29 - Người Đẹp, Lại Say Rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

'Người phụ trách mảng này là ai?' Sầm Chí Quyền châm một điếu thuốc, nhàn nhã rít một hơi, hỏi.
'Là tổng giám đốc của Quan thị.' Quan Mẫn Mẫn nhỏ giọng đáp.
Vị tổng giám đốc này chính là anh họ của ba cô, bác trai cô Quan Thiệu Minh.
'Mượn cơ hội này, cho ông ta hạ bệ đi.'
Sầm Chí Quyền hút hết nửa điếu thuốc mới cho Quan tiểu thư câu trả lời.
Hạ bệ bác hai?
Quan Mẫn Mẫn há to miệng! So với lúc nhìn thấy phần tài liệu kia còn kinh ngạc hơn.
Tuy rằng giờ cô là quyền tổng tài nhưng trên thực tế, nghiệp vụ của công ty đều do tổng giám đốc tiếp quản, Quan Thiệu Minh, cũng là một cổ đông lớn của Quan thị, ở công ty đã mấy chục năm, cho dù lần này ông tự quyết định thay đổi nhà cung ứng nhưng chỉ bằng vào điểm này có thể hạ bệ bác ấy sao?
'Không dám?' Sầm Chí Quyền kẹp điếu thuốc trên tay, nhìn rất rõ sự do dự của cô, 'Giảm biên chế lần trước chẳng qua chỉ để trừ bớt một bộ phận sâu gạo, Quan Thiệu Minh mới là con sâu lớn nhất, không trừ đi ông ta, cho dù cải tổ lại công ty, Quan thị Kiến thiết vẫn không thể chân chính khởi tử hồi sinh.'
Lần trước sự kiện nhân viên đình công, người chủ sự sau màn chính là ông ấy.
Lần thứ nhất giảm biên chế, trong số những người mà Lục Tử Duy loại bỏ, có một người cính là đứa con trai chỉ treo chức giám đốc mà không biết làm gì, chỉ đợi đến tháng lãnh lương cùng hai thân tín của ông ta.
Mất đi hai người kia không ngờ lá gan của ông ta càng lớn.
Làm người đừng nên quá tham lam, bằng không nhất định bị người khác nắm cán.
Trước đây, ông ta ở Quan thị vơ vét thế nào cũng không liên quan đến hắn nhưng giờ Quan thị đã tham gia vào dự án của Sầm thị, ông ta còn dám mưu đồ vơ vét vậy cũng đừng trách hắn không khách sáo.
Biết bằng năng lực hiện tại của mình Quan Mẫn Mẫn căn bản không có cách nào hạ bệ Quan Thiệu minh, Sầm Chí Quyền mới bảo cô qua đây, chẳng qua chỉ muốn cô biết chuyện này, cụ thể làm thế nào vẫn cần Lục Tử Duy hỗ trợ giải quyết, chuyện này hắn không muốn tiết lộ nhiều hơn.
Nói xong chuyện của Quan Thiệu Minh cũng là lúc hắn rút xong điếu thuốc, Quan Mẫn Mẫn định rời đi nhưng hắn lại không cho.
'Tối rồi, tôi có đặt bữa ăn, cùng ăn cơm đi.'
Sầm Chí Quyền vừa mới nói xong thì ngoài cửa đã truyền đến tiếng gõ nhẹ sau đó là tiếng của Khải Văn, 'Boss, bữa ăn tối đã được mang đến.'
Quan Mẫn Mẫn rất không muốn cùng người này cùng ăn cơm tối gì đó, hơn nữa còn là ở trong văn phòng của anh ta nhưng ánh mắt của Sầm Chí Quyền khiến cho cô dù muốn đi cũng chỉ đành bất đắc dĩ ngồi trở lại.
Sầm đại boss muốn có người cùng ăn cơm không phải là chuyện quá dễ dàng sao? Tại sao cứ muốn cô lưu lại làm gì chứ?
Tuy rằng muôn vàn cái không muốn nhưng mà...
Quan Mẫn Mẫn vừa có chút không an lòng ăn món điểm tâm tinh xảo vừa lén lúc nhìn sang người đàn ông đang an tĩnh ăn cơm...
Đúng là rất an tĩnh, từ lúc dùng bữa bắt đầu đến giờ không nói một lời, cho dù uống canh cũng không hề phát ra một âm thanh nào.
Nhìn dáng vẻ ăn cơm ưu nhã của anh ta, nào giống như kẻ lưu manh ném khăn lên mặt cô vừa nãy chứ?
Quan Mẫn Mẫn vừa nghĩ thầm vừa dùng sức cắt miếng bít tết trong dĩa, đột nhiên một lần dùng sức quá mức, miếng bít tết trượt ra khỏi dĩa, đánh một vòng giữa không trung rồi đáp xuống sàn...
'Không...không cẩn thận!' Cô cắn môi nâng dao nĩa trong tay lên, ngượng ngùng không dám nhìn mặt người đối diện.
Xem anh ta sau này còn dám bảo cô cùng ăn cơm nữa không! Hừm!
Sầm Chí Quyền liếc nhanh miếng bít tết trên sàn lại nhìn dĩa thức ăn chẳng còn bao nhiêu của cô, kéo phần bít tết của mình qua, dùng một bộ dao nĩa sạch sẽ, động tác thuần thục cắt nó thành từng miếng nhỏ sau đó đẩy nó đến trước mặt cô...
'Ăn chậm chút.'
Quan Mẫn Mẫn lúc này mới ngạc nhiên nhìn xuống dĩa bít tết đã được cắt thành những miếng thật vuông vắn...
Cắt đẹp quá!
Nếu như không phải anh ta đang ngồi trước mặt mình, cô nhất định sẽ lớn tiếng khen một hồi! Thật sự hổ thẹn, cô còn chưa làm chuyện gì tỉ mỉ như vậy cho con trai của mình!
Nhưng cô cũng không phải con gái anh ta, đương nhiên càng không phải bạn gái anh ta cần gì...
Thấy cô không ăn, hắn lại lên tiếng, 'Tôi còn chưa đụng đến, dao nĩa cũng sạch sẽ, ăn đi.'
Quan Mẫn Mẫn người này trước giờ ăn mềm không ăn cứng, nếu ai đó cứ bắt buộc cô, trong lòng cô nhất định luôn có một chút phản kháng, cho dù không nói ra thì trong lòng cũng âm thầm kháng cự nhưng nếu người ta dùng thái độ mềm mỏng, cô ngược lại không cứng lòng nổi...
Vì thế, ăn bít tết! Từng miếng từng miếng một cho vào miệng.

Đợi đến khi dĩa bít tết đã ăn hết ngẩng đầu lên mới phát hiện người đàn ông đối diện không biết từ lúc nào đã dùng bữa xong, đang lẳng lặng nhìn cô.
Cô dè dặt buông nĩa xuống, 'Cám ơn bữa tối của anh!'
Ý nửa câu sau chính là: Đã đến lúc cô đi rồi! Anh ta thông minh như vậy, chắc không cần cô nói rõ ra cũng sẽ hiểu chứ? Huống gì lúc này đã muộn lắm rồi, công sự đã nói xong, ăn cũng ăn xong, anh ta cũng đâu còn lý do gì lưu cô lại.
Sầm Chí Quyền ngược lại lại cố tình bỏ lơ ý nghĩa trong câu nói của cô, ánh mắt thâm thúy nhìn giọt nước cam đọng lại trên khóe môi cô một lúc lâu, lâu đến Quan Mẫn Mẫn toàn thân cứng đờ sau đó, dưới cái nhìn trừng trừng của cô, vươn người qua bàn...
'Anh định...'
'Ăn đồ mà không biết chùi miệng!'
Động tác của anh ta cực nhanh nhấc chiếc khăn ăn trên mặt bàn, tự tay lau miệng cho cô cũng thành công chặn lại nửa câu còn lại của cô.
Trong đầu Quan Mẫn Mẫn một mảnh hỗn loại, đôi mắt mở trừng trừng nhìn người đàn ông vẻ mặt không thay đổi đối diện, nếu không phải cô cũng không là lần đầu tiên biết anh ta, chắc chắn cô sẽ nghĩ Sầm Chí Quyền hôm nay bị người ngoài hành tinh nhập.
Không chỉ giúp cô cắt bít tết còn... còn giúp cô lau miệng?
Ô, anh ta rốt cuộc muốn làm gì?
Cô không muốn tiếp tục ở chỗ này nữa!
'Em...em muốn về!'
'Không vội, đợi lát nữa tôi đưa em về.'
Sầm Chí Quyền cũng không quan tâm những dĩa thức ăn ngổn ngang trên bàn, ném chiếc khăn ăn xuống bàn đứng lên, đi về phía phòng nghỉ.
'Em tự về là được rồi!' Quan Mẫn Mẫn nhìn theo bóng lưng của anh ta hô lớn, chỉ tiếc ra, Sầm đại boss căn bản không để ý đến cô.
Không để ý đến cô phải không? Được thôi, cô tự đi! Lưu lại đây quả thực là một sự lựa chọn không lý trí chút nào.
Khi bóng dáng cao ngất ấy biến mất trước mặt cô, Quan tiểu thư rất có cốt khí nhấc túi xách của mình lên tai bước thẳng ra ngoài. Đáng tiếc, Sầm đại boss không muốn cho cô đi, cô chắc chắn bước không ra cánh cửa kia.
Hai tay lần thứ N dùng sức vặn tay nắm cửa, vẫn không có chút phản ứng nào!
Anh ta nhốt ở đây rốt cuộc định làm gì chứ?
Quan Mẫn Mẫn đột nhiên có chút hoảng loạn, theo phản xạ bản năng định lấy di động ra cầu cứu nào ngờ vừa lấy điện thoại ra thì sau lưng đã truyền đến giọng nói của người đàn ông...
'Không phải nói đợi lát nữa tôi đưa em về sao?' Một tay cầm chai chai champagne tay kia cầm hai chiếc cốc, Sầm Chí Quyền đứng ở cửa phòng nghỉ nhàn nhạt lên tiếng.
Mà bàn tay đang đang cầm điện thoại của Quan Mẫn Mẫn bởi câu nói đột ngột của anh ta mà run lên, tuột khỏi tay rơi thẳng xuống sàn.
'Uống với tôi hai ly, lát nữa đưa em về.' Sầm Chí Quyền vừa nói vừa đi về phía ban công.
Quan Mẫn Mẫn nhặt lại chiếc điện thoại trên sàn, định mở ra thì mới phát hiện điện thoại đã hết pin.
Nhìn chiếc điện thoại bàn trên bàn, suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn không dám bước qua gọi. Rơi vào tay Sầm đại boss, cô còn có thể gọi ai đến cứu?
Tâm bất cam tình bất nguyện dịch từng bước về phía ban công...
Gió đầu mùa hạ thổi ngang qua mặt mang theo hương hoa thoang thoảng, từ vị trí của cô có thể thu cảnh đêm của cả tòa thành thị trong mắt...
Nhưng lúc nào cô không có tâm tình gì thưởng thức cảnh đêm bởi vì người đàn ông đã ngồi xuống chiếc ghế đặt sẵn ở ban công, rót ra hai ly rượu, thấy cô đứng ở cửa bất động, hắn nâng ly, ra hiệu cho cô đi qua.
'Em không biết uống rượu!' Cô cự tuyệt.
'Uống Champagne sẽ không say.' Không nói chính là, đây không phải loại champagne bình thường, đây là loại champagne ủ từ thứ nho thuần, niên độ càng lâu, độ rượu sẽ càng cao.
Tâm sự gì cô cũng viết cả lên mặt, muốn cho hắn không nhìn ra cũng khó. Sầm Chí Quyền uống một hớp rượu trong tay rồi lại tiếp tục nói, 'Nếu như không uống, vậy ở lại đây cùng tôi một đêm, em tự chọn đi.'
Lựa chọn uống rượu hay cùng anh ta một đêm, có đầu óc ai cũng sẽ chọn cái đầu!
Nhưng cô...
'Em chỉ uống một ly.' Cô nhấn mạnh. Ở những buổi yến tiệc trước đây ở nhà họ Quan cô cũng đã từng uống champagne, cũng không sau, uống một ly chắc là không có vấn đề gì.
Sầm Chí Quyền làm ra một tư thế mời nhưng Quan Mẫn Mẫn vẫn không nhúc nhích, hai tay nắm chặt cánh cửa thủy tinh, nhìn về hắn cầu chứng, 'Anh không được nói mà không giữ lời đấy!'
'Tôi là loại người đó sao?' Khóe môi hắn nhẹ câu lên, 'Cùng tôi uống xong chai này, tôi để em đi. Ở đây phong cảnh thế nào?'
Nhìn cô gái đối diện tay run run cầm ly rượu cả người như đang lâm đại địch, Sầm Chí Quyền cầm ly rượu đứng lên, đi đến bên lan can, xoay người tựa vào, nhấp thêm một ngụm nữa rồi mới lên tiếng.   

''''''''''''''''''''''''''''''''''''''

Dưới trời đêm, bóng dáng cao ngất của người đàn ông đĩnh đạc đứng đó, không giống bộ dạng ngày thường không nói một lời, hắn hơi rũ mắt, cả người toát lên vẻ lười nhác mà đầy quyến rũ khiến cô không khỏi buông lơi lòng đề phòng!
'Rất đẹp. Nhưng điều này hoàn toàn không giống phong cách của anh.' Quan Mẫn Mẫn hít một hơi thu lấy hương hoa nhàn nhạt vào trong lồng ngực rồi mới trả lời.
'Vậy theo em, phong cách của tôi phải như thế nào?'
'Dù sao cũng không phải loại người trồng hoa thưởng cảnh.'
'Những thứ hoa cỏ kia có người chuyên môn phụ trách.' Sầm Chí Quyền bật cười. Hắn là người cuồng công việc nhưng đồng thời cũng là người thích hưởng thụ cuộc sống. Văn phòng cũng gần như ngôi nhà thứ hai của hắn, ngoại trừ xuất ngoại công tác hay ra ngoài xã giao, một ngày 24 giờ, hắn gần như đều ở chỗ này, sao lại có thể để bản thân sống không thoải mái được chứ? Nhưng trong mắt cô gái nhỏ này, chắc là loại người cuồng công việc như hắn chắc cũng chỉ có văn phòng hai màu trắng đen mới thích hợp.
'Nhưng anh cũng không giống người thích thưởng thức hoa cỏ nha.
'Vậy theo em, tôi là người thế nào?'
'Ừm...' Cô nhấp một ngụm, một tay chống cằm, suy nghĩ một chút mới nói, 'Cả ngày nghiêm mặt nghiêm lời, thấy ai cũng giống như người ta nợ anh mấy trăm triệu vậy.'
Đại khái là vì cô ngồi cách anh ta một quãng, đại khái là vì cảnh đêm rực rỡ đã che lấp mất khí thế cường đại của anh ta hoặc giả là, hương champagne quá thơm khiến người ta hơi say!
Tóm lại, bất tri bất giác, cô uống cạn số rượu trong ly, đầu óc bắt đầu có chút mơ hồ sau đó bắt đầu coi hắn như bạn bè đồng lứa mà nói chuyện phiếm.
'Cho nên, em sợ tôi, phải không?' Hắn bước tới, âm thầm rót cho cô thêm một ly.
Lúc làm việc hắn vốn rất nghiêm túc, đây là thói quen đã dưỡng thành từ lâu, về nhà cũng khó mà được thoải mái nhưng cũng không đến nỗi đáng sợ như cô nói chứ?
'Sợ anh?' Sau khi uống cạn một ly, Quan Mẫn Mẫn mở to mắt đứng lên, ghé sát mặt hắn, 'Đương nhiên rồi.'
'Vậy sao bây giờ lại không sợ nữa? Hắn biết cô đã hơi say, bằng không tuyệt đối sẽ không dám ghé mặt sát mặt hắn như vậy.
Ngón tay hắn chạm vào gò má cô, bóng loán, mềm mại, cảm giác được mặt cô đang nóng lên, ngón tay hắn lại lạnh, lạnh với nóng tiếp xúc nhau khiến cô không khỏi run lên, đầu óc có hơi tỉnh táo lại.
'Em...đã uống xong rồi, em phải về.' Xuất phát từ bản năng phụ nữ, Quan Mẫn Mẫn như cảm nhận được sự nguy hiểm, lắc lư rời khỏi ban công, đi xuyên qua văn phòng đến trước cửa, tay đặt lên tay nắm cửa, chỉ kém một bước là có thể bước ra khỏi cánh cửa kia thì toàn thân chống đỡ không nổi cơn say, té nhào xuống sàn.
Căn phòng làm việc xa hoa một mảnh an tĩnh, chỉ có tiếng cười trầm thấp phá vỡ sự tĩnh mịch của nó, 'Thật là ngốc!' Giọng nói đầy sủng nịch từ phía sau vang lên, Sầm Chí Quyền chậm rãi bước qua, quỳ bên cạnh cô.
Nụ cười vẫn giữ trên môi, dịu dàng đặt lên trán cô một nụ hôn, đôi môi với những đường nét rõ ràng lại trượt xuống, hôn lên đôi mắt đã nhắm nghiền của cô, thấp giọng nói, 'Dậy đi, đừng ngủ trên sàn.'
Đôi mắt đẹp mông lung mở ra, gương mặt cô gái ửng hồng vì rượu, đôi cánh tay tuyết trắng mềm mại như lụa quấn quanh cổ người đàn ông.
'Anh là ai?'
'Em nói thử xem?' Đôi mày kiếm của người đàn ông nhướng lên, đáy mắt thâm thúy như dấy lên hai ngọn lửa, thu hết vẻ say sưa đáng yêu của cô vào trong đáy mắt sau đó khắc luôn vào tim.
Hắn bế bổng cô lên, thân thể cô mềm mại sung mãn, rất dễ dàng khơi dậy nhiệt tình của người đàn ông, khơi dậy dục niệm ẩn sâu ở một góc linh hồn, có lẽ cô không đủ xinh đẹp nhưng luôn có khả năng khiến người ta rung động, chỉ muốn thật tốt yêu thương che chở cho cô.
'Em không biết...' Bàn tay với những ngón nõn nà chậm rãi trượt trên ngũ quan cương nghị của người đàn ông, đôi môi hồng nhuận hơi nhếch lên lại giống như hơi bĩu ra, mê người cực kỳ.
'Đừng sờ loạn!' Hắn bị cô sờ có chút nhộn nhạo, bước chân vội hơn về hướng phòng nghỉ.
'Vậy anh rốt cuộc là ai?' Đầu Quan Mẫn Mẫn gác trên khuỷu tay hắn hơi ngước lên, đôi môi hồng hơi hé, vẻ nghiêm trang đánh giá người đàn ông.
Hắn không trả lời cô, bước vào đến phòng nghỉ, nhẹ nhàng đặt cô xuống chiếc giường lớn, cô gái có lẽ bởi vì say quá, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.
Sầm Chí Quyền ngồi bên cạnh giường nhìn cô gái nhỏ trên giường một lúc mới đưa tay giúp cô cởi áo khoác để cô ngủ thoải mái hơn sau đó dịch chăn đắp cho cô, hôn phớt lên đôi môi hồng kia một cái...
'Ngoan ngoãn ngủ đi!'
Ngồi thêm một lúc nữa rồi đứng lên, đi về phía phòng tắm. Lúc Sầm Chí Quyền từ phòng tắm bước ra, điện thoại bàn bên ngoài đang đổ chuông không ngừng mà cô gái trên giường thì vẫn không không hay biết gì.
Không thèm để ý tiếng chuông điện thoại liên miên không ngừng kia, hắn bước đến bên giường, cô gái đang ngủ say đột nhiên xoay người khiến cho chiếc chăn đang đắp trên mình trượt xuống, đôi chân dài khẽ động, đè hẳn lên chăn, một bàn tay vơ lấy chiếc gối bên cạnh ôm vào trong lòng, mơ màng ngủ tiếp...
Chiếc váy liền áo bởi vì động tác của cô mà cuốn lên, cảnh xuân sắc vô hạn cứ thế hiện ra trước mắt hắn...
Đôi mắt Sầm Chí Quyền thoáng tối lại, cổ họng khô rang nhưng lúc nhìn thấy chiếc quần nhỏ in những hình hoạt họa của cô thì nhịn không được bật cười một tiếng, tiếng chuông điện thoại ở bên ngoài vẫn reo không ngừng...

Hắn đưa tay, lần nữa lấy chăn đắp lên người cô đàng hoàng rồi mới bước ra.
Lúc hắn đi đến bàn làm việc thì chuông điện thoại đã ngừng vang, đang định tra lại cuộc gọi thì điện thoại di động của hắn bắt đầu đổ chuông...
Là Sầm Chí Tề mà trên màn hình biểu hiện mười mấy cuộc gọi nhỡ xem ra chắc cũng là của em trai hắn.
'Chuyện gì?'
Hắn cầm điện thoại lên, ngồi xuống chiếc ghế da thoải mái mới ấn phím đón nghe.
'Anh hai, có phải Mẫn Mẫn đang ở chỗ anh không?' Giờ đã hơn mười giờ tối, điện thoại của Quan Mẫn Mẫn vẫn luôn trong tình trạng không liên lạc được, hắn không thể không lo lắng bởi vì cậu nhóc vẫn còn đang ở nhà chờ mẹ về.
Tuy rằng đã sớm dứt sữa nhưng lo lắng cho mẹ mình là chuyện đương nhiên.
Sầm Chí Quyền không lập tức trả lời mà liếc mắt về phía cánh cửa phòng nghỉ vẫn đang mở hé.
'Anh hai, rốt cuộc có phải không?'
Nghe câu truy vấn của Sầm Chí Tề, Sầm Chí Quyền thu hồi tầm mắt, gọn gàng đáp một chữ "Phải".
'Hai người...vẫn đang bàn công sự sao?' Bên này giọng Sầm Chí Tề nhỏ hơn mấy phần, có chút chột dạ liếc về phía Quan Cảnh Duệ đang ôm con Xù ngồi trên sofa nhìn hắn gọi điện thoại.
'Không. Cô ấy ngủ rồi.' Sầm Chí Quyền không chút giấu diếm đáp.
Cho dù là bạn tốt đến mấy cũng không có quyền can thiệp chuyện cô ấy ngủ ở đâu, không phải sao?
Ngủ...ngủ rồi?
Chiếc điện thoại trên tay Sầm Chí Tề suýt nữa thì trượt xuống đất! Không phải đi bàn công sự sao? Sao lại ngủ rồi? Hơn nữa lúc này vẫn chưa tới giờ đi ngủ mà.
Quan tiểu thư rốt cuộc đã làm gì đến nỗi mệt mỏi ngủ mất?
Ngủ cái từ này, rốt cuộc là có ý gì?
Quan Cảnh Duệ nhìn sắc mặt chợt đổi của Sầm Chí Tề, gương mặt nhỏ nhắn cau lại, 'Quan tiểu thư vẫn chưa xong việc sao?'
Sầm Chí Tề hoàn hồn nhìn tiểu Quan tiên sinh, hư ngụy cười một tiếng, 'Mọi người phải họp lâu vậy sao? Chừng bao giờ thì kết thúc?'
Nghe câu hỏi kỳ lạ của em trai, Sầm Chí Quyền nhướng mày, 'Nếu như không có việc gì khác, anh cúp máy.' Hắn không muốn nói nhiều.
'Ồ, vậy khi nào họp xong, anh đưa cô ấy về nhé, muộn quá về một mình không an toàn.' Nói nhiều sai nhiều, Sầm Chí Tề vội vàng ngắt điện thoại bởi vì Quan Cảnh Duệ đã ôm con Xù bước đến.
'Mẹ còn đang họp sao?' Cậu nhóc nghi hoặc nhìn Sầm Chí Tề, 'Muộn thế này rồi mà?' Quan tiểu thư nhà hắn làm cái chức tổng tài này cũng thật vất vả.
'Đương nhiên rồi! Vì nuôi con, giờ đã biết mẹ con vất vả cỡ nào rồi chứ?' Sầm Chí Tề sờ đầu cậu nhóc, tìm cách dời đi chủ đề, 'Về phòng ngủ đi, ba đợi mẹ con là được.'
'Không được, con cũng đợi.' Cậu nhoc không dễ bị gạt như vậy, ôm con Xù quay trở lại sofa.
'Cuộc họp của họ ít nhất phải hai giờ nữa mới xong, mau về phòng ngủ đi, ngày mai còn phải đi học.' Sầm Chí Tề vội vàng đuổi người.
'Vậy ba nói con nghe, mẹ con với anh hai của ba có bí mật gì không thể cho người khác biết?' Cậu nhóc lắc lư chiếc đầu nhỏ hỏi.
Mặt Sầm Chí Tề đen lại, cái gì kêu là "bí mật không thể cho người khác biết" chứ? Cho dù có, hắn cũng không nói cho cậu nhóc nghe.
'Ba chỉ biết giờ họ đang họp, chuyện khác ba không biết.'
'Ba không nói, tối nay con đợi mẹ về hỏi.' Cậu nhóc không chút thỏa hiệp.
'Được, vậy chúng ta cùng đợi.' Sầm Chí Tề ngồi xuống bên cạnh cậu nhóc, cầm remote chỉnh đến kênh thể thao, bắt đầu xem đá banh.
Quan Cảnh Duệ cũng có thể coi như một fan của môn thể thao vua, vì vậy một lớn một nhỏ cộng thêm một chó cùng nhau ngồi trên sofa xem đá banh.
Chỉ có điều, lúc trận banh kết thúc Quan Cảnh Duệ đã ngủ mất tiêu, ngay cả Sầm Chí Tề bế cậu nhóc về phòng lúc nào cũng không hay biết.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro