ, hình như trước khi mất đi ý thức, Trì Ninh còn nghe thấy tiếng của Cố Lăng Tiêu, cảm nhận được hắn đang ôm y vào lòng, còn khẽ nói vài chữ bên tai y.

Trì Ninh đưa tay lên sóng mũi hồi tưởng một chút, nhưng trong tâm trí là một cảnh tượng hỗn loạn.

Thật sự là y không thể nhớ ra được.

Đúng rồi! Cố Lăng Tiêu đâu?

Cố Lăng Tiêu nhất định không được xảy ra chuyện gì.

Trì Ninh vội vã mặc áo khoác vào, rồi lập tức chạy đi tìm hắn. Tất cả cảnh vật trong Dao Quang điện đều giống như trước kia, ngay vào lúc y tưởng chừng đây chỉ là một giấc mơ, nhẹ đưa tay đẩy cửa thì thấy một đứa bé đáng yêu đang đứng ở phía ngoài.

Đứa bé ấy chỉ mới tám tuổi, tròn xoe mắt nhìn y, khóe mắt rưng rưng, còn có hơi thút thít, giống như ngay sau đó nó sẽ bật khóc thật lớn.

Trì Ninh thở dài rồi đưa tay về phía đứa bé đó: "Sao vậy Lăng Tiêu, có ai bắt nạt con sao?"

Cố Lăng Tiêu đã biến nhỏ lại, đứng ngoài cửa ngước mắt nhìn tiên trưởng thân hình mảnh mai, tà áo trắng của người đó chạm xuống mặt đất, đôi mắt phượng có chút khép lại, còn đưa tay về phía Cố Lăng Tiêu, những ngón tay thon dài mà đều đặn ấy khi nắm lấy có lẽ sẽ rất ấm và mềm mại.

Sư tôn của hắn đã sống lại rồi.

Cố Lăng Tiêu sững người trong phút chốc mới có thể chấp nhận được việc mình biến thành một đứa bé, hắn nắm lấy tay của Trì Ninh, tủi thân nói: "Con nằm mơ thấy ác mộng...con thấy quỷ đang đuổi theo con..."

Tên ma đầu giết người không chớp mắt như hắn vậy mà không hề ngượng mồm khi nói những câu như vậy. Rõ ràng hắn mới là một tên ác quỷ độc ác nhất, là tên ác quỷ có thể dọa tất cả trẻ em trong thiên hạ này khóc.

Trì Ninh đau lòng khi nhìn thấy hắn khóc, nhịn không được mà quỳ xuống ôm lấy hắn vỗ về: "Bé con đừng sợ, nếu như quỷ dám tới đây, ta liền rút kiếm đuổi bọn chúng đi hết."

Ở quê hương của Trì Ninh thường gọi những đứa trẻ là bé con. Khi nói hai chữ này, giọng của Trì Ninh bỗng trở nên nhẹ nhàng và mềm mại hơn hẳn, giống những gợn nước lăn tăn trên mặt hồ khi có một con cá đang chậm rãi bơi vậy.

Trước đây khi Cố Lăng Tiêu mười tuổi bị người khác gọi bằng hai chữ này, hắn cảm thấy cực kỳ ấu trĩ và phiền phức, nhưng bây giờ khi nghe thấy Trì Ninh dùng hai chữ này gọi hắn, hắn ngược lại cảm thấy rất dễ chịu, thậm chí còn hận không thể đòi Trì Ninh gọi thêm vài lần nữa.

Trì Ninh ôm lấy Cố Lăng Tiêu ngày càng chặt, trái tim y cũng vì thế mà đập liên hồi.

Hóa ra Cố Lăng Tiêu đã bình an vô sự, còn biến thành dáng vẻ của lúc bé, cứ bám theo y mà khóc.

Trì Ninh ôm Cố Lăng Tiêu đang trong hình dạng của đứa bé tám tuổi về giường của mình. Cố Lăng Tiêu rất đáng yêu ngồi ở mép giường, vì chân quá ngắn nên không thể chạm tới mặt đất, cứ ở trên không trung lắc lư rồi nói: "Sư tôn, giấc mơ khi nãy đáng sợ quá...con không dám ngủ một mình nữa."

Trì Ninh đưa bánh ngọt cho Cố Lăng Tiêu ăn rồi hỏi xem hắn đã mơ thấy cơn ác mộng gì. Cố Lăng Tiêu úp úp mở mở nói rằng mình không nhớ rõ, rồi cứ như vậy mà cúi đầu ăn bánh.

Sau khi ăn xong, hắn ngước mắt nhìn Trì Ninh, đôi mắt ấy có màu như đá vỏ chai vậy: "Người có cho con ngủ cùng không, các sư huynh nói rằng người không thích bị làm phiền."

Đứa trẻ này đáng yêu trắng trẻo, Trì Ninh không kiềm được mà sờ đầu Cố Lăng Tiêu, nói: "Ta cho phép, khuya rồi, mau ngủ đi."

Cố Lăng Tiêu làu bàu một chút rồi nhanh nhảu chui vào giường.

Hắn chọn vị trí khi nãy Trì Ninh đã nằm, vì nơi đó còn vương lại mùi hương của y. Là mùi hương của gỗ đàn hương và hoa mai quen thuộc.

Trì Ninh đem thêm một tấm chăn đến rồi nằm ở phía ngoài ngủ.

Trì Ninh ngủ rất nghiêm túc, chưa bao giờ phát ra tiếng động. Nhưng bây giờ lại trằn trọc không ngủ nên y lo lắng sẽ đánh thức Cố Lăng Tiêu, chỉ đành nằm một cách yên lặng, đến hít thở cũng không dám thở quá mạnh.

Cả tâm trí y đều rối loạn, không thể bình ổn mà ngủ được.

Những người sau khi chết đi sống lại có hai loại.

Một là đoạt xá trùng sinh, nhập linh hồn của mình vào cơ thể của một người khác, phương thức này sẽ khiến cho tướng mạo và linh căn xuất hiện một số thay đổi.

Hai là chiêu hồn trùng sinh, dùng pháp khí để thu thập hồn phách, một lần nữa đưa linh hồn nhập vào cơ thể, hiệu quả giống như là khô mộc phùng xuân*, khiến cho người đó có thể có thêm thời gian sống.

*Khô mộc phùng xuân: Cây khô gặp mùa xuân

Nhưng Trì Ninh lại không thuộc hai loại trên, y chính là một biến cố nằm ngoài hai nguyên tắc đó.

Trùng sinh trở về mười lăm năm trước, Trì Ninh nhất định sẽ không dẫm vào vết xe đổ đó nữa.

Tám tuổi, Cố Lăng Tiêu bây giờ chỉ mới tám tuổi. Có nghĩa là y chỉ mới đưa Cố Lăng Tiêu về tộc Ngọc Phong được một năm, đồ đệ của y vẫn chưa phạm phải bất cứ tội chướng nào.

Cố Lăng Tiêu không phải là một đại ma đầu mang tội nghiệt không thể tha thứ, hắn vẫn còn có cơ hội để tu thành chính đạo, trở thành môt thiếu niên xuất chúng và tài giỏi nhất.

Cố Lăng Tiêu đang ngủ bỗng nhiên trở mình, Trì Ninh dịu dàng nhìn hắn đang chìm trong giấc ngủ, gương mặt xinh đẹp đáng yêu ấy thỉnh thoảng còn nói mớ vài câu.

Trì Ninh khẽ nhắm mắt, y nghĩ rằng từ nay về sau sẽ không xảy ra bất cứ điều gì đau khổ nữa.

Từ bây giờ có y chăm sóc cho Cố Lăng Tiêu, miệng đời độc ác thì đã sao, huyết mạch đặc biệt thì thế nào. Y là sư tôn của Cố Lăng Tiêu, nhất định sẽ che mưa chắn gió cho hắn, khiến cho hắn sống một đời tự do phóng khoáng.

"Phải trưởng thành thật tốt đấy, bé ngoan."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro