Chương 10-->16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 10 – P1

Edit: Sahara

[Thẩm Lâm Kỳ khóe miệng co lại, ý cười trên miệng cũng tiêu tan, anh buông cô ra, ngồi trên giường hỏi: "Em muốn ăn gì?"

"Cơm..." Mạch Nhiên lộ ra hai con mắt yếu ớt, thê thảm mà nói: "Em muốn ăn cơm tẻ"]

Mạch Nhiên ăn một hơn hết ba bát cơm. Bà Hoàng giúp việc nửa đêm bị lôi dậy nấu cơm đang đứng một bên mắt chứ A mồm chữ O.

Khóe miệng bà ta co rúm, ánh mắt lần lượt biểu cảm từ “Cô muốn ăn sao?” đến “Cô vẫn còn muốn ăn nữa?” rồi “Cái gì, cô thế mà ăn những ba bát?” cuối cùng “Thôi được rồi, cô cứ ăn đi!”

Từ đầu tới cuối, Thẩm Lâm Kỳ chỉ ngồi yên lặng môt bên nhìn Mạch Nhiên, mãi cho đến khi cô ăn đến miếng cuối cùng, ăn không nổi nữa ngồi dựa lưng vào ghế, anh mới nhếch khẽ mép lên, đưa tay cầm lấy cái bát trống trơn trước mặt Mạch Nhiên đưa cho bà Hoàng.

Bà Hoàng vẫn còn đang đứng ngây ra đó, đưa tay cầm lấy bát, kinh hồn bạt vía mà đi ra, cùng với vẻ mặt quỷ dị của Thẩm công tử, mắt to trừng mắt nhỏ.

Chẳng hiểu sao, Mạch Nhiên bỗng cảm thấy mình vừa rồi rất là thất thố, nên ngay sau đó liền tỏ ra vô cùng xấu hổ mà giải thích lý do: “Cái đó… Kỳ thực em bình thường không có ăn nhiều như vậy…” (haha…ôi chị Nhiên)

“Vậy thì nhiều thế nào?” Thẩm Lâm Kỳ nhìn Mạch Nhiên, ngón tay nhịp nhàng gõ lên bàn! (haha…đây là biểu tình gì ấy nhỉ?)

Người đàn ông này quả thực trong lòng đang cười nhạo Mạch Nhiên. Có điều cô cũng không phải vì vậy mà tức giận. Cô mất mặt trước mặt anh đêm nay là chuyện quá bình thường, ba năm nay ở cùng anh số lần Mạch Nhiên mất mặt như vậy không phải là ít. Cô cũng đã tự bản thân mình quên đi rồi!

Mạch Nhiên khoa chân múa tay nói: “Bình thường em ăn bát nhỏ hơn một chút!”

Thẩm Lâm Kỳ tiếp tục gõ tay xuống bàn.

Nhìn anh như vậy, Mạch Nhiên chẳng còn chút dũng khí nào, thẳng thắn mà nói: “Còn nữa, bình thường em không có ăn cơm Tây!” (

ồ, cuối cùng đã chịu nói thật!)

“Sao?” Ngón tay anh dừng lại, ánh mắt thâm thúy nhìn Mạch Nhiên.

Cô lớn mật tiếp tục nói: “Em ngày thường cũng không ăn đồ ngọt, rất ghét!”

Mạch Nhiên cho rằng cô nói như vậy, anh ít nhất sẽ biểu hiện ra môt chút áy náy, sau đó sẽ nói tuyệt đối không bao giờ bắt cô ăn cơm Tây, ăn đồ ngọt nữa…Thế nhưng thực sự không như vậy!

Thẩm Lâm Kỳ thu hồi ánh mắt, chậm rãi thốt ra một câu: “Đã biết rồi!”

Ngắn ngủi ba chữ, Mạch Nhiên chấn kinh.

Hóa ra người đàn ông này vốn từ lâu đã biết cô không thích ăn đồ Tây, thế nhưng lần nào đi ăn cũng đưa cô đi ăn mấy thứ đó, như vậy là đang đùa giỡn cô? Chính là đùa giỡn cô?

Mạch Nhiên nổi giận, cắn răng nói: “Nếu đã biết, sao anh còn ép buộc em?”

“Anh có ép buộc em sao?” Thẩm Lâm Kỳ hỏi, “Em đã từng nói qua với anh rằng không muốn ăn sao?”

 (đúng rồi, tại chị chứ *hếch mũi*)

Mạch Nhiên bị hỏi lại, cố gắng nhớ lại một chút, phát hiện ra lâu nay hình như chưa từng phản đối ý kiến của anh.

Thế nhưng!

Mạch Nhiên mau chóng lấy lại tinh thần: “Nếu như em nói, anh sẽ đồng ý sao?”

Hàng lông mày của Thẩm Lâm Kỳ biểu hiện một chút thần tình, đại khái coi Mạch Nhiên là con thỏ nhỏ ăn no, nhìn qua không giống là dám dũng cảm mà chất vấn lại anh. Nhưng ngay sau đó anh liền cười cô.

Mạch Nhiên suy cho cùng nghĩ, anh tức giận cũng tốt, đằng này lại cười, thế này càng khiến cho người ta đoán không ra anh nghĩ gì.

“Lần sau, em có thể thử xem!” Thẩm Lâm Kỳ đứng lên, bỏ lai một câu nói như vậy, thong dong mà đi lên lầu.

Còn lại một mình Mạch Nhiên ở dưới, nhìn theo bóng lưng anh một lúc lâu, sau đó thật   sâu sắc mà nấc một tiếng.

Ôi chao! Mạch Nhiên than thầm, lẽ ra nên sớm biết mà bảo bà Hoàng dùng bát nhỏ.

Mạch Nhiên ở Thẩm gia ba ngày, sức khỏe dần dần chuyển biến rất tốt, cuồi cùng cũng có thể tiếp tục đóng phim.

CHƯƠNG 10 – P2

Edit: Sahara

[Mạch Nhiên ở Thẩm gia ba ngày, sức khỏe dần dần chuyển biến rất tốt, cuồi cùng cũng có thể tiếp tục đóng phim. ]

Nhận được yêu cầu của đoàn làm phim, Mạch Nhiên thật cảm thấy thở phào nhẹ nhõm, trong lòng vui sướng, cuối cùng cũng không cần cùng với Anna tỷ xem phim thần tượng. Mạch Nhiên rất kinh hãi, nước mắt Anna tỷ vô cùng nhiều, mỗi lần biên kịch ngược tâm, bà một bên khóc, một bên cầm tay Mạch Nhiên mà nói: “Tình yêu à, nếu như Thẩm Lâm Kỳ khó dễ con như vậy, con nhất định phải nói với ta,ta giúp con trừng trị hắn!”

Mạch Nhiên ha hả cười gượng. Trong lòng nghĩ, nếu thật như vậy, con trai bà đã bị bà đánh đến biến thành con gái rồi!!!

Đương nhiên, Mạch Nhiên sẽ không làm cái trò mà Anna tỷ nói.  Mặc dù cô một chút lại một chút muốn ói, nhưng thành thật mà nói, căn bản là cô rất quý Anna tỷ. Ngay từ lần đầu tiên gặp bà, cô đã ước ao có một người mẹ như vậy.

Bà đơn thuần lại thiện lương, đối với cuộc sống vô cùng nhiệt tình, nói chuyên cùng bà Mạch Nhiên cảm thấy tâm tình rất vui. Trong mắt bà, trên thế giới này bất luận là người nào cũng đáng để tin tưởng yêu thương. Mạch Nhiên nghĩ, một Anna tỷ phú bà như vậy, cả thế giới không thể tìm ra một người thứ hai.

Sở dĩ có nhiều lúc Mạch Nhiên rất muốn trốn tránh bà, là vì không nhẫn tâm lừa dối một người mẹ thiện lương như vậy.

Quay về đoàn phim ngày đó, Thẩm Lâm Kỳ vì công việc bận rộn nên không thể tự mình đưa Mạch Nhiên đi, anh sai trợ lý Tiều Hàn lái xe đến đón Mạch Nhiên. Linda ngồi sẵn trong xe, hai con mắt như con chuột hoang đói bụng ba ngày ba đêm nhìn , chằm chằm Tiểu Hàn , trong  miệng càng không ngừng hỏi han hắn ân cần.

Linda năm nay đã ba mươi tuổi, chưa lập gia đình, là một nhân tài trong truyền thuyết. Cô thích Tiểu Hàn trong lòng, người sáng suốt một chút đều sẽ nhìn ra, ngoại trừ Tiểu Hàn.

Năm ngoái nghỉ tết âm lịch, Linda ra nước ngoài tìm mang về được một cái khăn quàng cổ bằng lông cừu đem tặng Tiểu Hàn, trong lòng tràn ngập vui sướng cho rằng Tiểu Hàn nhất định sẽ hiểu rõ tâm ý của cô. Không ngờ rằng Tiểu Hàn đi Tây An về, mua được một cái đầu tượng binh mã.

Nhìn cái đầu đen thui kia, Mạch Nhiên chấn kinh.

Mạch Nhiên nói với Linda: “Em nghĩ chị vẫn là nên quên đi! Kỳ thực Tiểu Hoàng trong phòng kế hoạch ngoại trừ cái bụng có to một chút nhưng đối với chị thực sự rất tốt”

Kết quả là Mạch Nhiên bị Linda dùng lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt. Linda nói có thể chấp nhận đàn ông bụng to nhưng tuyệt đối không thể chấp nhận được một người đàn ông bụng còn lớn hơn ngực.

Mạch Nhiên suy nghĩ một chút, thấy Linda nói cũng rất có lý, cho nên không nhúng tay vào quản chuyện của cô nữa.

Thế nhưng Tiểu Hàn quá hiền lành, xem biểu hiện của Linda không không rõ ràng như vậy, hắn không biết vì sắc đẹp mà động lòng, vẫn cẩn thận tập trung vào lái xe, rất là chuyên nghiệp.

Lần sau có lẽ phải tìm cơ hội giúp Linda mới được.

Mạch Nhiên vừa nghĩ, vừa lôi điện thoại ra lên Wb.

Cô đã ba ngày rồi không lên wb, hôm nay vừa đăng nhập đã bất thình lình hiện ra hơn ba trăn tin nhắn. Mấy trăm tin nhắn đầu đều là lời mắng chửi Mạch Nhiên, thế nhưng Mạch Nhiên lại cảm thấy rất thú vị, liền kéo xuống đọc tiếp, muốn học cách mắng người thành thao như vậy (ặc!!!)

Thế nhưng,  khi Mạch Nhiên kéo đến trang sau, ngay lập tức phát hiện ra một loạt tin nhắn từ cái tên quen thuộc.

Tiểu bạch thỏ ngực teo 22:28 : Không thể nào? Thật nghiệm trọng như vây?

Tiểu bạch thỏ ngực teo 22:35 : Lần trước không phải nói vẫn khỏe sao?

Tiểu bạch thỏ ngực teo 23:47 : Tỷ tỷ à, chị ngủ rồi sao?

Tiểu bạch thỏ ngực teo 23:52 : Tỉnh dậy thì nhắn tin cho em nha! Rất lo cho chị (*^__^*)

….

Tiểu bạch thỏ ngực teo 04:18 : Không ngủ được, không biết hiện tại chị có khỏe lên chút nào không?

Tiểu bạch thỏ ngực teo 08:36 : Dậy rồi… Chào buổi sáng \(^o^)/

(không hiểu Tiểu bạch thỏ ngực teo là ai nhờ???”

….

Tiểu bạch thỏ ngực teo 18:35 : Tăng ca, vẫn còn chưa được ăn…

Tiểu bạch thỏ ngực teo 19:32 : Tỷ tỷ ăn chưa? Hôm nay có khỏe hơn không?

Chẳng hiểu sao, Mạch Nhiên cảm thấy sống mũi cay cay, nước mắt bỗng chốc rơi xuống theo.

Thực sự đã lâu lắm rồi không có ai quan tâm Mạch Nhiên như vậy, thậm chí cô đã quên mất cái cảm giác được người khác quan tâm là như thế nào.

“Chị khá lên nhiều rồi, cảm ơn em đã lo lắng như vậy, em ở đâu vậy?” Tin nhắn này gửi đi, trong lòng cô cũng đang có chút hiếu kỳ. Mặc dù cô biết rõ internet là hư ảo, vui cười tức giận cùng lắm cũng chỉ là một đoạn kí tự, mấy dấu ngắt câu mà thôi, không nên quy về hiện thực, lại càng không nên so với thực tế mà nhập làm một.

Thế nhưng, Mạch Nhiên vẫn rất tò mò, một người trong thế giới ảo như vậy lại nguyện ý quan tâm cô, rốt cuộc đó là người như thế nào?

(ta cũng tò mò ^^)

CHƯƠNG 11 – P1

Edit: Sahara

[Thế nhưng, Mạch Nhiên vẫn rất tò mò, một người trong thế giới ảo như vậy lại nguyện ý quan tâm cô, rốt cuộc đó là người như thế nào?]

Việc Mạch Nhiên bị thương ngoài ý muốn cũng không làm ảnh  hưởng đến tiến độ quay phim. Ngược lại, còn khiến cho bộ phim nhận được sự chú ý bất ngờ.

Từ khóa Rock girl trên mạng được tìm kiếm không ngừng, cùng với chuyện bộ phim còn bao nhiêu chuyện khác cũng được lôi ra bàn tán, càng thảo luận càng sôi nổi, ngay cả scandal trước đây của Kiều Minh Dương và Mạch Nhiên cũng bị đào bới lại.

Có người nói: Phía nhà đầu tư  quả thật là rất biết đầu tư, có thể không tiếc mà bỏ ra số tiền lớn như vậy cố ý mời Kiều Minh Dương đảm nhận vai nam thứ.

Cũng có người nói: Với danh tiếng của Kiều Minh Dương, thế nào lại chịu đóng vai thứ? Hạ thấp thân phận như vậy, sợ rằng chính là vì Bạch Mạch Nhiên.

….

Đương nhiên những ý kiến này còn khá là ôn hòa, phía dưới mới thực là những lời lẽ kích thích.

[Võng hữu] Nhất Minh Dương Quang: Bạch Mạch Nhiên chó chết kia, lại dám mượn danh đại Kiều thiếu gia của chúng ta!

[ võng hữu ] Ta là fan của Kiều Minh Dương: Đi chết đi! Nữ nhân ngực giả như Bạch Mạch Nhiên sao có thẻ xứng với Kiều thiếu? Các ngươi mắt mù hết rồi sao?

[ võng hữu ] Nhổ vào mặt ngươi: Chúng ta vạn người ký tên phản đối nhà sản xuất phim!

[ võng hữu ]  …

Ngay sau đó, khẩu vị càng trở nên nặng hơn!

[ võng hữu ] Khải Kiều vương đạo: Các ngươi đừng có ngu dốt như vậy, Bạch Mạch Nhiên cùng lắm cũng chỉ là mượn danh nghĩa, sự thực người yêu của Kiều thiếu là Khải Kỳ. (OMG)

[ võng hữu ] Chân tướng đế: Kiều thiếu và Khải Kỳ đã đăng kí kết hôn ở Mỹ, các ngươi mau xúc miệng mà đi ngủ hết đi.╮(╯▽╰)╭

[ võng hữu ] Kiều thiếu, nhĩ dương thủy phá liễu :Nói linh tinh làm gì, mau xem ID đi.

“Phốc!” Xem đến đây, Mạch Nhiên vừa uống ngụm nước nhịn không được rốt cuộc phun ra, cố nén suy nghĩ ngửa mặt lên trời cười ha hả. Cô nhìn cách đó không xa, Kiều Minh Dương và Khải Kỳ đang diễn.

Đối thủ của hai vị nam chính và nam thứ này chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, hiện tại hai diễn viên ngang sức ngang tài này đang cùng nhau diễn trong một cảnh.

Vai diễn Phương Húc của Lý Khải Kỳ trong lúc chơi ghi-ta cùng Tiêu Nam  vì chút chuyện mà tranh cãi ầm ĩ một trận. Tiêu Nam đau lòng rời đi. A Đạt  tức giận, tự mình đi tìm người anh em Phương Húc của mình quyết một trận.

Đạo diễn yêu cầu Lý Khải Kỳ trước máy quay phải dùng giọng điệu dửng dưng như không, che giấu nội tâm đang đấu tranh của Phương Húc,  vì vậy trong lúc đó mâu thuẫn giữa Phương Húc và A Đạt càng trở nên gay gắt.

Theo lý mà nói, nội dung như vậy với một diễn viên chuyên nghiệp không có gì khó khăn. Thế nhưng không hiểu sao vài lời thoại Kiều Minh Dương đã thành thạo mà Lý Khải Kỳ  vẫn chưa thể nhập tâm. Đạo diễn không thể làm gì khác hơn đành phải yêu cầu hắn diễn đi diễn lại, thế nhưng vẫn NG đến vài lần, Lý Khải Kỳ cảm thấy không được tự nhiên, ném kịch bản đi, nói không diễn nữa!

Bởi Lý Khải Kỳ bỗng nhiên thất thố, đoàn phim nhất thời lâm vào thế bế tắc, nhân viên trong đoàn đều khuyên bảo hắn nhiều lần nhưng đều vô hiệu. Đạo diễn bất đắc dĩ tuyên bố tạm dừng quay.

Mạch Nhiên đứng lên chuẩn bị quay về phòng nghĩ, trên đường nghe thấy hai người trợ lý khe khẽ nói nhỏ.

“Lý Khải Kỳ thế nào lại bắt đầu a?”

“Hắn và Kiều thiếu có xung đột hả?”

“Chắc vậy, mấy ngày nay chỉ quay xong một cảnh là hắn lại nổi xung lên, thật sự chịu không nổi hắn!”

“Ai, như vậy so với tiếng tăm đồn đại lâu nay còn kinh khủng hơn, vốn tôi vẫn nghĩ hắn trước đây anh tuấn tiêu sái… hừ, không nói, không nói nữa!” Người kia đang nói bỗng nhìn thấy Mạch Nhiên ở bên đang nghe lén liền cảm thấy quỷ dị, kéo người còn lạ nhanh chóng bỏ đi!

Còn lại Mạch Nhiên đứng tại trận, vô cùng mất mát.

Đúng là bát quái, sao lại có thể nói một nửa rồi lại thôi như thế? Cái này không phải rõ rành rành ra đấy là khẩu vi của bọn họ sao? Thật không có đạo đức… Mạch Nhiên căm giận nghĩ, một mạch trở về phòng.

Tổ kịch cho mỗi một diễn viên chính một phòng nghỉ riêng, Mạch Nhiên diễn một ngày một đêm, mệt lả người, liền đóng cửa lại bắt đầu thay quần áo.

Nhưng vừa cởi được một nửa, bỗng nhiên nghe được từ phía sau truyền đến tiếng động.

Trong phòng có người?!

Ha ha… đoán xem là ai nào??? 

CHƯƠNG 11 – P2

Edit: Sahara

[Nhưng vừa cởi được một nửa, bỗng nhiên nghe được từ phía sau truyền đến tiếng động.

Trong phòng có người?!]

Mạch Nhiên sợ hãi, nhanh chóng kéo y phục lên che ngực, xoay người liền thấy được trong góc phòng có một người đàn ông.

“Cứu…” Mạch Nhiên còn đang muốn hét lên, hắn bỗng nhiên lao đến, bịt kín miệng cô.

“Hừ, là ta” Hắn dán sát lỗ tai Mạch Nhiên nói nhỏ.

Giọng nói rất quen thuộc, Mạch Nhiên cật lực hồi tưởng một chút, trong đầu “đinh” một tiếng!

Là…Là Kiều Minh Dương!

“Anh .. anh làm gì vậy?” Mạch Nhiên cố gắng cậy bàn tay đang bịt miệng cô. Người này điên rồi phải không? Vô duyên vô cớ chạy đến phòng cô nhìn lén cô thay quần áo!!! ><

“Em đừng hiểu lầm, tôi không cố ý!” Hắn buông tay, bất đắc dĩ nói.

“Đó chính là cố ý!” Mạch Nhiên chắm chú che lại ngực, hận đến nghiến răng nghiến lợi.

“Kỳ thực tôi chỉ muốn đến xem em bị thương thế nào thôi, vậy mà em vừa đến đã cởi quần áo…” Hắn nhún vai, có vẻ không thèm để ý.

Lại còn mượn cớ! Thừa nhận một chút thèm muốn mỹ sắc của cô thì chết à? (ha ha bà chị ^^)

Mạch Nhiên nói: “Anh biến thái à?”

“Tôi không phải đã nói sao? Tôi đến là để xem em bị thương thế nào?” Kiều Minh Dương nói đến đây bỗng nhiên dừng một chút, khóe miệng lập tức hiện lên một tia quỷ dị, hắn nói, “Em vừa nói tôi biến thái?”

Mạch Nhiên tựa hồ nghe được một tia hỗn loạn trong đầu, mùi vị nguy hiểm, vô thức liền lùi sau một bước.

“Nếu như em thực sự nghĩ vậy, tôi không ngại phối hợp một chút!” Hắn vừa nói, vừa hướng về phía Mạch Nhiên đi tới.

“Anh…anh đừng có giỡn, mau đi ra ngoài!” Mạch Nhiên không khỏi cảm thấy run sợ, tuy rằng cô không tin Kiều Minh Dương coi trọng mình nhưng đàn ông nửa thân dưới đều là động vật (O_o), ai biết hắn có thể bỗng nhiên bị kích thích, thú tính nổi dậy mà bổ nhào vào Mạch Nhiên.

“Em nghĩ tôi giỡn sao?” Hắn hỏi lại, thanh âm hạ xuống trầm thấp.

Mạch Nhiên làm sao biết được người này rốt cuộc đùa hay thật a! Cô đang mệt muốn chết, hắn rốt cuộc muốn ám sát cô hay muốn… , nói trắng ra đi, đâu cần phải lôi thôi cằn nhằn như vậy.

Mạch Nhiên nói: “Anh rốt cuộc muốn bức chết tôi, hay muốn…?”

“Tiền dâm, hậu sát!”

“Vậy anh giết tôi đi!” Mạch Nhiên vẻ mặt quyết liệt mà quay đầu.

“Sao có thể làm vậy được? Giết em rồi tôi còn ngủ với ai được?” Nói xong, hắn liền xé rách y phục trên người Mạch Nhiên, nét mặt phóng đãng, cười cợt tiến đến phía cô.

Cắt!

Không biết xấu hổ! Đây là sai kịch bản rồi!

Sự thật là, sau khi hắn nói xong “Em nghĩ tôi giỡn sao?” hắn sẽ dừng chân, vẻ mặt đắc ý nỏi. “Là tôi giỡn thôi!”

Mạch Nhiên cả kinh. không cẩn thận va vào mắc áo phía sau, thân thể mất đi cân bằng, lảo đảo ngã về phía sau.

Kiều Minh Dương thấy thế, nhanh chóng tiến lên đỡ Mạch Nhiên.

Thế nhưng bởi vì gần đây lượng cơm Mạch Nhiên ăn  quá nhiều, hắn căn bản không thể đỡ được cô, hai người cùng ngã một chỗ. Mắc quần áo cũng đổ sập xuống, phát ra âm thanh.

Phía sau, cửa bỗng nhiên mở ra.

Mạch Nhiên từ trong đống quần áo miên cưỡng nhô đầu dậy, ngõ tới cửa đã thấy Linda đứng đó ngây như phỗng trừng mắt nhìn bọn họ.

Ôi Phật Tổ của con ơi!

***

CHƯƠNG 12 – P1

Edit: Sahara

Cả buổi tối, ánh mắt Linda nhìn Mạch Nhiên rất lạ, cứ như nhìn yêu quái, khiến Mạch Nhiên cả người sởn da gà. Rơi vào đường cùng, Mạch Nhiên buộc lòng giải thích lại với Linda lần thứ hai.

Cô nói: “Linda, chị phải tin em, nếu như em với tên Kiều thiếu đó có gì mờ ám tuyệt đối sẽ khóa cửa”

Linda ai oán nhìn Mạch Nhiên một cái rồi lắc đầu.

Lòng Mạch Nhiên ngổn ngang, cô cắn răng nói: “Linda, chị cũng biết Kiều Minh Dương vỗn dĩ rất chướng mắt em”

“Điều này có lý!” Linda gật đầu.

Ách! Mạch Nhiên tức giận. Nhưng vẫn giả vờ tươi cười cúi đầu khom lưng mà nói với Linda: “Bởi vậy mới nói, Linda tỷ à, tất cả đều là hiểu lầm thôi. Chị cứ coi như cái gì đều không thấy, quên hết đi được không?”

Linda gật đầu, lập tức ý thức được cái gì liền nhảy dựng lên: “Vậy sao được? Bạch Mạch Nhiên, em căn bản không có ý thức được, em đã làm sai cái gì?”

Mạch Nhiên ngẩn người, mông lung nhìn Linda.

Cô…cô đã làm sai cái gì?

Mạch Nhiên chỉ thấy Linda  xoa thắt lưng, chỉ tay vào người cô mà giáo huấn: “Chị hỏi em, nếu như ngày hôm nay người đi vào không phải chị, mà là Thẩm tổng, em định giải thích thế nào? Cũng nói với anh ấy là hiểu lầm sao? Em không cẩn thận cởi y phục, không cẩn thận cùng Kiều thiếu cùng một chỗ, lại không cẩn thận bị người ta thấy được sao? Thẩm tổng sẽ tin sao?”

Mạch Nhiên bị hỏi đến á khẩu, máy móc lắc đầu, lắp bắp nói: “Không…. không tin”

“Vậy còn phải nói sao?” Linda bày ra vẻ mặt kiểu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép đối với Mạch Nhiên mà nói: “Bạch Mạch Nhiên, chị thật là quá sức thất vọng về em, em làm như vậy, thật là khiến Thẩm tổng thất vọng. Anh ấy giúp em có hợp đồng đóng phim, đóng quảng cáo, giúp em giải quyết rắc rối, em bị thương anh ấy còn tạm gác công việc sang một bên đến bệnh viện chăm sóc em,  người đàn ông như thế em đào đâu ra nữa? Em thế mà lại hồng hạnh vượt tường, quả thực là đang ở trong phúc mà không biết hưởng phúc! Quá ngu ngốc!”

Linda một hơi thốt ra những lời này xong, thấy Mạch Nhiên mở to hai mắt, miệng há hốc, thật lâu không nói ra lời.

Hóa ra việc mà Mạch Nhiên làm, đã phát triển lên thành hồng hạnh vượt tường rồi, thay lòng đổi dạ, phá hư chủ nghĩa xã hội khoa học và chính trị ở mức độc cao như vậy??? Linda nói thế, há chẳng phải Mạch Nhiên không phải là người ư? Rõ ràng là cầm thú a!

Ngay lúc Mạch Nhiên thiếu chút nữa bị tẩy não, lý trí bỗng nhiên trở về.

Hồng hạnh vượt tường?

Dù Mạch Nhiên có miễn cưỡng thừa nhận mình là hồng hạnh đi, nhưng còn tường? Tường ở nơi nào???

Thẩm Lâm Kỳ đâu có xây cho Mạch Nhiên một bức tường, anh cho cô cả một gian nhà, trong phòng chất đầy hộp đựng đồ quý báu, trên tường điêu khắc hoa văn tinh xảo, khảm đá quý.

Nhưng là khi Mạch Nhiên ngẩng đầu, lại không biết bầu trời ở đâu.

Tròng lòng Mạch Nhiên bỗng dưng cảm thấy rất không thoải mái, thần sắc không khỏi cô đơn, Mạch Nhiên đứng lên.

Linda hiển nhiên hiểu sai ý cô, cho rằng cô vì những gì Linda nói mà cảm thấy áy náy, ngữ khí rốt cuộc điều hòa: “Em cũng không cần tự trách mình, biết sai là tốt rồi, thanh niên trẻ tuổi không khỏi không kiềm chế được tình cảm của mình, cũng là có thể lý giải được. Hiện tại chuyện này dừng lại ở đây, chị coi như cái gì cũng đều không biết, chỉ là mong muốn em sau này hiểu chuyện hơn, đừng nên nhất thời xung động mà hủy chính mình”

Đối mặt với Linda đang ân cần giáo huấn, Mạch Nhiên không biết nói gì để chống đỡ, rõ ràng là hiểu lầm chuyện hậu trường, nhưng trong ngực Mạch Nhiên bỗng nhiên chán chường đến mức cảm thấy tắc nghẽn khó thở.

Trong giây phút đó, Mạch Nhiên lại rất muốn đến thăm A Triết, loại cảm xúc này vô pháp mà có thể ức chế được. Cô dứt khoát rời khỏi đoàn làm phim, suốt đêm lái xe đến bệnh viện.

Mạch Nhiên lái xe mất hai tiếng đồng hồ, lúc đến bệnh viện đã hết giờ tiếp khách.

Bảo vệ trực ban khó xử, sợ đắc tội với chủ nhiệm liền chạy theo Mạch Nhiên  giải thích, bệnh viện đã lên đèn, dựa theo quy định thì không thể vào thăm bệnh nhân giờ này, càng không thể quấy rầy bệnh nhân nghỉ ngơi.

***

CHƯƠNG 12 – P2

Edit: Sahara

[Bảo vệ trực ban khó xử, sợ đắc tội với chủ nhiệm liền chạy theo Mạch Nhiên  giải thích, bệnh viện đã lên đèn, dựa theo quy định thì không thể vào thăm bệnh nhân giờ này, càng không thể quấy rầy bệnh nhân nghỉ ngơi.]

Mạch Nhiên nói cô biết rõ, cô chỉ là muốn qua khe cửa, nhìn em trai mình một chút thôi.

Người bảo vệ trung tuổi cuối cùng cũng mềm lòng, luôn miệng căn dặn Mạch Nhiên rồi đưa cô vào phòng bệnh.

A Triết đang yên tĩnh nằm trên giường bệnh, vết thương ở miệng lan ra thật rộng. Mạch Nhiên chỉ có thể đứng ngoài ô cửa sổ nhỏ mà ngắm nhìn thần sắc đang ngủ của em trai. Người bảo vệm nói, A Triết gần đây biểu hiện không tồi, chỉ là ngày hôm nay tự nhiên gây lộn đòi gặp chị gái, mấy người bảo vệ đều không khống chế được, buộc lòng phải tiêm cho cậu ấy một liều an thần, sau đó ngủ đến giờ.

Ông ta còn nói: “Cháu lúc rảnh rỗi hãy đến thăm cậu ấy nhiều một chút, tên nhóc này trừ cháu ra, ai cũng tuyệt đối không đến gần được”

Mạch Nhiên lặng lẽ gật đầu, hít một hơi, quay đầu lại mỉm cười: “Cháu xem xong rồi, cảm ơn bác!”

Ông ta xem chừng còn muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng không có mở miệng, thở dài xoay người đưa Mạch Nhiên ra.

Lúc đi, Mạch Nhiên không hề quay đầu lại nhìn, bóng A Triết nho nhỏ chiếu trên cửa sổ, mờ nhạt không rõ ràng, mãi cho đến lúc Mạch Nhiên ra khỏi bệnh viện vẫn còn hiển hiện trước mắt cô.

Mạch Nhiên có chút ngẩn ngơ, cô cảm thấy rất mệt mỏi.

Quay phim suốt một ngày đêm, còn chưa có ăn cơm tối, đã vậy lại lái xe suốt hai giờ đồng hồ, cho dù người có làm bằng sắt cũng không chịu nổi, huống chi Mạch Nhiên lúc này cũng là bệnh nhân mới ra viện không lâu.

Cơn buồn ngủ ập đến…

Mạch Nhiên tựa vào ghế, nhắm mắt lại.

Nhưng cô chẳng ngủ được bao lâu, giấc ngủ giữa chừng bị gián đoạn mấy lần vì gặp ác mộng, đều là về Bạch Triết.

Trong cơn mê man, hình như có rất nhiều cánh tay đang giữ chặt Mạch Nhiên, cô cật lực muốn chạy thoát nhưng lại càng bị giữ chặt lại không thể động đậy. Cô bắt đầu cảm thấy khó thở, mồ hôi theo trán rơi xuống, mở miệng muốn hét lên nhưng không được.

Tức thì từ phía sau, bỗng nhiên có bàn tay ôm lấy Mạch Nhiên, lại có một âm thanh vang lên bên tai, hắn nói: “Bám lấy tôi, tôi đưa cô đi!”

Mạch Nhiên không chút do dự cố gắng ra sức nắm chặt cánh tay kia, thân thể bỗng chốc được nhấc bổng lên, Mạch Nhiên bất ngờ mở mắt ra, ngạc nhiên thấy Thẩm Lâm Kỳ ngay trước mắt.

Mạch Nhiên nghĩ, đúng thật là vừa thoát khỏi hang sói lại rơi vào miệng hùm, đêm nay làm sao mà lại gặp ác mộng gì quỷ dị đến thế.

Hiện thực tàn khốc, Mạch Nhiên không nghĩ tới trong mộng mà còn bị người ta ức hiếp. Ông trời cũng thật không có mắt, thân là một người dân Trung Hoa, sinh trưởng dưới ngọn quốc kì, được Đảng soi sáng, không hề biết sợ hãi, là người phụ nữ của thế kỷ mới, Mạch Nhiên cần phải mạnh mẽ, cần phải biết phản kháng, cần phải biết đấu tranh với thế lực tư bản bóc lột, cho dù là trong mộng!!!

Nghĩ vậy, Mạch Nhiên dứt khoát kiên quyết ngẩng đầu, dùng toàn bộ  khí lực, hung hăng hướng tới khuôn mặt kia.

Á!!!!!!!

Âm thanh qua đi! Mạch Nhiên mắt nổ đom đóm, màng nhĩ ong ong, ý thức bỗng nhiên trở về đại não.

Hóa ra không phải đang nằm mơ!

Mạch Nhiên oán hận nghĩ, bỗng nhiên nghe được người bên cạnh truyền đến một tiếng than nhẹ khổ sở.

Nháy mắt, toàn thân Mạch Nhiên như có môt luồng điện chạy qua, tóc gáy dựng lên, cơn buồn ngủ bỗng chốc tiêu tan không còn lại gì. Mạch Nhiên mở to mắt, nhìn chằm chằm Thẩm công tử đang đau đớn mà ôm trán. Anh cau mày, hàm răng nghiến chặt, ánh mắt lộ ra tia sát khí.

Mạch Nhiên cổ họng khô khan, cố sức nuốt nước bọt, lúng ta lúng túng mở miệng.

“Anh…anh không sao chứ?”

***

CHƯƠNG 13 – P1

Edit: Sahara

[Mạch Nhiên mở to mắt, nhìn chằm chằm Thẩm công tử đang đau đớn mà ôm trán. Anh cau mày, hàm răng nghiến chặt, ánh mắt lộ ra tia sát khí.

Mạch Nhiên cổ họng khô khan, cố sức nuốt nước bọt, lúng ta lúng túng mở miệng.

"Anh...anh không sao chứ?"]

Thẩm Lâm Kỳ không có trả lời Mạch Nhiên. Cô nghĩ sao không cũng không tin được người trước mắt này chính là anh, thế cho nên mới có kích động này, Mạch Nhiên hướng tay về phía trước để kiểm tra xem đến tột cùng tất cả những điều này có phải sự thật hay không?

Vậy mà ngay lúc vừa mới nhấc tay lên, mới phát hiện hóa ra tay của cô đang nắm lấy tay Thẩm Lâm Kỳ. Mạch Nhiên sợ hãi, như bị điện giật nhanh chóng rút tay về, nhưng vì dùng sức quá mạnh, móng tay xẹt qua mặt Thẩm công tử.

Tức thì, trên khuôn mặt tuấn tú của anh xuất hiện một vệt máu.

Mạch Nhiên hít một hơi khí lạnh, cảm thấy không khí xung quanh như ngưng đọng lại.

Mạch Nhiên nghĩ, với hoàn cảnh gia thế của Thẩm công tử, nhất định là sống trên đời ba mươi năm nay chưa có ngày nào bị kích động đến thế. Đầu tiên bị người khác cộc đầu, sau đó bị hủy dung nhan, đoán chừng lúc này, hẳn là trong lòng Thẩm Lâm Kỳ đang rất muốn giết người.

Quả nhiên Thẩm Lâm Kỳ nhướng mày, đưa tay lên sờ mặt, tức thì ngón tay thon dài dính một chút máu hồng.

Nét mặt anh biểu tình đông cứng, hai mắt nhìn chằm chằm vết máu trên ngón tay, khóe miệng co lại.

OMG!

Mạch Nhiên cảm thấy Thẩm Lâm Kỳ hẳn là sắp phát điên rồi, nếu không thì với định lực của anh sẽ không biểu lộ ra như vậy.

Giờ khắc này kỳ thực Mạch Nhiên so với anh còn phát điên hơn. Cô cùng lắm cũng chỉ ở trên xe mộng mị một  hồi, sao biết được anh sẽ đột ngột xuất hiện, lại còn đột nhiên đưa cô ra khỏi xe.

Hơn nữa… Mạch Nhiên thực sự cũng cảm thấy trán rất là đau! Chính cô mới là người bị hại a!

Mạch Nhiên xoa cái đầu vừa bị đụng mạnh, giương mắt căm hận nhìn về phía Thẩm Lâm Kỳ, anh còn đang nhìn chằm chằm vào ngón tay, khuôn mặt đen thui tựa như thứ trên cổ hắn không phải cái đầu, mà là một trái banh, bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung.

Thấy Thẩm Lâm Kỳ như vậy, Mạch Nhiên có chút chùn chân, chậm rãi xe dịch mông, tay đưa ra phía sau lục lọi tay lái… Tìm được rồi!

Ba mươi sáu kế, kế chuồn là thượng sách! Mạch Nhiên xoay người chuẩn bị bỏ chạy, tay víu lấy cửa xe lại bị gắt gao đè lại.

“Em thử bỏ đi xem!” Thẩm Lâm Kỳ thấp giọng nghiến răng nghiến lợi mà nói, cô thực sự là muốn chết đi cho xong!

Xem ra không còn cách nào khác, Mạch Nhiên cắn răng, nhắm mắt lại, chậm rãi xoay người.

Cửa xe hé ra khe nhỏ, trong lúc Mạch Nhiên xoay người, Thẩm Lâm Kỳ nhanh chóng tiến sát đến mặt cô. Cảm giác được có luồng khí phả trên mặt, Mạch Nhiên cứng đờ người, con mắt len lén mở ra, tức thì nhìn thấy khuôn mặt Thẩm Lâm Kỳ vô cùng thê thảm trước mắt.

Khóe mắt anh sưng lên không nói làm gì, trên gương mặt còn một vết xước nhỏ gần miệng, một chút máu chảy từ vết thương ra. Mạch Nhiên run run đưa tay chạm lên mặt anh, một chút rồi ngay tức khắc rụt tay lại.

Má ơi, thật đúng là sưng lên!

“Bình….bình tĩnh… anh bình tĩnh một chút, em không phải cố ý” Mạch Nhiên lắp bắp nói.

“Nếu như cố ý, em nghĩ em còn ở lại chỗ này được?” Thẩm Lâm Kỳ gằn từng chữ một nói.

Lòng Mạch Nhiên nhất thời nặng trĩu, anh quả nhiên tức giận.

Có thể khiến Thẩm công tử tức giận, thực sự là chuyện không dễ dàng. Mạch Nhiên nghĩ mình thật vĩ đại, một người vĩ đại, Mạch Nhiên rất vinh dự mà hy sinh, nhưng cô không thể chết mà không nhắm mắt a!

Mạch Nhiên kiên nhẫn hỏi: “Anh…anh sao nửa đêm lại đến chỗ này?”

“Em nói xem?” Anh hỏi lại, “Nếu không phải em mất tích, em nghĩ rằng anh đột nhiên nguyện ý nửa đêm lái xe tới tìm em?”

Mạch Nhiên lấy làm kinh hãi, muốn hỏi anh làm thế nào mà biết được cô sẽ chạy đến đây, nhưng nghĩ lại một chút, cô cũng hiểu ra. Không cần phải nói, chắc chắn là Linda không tìm được cô nên đã làm kinh động tới Thẩm công tử.

Sớm biết Mạch Nhiên đã không kích động, kích động chính là ma quỷ!

Mạch Nhiên vừa hối hận, vừa có chút cảm động.

Tuy rằng Thẩm Lâm Kỳ này rất đáng ghét, rất ích kỷ, cũng rất khó lường trước, nhưng mà anh lại là đại ân nhân của cô, tình nguyện hai giờ đêm lái xe đến tìm Mạch Nhiên tự dưng mất tích. Chuyện này đúng thật là không dễ dàng gì.

Mạch Nhiên nghĩ mình trước tiên phải nói lời xin lỗi.

***

CHƯƠNG 13 – P2

Edit: Sahara

[Tuy rằng Thẩm Lâm Kỳ này rất đáng ghét, rất ích kỷ, cũng rất khó lường trước, nhưng mà anh lại là đại ân nhân của cô, tình nguyện hai giờ đêm lái xe đến tìm cô khi cô tự dưng mất tích. Chuyện này đúng thật là không dễ dàng gì.

Mạch Nhiên nghĩ mình trước tiên phải nói lời xin lỗi.]

Cô như một con chim nhỏ, rụt rè lùi về sau, cúp mi mắt, thấp giọng nói: “Xin lỗi, sau này em sẽ không như vậy nữa…”

Cái tay đang nắm tay Mạch Nhiên tựa hồ đang run rẩy.

Một lúc lâu sau, Mạch Nhiên tưởng rằng Thẩm Lâm Kỳ sẽ không  tha thứ cho cô, bỗng nhiên anh bất ngờ buông tay ra, sau đó đứng dậy, ngồi trở về ghế phụ, lạnh lùng ra lệnh: “Lái xe, quay về”

“Cái gì? Anh muốn em lái xe?” Mạch Nhiên khó tin ngẩng đầu, không thể ngờ anh cứ như vậy mà dễ dàng buông tha cô.

Thẩm Lâm Kỳ xoay người, khuôn mặt bị thương quay sang nhìn Mạch Nhiên, bình tĩnh nói: “Còn không phải sao? Em còn muốn anh lái?”

“…Em lái, em lái!” Mạch Nhiên lấy lại tinh thần, giống như chân chó bắt đầu khởi động xe, xe lao vun vút nhanh chóng rời khỏi chỗ thị phi này.

Cảm tạ trời đất, Mạch Nhiên còn sống!

***

Sau sự kiện mất tích đêm đó, Linda đối với Mạch Nhiên sinh ra vạn phần cảnh giác. Ban ngày cô ta lúc nào cũng dùng hai mắt như vệ tinh kia gắt gao nhìn chằm chằm Mạch Nhiên, ngay cả lúc ăn cơm hay lúc đi WC cũng không buông tha.

Mạch Nhiên rất buồn phiền, cô thề thốt với Linda rằng sẽ không biến mất như vậy nữa, nhưng đều không thể lay động quyết tâm của Linda.

Cô ta nói, “Em biết rõ chị rồi đấy, nếu như còn có lần sau dám gạt chị chuồn đi như vậy, cẩn thận không chị sẽ mua dây xích trói em lại trên máy quay!”

Nữ nhân kia một khi đã ngoan cố, thực sự là muốn lấy mạng người a!

Để ngăn cản Linda làm chuyện điên rồ, Mạch Nhiên cố gắng ngoan ngoãn, liên tục vài ngày sau khi quay phim đều ở trong phòng nghĩ, cùng lắm là chỉ dạo chơi Wb.

Tiểu bạch thỏ ngực teo biến mất gần nửa tháng, bỗng nhiên quay về nhắn tin cho Mạch Nhiên: “Tỷ tỷ, em bận muốn chết, đã lâu không gặp, chi khỏe hơn chưa? Em ở thành phố K, còn chị?”

Thành phố K? Hình như cách nơi Mạch Nhiên ở cũng không phải xa lắm, Mạch Nhiên đáp lại: “Chị hiện tại làm việc ở thành phố H”

Tiểu bạch thỏ ngực teo: “Thành phố H? Em có biết một người cũng làm việc ở đó”

Đại bạch thỏ ngực khủng: “Vậy sao? Không phải bạn trai chứ?”

Tiểu bạch thỏ ngực teo: ” *phẫn nộ* phải mới lạ! Hắn là kẻ thù của em!”

Đại bạch thỏ ngực khủng: “Kẻ thù? Hắn là người thế nào?”

Tiểu bạch thỏ ngực teo: “Hắn quả thực là một tên biến thái! Lừa đảo, khó lường, không biết nhục, tự cao tự đại, thường xuyên bóc lột người khác,em hận không thể chặt hắn làm tám khúc, đem cho chó ăn!”

Ách! Mạch Nhiên chấn kinh, trong đầu nhất thời hiện lên hình ảnh Kiều Minh Dương.

Nếu không phải hắn bỗng nhiên xông vào phòng cô, Mạch Nhiên  làm sao bị Linda bắt kẻ gian dâm? Nếu như không bị Linda bắt kẻ gian dâm, Mạch Nhiên  có thể bị cô ta giáo huấn sao? Nếu như không bị cô ta giáo huấn một trận, Mạch Nhiên có nửa đêm như điên mà tới bệnh viện không? Nếu như không đi bệnh viện, liệu có thể đắc tội với Thẩm công tử không?

Xét đến cùng, tất cả là tại Kiều Minh Dương!

Nhất thời, trong lòng có chút đồng cảm với Tiểu bạch thỏ ngực teo, Mạch Nhiên nói: “Chị cũng quen một người như vậy a! Liệu có phải trên đời này tiện nhân đều cùng một dạng như vậy không?”

Tiểu bạch thỏ ngực teo: “Có thể! Mỗi kẻ tiện nhân đều là : “Có thể! Mỗi kẻ tiện nhân đều là bản sao của Nhạc Bất Quần (nhân vật trong Tiếu ngạo giang hồ của Kim Dung)”

Đại bạch thỏ ngực khủng: ” *hết hồn* Nói hay lắm!”

“Sao em còn ngồi nghịch điện thoại? Mau đi ngủ đi!” Linda lần thứ hai gào thét.

“Biết rồi, em ngủ luôn đây!” Mạch Nhiên không nhịn được mà trả lời!

“Em sao mà lại như  một đứa trẻ con vậy? Chị nói cho em biết, ngày mai là cảnh quay cuối cùng, em ngàn vạn lần đừng có để xảy ra sơ suất.” Linda  dặn dò Mạch Nhiên.

“Vâng vâng!” Mạch Nhiên bô bô trả lời, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, từ trên giường đứng lên nói: “Mai quay cảnh cuối sao?”

“Đúng vậy, đạo diễn ngày hôm nay đều không phải một mực đã nhấn mạnh rồi sao? Em không để ý ư?”

Không không không, Mạch Nhiên đương nhiên biết.

Không chỉ có vậy, cô còn biết, cảnh cuối cùng, chính là một cảnh …trên giường!

***

CHƯƠNG 14 – P1

Edit: Sahara

["Đúng vậy, đạo diễn ngày hôm nay đều không phải một mực đã nhấn mạnh rồi sao? Em không để ý ư?"

Không không không, Mạch Nhiên đương nhiên biết.

Không chỉ có vậy, cô còn biết, cảnh cuối cùng, chính là một cảnh ...trên giường!]

Xuất đạo ba năm, Mạch Nhiên đóng không ít phim, trong đó cũng không thể tránh khỏi những cảnh thân thiết, nhưng phần lớn đều là những tình huống, tình tiết đó đều được dừng lại đúng lúc, vô cùng thuần khiết.

Thế nhưng bộ phim này lại không giống như vậy, ngay từ lúc đầu cầm trên tay kịch bản, cảnh Tiêu Nam và Phương Húc cùng ở trên giường vui vẻ so với tiêu chuẩn vô cùng vượt xa tưởng tượng, thậm chí rất lộ liễu. Cũng may là sau này nhà sản xuất đã cân nhắc khả năng cảnh phim này sẽ bị xã hội lên án mạnh mẽ, cho nên đã cắt bớt đi, lúc đó Mạch Nhiên mới quyết tâm nhận bộ phim.

Nói thẳng ra là, cứ cho rằng Mạch Nhiên bảo thủ đi, không muốn trước ống kính lộ liễu nhiều quá, lại càng không nguyện ý cùng một nam diễn viên không có tình cảm mà tình chàng ý thiếp mặn nồng.

Về chuyện này, công ty khá ủng hộ Mạch Nhiên. Linda năm lần bảy lượt nhấn mạnh mà nói với Mạch Nhiên, làm một diễn viên, cho dù là lâm đến bước đường cùng cũng ngàn vạn lần không được trước màn ảnh mà thoát y, không thì đời này rất khó rửa sạch thanh danh!”

Trong tình huống như vậy, Mạch Nhiên cứ nghĩ đến cảnh quay ngày mai là lại cảm thấy căng thẳng không ngủ được.

Kết quả sau một đêm mất ngủ là, ngày hôm sau Mạch Nhiên tâm tình vô cùng không tốt, hai mắt như gấu trúc, nhân viên hóa trang nhìn Mạch Nhiên lắc đầu!

“Mạch Nhiên, cô gần đây rất mệt mỏi sao?”

Mạch Nhiên rất muốn nói cho cô ta, cô là không phải vì mệt, mà là quá căng thẳng trước cảnh quay kia a! Thế nhưng lại sợ cô ta cười cô nhiều tuổi rồi còn giả ngây ngô, cho nên Mạch Nhiên đành yên lặng gật đầu.

“Vậy đợi quay xong phim, bảo bạn trai cô từ từ tẩm bổ nha!” Cô ta vẻ mặt cười ác ý mà nói.

Bạn trai? Ai? Thẩm Lâm Kỳ sao?

Mạch Nhiên không khỏi rùng mình, ha hả cười khổ hai tiếng, trong lòng thầm nghĩ, chỉ cần không thấy mặt Thẩm Lâm Kỳ đối với cô đã là tốt lắm rồi, cô sẽ không cảm thấy mệt!

Nhưng mà người ta nói mã lặc cách vách quả đúng là không sai, sợ cái gì lập tức gặp cái đó, ngay lúc Mạch Nhiên vẫn còn đang hồi hộp trước cảnh diễn thì Thẩm Lâm Kỳ tới.

Mạch Nhiên điều chỉnh tâm tình rồi đứng dậy, Tôn đạo diễn còn ở bên kia nói giỡn: “Mạch Nhiên à, bạn trai cô xem ra rất lo lắng cho cô, lát nữa cũng đừng quá nhập tâm, nếu không khiến người ta ghen cũng không tốt!”

Mọi người chung quanh đều ha ha mà cười Mạch Nhiên, cô phẫn uất hận không thể tìm cái lỗ mà chui xuống

Mạch Nhiên đi đến chỗ Thẩm Lâm Kỳ, kéo anh sang một bên nói: “Anh tới làm gì?”

Thẩm Lâm Kỳ đang đeo kính râm, khóe mắt bị thương vẫn còn chưa lành hẳn, nhưng biểu cảm rất bình tĩnh, anh nói: “Đương nhiên đến là để xem em diễn!”

Mạch Nhiên nói: “Có gì hay đâu mà xem, anh mau trở về đi, nếu không em sẽ căng thẳng!”

Cách một lớp kính râm, Mạch Nhiên nhìn không rõ ánh mắt anh lúc này, chỉ nghe anh hỏi: “Em cũng biết căng thẳng?”

Đây không phải nói nhảm sao? Cảnh quay trên giường đó nha! Bằng không anh thử diễn mà xem, cô hồi hộp đến độ không thể khống chế được đại tiểu tiện đây này.Mạch Nhiên căm giận chừng mắt anh, sau đó liền nghe thấy đạo diễn gọi cô và Khải Kỳ đến, bắt đầu diễn rồi!

“Em đi đây!” Mạch Nhiên vội vã rời đi. Lúc cô chạy đến bên chiếc giường, mắt liếc tới phía Kiều Minh Dương đang đứng gần đó, hắn đang nhìn cô, trừng trừng mắt mà nhìn.

Chẳng hiểu sao, Mạch Nhiên có cảm giác mình đang bị theo dõi.

Mạch Nhiên cùng Khải Kỳ cũng không thân, lúc trước lại còn nghe hai cô trợ lý thảo luận về hắn như vậy, chính là tính tình hắn còn cáu kỉnh khó ưa hơn cả như người ta đồn đại, đến trường quay thường xuyên muộn, đối với trợ lý hô to gọi nhỏ, cũng không chú tâm đến phản ứng của đồng nghiệp, nói chung hắn ta là một kẻ không thể nào mà ở chung được.

Đương nhiên Mạch Nhiên đã đóng phim được vài năm rồi, diễn viên kiểu gì cũng đã từng gặp qua, cho nên cũng không cảm thấy ngạc nhiên, chỉ một lòng nghĩ muốn nhanh chóng quay cho xong, càng ít NG càng tốt, khỏi khiến cho tất cả mọi người phải xấu hổ.

Có lẽ ông trời cũng cảm nhận được nguyện vọng lớn lao của Mạch Nhiên,  lúc quay chính thức tiến hành rất thuận lợi.

CHƯƠNG 14 – P2

Edit: Sahara

[Có lẽ ông trời cũng cảm nhận được nguyện vọng lớn lao của Mạch Nhiên,  lúc quay chính thức tiến hành rất thuận lợi.]

Dựa theo nội dung kịch bản, Tiêu Nam bởi vì bị người nhà phản đối cho nên buộc lòng phải từ bỏ tình yêu với âm nhạc. Thế nhưng trong lòng cô rất tiếc nuối. Một lần giữa đêm khuya mưa gió cô một mình lén lút chạy tới tầng hầm bí mật nơi bọn họ cùng nhau tập luyện, muốn nhớ tới khoảng thời gian cả nhóm đã từng ở đây vì khát vọng của mình.

Thế nhưng cô không ngờ rằng Phương Húc cũng đang ở đó. Hai người gặp nhau tại nơi mà bọn họ đã cùng nhau phấn đấu, rõ ràng là mới chỉ xa nhau có mấy tháng nhưng lại có cảm giác như mấy đời rồi không gặp nhau.

Một cảnh qua đi, hình ảnh trong đầu lại hiện lên, Tiêu Nam cố nén nội tâm đang kích động, bình tĩnh mà nói: “Là anh sao?”

“Là anh!” Phương Húc bước từng bước đi vào trong, ánh mắt nhìn thẳng Tiêu Nam.

“Đã lâu không gặp!”

“Ừm”

“Bên ngoài trời mưa, em vừa vặn đi ngang qua nên ghé lại một chút!”

“Anh cũng vậy!”

“Vậy em…em về đây.”

“Được”

Cuộc đối thoại không mặn không nhạt của bọn họ kết thúc, Tiêu Nam xoay người theo quán tính mà cắn cắn môi, hướng cửa trước đi đến.

“Tiêu Nam!” Phương Húc bỗng nhiên gọi cô lại, giống như vô số lần hắn đã gọi cô như vậy.

Gần như trong nháy mắt, Tiêu Nam nước mắt như mưa rơi xuống, cảm xúc nhất thời trút hết ra, cô quay người chạy về phía hắn, hai người gắt gao ôm chặt nhau, như phát điên mà ôm hôn nhau…

Mạch Nhiên một mực tự cho bản thân thả lỏng, đây là đóng phim, đây là đóng phim, phải bình tĩnh, ngàn vạn lần phải bình tĩnh! Nhưng mà, đến lúc Khải Kỳ bắt đầu đưa tay lên ngực cô, cô rốt cuộc bình tĩnh không nổi.

Mạch Nhiên gần như xác định, hắn ta là nhân cơ hội mà được lợi món hời từ cô. Mạch Nhiên đã từng nghe qua không ít nữ minh tinh bởi vì diễn cảnh thân thiết mà bị người ta khiếm nhã, nghe những tin đồn đó, cô vẫn cảm thấy rất xa xôi với mình, hôm nay tự mình kiểm chứng mới cảm thấy hết sức ghê tởm.

Loại cảm giác này rất khó dùng lời nói mà hình dung hết được, khó mà nói ra những lời xấu hổ, trong lòng chán ghét. Trong khi xung quanh nhiều máy quay như vậy, hắn đặt cô ở dưới thân, đè hai tay cô,   đầu gối cố ý đặt giữa hai chân cô, thậm chí tay còn thăm dò trong quần áo cô.

Mạch Nhiên cố gắng muốn phản kháng, nhưng vốn dĩ thể lực nam nữ sai biệt quá nhiều, căn bản không thể di chuyển được một chút nào. Đạo diễn hoàn toàn không có nhận ra sự bất thường của Mạch Nhiên, thậm chí còn nghĩ bọn họ diễn rất tốt.

Khi Mạch Nhiên cố gắng giãy dụa mà căn bản không làm được gì, bỗng nhiên trong lòng dâng lên một cảm giác tuyệt vọng. Cô gắng gượng mở mắt, ngay lập tức nhìn vế phía Thẩm Lâm Kỳ đang đứng ở phía máy quay.

Cứu…. cứu em…

Đường nhìn càng lúc càng không rõ, Mạch Nhiên cảm giác như thấy được có người  đang hướng về phía cô mà đi tới, sau đó, trước mắt bỗng nhiên có hình ảnh một người, gần như trong tích tắc, đem kẻ đang đè trên người Mạch Nhiên hất xuống đất.

Lý Khải Kỳ bị kéo ra, lại bị ăn một quyền lên mặt, kêu lên một tiếng đau đớn thảm thiết, ngã xuống mặt đất.

Có người kéo tấm chăn bọc lấy người Mạch Nhiên đứng lên, ghé bên tai cô hạ thấp giọng: “Đừng sợ, có anh!”

Giọng nói ấy, là của Kiều Minh Dương.

Chẳng hiểu vì sao, trong lòng Mạch Nhiên lại có cảm giác mất mát không nói nên lời! (ui mình cũng vậy  ( sao không phải anh Thẩm chứ??? ) Cô ngẩng đầu nhìn Thẩm Lâm Kỳ ở  phía xa biểu cảm vô tình. Trong lúc tất cả mọi người đều chạy về phía cô, anh lại như tượng mà đứng im một chỗ, ánh mắt cách một lớp kính râm đang nhìn cô.

Anh nhìn rõ cô, nhưng cô không nhìn rõ anh.

Đột nhiên, ngực cô như bị đâm một nhát, vô cùng đau đớn.

Tác giả nói suy nghĩ của mình:  Các ngươi có cảm thấy Thẩm công tử nháy mắt hay không? Không sao, chờ bổn nương nương đây từ từ ngược hắn, vì Tiểu Bạch mà báo thù ╮(╯▽╰)╭

CHƯƠNG 15 – P1

Edit: Sahara

[Anh nhìn rõ cô, nhưng cô không nhìn rõ anh.

Đột nhiên, ngực cô như bị đâm một nhát, vô cùng đau đớn.]

Không đến một ngày đêm, chuyện Kiều Minh Dương và Lý Khải Kỳ đánh nhau bị tung tin ra ngoài. Tên hai người bọn họ xuất hiện đầy rẫy trên các tít lớn nhỏ của tạp chí và các tờ báo giải trí lớn. Tuần san bát quái thâm niên “Đại Chủy Bạo Báo” còn không tiếc mà bỏ ra một số tiền lớn để mua tin tức từ nội bộ nhân viên đoàn phim. Sự tình từ miệng bọn họ được nói ra, lại được thêm mắm thêm muối vào, sau đó tiến hành đưa tin.

Tin tức nói, Mạch Nhiên trong lúc quay phim cùng Khải Kỳ đã nảy sinh tình cảm, phim giả tình thật quan hệ mập mờ không rõ ràng, điều này khiến cho bạn trai trước là Kiều Minh Dương đố kị vạn phần, cuối cùng khống chế tâm tình không được mà đánh cho Khải Kỳ một trận ra trò.

Cái tin tức cố tình bóp méo sự thật này, trong nháy mắt thu hút vô số sự quan tâm, ngay lập tức vụ việc của Mạch Nhiên  bị dư luận đẩy đến nơi đầu sóng ngọn gió, trên internet cái gì mà không có!

Không giữ gìn đức hạnh phụ nữ, câu tam đáp tứ, hồng hạnh vượt tường… Mắng chửi như vậy vẫn còn coi như nể tình, thậm chí có những fan điên cuồng còn gửi thư đe dọa Mạch Nhiên, nói cô là □□ (

nguyên bản là thế này! mình cũng không hỉu ><

), uy hiếp muốn thuê người xử lý cô.

Linda sợ đến mặt mày thất sắc, gấp rút giúp Mạch Nhiên trì hoãn quảng cáo sắp tới, để Mạch Nhiên tạm thời ở nhà tránh đương đầu với sự việc.

Mạch Nhiên biết, Linda là sợ cô mình tổn thương, thế nhưng cô không có cách nào ngồi ngây ngốc ở nhà, một mình trong gian nhà vắng vẻ, cô còn cảm thấy sợ hơn.

Trong lòng Mạch Nhiên kỳ thực vẫn ẩn chưa một bí mật mà cô không muốn cho ai biết.

Đó là ba năm trước đây, sau khi A Triết gặp chuyện không may bao lâu, thi thể mẫu thân còn chưa lạnh, Mạch Nhiên bởi vì không thể chi trả được chi phí phẫu thuật buộc lòng phải bỏ học đi làm thuê, may mắn có cơ duyên gia nhập giới giải trí này.

Lúc mới vào nghề, Mạch Nhiên mười chín tuổi, đối với giới này hoàn toàn không có chút kinh nghiệm nào, chỉ có thể nhận được vài vai phụ trong quảng cáo, cầm mấy nghìn tệ tiền thù lao, thậm chí ngay cả lời thoại cũng không có lấy một câu.

Nhưng dù như vậy, Mạch Nhiên vẫn thường xuyên bị khất nợ thù lao quay phim, liên tục bị từ chối trả tiền, cuối cùng không giải quyết được gì.

Lúc đó Mạch Nhiên thực sự rất cần tiền, bác sĩ nói, Bạch Triết trong não có khối tích tụ lâu ngày, phải mau chóng phẫu thuật cắt bỏ, nếu không khả năng rất lớn tính mạng sẽ gặp nguy hiểm. Thế nhưng phía bệnh viện nói nếu không có đủ ba nghìn tệ trả viện phí, sẽ không thể sắp xếp thời gian phẫu thuật.

Khoanh tay ngồi nhìn cuộc phẫu thuật cho A Triết cứ xa dần không hẹn, Mạch Nhiên đành phải da mặt dày mà lần lượt gọi điện yêu cầu trả thù lao quay phim. Viên phụ trách trả tiền công bì Mạch Nhiên thúc giục mà buồn bực, bèn hẹn Mạch Nhiên đến một khách sạn để hắn ta đi lấy tiền.

Mạch Nhiên lúc đó hồ đồ mà lẻ loi một mình chạy tới khách sạn, kết quả thế nào khỏi phải nghĩ.

Tên hỗn đản kia căn bản không hề có ý định trả tiền cho Mạch Nhiên, hắn toàn thân đầy mùi rượu ép cô vào góc tường, điên cuồng mà xé rách y phục cô. Mạch Nhiên sợ hãi, vơ tay tóm được bình hoa trên bàn, giơ lên hung hắng mà ném xuống rồi nhanh chóng chạy thoát ra ngoài.

Sau đó, Mạch Nhiên vô tình đụng vào Thẩm Lâm Kỳ từ thang máy đi ra ngoài,vết máu trên mặt cô chạm vào chiếc áo trắng của anh, loang lổ đôi chút.

“Cứu cứu tôi…” Không biết dũng khí ở đâu ra, Mạch Nhiên nắm chặt lấy áo Thẩm Lâm Kỳ.

Phía sau, tên hỗn đản kia vẻ mặt đỏ như máu đuổi theo, trong tay còn cầm  cái ghế, nhìn thấy Mạch Nhiên, hắn kêu gào uy hiếp cô quay lại.

Mạch Nhiên tuyệt vọng nhắm mắt lại, lúc mở ra hắn ta đã ngã xuống.

Thẩm Lâm Kỳ thu hồi nắm tay, ánh mắt hướng về phía Mạch Nhiên, anh có đôi mắt sâu thẳm như bảo thạch, khóe miệng lạnh lùng nghiêm nghị, cùng với thân thể cao lớn. trong khi đó Mạch Nhiên cả người đầy máu, quần áo tả tơi, tạo nên một sự đối nghịch.

CHƯƠNG 15 – P2

Edit: Sahara

[Thẩm Lâm Kỳ thu hồi nắm tay, ánh mắt hướng về phía Mạch Nhiên, anh có đôi mắt sâu thẳm như bảo thạch, khóe miệng lanh lùng nghiêm nghị, cùng với thân thể cao lớn. trong khi đó Mạch Nhiên cả người đầy máu, quần áo tả tơi, tạo nên một sự đối nghịch.]

Lúc ấy, Mạch Nhiên nghĩ mình chính là đã gặp thiên thần.

Ba năm qua đi, mặc dù ấn tượng đầu tiên về Thẩm Lâm Kỳ trong lòng Mạch Nhiên từ lâu đã hoàn toàn thay đổi, thế nhưng sâu trong tâm trí cô, cô kỳ thực cho rằng anh sẽ giúp đỡ cô. Mặc kệ giữa cô và anh trong lúc đó có bao nhiêu ngăn cách, mặc kệ anh có bao nhiêu tàn ác, bao nhiêu ích kỷ, bao nhiêu suy nghĩ cho cô, cô vẫn thủy chung tin tưởng, anh nhất định sẽ giúp cô.

Thế nhưng Mạch Nhiên phát hiện ra cô đã sai rồi.

Lần đó quay cảnh cuối, Thẩm Lâm Kỳ chỉ đứng một bên nhìn. Mạch Nhiên không tin ngay cả đến Kiều Minh Dương là người ngoài còn nhìn ra sự tình, mà Thẩm Lâm Kỳ lại nhìn không ra! Anh không có như ba năm trước thay cô động thủ, mà anh chỉ đứng đó, thờ ơ.

Mấy ngày nay Mạch Nhiên một mực nghĩ, có thể thật là do chính mình quá sức tự tin. Giữa hai người vốn dĩ không có tồn tại hứa hẹn rằng người này phải vì người kia mà làm cái gì, tất cả chẳng qua chỉ là giao kèo mà thôi.

Trong lòng Mạch Nhiên bỗng có cảm giác mất mát không thể hiểu được, thật giống như một con chó nhỏ bị ông chủ gian ác giam giữ thật lâu, rồi đột ngột bị vứt bỏ…

Gâu! Gâu!…

Dưới lầu vang lên hai tiếng chó sủa kéo Mạch Nhiên về hiện thực. Mạch Nhiên vung tay tự tát vào mặt mình hai cái.

Aaa…. phủi phủi cái mồm! Cô mới không phải là tiểu cẩu, cô là tự mình cố gắng, dám yêu dám hận, là một phụ nữ thời đại mới đích thực, Thẩm Lâm Kỳ mưu tính cái gì? Anh ngay cả dạy bảo cho tốt “Tiểu  dưa chuột” kia của mình cũng làm không nổi, “Tiểu dưa chuột” thấy xe anh từ xa tiến đến, còn có thể kêu lên hai tiếng!

Gâu! Gâu!

Tiểu dưa chuột lại sủa thêm hai tiếng nữa, sau đó có một chiếc xe dừng ở dưới lầu, một thân ảnh quen thuộc từ trên xe bước xuống, đi thẳng lên lầu, gõ cửa phòng Mạch Nhiên.

Mạch Nhiên xoạch một cái khóa trái cửa phòng. “Xuống địa ngục đi! Hôm nay lão nương không muốn thấy mặt ngươi!” Mạch Nhiên trong lòng thầm ai oán.

Ngoài cửa vang lên giọng nói của Thẩm Lâm Kỳ : “Mau mở cửa, anh biết em có ở trong!”

Mạch Nhiên nói: “Xin anh về đi,em hôm nay tâm tình không tốt, không muốn gặp ai cả.” Đặc biệt là anh!

Ngoài cửa im lặng  một hồi, sau đó tiếng Thẩm Lâm Kỳ lần thứ hai vang lên, vẫn là hai chữ: “Mở cửa!”

Mạch Nhiên nhất thời nổi giận: “Sao anh phiền phức vậy, em nói em không muốn gặp ai, anh mau trở về đi!”

“Em đang giận anh?” Thẩm Lâm Kỳ ngoài cửa hỏi.

Lời này không phải rất nhảm nhí sao? Mạch Nhiên hiện đang tức giận đến mức chỉ muốn lao bổ vào trong bếp xách dao ra: “Anh còn dám tới?” Mạch Nhiên cười nhạt một tiếng, nửa nạc nửa mỡ mà nói: “Em nào dám giận ngài Thẩm tổng chứ?”

“Vậy mau mở cửa ra!”

“Như vậy không tốt lắm đâu.” Mạch Nhiên nói, “Anh xem chúng ta cũng không có quan hệ gì, hơn nữa nửa đêm rồi, anh đàn ông lại vào trong phòng em, như vậy thật khiến người ta cảm thấy không tốt? Anh không muốn lấy vợ, nhưng em vẫn còn muốn xuất giá. Thẩm tổng anh nếu có chuyện gì hãy để ngày mai tới  công ty nói với em là được, nếu thực sự gấp có thể nói qua điện thoại, không cần phải đích thân đến gặp thế này, rất phiền phức. Có điều em vẫn muốn đề nghị anh gửi tin nhắn là tốt nhất, em nói chuyện cùng anh rất mệt người! Em sợ nói hai câu rồi không biết nói cái gì.”

Nói hết một hơi, Mạch Nhiên cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng, thế nhưng cũng không khỏi cảm thấy thấp thỏm, không biết Thẩm Lâm Kỳ sẽ phản ứng thế nào.

Thật lâu sau, ngoài cửa cũng không còn nghe thấy tiếng Thẩm Lâm Kỳ nữa, nhưng một lúc sau, bên ngoài truyền đến tiếng  bước chân, xa dần xa dần, cuối cùng biến mất.

Gâu gâu! Gâu gâu!

Con chó nhỏ bỗng nhiên không an phận mà kêu lên mấy tiếng.

“Không được kêu!” Mạch Nhiên huých vào ngực nó, “Còn kêu nữa tao lột da mày!”

ư..ử…Tiểu dưa chuột nức nở, rốt cuộc không có sủa.

Mạch Nhiên nghĩ, hôm nay có lẽ sẽ lại mất ngủ.

~~~~~~

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Thẩm công tử thật sự cứ như vậy mà đi sao? Không được, ta còn chưa có ngược hắn !!! ╮(╯▽╰)╭

Hôm nay ta ở quán thịt nướng nhìn thấy một con chó nhỏ, vô cùng đáng thương, chủ nhân ở trên lầu ăn thịt nướng, còn nó ngồi ngoài cửa hàng nhìn người ta đi vào đi ra, không dám tiến vào. Ánh mắt ủy khuất như ngập nước ánh mắt không ngừng trông mong, đáng thương muốn chết!

Ta tính khiến cho Thẩm công tử thể nghiệm một chút cái cảm giác mất hồn mất vía này ╮(╯▽╰)╭

***

CHƯƠNG 16 – P1

Edit: Sahara

[ư..ử...Tiểu dưa chuột nức nở, rốt cuộc không có sủa.

Mạch Nhiên nghĩ, hôm nay có lẽ sẽ lại mất ngủ]

Mạch Nhiên quả nhiên mất ngủ. Một mình nằm trên giường lớn nhìn chằm chằm trần nhà, đờ người ra, trong đầu kêu loạn địa không biết đang suy nghĩ cái gì, trước mắt hiện lên Thẩm Lâm Kỳ ngày đó đứng một bên, thờ ơ lạnh nhạt, trong ngực Mạch Nhiên khó chịu đến cực điểm.

Để trút hết bực dọc trong lòng, Mạch Nhiên quá nửa đêm dậy chơi game, mang chiếc ma đạo sư của mình đi đến đấu trường, gặp người liền đánh, đánh không được thì bỏ chạy, đánh cả đêm bị đồn đại là hèn hạ, cả thế giới đều bắc loa lớn mắng chửi cô.

Trong lòng Mạch Nhiên sảng khoái, dường như những kẻ bị cô đánh chính là đều bày ra bộ mặt Thẩm Lâm Kỳ, Mạch Nhiên đánh thế nào cũng không cảm thấy thỏa nguyện. Cứ như vậy chơi đến năm, sáu giờ sáng, ngoài cửa sổ bầu trời nổi lên màu trắng bạc, tia nắng ban mai xuyên qua rèm cửa vào trong phòng, Mạch Nhiên mới phát hiện mình thật đói bụng.

Mạch Nhiên treo máy đứng lên, nhân lúc cánh săn ảnh vẫn còn chưa có động tĩnh, cô muốn đi xuống dưới lầu mua một cái bánh tráng trứng gà ăn lót dạ, rồi trở về tiếp tục chiến đấu.

Nhưng mà, Mạch Nhiên trăm ngàn lần không ngờ, lúc cô xỏ dép lê, mặc bộ áo ngủ hình con mèo đi xuống lầu đã đá phải một đống đen lù lù trước mặt, Mạch Nhiên hoảng sợ.

Cô lùi lại sau vài bước, phát hiện ra thứ này hình như là một người? Mạch Nhiên ghé sát vào nhìn thoáng qua.

Trên mặt đất, cái vật kia từ từ ngẩng đầu, hai ánh nhìn vừa vặn gặp nhau, Mạch Nhiên gần như hét toáng lên: “Sao anh lại ở chỗ này?”

Thẩm Lâm Kỳ chậm rãi từ dưới đất đứng lên, lau lau mồ hôi trên mặt, nhẹ nhàng nói: “Chờ em mở cửa.”

Mạch Nhiên cả người kinh hoàng bạt vía.

Mẹ ơi! Người này không phải là ngồi ở đây cả đêm qua đấy chứ? (chả thế thì sao ^^) Anh… Anh không có đi sao? Chẳng lẽ là Mạch Nhiên nghe nhầm? Trời ạ, thế giới này đúng là điên rồi, Mạch Nhiên muốn về Hỏa Tinh!

Mạch Nhiên giơ tay lên đỡ trán, nói: “Hình như em có chút váng đầu, em về trước đây…!”

Giữa đường quay về Mạch Nhiên bị chặn lại,Thẩm Lâm Kỳ lưng dựa tường, chân dài vươn ra chắn trước mặt Mạch Nhiên, giọng hơi khàn khàn nói: “Anh đói bụng!”

Sự tình phát triển quỷ dị, Mạch Nhiên cũng không biết phải nói cái gì, đành phải lúng túng mà nói: “Em cũng đói bụng…” (ách! thật là phục chị)

Thẩm Lâm Kỳ chống tay đứng dậy, rất không khách khí mà vượt lên trước Mạch Nhiên, xông vào nhà cô, không thèm quay đầu liếc cô một cái: “Còn đứng ngẩn ra đó làm gì? Nhanh đi làm điểm tâm”

“Hm?” Mạch Nhiên vừa ơ một tiếng theo phản xạ, chân chó tự động vội vã theo Thẩm Lâm Kỳ vào cửa, đi được vài bước, bỗng nhiên Mạch Nhiên mới lấy lại tinh thần: người này không phải nên tự mình đi về sao, tùy tiện đến nhà người khác còn chưa tính, lại còn coi nữ chủ nhân là cô như con ở mà sai khiến! Đây không phải là khinh người quá đáng thì là cái gì?

Mạch Nhiên nắm chặt tay, chuẩn bị đi tới chỗ Thẩm Lâm Kỳ phân xử. Nhưng cô mới đi mấy bước, Thẩm Lâm Kỳ bỗng nhiên quay đầu, tóc có chút rối, khóe miệng đầy râu, áo sơ mi trắng cởi mấy cúc, cà vạt nới lỏng lòng thỏng trên cổ, hai mắt mông lung thiếu ngủ, có phần tiều tụy.

Anh nói: “Anh muốn ăn sủi cảo mì vằn thắn”

Không biết làm sao mà bản năng làm mẹ còn sót lại dưới đáy lòng Mạch Nhiên trỗi dậy.

Mạch Nhiên nghĩ chính mình nên bỏ qua, hiện tại cô cũng đói, anh cũng đói, tranh cãi lúc này thật không có thú vị, thôi thì ăn no đã rồi nói!

Là nghệ sĩ, Mạch Nhiên bình thường rất bận, trong nhà phòng bếp cơ bản chỉ để trang trí, đừng nói đến mì, ngay cả một cọng rau thừa cũng không có.

Mạch Nhiên lục tung bếp tìm được mấy gói mì ăn liền, lại từ mấy gói đó tìm ra được một gói còn hạn sử dụng (^^), bỏ vào trong nồi nấu lên rồi bưng vào trong phòng.

Thẩm Lâm Kỳ đang ngồi trước bàn của Mạch Nhiên, mắt nhìn chằm chằm vào màn hình vi tính.

Mạch Nhiên nhanh chóng buông mặt xuống, nói: “Sao anh xem máy tính của em?”

Thẩm Lâm Kỳ không thèm để ý đến Mạch Nhiên, giơ ngón tay lên chỉ vào góc bên trái màn hình trò chơi, nói: “Hắn ta mắng em?”

Thấy bí mật của mình bị bại lộ, Mạch Nhiên xấu hổ, khẩn trương tắt màn hình nói: “Anh quản làm gì? Ăn điểm tâm của anh đi.”

Thẩm Lâm Kỳ dò xét, nhìn cái nồi mì Mạch Nhiên bưng vào, cau mày, chán ghét mà nói: “Sao không phải là sủi cảo mì vằn thắn?”

“Anh vẫn còn muốn sủi cảo mì vằn thắn ? Em ở đây không có mì vằn thắn, chỉ có mì gói, anh không ăn, em ăn!” Mạch Nhiên nói xong không thèm để ý đến sắc mặt Thẩm Lâm Kỳ, cứ thế cầm đũa lên bắt đầu ăn.

Thẩm Lâm Kỳ nhìn chằm chằm cô một hồi, tựa như suy nghĩ rất lâu rồi mới mở miệng hỏi: “Một bát  ăn như thế nào?”

Mạch Nhiên nghĩ, vị Thẩm công tử trước mặt cô này nhất định là do tối hôm qua ngủ ở cầu thang không đủ, cho nên bây giờ đầu óc tạm thời lú lẫn, mới có thể bắt bẻ vớ vẩn như vậy!

Mạch Nhiên ném cho Thẩm Lâm Kỳ một đôi đũa, quả quyết nói: “Dùng miệng mà ăn!”

Mạch Nhiên nghĩ Thẩm công tử sống trên đời hai mươi mấy năm, nhất định chưa có lần nào ngủ cả đêm ngoài cầu thang, rồi lại hai người ăn chung một bát mì như thế này, thế cho nên anh ăn rất happy, nháy mắt, bát mì đã hết.

Mạch Nhiên đau lòng, đây chính là bát mì duy nhất trong nhà cô a, anh thế nào mà lại không để lại vài sợi cho cô? Mạch Nhiên chỉ được ăn có mấy miếng, không đủ nhét vào kẽ răng.

Ngay lúc Mạch Nhiên đang suy nghĩ không biết có nên xuống lầu mua một cái bánh tráng trứng gà hay không, thì Thẩm Lâm Kỳ đã buông đũa, mở máy vi tính của cô.

Mạch Nhiên hỏi: “Anh muốn làm gì?”

“Báo thù!” Thẩm Lâm Kỳ trả lời.

Mạch Nhiên nửa ngày vẫn chưa có phản ứng, mãi đến khi Thẩm Lâm Kỳ đã mở game Ma đạo sư ra, hùng hùng hổ hổ mà nhảy vào đấu trường, Mạch Nhiên mới ý thức được rằng anh chính là muốn giúp cô đi đánh nhau.

Cái tên trên kênh thế giới vừa mắng chửi Mạch Nhiên một lúc lâu kia gặp cô vừa đi đánh nhau, nhanh kêu thêm một huynh đệ cường hào đến, muốn tìm Mạch Nhiên báo thù.

Nhìn thấy tên cường hào kia chính là một huyết ngưu, lòng Mạch Nhiên có chút không đành, tuy rằng nhân vật của Mạch Nhiên trang bị không tính là kém, nhưng đối mặt với tên cường hào  trang bị cực phẩm kia thì tương đối có hại.

Mạch Nhiên lôi cánh tay Thẩm Lâm Kỳ nói: “Thực sự đánh không lại đâu, mau chạy thôi, dù sao cũng là mục sư chân ngắn, sẽ không đuổi kịp em”

Thẩm Lâm Kỳ không thèm để ý đến Mạch Nhiên, nghênh ngang đi lên trước thả một cái gông, sau đó thừa dịp tên kia không thể cử động, liền một lần xuất chiêu liên tục, cuối cùng khiến người kia chết không biết đường về nhà.

*** t

CHƯƠNG 16 – P2

Edit: Sahara

[Mạch Nhiên lôi cánh tay Thẩm Lâm Kỳ nói: "Thực sự đánh không lại đâu, mau chạy thôi, dù sao cũng là mục sư chân ngắn, sẽ không đuổi kịp em"

Thẩm Lâm Kỳ không thèm để ý đến Mạch Nhiên, nghênh ngang đi lên trước thả một cái gông, sau đó thừa dịp tên kia không thể cử động, liền một lần xuất chiêu liên tục, cuối cùng khiến người kia chết không biết đường về nhà.]

Mạch Nhiên cả kinh, cằm rớt xuống, một lúc lâu sau mới nghẹn ngào thốt ra một câu: “Hoá ra anh là cao thủ…”

Thẩm Lâm Kỳ hừ một tiếng, ngón tay trên bàn phím như múa lượn, một tên cường hào đã chết.

Tên kia rốt cuộc cũng thất bại, hèn mọn mà bắt đầu tự mình cộng thêm máu, cho dù như vậy, cũng khó mà trốn được số kiếp phải chịu đòn, liên tiếp chết đi chết lại vài lần.

Cuối cùng, cường hào xám xịt chạy, một lát sau, trên kênh thế giới bắt đầu loa báo:

“XXX người này là gay! Bày đặt không làm nam nhân, đi chơi tài khoản nữ! Lão đây không cùng ngươi chơi!”

Mạch Nhiên thiếu chút nữa phun ra, cố nén cười, nói: “Hắn ta chửi anh gay!”

Thẩm Lâm Kỳ nhàn nhạt liếc Mạch Nhiên một cái: “Quản chuyện anh làm gì? Đây là tài khoản của em mà!”

Đúng rồi a! Mạch Nhiên lập tức có phản ứng, kéo tay Thẩm Lâm Kỳ nói: “Anh tránh ra, để em tới đối đáp với hắn!”

“không cần.” Thẩm Lâm Kỳ nhanh chóng tắt trò chơi, nhìn Mạch Nhiên đang ngàn vạn lần không cam lòng mà nói: “Em chuẩn bị một chút, mau theo anh về công ty.”

“Về đó làm gì?” Mạch Nhiên hỏi.

“Thu dọn tàn cục” Thẩm Lâm Kỳ đơn giản tóm tắt rất rõ ràng.

Bỗng chốc, Mạch Nhiên cảm thấy hình như anh vừa biến trở về làm Thẩm tổng công chính nghiêm minh, bất cận nhân tình.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: ta cảm thấy ta còn chưa ngược đủ, cho nên… tranh thủ chiếm tiện nghi Thẩm công tử thêm một chút  =. = 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hihi