Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Ngưu ma đầu hắt hơi một cái, ôm vũ khí đủ kiểu nhàm chán dựa vào ở trên cửa thành, bắt đầu hồi tưởng buổi tối ma quỷ hôm trước hào hứng cỡ nào ——tiểu cô nương kia không chỉ vắt khô tất cả tinh hoa của hắn, còn vét sạch hoàn toàn tiền bao. Đồng bạn của hắn cũng là vẻ mặt buồn ngủ cùng khó chịu, bắt đầu hướng hắn càu nhàu: "Xúi quẩy! Vào lúc này tự dưng bị sắp xếp làm nhiệm vụ. Vừa mới qua nguyên tố gió lốc xong, mò đâu ra món béo bở nào chứ."

Bất luận kẻ nào tiến vào chúa thành đều phải giao nộp tiền, nhờ thế đám thị vệ ở cửa thành đang làm nhiệm vụ có thể nhân cơ hội nâng giá để kiếm chút béo bở. Nhưng trong lúc nguyên tố gió lốc, trừ kẻ cường đại thực lực mạnh thì chả có ai ở bên ngoài lay lắc cả, tất cả đều thành thành thật thật đợi ở trong bảy mươi hai chúa thành, chờ nguyên tố gió lốc qua đi.

Ngưu ma đầu vừa định gật đầu đồng ý, liền nhìn thấy một bóng người từ xa đến gần. Kia là một kẻ ăn mặc khá kỳ dị... Người lữ hành? Trên tay hắn cầm một quyển sách, trên người khoác một hắc bào rách nát, tướng mạo bị cái mũ trùm đồng dạng rách nát miễn cưỡng che khuất, chỉ có thể nhìn đến vài sợi tóc đen lộ ra. Đi đến gần, ngưu ma đầu có thể ngửi được trên hắc bào tản mát mùi máu tươi, kiện hắc bào kia hình như từ hắc ám nguyên tố dệt thành, không chỗ nào không lượn lờ hắc ám nguyên tố, còn có tử linh khí tức như có như không.

Ngưu ma đầu cảm thấy có điểm nhìn không thấu, lấy thực lực đại kiếm sĩ của hắn có thể đoán được người kia đã yếu đến mức không chịu nổi một kích, nhưng hết thảy trước mắt lại nói cho hắn biết không đơn giản như vậy. Mắt thấy người lữ hành ăn mặc kỳ lạ kia sẽ lướt qua bọn họ tiến vào Halpas thành, đồng bạn của hắn thét một tiếng ra lệnh: "Đứng lại!"

Người kia ngừng lại, nghiêng thân mình. Rõ ràng nhìn không tới, ngưu ma đầu cảm thấy được ánh mắt hắn lạnh lùng lại tựa như đuốc bên dưới mũ trùm nhìn chằm chằm một chỗ, hắn nhìn sợi tóc đen lộ ra từ một lỗ thủng, nhất thời trong đầu linh quang chợt lóe, lập tức ngăn cản đồng bạn muốn phát uy. Ở dưới ánh mắt khó hiểu của đồng bạn, ngưu ma đầu tiến lên từng bước, hơi hơi có chút cung kính nói: "Đại nhân, vào thành cần giao nộp 10 ngân tệ."

Người nọ dừng một chút, sau đó từ trong túi tiền móc ra 10 ngân tệ đưa qua, ngưu ma đầu lập tức cung kính tiếp nhận, ngữ thái khiêm vi: "Hy vọng đại nhân tại Halpas thành có kỷ niệm vui vẻ."

Chờ người nọ sau khi rời đi, đồng bạn khiếp sợ nhìn mười đồng tiền xu kia: "Lão ngưu, vào thành phí là 15 ngân tệ! Ngươi điên rồi sao? !"

Ngưu ma đầu liếc mắt nhìn đám đồng bạn ngu xuẩn của hắn: "Ngươi có biết ta vừa mới nói cái gì không?"

Đồng bạn lắc lắc đầu, trong cuộc đối thoại vừa nãy, ngưu ma đầu sử dụng không phải thông dụng ngữ đại lục, mà là ngôn ngữ bọn họ cho tới bây giờ chưa từng nghe qua.

"Thượng cổ ma ngữ. Là ngôn ngữ mà chỉ có thượng đẳng Ma tộc mới có thể sử dụng, ta cũng chỉ nói được hai câu như vậy." Ngưu ma đầu nói: "Ngươi không thấy mái tóc của ngài ấy sao? Tuy rằng nhìn không thấy đôi mắt, nhưng ngài ấy nhất định là cao cấp ma tộc có thâm tử mâu!" (con ngươi màu tím sậm)

Thiên tộc chỉ dùng số lượng lông cánh để phân chia thực lực cấp bậc, mà sức mạnh của ma tộc toàn bộ ngưng tụ ở bên trong đôi mắt. Mỗi một cao cấp ma tộc đều tóc đen tử mâu, tử sắc nơi ánh mắt càng thâm, đại biểu thực lực càng mạnh.

Đồng bạn của ngưu ma đầu rốt cục kịp phản ứng, nhất thời cảm thấy một trận sợ hãi: May là hắn bị kéo lại, không đắc tội với vị cao cấp ma tộc kia.

Cùng lúc đó, một vị "Cao cấp ma tộc" nghĩ lại mà thấy sợ: May là huynh đệ cấp lực đưa thuốc, di sản lưu lại cũng đủ cho hắn trả phí vào thành. ( =]]] )

Rõ ràng trong nguyên văn 《 hỗn huyết 》, nhân vật chính tiến vào chúa thành cũng không mang phí... Được rồi, khi đó nhân vật chính hung tàn chỉ dùng vũ lực cũng đủ lập tức chiếm lĩnh một tòa thành, còn ai dám hướng y đòi phí vào thành nữa chứ.

Đối lập sinh ra ngược, khi xem tiểu thuyết có bao nhiêu yêu thích, Đỗ Trạch hiện tại có bấy nhiêu bi ai. Bởi vì nguyên do bị thương nặng, thời gian nhân vật chính bất tỉnh so với thời gian tỉnh còn dài hơn, hơn nữa bởi vì nguyên do không có thức ăn cùng dược vật, thời gian hôn mê càng có xu thế tăng, Đỗ Trạch ở một bên chỉ có thể lo lắng suông. Mưa đen vừa tạnh, Đỗ Trạch bỏ chạy ra đi tìm đường sống. Lần này hắn vận khí tốt, không lâu sau liền phát hiện một tòa chúa thành, bởi vì nguyên tố gió lốc mà niêm phong thành.

Thật vất vả chờ nguyên tố gió lốc qua đi, Đỗ Trạch mở hắc bào chẳng khác gì cái bao thủng, nhìn lỗ lỗ bên trên chỉ cảm thấy đây là tân thế kỷ phản Bikini —— bộ phận trọng yếu hoàn toàn không che khuất được a mẹ kiếp! Sau khi mặc vào nhất định sẽ lộ hàng. Vì thế Đỗ Trạch đáng xấu hổ cởi áo khoác trên thân Tu ra mặc vào, dùng hắc bào miễn cưỡng che bên ngoài một chút, mang theo đồng nghiệp chí cùng một vài đồng tiền từ trong bọc của huynh đệ tặng thuốc, sau đó liền nghĩa vô phản cố đi về phía chúa thành. Nhưng Đỗ Trạch thật không ngờ vào thành còn phải giao phí, cứ như vậy, tiền còn lại của hắn ít đi một cách đáng thương.

Đỗ Trạch nhìn chằm chằm mấy đồng tiền ít ỏi trên tay, hắn vừa mới đi dạo phố một vòng, phát hiện số tiền trên tay hắn chỉ có thể mua một bộ quần áo hoặc là thức ăn ba ngày hoặc là một lọ nước thuốc.

Cầu các ngươi học được j□j thuật a _(;3″ ∠)_...

Một đồng tiền làm khó anh hùng hán. Khiến cho Đỗ Trạch khóc không ra nước mắt chính là, hắn hiện tại hoàn toàn phải trông coi cái bụng đói Kim Sơn. (aka làm việc trong tình trạng bụng trống rỗng không chút thức ăn?)

Ở trong thế giới《 hỗn huyết 》, tiêu chuẩn thực lực phân chia cấp bậc, mà thực lực lại chia làm thực lực thân thể cùng thực lực ngoại bộ—— trang bị. Chỉ cần trang bị tốt, một học đồ ma pháp cũng có thể xử lý ma đạo sư. Cho nên người thế giới này nhiệt liệt truy tìm trang bị phẩm chất cao, người lùn am hiểu rèn đúc trang bị liền càng được hoan nghênh, vũ khí bọn họ rèn quyền thế rất mạnh. Mà người lùn là phân chi của Chu nho, kỹ xảo rèn đúc của bọn họ chính là từ Chu nho văn minh lưu truyền tới nay , tuy rằng tuyệt đại bộ phận bí tịch cũng đã thất lạc. Trang bị tốt đẹp do người lùn chế tạo đã muốn có thể dẫn phát một hồi tinh phong huyết vũ, vậy nếu Chu nho đi chế tạo... Ha hả.

Bởi vậy ở trong tiểu thuyết, nhân vật chính chỉ cần không có tiền, sẽ đổi Chu nho hình thái làm một ít trang bị, sau đó đem những tàn thứ phẩm (*)[ dòng trọng điểm ] dùng để luyện tập, tùy tay làm [/ dòng trọng điểm ] này đem đi bán đấu giá, sau đó liền khiến cho toàn bộ đại lục kinh động. Vô số quý tộc cùng cường giả vì tàn thứ phẩm này mà cướp đoạt đến đầu rơi máu chảy, còn nhân vật chính thì vung tay mang đi toàn bộ tiền. Thuận mặt nói một câu, toàn bộ hoàn thành phẩm đều được dành cho các nữ nhân cùng đội quân trang bị đến tận răng của nhân vật chính.

(*tàn thứ phẩm: hàng loại hai có lỗi, không phải mặt hàng hoàn hảo)

Bàn tay vàng khả ái mà nghịch thiên cỡ nào a, nhưng tình huống hiện tại là: kẻ nắm giữ bàn tay vàng đang trọng thương; Chu nho hình thái của nhân vật chính đã thức tỉnh, nhưng hoàn toàn không có tài liệu cùng công cụ để thể hiện năng lực chiêu tài của y.

Cần thức ăn cần quần áo hay là cần nước thuốc, chỉ có một lựa chọn.

Đỗ Trạch chưa từ bỏ ý định ở trên đường tiếp tục càn quét, chướng ngại xã giao của hắn cam đoan rằng hắn sẽ không cùng đối phương chém giá, hơn nữa ở khắp nơi đều có ma quỷ của bảy mươi hai chúa thành, Đỗ Trạch cũng sợ chính mình nói nhiều sẽ bại lộ thân phận xuẩn manh của hắn—— đặc biệt tại Halpas thành này.

Nói qua lúc trước, đại lục phản diện có bảy mươi hai tòa thành, mỗi tòa thành tín ngưỡng một vị ma thần, mà ma thần Halpas thành tín ngưỡng đương nhiên chính là Halpas: ma thần xếp vị thứ ba mươi tám trong bảy mươi hai ma thần, danh hiệu " Bá tước tử cùng tan biến ", với đôi mắt đỏ giống như huyết xen giữa là hình tượng hắc sắc đại cưu (cưu: một loại chim thuộc họ bồ câu)—— do tác giả lười suy nghĩ đặt tên, cho nên theo đám đông nhất trí đặt là "Solomon bảy mươi hai ma thần" sau đó liền trực tiếp sử dụng, tỉnh tâm biết bao nhiêu!

Đỗ Trạch hiện tại khắc sâu lý giải trước đây dung túng cho hành vi nhàn hạ của Nhất Hiệt Tri Khâu rốt cuộc có bao nhiêu không tốt a. Trong Solomon bảy mươi hai ma thần, Halpas có một thuộc tính như vầy: món ăn chính của hắn là thịt người, đối nhân loại không thế nào kết bạn. Vì thế Halpas của《 hỗn huyết 》cũng "Món ăn chính là thịt người, đối nhân tộc không thế nào kết bạn", mà tín ngưỡng chúa Halpas của Halpas thành tự nhiên cũng " Món ăn chính là thịt người, đối nhân tộc không thế nào kết bạn".

Tiểu sinh cũng muốn món chính là tác giả, đối tác giả không thế nào kết bạn.

Phía trước trên đường tụ tập một đám ma, bọn họ vây chung quanh một cái bản thông cáo thì thầm với nhau. Đỗ Trạch chần chờ một chút, sau đó thật cẩn thận tiếp cận. Hắn không dám xâm nhập, chỉ có thể ở ngoại nghe lén một chút tình hình.

"Chậc chậc, thành chủ đại nhân lần này cũng thật bạo tay."

"1, 2... 5 số 0, mười vạn kim tệ! Thật nhiều tiền!"

"Tỉnh tỉnh đi, đây không phải là chuẩn bị cho ngươi, ngươi có thể giao ra một vũ khí làm cho thành chúa vừa lòng sao?"

...

Đỗ Trạch chấn kinh, mười vạn kim tệ tương đương với 1 triệu nhuyễn muội tệ trên địa cầu, thành chúa của Halpas vì một hảo vũ khí quả thực là vung tiền như rác, xem ra hắn quá coi thường đam mê của người dị thế đối với trang bị rồi. Nhưng sau đó Đỗ Trạch liền khiếp sợ đến mềm nhũn, một tình tiết phụ hợp khẩu vị như vậy vì cái gì lại hiện tại xuất hiện ở trước mặt hắn, đối với hắn bây giờ mà nói giống như một cô em ở trước mặt hắn cởi hết quần áo, mà hắn cũng có năng lực nhào lên, nhưng lúc này cô em vẻ mặt tươi cười đối hắn nói: ta đến bên đại dì ghẻ đây.

Đỗ Trạch ôm mặt khóc chạy đi.

Né qua đám người, tầm nhìn Đỗ Trạch đột nhiên trở nên trống trải, thì ra là hắn đi tới quảng trường của Halpas thành, giữa quảng trường có pho tượng đại cưu màu đen, đại biểu cho Halpas. Đỗ Trạch ngây ngẩn cả người, bởi vì phía dưới pho tượng hắn thấy một Ma tộc. Kia là một nam tử vận lục y, tay phải cầm một quyển sách, trước xiêm áo có một cái sạp, bên trên bày các loại rương và hộp đủ kiểu dáng.

—— không thể nào, người nầy tại sao lại ở chỗ này chứ?

Đỗ Trạch biết Ma tộc đối diện, bởi vì lục y nam tử chính là một vai phụ trong《 hỗn huyết 》: hắn là một thương nhân, lai lịch rất thần bí, nhân vật chính cùng hắn từng có vài lần giao dịch, song phương đều giai đại hoan hỉ. Hắn hình như gọi là... Đan?

Nhân vật chính lần đầu tiên gặp Đan chính là đoạn ngắn cẩu huyết kinh điển kia: nhân vật chính đang trên đường đi dạo luôn luôn sẽ vào một vài quán nhỏ nhìn một vài vật thể không chớp mắt, sự thật chứng minh những vật thể nhìn không chớp mắt này cơ bản đều bao phủ thần khí, mà quán nhỏ của Đan có một thần khí. Ánh mắt Đỗ Trạch không tự giác miết hướng rương cùng hộp trên sạp, quán của Đan vĩnh viễn toàn là rương cùng hộp này nọ, bên trong chứa cái gì thì không ai biết, chỉ sau khi mua mới có thể mở ra, về phần mở ra cái gì thì phụ thuộc hoàn toàn vào nhân phẩm của người mua. Nhân phẩm của nhân vật chính là nghịch thiên cấp bậc không giải thích, cho nên y mở ra thần khí.

Ma đao. Thiêu Dục. (thiêu đốt dục vọng)

Về thần khí này, tranh luận về nó cũng ầm ĩ như con miêu tinh nhân lúc trước. Lực công kích của ma đao Thiêu Dục đích thực nghịch thiên, hơn nữa mang kỹ năng phản dũ hợp (chống lành), vết thương bị nó tạo ra khó có thể khép lại. Nhưng danh như ý nghĩa, nó đồng thời sẽ phóng đại dục vọng của người sử dụng, cuối cùng làm cho người sử dụng bị ma đao khống chế biến thành kẻ điên khát máu. Nhân vật chính đương nhiên sẽ không bị ma đao khống chế, nhưng do bị ma đao ảnh hưởng cho nên y trở nên ngày càng tàn bạo. Lúc trước thời điểm Nhất Hiệt Tri Khâu giải thích như vậy, một hàng độc giả phía dưới "Ha hả", bọn họ đã quen đến chết lặng —— ở bên người nhân vật chính sắp đặt một hệ thống chữa trị, tác giả ngươi gặp shit mà không biết shit sao! ?

Mặc kệ lúc trước độc giả phun tác giả như thế nào, Đỗ Trạch đối với hiện tại mà nói quả thực là buồn ngủ gặp gối đầu, hắn nhất thời cảm thấy được hắn rốt cuộc có thể đi đùa giỡn cô em công cáo kia của đại dì ghẻ rồi. Chỉ cần ở chỗ Đan đổi được ma đao, tái qua tay bán cho thành chúa, có tiền cất bước bọn họ còn lo không thể chinh phục thế giới sao.

Có nhân vật chính trong tay, ta có thiên hạ.

Đan là một thương nhân rất kỳ quái, hắn không thèm để ý tiền tài, chỉ lấy thứ làm cho hắn cảm thấy hứng thú. Đỗ Trạch bắt đầu phân tích chuyện vật mà hắn có thể làm cho Đan hứng thú, nghĩ như thế nào cũng chỉ có trang bị thân thể có thể không đoạn hoàn nguyên. Kính mắt, tai phone không thể bán đi, như vậy cũng chỉ còn lại có...

Đỗ Trạch nhìn đồng nghiệp chí trong tay nan xá khó phân, quay đầu đi trở về phố xá. Hắn mua thức ăn cùng nước uống trong một ngày, số tiền còn lại mua một cái áo vét-tông (áo giống áo ghi lê á), sau đó tìm một địa phương hẻo lánh thay quần áo, một tên xuẩn manh cầm áo khoác len vừa thay ra bi tráng đi về phía quảng trường.

Ta sẽ nhớ ngươi, tiểu mao. (cái áo khoác len ngoài tên nguyên văn là mao bối tâm)

Đan ngồi trên cái ghế lùn, không chút để ý đảo quyển sách trên tay. Một cái bóng xuất hiện, Đan ngẩng đầu, thấy một người khoác hắc bào rách nát đứng ở trước mặt hắn.

Đan nháy mắt tươi cười thay chức nghiệp tính: "Các hạ muốn thử xem vận khí sao? Mua cái rương đi ~ "

Hắc bào nhân không nói một lời, ánh mắt nhìn qua tiểu quán một lần, sau đó như là tùy ý chọn cái hộp nhỏ đồng mầu. Đan cầm lấy cái hộp nhỏ kia, sau đó đối với hắc bào nhân cười: "Các hạ nghĩ muốn cái này phải không? Ngài là tân hộ khách, ta mặt dày nhắc nhở một câu: vốn cửa hàng không lấy tiền..."

Động tác hắc bào nhân cắt ngang lời nói của Đan, hắn đem một bộ y phục kiểu dáng kỳ lạ đưa qua: "Dùng nó đổi."

Đan tiếp nhận bộ y phục kia, nhìn mấy lần, sau đó uyển chuyển nói: "Ta cũng không thiếu quần áo."

"Ngươi hủy không được nó."

"A?" Hứng thú của Đan nháy mắt bị kéo lên, hắn thử hỏi: "Ngài đồng ý để ta thí nghiệm một chút không?"

Hắc bào nhân không nói gì, cũng là ngầm đồng ý.

Đan buông lỏng tay ra, y phục kiểu dáng kỳ lạ kia cũng không rơi trên mặt đất, mà là trên không trung bắt đầu thiêu đốt, cho đến khi hóa thành một nắm bụi. Đan nhìn chằm chằm mảnh bụi kia, nhưng không nhìn thấy cảnh tượng như trong tưởng tượng. Lúc Đan vừa định nói chuyện, chợt nghe thanh âm mang giọng điệu kỳ diệu kia cương ngạnh nói: "Khi song nguyệt đăng đỉnh, ngươi sẽ lại nhìn thấy nó."

"Ý của ngài nó sẽ phục hồi như cũ? Lúc đêm khuya?"

Hắc bào giật giật, xem độ cung đoán có lẽ là người trong hắc bào gật đầu.

Đan giảo hoạt giấu đi hứng thú bị khơi mào cao ngút, mà tỏ ra có chút khó xử đối hắc bào nhân nói: "Các hạ ngài xem, hiện tại cách đêm khuya còn một đoạn thời gian, căn bản không thể chứng minh —— đương nhiên ta không phải hoài nghi ngài, tiểu bản kinh doanh luôn nên cẩn thận thì tốt hơn..."

Hắc bào nhân không nói một lời, nhưng loại bình tĩnh biến hoá kỳ lạ này làm cho Đan đột nhiên có loại cảm giác kéo không được, hắn khụ một tiếng: "Ta sẽ ở chỗ này đợi đến đêm khuya, nếu đúng như lời nói các hạ, ta sẽ đem thứ ngài muốn dâng hai tay."

Hắc bào nhân vẫn không nói lời nào, nhưng có thể làm cho người ta cảm thấy hắn đang chần chờ. Đan là người tinh tường, lập tức liền đề nghị nói: "Nếu các hạ tín nhiệm lời của ta, ngài có thể đi trước làm chuyện khác, ta sẽ vẫn đợi ở đây. Ngài có thể đi hướng người chung quanh nghiệm chứng —— "

"Ngày mai ngoài thành." Hắc bào nhân lại một lần nữa cắt ngang lời nói của Đan: "Mang thứ đó đến."

Dứt lời, hắc bào nhân cũng không quay đầu lại xoay người rời đi. Đan nhìn chằm chằm bóng dáng kia, nghĩ thầm rằng khách nhân này thật sự là một vị kỳ quái. Hắn vươn tay, nhúm bụi trên mặt đất bị sức mạnh nhìn không thấy gom lại, nhẹ nhàng rơi vào trong tay lục y nam tử.

Đến làm cho hắn thấy kỳ tích đi.

Đỗ Trạch thật không ngờ hắn ở Halpas thành dạo chơi một ngày liền đạt được danh hiệu cùng thành tựu "Cao cấp Ma tộc" "Kỳ quái khách nhân", lúc hắn đang trên đường trở về, tai phone ngạo kiều lại hết pin. Về phần giao dịch cùng Đan, theo nguyên văn《 hỗn huyết 》, Đan tuy rằng thần bí, nhưng vẫn rất đáng tin cậy, nhiều lần trợ giúp nhân vật chính giải quyết nan đề.

Khi Đỗ Trạch sắp trở lại khe hở tảng đá, hắn đột nhiên cảm thấy mao cốt tủng nhiên, như là có cái gì đó không rõ đang nhìn chằm chằm hắn, mà hắn thì lại không đường có thể trốn.

—— đó là lần đầu tiên hắn nhìn thấy huyết khế thú.

Hoàn toàn từ ký hiệu đỏ như máu xây dựng nhân hình, không có một tia sức nặng dừng ở trước mặt hắn, mặt được xây dựng từ ký hiệu không có ngũ quan, nhưng Đỗ Trạch cảm giác nó đang nói: ta tìm được ngươi rồi.

Đỗ Trạch hoa mắt, nhân hình đỏ như máu biến mất không thấy, Tu đứng cách đó không xa, sắc mặt tái nhợt theo dõi hắn.

"Ngươi đi đâu... ?"

Tuy rằng tai phone lại khanh đa, nhưng Đỗ Trạch đã muốn nghe được đại khái. Đỗ Trạch không nghĩ tới Tu sau khi tỉnh lại cư nhiên đi tìm hắn, thậm chí còn vận dụng huyết khế, hắn rốt cuộc có thể tính là chiếm một vị trí nhỏ nhoi ở trong lòng của nhân vật chính không?

Bởi vì tai phone hết pin, cho nên Đỗ Trạch chỉ có thể quơ quơ thức ăn trong tay, ý bảo hắn vừa mới đi đổi thức ăn.

Tu tựa hồ có chút xung lăng, sau đó lại hỏi: "... ?"

Đỗ Trạch đoán hắn hẳn là đang hỏi thức ăn này kiếm được từ đâu, nhưng không có máy trợ thính phụ trợ, hắn không mở miệng được. Hắn biết phải hướng Tu giải thích, bởi vì Chu nho mẫn cảm hơn nữa tò mò, đổi lại mà nói, bệnh đa nghi của bọn họ luôn luôn rất nặng. Nhưng Đỗ Trạch không mở miệng được, thanh âm nghẹn ở trong yết hầu, kháng cự trỗi dậy.

—— A Trạch hắn chính là một tên ngốc bức... Nói lời nào cũng làm cho người ta cười gần chết.

Không đợi cho Đỗ Trạch giải thích, Tu tựa hồ có chút chống đỡ không được. Vừa mới nãy lúc y tỉnh lại phát hiện không thấy Đỗ Trạch đâu, cơ hồ bắt buộc bản thân đứng lên đi tìm vật sở hữu của y.

... Không thể chịu đựng được.

Áo sơmi trắng bởi vì tràn đầy huyết lại nhiễm thượng màu đỏ, Đỗ Trạch kinh hồn táng đảm chạy tới đỡ lấy Tu giống như bất kì lúc nào cũng có thể ngã xuống, ở một khắc đó Tu nắm chặt lấy hắn, Chu nho ngửa đầu, đôi mắt màu hổ phách dị thường minh diễm.

"Đừng..."

Đỗ Trạch cố gắng nghe, chỉ nghe được từ mở đầu "Đừng", hắn nhìn đôi mắt Chu nho đau xót có vẻ đáng thương cùng ướt át, nháy mắt tựa như tiểu hài tử sinh bệnh ô ô ô hướng người lớn làm nũng, vì thế câu nói kia chắc là "Đừng bỏ rơi ta" ?

Ngả mã nhuyễn manh biết bao nhiêu a!

Vì thế ở dưới ánh mắt của Tu, một tên ngốc manh dị thường kiên định gật gật đầu, sợ đối phương không thấy rõ lại gật thêm lần nữa.

Về sau độc giả xuẩn manh mỗi khi nhớ tới hồi ức này liền đấm ngực dậm chân, dục vọng chiếm giữ hắn của Tu chính là bắt đầu từ đây, sau đó càng trở nên không thể vãn hồi, hắn rốt cuộc có bao nhiêu ngốc bức mới có thể đem cái loại thái độ xâm lược này xem thành làm nũng, hắn còn meo meo gật đầu hai lần!

Đỗ Trạch mang theo nhân vật chính "Nhuyễn manh" nhà hắn trở về, chờ bọn hắn rời đi không lâu sau, trong không khí xuất hiện chút dao động, một bóng người hiện ra.

Đan dùng cuốn sách cầm ở tay phải vỗ vỗ đầu, nhìn phương hướng hai người rời đi, lộ ra một nụ cười không rõ ý tứ hàm xúc.

"Ai nha nha ta nhìn thấy gì đây, huyết khế, nhân tộc còn có một... Chu nho?"

******

******

1 thủy tinh tệ =1000 kim tệ, 1 kim tệ =10 tiền bạc =1000 tiền đồng ( nhuyễn muội tệ )

Chiến sĩ phân cấp: kiếm sĩ → đại kiếm sĩ → Kiếm Sư → đại kiếm sư → Kiếm Thánh → võ thần ( từng đẳng cấp phân ra ba cấp bậc: thấp trung cao)

Ma pháp sư phân cấp: ma pháp học đồ → ma pháp sư → ma đạo sĩ → ma đạo sư → pháp thần (từng đẳng cấp phân ra ba cấp bậc: thấp trung cao)

Nhân tộc giai cấp: bình dân → chiến sĩ → kỵ sĩ → tước sĩ → nam tước → tử tước → bá tước → hầu tước → công tước

Ma pháp \ chiến kỹ cấp bậc: 1-9 bậc, cấm chú \ cấm kỹ

Ma thú cấp bậc: 1-9 bậc, thần thú

——《 Hỗn huyết 》 thiết định tập



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro