Chương 75

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Sau khi nghe được câu hỏi của Đỗ Trạch, Sos hơi có chút sửng sốt, bản chất của thế giới này ư?

Sos lập tức nghĩ tới nguyên tố, chúng nó là trụ cột tạo thành thế giới này. Nhưng Sos chung quy cảm thấy không đơn giản như vậy, đáp án của hắn so với nói bản chất của thế giới này, chi bằng nói là cấu tạo của thế giới này.

Bản chất tức là chỉ hình thái vốn có của sự vật, thuộc tính cơ bản vốn có.

Sos đối diện Đỗ Trạch vẻ mặt đạm mạc, người kia có thể hỏi ra câu hỏi này, đại biểu quy luật thừa nhận tính chân lý của câu hỏi. Trái tim nhân tộc chủ thần đập loạn nhịp, theo từ ngữ trong lời nói của người kia có thể suy đoán, hắn hiểu rất rõ về thế giới này, chẳng lẽ còn có thứ mà hắn thật sự hoàn toàn không biết sao?

Cung điện Tri Thức lúc này lâm vào yên tĩnh quỷ dị, Đỗ Trạch không cần quay đầu lại cũng có thể cảm nhận được ánh mắt khác biệt của mọi người đều tập trung trên người hắn. Đỗ Trạch nhìn chằm chằm Sos lâm vào trầm tư, hoàn toàn không lo lắng BOSS nhân tộc có thể trả lời được câu hỏi này hay không, hắn thật sự đang gian lận —— ở đây, chỉ có hắn mới biết thế giới này là một quyển tiểu thuyết mang tên 《 Hỗn Huyết 》. Mấu chốt lớn nhất chính là, cho dù Sos biết đáp án, theo tình huống lúc trước mỗi lần chính mình ý định nói ra sự thật đều bị cấm nói, Sos cũng căn bản không cách nào có thể nói ra đáp án.

Không biết, không thể nói, đây là sự thật được che giấu ở bên ngoài thế giới.

Dưới ánh nhìn chăm chú của Đỗ Trạch, Sos khẽ thở dài một hơi.

"Ta chỉ có thể nghĩ đến đáp án 'Nguyên tố' mà thôi, nhưng ta biết nó cũng không chính xác."

Sos vừa dứt lời, quả cầu thủy tinh trên đỉnh cây trượng gỗ bên cạnh hắn bỗng dưng nổ tung. Một luồng ánh sáng trắng cuồn cuộn chiếu xuống mặt đất, sau đó biến hình thành một cột sáng màu trắng cao chót vót—— đó là lối ra.

"Quả nhiên sai rồi a..." Sos chúc mừng đám người Đỗ Trạch: "Chúc mừng các ngươi thông qua cung điện Tri Thức."

Enoch giơ hai ngón tay ăn mừng , Valni kéo Alice hưng phấn nhảy lên nhảy xuống, Đỗ Trạch nhìn đến Ariel cao hứng ra hiệu "Thật là lợi hại" về phía hắn, độc giả xuẩn manh dựa vào chơi xấu để qua cửa đáng xấu hổ chột bụng. Lúc này Tu đi đến bên cạnh Đỗ Trạch, cầm thật chặt tay hắn. Đỗ Trạch quay đầu lại liền nhìn thấy Tu cười thật dịu dàng, nhưng mà hắn chẳng biết tại sao cảm thấy Tu kỳ thật cũng không phải rất vui vẻ.

Vì sao lại không vui? Hắn rõ ràng cuối cùng cũng có thể giúp đỡ một chút mà.

Còn chưa đợi Đỗ Trạch mở miệng, Tu bên cạnh liền rũ mắt xuống. Có lẽ là bởi vì đã qua cửa ải, tinh thần Tu thả lỏng hơn, cứ như vậy lâm vào hôn mê. Bởi vì quả cầu thủy tinh vỡ ra, không có quả cầu soi rọi, hắc ám từ bốn phương tám hướng từng chút từng chút nuốt chửng phòng đọc sách lơ lửng giữa không trung, hiển nhiên thần tháp lại bắt đầu đuổi người. More cõng Tu lên, khi đoàn người sắp sửa thông qua ánh sáng trắng rời khỏi cung điện Tri Thức, Sos đột nhiên mở miệng.

"Nếu được, ngươi có thể nói đáp án vừa mới nãy cho ta biết không?"

Đỗ Trạch trầm mặc không nói, không phải hắn không muốn nói, mà căn bản nói không nên lời. Sos có lẽ tưởng Đỗ Trạch không muốn làm không công, hắn lại tiếp tục đề nghị: "Ta bây giờ chỉ có thể cho ngươi biết tin tức, nếu ngươi đồng ý thì ta có thể cung cấp tin tức làm trao đổi."

Đỗ Trạch nhất thời tâm động, hắn quả thật có một tin tức rất muốn hỏi—— về Sáng Thế thần. Sinh linh hiện tại chỉ có thể biết một vài truyền thuyết về Sáng Thế thần, nhưng còn thần linh, thậm chí chủ thần thì sao? Thần tối cao của các chủng tộc sống ngàn vạn năm, chắc có lẽ cũng sẽ biết nhiều hơn so với sinh linh bình thường chứ nhỉ?

Huống chi chủ thần nhân tộc trước mắt còn sở hữu cung điện Tri Thức, vì tương lai của manh chúa, cho dù biết không thể trả lời được câu hỏi của Sos, Đỗ Trạch vẫn không muốn từ bỏ cơ hội lần này.

"Ngươi đã từng gặp qua Sáng Thế thần chưa? Ta muốn biết, chuyện về ông ta."

Sos nghe thế sau đó có chút ngạc nhiên, nhưng vẫn nghiêm túc trả lời: "Chưa từng. Kể từ lúc ta thành thần, Sáng Thế thần đã chỉ còn là truyền thuyết."

Trước khi Đỗ Trạch còn chưa kịp thất vọng, Sos tiếp tục nói: "Bất quá, ta từng vô cùng hứng thú với phương diện này, cho nên tìm được một vài tư liệu."

"Trước kỷ nguyên thứ nhất được gọi là thời kì sơ khai, Sáng Thế thần tạo ra vạn vật, chúng sinh ngang hàng sinh hoạt cùng nhau. Nhưng qua một thời gian ngắn, Sáng Thế thần biến mất ——truyền thuyết kể rằng Sáng Thế thần lâm vào ngủ say, nhưng ta cảm thấy dùng mất tích để hình dung thì thích hợp hơn."

Thời kì sơ khai cũng từng xuất hiện trong văn án của 《 Hỗn Huyết 》, Nhất Hiệt Tri Khâu viết đến "Giao dịch" giữa Sáng Thế thần và bát đại chủng tộc. Đỗ Trạch lúc trước còn tưởng đây chỉ là một câu truyện ngụ ngôn trừu tượng, dùng cho giải thích những ưu nhược điểm của các chủng tộc, hiện tại hắn lại suy đoán rằng —— có lẽ đó có thể là những chuyện đã thật sự xảy ra?

"Sáng Thế thần sau khi biến mất, không bao lâu liền xảy ra chiến tranh thiên ma, bắt đầu kỷ nguyên thứ nhất. Thời kì sơ khai không có thần linh, sinh linh kỷ nguyên thứ nhất thì đều đã qua đời, hiện tại đối tượng duy nhất mới có thể gặp qua Sáng Thế thần, chỉ có thần linh kỷ nguyên thứ nhất." Trong mắt Sos hiện lên một luồng ánh sáng phức tạp."Nói thí dụ như Quang Minh thần, hoặc là... Ma thần Baltic."

Quang Minh thần và Baltic? ! Đỗ Trạch nghẹn một cục máu ở nơi cổ họng, một người là kẻ thù không đợi trời chung, khẳng định sẽ không thể nào nói chuyện hòa ái với bọn họ, còn một người đã bị bọn họ lật đổ thì còn nói chuyện cái quái gì nữa!

"Thứ ta có thể cung cấp cũng chỉ có nhiêu đó." Sos nhìn chằm chằm Đỗ Trạch: " Đáp án của ngươi?"

Nhận được nhiều tin tức như vậy, tên xuẩn manh ngượng ngùng chôm luôn. Cho dù biết sẽ bị cấm nói, hắn vẫn thử nói với Sos: "——" thế giới này là một quyển tiểu thuyết.

... Sức mạnh gạch men quân trước sau như một.

Tuy rằng Đỗ Trạch không phát ra âm thanh nào, vẻ mặt Sos lại đầy kinh ngạc như nhận ra gì đó.

"Xem ra không phải đáp án ta có thể biết được."

Hơ?

Đỗ Trạch vốn muốn hỏi Sos làm sao vậy, nhưng Sos sau khi nói xong liền không để ý tới bên này nữa, mà lại mở quyển sách trên tay ra, chăm chú đọc tiếp. Đỗ Trạch không biết làm sao, đành phải cùng những người khác tiến vào cột sáng trắng.

Hắc ám nuốt chửng chủ thần nhân tộc, ánh sáng trắng truyền tống đoàn người Đỗ Trạch đi ra. Sau khi trở lại đại sảnh hình tròn, Enoch đầu tiên sửng sốt, sau đó bắt đầu hoan hô: "Kẻ trộm ta đây đã trở lại rồi!"

Đỗ Trạch liếc mắt một cái liền thấy pho tượng nhân tộc trên bệ đá, More vừa buông Tu xuống thì Antonio đã ôm bầu rượu đi tới, lão đầu tiên liếc mắt nhìn Tu đang hôn mê, sau đó say khướt nói với Đỗ Trạch: "Cảm tạ các ngươi mang theo lão già, ức, ta đây cùng đám nghịch ngợm này, chúng ta lúc này, ức, nói lời từ biệt nha."

Antonio cáo biệt quá mức đột ngột, không chỉ có Đỗ Trạch ngây người, tiểu đội lính đánh thuê hoàng kim cũng tỏ vẻ kinh ngạc, Mille không thể tin kêu lên: "Ông nội?"

"Tiểu Mille, nơi này cũng không phải chỗ để chơi, ông nội đã già rồi xương cốt chịu không nổi nữa đâu." Antonio vuốt đầu Mille, than thở nói: "Nếu không phải vì tìm đám nghịch ngợm các ngươi, lão già này cũng không đến nơi đây."

Enoch gãi gãi đầu, Mille còn muốn nói gì đó, lúc này Antonio lại dời tầm mắt, không biết nói với tiểu đội lính đánh thuê, hay nói với đám người Đỗ Trạch: "Chúng ta không phải người chung đường."

Đỗ Trạch biết Antonio ngầm nói gì, lão không tin Tu, Tu cũng không tin lão, bọn họ chỉ bởi vì lợi ích chung nhất thời mới hợp tác với nhau, cho nên cuối cùng vẫn không đi cùng nhau.

Antonio kéo Mille có chút không cam lòng rời khỏi thần tháp, Bart tự nhiên cũng đuổi theo, duy chỉ có Enoch không rời đi. Tên lỗ mãng này hoàn toàn không thèm để ý thân phận của Tu, cứ như vậy tùy tiện ở lại

"Đã là anh em, nhất định phải giúp đỡ lẫn nhau." Tên đạo tặc kia đã nói như thế.

Tu nằm một ngày đã tỉnh lại, đối với chuyện Antonio rời đi, y tựa hồ không quá bất ngờ, cũng ngầm đồng ý Enoch gia nhập. Bởi vì phó bản nhân tộc nhẹ nhàng hơn dự liệu, mọi người lúc này chuẩn bị đi vào tầng tiếp theo của thần tháp.

Quang môn truyền bọn họ đến một địa phương mới, lần này Đỗ Trạch vừa mở mắt ra trong khoảnh khắc liền nhắm chặt lại, bởi vì đống vàng bạc châu báu đối diện thật sự chiếu mù mắt chó titan của hắn. Tuy rằng chỉ thoáng nhìn qua trong phút chốc, Đỗ Trạch cũng nhìn được sơ sơ, trong hang đá to lớn chất đầy tiền vàng đá quý—— loại cảm giác này giống như là hang ổ của hắc long đã từng gặp qua ở đảo rồng lúc trước.

Enoch hưng phấn vù tới cửa trạm canh gác, ôm lấy ôm để đống tiền vàng chung quanh. Ánh mặt trời từ lổ thủng bên trên hang động rọi vào, vừa lúc chiếu lên đống châu báu, sáng lạn chói mắt đến mức làm cho người không thể nhìn thẳng. Thần tháp sẽ không vô duyên vô cớ đặt một đống châu báu ở chỗ này, nhưng cụ thể muốn bọn họ làm gì thì lại không có tí manh mối nào.

[ Đây là hang ổ của ngươi. ]

Đỗ Trạch ấn huyệt thái dương, tất cả mọi người nghe được quy luật khắc tin tức ở trong đầu, một câu ngắn ngủi, không có giải thích gì. Nhưng vào lúc này, trên đỉnh đầu truyền đến tiếng xàn xàn xạc xạc. Ánh sáng bị che khuất ở nơi cửa động, đó là vì đang có một con Troglodyte thò người vào nhìn xuống. Sinh vật cao nhòng nhòng có làn da thằn lằn màu xanh vàng nhìn thoáng qua thăm dò, sau đó liền từ phía trên nhảy xuống đống vàng. Nó không công kích đám người Đỗ Trạch, mà chỉ nhặt tiền vàng đá quý bỏ vào trong bao tải vắt bên hông.

Mọi người còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, More như không thể chịu đựng được hừ mạnh một tiếng, thân hình lóe lên, một khắc tiếp cận Troglodyte liền biến thành long hình, quất cái đuôi gai cứng rắn một phát. Con Troglodyte kia bị văng mạnh vào trên tường đá, lập tức tử vong, thi thể nó rơi trên mặt đất, chỉ chốc lát sau liền hóa thành một làn khói biến mất không thấy.

Lại có một vài con Troglodyte ở cửa động thăm dò, hắc long ngẩng cổ lên, phun ra lửa rồng đốt cháy tất cả thành tro bụi. Đỗ Trạch nhìn hắc long quanh quẩn trên đống vàng bạc châu báu, vào giờ khắc này khắc sâu lý giải ngầm ý mà thần tháp muốn biểu đạt.

—— hoan nghênh đi vào phó bản long tộc, đây là hang ổ của ngươi, hãy bảo vệ tốt châu báu của ngươi.

More sau khi tiêu diệt hết Troglodyte ở cửa động, mang theo mọi người bay ra khỏi động. Ra khỏi hang đá, Đỗ Trạch nhìn thấy khe sâu vừa quen thuộc vừa xa lạ bên ngoài, càng xác định suy đoán trong lòng. Lúc này Troglodyte từ bốn phía không ngừng tụ tập đến bên này, tuy nói hiện tại chỉ có mấy con bảy chẳn tám lẻ, nhưng dựa theo bản tính "tốt đẹp" của thần tháp, càng về sau thì độ khó sẽ càng tăng lên gấp nhiều lần. Đỗ Trạch cảm thấy tiếp theo đó hắn sẽ nhìn thấy Troglodyte đầy khắp núi đồi, hiện tại hoàn toàn chính là tiết tấu quái vật công thành.

"Nơi này hình như là mê quật của rồng." More mở miệng nói: "Trước khi mê quật được di chuyển xuống đáy biển biến thành đảo rồng, đây chính là nơi long tộc sinh sống."

"Long tộc..." Tu như có điều suy nghĩ, sau đó nói với More: "Xem ra chúng ta cuối cùng nhất định sẽ gặp chủ thần long tộc, ngươi có biết gì về hắn không?"

" Chủ thần long tộc là IO, hắn được xưng là Long thần chín mặt, có thể dùng bất cứ hình thái nào của long tộc để xuất hiện."

Nói cách khác cái tên kia vô luận là Sắc long, Kim Chúc long hay Bảo Thạch long đều có thể biến đổi? Quả thực chính là gian lận nha! Mỗ chỉ xuẩn manh theo bản năng không chú ý đến 'cỗ máy gian lận' thật sự bên cạnh hắn, chuyên chú bẻ khóa ba mươi năm.

Tu lại trầm tư chốc lát, y nhìn lướt qua chung quanh, sau đó chia mọi người làm hai nhóm: một nhóm ở lại bảo vệ hang ổ, nhóm khác thăm dò tin tức bốn phía—— hiện tại áp lực bọn họ gặp phải còn chưa quá lớn, có thể nhân cơ hội đi thăm dò một ít tin tức.

Tu ôm Đỗ Trạch cưỡi trên hắc long, cùng với những người khác mỗi người một ngả. Hắc long cõng Đỗ Trạch và Tu bay dọc theo hai vách núi, hỏa phượng hoàng cũng bay theo bên canh, cái đuôi cong cong xinh đẹp lướt qua trên không trung. Đỗ Trạch từ bên trên nhìn xuống, có thể nhìn thấy một con sông ngoằn nghoèo dưới đáy cốc.

"Ta từ chỗ Rachel nghe được, ngươi đang tìm Sáng Thế thần?"

Hơi thở ấm áp của Tu truyền đến bên tai, Đỗ Trạch cảm thấy ngưa ngứa nên theo bản năng muốn né tránh, lại bị Tu ôm càng chặt hơn.

"Không chỉ bởi vì tò mò chứ, hả?"

Đỗ Trạch biết Tu đang đợi hắn giải thích, bởi vì không thể nói ra sự thật nên hắn ngoại trừ giữ im lặng cũng chỉ có thể nói dối gạt người, rồi sau đó giả vờ như hắn không cố tình làm như thế.

Tiếng gió bên tai giống như tiếng thở dài của người nọ, Đỗ Trạch cảm thấy Tu nhẹ nhàng đặt cằm lên vai hắn, khóe mắt thoảng qua một vệt sáng màu vàng.

"Ngươi muốn tìm người đó, ta giúp ngươi tìm." Tu nói, đến cuối cùng y vẫn như cũ không hỏi điều gì, chỉ lựa chọn tin tưởng Đỗ Trạch.

"... Nếu, đến thời điểm có thể nói, ta sẽ nói tất cả cho ngươi biết."

Đây là lời hứa duy nhất mà Đỗ Trạch có thể thực hiện.

"Được."

Nghe lời Tu nói, Đỗ Trạch chỉ cảm thấy cổ họng siết chặt. Không biết kể từ khi nào, vô luận yêu cầu của hắn có vô lý cỡ nào đi chăng nữa, người phía sau hắn cũng chỉ cưng chìu nói với hắn một từ "Được" .

Người này dành tất cả sự dịu dàng cho hắn.

Hắc long bay ra khỏi khe sâu, trước mắt sáng tỏ thông suốt. Đi tới cuối con sông, một cái hồ xanh biếc được bao quanh bởi rừng cây xanh um tươi tốt, tựa như viên ngọc xinh đẹp không tì vết. Tu đột nhiên đè cổ hắc long, bảo More đáp xuống một mỏm đá nhô ra ở vách núi, ánh mắt y ngưng tụ trong khoảnh khắc, Đỗ Trạch có chút ngạc nhiên hỏi: "Làm sao vậy?"

"Ta nhìn thấy một kẻ thù." Tu thu hồi tầm mắt, mỉm cười nói: "Chờ ta một chút, ta đi giải quyết người đó."

Đỗ Trạch chưa kịp đáp lời, Tu liền lập tức từ trên vách núi nhảy xuống, sử dụng phong hệ ma pháp đáp xuống rừng cây, nháy mắt không thấy bóng dáng. Đỗ Trạch ở trên cao quét qua đảo lại, dùng hết khả năng nhìn của hắn nhưng vẫn không tìm thấy kẻ thù nào theo như lời Tu nói, chỉ có thể cùng hỏa phượng hoàng mắt to trừng mắt nhỏ.

Tu xuyên qua rừng cây, căn cứ vào vị trí đã nhìn thấy lúc trước, lẳng lặng không tiếng động đi tới bên hồ. Y đẩy nhánh cây ra, liếc mắt liền thấy thiếu nữ đứng bên bờ hồ.

Dưới làn gió nhẹ hiu hiu , mái tóc vàng lượn sóng cùng váy lụa mỏng tuyết trắng trên người thiếu nữ nhẹ nhàng bay múa, cô nhận thấy được sự hiện diện của Tu, quay đầu lộ ra gương mặt tinh xảo xinh đẹp.

Đúng là thánh nữ Vivian.

******

******

Đây là... ?

Tinh thuần của Tu bị quang minh nguyên tố hấp dẫn, tiếp tục bước về phía bên hồ, y đẩy nhánh cây ra, liếc mắt liền chú ý tới bóng dáng mảnh khảnh trong hồ. Đó là một thiếu nữ, nàng đang loay hoay trong nước hình như đang tìm kiếm gì đó. Quang minh nguyên tố nồng đậm bám vào trên người thiếu nữ, một tầng ánh sáng mờ ảo bao phủ quanh thân nàng—— cho dù chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng, lại hoàn mỹ đến mức khiến người ta không dám vô lễ.

Tựa hồ nghe thấy tiếng bước chân của Tu, thiếu nữ đứng thẳng dậy, nàng giữ mái tóc vờn bay của mình lại, quay đầu.

Trong nháy mắt đó, Tu thậm chí nghĩ rằng y nhìn thấy một tiên nữ trong hồ.

——《 Hỗn Huyết 》 trích đoạn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro