Phiên ngoại chi Khải An phu phu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Vương Thanh nói không sai, hai người chính là ở lúc Phùng Kiến Vũ bị thương điều dưỡng mà quyến rũ nhau

Lúc trước khi Vương Thanh bị thương, hai người ai cũng vội vội vàng vàng, chỉ biết là có sự tồn tại của nhau . Lần này Phùng Kiến Vũ bị thương, Vương Thanh coi như trở thành nhân viên hộ lý chăm sóc , để cho hai người này chẳng những mở rộng tầm mắt, mà cũng nhàn rỗi không ít

"Sách, không nghĩ tới Vương Thanh còn có bộ dạng này. Các ngươi thấy qua chưa?" Tựa vào trên khung cửa quang minh chánh đại nhìn trộm Vương Thanh bôi thuốc cho Phùng Kiến Vũ - Ngô Trường Khải hỏi Cận An cũng đang theo dõi bên cạnh

Biểu tình của Cận An giống như không cẩn thận nuốt vỏ sầu riêng "Thấy qua ? Như vậy? Đừng làm rộn..."

"Hai ngươi còn ở cửa vớ vẩn nữa mau cút đi cho ta " Vương Thanh quả thực nghe không nổi nữa, nghiêm nghị cảnh cáo hai người này

Ngô Trường Khải ho khan một cái đóng cửa lại cho bọn họ

"Cái đó, ta đi mua cơm ... Ngươi ăn gì" Cận An hỏi Ngô Trường Khải

"Không ăn rau thơm, còn lại đều được "

Từ đó về sau, Cận An mua cơm luôn có phần của Ngô Trường Khải , mỗi lần cũng đặc biệt không có rau thơm

Sau đó thương thế của Phùng Kiến Vũ tốt hơn một chút , Ngô Trường Khải luôn là mua thức ăn ở nhà Vương Thanh nấu cơm, Cận An cũng giúp hắn một tay, hai người thường xuyên qua lại cũng càng ngày càng thân nhau, càng ngày càng biết sở thích của nhau, càng ngày càng ăn ý

Có một ngày Vương Thanh muốn tổ chức một bữa ăn , nhờ bọn họ giúp dọn dẹp nhà một chút . Hai Đại lão gia cầm giẻ lau cây lau nhà, đem biệt thự trong trong ngoài ngoài thu dọn một lần

Mệt mỏi muốn chết hai người dọn dẹp tê liệt ngồi trên ghế salon, ai cũng lười động. Ngô Trường Khải nghiêng người một cái thuận thế ngã xuống đùi Cận An , hai chân dài gác lên tay vịn ghế sa lon . Cận An cũng cũng lười động, hai người liền duy trì tư thế như vậy mà ngủ

Vương Thanh từ trong phòng ngủ lầu hai đi ra tư thế ngủ của hai người ... Ừ... Thì tùy tiện ngắm nhìn một cái, lấy ly nước lại trở về phòng, bát quái hề hề cùng Vũ cũa hắn nói chuyện này. Vũ của hắn không có sở thích dùng mắt hủ nhìn người đối với những lời này khinh bỉ liếc Thanh của hắn một phen

Ngô Trường Khải thức dậy trước , ngoài cửa sổ là ánh nắng chiều chiếu rọi, mở mắt ra liền thấy gương mặt say ngủ của Cận An , nhìn không biết bao lâu, cho đến khi Cận An tỉnh lại

Cận An thức dậy cảm nhận được trên đùi truyền tới sức nặng mới nhớ trên chân mình còn một người đang ngủ, vừa cúi đầu nhìn xuống thì thấy người trên đùi đang mở to mắt nhìn hắn

"Ngươi tỉnh rồi" Tay Cận An vô ý thức xoa xoa tóc Ngô Trường Khải "Tỉnh bao lâu?"

"Không lâu" Ngô Trường Khải ngẩn ngơ cảm thấy, cuộc sống như vậy, có lẽ là cuộc sống mình muốn . Không, có lẽ không chỉ là loại cuộc sống này, người trước mắt này, hắn cũng muốn.

Ngô Trường Khải đưa tay bắt được tay của Cận An đang khẽ xoa tóc mình, Cận An sững sốt một chút

"Ở bên nhau đi" Thanh âm Ngô Trường Khải trầm thấp lượn quanh ở bên tai cùng trong đầu Cận An, nổ ra một đám mây hình nấm

"Cái gì?"

Ngô Trường Khải không lập lại, xoay mình đứng lên ở trên môi Cận An hôn một ngụm. Chẳng qua chỉ là khẽ hôn, tay Cận An theo bản năng đẩy ngực Ngô Trường Khải ra, Ngô Trường Khải đè tay của hắn lại, làm sâu hơn nụ hôn này. Đầu lưỡi mở hàm Cận An ra, thăm dò khoang miệng của hắn , cùng hắn miệng lưỡi dây dưa

Trong lòng Ngô Trường Khải thật ra thì thật cao hứng, Cận An không đẩy hắn ra, ngược lại là cùng hắn cùng nhau hưởng thụ nụ hôn này

Hôn đến hai người hô hấp cũng rối loạn, Ngô Trường Khải buông ra Cận An, trán tựa lên trán Cận An "Bên nhau, thử xem sao?"

Cận An một mực nhắm mắt lại, một lát sau, đưa tay đặt lên tay đang vuốt ve mặt mình của Ngô Trường Khải, gật đầu một cái.

Gió tháng ba dịu dàng như nước lướt qua sợi tóc, thấm vào ruột gan. Mà ngươi, đúng là gió xuân tháng ba .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro