Chương 51-60

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Chương 51: Em Cảm Thấy Thế Nào?  

  Bởi vì thời gian không cho phép nên Quý Tiêu Dương chỉ nói chuyện với Ngô Tĩnh mấy phút liền rời đi. Ôm Quý Thần Quang, bốn người trở lại công ty. Thật ra thì cảm giác của Quý Tiêu Dương đối với cô gái này vẫn là rất tốt. Chính là hắn nhận ra hình như Ngô Tĩnh rất thích Thần Thần. Ánh mắt vẫn lưu chuyển trên người Thần Thần, đáy mắt mang theo sự ôn nhu nhẹ nhàng xứng với khí chất trên người cô, cảm giác đặc biệt thân thiết. Bởi vậy nên Quý Tiêu Dương càng có thêm mấy phần hảo cảm với Ngô Tĩnh. Đối với việc tìm bạn gái, Quý Tiêu Dương cũng không có yêu cầu gì, hết thảy đều chỉ xoay quanh Thần Thần. Thần Thần thích là tốt rồi!

"Hôm nay có việc gì không?" Nam Cung Cửu đột nhiên mở miệng nói chuyện đánh gãy suy nghĩ của Quý Tiêu Dương. Thanh âm vẫn như trước lãnh đạm, bộ dáng lạnh lùng. Đặc biệt là mỗi lần Khúc An cùng Nam Cung Cửu nói chuyện đều tức đến nghiến răng nghiến lợi. Nhưng lại ngại thân thủ của Nam Cung Cửu nên không dám cùng hắn đối chiến. Đối với thân thủ của Nam Cung Cửu, Quý Tiêu Dương thật sự rất ngạc nhiên, hắn cũng không nắm chắc chiến thắng nếu đấu với cậu ta. Phải biết rằng hắn đã bắt đầu huấn luyện quân sự từ năm năm tuổi. Không nghĩ tới Nam Cung Cửu tuổi còn nhỏ như vậy đã có thể cùng hắn so cao thấp.

Không biết người kia rốt cuộc là làm thế nào mà học được loại võ thuật quỷ dị như vậy, thân thủ thực kỳ lạ, hơn nữa tốc độ lại đặc biệt nhanh. Làm cho người ta khó lòng phòng bị. Từng có lần hỏi qua Nam Cung Kỳ, bất quá anh lại nói cũng không biết.

"Có việc?" Bình thường không có việc gì thì Nam Cung Cửu sẽ không mở miệng. Đối với thái độ tích chữ như vàng này của hắn, mọi người thực sự không biết phải nói gì. Tổng cảm giác như Nam Cung Cửu không giống một đứa nhỏ mười một tuổi, rất lãnh đạm, rất trầm tĩnh...... Dù là ở tuổi này của Quý Tiêu Dương cũng không thể có được loại cảm xúc trầm ổn như vậy.

"Chuyển nhà!" Tầm mắt nhẹ chuyển đến trên người Nam Cung Kỳ, không cần nói cũng hiểu.

Cùng Nam Cung Cửu chơi chung đã lâu, cũng là biết một ít động tác của hắn là đang biểu hiện cái gì. Này rõ ràng là đang nói nếu không vội thì hắn muốn cùng Nam Cung Kỳ giúp hắn chuyển nhà. Một câu như vậy mà bị thằng bé này rút ngắn còn mấy chữ, đúng là tích chữ như vàng. "Tôi không thành vấn đề!" Quý Tiêu Dương nhún vai. Kỳ, đáp ứng ở mới được.

"Đi!" Nghe được đáp án mà mình muốn, Nam Cung Cửu xoay người, hai mắt sáng ngời nhìn thoáng qua Nam Cung Kỳ, thản nhiên nói một chữ.

Quý Tiêu Dương phát hiện được một chuyện thú vị. Khi Cửu nhìn về phía đó, đôi mắt tối đen của hắn xuất hiện một ánh sáng khác thường, bất quá thực mờ mịt.

Đáy mắt Nam Cung Kỳ rõ ràng lóe ý không vui. Vừa mới ăn sáng xong, anh muốn ngồi đọc báo một chút...... Nhưng cũng biết việc này là không thể từ chối. Vì thế suy nghĩ một lúc liền gật gật đầu, đi về phía cửa. Nam Cung Cửu nhìn bóng dáng Nam Cung Kỳ, con người đen như mực giống như hiện lên một tầng tinh quang nhưng cũng chỉ ngắn ngủi trong nháy mắt liền biến mất. Sớm chiều ở chung dưới một mái nhà, Kỳ, anh nói xem anh làm như thế nào để trốn thoát?......

Nam Cung Kỳ cũng không hiểu vì sao mà rùng mình một cái, kỳ quái, như thế nào đột nhiên cảm thấy lạnh cả sống lưng......

"Thần Thần! Em không phải là đói bụng nữa chứ?" Nhìn hai anh em Nam Cung ra khỏi phòng xong, Quý Tiêu Dương liền cúi đầu nhìn thấy Thần Thần đang ngồi trong lòng hắn mà tinh thần lại có điểm không vui.

"Không đói bụng!" Quý Thần Quang nhanh chóng ngẩn đầu, đôi mắt to tròn lóe quag mang xinh đẹp "Anh hai, Thần Thần muốn hôn nhẹ!" Trong mắt xuất hiện sự ủy khuất. Anh hai vài ngày rồi không hôn nhẹ cậu...... Môi chu lên.

Ách...... Vừa nghe được lời này của Quý Thần Quang, Quý Tiêu Dương ngây ngẩn cả người. Mấy ngày nay hắn cảm giác được mình có cảm xúc khác thường đối với Thần Thần cho nên mới không dấu vết mà kéo dãn khoảng cách thân mật của hai người. Muốn nhìn một chút xem là có chuyện gì xảy ra, không nghĩ tới Thần Thần nhanh như vậy đã phát hiện ra......

Thấy Quý Tiêu Dương trầm mặc không nói lời nào, đôi mắt sáng ngời của Quý Thần Quang xuất hiện một tầng hơi nước mỏng "Anh hai, Thần Thần muốn hôn nhẹ!" Giọng nói mang theo một loại cố chấp cùng kiên trì, thanh âm có điểm lớn.

Quý Tiêu Dương lập tức lấy lại tinh thần, thu lại những cảm xúc kỳ quái loạn thất bát tao, cúi đầu nhìn Thần Thần trong lòng. Trước phải trấn an bảo bối này đã rồi nói sau...... "Thần Thần, ngoan!" Hôn nhẹ lên môi Quý Thần Quang.

Trên môi Thần Thần mang theo một loại hương vị ngọt ngào. Rõ ràng là hai người cùng ăn bữa sáng như nhau, vì cái gì hắn lại có loại cảm giác kỳ quái như vậy. Giống như cảm thấy điểm tâm ngọt dính trên môi Thần Thần lại mang theo hương vị ngọt ngào hơn. Làm cho hắn sinh ra cảm giác do dự......

Được hôn nhẹ, Quý Thần Quang cười tươi như hoa, hai lúm đồng tiền nhỏ cũng xuất hiện, hai tay ôm cổ Quý Tiêu Dương, chu chu miệng hung hăng hôn một cái thật vang dội lên môi hắn.

Quý Tiêu Dương nhất thời có một loại xúc động muốn gắt gao chế trụ Thần Thần trong lòng, làm sâu sắc thêm cái hôn này......

Hộc...... Bị ý nghĩ của mình dọa cho nhảy dựng. Ánh mắt Quý Tiêu Dương né tránh. Đem Quý Thần Quang đang ôn chặt lấy hắn cách ra xa một chút. Khóe miệng cười ôn nhu có điểm khác lạ "Thần Thần, em thấy chị gái hôm nay thế nào?" Không nghĩ vì cái gì mà mình lại sinh ra ý nghĩ này với Thần Thần, Quý Tiêu Dương vòng vo chuyển đề tài. Làm cho cảm xúc của mình trở về bình thường.

Chẳng lẽ đúng như Khúc An nói, vì mình không bao giờ tiếp xúc với phụ nữ mới có thể đem Thần Thần xinh đẹp của hắn trở thành phụ nữ, sinh ra sự xúc động này?......

Cái suy nghĩ này vừa hiện lên trong đầu, Quý Tiêu Dương liền cảm thấy buồn bực. Rõ ràng mình mới có mười chín tuổi, sẽ không ham sắc như vậy đi...... Còn chưa đến hai mươi tuổi đâu, đã nghĩ muốn cùng phụ nữ gì gì gì......

Anh hai là lạ...... Quý Thần Quang vẫn nhìn Quý Tiêu Dương. Lúc này lại phát hiện nụ cười nơi khóe miệng của anh hai thật quái...... Hàng lông mày xinh đẹp khẽ nhăn "Anh hai!" Gọi to một tiếng.

"Làm sao vậy Thần Thần?" Lấy lại tinh thần, nhìn Thần Thần trong lòng. Gần đây mình giống như luôn thất thần...... Việc này phải giải quyết sớm một chút. Nếu Thần Thần cũng thích Ngô Tĩnh thì mình cũng có thể thử kết giao một chút. Cùng những cô gái đó tiếp xúc thì chắc cảm giác quái dị đối với Thần Thần này hẳn là sẽ biến mất......

"Anh hai cười thực quái!" Đối với anh hai của mình, Thần Thần luôn luôn không dấu diếm gì cả. Phát hiện được cái gì thì nói cái đó.

Ách...... Quý Tiêu Dương sửng sốt. Hắn bây giờ hiểu, Thần Thần của hắn là thực sự mẫn cảm! Nhanh như vậy liền phát hiện. Vươn tay yêu thương vuốt tóc Quý Thần Quang "Thần Thần, em cảm thấy chị gái hôm nay thế nào?"

Quý Thần Quang suy nghĩ một chút "Cũng được!" Trừ bỏ nụ cười của chị ta có điểm là lạ. Chị gái xinh đẹp này cậu cũng thích......

Nghe câu trả lời của Quý Thần Quang, Quý Tiêu Dương nhẹ nhàng thở ra một hơi. Thần Thần thích là tốt rồi! "Thần Thần, vậy về sau chị gái đó sẽ thường thường đến chơi. Em có đồng ý không?"

Thường thường đến chơi?...... Điều này thì không sao. Quan trọng là...... "Anh hai vẫn ở cùng Thần Thần chứ?" Hai tay lại tiếp tục ôm cổ Quý Tiêu Dương. Chị gái xinh đẹp kia tới hay không không quan trọng, quan trọng là anh hai có thể ở cùng cậu hay không......

"Đương nhiên. Anh hai vẫn ở bên Thần Thần. Không buông tay" Dùng mặt mình nhẹ nhàng cọ cọ hai má Thần Thần. Khoảng cách gần như vậy có thể ngửi được mùi sữa nhàn nhạt trên người Thần Thần. Ngửi nhiều năm như vậy cũng không ngán, ngược lại càng ngửi càng thích......

"Nga. Vậy được!" Chỉ cần anh hai ở bên cậu là tốt rồi. Cậu chỉ để ý đến chuyện này.

"Thần Thần thực ngoan!" Nhẹ nghiêng đầu, hôn một cái lên mặt Quý Thần Quang.

Quý Thần Quang được hôn nhẹ, đôi mắt cười sáng như trăng rằm, bộ dáng thực khả ái.

Quý Tiêu Dương nghiêng mặt nhìn Thần Thần trong lòng. Trên khóe miệng tất cả là tươi cười vui vẻ, đáy mắt tràn đầy sủng nịch mà hắn không nhận ra. Thần Thần của hắn thật là đẹp! "Thần Thần, em thật là đẹp" Có chút thất thần vươn tay sờ sờ khóe mắt Quý Thần Quang. Nụ cười của Thần Thần, khả ái và đơn thuần. Làm lòng hắn tràn đầy cảm giác ấm áp thoải mái. Vào thời điểm này những mệt mỏi đều biến mất.

"Anh hai cũng thật là đẹp!" Khóe mắt Quý Thần Quang cong cong, khóe miệng giơ lên. Bộ dáng nhu thuận kia làm lòng Quý Tiêu Dương sinh ra một cảm giác ngứa ngáy. Rất muốn xoa nắn Thần Thần......

Không suy nghĩ nhiều liền vươn tay nhéo nhéo mặt Quý Thần Quang. Thật là thoải mái...... Từ nhỏ đến lớn, cảm giác này càng nhéo càng thấy thích...... Bất quá vẫn cảm thấy trên mặt Thần Thần thiếu thịt.

"Thần Thần, trưa nay phải ăn hai bát cơm biết không?" Nhẹ nhàng nhéo một chút, Quý Tiêu Dương liền buông tay.

Vừa nghe lời này, miệng cười của Quý Thần Quang liền biến thành khuôn mặt khổ qua (mướp đắng) "Không phải nói là một bát sao?......" Ngay cả một bát cậu cũng không muốn ăn......

"Ngoan, ăn hai bát cơm anh hai sẽ cho em một cái hôn nhẹ đặc biệt!" Không biết vì sao khi Quý Tiêu Dương nói những lời này trong đầu liền hiện lên cảnh vừa rồi Thần Thần hôn lên miệng hắn...... Có phải hay không có thể vói đầu lưỡi vào bên trong?...... Cái loại cảm giác này...... Hắn thích!

"Được ạ!" Nghe được hai chữ hôn nhẹ. Trên mặt Quý Thần Quang lóe lên tia sáng kỳ dị, cho tới nay anh hai chính là chỉ nhẹ nhàng thơm cậu.

Nụ hôn đặc biệt...... Sẽ là nụ hôn như thế nào?......  

  Chương 52: Nụ Hôn Đặc Biệt!  

  Quý Thần Quang ngồi ở trước bàn làm việc, cằm đặt trên bàn, đôi mắt to tròn lóe sáng, nhìn không chớp mắt Quý Tiêu Dương đang vùi đầu xem văn kiện.

Anh trai cậu, hảo đẹp...... Cậu thích nụ cười của anh hai, rất rất thích! Thực ấm áp, giống như ánh mặt trời vậy. Càng nhìn càng thích, không tự giác vươn tay chọc chọc khóe miệng Quý Tiêu Dương. Môi chu lên. Anh hai sao không nở nụ cười......

"Thần Thần!" Cảm giác được Quý Thần Quang chọc khóe miệng mình, Quý Tiêu Dương từ sau đống văn kiện ngẩng đầu lên, vươn tay vuốt tóc Quý Thần Quang "Thần Thần ngoan, đợi lát nữa anh hai đưa em đi chơi!"

Nga...... Thu hồi tay, Quý Thần Quang nhìn anh hai nhếch khóe miệng, miệng mình cũng nhếch theo. Anh hai tức giận!...... Cậu biết, thời điểm anh hai tức giận sẽ mím môi, mi tâm sẽ nhẹ nhăn lại, đôi mắt đen sẽ lóe sáng. Không biết anh hai đang tức giận cái gì? Đầu hơi nghiêng nghiêng, lại là mấy cái này...... Tất cả đều là những con số, cậu không thích xem mấy cái này. Thực đau đầu......

Có phải hay không bởi vì mỗi ngày đều phải xem mấy cái này nên anh hai mới tức giận? Quý Thần Quang đứng lên, ánh mắt nhanh như chớp đảo quanh một vòng. Cậu sẽ pha cà phê cho anh hai! Anh hai có nói qua cái đó có thể nâng cao tinh thần! Nghĩ đến là đi ngay, Quý Thần Quang nhẹ nhàng đi đến gian phòng nghỉ, hơi ngẩn ra một chút, trong đầu nghĩ lại quy trình anh hai pha cà phê.

Sau khi làm xong, Quý Thần Quang thử nếm một chút...... Cái mũi lập tức nhăn lại, thật đắng...... Không được, phải cho thêm sữa. Vươn tay bỏ thêm hai thìa sữa. Khuấy đều, cầm lấy thìa ở một bên, lại múc một thìa nếm thử. Chép miệng, ân, cần thêm một chút sữa nữa. Không đủ ngọt...... Hung hăng bỏ thêm hai thìa nữa. Quấy đều. Ngửi mùi cà phê nồng đạp, khóe miệng loan loan, hảo khả ái. Ân, được rồi!

Bưng cà phê vừa pha ra khỏi phòng nghỉ, nhẹ nhàng đặt trước mặt Quý Tiêu Dương. Lại một lần nữa ngồi xuống ghế chống cằm nhìn Quý Tiêu Dương đang vùi đầu làm việc. Không biết anh hai có thích uống hay không?......

Dù sao Thần Thần cũng thích uống. Ngọt ngọt, thơm thơm, uống thật ngon...... Anh hai hẳn là cũng sẽ thích! Đôi mắt cười của Quý Thần Quang cong cong, khóe miệng khẽ nhếch, hai lúm đồng tiền nhỏ cũng xuất hiện. Thoạt nhìn có một loại cảm giác ấm áp, xinh đẹp.

Quý Tiêu Dương cuối cùng cũng hoàn thành văn kiện khó nhằn nhất, ngẩng đầu liền thấy đôi mắt to tròn của Quý Thần Quang híp lại, cười như trăng rằm, trong đôi mắt tràn đầy tinh thần lưu chuyển nồng đậm ánh sáng trong suốt, khóe miệng khẽ cười, hai lúm đồng tiền lúc ẩn lúc hiện. Nhất thời mọi mỏi mệt liền trở thành hư không, trong lòng tràn đầy sự ấm áp. Thần Thần của hắn, hảo khả ái, nhất là hiện tại, cứ như vậy lẳng lặng cười đem lại cảm giác thật là đẹp. Hắn rõ ràng nghe được tiếng tim mình đập ngày càng nhanh.

"Anh hai!" Thấy Quý Tiêu Dương nhìn mình, khóe miệng lại một lần nữa tươi cười. Quý Thần Quang biết anh hai cậu đã không còn cảm xúc không vui.

"Thần Thần buồn chán sao?" Nguyên bản muốn ôm Quý Thần Quang vào lòng, lại phát hiện cậu đang ngồi đối diện với mình, ở giữa là bàn làm việc. Quý Tiêu Dương tự nhiên vươn tay ra với Quý Thần Quang "Đến đây nào Thần Thần, để cho anh hai ôm em một cái!"

Quý Thần Quang vui vẻ chui vào lòng Quý Tiêu Dương, trong lòng cũng hớn hở. Anh hai hẳn là làm việc xong rồi...... Nhìn đến cà phê do chính mình tự tay pha, nụ cười trên môi càng thêm đẹp "Anh hai uống cà phê đi, Thần Thần vừa pha đó." Vươn tay đem cà phê đặt vào tay Quý Tiêu Dương "Vừa vặn vẫn còn ấm."

"Thần Thần thực ngoan!" Quý Tiêu Dương cầm cốc cà phê, ý cười trên mặt càng thêm sâu. Cúi đầu hôn nhẹ lên môi Quý Thần Quang. Sau đó nhấp một ngụm cà phê, ánh mắt mang ý cười hiện lên một tia bất đắc dĩ...... Hảo ngọt, quá là ngọt...... Thần Thần thích ăn đồ ngọt, ngay cả pha cà phê cũng như vậy.

"Anh hai, uống ngon không?" Quý Thần Quang trông mong nhìn biểu tình trên mặt Quý Tiêu Dương. Lần đầu tiên pha cà phê, có chút khẩn trương......

"Thần Thần pha thì đương nhiên là uống ngon rồi!" Nuốt nước miếng, uống một ngụm hết cốc cà phê, nhanh chóng nuốt vào. Rất ngọt, có chút buồn nôn...... Thật không biết tiểu gia hỏa Thần Thần này sao lại thích ăn ngọt như vậy.

Quý Thần Quang nhìn động tác vội vàng của Quý Tiêu Dương, cười toe toét "Anh hai, có phải còn muốn uống nữa không? Thần Thần có thể đi pha!" Nói xong liền cầm theo cái chén chuẩn bị đi đến phòng nghỉ.

Quý Tiêu Dương vừa nghe câu này của Quý Thần Quang, nhanh chóng đem người ôm vào trong ngực. Còn uống sao...... Hắn hiện tại cảm giác như miệng mình đang ngậm mười viên đường "Uống một chén là ổn rồi. Anh hai cảm giác hiện tại tinh thần tốt lắm!" Mới nói hết một câu mà cảm giác thực khát......

"Ân. Anh hai, về sau Thần Thần sẽ thường xuyên pha cà phê cho anh!" Ngẩng đầu nhìn Quý Tiêu Dương, Quý Thần Quang lớn tiếng nói. Trên mặt lộ vẻ cười đắc ý. Cậu cũng có thể vì anh hai mà làm việc vặt......

Ách...... Quý Tiêu Dương đột nhiên cảm giác như miệng mình đang biểu tình...... Mỗi ngày đều uống cà phê ngọt như vậy! Thật là một loại dày vò...... "Được!" Nhìn gương mặt cao hứng của Thần Thần trong lòng mình, Quý Tiêu Dương cuối cùng vẫn là đầu hàng. Quên đi, Thần Thần cao hứng là tốt rồi. Chính mình chậm rãi là quen thôi!

"Anh hai" Quý Thần Quang đột nhiên cúi đầu giống như đang ngượng ngùng. Trên lỗ tai nho nhỏ xuất hiện màu đỏ......

"Làm sao vậy?" Quý Tiêu Dương vươn tay vuốt tóc Quý Thần Quang. Tay kia thì nâng đầu của cậu lên. Bộ dáng thẹn thùng của Thần Thần rất ít khi thấy. Thật là đẹp! Quý Tiêu Dương không tự giác liền cúi đầu dùng cái mũi của mình cọ cọ lên hai má mềm mềm nộn nộn của Quý Thần Quang. Thật là thoải mái......

"Khi nào thì ăn cơm ạ?" Ngập ngừng một hồi Quý Thần Quang mới nói một câu hoàn chỉnh.

"Thần Thần, em đói bụng sao?" Trong lòng hiện lên lo lắng, đây là lần đầu tiên Thần Thần chủ động đòi ăn cơm. Sẽ không phải là quá đói bụng đi...... Chính mình vội vàng làm việc mà không chú ý đến Thần Thần...... "Buổi sáng có đóng gói điểm tâm ngọt đem về đó. Thần Thần đói bụng thì ăn trước đi!"

"Không phải!" Quý Thần Quang lắc đầu, đôi mắt sáng trong suốt nhìn Quý Tiêu Dương "Thần Thần nghĩ đến nụ hôn đặc biệt mà anh hai nói......"

Ách...... Nghe câu nói này, Quý Tiêu Dương trong một khoảng thời gian ngắn vẫn không phản ứng lại được. Mười giây qua đi mới cười lớn, vuốt tóc Thần Thần trong lòng. Thần Thần của hắn thực khả ái......

"Anh hai, anh cười gì vậy?" Anh hai đột nhiên trở nên vui vẻ là vì cái gì?...... Mình phải nhớ chuyện đó để chờ đến lúc anh hai không vui sẽ lấy ra để làm cho anh hai vui vẻ trở lại!

"Không, Thần Thần nhà anh thật đáng yêu!" Ngừng cười, ôm chặt lấy Quý Thần Quang trong lòng.

Thần Thần, khả ái? Là cái gì?...... Không hiểu. Trước cứ để qua một bên đã, cậu còn có chuyện quan trọng hơn "Anh hai, khi nào thì ăn cơm?" Kỳ thật là cậu cũng đòi bụng. Thời điểm đói bụng sẽ thực dễ dàng ăn hai bát cơm! Ăn xong rồi anh hai sẽ cho cậu một nụ hôn đặc biệt......

Khi nhìn thấy trên mặt Thần Thần lóe lên một loại mộng ảo, Quý Tiêu Dương rút cục nhịn không được, cúi đầu, môi cơ hồ dán lên môi Quý Thần Quang "Thần Thần, em đang nghĩ đến chuyện đó sao?"

Đột nhiên cảm giác được một luồng nhiệt khí phun lên mặt mình, là mùi của anh hai. Quý Thần Quang lấy lại tinh thần, thấy được Quý Tiêu Dương đang gần trong gang tấc liền lập tức vươn hai tay ôm cổ hắn "Ân!" Tươi cười trên mặt thực ngọt cùng chờ mong!

Quý Tiêu Dương nhất thời cảm giác trong cơ thể trào ra một luồng nhiệt. Giây tiếp theo liền gắt gao chế trụ đầu Quý Thần Quang, môi ngậm lấy môi Quý Thần Quang, dần dần trằn trọc xâm nhập......

Thời gian trôi qua, gần nửa phút sau Quý Tiêu Dương mới thở hổn hển buông Quý Thần Quang ra. Mắt thấy hai má trắng nõn của Thần Thần đã nhiễm một màu đỏ tươi đẹp. Môi có chút sưng đỏ khẽ nhếch lên đang từng ngụm từng ngụm hít thở. Trong đôi mắt to tròn đong đầy hơi nước.

Quý Tiêu Dương vươn đầu lưỡi liếm liếm môi. Thực ngọt. Không biết có phải do cà phê vừa uống hay không...... Hắn đột nhiên cảm giác miệng khô lưỡi khô. Quý Tiêu Dương mơ hồ cảm thấy chuyện mình làm với Thần Thần đã vượt qua tình cảm anh em. Bất quá lại không biết nên nói nó là vì cái gì......

Từ nhỏ đến lớn, Thần Thần luôn ở bên cạnh hắn. Trước kia như thế, hiện tại cũng vậy, mà về sau cũng thế. Cái ý tưởng này đã khắc sau ở trong đầu hắn. Cho dù thông minh như Quý Tiêu Dương cũng có lúc không thể lý giải. Luôn cho rằng đây là chuyện đương nhiên, cũng giống như chuyện trước kia hắn ôm Thần Thần là chuyện bình thường. Hắn cùng Thần Thần ngủ cũng là đương nhiên. Bọn họ ở bên nhau, không rời xa nhau, đó là chuyện đúng. Nhưng bởi vì sao?......

Là vì cái gì?......

Quý Tiêu Dương ngơ ngác nghĩ. Là vì cái gì?...... Chính mình cũng không nghĩ ra. Là tình anh em sao? Nhưng là hắn đã thấy qua rất nhiều anh em, bọn họ đều không có thân mật như vậy! Kia là vì cái gì?......  

  Chương 53: Cùng Nhau Ăn Cơm.  

 Trong đầu đột nhiên lóe lên một câu, mang theo thanh âm non nớt: Thần Thần là Thần Thần của anh hai......

Đúng rồi. Chính là như vậy. Bởi vì Thần Thần là của hắn! Không có gì gọi là hứa hẹn. Từ ngày Thần Thần sinh ra đã vậy, Thần Thần là của Quý Tiêu Dương hắn!

"Anh hai!" Quý Thần Quang gọi. Có chút nghi hoặc nhìn Quý Tiêu Dương. Anh hai như thế nào một lúc nhíu mày, một lúc thở dài, một lúc suy nghĩ sâu xa, hiện tại lại đột nhiên trở nên cao hứng......

"Thần Thần, em là của anh hai!" Lấy lại tinh thần, Quý Tiêu Dương gắt gao ôm Quý Thần Quang vào trong ngực, trong mắt tràn đầy kiên định.

Quý Thần Quang nhìn anh hai có những biểu hiện kỳ lạ, chớp chớp mắt "Thần Thần vốn là của anh hai!" Nói như thể đó là chuyện đương nhiên.

"Thần Thần, thực ngoan!" Chính tai nghe được những lời này của Quý Thần Quang. Quý Tiêu Dương cảm giác được nội tâm mình có một loại thỏa mãn chưa tùng có. Khóe miệng cười càng thêm sâu, đáy mắt ôn nhu càng thêm thâm thúy. Con ngươi đen láy liếc một cái hiện rõ sự thâm tình!

Quý Thần Quang không hiểu gì cả, chỉ biết là ánh mắt của anh hai hôm nay đặc biệt xinh đẹp, giống như đang phát sáng vậy. Thật đẹp! Nhìn anh hai cao hứng, cậu cũng cao hứng theo. Khóe mắt cong cong, khóe miệng nhếch lên, làm cho người ta thấy được một loại cảm giác đặc biệt nhu thuận khả ái. Thật muốn hung hăng ôm vào trong lòng rồi xoa nắn yêu thương.

Hai anh em cứ như vậy im lặng ở trong phòng gắt gao ôm nhau, cọ cọ mặt, hôn nhẹ lên miệng. Không khí ấm áp làm cho đáy lòng người ta sinh ra loại cảm giác hạnh phúc giống như khi nhìn thấy hai anh em này ở bên nhau chính là một chuyện thực sự rất hạnh phúc! Khóe miệng không nhịn được nhếch lên nhẹ cười. Một nụ cười chân thành phát ra từ tâm khảm.

Hình ảnh tốt đẹp như vậy diễn ra ước chừng tám phút thì đột nhiên vang lên tiếng chuông điện thoại, kéo hai anh em trở về hiện thực.

"Thần Thần, anh hai nghe điện thoại một chút!" Vươn tay vuốt tóc Quý Thần Quang, Quý Tiêu Dương lấy điện thoại ra, nhìn thoáng qua. Là Ngô Tĩnh......

Quý Thần Quang có chút mất hứng. Vừa mới rồi anh hai chuẩn bị hôn nhẹ cậu...... Lại bị cái điện thoại này quấy rầy...... Cúi đầu nghịch ngón tay. Thật vất vả mới được anh hai hôn nhẹ. Không phải hôn nhẹ giống như trước kia, mà là có thể cùng đầu lưỡi của anh hai quấn lấy cùng một chỗ. Cậu rất thích!

"Thần Thần, nghĩ đến cái gì vậy? Mặt em đỏ hết lên rồi!" Quý Tiêu Dương ngắt điện thoại. Vươn tay nhéo nhéo hai má đỏ ửng của Quý Thần Quang. Mềm mềm, nộn nộn, thật là thoải mái!

"Không, không có gì!" Ánh mắt Quý Thần Quang có điểm né tránh. Cậu sẽ không nói cho anh hai biết là cậu đang nghĩ đến nụ hôn vừa rồi với anh hai......

"Thần Thần, chị gái lúc nãy gọi điện thoại đến. Hẹn chúng ta cùng đi ăn cơm. Em có muốn đi không?" Quý Tiêu Dương dùng ngón trỏ nhẹ nâng cằm Quý Thần Quang lên, để cho cậu ngẩng đầu nhìn thẳng vào mình.

"Chị gái nào ạ?......" Rõ ràng là vẫn chưa phản ứng lại được...... Suy nghĩ vẫn đang dừng lại ở nụ hôn vừa rồi......

Nhìn vẻ mặt mờ mịt của Quý Thần Quang, Quý Tiêu Dương thực sự là dở khóc dở cười, rõ ràng là vừa mới gặp mặt mà Thần Thần cư nhiên lại quên nhanh như vậy "Chính là chị gái xinh đẹp mà chúng ta gặp ở Thiên Tinh."

"Nga......" Thanh âm kéo dài. Là chị gái có nụ cười kỳ lạ......

"Thế nào? Thần Thần có muốn đi không?" Nhìn Thần Thần giống như là không muốn đi, trong lòng Quý Tiêu Dương nổi lên nghi vấn. Không phải Thần Thần thích Ngô Tĩnh sao?

"Đi. Em đói bụng rồi!" Là thật sự đói bụng! Quý Thần Quang vươn tay sờ sờ bụng mình. "Anh hai, chị gái ấy hẹn ăn cơm ở chỗ nào vậy?" Cậu muốn đi Hương Hương Quán...... Ở đó có thật là nhiều món ngon!

"Thần Thần muốn ăn ở đâu?" Nhìn vẻ mặt tham ăn của Quý Thần Quang, Quý Tiêu Dương chỉ biết Thần Thần của hắn khẳng định là muốn đi Hương Hương Quán. Ở đó có vài món điểm tâm ngọt tương đối ngon, hơn nữa vài loại canh ở đó cũng lấy vị ngọt làm chủ đạo!

"Hương Hương Quán!" Vừa nghe câu hỏi của anh hai, Quý Thần Quang không chút nghĩ ngợi liền nói ra tên quán! Hôm nay còn phải ăn hai bát cơm! Ở Hương Hương Quán đồ ăn hầu hết đều có vị ngọt! Như vậy cậu có thể ăn hết sạch hai bát. Cậu ăn xong rồi thì có phải hay không anh hai sẽ lại hôn cậu?......

Quý Tiêu Dương không biết được cái đầu nhỏ của Quý Thần Quang đang tính toán cái gì. Nếu biết được khẳng định là sẽ dở khóc dở cười! Sau đó, gắt gao ôm vào trong ngực xoa xoa nắn nắn. Thần Thần của hắn thực khả ái......

"Đi. Hôm nay chúng ta đi Hương Hương Quán." Dắt tay Quý Thần Quang, Quý Tiêu Dương ra khỏi văn phòng. Đi đến bãi đỗ xe, để cho Quý Thần Quang ngồi vào trong xe trước rồi mới gọi điện thoại nói cho Ngô Tĩnh biết địa điểm ăn cơm là Hương Hương Quán!

Mười một rưỡi, Quý Tiêu Dương cùng Quý Thần Quang vẫn như cũ ngồi trong phòng ăn riêng.

"Thần Thần, em muốn ăn cái gì thì gọi đi! Nhớ kỹ là em đã đáp ứng anh hai là sẽ ăn hai bát cơm!" Quý Tiêu Dương giơ hai ngón tay, đáy mắt mang theo sủng nịch, khóe miệng hàm chứa ôn nhu, nhẹ thổi vào cái mũi của Quý Thần Quang.

Ngô Tĩnh vừa vào cửa liền thấy một màn này, mày khẽ nhăn lại. Quý Tiêu Dương cùng em trai hắn có phải hay không thân mật quá mức?...... Động tác này rõ ràng là của những đôi tình nhân!

"Ân. Anh hai, Thần Thần ăn hết hai bát cơm rồi anh có thể cho Thần Thần một cái hôn nhẹ được không?" Quý Thần Quang ngẩng đầu, đôi mắt to tròn hiện lên sự nghi vấn cùng chờ mong.

"Được. Thần Thần nếu thật sự có thể ăn hai bát cơm! Anh hai liền cho em một cái hôn nhẹ!" Cúi đầu hôn một cái lên gương mặt của Quý Thần Quang. Thần Thần của hắn, thực khả ái......

Ngô Tĩnh nhìn động tác của Quý Tiêu Dương, môi hơi nhếch lên. Này...... Có phải hay không là thân thiết quá mức?...... Cô biết nhiều cặp anh em như vậy cũng chưa từng thấy bọn họ quá thân mật. Cũng sẽ không xuất hiện loại tình huống này. Như thế nào luôn có cảm giác, hai người này nếu nói là anh em, không bằng nói là tình nhân còn chuẩn xác hơn.

Ý niệm này chợt vụt qua đầu Ngô Tĩnh, cô nhếch đôi môi đã trắng bệch...... Sẽ không. Khẳng định là do mình suy nghĩ nhiều! Quý Tiêu Dương đau sủng em trai của mình từ nhỏ đến lớn là chuyện mà tất cả mọi người đều biết. Có khả năng là bởi vì Quý Thần Quang bị thiểu năng cho nên mới có thể thương nó như vậy! Hẳn là như vậy, không sai được! Ngô Tĩnh nhẹ nắm tay thành quyền. Ổn định cảm xúc kinh ngạc của mình, trưng ra một nụ cười hoàn mỹ nhất. Đẩy cửa đi vào!

"Đã tới chậm rồi. Thật xin lỗi!" Đến ngồi xuống bên cạnh Quý Tiêu Dương, mắt nhìn về phía Quý Thần Quang "Thần Thần, em muốn ăn món gì?"

Quý Thần Quang phát hiện, chị gái xinh đẹp này cười càng ngày càng quái......  

  Chương 54: Thần Thần Là Để Anh Hai Gọi......  

  "Em đã gọi xong rồi!" Quý Thần Quang nói với Ngô Tĩnh. Cậu cảm giác chị gái xinh đẹp này, ân...... Có điểm kỳ lạ. Không quá thích......

Nghe Quý Thần Quang trả lời thẳng như vậy, Ngô Tĩnh không phản ứng lại được......

"Thần Thần khi nói chuyện rất ngay thẳng!" Quý Tiêu Dương cũng nhìn ra được Ngô Tĩnh mất tự nhiên, mỉm cười giải thích "Cô muốn ăn cái gì thì gọi đi." Đem thực đơn đăt trước mặt Ngô Tĩnh, khóe miệng Quý Tiêu Dương mang theo nụ cười nhợt nhạt, phi thường tao nhã tuấn dật.

Trên mặt Ngô Tĩnh đang là biểu tình xấu hổ, vừa nghe được câu nói của Quý Tiêu Dương liền biến mất. Khóe miệng lại một lần nữa bày ra nụ cười nhẹ nhàng ôn nhu. Nhìn về phía Quý Thần Quang, đáy mắt là ý cười "Tính tình Thần Thần thật tốt! Nếu hai người đã gọi rồi thì thôi. Em cũng không kén ăn!"

Quý Tiêu Dương nghe được lời nói của Ngô Tĩnh, ngẩng đầu nhìn thoáng qua cô. Khóe miệng cười dần dần sâu hơn. Thần Thần đối với thức ăn thực kén chọn. Cho nên tạo nên thói quen cái gì cũng đều ăn được của hắn, hiện tại Ngô Tĩnh cũng là một người tùy tính, như thế thật tốt "Tôi đối với việc ăn uống cũng không kén chọn. Bất quá Thần Thần thì lại rất kén chọn." Câu cuối cùng mang theo sự sủng nịch rõ ràng.

Ngô Tĩnh cảm giác được ánh mắt Quý Tiêu Dương đặt trên người mình, nụ cười ôn nhu tăng thêm vài phần ngọt ngào. Ánh mắt nhìn về phía Quý Tiêu Dương tràn ngập tình yêu "Trẻ con bình thường đều vậy." Thanh âm nhẹ nhàng thực ôn nhu. Xem ra bên ngoài nói không sai, Quý Thần Quang đích thật là bảo bối của Quý Tiêu Dương. Ngay cả ngữ khí khi nói chuyện cũng không giống nhau.

Trong đầu Quý Tiêu Dương đột nhiên lóe lên bốn chữ. Ôn nhu hào phóng! Ngô Tĩnh này thật sự là một cô gái tốt. Xem ra ông nội nói rất đúng!

Quý Thần Quang nhìn bộ dáng anh hai cùng chị gái xinh đẹp nói chuyện, miệng chu lên. Cúi đầu lắc lắc đầu ngón tay của mình. Anh hai cười với chị gái xinh đẹp...... Cậu mất hứng!

"Em quên mất, hai ngày trước có người bạn đi Pháp chơi có mang về cho em mấy hộp socola. Em nghe nói Thần Thần rất thích ăn socola nên cố ý mang hai hộp theo." Ngô Tĩnh cầm trong tay hai hộp socola đưa tới trước mặt Quý Thần Quang "Thần Thần, đây là socola Truffers, tuy rằng hình dáng không đẹp lắm nhưng ăn lại mềm xốp, hương vị cũng thơm. Ăn ngon lắm, em nếm thử xem có thích không?"

Quý Thần Quang ngẩng đầu nhìn socola trong tay Ngô Tĩnh. Cậu biết cái này, anh hai cũng đã mua cho cậu rất nhiều. Cậu thực thích ăn...... Nhưng là không biết vì cái gì, hôm nay nhìn đến chị gái xinh đẹp này đưa cho, cậu lại không thích...... Lại lần nữa cúi đầu nghịch ngón tay mình.

Ách...... Ngô Tĩnh nhìn Quý Thần Quang không chớp mắt. Đáy mắt hiện lên tia không kiên nhẫn. Loại socola này là loại nổi tiếng ở Pháp, giá rất đắt nhưng xem ra Quý Thần Quang lại không thích...... Nếu không phải vì Quý Tiêu Dương, cô cũng không đem socola này đến tặng cho Quý Thần Quang đâu vì cô cũng thích ăn loại socola này! Tâm tư Ngô Tĩnh trong nháy mắt trăm biến vạn chuyển. Nhưng biểu tình trên mặt vẫn là vẻ cười đoan trang ôn nhu "Thần Thần không thích socola này sao? Hương vị thật sự là rất ngon nga" Giọng nói mang theo ngữ khí muốn chọc cười trẻ con.

"Em đã nếm qua rồi, anh hai đã từng mua thiệt nhiều!" Quý Thần Quang ngẩng đầu nhìn Ngô Tĩnh, thanh âm thản nhiên không lớn cũng không nhỏ.

"Ngô Tĩnh, Thần Thần hẳn là đang đói bụng, tính tình có điểm nóng nảy. Không có việc gì, socola này em ấy rất thích ăn, tôi cũng từng mua cho em ấy rất nhiều!" Quý Tiêu Dương mỉm cười nhận socola đặt sang một bên.

Ngô Tĩnh một lần nữa ngồi lại lên ghế, hình như ẩn ẩn thở dài nhẹ nhõm. Tươi cười rạng rỡ nhìn về phía Quý Tiêu Dương "May là Thần Thần thích. Em còn thực sợ là đã chọn sai quà tặng. Em rất thích Thần Thần! Thật sự là một đứa bé ngoan! Nhìn khả ái lại như thuận!"

Quý Tiêu Dương nghe được Ngô Tĩnh khen Quý Thần Quang, ý cười trên mặt sâu thêm vài phần. Trong lòng cảm thấy mỹ mãn. Đang chuẩn bị nói chuyện thì Quý Thần Quang đột nhiên mở miệng, thanh âm có điểm to cùng có chút bén nhọn "Thần Thần là để anh hai gọi!"

Ngô Tĩnh có chút ngoài ý muốn nhìn về phía Quý Thần Quang "Thần Thần, làm sao vậy?"

"Tôi nói: Thần Thần là để anh hai gọi. Chị không được gọi!: Nói xong liền rời khỏi ghế, trực tiếp chui vào lòng Quý Tiêu Dương, gắt gao ôm lấy hắn. Thần Thần là để anh hai gọi! Không để cho người này gọi......

Sắc mặt Ngô Tĩnh nhất thời trở nên khó coi......

Quý Tiêu Dương cũng trong thời gian nhắn không phản ứng lại được. Hôm nay Thần Thần giống như có điểm kỳ lạ...... Vừa rồi ở văn phòng không phải Thần Thần nói thích Ngô Tĩnh sao? Như thế nào hiện tại giống như lại không thích...... Đây là có chuyện gì?

"Cái kia...... Tiêu Dương...... Em......" Ngô Tĩnh ấp úng, không biết phải làm sao.

Nghe lời nói của Ngô Tĩnh, Quý Tiêu Dương lấy lại tinh thần, trên mặt cũng có chút xấu hổ, bất quá trong nháy mắt liền biến mất "Ngô Tĩnh, đừng để trong lòng. Thần Thần đối với xưng hô này đặc biệt cố chấp. Lúc còn nhỏ Khúc An cũng từng bị em ấy nói qua! Em ấy buộc Khúc An phải đổi giọng gọi em ấy là Thần Quang!"

Nge Quý Tiêu Dương giải thích, Ngô Tĩnh nở nụ cười, không nhìn được đưa tay che miệng mình "Thần Quang, thật sự là rất khả ái!"

Quý Thần Quang này, không nghĩ tới tính tình lại khó thu phục như vậy, cô cũng không có nhiều kiên nhẫn để đặt trên người nó...... Nếu không phải vì QúyTiêu Dương thì cô cũng mặc kệ nó!

  Chương 55: Ai Cũng Không Được Tranh!  

  Đúng lúc này thì người phục vụ đưa đồ ăn vào phòng, đặt từng món lên bàn "Xin mời thưởng thức!" Nhẹ xoay người, phục vụ ra khỏi phòng.

"Thần Thần, có thể ăn cơm rồi!" Quý Tiêu Dương cúi đầu, nhẹ vuốt tóc Quý Thần Quang, thấp giọng nói bên tai cậu.

Ngô Tĩnh ngồi ở một bên nhìn thấy, mày khẽ nhăn. Lại nữa rồi...... Hai anh em nhà này sao có thể thân thiết như vậy?...... Này căn bản chính là...... Hai tay ở dưới bàn nắm chặt!

"Em không muốn ăn!" Mất hứng...... Không muốn ăn...... Anh hai cười với người khác, không để ý đến cậu. Thần Thần tức giận! Hậu quả rất nghiêm trọng......

"Thần Thần ngoan, em đã đáp ứng anh hai là trưa nay sẽ ăn hai bát cơm mà!" Thần Thần làm sao vậy?...... Sao đột nhiên lại tức giận? Là vì cách gọi của Ngô Tĩnh sao? Hẳn là không đến mức đó...... Thần Thần của hắn sẽ không nhỏ mọn như vậy.

Quý Thần Quang vừa nghe lời này của Quý Tiêu Dương, thân thể hơi cứng lại. Một lát sau mới mở miệng nói chuyện "Thần Thần ăn hai bát cơm, anh hai phải cho Thần Thần hai cái hôn nhẹ!"

Ách...... Quý Tiêu Dương nhất thời dở khóc dở cười. Tiểu gia hoa Thần Thần này còn học được cách cò kè mặc cả "Được. Bất quá Thần Thần phải ăn hết hai bát cơm!" Quên đi, chỉ cần Thần Thần chịu ăn cơm là tốt rồi. Hơn nữa lại là hôn nhẹ...... Hắn phi thường vui! Khóe miệng không tự giác hiện lên một nụ cười giảo hoạt.

Ánh mắt Ngô Tĩnh vẫn như trước không dấu vết trộm nhìn Quý Tiêu Dương, lúc này cũng phát hiện nụ cười của hắn...... Trong lòng có điểm kinh ngạc. Quý Thần Quang nói hôn nhẹ là sao?...... Như thế nào cô lại có cảm giác giống như Tiêu Dương cũng phi thường thích? Là cảm giác của cô sai rồi sao?

"Được ạ!" Nhận được lời khẳng định của anh hai, QUý Thần Quang lập tức trở lại ghế của mình. Bưng bát cơm nhìn về phía Quý Tiêu Dương "Anh hai, Thần Thần bắt đầu ăn cơm." Nói xong liền cầm đũa gắp những món mà mình thích chậm rãi ăn.

Đáy mắt Quý Tiêu Dương hàm chứa nồng đậm sủng ái nhìn Quý Thần Quang, sau đó mới quay đầu nhìn về phía Ngô Tĩnh "Nguyên lai là do Thần Thần thật sự đói bụng. Ngô Tĩnh, chúng ta cũng bắt đầu ăn đi!"

"Ân." Khóe miệng cười của Ngô Tĩnh có điểm không nhịn được. Thức ăn trên bàn cư nhiêu có hơn phân nửa là đồ ngọt......

"Thần Thần thích ăn ngọt!" Thấy Ngô Tĩnh cầm đũa không biết nên gắp cái gì, Quý Tiêu Dương ngẩng đầu, ánh mắt mang theo xin lỗi "Gọi thêm vài món nữa đi! Cô thích ăn cái gì?" Cầm thực đơn bên cạnh. Mấy năm hắn cũng đã có thói quen, không phải là đồ ăn quá ngọt thì hắn vẫn ăn được!

"Không sao đâu. Kỳ thật em cũng thích ăn đồ ngọt. Chính là hơi ngạc nhiên khi Thần Quang là con trai mà cũng thích ăn đồ ngọt như vậy" Ngô Tĩnh tao nhã cắn một miếng thức ăn, cứng rắn nhịn xuống cảm giác buồn nôn trong lòng. Quý Thần Quang này còn, còn, thật đúng là...... Như thế nào lại giống một cô bé như vậy. Ngay cả ăn bình thường cũng ngọt như vậy...... Cô chán ghét đồ ngọt, thích ăn cay! Ngô Tĩnh nhất thời cảm giác được bữa cơm này có bao nhiêu gian nan......

"Này cũng là do tôi. Lúc Thần Thần còn nhỏ thường cho em ấy ăn đồ ngọt nên mới tạo nên thói quen này của em ấy!" Quý Tiêu Dương bật cười.

"Tiêu Dương, anh đối với Thần Quang thật tốt!" Ánh mắt Ngô Tĩnh không dấu vết đảo một vòng quanh bàn ăn, rốt cục thấy được một đĩa cá sốt chua ngọt. Món này cô cũng khá thích. Nhanh chóng gắp một miếng cho vào miệng để đẩy lui cảm giác ghê tởm vừa rồi!

"Ân. Thần Thần là bảo bối của tôi!" Quý Tiêu Dương nhìn động tác của Ngô Tĩnh, thản nhiên nói một câu. Ánh mắt ôn nhu nhìn về phía Quý Thần Quang đang chăm chú ăn. Ân, xem ra cô ấy là thật sự thích đồ ăn ngọt. Như vậy rất tốt. Đặt thực đơn trong tay sang một bên.

Ách......

Ngô Tĩnh chuẩn bị nuốt đồ ăn, đột nhiên nghe được câu nói của Quý Tiêu Dương. Không phản ứng lại được liền bị sặc...... "Khụ, khụ...... " Trong phòng nhất thời vang lên tiếng ho khan kịch liệt!

Quý Tiêu Dương nhanh chóng đứng lên lấy một cốc nước đặt vào tay Ngô Tĩnh, rút giấy ăn trên bàn đưa đến trước mặt cô "Ngô Tĩnh, cô không sao chứ? Sao đột nhiên lại bị sặc?"

"Không. Không sao. Xin lỗi anh!" Ngô Tĩnh tiếp nhận giấy ăn. Gương mặt trắng nõn hơi hơi hồng. Bảo bối?...... Anh em cũng sẽ có loại xưng hô này sao?......

"Không có gì. Uống ngụm nước đi! Cảm giác thế nào?"

"Không sao. Em ổn rồi! Chính là vừa rồi ăn nhanh qua nên bị sặc. Thật xinh lỗi!" Ngô Tĩnh uống nước.

Quý Thần Quang nhìn hai người, động tác ăn cơm nhất thời ngừng lại...... "Anh hai, Thần Thần muốn anh hai xúc cho em cơm cho em ăn!" Ngẩng đầu nói với Quý Tiêu Dương. Hừ...... Cậu cảm giác được chị gái xinh đẹp này muốn tranh giành anh hai với cậu giống như những chị gái xinh đẹp ở trường học lúc trước. Hừ, anh hai là của Thần Thần! Ai cũng không được giành!

Ngô Tĩnh vừa nghe câu nói của Quý Thần Quang, ngụm nước vừa mới nuốt ở vào nhất thời lại trào lên mạnh mẽ...... Trong phòng lại vang lên tiếng ho khan!  

  Chương 56: Nguyên Nhân Ngô Tĩnh Tức Giận!  

  "Thần Thần, làm sao vậy?" Quý Tiêu Dương nhìn về phía Quý Thần Quang đang ngồi bên cạnh.

"Anh hai đút em ăn cơm!" Nói xong, Quý Thần Quang nghênh ngang bê bát cơm của mình ngồi vào lòng Quý Tiêu Dương. Đôi mắt to tròn nhìn về phía Ngô Tĩnh lóe lên vẻ đắc ý. Hừ, muốn tranh giành anh hai với tôi sao, không nói đến cửa, ngay cả cửa sổ cũng không có đâu. Khúc An đã từng nói, nếu nhìn thấy những chị gái có ý đồ tiếp cận anh hai, muốn bắt lấy anh hai, thì phải cùng anh hai thân thiết hơn.

Thân thiết a...... Khuôn mặt trắng nõn của Quý Thần Quang đột nhiên ửng đỏ, ánh mắt cũng bắt đầu mơ mộng. Khúc An nói, thân thiết chính là cùng anh hai hôn nhẹ, ôm một cái...... Cậu thích nhất là cùng anh hai làm việc này!

Khúc An nếu biết chính mình trong lúc vô thức nói giỡn đã làm cho Quý Thần Quang tưởng thật thì không biết trên mặt hắn sẽ xuất hiện loại biểu tình nào......

Ngô Tĩnh vừa vặn ngẩng đầu chuẩn bị lấy nước uống thì thấy được vẻ đắc ý trong mắt Quý Thần Quang. Trong lòng nhất thời căng thẳng...... Cái này là Quý Thần Quang cố ý! Tay nắm cái bát hiện rõ gân xanh. Ai nói Quý Thần Quang là đồ thiểu năng chứ! Đáy mắt hiện lên vẻ lo lắng!

"Thần Thần, nghĩ cái gì vậy?" Cười mê người như vậy...... Quý Tiêu Dương vươn tay. nhẹ vuốt hai má trắng nõn của Quý Thần Quang, đáy mắt hàm chứa ý cười ôn nhu không nói nên lời...... Lại xuất hiện, Quý Tiêu Dương phát hiện, lúc này nhìn Thần Thần trong lòng, thân thể hắn lại bắt đầu chậm rãi nóng lên......

"Không có gì, anh hai đút Thần Thần ăn cơm đi!" Ngẩng đầu, lộ ra cái cằm xinh đẹp, khóe miệng mang theo nụ cười nhu thuận, hai lúm đồng tiền nho nhỏ hai bên má cũng xuất hiện, đôi mắt to tròn phát ra ánh sáng xinh đẹp. Cả người có vẻ đặc biệt nhu thuận khả ái. Làm cho người ta nhìn mà trong lòng thấy nhộn nhạo. Thật là một búp bê xinh đẹp tinh xảo! Khiến cho người ta bị mê hoặc, trong lòng ngứa ngáy đến phát run......

Quý Tiêu Dương lần đầu phát hiện Thần Thần của hắn đặc biệt xinh đẹp, so với bất luận kẻ nào hắn đã từng gặp qua, mặc kệ là nam hay nữ, đều xinh đẹp hơn! Làm cho tâm hắn khẽ rung động, sinh ra một loại sóng nhiệt chưa bao giờ có, thực ấm áp. Nhiệt độ này có mức quá ấm áp. Biến thành một loại cảm giác nóng rực! Có cảm giác như nếu hắn tiến thêm một chút có thể sẽ bị bốc cháy...... Rất muốn cứ như vậy gắt gao ôm Thần Thần vào ngực. Không cho bất luận kẻ nào thấy Thần Thần vào lúc này. Thần Thần của hắn như thế nào có thể đẹp như vậy! Đẹp đến nỗi làm cho hắn cho điểm tay chân lúng túng......

Cho dù có trì độn như thế nào thì Quý Tiêu Dương cũng biết, cảm giác quá mức khác thường này đã vượt xa tình nghĩa anh em, cảm giác này chưa từng xuất hiện đối với ông bà nội và ba mẹ. Hắn lần đầu tiên sinh ra một loại xúc động mãnh liệt như thế! Rất muốn ngay lúc này đem Thần Thần gắt gao giam cầm trong ngực mình. Không cho bất luận kẻ nào nhìn thấy. Thần Thần của hắn, chỉ là của một mình hắn. Thần Thần đẹp, hắn muốn cất giấu thật sâu! Không cho bất luận kẻ nào biết! Ngay cả người thân thân thiết cũng không cho!

"Anh hai......" Quý Thần Quang đợi một hồi cũng không thấy Quý Tiêu Dương có động tác gì. Môi chu lên, có chút mất hững vươn tay kéo áo Quý Tiêu Dương.

"A!" Quý Tiêu Dương lấy lại tinh thần, ánh mắt có chút né tránh mà đảo quanh một vòng trong phòng rồi mới dừng lại trên người Quý Thần Quang. Tận lực che dấu tâm tư của mình. Hắn biết loại tâm tư này, loại xúc động này của mình đã có điểm muốn điên cuồng......

Cư nhiên muốn giam cầm em trai bảo bối của mình tại bên người! Hắn làm sao vậy?...... Thần Thần là em trai bảo bối của mình! Chính mình như thế nào lại sinh ra loại ý tưởng ích kỷ này? Không nghĩ ra...... Mình dạo này càng ngày càng kỳ quái!"Anh hai, anh lại thất thần!" Lúc này thanh âm Quý Thần Quang có điểm lớn. Anh hai lại không nghe thấy lời nói của cậu...... Anh hai chưa bao giờ như vậy. Có phải hay không vì cô gái kia...... Đôi mắt to tròn nhìn về phía Ngô Tĩnh. Vừa vặn liền thấy khuôn mặt của Ngô Tĩnh đang biến xanh rồi lại biến tím! Biểu tình rõ ràng lóe lên lửa giận đang ẩn nhẫn! Môi cắn đến xanh tím! Trong ánh mắt nồng đậm sự phẫn nộ.

Không biết vì cái gì, Quý Thần Quang đột nhiên cảm giác được trong lòng dâng lên sự hưng phấn. Mỗi lần cậu làm cho những cô gái muốn cướp anh hai bị tức đến hộc máu là cậu lại rất vui, thực vui vẻ! Hừ, muốn đánh chủ ý lên người anh hai thì cũng phải hỏi Quý Thần Quang cậu trước! Anh hai từ nhỏ đã là của cậu!

"Thần Thần, em cười cái gì mà cao hứng vậy? Đều không nhìn thấy mắt đâu rồi!" Quý Tiêu Dương nghe thấy Quý Thần Quang kêu to, nhanh chóng thu hồi tâm tư. Việc này xem ra phải tìm thời gian hỏi mấy người Khúc An một chút.

"Không có. Anh hai, Thần Thần đói quá. Em muốn ăn cơm!" Quý Thần Quang vẫn híp mắt, khóe miệng nhẹ nhếch. Trên mặt còn có chút hồng nhuận. Đôi mắt trong suốt phá lệ đẹp mắt.

Thần Thần của hắn hẳn là có chuyện vui. Mỗi lần có chuyện vui là lại cười giống như mèo trộm được cá. Bộ dáng thực khả ái! "Được, anh hai đút em ăn cơm!" Vươn tay nhẹ nhéo hai má Quý Thần Quang. Quý Tiêu Dương cầm bát cơm nhìn Quý Thần Quang trong lòng "Thần Thần muốn ăn cái gì?"

"Em đều thích ăn!" Cười thật sáng lạn, lộ ra chiếc răng nanh nhỏ trắng nõn! Đứa nhỏ nhu thuận xinh đẹp như vậy có ai mà không thích chứ!

Ha ha...... Cậu lại thắng. Anh hai không có nhìn cô gái kia nữa! Hừ, xem cô còn dám đánh chủ ý lên người anh hai tôi nữa không! Anh hai là của riêng một mình Thần Thần! Cả đời đều là của Thần Thần! Hai ray ôm chặt lấy vòng eo của Quý Tiêu Dương. Ánh mắt làm như lơ đãng nhìn về phía Ngô Tĩnh. Trong mắt là sự kiêu ngạo không hề che dấu!

Ngô Tĩnh nhìn sắc mặt của Quý Thần Quang, cả người liền phát run. Chết tiệt...... Đến tột cùng là ai nói Quý Thần Quang bị thiểu năng? Rõ ràng là cậu ta so với ai cũng thông minh hơn! Cư nhiên còn hiểu cách phẫn trư ăn lão hổ (giả yếu đuối để lừa người)! Chết tiệt...... Cô lại có thể nhìn lầm người! ĐỨa nhỏ xinh đẹp này, tuổi còn nhỏ mà đã tâm kế như vậy! Ngô Tĩnh càng nghĩ càng thấy tức giận, ngẩng đầu hung tợn trừng mắt liếc Quý Thần Quang một cái. Việc này không thể để yên! Muốn Ngô Tĩnh cô lùi bước là không có khả năng! Quý Tiêu Dương, chỉ có cô mới xứng đôi với một tài năng xuất chúng như vậy! Quý Tiêu Dương là của cô! Của cô! Hai tay để dưới bàn gắt gao nắm thành quyền!

Ngô Tĩnh chắc không biết, có lẽ tất cả mọi người cũng không thể biết! Quý Thần Quang chỉ khi nào có chuyện liên quan tới Quý Tiêu Dương mới có thể mẫn cảm thông minh như vậy! Từ nhỏ đến lớn, Quý Tiêu Dương chính là cả thế giới của Quý Thần Quang. Từ khi sinh ra, lần đầu mở mắt, người đầu tiên mà cậu thấy chính là anh hai. Khi sinh mệnh bị đe dọa, cũng là anh hai cứu cậu một mạng. Khi cậu bị gia tộc vứt bỏ cũng là anh hai đã dùng toàn lực bảo hộ cậu.

Lúc còn nhỏ, không được mọi người quan tâm chăm sóc, là anh hai ở bên cậu. Mua cho cậu đồ ngọt, mua cho cậu quần áo mới, lấy lòng cậu bằng nhiều đồ chơi. Trong sinh mệnh của cậu, từ đầu tới đuôi đều là anh hai! Không có anh hai, sẽ không có Quý Thần Quang cậu! Có anh hai, Quý Thần Quang mới là một đứa nhỏ hạnh phúc!

Bởi vậy, Quý Thần Quang một lòng đặt hết tâm tư lên người Quý Tiêu Dương. Trong nhận thức của Quý Thần Quang, cậu cùng với anh hai sẽ vĩnh viễn ở bên nhau. Cả đời cũng không tách ra. Cho nên từ nhỏ đến lớn, Quý Thần Quang đều chỉ nói: Anh hai là Thần Thần. Thần Thần là anh hai! Hai người bọn họ không thể chia lìa! Thiếu ai cũng không còn nguyên vẹn!  

  Chương 57: Anh Hai, Một Lần Nữa Đi......  

  "Thần Thần, suy nghĩ cái gì vậy?" Quý Tiêu Dương vươn tay nhẹ nhéo hai má Quý Thần Quang.

"Không có gì!" Quý Thần Quang lấy lại tinh thần, ngẩng đầu cười với Quý Tiêu Dương "Anh hai, em đói bụng!" Nói xong liền mở miệng. Rõ ràng là đang chờ Quý Tiêu Dương đút cho.

Ngô Tĩnh ngồi một bên, trên mặt thoáng hiện vẻ trợn mắt há mồm. Nhìn động tác gắp đồ ăn của Quý Tiêu Dương, trên mặt là nụ cười ôn nhu, động tác lưu loát trôi chảy lại không thiếu sự tự nhiên tao nhã...... Quý Tiêu Dương cư nhiên thật sự đút cơm cho Quý Thần Quang...... Nhìn động tác của hắn thuần thục như vậy, rất tự nhiên! Có thể thực rõ ràng nhìn được đây là do thời gian dài tích lũy mà ra. Nói cách khác, Quý Tiêu Dương bình thường cũng đút cơm cho Quý Thần Quang?...... Này tính là cái gì, cô lớn như vậy, cho tới bây giờ vẫn chưa thấy qua cha mẹ đút cơm cho con ăn! Tình cảm anh em nhà này cư nhiên thân thiết đến vậy...... Có phải hay không có chút quái dị?

"Ân. Ăn ngon!" Quý Thần Quang cắn một miếng, trên mặt là nụ cười thỏa mãn.

"Ăn ngon vậy thì ăn nhiều một chút! Xem có thể hay không có thêm một chút thịt! Thần Thần lúc còn nhỏ béo hơn!" Nhẹ nhàng cầm lấy cánh tay Quý Thần Quang, Quý Tiêu Dương cười khẽ nói một tiếng.

"Có anh hai đút, Thần Thần có thể ăn rất nhiều!" Từng miếng từng miếng ăn cơm Quý Tiêu Dương đút cho. Quý Thần Quang nuốt xong rồi sẽ dùng thanh âm không lớn không nhỏ mà thỏa mãn nói một câu.

"Tiêu Dương, em có việc. Em phải đi trước đây!" Nhìn hai anh em trước mặt đem cô trở thành người vô hình. Ngô Tĩnh càng nhìn càng tức, tươi cười trên mặt đã không duy trì được nữa, cuối cùng vẫn là nhịn không được đứng lên, thản nhiên nói một câu. Cũng không chờ Quý Tiêu Dương trả lời, cầm theo túi sách liền xoay người rời khỏi phòng.

"Anh hai, em còn muốn!" Quý Thần Quang nuốt hết cơm lại lớn tiếng nói một câu. Khóe mắt vụng trộm nhìn về phía Ngô Tĩnh đang chuẩn bị mở cửa phòng. Có thể thực rõ ràng phát hiện ra thân thể cậu cứng ngắc. Khóe miệng không tự giác liền xuất hiện nụ cười.

"Thần Thần cao hứng sao?" Quý Tiêu Dương buông bát, ánh mắt mang theo nét cười trêu tức nhìn Quý Thần Quang trong lòng.

"Cao hứng!" Hai lúm đồng tiền nhỏ trên má cũng xuất hiện, cười thực sáng lạn!

"Thần Thần, em thật là đứa nhỏ nghịch ngợm!" Bất đắc dĩ cười cười, Quý Tiêu Dương vươn tay nhéo nhéo khuôn mặt Quý Thần Quang.

Quý Thần Quang đang cười cong cả mắt đột nhiên mắt trọn to "Anh hai, anh biết sao?" Thanh âm mang theo kinh ngạc cùng chột dạ! Ánh mắt có điểm né tránh. Anh hai, có thể hai không trách cậu?......

"Như thế nào có khả năng không biết. Đều rõ ràng như vậy." Cúi đầu hôn nhẹ lên hai má Quý Thần Quang, Quý Tiêu Dương cũng không nói gì nữa. Mỗi khi nhìn thấy Thần Thần dùng loại thủ đoạn nhỏ bé ngốc ngốc đuổi đi những nữ sinh vây quanh người hắn, trong lòng hắn lại dâng lên một cỗ cảm xúc cao hứng cùng thỏa mãn không nói nên lời! Cho nên, mỗi lần như vậy hắn đều lẳng lặng ở một bên nhìn, làm bộ cái gì cũng không biết. Thần Thần của hắn rất khả ái. Thật sự là một đứa nhỏ nghịch ngợm gian manh nhưng lại làm cho hắn yêu thích không muốn buông tay......"Kia......" Đôi mắt to tròn lộ ra quang mang sợ hãi nhìn về phía Quý Tiêu Dương "Anh hai sẽ trách Thần Thần sao......?"

"Em nói xem!" Dùng mũi cọ cọ hai má Quý Thần Quang, nói nhỏ bên tai cậu, thanh âm Quý Tiêu Dương thực ôn nhu "Tiểu quỷ!" Hẳn là do quá gần, khi nói chuyện môi Quý Tiêu Dương đụng phải tai Quý Thần Quang. Xúc cảm mềm mềm nộn nộn làm lòng Quý Tiêu Dương sinh ra một loại cảm giác kỳ quái. Ma xui quỷ khiến, Quý Tiêu Dương vươn đầu lưỡi của mình nhẹ liếm lên tai Quý Thần Quang.

"Anh hai!" Có chút không biết làm sao ngẩng đầu nhìn về phía Quý Tiêu Dương. Quý Thần Quang đột nhiên bị hắn liếm như vậy, thân thể không tự giác liền run lên! Cảm giác theo đáy lòng trào ra thực kỳ lạ, có chút tê dại...... Thật thoải mái...... Cảm giác nơi bị anh hai liếm qua đang dần dần nóng lên...... Cảm giác tay chân đều nhũn ra, không biết nên để chỗ nào mới tốt. Cảm giác thực kỳ lạ, bất quá cậu giống như thực thích......

"Thần Thần thích không?" Nhìn bộ dáng khả ái của Thần Thần trong lòng, cười đến ngay cả hai lúm đồng tiền nhỏ đều hiện ra, Quý Tiêu Dương liền khẳng định Thần Thần của hắn thích hành động vừa rồi của hắn.

"Thích!" Gật đầu thật mạnh. Đôi mắt to tròn nhìn về phía Quý Tiêu Dương lòe lòe sáng "Một lần nữa đi! Anh hai!" Tự động đem lỗ tai của mình đến gần môi Quý Tiêu Dương. Trên mặt tràn đầy biểu tình chờ mong. Trong mắt lóe lên ánh nước nhuận nhuận.

Quý Tiêu Dương cảm giác được thân thể mình lại xuất hiện loại cảm giác nóng rực...... Tay không tự giác ôm Quý Thần Quang trong lòng chặt hơn. Cúi đầu khẽ liếm một chút lên tai cậu. Cảm giác được thân thể Thần Thần nhẹ run lên một chút, biểu tình trên mặt Thần Thần xuất hiện một loại thần sắc mê ly, đôi mắt như bịt kín một tầng hơi nước mỏng. Nhìn thấy vậy, trong lòng hắn liền ngứa ngáy, giống như có cái gì đó ở bên trong đang muốn thoát ra......

Ma xui quỷ khiến, Quý Tiêu Dương liếm một chút lên tai Quý Thần Quang xong cũng không có buông ra, cũng không ngẩng đầu mà là tạm dừng vài giây, sau đó lại làn nữa mở miệng, khóe léo ngậm toàn bộ tai của Quý Thần Quang vào miệng, nhẹ nhàng mút một cái......

"Anh, anh hai!" Quý Thần Quang run mạnh, thân thể bắt đầu có chút từ chối!

Phát hiện sự sợ hãi của Thần Thần, Quý Tiêu Dương lúc này mới lấy lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn Thần Thần trong lòng "Thần Thần không thích sao?" Có điểm mất mát, Hắn rất thích thân thiết với Thần Thần như vậy!

"Không, không có!" Thanh âm có điểm run run. Quý Thần Quang ngẩng đầu nhìn Quý Tiêu Dương "Thực kỳ lạ!" Chớp chớp mắt, cậu không biết nên hình dung cái cảm giác này như thế nào. Thực tò mò...... Cảm giác trong cơ thể giống như đột nhiên có cái gì đó như muốn trào lên! Cái loại cảm giác này quá mãnh liệt...... Cậu không phản ứng lại được. Nên có điểm sợ hãi......

Kỳ lạ?...... Quý Tiêu Dương sửng sốt một chút. Có cái gì kỳ lạ...... "Thần Thần thích không?" Hắn nhưng thật ra thực thích thân thiết như vậy với Thần Thần! Cảm giác hắn cùng Thần Thần trong lúc đó càng ngày càng gần nhau!

Quý Thần Quang nhìn Quý Tiêu Dương cười. Cảm giác anh hai giống như đặc biệt vui vẻ! Anh hai thích hôn nhẹ như vậy sao?...... Tuy rằng cậu có điểm không thích ứng được nhưng anh hai thích là tốt rồi "Thích! Thực thích!" Vươn tay ôm cổ Quý Tiêu Dương. Trên mặt là tươi cười đặc biệt sáng lạn! 

Chương 58: Không Khí Kỳ Quái 

  Gần đến chiều Quý Tiêu Dương cùng Quý Thần Quang mới từ Hương Hương Quán trở lại công ty. Lúc dừng xe vừa vặn gặp hai anh em Nam Cung Kỳ cùng Nam Cung Cửu.

"Chuyển đồ xong rồi sao?" Nhìn sang xe Nam Cung Kỳ, Quý Tiêu Dương cười khẽ hỏi một câu.

"Ân. Đều chuyển xong rồi!" Nam Cung Kỳ cười gật gật đầu rồi xuống xe, đi sang bên kia mở cửa xe, Nam Cung Cửu từ trong xe đi ra.

"Cửu, cậu bị thương sao?" Quý Thần Quang tinh mắt nhìn thấy cánh tay bó thạch cao của Nam Cung Cửu.

"Thương nhẹ thôi!" Nam Cung Cửu xuốn xe, vừa đi vừa thản nhiên nói một câu.

Quý Tiêu Dương nhìn về phía Nam Cung Kỳ.

""Khi chuyển máy vi tính, không biết vì sao đột nhiên lại bị ngã!" Lại nói tiếp, Nam Cung Kỳ cũng cảm giác có chút kỳ quái! Rõ ràng anh thấy Tiểu Cửu nâng máy vi tính lên thực dễ dàng, khi anh muốn hỗ trợ thì Tiểu Cửu lại cự tuyệt! Như thế nào khi anh vừa xoay người một cái, Tiểu Cửu lại đột nhiên bị trượt chân rồi ngã, bị máy vi tính đè lên tay phải! May mắn anh cũng không có đi xa, bằng không nếu muộn một chút chỉ sợ Tiểu Cửu sẽ bị thương nặng!

"Như thế nào lại bị máy vi tính đè lên?" Ba người Quý Tiêu Dương vừa nói vừa đi về phía công ty, lên tầng cao nhất.

"Giẫm phải túi ni lông nên trượt chân, tay mất lực!" Giọng nói của Nam Cung Kỳ có chút buồn bực. Sau khi Tiểu Cửu bị thương, anh liền kiểm tra lại một chút thì phát hiện ra một cái túi ni lông nho nhỏ. Bất quá, rõ ràng vừa rồi anh đã dọn dẹp sạch sẽ. Vậy cái túi ni lông này từ đâu ra?......

Sau khi theo Quý Tiêu Dương cùng Quý Thần Quang vào văn phòng, Nam Cung Kỳ liền đi về phía chỗ ngồi của mình, lại phát hiện Tiểu Cửu đã ngồi trên sô pha cạnh bàn của mình, ánh mắt nhắm hờ, tựa hồ là đang nhắm mắt dưỡng thần!

"Cửu, có phải là rất đau không?" Quý Thần Quang nửa người nằm trên bàn làm việc của Nam Cung Kỳ, ánh mắt quét qua cánh tay bị thương của Nam Cung Cửu.

"Bình thường!" Ánh mắt vẫn như cũ nhắm hờ, thanh âm vẫn lãnh đạm.

"Tiểu Cửu!" Ngồi ở bên cạnh, Nam Cung Kỳ mặt mày nhăn nhó. Tựa hồ đang do dự không biết có nên nói tiếp hay không.

"Ân?" Khẽ hé nửa con mắt đang nhắm chặt, ánh mắt nhìn Nam Cung Kỳ rất có tinh thần. Giọng nói kéo dài, giống như vừa mới tỉnh dậy mà có chút biếng nhác.

"Không, không có gì!" Nam Cung Kỳ nhanh chóng chuyển tầm mắt của mình. Thanh âm có chút chột dạ, tựa hồ mang theo chút khẩn trương!

Chết tiệt, cái kia rõ ràng chính là ngoài ý muốn, mình như thế nào vẫn còn có thể nhớ tới?......

Nam Cung Kỳ tay cầm văn kiện, gắt gao nắm chặt, khẽ cắn môi, trên mặt hiện lên vẻ rối rắm.

"Nga!" Giọng nói vẫn như trước kéo dài lười biếng, ánh mắt Nam Cung Cửu cũng chậm rãi híp mắt. Khi mi mắt rũ xuống thì cũng là lúc một đạo ánh mắt trêu tức chợt lóe qua! Cẩn thận nhìn thì có thể phát hiện tầm mắt đang nửa nhắm của Nam Cung Cửu kia kỳ thật có chút giống như vô ý đặt ở trên người Nam Cung Cửu.

Quý Thần Quang dẩu môi, Cửu rất kỳ lạ nha, nụ cười cảm giác thật giả dối! Còn có Kỳ giống như đang rối rắm chuyện gì đó, vẫn lộ vẻ cười nhạt nhưng lại luôn mím môi. Kỳ lạ a kỳ lạ......

"Thần Thần!"

Đang lúc Quý Thần Quang định đi tìm hiểu xem có chuyện gì thì Quý Tiêu Dương gọi. Lập tức liền hoan hoan hỉ hỉ chạy đến bên người Quý Tiêu Dương "Anh hai!""Thần Thần, pha cho anh hai một ly cà phê!" Vươn tay vuốt tóc Quý Thần Quang, thanh âm Quý Tiêu Dương có điểm cứng ngắt!

Anh hai làm sao vậy?...... Giống như đang nhẫn nhịn cái gì đó! Nụ cười trên mặt cùng thanh âm nói chuyện đều cứng ngắt! "Anh hai, anh làm sao vậy?"

"Ngoan, Thần Thần trước đi pha cho anh hai một ly cà phê, anh muốn cà phê em pha!" Thanh âm lúc này lại có chút dồn dập.

"Được ạ! Anh hai chờ một chút!" Quý Thần Quang vừa nghe lời này của Quý Tiêu Dương lập tức liền cao hứng. Hưng phấn chạy đến phòng nghỉ.

Nhìn bóng dáng Quý Thần Quang biến mất, Quý Tiêu Dương thở dài nhẹ nhõm một hơi...... Hắn vừa rồi rốt cuộc là làm sao vậy?

Thần Thần đem nửa thân thể nằm lên bàn làm việc của Nam Cung Kỳ, mông vừa vặn nhếch lên đối diện với tầm mắt của hắn, vừa rồi không biết Thần Thần suy nghĩ cái gì mà thân thể lắc qua lắc lại. Hai mông nhỏ cũng ở trong mắt hắn lắc qua lắc lại. Quý Tiêu Dương nhìn nhìn liền phát hiện người mình càng ngày càng nóng, có cảm giác miệng khô lưỡi khô. Lúc đó chỉ muốn vươn tay ôm Thần Thần vào lòng, gắt gao ôm, ôm thật chặt......

Này vẫn không tính là cái gì, làm cho Quý Tiêu Dương càng thêm giật mình chính là hắn phát hiện mình không chỉ đơn thuần muốn ôm. Hắn còn muốn cái khác......

Khi cái ý niệm này thoáng hiện lên trong đầu, Quý Tiêu Dương liền toát ra một thân mồ hôi lạnh! Nhanh chóng gọi Quý Thần Quang quay lại. Nếu cứ nhìn hai mông nhỏ lắc qua lắc lại như vậy, hắn sợ chính mình sẽ không khống chế được...... Đến lúc đó sẽ phát sinh tình huống gì, chính hắn cũng không biết được! Lại có một loại cảm giác mơ hồ nhắc nhở hắn phải ngăn cản việc này!

"Anh hai, cà phê đến đây!" Thanh âm Quý Thần Quang ngân nga, hào hứng đưa cà phê mình pha đến trước mặt Quý Tiêu Dương.

Quý Tiêu Dương nhanh chóng bưng cà phê lên, ngửa đầu một ngụm uống cạn. Vị ngọt đến phát ngấy làm cho Quý Tiêu Dương sợ run cả người. Thực ngọt...... Bất quá hoàn hảo làm cho cái loại cảm giác kỳ quái kia biến mất!

"Anh hai, còn muốn uống nữa không?" Nhìn kiểu uống cà phê như ngưu ẩm (trâu uống nước) của Quý Tiêu Dương, lòng Quý Thần Quang cảm thấy ngọt ngào. Khóe mắt cong cong, khóe miệng khẽ nhếch, hai lúm đồng tiền nho nhỏ lúc ẩn lúc hiện. Đôi mắt to tròn lấp lánh ánh sáng như ngọc lưu ly nhìn chằm chằm vào Quý Tiêu Dương.

Đột nhiên Quý Tiêu Dương có cảm giác như bị sét đánh trúng, có một dòng điện đang không ngừng lưu chuyển trong cơ thể, khiến hắn cảm thấy tê dại! Thần Thần của hắn, thời điểm cười rộ lên càng ngày càng yêu nghiệt!

"Thần Thần, anh hai uống một chén là đủ rồi. Em cũng mệt rồi, phải đi ngủ trưa thôi!" Đặt cái chén sang một bên, thanh âm Quý Tiêu Dương đặc biệt ôn nhu!

"Ân. Được ạ." Ngáp một cái, Quý Thần Quang gật gật đầu "Đúng là có chút mệt! Anh hai làm việc đi. Thần Thần đi ngủ!" Nói xong liền đi về phía phòng nghỉ.

Hộc Thần Thần ở trong này, hắn thật đúng là không thể tập trung làm việc! Lắc lắc đầu, nụ cười của Quý Tiêu Dương có điểm bất đắc dĩ. Sửng sốt một chút liền thu hồi cảm xúc, toàn tâm toàn ý tập trung làm việc!

Tay Nam Cung Kỳ lật xem tài liệu, động tác càng ngày càng dồn dập, càng ngày càng hỗn độn. Bờ môi bị anh càng mím càng chặt, tầm mắt cứ cách một hai phút lại không dấu vết nhìn về phía Nam Cung Cửu, mặt mày khẽ nhăn lại, tựa như đang suy nghĩ chuyện gì đó phức tạp.

Nam Cung Cửu nửa nằm ở trên ghế, đôi mắt vẫn như trước nhắm chặt, giống như đang ngủ, hô hấp đều đều.

Không biết vì cái gì mà anh luôn có một loại cảm giác giống như Tiểu Cửu vẫn luôn luôn theo dỗi anh......

Điều này làm lòng anh sinh ra một loại cảm giác không yên tâm, không thể tập trung tinh thần làm việc......

Nhẹ lắc đầu, chắc là do mình suy nghĩ nhiều đi. Tiểu Cửu rõ ràng là đang ngủ! Nam Cung Kỳ thu hồi tầm mắt, sắp xếp lại cảm xúc chuẩn bị tập trung làm việc thì... 

Chương 59: Nụ Hôn Đó, Đã Thành Dấu Ấn Trong Lòng Anh! 

  Cái loại cảm giác này lại đột nhiên xuất hiện, nhưng lần này giống như càng thêm mãnh liệt, Nam Cung Kỳ nhanh chóng đem mắt nhìn về phía Nam Cung Cửu bên cạnh. Giây tiếp theo anh liền rơi vào một đôi mắt đen như mực, sáng như sao mang theo vẻ cổ kính, không hề có gợn sóng mà là dị thường bình tĩnh tự nhiên. Nhưng lại làm cho người ta không thể bỏ qua. Khi bị con người đen kia nhìn đến, đáy lòng liền dâng lên một cỗ khiếp đảm! Một đôi mắt cường hãn! Muốn có được loại ánh mắt này hẳn phải là những người quanh năm sống trong giết chóc mới có được. Nhưng vì cái gì Tiểu Cửu lại có được?

"Có việc?" Thanh âm vẫn lãnh đạm như dĩ vãng.

Nam Cung Kỳ lấy lại tinh thần, ánh mắt có chút không thể tin nhìn mặt Nam Cung Cửu. Là chính mình nhìn lầm rồi sao? Lúc này trong mắt Nam Cung Cửu là một mảnh mơ màng chưa tỉnh ngủ, cái loại cảm giác áp bách mãnh liệt vừa nãy đã biến mất không thấy, sự hoảng hốt trong nháy mắt vừa rồi giống như chưa bao giờ phát sinh. Thật sự là kỳ quái! Nam Cung Kỳ vươn tay dụi dụi hai mắt, nhắm mắt mở mắt mấy lần, liền nhìn thấy đôi mắt đen sáng như sao của Nam Cung Cửu lóe lên tia nghi hoặc.

"Không có việc gì, Tiểu Cửu, nếu mệt mỏi thì đến phòng nghỉ ngủ một giấc đi." Thu hồi cảm xúc, Nam Cung Kỳ khẽ cười nói một tiếng.

"Được!" Nam Cung Cửu thản nhiên trả lời một câu liều đứng lên. Trong khoảnh khắc đi qua Nam Cung Kỳ, khóe miệng hắn giơ lên thành một nụ cười quái dị. Kỳ, anh cứ ở đó mà buồn rầu đi...... Tôi sẽ chậm rãi, chậm rãi từng chút từng chút một khắc sâu bản thân vào trong lòng anh! Thời điểm này tôi có rất nhiều thời gian! Nước chảy đá mòn, tôi tin tưởng không lâu nữa tôi sẽ lưu lại một vị trí ở trong lòng anh...... Rồi sau đó...... Mọi chuyện liền dễ dàng.

Nam Cung Kỳ thấy Nam Cung Cửu đi qua, thân thể không tự giác run lên! Mặt không tự chủ hơi quay lại, ánh mắt không dấu vết nhìn bóng dáng Nam Cung Cửu đi vào phòng nghỉ! Như thế nào luôn cảm thấy có một loại cảm giác nguy hiểm?...... Cũng không phải là sự nguy hiểm đến tính mạng! Mà là một loại cảm giác không nói nên lời, như đang bị cái gì theo dõi vậy...... Chắc do mình nghĩ nhiều đi! Quay đầu lại, tâm tư một lần nữa đặt vào những tài liệu trên tay. Hai ngày này đúng thật là càng ngày càng kỳ lạ, trong đầu lại hiện lên một loạt những suy nghĩ lung tung......

Những suy nghĩ lung tung...... Mi mắt hơi cụp xuống một chút. Tay phải không khống chế được sợ nhẹ lên môi mình. Cái loại cảm giác lành lạnh mềm mại lúc này vẫn còn quanh quẩn trong đầu. Tổng cảm giác hình như là Tiểu Cửu cố ý......

Lúc đó, khi nghe thấy tiếng kêu cảu Nam Cung Cửu, Nam Cung Kỳ lấy lại tinh thần thì liền thấy Tiểu Cửu đang bị máy vi tính đè lên. Sửng sốt mất nửa giây, Nam Cung Kỳ mới nhanh chóng chạy tới bên người hắn, cẩn thận rời máy vi tính đi chỗ khác. Đang chuẩn bị ngẩng đầu hỏi Tiểu Cửu có sao không thì đột nhiên thân thể Nam Cung Cửu liền nghiêng về phía anh. Rồi sau đó, môi hai người liền cứ như vậy, phi thường tự nhiên mà dán chặt cùng một chỗ......

"Thật có lỗi!" Cách gần một phút đồng hồ sau Nam Cung Cửu mới dùng bàn tay không bị thương của mình miễn cưỡng cử động thân thể.

Nam Cung Kỳ giống như không nghe được lời nói của Nam Cung Cửu, khuôn mặt trắng bệch, ánh mắt trống rỗng. Rõ ràng là còn không có phản ứng lại được. Nụ hôn đầu tiên của anh...... Cứ như vậy liền bị em họ cướp mất?......

"Ách......" Một tiếng kêu vang lên, đau đớn ở môi làm cho Nam Cung Kỳ lấy lại tinh thần. Nhìn lại liền thấy khuôn mặt tái nhợt cùng đáy mắt hiện vẻ thống khổ của Nam Cung Cửu.

Cậu...... Mấp máy môi muốn nói chuyện thế nhưng lại nhớ đến nụ hôn đầu bị em họ cướp mất. Thân thể nháy mắt liền trở nên khẩn trương, trên mặt hiện lên thần sắc mất tự nhiên.

Cách vài giây sau Nam Cung Cửu mới ngẩng đầu nhìn vào mắt Nam Cung Kỳ "Thật có lỗi!" Thanh âm vẫn như trước lãnh đạm, biểu tình trên mặt cũng không hề biến hóa. Nhưng đôi mắt sáng như sao lại lóe lên ánh sáng khác thường, đặc biệt đen bóng, làm cho Nam Cung Kỳ mê man! Lúc này mới phát hiện ánh mắt của Tiểu Cửu đặc biệt mê người!Nghe bên tai truyền đến tiếng nói của Nam Cung Cửu, Nam Cung Kỳ lấy lại tinh thần, cảm giác khẩn trương lại một lần nữa dấy lên. Anh thấy trên đôi môi tái nhợt của Tiểu Cửu dính một vệt máu. Nhưng vệt máu này lại làm cho khuôn mặt Nam Cung Cửu thêm phần mê người......

"Đỡ tôi một chút!"

Bên tai vang lên thanh âm lãnh đạm, Nam Cung Kỳ lúc này mới phát hiện ra Tiểu Cửu bị thương. Lập tức đem những suy nghĩ lung tung ném sang một bên, đỡ Nam Cung Cửu đến ghế ngồi "Tiểu Cửu, chờ một chút, chúng ta lập tức đi bệnh viện!" Nói xong, Nam Cung Kỳ liền vào phòng lấy tiền cùng áo khoác!

Ở thời điểm Nam Cung Kỳ xoay người, đôi mắt đen tuyền của Nam Cung Cửu xẹt qua một tia tinh quang, đầu lưỡi khẽ liếm môi mình. Khóe miệng xuất hiện nụ cười tràn đầy hứng thú "Hương vị thật tốt!"

Bốn chữ nhẹ nhàng từ bên môi Nam Cung Cửu thoát ra, nhưng giây tiếp theo liền biến mất, thoảng qua như chưa bao giờ xuất hiện!

"Cửu, cậu cười hảo tà ác!" Sau khi Nam Cung Cửu vào phòng nghỉ, Quý Thần Quang liền tỉnh. Lúc này đang chống cằm, ánh mắt lóe lên sự tò mò.

Nam Cung Cửu chậm rãi thu hồi tười cười, nhìn về phía Quý Thần Quang "Tỉnh rồi?"

"Cửu, vừa rồi cậu suy nghĩ cái gì? Cười hảo tà ác. Đây là lần đầu tiên thấy cậu cười như vậy!" Quý Thần Quang đem mặt mình tiến sát đến mặt Nam Cung Cửu. Đôi mắt to lóe sáng, cậu thật sự ngạc nhiên cùng tò mò!

"Thật muốn biết?" Bên môi Nam Cung Cửu đột nhiên xuất hiện một nụ cười nhợt nhạt làm cho cả người hắn sinh ra cỗ cảm giác tà khí không nói nên lời!

Quý Thần Quang sửng sốt một chút. Cửu giống như đã thay đổi thành một người khác...... Bất quá cậu lại thích bộ dạng này của Cửu, so với kiểu núi băng vạn năm kia thì tốt hơn "Ân!" Gật đầu thật mạnh.

"Tôi vừa nghĩ đến một cách có thể cho anh hai cậu càng thêm chú ý đến cậu!" Nằm xuống bên cạnh Quý Thần Quang, thanh âm Nam Cung Cửu trở nên dị thường mềm nhẹ! Một chút cũng không còn lãnh đạm như bình thường! Quả thật chính là một trời một vực!

Làm cho anh hai càng thêm chú ý đến mình...... Vừa nghe đến lời này, ánh mắt Quý Thần Quang liền phát sáng "Biện pháp gì?" Nhất thời cả người liền đặc biệt có tinh thần. Hừ, nhìn thấy anh hai cười với cô gái khác, cậu sẽ không vui! Cậu phải nghĩ biện pháp để anh hai không cười với người khác nữa! Anh hai chỉ được cười với cậu! Khẽ nghiêng đầu, Quý Thần Quang nghĩ như thể là đương nhiên. Chỉ cần nghĩ đến nụ cười ôn nhu của anh hai, cậu sẽ cảm thấy cả người lâng lâng, thật ấm áp, thật thoải mái!  

  Chương 60: Tiểu Cửu, Thật Là Nhìn Không Ra Cậu Lại......  

  "Có thể nói cho cậu. Nhưng Thần Quang, cậu không thể đem chuyện hôm nay nói với bất luận kẻ nào, bao gồm cả anh hai cậu cũng không được!" Nam Cung Cửu nâng người dậy dựa vào thành giường. Ánh mắt bán híp, đôi mắt sáng như sao lóe lên sự giảo hoạt.

Ách...... "Vì cái gì mà ngay cả anh hai cũng không được?" Có chút nghĩ hoặc nhìn về phía Nam Cung Cửu. Ở trong lòng Quý Thần Quang, anh hai chính là cậu, cậu cũng chính là anh hai, hai người là một thể. Hiện tại bảo cậu phải gạt anh hai, cái ý niệm này mới thoáng hiện lên trong đầu, cậu đã cảm thấy khó chịu! Cậu không làm được!


"Bởi vì điều chúng ta chuẩn bị nói là bí mật. Không thể nói cho người thứ ba!" Thanh âm Nam Cung Cửu lại khôi phục sự lãnh đạm.

"Không có người thứ ba, anh hai cùng tớ là một thể!" Ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Nam Cung Cửu, lời này của Quý Thần Quang nói được thực nghiêm túc! Khuôn mặt còn gắt gao nhăn lại!

Nam Cung Cửu nhìn biểu tình của Quý Thần Quang thì hơi ngớ người ra rồi sau đó khéo miệng mới giơ lên một chút. Nhìn không ra Tiểu Thần Quang cư nhiên lại có tính độc chiếm mạnh mẽ như vậy...... "Được, khi nào anh hai cậu hỏi thì cậu liền nói cho anh hai cậu biết. Nhưng nếu anh hai cậu không hỏi, cậu phải hứa là sẽ không nói. Thế nào?"

Nghiêng đầu, Quý Thần Quang khẽ rũ mi mắt, tựa hồ như đang tự hỏi, môi mím chặt, trên mặt hiện vẻ rối rắm. Sau một lúc mới nâng mắt nhìn về phía Nam Cung Cửu "Ừm. Được!" Gật đầu thật mạnh "Mau nói cho tớ biết là biện pháp gì!" Đôi mắt to tròn nháy mắt liền phát ra ánh sáng chói mắt.

Nam Cung Cửu nhìn thấy vậy, nụ cười bên khóe miệng không tự giác sâu thêm vài phần. Chỉ cần là chuyện liên quan đến Tiêu Dương, Tiểu Thần Quang liền đặc biệt thông minh, đặc biệt mẫn cảm. Thật là kỳ lạ...... "Trước khí nói ra biện pháp này. Thần Quang, cậu phải đáp ứng tôi một chuyện!"

"Chuyện gì? Như thế nào lại có nhiều chuyện như vậy?" Mi tâm hơi nhíu lại, trên mặt hiện vẻ không kiên nhẫn.

"Việc này thực dễ dàng! Cậu đợi lát nữa nói muốn đến nhà Kỳ ăn cơm chiều thì được rồi!" Khóe miệng Nam Cung Cửu tà tà cười càng thêm phần sâu sắc. Ánh mắt nhìn về phía cửa phòng nghỉ như có thể xuyên thấu nó, nhìn thấy bộ dáng khi làm việc của Nam Cung Kỳ.

"Đến nhà Kỳ ăn cơm! Việc này rất được. Đồ ăn Kỳ làm ăn ngon lắm!" Vừa nghe đến là chuyện này, trên mặt Quý Thần Quang tràn đầy hứng thú! Khả năng nấu nướng của Kỳ phi thường tốt! Cậu thích ăn!

"Ừ. Đợi lát nữa nhớ rõ!" Nói xong Nam Cung Cửu liền nhắm hai mắt lại, giống như rất buồn ngủ, nhanh chóng thiếp đi!

"Tớ biết rồi!" Quý Thần Quang nhỏ giọng trả lời một câu. Rồi sau đó cả người liền lăn lên giường, chui vào trong chăn, hưng phấn trộm vui sướng. Một lát sau, Quý Thần Quang đột nhiên nghĩ ra một chuyện, Cửu còn chưa có nói cho cậu biết làm thế nào để anh hai càng thêm chú ý đến cậu!

Nghĩ vậy, Quý Thần Quang lập tức vươn tay xốc chăn lên, ngồi dậy nhìn về phía Nam Cung Cửu thì phát hiện cậu ta đã muốn ngủ say rồi! Trên mặt có điểm mất hứng......

Quên đi, chờ Cửu tỉnh dậy thì hỏi sau vậy! Cách gần một phút đồng hồ sau, Quý Thần Quang cũng cảm thấy buồn ngủ, ngáp một cái, một lần nữa chui vào chăn tiếp tục ngủ!

Chờ sau khi Quý Tiêu Dương hoàn thành công việc thì đã bốn rưỡi chiều. Ngẩng đầu xoay trước cổ cứng ngắc, ánh mắt không tự giác nhìn về phía phòng nghỉ, khóe miệng khẽ nhếch lên thành một nụ cười sủng nịch: Thần Thần rất thích ngủ. Đã ngủ được ba tiếng rồi! Trong lòng vừa nghĩ Quý Tiêu Dương đã đứng lên, nhẹ nhàng đi về phía phòng nghỉ. Nhẹ tay mở cửa, tầm mắt khẽ đảo quanh phòng thấy được Cửu đang ngủ ở trên giường Kỳ. Thần Thần thì đang ngủ trên giường mình, cái miệng nhỏ nhắn khẽ chu lên, thỉnh thoảng lại mấp máy, khẳng định là đang mơ thấy được ăn đồ gì đó rất ngon.

Ý cười nơi khóe miệng càng thêm sâu sắc, nhẹ nhàng tiêu sái đi vào phòng nghỉ, đến trước giường Quý Thần Quang rồi ngồi xuống. Ánh mắt thản nhiên nhìn Quý Thần Quang đang ngủ say. Ngủ thật say, có thể ăn có thể ngủ, tại sao lại không thấy có chút thịt nào?......

Quý Tiêu Dương có chút buồn bực vươn tay nhẹ nhàng sờ sờ lên cánh tay nhỏ gầy của Quý Thần Quang. Hắn vẫn nhớ rõ lúc còn nhỏ, cánh tay, cẳng chân cùng bụng nhỏ của Thần Thần luôn luôn mũm mĩm, mềm mềm, ôm đến thực thoải mái. Sau đó cậu bé trong lòng hắn bất tri bất giác đã trưởng thành, tại lúc hắn còn chưa có phản ứng lại được thì bộ dáng cậu đã thay đổi. Nháy mắt một cái, thời gian liền biến một đứa bé mũm mỉm thành một mĩ thiếu niên tinh xảo! Cái loại chuyển biến này làm người ta ngạc nhiên. Ngay cả hắn cũng có chút thất thần không phản ứng kịp......

Thần Thần của hắn, càng lớn càng xinh đẹp! Đúng vậy, chính là xinh đẹp! Vẻ đẹp của Quý Thần Quang phải dùng đến từ xinh đẹp để hình dung. Nhất là khi cậu dùng cặp mắt to tròn sáng ngời kia nhìn vào, trong nháy mắt, bất kể là ai cũng sẽ nghe thấy tiếng tim mình bắt đầu đập gia tốc! Vẻ đẹp của Quý Thần Quang có thể nói là kinh tâm động phách (chấn động lòng người). Vẻ đẹp của cậu là một vẻ đẹp tĩnh lặng thuần khiết. Chỉ cần nhìn đến miệng cười của cậu, tâm tình liền có thể bình tĩnh hơn bao giờ hết!

Ánh mắt chậm rãi chuyển đến đôi môi đỏ mọng của Quý Thần Quang, Quý Tiêu Dương liền cảm giác được bản thân mình đang mê đắm vào đó. Đầu không tự chủ bắt đầu cúi xuống thấp, chậm rãi chậm rãi càng ngày càng gần, ánh mắt lạnh nhạt lúc đầu dần dần trở nên sâu thẳm, ở sâu trong đó dường như có chút lửa nóng bắt đầu bùng lên! Giờ phút này, Quý Tiêu Dương cảm thấy bản thân mình dường như đã mất đi khống chế, trong đầu chỉ còn đúng một ý nghĩ: Chiếm lấy đôi môi đỏ mọng của Thần Thần.

Cái ý niệm này không giống như lúc thường ngày vẫn hôn Thần Thần, loại ý tưởng này dường như còn ẩn chứa cảm xúc khác. Làm cho tâm tình hắn trở nên khẩn trương cùng chờ mong. Mắt thấy càng ngày càng gần đôi môi đỏ mọng đó, Quý Tiêu Dương rõ ràng cảm giác được mình đang run! Có cái gì đó không giống với......

Trong lòng hắn ẩn ẩn có một loại dự cảm, nếu hắn hôn xuống, vậy thì giữa hắn và Thần Thần sẽ phát sinh biến hóa...... Về phần là tốt hay xấu thì hắn không thể biết được. Hiện tại hắn chỉ nghĩ được một việc đó là hôn Thần Thần!

Động tác hôn môi này cũng không xa lạ, bọn họ cơ hồ mỗi ngày đều trình diễn vài lần. Nhưng mà vào giờ khắc này, Quý Tiêu Dương lại cảm thấy có chút vô thố. Giống như không biết mình nên làm thế nào để hôn Thần Thần...... Hắn cảm thấy trong nụ hôn này còn có cảm xúc khác, rất quan trọng!

Môi hai người cơ hồ sắp dán vào nhau thì Quý Tiêu Dương đột nhiên dừng lại, ánh mắt có chút dại ra nhìn môi Quý Thần Quang. Tạm dừng một lúc hắn mới vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve, cảm giác mềm mềm, có chút ấm áp. Cảm giác giống như trong trí nhớ! Hiện tại trong đầu hắn có thể tái hiện lại cảm giác khi hôn lên đôi môi đỏ mọng của Quý Thần Quang. Cái cảm giác ấm áp ngọt ngào ấy vẫn không thay đổi. Cơ hồ mỗi một lần hôn lên đều làm cho lòng hắn xuất hiện chút gợn sóng. Đó là một loại cảm giác thực kỳ lạ, mỗi một lần xuất hiện đều làm cho hắn có cảm giác bản thân mình lại để ý đến Thần Thần nhiều hơn một chút!

"Anh hai!" Quý Thần Quang đang ngủ thì đột nhiên cảm giác được anh hai đang ở bên người mình. Nhanh chóng mở to mắt liền nhìn thấy anh hai đang thất thần nhìn mình, trong mắt mang theo sự mê luyến sâu thẳm, tay nhẹ nhàng vỗ về bờ môi cậu. Cậu cảm giác được môi mình đang tê dại. Cái loại cảm giác tê dại này thực thoải mái, nháy mắt liền lan ra toàn bộ cơ thể. Quý Thần Quang thực rõ ràng cảm giác được mặt mình bắt đầu nóng lên! Bị anh hai nhìn như vậy, Quý Thần Quang phát hiện tim mình đã không còn chịu sự khống chế mà đập nhanh hơn rất nhiều! Đáy lòng không tự giác liền sinh ra cảm xúc khẩn trương!

"Thần Thần, anh đánh thức em sao?" Cách hơn mười giây sau Quý Tiêu Dương mới lấy lại tinh thần. Rồi sau đó thực tự nhiên cúi xuống hôn một cái lên môi Quý Thần Quang. Rồi nhanh chóng ngẩng đầu, vươn tay ôm Quý Thần Quang đang mơ màng ở trên giường ôm vào lòng. Bàn tay nhẹ nhàng vuốt tóc cậu, động tác rất nhẹ nhàng, thanh âm thực ôn nhu "Thần Thần, tỉnh hẳn chưa? Có đói bụng không?" Nói xong liền đem đầu mình vùi vào cổ Quý Thần Quang, dùng sức hít sâu một hơi. Dường như hắn vẫn có thể ngửi được cỗ hương thơm quen thuộc tràn đầy mùi sữa của Thần Thần. Thật thoải mái!

Nằm trong lòng Quý Tiêu Dương, Quý Thần Quang lắc lắc đầu "Giữa trưa em đã ăn hai bát cơm rồi. Hiện tại bụng vẫn còn no!"

"Anh làm việc xong rồi. Có muốn ra ngoài đi dạo không?" Cúi đầu nhìn biểu tình của Quý Thần Quang.

Đi dạo?...... Dưới đáy lòn nhẹ nhàng lặp lại câu nói của Quý Tiêu Dương, trong đầu Quý Thần Quang bất chợt lóe lên một tia sáng. Cậu lập tức ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Quý Tiêu Dương "Anh hai, hay chúng ta đi siêu thị đi, tối nay đến nhà Kỳ ăn cơm. Vừa vặn cũng có thể chúc mừng Cửu đã chuyển đến! Được không ạ?"

"Em đúng là cái đồ ma lanh, là em muốn ăn cơm Kỳ nấu chứ gì!" Nói xong Quý Tiêu Dương ngẩng đầu, tầm mắt khẽ chuyển, đáy mắt tối đi một chút. Mình có nên đi học nấu ăn không? Thần Thần tiểu gia hỏa này thích nhất là đồ ăn! Nếu mình không cho em ấy ăn đồ ăn ngon nhỡ em ấy bị người khác cướp mất thì làm sao bây giờ?

"Hắc hắc, vẫn là anh hai hiểu em nhất!" Hai tay bám chặt cổ Quý Tiêu Dương, đối mặt với hắn rồi hung hăng hôn một cái. Trên mặt là nụ cười đặc biệt sáng lạn!

Hai người ở một bên không phát hiện ra, Nam Cung Cửu đã tỉnh. Hắn đang mở mắt nhìn về phía cửa phòng nghỉ, khóe miệng như ẩn như hiện nhếch lên một cười nhạt! Kỳ, chúng ta sẽ cùng nhau dùng cơm!

"Đi thôi, chúng ta hiện tại đi nói với Kỳ một tiếng rồi cùng nhau đi siêu thị!" Vuốt tóc Quý Thần Quang, Quý Tiêu Dương cười cười đứng lên.

"Ân! Đi thôi!" Quý Thần Quang hoan hoan hỉ hỉ xuống giường. Rất tự nhiên mà nắm tay Quý Tiêu Dương, nhẹ nhàng ra khỏi phòng. Bọn họ không muốn đánh thức Nam Cung Cửu nhưng lại không biết người kia đã sớm tỉnh......

Tiêu Dương cùng Thần Quang...... Nam Cung Cửu vuốt vuốt cằm. Khi lần đầu tiên gặp hai người họ lúc còn nhỏ, liền biết hai người này có gian tình. Hiện tại xem ra quả nhiên là như vậy......

Nam Cung Kỳ vừa vặn làm xong công việc, liền nghe thấy thanh âm hưng phấn của Quý Thần Quang vang lên "Kỳ, tối nay đến nhà anh ăn cơm đi. Hiện tại chúng ta đi mua đồ. Thế nào?"

Ách...... Dừng lại một chút mới trả lời "Được!" Trong lòng có chút khổ não......Tiểu Thần Quang thích nhất là đồ ngọt, mà công thức nấu những món ngọt có chút phiền toái. Tâm tình anh hôm nay rất hỗn độn, vốn muốn ăn linh tinh chút gì đó rồi tắm rửa đi ngủ...... Nhưng hiện tại xem ra ý tưởng đó phải ngâm nước nóng rồi......

"Tốt quá đi! Vậy Kỳ, chúng ta ra ngoài đi!" Nghe được câu trả lời của Nam Cung Kỳ, Quý Thần Quang cười càng thêm vui vẻ. Quý Tiêu Dương đứng bên cạnh, ánh mắt càng thêm ám trầm. Xem ra phải đi học nấu ăn thật rồi! Nhìn xem, Thần Thần cười đến sáng lạn như vậy! Thực chói mắt......

"Cửu đâu?" Chần chờ một chút, Nam Cung Kỳ vẫn là hỏi ra!

"Cậu ấy còn đang ngủ......" Quý Thần Quang chỉ chỉ về phía phòng nghỉ.

"Nga!" Thu hồi tầm mắt, Nam Cung Kỳ đi theo Quý Thần Quang cùng Quý Tiêu Dương ra ngoài. Đột nhiên cảm giác được phía sau mình có chút quái dị, liền lập tức quay đầu lại thì phát hiện ánh mắt như xâm lược của Nam Cung Cửu...  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro