Chương 23 - Chương 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kỳ thực lịch trình của Tô Trữ Xuyên rất bận rộn, nhất là gần đây phải quay ngoại cảnh, cũng bởi vì không phải thực hiện trong nhà mà là lấy cảnh ở ngoài, nên mỗi phân cảnh đều rất khẩn trương.

Tám giờ sáng ngày hôm đó hắn đã chạy đến địa điểm quay phim, chuẩn bị tốt tất cả sau đó lập tức tiến hành quay, nhưng bởi vì thời tiết không tốt mà nữa đường phải tạm ngưng hai giờ, tới tối thì tâm trạng đạo diễn khó chịu đến cực điểm.

Thế nhưng cũng không có biện pháp, đành bỏ qua cảnh quay ban ngày, bắt đầu vội vã chuẩn bị cho cảnh quay ban đêm.

Tới khoảng bảy giờ, Tô Trữ Xuyên nhịn không được liên tục nhìn đồng hồ.

Vài lần định đến nói chuyện với đạo diễn mình phải rời khỏi, thế nhưng tất cả mọi người đều đang bận rộn, vẻ mặt đạo diễn và mấy người trợ lý rất khẩn trương. Toàn bộ người trong tổ quay đang vội vã chuẩn bị đạo cụ, Tô Trữ Xuyên hiểu rõ Đường Nhạc đã nói thì bản thân không đến không được, thế nhưng trong tình cảnh này hắn cũng không có cách nào mở miệng.

Trong lúc hắn thấp thỏm lo lắng, bất tri bất giác, thời gian cũng nhanh chóng trôi qua, thoáng cái đã bảy giờ ba mươi, bảy giờ bốn mươi lăm...

Tô Trữ Xuyên đang chờ đến cảnh quay của mình, thấp thỏm như ngồi trên đống lửa, cứ một giây trôi qua hắn lại liếc nhìn xem giờ, cuối cùng đồng hồ cũng chỉ bảy giờ năm mươi, ngón tay hắn run rẩy gởi một tin nhắn đến Phó Vũ Tây, đại khái là nói hắn không thể trở về kịp, xin gã chờ một chút.

Chỉ vài giây sau, điện thoại lắp tức rung lên, số điện thoại của Phó Vũ Tây hiện trên màn hình.

Tô Trữ Xuyên do dự một chút, cuối cùng cũng bắt máy.

"Tô tiên sinh, ngài làm vậy rất khó cho ta." Không mở video, giọng nói Phó Vũ Tây vẫn duy trì vẻ trầm ổn như trước: "Đường tiên sinh bảo tôi tới đón ngài, nếu không hoàn thành được nhiệm vụ, tôi rất khó xử."

"Xin lỗi, Phó tiên sinh." Tô Trữ Xuyên lập tức xin lỗi, nhỏ giọng nói: "Chỉ là ta thật sự không thể rời khỏi đây được, một chút nữa ta tự mình đến gặp thái tử được không?"

Bên kia bổng nhiên im lặng.

Tô Trữ Xuyên cảm thấy rất căng thẳng, không hiểu sao tự nhiên có dự cảm không tốt lắm.

Ngay sau đó, chỉ nghe thấy tiếng Phó Vũ Tây nhỏ giọng ở bên kia, không rõ ràng lắm, giống như tiếng điện thoại nhiễu sóng.

"Ngươi ở đâu."

Âm thanh bên kia phát ra...không phải Phó vũ Tây, mà là âm thanh trầm thấp nguy hiểm của người đàn ông kia.

Sắc mặt Tô Trữ Xuyên lập tức trắng bệch: "Thái, thái tử..."

Màn hình đột nhiên phát sáng, hình ảnh bên kia cũng dần rõ ràng hơn.

Người đàn ông cao lớn đang dựa lưng trên ghế da trong căn phòng xa hoa, con ngươi xanh biếc đặc biệt lạnh lùng, vô cảm nhìn vào màn hình.

"Ta là người thích làm theo kế hoạch đã sắp xếp. Mà kế hoạch hôm nay của ta là đón ngươi, sau đó đi Patricia ăn hải sản, cuối cùng mới quay về khách sạn. Đây vốn là một buổi tối vô cùng vui vẻ."

Giọng nói Đường Nhạc đặc biệt lãnh đạm, tuy rằng không có biểu hiện tức giận, thế nhưng cả người y lại tràn ngập một loại khí tức nguy hiểm, y nhẹ nhàng chuyển động tay phải vuốt ve chiếc nhẫn ngọc bích, nhẹ nhàng nói: "Như vậy, còn muốn ta lặp lại sao? Ngươi ở đâu."

Liệp Lộc 24

Kỳ thực đây cũng chỉ là việc nhỏ, Đường Nhạc vốn không có thực sự nỗi giận.

Thế nhưng có lẽ vì xem loại chuyện này là quá nhỏ, Tô Trữ Xuyên cũng đồng dạng nhỏ bé như vậy, nhỏ đến mức tưởng chừng sẽ không bao giờ xảy ra tình huống như thế này.

Vì thế khi Tô Trữ Xuyên không trở về đúng giờ, càng gây ra bất ngờ và khó chấp nhận hơn.

Những bạn giường trước đây luôn xem chuyện của y là quan trọng nhất. Tuyệt đối không có xuất hiện tình huống y tự mình đi đón, mà lại còn không xuất hiện.

Vì nghĩ như vậy mà giọng điệu mặc dù bình ổn nhưng vẫn vô tình toát ra luồng khí tức nguy hiểm áp bức người khác.

Ngồi trong chiếc xe hơi xa hoa đang chạy như bay, Đường Nhạc không thích lái xe trên đường cao tốc, thế nhưng lúc này những con đường khác rất dễ kẹt xe, vì thế dứt khoát đi vào đường cao tốc.

"Thái tử." Phó Vũ Tây dựa theo lời Tô Trữ Xuyên tìm đường đến nơi quay ngoại cảnh, cười cười nói: "Tô tiên sinh chỉ là một cậu bé, kỳ thực ngài cũng không cần phải nỗi giận."

Phó Vũ Tây cũng theo bên cạnh Đường Nhạc mười năm, làm trợ lý riêng cho y, đối với Đường Nhạc cũng rất hiểu rõ. Đôi khi cũng nói vài câu chuyện phiếm.

"Ta không có tức giận."

Đường Nhạc ngồi trên ghế sau, chậm chạp vuốt ve mặt nhẫn ngọc bích, đôi ngươi xanh biếc thờ ơ ngắm nhìn những vạt mây ửng hồng trên bầu trời, ánh mắt lạnh lùng như loài sói ẩn mình trong bóng đêm khiến người người khiếp sợ: "Bất quá, muốn thuần hóa một sinh vật, dù là một con nai vô hại, cũng muốn nó phải tuân theo quy tắc của ta."

"Đừng dọa hắn." Phó Vũ Tây ôn nhu mỉm cười, không nói thêm gì nữa.

...

Cũng không biết là trong tai họa có may mắn hay không, ngay sau khi cảnh quay này kết thúc đạo diễn cũng ra dấu kết thúc công việc hôm nay,Tô Trữ Xuyên vội vã chạy ra trước bãi đỗ xe của nơi quay ngoại cảnh chờ Đường Nhạc.

Không được tới mười phút, Tô Trữ Xuyên có cảm giác lo lắng không yên, quả thực rất khó trải qua được cảm giác giày vò này.

Cũng không biết là ngẩng đầu lên lần thứ mấy chợt thấy được một chiếc xe Lavender đen xa hoa quen thuộc chậm rãi chạy tới, dừng trước mặt Tô Trữ Xuyên.

Cửa sổ xe từ từ hạ xuống, Đôi mắt xanh biếc của Đường Nhạc nhàn nhàn nhìn lướt qua, lạnh lùng nói ra hai từ: "Lên xe."

Không biết có phải vì một trận gió đêm lạnh lẽo chợt thổi qua hay không mà thân thể Tô Trữ Xuyên hơi run lên một chút, sau đó mới cúi đầu mở cửa xe ngồi vào.

"Quay về St. Louis."

Đường Nhạc cũng không hề liếc nhìn sang Tô Trữ xuyên đang ngồi bên cạnh, bình thản hướng về phía Phó Vũ Tây phân phó.

Tô Trữ Xuyên nhìn gương mặt sâu sắc anh tuấn của Đường Nhạc, có chút do dự định lên tiếng, nhưng cảm giác được bầu không khí không được thoải mái lắm nên khẽ cúi đầu đem lời định nói ra nuốt trở vào.

Liệp Lộc 25

...

Suốt quảng đường đến tận khi bước vào đại sảnh lộng lẫy của khách sạn St. Louis, Đường Nhạc hoàn toàn không hề mở miệng.

Phó Vũ Tây dĩ nhiên không tiếp tục đi theo, chỉ thấp giọng bên tai Đường Nhạc xin chỉ thị sau đó lập tức rời khỏi. Thế là chỉ còn một mình Tô Trữ Xuyên, bất an theo sát phía sau Đường Nhạc đi về phía căn phòng quen thuộc.

Sau khi đóng cửa phòng lại, Tô Trữ Xuyên đứng giữa gian phòng khách rộng lớn đột nhiên có cảm giác cả người bị siết chặt.

Mặc dù đây là lần thứ hai hắn đứng ở chỗ này, sau đó mới bị áp lên chiếc giường lớn đặt giữa phòng tàn bạo xâm phạm.

Hiện tại, trong căn phòng cũng chỉ có hắn cùng với Đường Nhạc.

Đường Nhạc vẫn còn mặc bộ âu phục xám trên người, thờ ơ đứng ở quầy bar tự rót cho mình một ly rượu nho.

Dáng người y rất cao, thế nhưng hơi gầy nhìn rất mảnh khảnh. Hơn nữa còn thừa hưởng chút huyết thống tây phương, có bờ vai rộng và phần eo hẹp khiến dáng y khi mặc tây trang nhìn cực kỳ anh tuấn.

Tô Trữ Xuyên nhìn bóng lưng Đường Nhạc, trong đôi mắt đen kịt thoáng hiện lên một tia phức tạp.

Suy nghĩ của hắn có chút rối loạn, tuy rằng không thể hiểu được suy nghĩ của Đường Nhạc, cũng không biết kế tiếp nên làm thế nào, thế nhưng bị rơi vào tình huống như thế này, nhìn người đàn ông anh tuấn cao hơn hắn một cái đầu này lại cảm giác được một chút cảm xúc tinh tế mà bản thân không thể lí giải được.

Đặt chai rượu lên mặt quầy, đưa ly rượu lên môi khẽ nhấp nháp, đôi con ngươi xanh biếc trong vắt không chút gợn sóng.

"Ngươi biết số điện thoại của Phó Vũ Tây, sau này có bất kỳ chuyện gì, cần tiền, cần đồ vật gì, cứ đi tìm gã."

Sắc mặc Tô Trữ Xuyên có chút trắng bệch, đứng yên tại chỗ không biết trả lời thế nào.

"Ta không phải là người không nói lí lẽ, ta muốn cơ thể ngươi, tiền tài thì ta sẽ không xử tệ với ngươi. Đồng dạng, ta cũng muốn ngươi kính trọng ta. Nói đơn giản hơn, ta sẽ cho ngươi tiền dùng không hết, vì thế khi ta muốn ngươi, ngươi không được phép làm việc khác."

Cố ý nói ra những lời tàn ác như vậy, Đường Nhạc nhẹ nhàng nâng ly rượu lên, tư thế vẫn ưu nhã như trước. Ánh mắt sắc bén lướt về phía thiếu niên sắc mặt trắng bệch đang đứng ở ngoài, ngay cả đôi môi cũng có chút run nhè nhẹ.

Đường Nhạc là thái tử đông khu, không phải là một kẻ ngốc vô dụng. Hơn mười tuổi y đã nắm quyền lực trong tay, dạng người nào, tình huống nào y cũng đã gặp qua.

Thế nhưng đối mặt với một người bạn giường trẻ con thế này, y quả thực không muốn dùng thủ đoạn trong làm ăn đối phó với hắn.

Y không hề đối xử tệ với những thiếu niên bạn giường trước đây. Chỉ mình Ngôn Nhạc, trong tình huống như vầy không biết sẽ đòi hỏi bao nhiêu đồ vật.

Những thứ phù phiếm đó, đối với địa vị của mình, y hoàn toàn không để tâm tới, vì thế cũng chưa bao giờ nói rõ ra.

Lần này nói những lời này với Tô Trữ Xuyên, mục đích đương nhiên không phải muốn cho hắn sự ưu đãi gì.

Mà chỉ trắng trợn tát lên mặt Tô Trữ Xuyên, sử dụng thủ đoạn để thuần phục một con thú cưng. cũng có ý muốn nhắc nhở thân phận của y với Tô Trữ Xuyên không giống nhau, điều cuối cùng là muốn xé rách tôn nghiêm, phá hủy đi tâm lý muốn chống lại của đối phương.

Những thủ đoạn nhỏ này, khi còn chưa trưởng thành y đã sử dụng rất thuần thục.

Đường Nhạc khi đó kỳ thực muốn gì cũng rất đơn giản, y là thái tử Đường gia quyền lực không ai sánh được, vì thế từ nhỏ đã có suy nghĩ tự cao. Một diễn viên hạng ba nhỏ bé, ngoại trừ những biểu tình khác lạ trên giường, toàn thân có điểm nào khiến y phải chiếu cố.

Nếu để cho y cụt hứng, thì phải dạy dỗ cho một bài học.

Cảm giác trong lòng Tô Trữ xuyên ra sao, Đường Nhạc căn bản là chưa bao giờ nghĩ tới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro