ua

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 35 – P2

Edit: Sahara

[Rất nhiều khán giả sau khi cười nghiêng ngả đều nhận xét: hóa ra Bạch Mạch Nhiên lại diễn tốt như vậy! Lăn vòng nào chuẩn vòng đấy]

            Thắt lưng Mạch Nhiên bị thương vì lăn quá nhiều, xem bình luận trên mạng, ngoài đau đớn, còn cảm thấy xúc động.

            Cô cảm thán: “Linda, em bỗng nhiên cảm thấy đóng phim thật không dễ dàng.”

            “Lẽ nào em vẫn nghĩ đóng phim rất dễ?” Linda kinh ngạc hỏi.

            “. . . Tùy tiện diễn, xác thực rất dễ.” Mạch Nhiên nhàn nhạt trả lời. Kỳ thực trước khi tham gia Rock Girl, cô vốn không hề có hứng thú đóng phim, thậm chí có thể nói là rất ghét.

            Lúc ấy chỉ là vì Bạch Triết đang bệnh nặng, cô buộc phải bỏ học, gia nhập giới giải trí. Ngay từ đầu cô đã nhận được sự khinh bỉ, sau đó lại bị hào quang của Thẩm công tử hoàn toàn bao phủ, cô đã thấu hiểu được lòng người trong cái vòng tròn luẩn quẩn này rất dễ thay đổi. Phụ nữ trên màn ảnh hết sức ngây thơ nhưng phía sau thậm chí còn không bằng cả kỹ nữ. Ở trong giới này, tất cả mọi người đều nhận thức rõ, phía sau ánh hào quang rực rỡ của sân khấu là cả một thế giới âm u dở bẩn.

            Bởi vậy cho nên, Mạch Nhiên khinh thường cái giới này, cũng khinh thường bản thân mình gia nhập vào đó.

            Cũng chỉ là một diễn viên mà thôi, hà tất phải tích cực, cô cứ nghĩ thế mà chấp nhận.

            Tuy nhiên đến hôm nay, Mạch Nhiên bỗng cảm thấy công việc này hình như cũng không bất kham như mình nghĩ. Chí ít cô cũng có thể như mọi người trên đời này, được nỗ lực làm việc. Chỉ có tự mình vất vả cực nhọc thì mới có thể khẳng định được bản thân, mới có thể khiến người khác nhìn mình bằng con mắt ngưỡng mộ. Ngay cả trong những lời phỉ báng, người ta vẫn nhìn thấy được nỗ lực của cô.

            Ba năm nay, đây là lần đầu tiên Mạch Nhiên có ý nghĩ muốn làm việc nghiêm túc.

            Ngay cả đạo diễn cũng nói cô hiện giờ rất biết an phận.

            Không linh tinh vớ vẩn giống như trước, bây giờ nếu thấy không tốt cô sẽ chủ động yêu cầu diễn lại, có gì không hiểu sẽ thỉnh giáo người khác, bị mắng mỏ vài ba câu cũng không cãi lại, thậm chí dù đang bị thương còn tự mình thực hiện những động tác yêu cầu kỹ thuật cao.

            Nỗ lực luôn luôn được báo đáp. Khi tập phim mới nhất được công chiếu trên truyền hình, diễn xuất của Mạch Nhiên rõ ràng được đánh giá rất cao. Đặc biệt là cảnh quay lúc Đỗ Như Phong mưu toan hòng thoát khỏi Tiểu Thất, nhưng lại phải hứng chịu hậu quả xấu, thiếu chút nữa thì bị đụng xe, lúc ấy Tiểu Thất phi thân ra chắn đỡ làm cảm động không biết bao nhiêu người xem đang mỏi mòn chờ đợi phim. Nhân khí Mạch Nhiên trong bộ phim tăng vọt, cùng Kiều Minh Dương nghiễm nhiên trở thành cặp đôi trên màn ảnh đẹp nhất của năm.

            Trên diễn đàn phim, có rất nhiều fan điên cuồng của Kiều Minh Dương đang lan truyền một bài viết với tiêu đề “Thỉnh cầu anh chị sau khi kết thúc bộ phim lập tức kết hôn”, minh họa cho bài post còn kèm những bức ảnh yêu thương giữa cô và Kiều Minh Dương trên trường quay. Trong bộ phim thì không nói đến làm gì, nhưng những bức ảnh bên ngoài này thật sự khiến Mạch Nhiên muốn ói ra!

            Tỷ dụ như lúc ở trường quay, ánh mắt Mạch Nhiên rõ ràng đang nhìn đến cặp lồng đựng cơm bên kia, nhưng bởi góc chụp ảnh mà khiến người xem hiểu nhầm là cô đang nhìn Kiều Minh Dương đầy thèm khát. Lại ví như lần ở cuộc họp báo tuyên truyền Rock girl, rõ ràng là vì cô và hắn đều bị ký giả hỏi những vấn đề hoang đường đến đau đầu nhức óc, nên mới bất đắc dĩ mà liếc mắt nhìn nhau, kết quả bị nói thành “kìm lòng không được phải liếc mắt đưa tình”. . . Nói chung tin tức Mạch Nhiên và Kiều Minh Dương yêu nhau hiện tại không phải là chuyện xấu, thậm chí ngay cả đạo diễn Tưởng cũng nhìn bọn họ bằng một ánh mắt khác chứ đừng nói đến thành viên trong đoàn phim.

            ” Kiều tẩu, có người tìm!”

            Nghe người ta xưng hô như vậy, Mạch Nhiên thực sự rất muốn dán keo 502 vào  miệng họ.

              Ngươi mới là Kiều tẩu, cả nhà các ngươi đều là Kiều tẩu! Mạch Nhiên căm giận quay đầu lại, muốn xem kẻ nào dám trắng trợn lớn tiếng mà kêu như vậy. Thế nhưng cả cô và kẻ trắng trợn kia đều không ngờ lại thấy người mà đã lâu Mạch Nhiên không gặp – Thẩm Lâm Kỳ  đang nhìn cô đắc ý.

            Giây phút đó, không biết vì sao, cô lại nghĩ tới sáu chữ “Bắt kẻ thông dâm trên giường”

***

CHƯƠNG 36 – P1

Edit: Sahara

[Mạch Nhiên căm giận quay đầu lại, muốn xem kẻ mắt trắng nào dám lớn tiếng mà kêu như vậy. Thế nhưng cả cô và kẻ trắng trợn kia đều không ngờ lại thấy người mà đã lâu Mạch Nhiên không gặp – Thẩm Lâm Kỳ  đang nhìn cô đắc ý.Giây phút đó, không biết vì sao, cô lại nghĩ tới sáu chữ "Bắt kẻ thông dâm trên giường"]

            Điều không phải tim Mạch Nhiên bị hỏng, thế nhưng trong khoảnh khắc nhìn thấy Thẩm Lâm Kỳ, chân cô lại mềm nhũn.

            Cùng lúc đó, cái kẻ trắng trợn khi nãy lớn tiếng hô hào Mạch Nhiên dường như đã ý thức được mình nói sai, như một con gà bị thương mà nhanh chóng đào tẩu, để lại mình Mạch Nhiên đứng lại đối mặt với Thẩm công tử biểu tình bình thản. Mạch Nhiên xấu hổ vạn phần, tiến thoái lưỡng nan.

            Từ phía sau, Thẩm Lâm Kỳ chạy đi hướng về phía Mạch Nhiên đi tới, chớp mắt đã gần cô trong gang tấc.

            Mạch Nhiên nhất thời có chút luống cuống. Mặc dù Thẩm Lâm Kỳ đã từng xuất ngoại công tác mấy tháng liền rất nhiều lần, nhưng Mạch Nhiên chưa bao giờ thấy sợ gặp lại anh như lúc này. Bởi vì trong lòng cô vẫn còn nhớ như in chuyện trước khi anh rời đi, chính cô đã gọi một cuộc điện thoại rồi nói lung tung, không biết rốt cuộc  anh còn nhớ không?

            Giờ này khắc này, Mạch Nhiên chỉ có một mong muốn duy nhất, chính là mong Thẩm công tử quý nhân hãy quên đi, đừng có nhớ tới cuộc điện thoại cẩu huyết kia nữa.

            Mạch Nhiên nghiêm mặt cười gượng một chút: “Ha hả, đã trở về sao?” (tưởng tượng cái mặt chị Nhiên lúc này mà mình cười phụt cả nước vào màn hình J )

            “Ừ.” Thẩm Lâm Kỳ  gật đầu, nhìn thẳng cô, không nói một từ thừa nào.

            Điều này lại càng khiến cho Mạch Nhiên khẩn trương hơn, cô nói: “Đã trở về, sao anh không gọi điện thoại thông báo một tiếng a.” (sặc tập 2 >”< )

            “Ah, điện thoại?” Thẩm Lâm Kỳ hời hợt lặp lại một lần.

            Mạch Nhiên thiếu chút nữa tự vả vào miệng mình một cái: lại nói tùy tiện, nói cái gì không nói, lại nói điện thoại!

            May thay đúng lúc ấy, đạo diễn bỗng nhiên gọi cô đến chuẩn bị diễn, cô sung sướng đến suýt nữa lệ tuôn rơi: “Việc này, em còn phải làm việc, hay là anh cứ về trước đi? Còn chuyện gì về công ty nói sau.” Mạch Nhiên lúc đó trong lòng liền quyết định coi đoàn phim là nhà, không bao giờ … quay về công ty nữa!

            Thẩm Lâm Kỳ lại tỏ ra không hề có ý muốn đi, anh đưa mắt nhìn bốn phía: “Không vội, anh có thể đợi em.”

            Đợi? Mạch Nhiên đoán không ra ý Thẩm Lâm Kỳ : “Anh có chuyện gì sao?”

            “Mạch Nhiên, lại đây!” Tưởng Vân Đạt lại hô một lần nữa.

            Mạch Nhiên  lên tiếng trả lời, gấp gáp quay đầy nói với Thẩm Lâm Kỳ: “Em qua đó đây,  có thễ sẽ rất lâu mới xong. Anh nếu như chờ không bằng cứ đi trước đi a! Rất lâu, thực sự rất lâu đấy!” Mạch Nhiên cường điệu một lúc rồi xoay người vọi vàng đến trường quay.

            Đang chờ cô phía trước là một cảnh quay yêu cầu rất cao.

            Cảnh quay này, Đỗ Như Phong bởi vì chân bị thương cho nên leo cầu thang rất bất tiện, Tiểu Thấy theo ở phía sau phát hiện ra, chương trình máy tính lại bắt đầu vận hành:

            [Tình huống khẩn cấp! Chủ nhân thụ thương! 9527 hành động! Hành động!]

            Tiểu Thất không chút do dự tiến lên, dễ dàng bê ngang người Đỗ Như Phong bế lên cầu thang.

            Chuyện xảy ra quá bất ngờ, Đỗ Như Phong bị làm cho chóang váng, kháng nghị vô hiệu, hắn mở mắt trừng trừng nhìn Tiểu Thất bê mình từ tầng một lên tầng mười bốn, không có lấy một tiếng thở hổn hển.

            Mạch Nhiên thực sự nghĩ muốn khen ngợi biên kịch kia một câu, cái tình tiết sáng kiến như vậy mà cũng nghĩ ra được. Nếu như cô là khán giả, phỏng chừng cô sẽ cười điên lên rồi, nhưng giờ này khắc này, cô một chút cô cũng không cười nổi. Bởi vì người đem Kiều Minh Dương kia lên lầu vốn chẳng phải người máy, mà chính là cô! Rõ ràng, sinh động, gần đây cô còn bị Linda bắt giảm hai cân thịt!

            Tuy rằng trước đó đạo diễn đã làm công tác tư tưởng với Mạch Nhiên đủ điều, khuyên cô không nên quá căng thẳng, chỉ là giả vờ mà thôi, không phải thật sự bế người lên tận mười bốn tầng lầu. Nhưng lúc diễn, Mạch Nhiên vẫn còn loại xúc động đến muốn khóc.

            Cô thật sự hối hận, mấy ngày nay vì giảm béo đã không  cướp đoạt lại bữa trưa của Kiều Minh Dương mà ăn sạch!

            “Em đừng có làm ngã tôi đấy.” Nhìn qua Kiều Minh Dương có khi còn căng thẳng hơn cả cô.

            “Tôi sẽ cố gắng a. . .” Mạch Nhiên vẻ mặt cầu xin, hít sâu một hơi, cùng với hai người khác trợ giúp, vác Kiều Minh Dương lên.

            Tình huống này so với Mạch Nhiên tưởng tượng đúng là tốt hơn rất nhiều, bởi có hai người khác cùng nâng, thể trọng Kiều Minh Dương cũng không hoàn toàn rơi hết lên người cô. Mặc dù như vậy, cô vẫn phải gắng chịu, thở mạnh một cái cũng không dám.

            “Thả lỏng ra, chú ý biểu cảm. Đi!” Đạo diễn Tưởng ngồi bên kia ra lệnh.

            Mạch Nhiên điều chỉnh tốt trạng thái, thử hướng phía trước đi đến, trước mặt máy quay, cô nỗ lực tưởng tượng chính mình là một người máy.

            “Tốt, cứ như vậy, kiên trì một chút!” Lời đạo diễn khiến cho Mạch Nhiên dần dần có lòng tin vào bản thân. Nhìn thấy thắng lợi trước mắt, Mạch Nhiên khóe mắt dư quang bỗng lóe sáng, một thân ảnh thon dài lướt qua.

Thẩm Lâm Kỳ chẳng biết từ lúc nào đã đi về phía bọn họ, từ xa xa nhìn Mạch Nhiên.

            Mạch Nhiên nhất thời tâm tư rối loạn như trời tối, chân mềm nhũn, đột ngột té ngã!!!

            “A!”

            Hét thảm một tiếng, Mạch Nhiên ngã lăn quay trên mặt đất, cái mông ngồi bệt xuống nở hoa.

*** CHƯƠNG 36 – P2

Edit: Sahara

            “A!”

            Hét thảm một tiếng, Mạch Nhiên ngã lăn quay trên mặt đất, cái mông ngồi bệt xuống nở hoa.

            Tiểu Kim và Linda cùng chạy tới trước tiên, Tiểu Kim rất dũng mãnh mà nâng lên Kiều Minh Dương lên khỏi mặt đất, nhưng Linda, hỗn đản do dự một lát, cô ta hướng Thẩm Lâm Kỳ hô to: “Thẩm tổng, Mạch Nhiên bị thương!”

            Mạch Nhiên sợ đến nỗi quên cả đau nhức, vội vàng xua tay nói: “Không có việc gì, không có việc gì, em tự mình đứng lên là được. . .” Lời còn chưa dứt, thân thể nhất khinh, Mạch Nhiên đã bị Thẩm Lâm Kỳ bế từ mặt đất lên.

            Nháy mắt, cơ thể Mạch Nhiên mất đi thăng bằng, theo phản xạ mà giơ tay ra ôm lấy cổ Thẩm Lâm Kỳ. Lúc cô ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau, hành động mang theo tia ám muội khiến cô cảm thấy bầu không khí xung quanh như đông cứng lại, gương mặt mơ hồ có chút nóng lên.

            “Không có việc gì chứ?” Tưởng Vân Đạt hỏi.

            “Tôi có việc!” Kiều Minh Dương vẻ mặt thống khổ  dựa vào Tiểu Kim hô to, “Tôi bị thương, tôi yêu cầu xin nghỉ!” (hê hê… anh Kiều đáng iu phết nhờ ^^ bị ngã từ trên cao xuống như thế … chẹp… đau hơn chị Nhiên là các chắc! Tội nghiệp J )

            Tưởng Vân Đạt không quan tâm hắn, quay đầu nhìn về phía Mạch Nhiên: “Cô không sao chứ?”

            Mạch Nhiên vừa định lắc đầu, chợt nghe thấy Thẩm Lâm Kỳ nói: “Cô ấy cũng muốn xin nghỉ.” (anh Thẩm cũng đáng iu *tim bay*)

            Tưởng Vân Đạt nhìn Thẩm Lâm Kỳ, rồi lại nhìn Mạch Nhiên, sau đó quay về phía trợ lý đằng sau nói: “Người nhà Bạch Mạch Nhiên tới chơi, nghỉ nửa ngày.”

(^^)

            Uy! Nói như thế nào cũng là tai nạn lao động! Là tai nạn lao động a!!!!!! Mạch Nhiên bi phẫn.

            >>>>><<<<<

            Mạch Nhiên nằm trên giường trong phòng riêng mà đoàn phim cung cấp cho diễn viên, thắt lưng đau nhức, tâm tình phức tạp không gì sánh nổi.

            Linda ngồi ở một bên lo lắng nhìn cô: “Em không sao chứ? Chị thấy em có vẻ rất đau, hay là để Thẩm tổng lát đưa em đi bệnh viện?”

            Mạch Nhiên vẻ mặt cầu xin lắc đầu: “Chị thôi đi, để anh ta đưa em đi bệnh viện, không bằng trực tiếp đưa em đi nhà tang.”

            “Em nói cái gì? Thẩm tổng sao có thể đối xử như vậy với em, em xem, anh ấy xuống máy bay là tới đây ngay, còn chủ động đi mua thuốc cho em.” Linda lại bắt đầu lảm nhảm bên tai Mạch Nhiên.

            Mạch Nhiên không nhịn được, cắt ngang lời Linda : “Sao chị biết được anh ta không phải đi mua thuốc độc?”

            Kết quả, bên này mới lẩm bẩm xong, bên kia chợt nghe tiếng mở rộng cửa, Mạch Nhiên nhanh chóng ngậm miệng, thấy Thẩm Lâm Kỳ tay cầm túi thuốc tiến đến.

            Linda nhanh nhẹn đứng lên: “Thẩm tổng, về nhanh như vậy sao? Anh mua thuốc gì vậy?”

            “Thuốc độc.” Thẩm Lâm Kỳ không thèm liếc mắt, nhàn nhạt nói một câu.

            Linda sắc mặt thoáng cái liền trắng bệch: “Cái kia… em hình như còn chút việc, em đi trước!” Cô ta nói xong, dĩ nhiên rất không có lương tâm mà rời đi, để lại một mình Mạch Nhiên đang nằm bò trên giường, giống như đang nằm trên thớt gỗ đợi bị làm thịt. Mạch Nhiên muốn mở miệng gọi cô ta lại nhưng đã không kịp nữa rồi.

            Thẩm Lâm Kỳ thân ảnh cao to đã chặn đường nhìn của Mạch Nhiên, cô càng thêm căng thẳng vạn phần.

            “Hay là anh cũng đi đi, em kỳ thực không có sao. . .” Mạch Nhiên vừa định nói tiếp, một bên giường bỗng nhiên lún xuống, Thẩm Lâm Kỳ đã ngồi xuống trên giường, một tay đột ngột dán lên thắt lưng cô.

            Mạch Nhiên “Ôi” một tiếng, đau đến nước mắt trào ra.

            “Anh giết người a!” Mạch Nhiên thống khổ hô to.

            Thẩm Lâm Kỳ cười nhạt một tiếng: “Giết em? Bởi vì hồng hạnh ra tường sao?”

            Mạch Nhiên sửng sốt một chút, chẳng  hiểu vì sao, trong lòng bỗng nhiên có chút sợ hãi.

            “Yên tâm, anh có biện pháp khiến em ngã từ trên giường xuống đất.” Thẩm Lâm Kỳ tiếp tục ôn hòa nói, cùng lúc hai tay anh vén áo cô lên.

            Mạch Nhiên cảm giác được trên lưng mát lạnh, toàn bộ thắt lưng đều lộ ra.

            “Anh làm gì vậy?” Mạch Nhiên cuống lên, giơ tay ra muốn kéo áo xuống, nhưng bởi vì thắt lưng quá đau, lại bị anh giữ chặt lại trên giường.

            “An phận một chút.” Thẩm Lâm Kỳ dùng giọng điệu tràn ngập mệnh lệnh mà nói, “Anh bôi thuốc cho em.”

            Bôi thuốc? Mạch Nhiên không biết rằng Thẩm công tử còn biết làm cái loại công việc này. Thoáng chốc yên tĩnh, cô cảm nhận được ngón tay man mát của anh đang đặt trên thắt lưng mình.

            “Ở đây đau không ?” Thẩm Lâm Kỳ hỏi.

            Mặc dù Mạch Nhiên trong lòng thấp thỏm, nhưng vẫn lắc đầu: “Phía dưới một chút.”

            Thẩm Lâm Kỳ chỉ tay xuống nửa phần: “Ở đây?”

            “Bên trái một chút.”

            “Ở đây?”

            “Xuống chút nữa. . .”

            “Chính ở đây?”

            “A…! Anh đừng có chạm vào mông em!” Mạch Nhiên bỗng nhiên tỉnh ngộ ra, đây đâu là bôi thuốc, rõ ràng là mượn cớ bôi thuốc để giở trò lưu manh.

            Haizzz! Nói đừng có chạm vào mông! T_____T

 CHƯƠNG 37 – P1

Edit: Sahara

            ["Chính ở đây?"

            "Ân. . . Uy! Anh đừng có chạm vào mông em!" Mạch Nhiên bỗng nhiên tỉnh ngộ ra, đây đâu là bôi thuốc, rõ ràng là mượn cớ bôi thuốc để giở trò lưu manh.

            Haizzz! Nói đừng có chạm vào mông! T_____T]

            Tuy rằng Mạch Nhiên vô cùng oán hận hành vi ăn đậu hũ này của Thẩm Lâm Kỳ, nhưng cô phải công nhận rằng, kỹ thuật mat-xa của anh thực sự rất tuyệt vời! Chỉ một lát sau, thắt lưng cô đã không còn đau, hơn nữa còn cảm thấy rất dễ chịu.

            Dưới cái khí thế tấn công mật ngọt chết ruồi này, Mạch Nhiên hết đau, thậm chí còn nhắm mắt lại hưởng thụ, mãi cho đến khi giọng nói động đất của Thẩm Lâm Kỳ vang lên bên tai cô: “Điện thoại. . .”

            “Điện thoại làm sao? !” Mạch Nhiên thoáng cái ngẩng đầu nhìn Thẩm Lâm Kỳ, ánh mắt kinh hãi như con chuột bạch sắp bị làm thí nghiệm.

            Ánh mắt anh sâu xa, nhìn chằm chằm chiếc di động của cô đặt ở đầu giường.

            Hóa ra là tin nhắn! Mạch Nhiên bớt căng thẳng thần kinh, thở phào nhẹ nhõm với tay ra lấy điện thoại xem. Thiếu chút nữa cô ngất xỉu đi! Tin nhắn là của Tưởng Vân Đạt gửi tới: “Bị thương không thích hợp vận động kịch liệt, ngày mai còn phải đóng phim, hết sức kiềm chế!” (O.o)

            Kiềm chế cái muội! Mạch Nhiên tức giận ném điện thoại sang môt bên, lại nghe thấy Thẩm Lâm Kỳ nhẹ giọng nói: “Thế nào? Thổ lộ thất bại sao?” '

            Một câu nói, Mạch Nhiên thất kinh hồn vía.

            Anh đúng là vẫn chưa quên sao? Mạch Nhiên căng thẳng đến nỗi không biết phải trả lời anh thế nào, vừa di chuyển ánh mắt vừa giả vờ đau lưng.

            “Ai…ô …ô, đau! Đau chết mất!” Cô vừa đỡ thắt lưng vừa thống khổ gào khóc, ánh mắt khẽ liếc qua xem phản ứng của Thẩm Lâm Kỳ. Anh không nhanh không chậm mà hạ tay từ trên người cô xuống, sau đó không biết lấy từ đâu ra một tập văn kiện toàn chữ nước ngoài, đưa tới trước mặt cô.

            Đây là cái gì? Cô nhìn hành động kỳ quái của anh mà ngưng diễn kịch, ánh mắt đảo qua tập tài liệu. Trên bìa ngoài là một hàng điểu ngữ, chúng biết cô, nhưng cô lại không biết chúng.

            Cô không khỏi cảm thấy nghi hoặc, không biết được trong hồ lô của Thẩm công tự đang chứ đựng loại thuốc gì. Cô đành phải quay sang nhìn anh, muốn hỏi rõ ràng, thế nhưng lại thấy anh mở miệng nói một câu chẳng mấy liên quan: “Lần này anh sang Mỹ, ban đầu là dự định đi khảo sát thị trường một vòng”

            “Ơ….” Mạch Nhiên lúng túng gật đầu, “Sau đó thì sao?”

            “Sau đó anh đến San Francisco, đã gặp một chuyên gia về não khoa.”

            Chuyên! Gia! Não! Khoa!

            Mạch Nhiên nghe được bốn chữ đó, con mắt lập tức sáng rực, quên mất cả cơn đau, từ trên giường nhảy dựng lên. Cô bám lấy cánh tay anh lắc lắc mà hỏi: “Chuyên gia não khoa? Rất có tiếng phải không? Có thể chữa trị bệnh của A Triết sao?”

            Cô ở trước mặt hỏi vô số vấn đề, anh cũng chưa có trả lời, chỉ cúi đầu nhìn chằm chằm người cô.

Cô cuống cuồng kéo lại quần áo nghiêm chỉnh, tóm lấy tay anh truy hỏi: “Anh đừng có mà thừa nước đục thả câu! Chuyên gia não khoa thế nào? Anh nói rõ em xem!”

            Thẩm Lâm Kỳ kéo tay cô ra, quay đầu dừng lại một chút, sau đó nhìn cô, khóe miệng nhếch lên cười: “Hay là chúng ta nói chuyện cuộc điện thoại kia đi đã.”

            Mạch Nhiên ngây ngẩn cả người, khó khăn lắm mới lấy lại tinh thần, mặt mũi trắng bệch.

            Thẩm Lâm Kỳ, anh tuyệt đối là cố tình! Trước tiên dùng vị chuyên gia não khoa kia làm mồi nhử, sau đó lôi chuyện cú điện thoại kia ra nói. Rõ ràng là anh muốn đặt một cái bẫy rồi khiến cô sa vào đó.

            Nhưng nói đi cũng phải nói lại, anh thả con mồi cực đại ra, cô biết rõ đây là cái bẫy mà vẫn tự mình nhảy vào.

            Cô dùng ngữ khí cầu xin nói với anh: “Anh trước hết nói cho xem chuyện về vị chuyên gia đi đã, còn lại, anh muốn nói chuyện gì cũng tùy anh! Em cầu xin anh đấy. Nói cho em đi được không?”

***

CHƯƠNG 37 – P2

Edit: Sahara

[Cô dùng ngữ khí cầu xin nói với anh: "Anh trước hết nói cho xem chuyện về vị chuyên gia đi đã, còn lại, anh muốn nói chuyện gì cũng tùy anh! Em cầu xin anh đấy. Nói cho em đi được không?"]

            Những lời này của Mạch Nhiên cũng không hề khiến Thẩm Lâm Kỳ rung động: “Đáng tiếc, hiện tại anh không muốn nói.” Nói xong, Thẩm Lâm Kỳ mặc kệ Mạch Nhiên đang níu kéo, dứt khoát đứng lên khỏi giường đi ra ngoài.

            Mạch Nhiên bỗng có cảm giác mình bị đem ra đùa giỡn.

            “Thẩm Lâm Kỳ!” Cô tức giận hét tên anh. “Em đã cầu xin anh như vậy rồi, rốt cuộc anh còn muốn em phải làm thế nào?”

            Anh ngưng bước chân, một lát sau, chậm rãi quay đầu lại: “Anh không muốn thế nào cả, chỉ muốn. . .” Anh dừng một chút, ý vị sâu xa mà liếc mắt nhìn cô, đột nhiên cầm lấy điện thoại.

            Mạch Nhiên thấy di động của mình chợt sáng lên, trên màn hình xuất hiện tên Thẩm Lâm Kỳ. Trong lòng cô bỗng nhiên cảm thấy căng thẳng một cách khó hiểu. Cô cầm điện thoại lên, ấn nút nghe.

            “Anh muốn. . .” Thẩm Lâm Kỳ mở miệng, con ngươi sáng lên. Rõ ràng là chỉ cách nhau mấy bước chân, nhưng giọng nói truyền qua điện thoại, lại như từ hàng vạn thước xa xăm truyền đến tai cô, nhẹ nhàng rung động bên màng nhĩ cô.

            “Em nói lại một lần cho anh nghe, câu nói lần trước em nói với anh!”

(anh Thẩm… chẹp. Sắp không kiềm chế nổi rồi ^^)

            Thẩm Lâm Kỳ nói xong, Mạch Nhiên trong đầu trống rỗng, bốn bề im ắng, thậm chí nghe rõ cả tiếng nhịp tim đập thình thịch trong lồng ngực. Bầu không khí xung quanh như ngừng động khiến cô cảm thấy khó thở.

            Cho dù EQ của cô có thấp, nhưng giờ phút này, cô cũng có thể hiểu được ý tứ trong lời nói của anh.

            Ý của anh chính là, anh có tình cảm với cô, thế nhưng vẫn muốn cô chủ động nói ra. (hê…chị Nhiên vui tính gớm ^^)

            Đúng là một tên vô lại biến thái a!

            Mạch Nhiên hận không thể xông lên cho Thẩm Lâm Kỳ mấy cái tát,mắng chửi một trận, sau đó tiêu sái mà nói cho anh:, cho hắn mấy người tát tai, trừu hắn một trận, sau đó dương dương tự đắc mà nói: Đừng có thích tôi, tôi sẽ khiến anh thổ huyết!

            Thế nhưng, đối mặt kẻ biến thái như Thẩm công tử, cô còn chưa có kịp làm cho anh thổ huyết mà chính cô đã bị anh bức đến thổ ra mười cân máu.

            Người đàn ông này, anh chính là như vậy, thay đổi thất thường, vừa bảo vệ lại vừa thương tổn cô, vừa chiều chuộng lại vừa lợi dụng cô. Cô không thể hiểu được trong lòng anh rốt cuộc là cất giấu bí mật gì. Cô rất sợ, ở cùng anh càng lâu, thì chịu tổn thương càng nhiều.

            Nói trắng ra là, cả hai người bọn họ hiện tại đều tự ái quá sao. Anh thích cô nhưng lại không muốn bị cô nói trúng, cô thích anh nhưng lại sợ phải thừa nhận. Đến cuối cùng cũng chỉ có thể là anh dằn vặt cô, cô dằn vặt anh, cả hai  dằn vặt độc giả!!!

            Thế nhưng!

            Nhiều người bị dằn vặt như vậy, chung quy vẫn là Mạch Nhiên chịu tổn thương tốt hơn, cho nên cuối cùng vẫn là cô lùi bước.

            Mạch Nhiên sợ hãi nhìn Thẩm Lâm Kỳ, nói: “Chỉ cần em nói, anh sẽ nói cho em chuyện về chuyên gia não khoa kia phải không ?”

            Thẩm Lâm Kỳ nét tự tin đọng trên mặt. Anh  cười nhạt một tiếng, tắt điện thoại: “Không cần. Giáo sư Stephen đã có lịch trình trong vòng nửa năm tới rồi, nếu như em không vội, có thể đợi sau nửa năm nữa anh sắp xếp cho Bạch Triết xuất ngoại chữa trị.”

            “Không không, em một chút cũng không vội!” Cô liều mạng lắc đầu.

            Anh hừ một tiếng: “Em đương nhiên không cần vội, bởi vì anh cũng không sốt ruột, Bạch Mạch Nhiên!” Anh bỗng nhiên kêu tên cô, sau đó ngồi xuống bên cạnh cô, ngón tay nâng cằm cô lên: “Anh có rất nhiều cơ hội nghe được câu nói kia của em, không phải sao?”

            Anh nói xong, khóe miệng khẽ cười, đứng dậy ra khỏi phòng cô.

            Cửa phòng đóng lại,cô kiệt sức nằm trên giường, trong đầu bỗng nhiên nghĩ đến một câu thơ: “Lộ mạn mạn kỳ tu viễn hề, ngô tương thượng hạ nhi cầu tác” , mà Thẩm công tử chính là một người như thế. (*câu thơ được trích trong bài Ly Tao của Khuất Nguyên, đại ý là trên con đường tìm kiếm chân lý, cho dù phía trước có trải qua muôn vàn gian khổ, vượt qua hành trình dài đằng đẵng nhưng vẫn một lòng theo đuổi, tận lực gắng sức để truy tìm (Tuyết Yukari chú thích))

 ***CHƯƠNG 38 – P1

Edit: Sahara

            Tập một phim “Tình yêu tới” ra mắt thuận lợi. Mặc dù do sơ suất của Mạch Nhiên mà Kiều Minh Dương bị què chân (!!!), nhưng cũng không hề anh hưởng đến tiến độ quay phim. Phía đài truyền hình rất nhiều lần báo tin tốt lành đến, lượng rating người xem rất cao, lời bình luận của khán giả vẫn ùn ùn kéo đến như thủy triều dâng, tác động rất lớn tới nhân viên đoàn phim. Bất luận là diễn viên hay nhân viên, mọi người đều nhiệt tình hơn trước rất nhiều, lại còn có rất nhiều fan tìm đến tận trường quay mang cơm đến cho đoàn phim.

            Tuy rằng Mạch Nhiên cũng rất thông cảm với những fan hâm mộ muốn được thấy phong thái thần tượng của mình, nhưng là một diễn viên ngày đêm phải làm việc để đuổi kịp tiến độ quay phim, cô thật không thể chịu đựng nổi những yêu cầu hoang đường của fan, nhất là khi cô đang chuyên tâm trong WC mà vẫn còn có người gõ cửa muốn chụp ảnh cùng cô. Vì vậy, mỗi ngày sau khi quay xong, Mạch Nhiên đều cố gắng ở lại trong đoàn phim không đi đâu, tránh những phiền phức không cần thiết.

            Cũng là diễn viên chính, Kiều Minh Dương còn thảm hơn Mạch Nhiên.

            Sau cảnh quay kia, Kiều Minh Dương ngã bị thương ở chân, vẫn phải ra sức sắm vai Đỗ Như Phong, tạm thời hắn trở thành một người què, mỗi lần quay xong cũng chỉ ngồi một chỗ đọc kịch bản. Việc này đối với Kiều thiếu mà nói quả thực là thiên đại cực hình. Suốt mấy ngày nay, Mạch Nhiên ở trong đoàn phim hầu như lúc nào cũng nghe thấy hắn nổi giận.

            “Tôi phải đi, các người mau tháo thạch cao cho tôi!”

            “Tự tôi sẽ đi WC!”

            “Tiểu Kim, tôi muốn uống nước! Muốn nước đá!”

            “Tiểu Kim, lạnh quá, cho tôi nước nóng!”

            . . .

            Mạch Nhiên nhìn Tiểu Kim vì Kiều Minh Dương mà chạy ra chạy vào không hề oán hận nửa câu, rồi lại nhìn sang Linda đang ngồi bên cạnh mình chân vắt chéo, miệng cắn hạt dưa, mắt xem tạp chí. Trong lòng Mạch Nhiên nhất thời cảm thấy bất bình!

            Mạch Nhiên  nhấc chân đá  Linda: “Linda, em muốn uống nước.”

            “Tự mình đi lấy đi, đâu phải là em không thể đi được.” Linda phất phất tay.

            Mạch Nhiên không cam lòng, tiếp tục nói: “Em đau lưng, chị giúp em xoa bóp đi .”

            “Tự mình bóp, đâu phải em không có tay.” Linda ngay cả ngẩng đầu lên cũng không thèm.

            Mạch Nhiên bị thái độ qua loa của Linda chọc tức, nổi giận mà nói: “Tô Linda,  sao chị không học Tiểu Kim một chút đi? Chị xem cô ấy chăm sóc Kiều thiếu rất cẩn thận!”

            “Em cũng đâu phải Kiều thiếu, nếu em là Kiều thiếu, chị cũng sẽ chăm sóc em cẩn thận.” Linda thẳng thừng nói.

            “Chị… chị trọng sắc khinh bạn!” Mạch Nhiên căm giận chỉ trích Linda.

            “Đâu có?” Linda ngượng ngùng nhìn Mạch Nhiên, “Cái này gọi là khác phái thì hút nhau, ngay cả Thẩm tổng đối với em cũng tốt hơn, quan tâm cẩn thận, tỉ mỉ chăm sóc”

            Linda không nói đến thì thôi, nhắc đến Thẩm Lâm Kỳ là mặt Mạch Nhiên đen lại.

            Không sai, từ khi cô bị thương tới giờ, Thẩm Lâm Kỳ quả thực rất cẩn thận chăm sóc cô,  đồ ăn đồ uống đầy đủ cả, nhưng chính việc đó của anh lại khiến cô bị bức điên lên.

            Ví dụ như tuần trước, đoàn phim xảy ra trục trặc về vấn đề xe cộ, Thẩm Lâm Kỳ sau khi biết liền cử chuyên gia lái xe đến cho đoàn phim vài ngày. Còn nữa, mấy hôm trước anh đến thăm đoàn phim, còn mang theo cho mỗi người trong đoàn phim một phần trà chiều. Khoa trương hơn chính là ngày hôm qua, một đại nhân bận trăm công nghìn việc như anh lại gạt công việc sang một bên ở lại trường quay xem đóng phim suốt cả đêm.

Mạch Nhiên căng thẳng đến thiếu chút nữa thì suy nhược thần kinh.

            Dưới sự tấn công ác liệt ấy, ngoại trừ Mạch Nhiên vẫn chưa bị anh bắt làm tù binh, còn lại toàn bộ đoàn phim, trai gái già trẻ đã hoàn toàn rơi vào tay giặc bởi viên đạn bọc đường của Thẩm công tử. Đúng là mật ngọt chết ruồi! Hiện tại, không còn có người nào dám trắng trợn gọi Mạch Nhiên là Kiểu tẩu nữa mà thay vào đó, bọn họ thống nhất gọi cô là Thẩm thái (bà Thẩm, Thẩm phu nhân).

            “Thẩm thái, hoá trang!”

            “Thẩm thái, thay quần áo!”

            “Thẩm thái, đến lượt chị rồi!”

            . . .

            Mạch Nhiên nghe cách xưng hô này tục muốn chết, lúc đầu là hoảng sợ, sau đó thì phiền muộn, hiện tại thì đã hoàn toàn chết lặng! Cô thật sâu sắc nghĩ, nhân loại đã hoàn toàn không ngăn cản được Thẩm Lâm Kỳ, anh hiện tại chính là một tên biến thái, vô cùng biến thái!

***

            Vị khách không mời mà đến lần thứ hai từ trên trời rơi xuống. Mạch Nhiên đang chìm đắm trong bi phẫn ngẩng đầu lên, trước mắt cô chính là cái người âm hồn bất tán (âm hồn không siêu thoát) kia: “Thẩm Lâm Kỳ, tóm lại anh muốn em làm sao?”

            Thẩm Lâm Kỳ thản nhiên ngồi xuống bên cạnh Mạch Nhiên, chậm rãi nói: “Không muốn thế nào cả, chỉ muốn em lặp lại lần nữa câu nói kia.”

            “Anh nằm mơ đi!” Mạch Nhiên oán hận nhìn về phía Thẩm Lâm Kỳ, nghiến răng nghiến lợi nói, “Em cả đời này cũng không nói, anh đừng hy vọng làm gì!”

            “Em khẳng định?” Thẩm Lâm Kỳ không thèm đếm xỉa, cầm di động trong tay chơi đùa, sự tự tin trong mắt anh lộ rõ khiến cho Mạch Nhiên cực kỳ hoảng sợ.  

            Mạch Nhiên cuống quít mở mắt, làm bộ bình tĩnh nói: “Đương nhiên, em đương nhiên khẳng định!”

            Anh đột nhiên nhìn thẳng cô, hai ánh mắt chống đối nhau. Anh cứ nhìn chằm chằm như vậy một lúc lâu, sau đó mở miệng trêu đùa: “Nếu khẳng định, vì sao không dám nhìn anh, sợ lộ ra sơ hở sao?” Thẩm Lâm Kỳ nói xong, nhẹ nhàng đưa tay lên vuốt tóc Mạch Nhiên, ngón tay khẽ lướt qua mặt cô. Mạch Nhiên cảm giác như tim mình sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.

            Cách biệt ba ngày đối đãi thay đổi, lần đầu tiên trong đời cô cảm nhận sâu sắc những lời này.

            Không phải là quá khác biệt sao? Thẩm công tử vốn dĩ lãnh khốc vô tình, kiêu căng ngạo mạn,  thần thần bí bí, tại sao đột ngột lại  biến thành một kẻ quấy nhiễu người khác thế này? Mấu chốt là ở chỗ Mạch Nhiên hình như đã động tâm trước sự thay đổi này. Anh trở nên như vậy, cô càng sợ rằng mình sẽ không tự khống chế được, sợ bị lộ tẩy chân tướng.

            “Em đi toilet!” Mạch Nhiên nhanh chóng đứng lên, phi thật nhanh thoát khỏi tầm nhìn của Thẩm Lâm Kỳ.

CHƯƠNG 38 – P2

Edit: Sahara

            Lúc này với cô toilet chính là nơi tị nạn tốt nhất. Tuy rằng cô cũng không dám chắc một ngày nào đó Thẩm công tử biến thái kia có thể lao vào toilet tìm cô hay không nhưng ít ra hiện tại, Thẩm Lâm Kỳ vẫn còn một chút lý trí.

            Vì vậy Mạch Nhiên cứ lớn mật bạo gan mà ngồi lì trong WC, lấy giấy vệ sinh quấn thành một hình nhân.

            “Buộc đầu tiểu nhân của anh lại, cho anh tự dưng phát điên! Buộc chân tiểu nhân của anh lại cho anh không thể vô duyên vô cớ đến đoàn phim! Buộc cái tay ti tiện của anh lại, cho anh không được sờ mông tôi. . .”

            Trong lúc Mạch Nhiên đang rất hưng phấn, cô cũng nghe thấy ngăn sát vách truyền đến một màn chửi bới tương tự.

            “Kiều Minh Dương chính là một kẻ biến thái, tôi muốn cắt lưỡi anh! Chỉ biết sai bảo người khác, không vừa ý việc này không vừa lòng việc kia. Sao anh không hỏi mẹ anh tại sao sinh anh ra lại là con trai chứ? Ah, anh không phải là đàn ông, anh là yêu quái! Đẹp trai thì có ích lợi gì chứ, có thể ăn thay cơm được sao? Có thể thay thẻ quẹt được sao? Được rồi, coi như là cái mặt anh có thể quẹt thẻ được đi, thế nhưng Kim tiểu thỏ tôi đây nhìn anh một chút cũng đều thấy chướng mắt! Tôi chọc, chọc , chọc chết anh a a a a a!”

            Lại là một người bị bức điên a! Mạch Nhiên trong lòng cảm thấy rất thoải mái! Bỗng nhiên, cô cả kinh!

            Kim tiểu thỏ? !

            Cái tên quen thuộc này, Tiểu Kim, cô ta sẽ không phải là. . . Lòng hiếu kỳ nổi lên kịch liệt, Mạch Nhiên hỏi đưa tay lên gõ vào vách ngăn.

 ”Ai vậy?”. Bên kia truyền đến giọn nói cảnh giác.

            “Cái kia, người sát vách, tôi hỏi cô một vấn đề được không?”

            “Ai vậy a? Chuyện gì?” Tiểu Kim hiển nhiên không nghe ra giọng Mạch Nhiên.

            “Cô quen biết Tiểu Bạch Thỏ ngực teo không?”

            Người sát vách im lặng hồi lâu, sau đó Mạch Nhiên nghe thấy bên kia hỏi lại một câu với giọng không chắc chắn giống mình: “Cô là… Thỏ ngực khủng?”

            A!!!!! Thế giới có bao nhiêu chuyện khủng khiếp, vấn đề này, ngay cả Mạch Nhiên sống trên đời hai mươi mấy năm cũng không thể lý giải. Thế nhưng những chuyện nhỏ nhặt này, đây là lần đầu tiên cô được chứng kiến.

            Nhỏ! Quá nhỏ!

            Để chúc mừng sự kiện gặp nhau trong WC, Mạch Nhiên và Thỏ ngực teo quyết định đi ra ngoài ăn uống một bữa.

            Chuyện này nghe có vẻ như không thực tế chút nào, nhưng đã có Tiểu Kim ra tay yểm hộ, kỳ tích đương nhiên được tạo ra.

            Vừa nghĩ đến chuyện lát nữa Thẩm công tử nhìn không thấy biểu tình phiền muộn của cô, trong lòng Mạch Nhiên lại cảm thấy vô cùng vui vẻ. Cô vỗ vai Tiểu Kim nói: “Tiểu thỏ, em thật sự là quá trâu”

            “Không có gì.” Tiểu Kim phất phất tay, “Một mình em có thể lôi được cháu trai nhớn của em từ giữa đám fan hâm mộ đông nghịt ra nữa cơ mà, chỉ có mình chị như vậy có bõ bèn gì đâu.”

            “Cháu trai nhớn?” Mạch Nhiên trợn mắt nhìn, “Kiều Minh Dương là cháu của em sao?”

            “Đúng vậy, anh ta là cháu ngoại của cậu em, xét theo vai vế, em lớn hơn anh ta.”

            “Vậy mà anh ta còn sai bảo em?” Mạch Nhiên lòng đầy căm hận.

            “Không còn cách nào.” Tiểu Kim thở dài, “Không thể tìm được cô gái nào tốt nghiệp trường võ tốt hơn.”

            “Em tốt nghiệp bao lâu rồi?” Mạch Nhiên hỏi.

            “Không lâu lắm, vừa vặn một năm, còn chị?”

            “Chị học đại học được hai năm.” Mạch Nhiên nhún vai.

            “Gia nhập giới giải trí luôn?”

            “Cũng không hẳn như vậy, còn có nhiều chuyện. . .” Mạch Nhiên cười khổ.

            Hình như Tiểu Kim cũng nhìn ra nỗi đau của Mạch Nhiên, cô ta vô tư vỗ vai Mạch Nhiên: “Quản chuyện hắn ta làm gì? Dù sao cũng đã như vậy rồi, cứ như em này, bình thường bị người khác chê bai là thô lỗ, cho nên em mới lên mạng giả vờ nhu nhược. Hôm nay chúng ta được gặp nhau, em mời khách, chúng ta đi uống rượu đi!”

            “Chúng ta đều trốn việc chạy ra ngoài, còn uống rượu sợ rằng không tốt.” Ta có ta hơi.

            “Lẽ nào chị nghĩ có thể xảy ra chuyện gì ở đây?” Tiểu Kim giơ bắp tay ra, “Em tay không có thể đối phó được mấy kẻ cường tráng cùng lúc đấy! Chị yên tâm, em sẽ bảo vệ chị thật tốt!”

            Cô ta giọng nói tràn đày hào khí, nghe không giống với lời nói của một nữ sinh cao một mét sáu này nói ra. Mạch Nhiên dĩ nhiên cảm động đến nỗi thiếu chút lệ tuôn đầy mặt, thực sựu có cảm giác an toàn a!

            Cô cắn răng một : “Đi, thế nào cũng được, chúng ta đi uống rượu!!”

            Sự thực chứng minh, cô đã đánh giá sai Tiểu Kim.

            Công nhận là Tiểu Kim thân thủ rất lợi hại, nhưng tửu lượng thì kém đến mức khiến người khác giận sôi máu. Mạch Nhiên một chút cảm giác còn chưa có thế mà cô ta đã say khướt rồi, bí tỉ trong quán ăn đêm, nhảy múa loạn xạ!

            Mạch Nhiên bị hành động khác người của Tiểu Kim hù dọa. Cô vừa cảm thấy may mắn vì mình không uống say, vừa phải kéo cô ta ra khỏi quán rượu chuẩn bị quay trở về đoàn phim.

            Đúng thật là chó cắn áo rách! Trong lúc Mạch Nhiên còn đang cuống cuồng muốn lái xe về, thì một đám lưu manh xuất hiện. Một đám người vây quanh cô và Tiểu Kim, dồn hai người bọn họ vào con ngỏ hẹp bên cạnh quán rượu.

            “Các ngươi đừng có làm bậy, cô ấy biết võ công đấy!” Mạch Nhiên rất không có nghĩa khí đẩy Tiểu Kim ra ngoài! (sặc… chị>”<)

            “Đúng! Tôi có võ công!”

            Tiểu Kim mở mắt ra, bày ra tư thế võ công, hướng về phía tên cầm đầu bọn du côn mà xuất chiêu. Nắm tay cô ta chỉ còn cách mặt tên kia một xen-ti-met, thì lập tức… cô ta lăn ra ngất!

***

ho ho chị Nhiên sẽ chống trọi thế nào đây? đố cả nhà chuyện gì xảy ra tiếp theo???

CHƯƠNG 39 – P1

Edit: Sahara

[Tiểu Kim mở mắt ra, bày ra tư thế võ công, hướng về phía tên cầm đầu bọn du côn mà xuất chiêu. Nắm tay cô ta chỉ còn cách mặt tên kia một xen-ti-met, thì lập tức... cô ta lăn ra ngất! ]

            Tiểu Kim bất tỉnh nhân sự, sức chiến đấu của Mạch Nhiên lập tức giảm xuống giá trị âm, hoàn toàn biến thành một miếng thịt nằm trên thớt.

            Đám lưu manh đều cười ha hả lên, có một tên nhận ra Mạch Nhiên : ” Đây chẳng phải là người xuất hiện trên TV  sao? Chính là ngôi sao đó, mấy anh trai hôm nay chúng ta vận lớn rồi, được nếm thử mùi vị nữ minh tinh nổi tiếng.”

            Mấy tên còn lại vừa nghe như vậy, tất cả đều hưng phấn hẳn lên, bọn họ nhìn Mạch Nhiên cười với nói với nhau: “Nghe nói hiện tại cô em đang mang thai. Nhưng là giả, không bằng để cho các anh trai đây giám định một chút, xem cảm xúc thế nào…”

            Nghe mấy câu ô uế này, Mạch Nhiên khiếp sợ đến nỗi tim đập thình thịch, liều mạng muốn lay Tiểu Kim dậy.

            Thế nhưng cô ta say rượu thực sự là rất đáng sợ, không những không thể bảo vệ Mạch Nhiên mà còn liên lụy đến cả cô.  Mạch Nhiên không phải là không có lương tâm mà vứt bỏ cô ta để chạy lấy thân. Dưới tình thế cấp bách này, Mạch Nhiên chỉ có thể hô to gọi người đến cứu mạng, hy vọng có người qua đường thấy chuyện bất bình mà rút dao tương trợ, có thể cứu giúp hai người bọn họ trong lúc nước sôi lửa bỏng.

            Nhưng mà không gọi còn tốt, gọi rồi lại khiến cho những người đi đường hoảng sợ, lặn mất tăm. Trái lại, một con chó bị lạc đứng bên cạnh cái thùng rác lại hướng về đám du côn mà sủa lên mấy tiếng.

            “Đồ chó chết, xéo đi!” Tên cầm đầu đám du côn tức giận đá con chó đáng thương một cước.

            Con chó gầy da bọc xương kia bị đá văng thật xa, gượng dậy không cam lòng mà sủa thêm vài tiếng nữa, nhưng cuối cùng vẫn vì địch quá đông mà quay đầu chạy  mất.

            Mạch Nhiên tuyệt vọng . Bọn lưu manh một lần nữa hướng ánh mắt về phía hai người họ, con mắt đỏ ngầu như lang sói, tràn ngập sự thèm khát, cảm giác như chẳng mấy chốc bọn chúng sẽ xông lên xé xác cô.

            Lúc ấy, Mạch Nhiên sợ đến cùng cực. Nếu như lúc này có ai đó tới cứu cô, thì dù là con chó, cô cũng nguyện ý lấy nó.

            Ngay trong lúc cái ý nghĩ quái đản này xuất hiện trong đầu Mạch Nhiên, thì con chó lang thang kia đã quay lại (!!!). Không chỉ có như vậy, nó còn kéo đến một con chó khác giúp đỡ. Hai con chó cứ thế hướng về phía bọn du côn mà sủa nhặng xị cả lên.

            Mạch Nhiên vui buồn xen lẫn! “Ông trời ạ, tôi nói chó đến, ông liền sai chó đến, lẽ nào ông muốn tôi cưới một con chó thật sao?”

Khoan đã!

Con chó mới đến kia, Mạch Nhiên nhìn thế nào cũng quen mắt!

            Cô kinh ngạc, lấy lại tinh thần tập trung nhìn kĩ. Sau đó kìm lòng không được mà kêu lên: “Thẩm tiểu suất!”

            Thẩm tiểu suất nghe được giọng của Mạch Nhiên, sủa càng hung dữ hơn. Thẩm tiểu suất thuộc giống Husky cho nên thân hình oai phong lẫm liệt, khiến cho bọn du côn kia sợ hãi. Tên cầm đầu mạnh miệng nhưng cũng không dám tiến lên một bước.

            “Mẹ nó, bọn chó chết ở đâu đến thế này? Mày, mau chóng đuổi chúng nó đi!” Tên cầm đầu ra lệnh cho đồng bọn.

            Tên kia móc ra một con dao nhọn, chĩa về phía Thẩm tiểu suất: “Cút đi! Không tao chặt chân mày!”

            Thẩm tiểu suất không hề lùi một bước, nó vẫn sủa inh ỏi, đối mặt với con dao nhọn hoắt nhưng không hề sợ hãi. Ngược lại, chính là Mạch Nhiên đứng bên cạnh giữ tay tên côn đồ kia, rất sợ hắn ta làm Tiểu suất bị thương.

            “Cẩn thận!” Con dao gần sát tới Thẩm tiểu suất, Mạch Nhiên khẩn trương kêu to lên.

            Ngay thời khắc mấu chốt ấy, một ánh đèn xe ô tô vụt sáng giữa màn đêm tối đen. Sau đó Mạch Nhiên nghe thấy còi xe vang lên. Chiếc xe màu đen vô cùng quen thuộc kia lao đến chỗ bọn họ với một tốc độ rất nhanh. Bọn côn đồ hoảng sợ tản ra. Mạch Nhiên đỡ Tiểu Kim dậy, nhìn thấy chiếc xe dừng trước mặt, cửa xe mở ra. Thẩm Lâm Kỳ nghiêm mặt ra lệnh: “Lên xe!”

            Mạch Nhiên lúc đó cảm động thiếu chút nữa bật khóc. Trời ạ! Cuối cùng cũng không  phải là chó đến cứu cô a!

            Mạch Nhiên dùng toàn bộ sức lực, đẩy Tiểu Kim vào trong xe, sau đó chuẩn bị chui vào trong xe. Bất ngờ, tên du côn kia kéo cô lại, dí con dao sắc nhọn vào cổ cô!

***CHƯƠNG 39 – P2

Edit: Sahara

[Mạch Nhiên dùng toàn bộ sức lực, đẩy Tiểu Kim vào trong xe, sau đó chuẩn bị chui vào trong xe. Bất ngờ, tên du côn kia kéo cô lại, dí con dao sắc nhọn vào cổ cô!]

“Fuck! mày dám dọa đánh tao à? Mau xuống đây, nếu không tao giết cô ta!”

            Mạch Nhiên bị sự việc đột ngột này làm cho sợ đến choáng váng đầu óc, mãi đến khi con dao sắc bén chạm vào cổ, cô mới lấy lại tinh thần. Thẩm Lâm Kỳ nghiêm mặt bước ra khỏi xe, ánh mắt hung dữ như con thú hoang, mang theo tia sát khí lạnh thấu xương.

            Anh nói: “Mày dám động vào một sợi tóc của cô ấy, tao đảm bảo mày sẽ sống không bằng chết.”

            Giọng nói lạnh lẽo như băng, khiến người ta nghe được không khỏi cảm thấy sợ hãi. Mạch Nhiên rõ ràng cảm giác được tên du côn kia run rẩy một chút. Nhưng vì sợ mất mặt trước đệ tử, hắn vẫn cố tỏ ra ngang ngược: “Mày, mày còn dám nói mạnh miệng! Dám lừa ông đây à? Ông đây còn sợ mấy lời đó của mày sao?”

            Tên khốn kia nói những lời này chẳng qua là muốn tự khiến mình thêm can đảm mà thôi, nhưng vì hắn quá căng thẳng cho nên không điều tiết được sức của tay, lưỡi dao sắc nhọn khẽ bén vào cổ Mạch Nhiên.

            Mạch Nhiên hét lên một tiếng đau đớn. Cô cảm giác được có một dòng ấm áp theo cổ chảy xuống.

            “Muốn chết à?.” Chớp mắt một cái, Thẩm Lâm Kỳ đã lao đến, tốc độ nhanh kinh người , Mạch Nhiên còn không kịp phản ứng. Thẩm Lâm Kỳ một tay cướp lấy con dao, một tay thụi vào mặt tên kia một nắm đấm.

            Cùng lúc đó, Thẩm tiểu suất và con chó lang thang chạy đến ngoạm vào đùi hắn ta một phát!  

            “A! ! !”

            Một tiếng kêu thảm thiết vang lên. Tên cầm đầu ngã lăn quay trên mặt đất, gào khóc đau đớn. Bọn người còn lại đều sợ xanh mặt, không dám ở lại chống đỡ mà bỏ chạy hết lượt. Một lát sau tên cầm đầu cũng đau đớn bò dậy muốn bỏ chạy.

            Mạch Nhiên vội vàng ôm cổ, chạy đến đá con dao văng ra xa, sau đó hung hăng tặng cho tên kia một cước.

            Một tiếng hét chói tai qua đi, tên khốn kia rốt cuộc ngất lịm.

            Mạch Nhiên trong lòng từ trước tới nay chưa bao giờ sáng khoái như vậy. Cái loại chỉ biết ăn hiếp phụ nữ như vậy, kiếp trước nhất định là băng vệ sinh có cánh!(!!!) đời này đầu thai cũng chỉ làm cái quần của Nhạc Bất Quần mà thôi! Ngay lúc Mạch Nhiên còn đang do dự chưa đi tới, định đá tên kia thêm mấy cước nữa thì Thẩm Lâm Kỳ đứng bên cạnh bỗng nhiên lôi cô vào lòng, kéo cái tay đang bưng cổ của cô ra.

            Vết thương trên cổ lộ ra ngoài, Mạch Nhiên đau đến nhe răng trợn mắt.

            Bên tai cô truyền đến một tiếng hừ lạnh: “Bây giờ vẫn còn biết đau sao? Vừa rồi bỏ trốn ra ngoài sao không nghe thấy em kêu một tiếng?”

            Giọng điệu này, quả thực không giống với giọng điệu người cha giáo huấn con gái. Mạch Nhiên đang cảm kích bỗng hóa thành tức giận, chịu đựng đau nhức nói: “Ai cần anh lo?”

            Thế nhưng nói ra những lời này rồi, cô chẳng thế nào chống lại ánh mắt của anh. Con ngươi anh đen đặc như đá, ẩn hiện dưới ánh đèn mờ nhạt cuối con đường, giống như biển lớn mênh mông khiến cho người ta dễ dàng rơi vào.

            Mạch Nhiên lòng trống rỗng, nhanh chóng cúi đầu tránh ánh mắt Thẩm Lâm Kỳ. Nhưng anh đột nhiên cúi xuống, nhìn chằm chằm cô.

            Cô không biết anh muốn làm gì, mãi đến khi trên cổ cảm thấy một tia ấm áp  mềm mại, lúc ấy cô mới tỉnh ngộ, há hốc miệng nhưng một câu cũng không thốt lên lời.

            Thẩm Lâm Kỳ, anh đang liếm vết thương trên cổ cô!

            Lúc ấy, Mạch Nhiên cảm giác như tóc gáy đều dựng hết cả lên! Cô dùng hết sức đẩy mạnh anh ra: “Anh có bệnh à? Anh nghĩ anh là quỷ hút máu sao?”

            Thẩm Lâm Kỳ cũng không hề tỏ ra xấu hổ vì hành động biến thái ấy của mình. Ngược lại, anh bình tĩnh lau khô vết máu trên môi, khóe miệng nhếch lên nói: “Nếu như anh là quỷ hút máu, nhất định sẽ hút khô em.”

            Hút khô?

            Là Mạch Nhiên nghe lầm? Vì sao hai chữ này từ trong miệng Thẩm công tử nói ra  lại có chút… dâm tà.

***CHƯƠNG 40 – P1

Edit: Sahara

[[Hút khô?

Là Mạch Nhiên nghe lầm? Vì sao hai chữ này từ trong miệng Thẩm công tử nói ra  lại có chút... dâm tà?]

            Mạch Nhiên và Tiểu Kim rời khỏi đoàn phim đã xảy ra bao chuyện sóng to gió lớn, đạo diễn Tưởng triệu tập toàn bộ đoàn phim, trước mặt mọi người mà phê bình Mạch Nhiên. Tại cuộc họp, cô chính là bên sai trái phải chịu giáo huấn, bị mắng xối xả vào mặt. Thẩm Lâm Kỳ ngồi một bên hoàn toàn làm ngơ từ đầu đến cuối, để mặc cô mất hết cả mặt mũi.

            Nhưng mà, như vậy cũng chưa phải thảm hại nhất. Kinh khủng hơn thế chính là Mạch Nhiên đã chọc giận đến Linda. Từ cái lần khi còn đang quay Rock Girl mà Mạch Nhiên tự ý rời đoàn phim, Linda đã giáo huấn cô một trận tơi bời rồi, lần này còn hơn thế, Linda cấm đoán Mạch Nhiên đủ điều luôn.

            Vừa nghe Linda nói xong, Mạch Nhiên liền phiền muộn trong lòng.

            Để đẩy nhanh tiến độ quay, thời gian riêng dành cho diễn viên vốn đã rất ít rồi, vậy mà trong khoảng thời gian rảnh hiếm hoi ấy, Linda còn quy định Mạch Nhiên không được đi đâu, điều này đối với cô mà nói, quả thực là ngồi tù khổ sai..

            Trong lúc Mạch Nhiên còn đang do dự không biết có nên vượt ngục hay không, thì tin vui truyền đến. Vì lượng ratitng người xem của Tình yêu tới liên tục tăng cao cho nên phía nhà sản xuất quyết định điều chỉnh nội dung kịch bản. Theo kế hoạch ban đầu là mười sáu tập thì bây giờ tăng lên hai mươi tập, còn có thêm một số ngoại cảnh, vốn để đáp lại sự nhiệt tình của khán giả.

            Thông báo này vừa đưa ra, Mạch Nhiên đang vì mấy ngày bị cấm đoán mà tinh thần ủ rũ liền lập tức mừng rỡ. Ý nghĩ duy nhất trong đầu lúc ấy chính là: “Ôi má ơi, cuối cùng cũng không cần phải mỗi ngày trông thấy Thẩm Lâm Kỳ nữa rồi!”

            Mặc dù biểu hiện của Thẩm công tử gần đây thực khiến người khác giận sôi máu, nhưng Mạch Nhiên nghĩ dù tốt xấu gì anh cũng chủ tập đoàn Tinh Thiên, cũng không thể vì cô mà tùy tiện vứt bỏ công to việc lớn, cơ hội kiếm tiền được, chắc sẽ không theo cô đên trường quay mỗi ngày nữa!

            Phụ nữ và sự nghiệp, Thẩm Lâm Kỳ đương nhiên coi trọng sự nghiệp,gạt bỏ phụ nữ sang một bên. Mạch Nhiên ba năm nay ở bên cạnh anh, điều này cô biết rõ.

            Nhưng cô không ngờ rằn mình đã đoán sai!

            Trong lúc cô đang sung sướng hài lòng chuẩn bị hưởng thụ cuộc sống tự do thì Thẩm Lâm Kỳ đột nhiên xuất hiện. Anh mặc một bộ đồ thể thao, công khai ngồi trên xe ô tô của của đoàn phim.

            Mạch Nhiên há hốc miệng, mãi không hết khiếp sợ mà pấy lại tinh thần. Một lúc lâu cô mới nghiêm mặt hỏi: “Anh đến đây làm gì?”

            Thẩm Lâm Kỳ đang ôm laptop trên đùi làm việc, không buồn ngẩng đầu lên mà chỉ nói: “Đi du ngoạn ngoại ô.”

            Du ngoạn cái muội! Mạch Nhiên tức giận: “Em và mọi người đi đóng phim, không phải đi du ngoạn!”

            “Em đóng phim, anh đi du ngoạn. Có liên quan sao?” Anh ngẩng đầu hỏi lại cô.

            Mạch Nhiên á khẩu không trả lời được. Theo lý mà,nói đúng là chuyện cô đi diễn và anh đi du ngoạn chẳng có gì liên quan đến nhau cả, nhưng vấn đề là, Thẩm công tử lại keo kiệt đến nỗi ngồi nhờ xe đoàn phim đi chơi sao? Rõ ràng là anh chỉ muốn không cho cô tự do mà thôi.!

            Nghĩ vậy, Mạch Nhiênvô cùng tức giận, quẳng hành lý sang một bên, đặt mông ngồi xuống ghế, bên cạnh Kiều Minh Dương.

            Bên tai cô truyền đến một giọng nói thoáng kinh ngạc. Kiều Minh Dương hỏi: “Sao cô lại ngồi đây?”

            “Cùng anh.” Mạch Nhiên ưỡn ngực, “Có ý kiến gì sao?”

            Kiều Minh Dương rất biết phối hợp, hắn xua tay: “Nào dám? Có người đẹp làm bạn, cầu còn không được.”

            Không hổ là thần tượng khiến hàng vạn fan say mê. Những lời ngon ngọt này khiến Mạch Nhiên cười đến híp cả mắt, không nhịn được quay sáng nhìn xem phản ứng của Thẩm Lâm Kỳ.

            Anh chẳng có phản ứng gì, vẫn chăm chú nhìn màn hình laptop. Ánh nắng ban mai xuyên qua cửa kính xe chiếu lên người anh, những ngón tay thon dài đang gõ nhẹ trên bàn phím. Mạch Nhiên không kìm được nuốt nước bọt! (há há… ngon quá nhờ! ^^)

            Bất chợt, Thẩm Lâm Kỳ ngẩng đầu, nhìn cô.

            Mạch Nhiên sợ đến tròn xoe mắt, tim đập loạn xạ, trong lòng sinh ra dự cảm bất thường, nhất định sẽ không được yên ổn.

Căn cứ vào quy luật chuyện tốt thì sẩy mất, chuyện xấu thì lãnh hết, dự cảm của Mạch Nhiên đã trở thành sự thật rồi.

Xe đến lúc tới được chân núi, lại còn gặp một trận nở đất, khiến mọi người phải đi bộ hơn mười dặm mới đến địa điểm quay phim. Lúc đó trời đã tối, trên xe ngoại trừ Tiểu Kim và Thẩm Lâm Kỳ, tất cả đều đã vừa đói vừa mệt, vô cùng khốn đốn.

            Mạch Nhiên còn thảm hại hơn, chiếc xe cứ lắc lư liên tục, khiến cô rất buồn nôn. Hai lỗ tai ong ong, hai chân mềm nhũn, cơ thể ngã xuống.

*** 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hihi