Chương 1: Cơn mưa mới mát mẻ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Truyện sẽ được đăng tải ngay sau khi edit được bất kỳ chương nào! Thanks you!
----------------------------------------------------------

Chương 1:

Một cơn mưa vừa hạ xuống, trên con đường lát đá đã ướt sũng, tên buôn để những đứa trẻ ngồi xổm dưới mái hiên ngoài viện , chờ ma ma trong phủ ra lãnh người. Hạ Hầu Liễm chôn vùi bên trong một đám người, có một chút dự tính liền đem bùn chà xuống chân mình và mắt cá chân để nó trở nên chắc chắn hơn , ở đó có một thanh chủy thủ, khi hắn ra ngoài, Đoạn thúc cho hắn dùng để phòng thân.

Hắn lớn lên rất ưa nhìn, đặc biệt là đôi mắt cực kỳ giống với mẫu thân, giống như chứa đựng đầy tinh quang của bầu trời đêm, rực rỡ lấp lánh. Dọc theo đường đi thường có mấy tiểu nha đầu tìm hắn bắt chuyện, hắn lại hờ hững không để vào mắt.

Ở trong mắt hắn, hắn với những tiểu nha đầu kia không giống nhau, bọn họ đầu tóc dài kiến thức ngắn, họ chỉ biết bị bán tới Tạ phủ là có thể ăn no mặc ấm, bỏ chút tâm kế nghĩ có thể bò lên trên giường của chủ tử. Hạ Hầu Liễm hắn không giống vậy, hắn là thích khách nhỏ tuổi nhất của Thất Diệp Già Lam, hắn không tới để làm nô bộc, hắn là tới giết người.

Hắn làm như không có việc gì mà ngẩng đầu lên, ánh mắt quét qua bốn phía xung quanh. Có rất ít người vào sáng sớm, những con hẻm nhỏ thì lạnh lẽo vắng tanh, có một vài tên ăn mày đang ngồi xổm trong hẻm, đầu đang từng lúc từng lúc một gật gù ngủ.

Hạ Hầu Liễm nghĩ thầm, ăn mày bên trong kia khẳng định có người của Già Lam, chờ hắn thành công trà trộn vào Tạ phủ, sẽ có người từ bên ngoài vứt vào cho hắn tờ giấy, nói cho hắn biết mục tiêu của vụ ám sát. Nói không chừng nửa đêm còn sẽ có người lẻn vào từ cửa sổ chỗ hắn, nói cho hắn biết nội ứng Già Lam ở đâu.

Mặc dù hắn chưa từng tham gia vào một vụ ám sát nào của Già Lam, nhưng mẫu thân khi xưa kể chuyện du hắn ngủ đều là nói như vậy. Thích khách Già Lam xuất quỷ nhập thần, ẩn thân ở mọi ngõ ngách, giết người vô hình.

Hắn ở trên núi đã mười hai năm, ở dưới tay lão sư luyện đao, những lúc rảnh rỗi thường đi săn gà rừng đuổi thỏ hoang, thật không dễ dàng mới có cơ hội xuống núi tham gia ám sát, Đoạn thúc nói nếu lần này thành công, ở Già Lam sẽ treo lên thẻ bài của hắn, để hắn trở thành một thích khách chân chính. Hắn tuy rằng chưa từng cùng người khác tỷ thí qua, nhưng mẫu thân hắn là thích khách mạnh nhất Già Lam, là nhi tử của mẫu thân, hắn buộc phải trở thành thích khách mạnh nhất.

Tên buôn đang đi tới, kiểm tra lại số lượng hài tử, hắn cụp mi rũ mắt, nín thở tĩnh khí, ngoan ngoãn mà ngồi xổm.

Thích khách đều là như vậy, không hề gây ra sự chú ý.

Hai ma ma cùng vài tiểu nha hoàn mở cửa, từ bên trong cửa bước ra. Tên buôn lập tức thay một bộ mặt tươi cười, đi lên đón: "Người đều ở đây, đều là những hài tử thông minh lanh lợi, một hài tử năm đồng tiền, đây là giá rẻ nhất ở Kim Lăng thành rồi."

Ma ma dẫn đầu để bọn nhỏ đứng lên, kiểm tra từng đứa một lần nữa, xác nhận không có hài tử nào bị thiếu tay chân mắt mũi, cũng không có đứa nào lớn lên dưa vẹo táo nứt , sau mới cùng tên buôn cò kè mặc cả một hồi, mới đem hài tử thu vào Tạ phủ.

Đôi tai Hạ Hầu Liễm rất nhạy bén, nghe thấy tiếng tên buôn ước lượng ngân lượng trong tay, nhấp miệng phun: "Nghèo kiết dạng!"

Mấy ma ma cùng nha hoàn đều mặc đồ cũ , chỉ có ma ma dẫn đầu kia là mặc đồ tốt hơn chút, trên cổ tay còn đeo vòng ngọc bích, theo phía sau là một nữ nhân áo có mảnh vá.

"Này, bên kia, tên áo xám kia, ngươi lại đây." Nghe thấy một tiếng gọi, Hạ Hầu Liễm ngẩng đầu, thấy ma ma dẫn đầu chỉ vào hắn.

Hạ Hầu Liễm đi qua, ma ma đẩy cho hắn một cái áo của nữ nhân đầy những mảnh vá, nói: "Đứa nhỏ này nhìn rất lanh lợi, viện các ngươi lãnh về mà sai sử đi, đừng nói phu nhân bạc đãi tam thiếu gia."

"Lưu ma ma, xin cấp cho nô tỳ thêm một người nữa, lúc trước phu nhân liên tiếp điều đi hai nha hoàn rồi, chúng ta trong viện chỉ còn lại có nô tỳ cùng một tiểu nha hoàn, đã không đủ để sai sử." Nữ nhân một bộ dạng khó khăn cầu xin, nhăn nhó mở miệng giống như vừa ăn phải trái mướp đắng.

Ma ma hừ lạnh một tiếng, nói: "Tam thiếu gia chẳng qua chỉ là một tiểu hài tử, còn cần bao nhiêu người đến hầu hạ? Chẳng lẽ đem toàn bộ người trong phủ đều đi hầu hạ các ngươi cùng tam thiếu gia không bằng? Tạ phủ lớn như vậy, đâu đâu đều cần dùng người, hiện tại bất quá mua mấy tên tiểu tử này, đưa cho các ngươi một cái lợi ích, thiếu liền muốn vụng trộm, còn dám được một tấc lại muốn tiến thêm một thước?"

"Không dám, không dám, Lưu ma ma bớt giận, một người là đủ rồi." Nữ nhân vội vàng khom người cúi đầu nhận lỗi, nắm lấy tay Hạ Hầu Liễm và rời đi.

Nữ nhân này trên tay có rất nhiều vết trai sần, nắm đến mức khiến tay Hạ Hầu Liễm có điểm đau, bất quá Hạ Hầu Liễm đã quen với nó, bàn tay mẫu thân hắn bởi vì nhiều năm dùng đao, so với đôi tay này còn muốn thô ráp hơn.

"Ngươi về sau cứ gọi ta là Lan cô cô, còn ngươi tên gọi là gì?"

"Hạ Hầu Liễm." Hắn giả bộ ngoan ngoãn, bộ dáng nhút nhát sợ sệt mà trả lời.

"Kia là từ Liễm nào?"

"' Là đồng cỏ xanh mênh mông rộng lớn, ẩn chứa sức sống , một ánh mắt long lanh biết nói, liễm diễm, '' Liễm."

Lan cô cô kinh ngạc mà nhìn Hạ Hầu Liễm, nói: "Ngươi còn biết thơ?"

Hạ Hầu Liễm trong lòng cả kinh, hắn quên rằng tất cả tiểu hài tử bị tên buôn kia bán tới đây đều là hài tử có gia cảnh nghèo khổ, đừng nói biết thơ, đến chữ to cũng không nhận biết được mấy từ. Hắn vội vàng nói dối: "Ta đều là nghe người khác nói, chỉ biết một câu."

Lan cô cô cười nói: "Biết thơ là tốt. Kinh Lan thiếu gia của chúng ta thích nhất là đọc sách, ngươi có thể nhớ thêm được vài câu là có thể khiến cho người hài lòng. Ngươi biết chữ sao? Đọc qua sách chưa? 'Bách Gia Tính','Thiên Tự Văn', có từng đọc qua?"

Nếu xuân cung đồ cùng đao phổ tính là sách mà nói thì: "Đọc qua một chút, biết viết tên của mình thôi."

Lan cô cô vỗ vỗ nhẹ tay Hạ Hầu Liễm, ôn hòa cười nói: " Như vậy đã rất tốt rồi, cô cô ta chỉ có thể nhận biết được mấy con số ."

Dọc theo đường đi đụng phải không ít nha hoàn tôi tớ, Lan cô cô từ xa liền dừng lại hành lễ, hoặc là tránh bọn họ mà đi hoặc là đi đường vòng. Nha hoàn tôi tớ đều đối với Lan cô cô làm như không thấy, Hạ Hầu Liễm trong lòng không khỏi suy nghĩ.

"Nghe nói lão gia ngày mai hồi phủ, đại phu nhân đang rất cao hứng, chúng ta tay chân lanh lẹ một chút, phòng của lão gia hôm nay đều phải dọn sạch từ trong ra ngoài." Phía trước hai nha đầu đang nói chuyện, Lan cô cô hành lễ một cái, cùng các nàng coi như chào hỏi.

"Cao hứng cái gì nha, ta nghe nói lão gia ở trong cung đắc tội Ngụy công công, được tha ra , chúng ta vẫn nên cẩn thận chút, đừng tự chuốc phiền phức lên đầu."

"Lão gia cũng thật là, hà tất đi đắc tội Ngụy công công? Không duyên cớ chịu tội."

Thanh âm xa dần, Hạ Hầu Liễm cúi đầu đi, một nữ nhân mười ba mười bốn tuổi phía trước đi tới, nói: "Cô cô! Nô tỳ tới đón người, này, như thế nào lại lãnh về một tên mao đầu tiểu tử?"

"Tới, Tiểu Liễm, gọi Liên Hương tỷ tỷ." Lan cô cô nói.

"Liên Hương tỷ tỷ." Hạ Hầu Liễm ngoan ngoãn chào hỏi.

Liên Hương đối Hạ Hầu Liễm liếc nhìn một cái, bất mãn nói: "Một tên mao đầu tiểu tử là chuyện gì đây? Chúng ta còn phải chăm sóc cho hắn. Đại phu nhân khinh người quá đáng, mỗi ngày lấy nước dọn nhà, giặt quần áo, nhổ cỏ đều cần người, chúng ta còn có thể phân thân không bằng?"

Lan cô cô giữ lấy Liên Hương, lắc đầu nói: "Quên đi, đừng nói nữa, chúng ta ba người hầu hạ thiếu gia là đủ rồi. Ai, ngươi như thế nào lại ra ngoài? Như thế nào có thể để thiếu gia một mình ở trong phòng đây?"

"Không có việc gì, thiếu gia đang ngủ trưa."

Lan cô cô không yên tâm, ba người bước chân nhanh hơn, hướng tới Thu Ngô viện. Hạ Hầu Liễm chỉ cảm thấy bọn họ đi ngang qua cả tòa phủ đệ, cảnh trí xung quanh càng ngày càng đổ nát, đi hết thời gian một nén nhang mới nhìn thấy góc cánh cổng Thu ngô viện. Còn chưa có vào cửa, ba người liền nghe thấy thanh âm từ bên trong truyền ra leng keng lụp bụp một trận nồi chén gáo chậu, còn có một thiếu niên đang rống to.

"Đem sách trả lại cho ta! Trả lại cho ta!"

Lan cô cô cùng Liên Hương từ cổng chạy vọt vào, Hạ Hầu Liễm đi theo phía sau, chỉ thấy trong viện một mảnh hỗn độn, một tiểu thiếu niên bị mấy tên nô bộc ấn đè trên mặt đất, trên mặt đều là bùn đất, một tên béo đầu to mặt trắng đứng ở bên cạnh, mũi và tai đều giống như viên thịt tròn tròn sáng bóng. Kể từ khi vào phủ, Hạ Hầu Liễm nhìn thấy tất cả đều là những người gầy gò, hoá ra mọi khoản béo bở của toàn phủ đều tại đây nằm trên hết một người này.

Thiếu nên ở Kim Lăng thành thường có thói quen tô son điểm phấn, tên mập kia sợ là đối với vẻ bề ngoài của mình, rất sâu sắc tự mình hiểu lấy, cũng đánh son phấn, chỉ là dùng có chút quá mức, Hạ Hầu Liễm đối với hắn cách xa vài bước, bị mùi hương phấn xông vào mũi, khiến đầu Hạ Hầu Liễm cũng muốn ngất đi.

"Cái gì gọi là trả lại cho ngươi? Sách này vốn dĩ chính là của ta, ngay cả khi ta không cần nó nữa, ném ở bên ngoài, kia cũng là đồ của ta, ai cho phép cái tên cẩu tạp chủng nhà ngươi nhặt nó lên?" Tên mập đem sách xé đến nát nhừ, hung tợn mà nói: " Bộ dạng như ngươi, còn muốn đọc sách? Như thế nào, muốn thi khoa cử? Muốn làm quan? Ngươi nằm mơ đi, nhi tử tiện tì, cả đời này ngươi chỉ có thể làm tiện tì cho bổn đại đương gia!"

"Ta giết ngươi! Ta giết ngươi! Không được mắng nương ta! Không được mắng nương ta!" Thiếu niên kiệt lực giãy giụa, mặt tức giận đến đỏ bừng, trong mắt đều là tơ máu.

Liên Hương cùng Lan cô cô quỳ trên mặt đất không dám ngẩng đầu lên, khóc lóc: "Đại thiếu gia, xin hãy bỏ qua cho tam thiếu gia, bỏ qua cho tam thiếu gia!"

"Lăn sang một bên đi! Người tới, mau lục soát cho ta, xem hắn còn dám tư tàng sách của ta không? Đều lục soát, xé sạch sẽ!"

Gia đinh trong ngoài thay phiên ra vào, gần như lật tung toàn bộ sân lên, ngay cả giấy nhà xí đều xé hết, đem một đống giấy vụn chất đầy trên đất. Sách thực sự không nhiều, hơn nữa đều là giấy bản, cũng bất quá khó khăn lắm mới xếp thành một đống nhỏ.

Tam thiếu gia ngơ ngẩn nhìn đống giấy vụn đầy đất, chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng mà nhìn chăm chú tên mập kia, nói: "Nếu có một ngày ta trở mình, ngươi tất phải chết ......"

Lời còn chưa nói xong, một tên gia đinh dùng một chân đá hắn ngã lăn trên mặt đất, cười to nói: "Còn muốn trở mình? Mệnh tiện lăn lộn dưới bùn đất, ai cũng không đổi được!"

Hạ Hầu Liễm ngồi xổm bên cạnh tường, xem đến trong lòng nén giận, tay không tự chủ sờ vào chủy thủ trong đôi giày, lại nghĩ, không được, thích khách không thể bại lộ thân phận. Hắn ép buộc mình phải bỏ tay ra, yên lặng co người lại trông giống như một con chim.

Tên mập cúi xuống trước mặt tam thiếu gia, nắm lấy một đống giấy vụn từ trên mặt đất, dùng tay trái bóp chặt mặt hắn, nhét đống giấy vụn vào trong miệng. Tam thiếu gia không thể chống trả, gia đinh chết cũng nhất định ấn hắn xuống bằng được, nhìn bộ dáng hắn ho khan không ngừng đều cười rộ lên. Lan cô cô cùng Liên Hương muốn xông lên, bị tên gia đinh khác ngăn lại, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn tam thiếu gia quỳ rạp trên mặt đất, mắt đỏ ngầu.

"Tạ Kinh Lan, ngươi nghe đây, ngươi cùng mẫu thân tiện tì kia, lúc trước nhân lúc cha ta uống say bò lên trên giường cha ta mới có ngươi, ngươi chính là đồ cẩu tạp chủng, còn vọng tưởng đọc sách làm quan? Chết tâm đi, ta tha cho cái bản mặt nhà ngươi, mới để ngươi còn có cái danh thiếu gia này, ngươi nếu còn không an phận, bổn đại thiếu gia sẽ khiến ngươi cùng lão nô tỳ kia lăn đi cọ chậu."

Tên mập ở trên đỉnh đầu đem giấy vụn như bông tuyết thả xuống đầy đầu đầy cổ hắn, cả một đám người cười to không ngừng, nghênh ngang mà rời đi.

Lan cô cô cùng Liên Hương nâng Tạ Kinh Lan dậy, hai người vỗ nhẹ trên người hắn một hồi, trong mắt đều là nước mắt.

"Đại thiếu gia như thế nào có thể khi dễ tam thiếu gia như vậy? Ngày đó sách đều là hắn không cần nữa, tam thiếu gia chúng ta từ trong kho nhặt về còn không được sao, hắn lại đem chỗ sách đó đều xé thành như vậy." Liên Hương căm giận bất bình, thấy Tạ Kinh Lan nhấp môi không nói, thần sắc dịu lại, nói: "Thiếu gia...... chúng ta vẫn là không đọc nữa, ai , không có giấy hay mực, hiện tại sách cũng không có, vẫn là thôi đi."

Tạ Kinh Lan không để ý nàng, Lan cô cô lấy tới cái chổi, muốn đem mặt đất đầy giấy quét sạch sẽ. Tạ Kinh Lan đứng lên ngăn lại nàng, nói: "Đừng quét, đem chúng nó thu vào trong phòng, ta còn có thể dính lại."

"Tất cả đều nát thành như vậy, vài quyển sách bị xé thành khối sách vụn, có thể gắn lại được sao?"

"Có thể, để ta làm."

"Đúng rồi, hôm nay nô tỳ mang về Tiểu Liễm biết chữ, có thể giúp đỡ thiếu gia. Tiểu Liễm, ngươi ở đâu, mau tới đây, tới thỉnh an thiếu gia."

Hạ Hầu Liễm nghe vậy, vội vàng chạy tới, xiêu xiêu vẹo vẹo mà đối Tạ Kinh Lan một cái cúi đầu. Khi đến gần, Hạ Hầu Liễm mới thấy rõ diện mạo vị tiểu thiếu gia này. Tuy rằng mặt đầy bùn đất, lại không thể ngăn được đôi lông mày thanh tú, đôi mắt hắn như được bút mực đảo qua, hơi nâng lên một chút , hoạ ra một mảnh phong lưu, chỉ là sắc mặt tái nhợt, ốm yếu, một bộ dáng cơm ăn không đủ no.

Nguyên lai là một tên mềm yếu, trách không được cánh tay không hề có lực. Nam nhân Già Lam mỗi người đều có thân thể cường tráng, cởi bỏ y phục chính là từng khối cơ bắp. Hạ Hầu Liễm hàng năm ở trên núi, nhìn thấy đều là những người dày công rèn luyện, từ trong tử địa lăn lê bò trở về, chưa từng gặp qua người có thân thể yếu đuối như tiểu thiếu gia, lập tức trong lòng có điểm coi thường hắn.

Tạ Kinh Lan nhấc mí mắt lên liếc nhìn Hạ Hầu Liễm một cái, thấy hắn tóc tai tán loạn, trên mặt không biết bôi thứ bẩn thỉu gì, bụi đất bám từng chỗ lại từng chỗ, bộ dạng y như một con khỉ, nhịn không được nhíu mày nói: "Này là thứ đồ gì ? Ta không cần, lui về đi."

Hạ Hầu Liễm: "......"

-----------------------------------------------------------

Đôi lời: Chào m.n mình edit bộ này đại khái là do muốn đọc bộ này thôi, đăng lên cho ai muốn đọc cùng đọc.
-----------------------------------------------------------
Thông báo : Dừng up truyện vô thời hạn! Các bạn có thể lên các fanpage dịch truyện trên facebook để đọc truyện tranh !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro