Chương 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Khi Vương Thanh cùng Phùng Kiến Vũ rời khỏi cô nhi viện đã là bốn giờ chiều.

"Đói không?"

" Ừ... Có chút "

"Tìm một chỗ ăn cơm?"

"Muốn về nhà ~~ "

"Được "

Cận An hiểu ý, lái xe trở về biệt thự của Vương Thanh

"Cận An đến nhà ta ăn đi, đừng ăn bên ngoài" Phùng Kiến Vũ nói với Cận An

"Không không cần" Cận An có chút lúng túng lấy tay điểm điểm chóp mũi

"Nga, chắc lão Ngũ đang ở nhà chờ ngươi , vậy chúng ta cũng không trể nãi ngươi "

"khụ khụ khụ..." Cận An nghe xong lời của Phùng Kiến Vũ thiếu chút nữa bị nước miếng của mình sặc chết, làm bộ chuyên tâm dồn chí lái xe không đáp lời. Hai người ngồi phía sau len lén cười không ngừng.

Sau khi vào nhà Phùng Kiến Vũ một bên đổi giày một bên vỗ bả vai Vương Thanh cười "Ha ha ha , bộ dạng mắc cở của Cận An mới vừa rồi thiếu chút nữa cười chết tôi"

"Ha ha ha ha, em làm sao lại hư hỏng như vậy " Vương Thanh vừa rồi cũng cố nén cười , nhìn bộ dạng Phùng Kiến Vũ trêu đùa người khác cảm thấy yêu thích không muốn buông tay.

"Ai bảo hắn vẫn luôn không thẳng thắn! Ai ~ anh nói, lão Ngũ hai người bọn họ ai trên ai dưới ?" Phùng Kiến Vũ mặt đầy bát quái lấy cùi chỏ đẩy ngực Vương Thanh

"Này còn phải hỏi sao?" Vương Thanh ôm Phùng Kiến Vũ đem người mang tới phòng bếp nấu cơm .

Nhà Ngô Trường Khải

"Tức chết ta rồi tức chết ta rồi tức chết ta rồi..."

Ngô Trường Khải nhìn người mới vừa vừa mới vào nhà liền muốn cười, giống như một tiểu hẹp hòi vậy, một mực ngồi ở trên ghế sa lon liên tục nhắc tới bốn chữ kia

"Rốt cuộc thế nào? Hỏi ngươi mấy lần, cũng không nói, ai trêu chọc ngươi "

"Thanh gia cùng Đại Vũ a! Còn có thể là ai a!"

"Hai người bọn họ thì thế nào " Ngô Trường Khải buồn cười hỏi

"Ai, ngươi không biết hai người bọn họ , chỉ cần hai người bọn họ ở chung với nhau, khẳng định người thứ ba chen vào không lọt  , ta ngày ngày giống như không khí vậy. Ta nếu thật sự là không khí ta cũng sẽ không nói gì, cái chính là ta có thể nghe được có thể thấy được ! Ngươi chưa thấy ánh mắt Thanh gia nhìn Đại Vũ đâu , trời đất ơi, ta đi theo hắn nhiều năm như vậy ta cũng chưa từng thấy, giọng nói, dáng vẻ chiếu cố người khác của hắn , ta là người có người yêu mà ta cũng cảm thấy bị ngược ! Căn bản không thể chịu đựng được! Ta..."

Cận An còn chưa nói hết Ngô Trường Khải liền đứng dậy hôn hắn, Cận An từ kinh ngạc đến thuận theo chỉ tốn hai ba giây, hai người hôn giằng co một hồi lâu, khi Ngô Trường Khải rời khỏi môi Cận An thì hai cánh tay Cận An đang vòng qua cổ Ngô Trường Khải . Ngô Trường Khải kề trán lên trán Cận An "Nếu biết đã có người yêu, cũng đừng quan tâm nhiều chuyện như vậy. Ân ?"

"Không! Hừ! Ta sớm muộn gì cũng từ chức!"

"Ha ha ha ha " Ngô Trường Khải bóp bóp gương mặt đang tức giận của Cận An "Đói không? Nấu cơm cho ngươi ?"

"ừ! Ta muốn ăn thịt!"

"Được ~ "

Ở nhà Vương Thanh cùng Phùng Kiến Vũ làm xong cơm ngồi ở đối diện nhau ăn cơm

"Thế nào, chuyện ngày hôm nay, không tính nói với tôi một chút?" Vương Thanh vừa đâm đâm cơm trong chén cơm vừa nhìn Phùng Kiến Vũ

"Có cái gì để nói " Phùng Kiến Vũ một bên gắp thức ăn vừa nói "Anh không phải cũng ở đó sao"

Vương Thanh nghe vậy để đũa xuống, khoanh tay để trước ngực "Phùng Kiến Vũ đồng chí, tôi hy vọng em có thể cùng tôi giải thích một chút. Tôi đối với quá khứ của em vẫn là không biết gì cả "

Phùng Kiến Vũ giương mắt nhìn về phía Vương Thanh, trịnh trọng nói "Vương Thanh đồng chí, tôi hy vọng anh có thể ngoan ngoãn ăn xong cơm, một lát hai ta chuyên tâm nói chuyện này "

Vương Thanh suy tư một chút "Tôi chấp nhận "

Hai người ăn cơm thu dọn xong chén đũa, nằm ở trên giường, Phùng Kiến Vũ kéo cánh tay Vương Thanh qua gối ở phía trên, Vương Thanh thuận thế ôm bả vai cậu

"Được rồi, nói đi "

"Tôi là 7 tuổi bị người ta đưa đến cô nhi viện, lúc ấy cuộc sống khá tốt, dì cũng rất thích ta, cứ như vậy trải qua mấy năm. Có một lần tôi mang các đệ đệ muội muội đi ra ngoài, khi đi mua nước uống cho bọn họ mua thì bị người khác bắt đi, sau đó từ trong tay đám người kia trốn đi liền đánh bậy đánh bạ vào tổ chức của Bành Trạch ..."

Phùng Kiến Vũ đem những quá khứ mình không muốn nói tới đều nói một lần cho Vương Thanh nghe. Dứt lời, Phùng Kiến Vũ cầm lấy điếu thuốc Vương Thanh ngậm trong miệng hít sâu một hơi.

"Em biết hút thuốc?"

"Một người 13 tuổi đã lăn lộn ngoài đời thì có cái gì lại không biết ? Chỉ bất quá không thích hút mà thôi "

Vương Thanh nghe xong những chuyện đã qua của Phùng Kiến Vũ , vừa đau lòng lại vừa vui mừng , đau lòng trong quá khứ cậu đã trải qua không dễ dàng, vui mừng là khá tốt bây giờ em ấy có mình, sẽ không lại bị khi dễ.

"Đại Vũ "

" Ừ" Phùng Kiến Vũ ngẩng đầu nhìn Vương Thanh

"Sau này, tôi vẫn luôn ở đây ."



Phùng Kiến Vũ nhìn Vương Thanh trong mắt chân thành, trái tim giống như bị mềm mại bao bọc. Nghiêng người hôn lên môi người kia

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro