Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hình: vong tộc

Độc giả: "Meo meo ~ "

Nhân vật chính: "..."

Khoảnh khắc thốt lên câu nói đó, Đỗ Trạch lập tức phục hồi lại tinh thần, hắn thề rằng hắn đứng ở đối diện có thể nhìn thấu được sự sững sờ trên mặt bộ xương khô —— ngay cả bộ xương khô rõ ràng không có biểu tình vậy mà cũng hiện lên kinh ngạc, hắn rốt cuộc đã quá thộn rồi.

Fan cuồng đọc《 Hỗn Huyết 》nhiều đến mức thuộc làu làu, bi thương không dậy nổi... Cầu tua lại!

Trong nội tâm Đỗ Trạch đang có hàng trăm con ngựa, cừu, lạc đà hí vang, bộ xương khô ngồi dưới thần tòa hơi cử động, nó cố hết sức kiên trì vươn cánh tay toàn xương xẩu, ngón trỏ trắng bệch chỉ về phía Đỗ Trạch xa xa. Con ngươi của Đỗ Trạch co rút lại, hắn cảm thấy mình chưa bao giờ nhanh như vậy —— dùng sức nghiêng người qua, thoát khỏi cây giáo bằng xương phóng thẳng vào ngực hắn!

Đối phương muốn giết chết hắn.

Chẳng biết tại sao, giờ khắc này, nghĩ đến việc mình sẽ chết trong tay nhân vật chính càng làm hắn khó chịu hơn.

Mũi giáo bay vụt qua dưới nách Đỗ Trạch, kéo theo mấy mảnh vụn quần áo, Đỗ Trạch bị dọa bất ngờ, toàn thân toát mồ hôi lạnh. Tu kinh ngạc nhìn Đỗ Trạch vẫn bình an vô sự, y cầm lấy lưỡi hái tử thần muốn chống đứng dậy. Nhưng ma pháp mới sử dụng ban nãy dường như đã tiêu hao hết năng lượng của y, bộ xương khô cứ run rẩy đứng lên như thế, nhưng ngay sau đó lại ngã mạnh về chỗ cũ, tiếng vang trầm trọng quả thực khiến người ta cảm thấy khung xương yếu ớt run rẩy kia sẽ lập tức bị vỡ nát.

Cho dù vậy, Tu vẫn chưa từ bỏ ý định muốn đứng dậy. Xương ngón tay run rẩy mở rộng, tựa hồ muốn nâng người lên nhưng bất lực, chỉ có thể suy yếu cào vài dấu vết trên mặt đất. Chút giãy dụa vô nghĩa này cũng đã tiêu hao  hết phần sức lực cuối cùng của y, bộ xương khô vô lực ngửa đầu, cho dù toàn thân đều không thể động đậy, nhưng y vẫn như trước cố chấp nhìn Đỗ Trạch đứng ở  xa xa. Hồn hỏa sâu kín trong hốc mắt tối om bừng ra, vừa như muốn đề phòng  lại như khát vọng gì đó không thể nói nên lời.

Đỗ Trạch còn chưa kịp vui mừng vì vẫn còn sống sót sau tai nạn thì đã bị động tác của đối phương thu hút, hắn nhìn tất cả mọi chuyện, toàn bộ suy nghĩ bỗng dưng tựa như bị đóng băng.

Người đang giãy dụa vừa đáng thương vừa chật vật ... Là nhân vật chính?

Ở trong hình dung của hắn, nhân vật chính nhất định rất khí thế. Họ là con cưng của trời, thời niên thiếu hết sức ngông cuồng, đang lúc nói cười cũng có thể chôn vùi kẻ thù, và còn được mọi người thiên vị. Cho dù nhất thời bị suy sụp thì cũng là vì màn đột phá lớn hoành tráng hơn, để càng sừng sững đứng trên mọi người. Chứ không phải giống như bây giờ, bị những người khác đuổi giết đến hết đường chạy trốn, chẳng khác nào một con mãnh thú đau đớn giãy dụa tham sống sợ chết.

Đoạn ngắn tiểu thuyết đó từng khiến Đỗ Trạch gần như cảm thấy không biết phải thế nào, ở trong thế giới này, là một người chân chân chính chính từng gánh chịu những việc đã trải qua: người kia bị toàn bộ đại lục đuổi giết hai năm, bị bạn bè bán đứng, bị người khác căm hận, bị thế giới vứt bỏ. Y lẻ loi một mình, không nơi để trốn, không đường để đi. Người kia là chân thật, có thể thấy thậm chí có thể chạm vào —— ngay tại trước mặt Đỗ Trạch.

Người kia là nhân vật chính, tên của y là Tu.

Đỗ Trạch chưa từng bao giờ cảm thấy tàn khốc giống như giờ khắc này. Thử nghĩ một chút, nếu mà chính hắn từng trải qua những chuyện đó, bây giờ đừng nói nhân loại, hắn sẽ giết chết hết toàn bộ sinh linh mà hắn nhìn thấy—— vừa có thể diệt trừ hiểm họa tiềm ẩn, vừa có thể lấy được linh hồn để bổ sung... năng lượng...

Đỗ Trạch trầm mặc trong chớp mắt, tại sao hắn lại cảm thấy như đã tìm được chân tướng  vì sao hắn thiếu chút nữa bị nhân vật chính giết nhỉ?

Vong Linh tộc muốn khôi phục thân thể đương nhiên không thể sử dụng thuật chữa trị, như vậy cũng chẳng khác nào tự sát. Đối với vong linh tộc mà nói, cắn nuốt linh hồn vừa có thể duy trì thân thể ở trạng thái tốt nhất, lại có thể tăng cường sức mạnh —— vì thế, hắn bây giờ ở trong mắt nhân vật chính chẳng phải là một bình tử dược mát lạnh thơm ngon sao! ? (PS: ở trong game online, hồng dược thường chỉ dùng để  khôi phục lượng máu, lam dược dùng để khôi phục ma lực, tử dược dùng để khôi phục cả hai. )

Đỗ Trạch phút chốc nhớ tới hai câu thoại kinh điển của nhân vật khi đã hắc hóa: còn giá trị lợi dụng và hết giá trị lợi dụng.

Vì cho rằng hắn có tác dụng giống như tử dược cho nên nhân vật chính quyết định giết hắn? WTF, nhân vật chính của《 Hỗn Huyết 》không thể hắc hóa đến như vậy chứ! (PS:WTF=What the fuck)

... Được rồi. Đỗ Trạch yên lặng hồi tưởng một vài tình tiết của 《 Hỗn Huyết 》, nhân vật chính đúng là kể từ khi rơi vào miền thất lạc thì bắt đầu hắc hóa đến rối tinh rối mù, về phần tên đầu sỏ khiến nhân vật chính hắc hóa...

Tác giả, ông còn nhớ độc giả ven hồ Đại Minh đã ôm đầu gối trúng tiễn chung với ông không?

(*đầu gối trúng tiễn là câu thường nói của NPC trong game, có nghĩa là vì gặp chuyện ngoài ý muốn mà rơi vào tình cảnh hiện giờ)

Tình tiết của《 Hỗn Huyết 》phát triển thành như vậy, tuy nói người viết truyện là Nhất Hiệt Tri Khâu, nhưng nếu nói không có liên quan gì đến Đỗ Trạch ... Đờ mờ, có ma mới tin! Hai bình luận của ID "Bụng" đã sắp đủ gạch xây nhà cao tầng chọc trời luôn rồi đấy ...  Mỗi một độc giả mới tới trước tiên đều quỳ lạy tòa nhà kia bay thẳng lên trời, sau đó sẽ có những độc giả kì cựu xuất hiện, phổ cập kiến thức cho họ rằng, đó là một hình thức 'yêu nhau giết nhau' có một không hai của fan cuồng, độc giả mới bừng tỉnh đại ngộ, sau đó, khi bị 《 Hỗn Huyết 》 ngược đến chết đi sống lại sẽ gia nhập vào trong hàng ngũ "Đọc truyện, comment, bỏ phiếu cho Bụng".

Độc giả xuẩn manh đau khổ tỏ vẻ đây quả thật là thảm kịch nhân gian, nhưng lại nghẹn họng không nói nên lời —— có trời mới biết hắn đã bao nhiêu lần muốn âm thầm treo cổ trước nhà tác giả: Tác giả à, từ bỏ nhân vật chính kia đi... Trả lại manh chúa cho tôi đi mà, cái thằng cha già chết giẫm!

Đỗ Trạch trong đầu xẹt qua một tia sáng, hắn nhìn chằm chằm bộ xương khô mặc áo choàng đen trước mắt, đột nhiên tỉnh ngộ.

Thì ra đây chính là nguyên nhân hắn xuyên qua đến thế giới《 Hỗn Huyết 》sao? Mỗi một người xuyên qua đều có sứ mạng của mình, sứ mạng của hắn chính là đi trả nợ  chỉnh đốn nhân vật chính, từ nay về sau kiên định bước trên con đường manh chúa một vạn năm không lung lay.

Ước nguyện cả đời của ta là có thể nhìn thấy manh chúa quân lâm thiên hạ ——cảm thấy cảm xúc dâng trào cỡ nào ...

Tiết tháo còn lại của Đỗ Trạch không đủ, xin hãy update đủ số lượng.

Trong đầu độc giả ngốc manh phút chốc được bơm đầy động lực, ngay cả cảm giác ấm ức vì suýt chút nữa bị nhân vật chính giết chết cũng đều ném ra sau đầu. Đỗ Trạch đẩy mắt kính, rốt cục dời lực chú ý đến trên người nhân vật chính, sau đó khiếp sợ phát hiện, nếu không mau ra tay "Cứu vớt nhân vật chính" thì y sẽ ngủm mất.

... Nhân vật chính đã bị khóa, phải làm sao bẻ đây? @ tác giả

Nhân vật chính lặng lẽ tựa vào trên thần tọa, hốc mắt rỗng tuếch tối đen một mảnh, y quả thực như trở thành một phần của thần tượng, cũng là chất vô cơ và cũng im lặng như thế. Đỗ Trạch sợ hãi bắt đầu hồi tưởng về tình tiết miền thất lạc của《 Hỗn Huyết 》, khi đó nhân vật chính đã được cứu thế nào...

Xin hãy chú ý, thần thú hay ẩn hiện.

Đúng rồi, là thần thú! Ở trong miền thất lạc, nhân vật chính gặp một con thần thú. Con thần thú kia không chỉ cứu nhân vật chính, mà còn trở thành đệ nhất thú cưng của y. Tác giả miêu tả con thần thú kia thế này: ngoại hình giống mèo, tiếng kêu giống mèo, tính cách giống mèo... Chết tiệt! Sao ông không viết thẳng ra là con mèo luôn đi!

Được rồi, thần thú kia vẫn hơi khác mèo. Nó có tới chín cái đuôi, mỗi một  cái đuôi tượng trưng cho một sinh mệnh, có thể chết thay... Thế không phải là một con mèo đặc biệt sao! Tóm lại, cái con có chín cái đuôi đó có ý nghĩa tồn tại giống như đá hồi sinh, thần thú dùng một cái đuôi "Chết" thay cho nhân vật chính để cứu sống y.

Cho nên, điểm mấu chốt hiện giờ chính là phải đi tìm thần thú ...

Đỗ Trạch nhìn quanh bốn phía, xem xét hướng phát triển của tình tiết, địa điểm gặp thần thú nhất định là ngay tại thần điện bỏ hoang này. Ở giữa một bãi phế tích muốn tìm được một con thần thú, chắc cũng không quá khó khăn... nhỉ? Nói đi nói lại, hình dáng của thần thú hẳn cũng không khác gì con mèo có chín cái đuôi, giống y như con mèo đang ló đầu ra nhìn ở trên bức tường đá kia ——

Đỗ Trạch: ... =口=.

Đỗ Trạch bất ngờ nhìn chằm chằm con mèo trên tường đá.... Đúng là mèo mà, chết tiệt! Cái lổ tai hình tam giác, đôi mắt thú tròn xoe, chòm râu mềm phất phơ, cả thân lông xù, nó thật sự là một con mèo không hơn không kém. Con vật nhỏ bé kia yếu ớt gian nan trèo lên trên bức tường, cái đuôi lớn phía sau của nó lộ ra, Đỗ Trạch chỉ cảm thấy mình thật sự đã bị thằng cha tác giả lừa tình.

—Còn đâu thần thú khí phách uy vũ của tiểu sinh!

Con mèo ... Khụ, thần thú sau khi bò lên trên bức tường, đôi mắt sáng trong suốt nhìn chằm chằm nhân vật chính dưới thần tòa, như nhìn thấy thứ mà nó rất yêu thích. Nhưng lúc nó ngẩng đầu thoáng nhìn Đỗ Trạch đang đứng cách đó không xa, thần thú đờ người, rồi bỗng dưng kêu lên "Meo meo ——!" một cách thê lương, sau đó thì xoay thân chạy mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Đừng đi! ( tay Nhĩ Khang)

Đỗ Trạch... Đỗ Trạch khóc không ra nước mắt nhìn bức tường trống không, sau đó cực kỳ bi thương nhìn về phía nhân vật chính vẫn không nhúc nhích.

Kịch bản này không đúng rồi, tác giả ơi!

******

******

Tu chỉ cảm thấy trên mặt thật ngứa ngáy —— ngứa?

Y cư nhiên vẫn chưa chết, hơn nữa còn có cảm giác? Tu kinh ngạc mở mắt ra, sau đó nhìn thấy sinh vật kia.

Đó là một con... mèo? Toàn thân nó đen như mực, một mắt vàng, một mắt  xanh, lực chú ý của Tu lập tức bị cái đuôi phía sau nó hấp dẫn, ma thú trước mắt tuy rằng giống mèo, nhưng nó có tới tám cái đuôi.

Lúc này ma thú kia đang nghiêng đầu, dùng cặp mắt một vàng một xanh nhìn Tu. Thấy Tu tỉnh dậy, nó nhào lên, vươn đầu lưỡi hồng nhạt mềm mại liếm liếm mặt Tu, hài lòng lớn tiếng kêu: "Meo meo ~ "

——《 Hỗn Huyết 》 trích đoạn

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Tác giả: Thần thú (đá hồi sinh) bị độc giả dọa chạy mất rồi ╮(╯_╰)╭

Nhân vật chính: Không sao cả, hắn lấy mạng đền mạng là được.

Độc giả: =口= !?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro