Kết thúc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ba ngày sau, đang lúc Bách Tiệm Ly mở cửa, tính ra ngoài cùng biên tập nói chuyện về bản thảo cho bài viết trong mục du lịch tiếp theo, đột nhiên nhìn thấy chiếc xe thể thao màu đỏ đậu trước ga ra nhà mình.

Người phụ nữ tựa vào thân xe, thành thục quyến rũ, làn gió nhẹ nhàng thổi qua mái tóc gợn sóng của cô, cô lấy tay vén lên, mỉm cười với hắn.

"Cô Tạ."

Bách Tiệm Ly ngẩn ra, ngập ngừng chào cô, không biết mình có được cô thông hiểu và chấp nhận không.

"Cứ như lần đầu gặp mặt, gọi chị là chị Giác đi." Tạ Giác đi tới, cao thấp cẩn thận đánh giá hắn.

Kỳ thật lúc mới gặp Bách Tiệm Ly, cô cũng rất thích chàng trai khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng, ngũ quan đoan chính này, chính là không nghĩ tới, hắn cùng em trai mình cư nhiên là loại quan hệ này!

Rồi vài ngày sau, Tạ Ngôn nhân lúc cô còn ở thành phố N, tìm cô vài lần, khéo léo kể lại mọi chuyện của bọn họ trong tám năm qua cho cô nghe.

Tạ Giác lúc này mới nhận ra Tạ Ngôn đã yêu người kia quá sâu, nếu cường ngạnh muốn đem bọn họ tách ra, chỉ sợ sẽ mất đi em trai. Lại nói, cô cũng không có thành kiến cá nhân với Bách Tiệm Ly, thậm chí còn thích hắn, chỉ là không thể thừa nhận đả kích nặng nề chuyện Tạ Ngôn đột nhiên xuất quỹ, mới một mạch phẩy tay áo bỏ đi.

Nhưng Tạ Giác dù sao cũng là một phụ nữ thành thục, hiểu biết lại rộng lượng, biết thế cục đã không thể nghịch chuyển, liền thử buông khúc mắc, tiếp nhận sự thật.

Tuy nhiên trước đó, cô có một việc phải xác nhận.

"Em đối với Tạ Ngôn, rốt cuộc có bao nhiêu nghiêm túc?" Tạ Giác mở miệng hỏi.

Bách Tiệm Ly nghĩ nghĩ, "Rất nghiêm túc."

Đợi nửa ngày không nghe thấy đáp án bổ sung, Tạ Giác không khỏi khẽ nhếch đôi mi thanh tú, "Chỉ có vậy?"

"Chỉ có vậy." Bách Tiệm Ly thản nhiên nói: "Em không thể nói mấy lời thề thốt buồn nôn này nọ, cho nên, chỉ có vậy."

Tạ Giác không khỏi cười rộ lên, đứa nhỏ này, thật sự là đặc biệt.

Cô vui vẻ đi tới, nắm lấy cánh tay hắn, "Đi thôi, chị mời em uống cà phê, tán gẫu chuyện giữa em và Tạ Ngôn với chị?"

"Vâng, nhưng ba giờ em có hẹn." Bách Tiệm Ly nhìn nhìn đồng hồ.

"Còn sớm, chị sẽ không hại em đến muộn đâu, đi thôi."

Tạ Giác nhét hắn vào trong xe, nhấn ga, chiếc xe lao vút đi làm Bách Tiệm Ly hoảng sợ, vội vàng giữ chặt tay vịn, không khỏi cười khổ.

Quả nhiên là chị em, ngay cả cách thức lái xe cũng y chang nhau.

"Thế nào, kỹ thuật của chị rất cừ phải không?" Tạ Giác quay đầu đắc ý nhìn hắn, dương dương tự đắc cười nói.

"Đúng vậy, cừ lắm."

Bách Tiệm Ly cẩn thận thắt dây an toàn, sau đó hạ cửa sổ, hít sâu một ngụm không khí trong lành, lộ ra ý cười nhàn nhạt.

Năm 2007, gần tới lễ Giáng Sinh, Tạ Ngôn tự cho mình một tuần nghỉ, đưa Bách Tiệm Ly đi Bắc Kinh du ngoạn, nói chính xác hơn, là thăm lại chốn xưa.

Đêm đầu tiên đến Bắc Kinh, hai người chầm chậm đi bộ trên phố Trường An, từ phố Đông đi đến phố Tây, đem lộ trình ngày trước bọn họ không thể đi hoàn, cùng nhau đi đến cuối.

Trên đường Trường An rực rỡ ánh đèn, dòng người tấp nập, tràn ngập không khí lễ hội, nơi nơi đều là các cặp tình nhân dựa sát vào nhau tản bộ trên phố.

"Có lạnh không?"

Tạ Ngôn nắm lấy bàn tay lạnh như băng của hắn.

Ngón tay đan vào nhau, có thể cảm nhận được chiếc nhẫn cứng cứng trên ngón áp út.

Nương theo ánh đèn, chiếc nhẫn bạch kim được thiết kế tao nhã trên tay hắn lấp lánh tỏa sáng, cùng chiếc nhẫn trên tay trái của anh tạo thành một cặp, là một đôi nhẫn cưới hoàn mỹ.

Từ sau sự kiện Tạ Giác, Tạ Ngôn ăn không ngon, ngủ không yên, thẳng đến khi đem cặp nhẫn cưới đặt hàng chuyên gia thiết kế ở nước ngoài về, đeo lên tay Bách Tiệm Ly, anh mới cảm thấy hơi chút an tâm.

Hiện tại anh không có việc gì cũng thích nắm tay hắn, làm cho tim hắn ngập tràn hạnh phúc.

"Này, sáng như ban ngày thế này, anh làm vậy còn ra bộ dạng gì nữa."

Bách Tiệm Ly bất an hơi lắc bàn tay bị Tạ Ngôn nắm, lại bị anh nắm càng chặt, "Sợ cái gì, tất cả mọi người đều là các cặp tình lữ, sẽ không ai chú ý chúng ta đâu."

Nói xong, anh liền đem tay hắn để vào trong túi áo khoác của mình, dùng lòng bàn tay ấm áp sưởi ấm bàn tay lạnh như băng của hắn.

"Thật sự không lạnh? Nếu lạnh chúng ta trở về sớm một chút?" Tạ Ngôn nhìn chóp mũi đông lạnh đến hồng hồng của hắn.

"Không lạnh." Bách Tiệm Ly cười lắc đầu, ngẩng đầu nhìn những ngọn đèn Magnolia lấp lánh tạo thành một chuỗi ánh sáng mê người...

Dưới ánh đèn tạo thành một thế giới mông lung.

Đắm chìm trong quang mang dịu nhẹ như thế, bọn họ dường như đang đi từ hành tinh này đến hành tinh khác.

"Đẹp quá......" Bách Tiệm Ly cảm thán.

"Đúng vậy, rất đẹp." Tạ Ngôn mỉm cười nhìn chăm chú vào sườn mặt đoan chính của hắn.

Ý thức được anh nói đến điều gì, mặt Bách Tiệm Ly có chút nóng lên, nhịn không được âm thầm nhéo lòng bàn tay anh, lại bị anh nắm chặt tay, lấy ấm áp bao vây.

"Khăn quàng cổ cũ rồi, anh mua cái mới cho em nhé?"

Tạ Ngôn đưa tay chạm vào chiếc khăn quàng trên cổ hắn, khăn quàng cổ lông dê màu xám tro mềm mại, đó là bốn năm trước, khi anh đến Bắc Kinh gặp hắn, đưa cho hắn mang.

Không nghĩ tới hắn vẫn còn giữ, hôm nay còn lấy ra đeo.

Khóe môi không khỏi lộ ra ý cười sâu hút...

Người yêu của anh tuy rằng không thích nói mấy lời đường mật, hơn nữa luôn có chút lạnh lùng hờ hững, nhưng bên trong lại là người vô cùng dịu dàng và trong sáng.

"Không cần, nó còn rất ấm áp." Bách Tiệm Ly lắc đầu.

"Ừm."

Tạ Ngôn tiếp tục nắm chặt tay hắn trong túi áo, hai người sóng vai chậm rãi đi về phía trước.

Ấm áp từ bàn tay truyền đến làm Bách Tiệm Ly trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Phố Trường An xinh đẹp dài dằng dặc, mênh mông vô bờ, thế nhưng chỉ cần bên cạnh có anh làm bạn, một chút cũng không cảm thấy xa.

Lúc còn trẻ, không chỗ nào sợ hãi, vô luận là tử vong, cô độc hay tịch mịch, tựa như một độc hành thú quyết tuyệt, không tiếc trả giá hết thảy theo đuổi tự do cực hạn, cho rằng mình xuyên qua cánh đồng tuyết phủ, chỉ cần đi về phía trước, là có thể đi đến ốc đảo có cỏ xanh cùng nguồn nước.

Nhưng đến khi lớn tuổi, sau khi gặp được anh, lại hiểu được mình thật nhỏ bé cùng yếu ớt, hiểu được tình cảm thực đáng quý, hiểu được tiếc nuối khi bỏ qua, hiểu được nếu chính mình không quý trọng, sẽ vĩnh viễn mất đi người quan trọng nhất.

Hiểu được thế nào đi yêu một người, cùng một người sống chung, bao dung hết thảy khuyết điểm của người ấy, cũng cho phép người ấy bao dung mình hết thảy, nhìn thấy mặt xấu xí của nhau, cũng ghi nhớ mặt tốt của nhau, quan trọng nhất, là hiểu được thống khổ khi mất đi, loại cảm giác này khó có thể chịu được, vô cùng lạnh lẽo cùng đau đớn hít thở không thông.

Cho nên, vì quý trọng, mới cùng anh ở bên nhau, cho dù trong lòng vẫn còn sợ hãi, cũng muốn cùng nhau nắm tay đồng hành.

Mặc kệ tương lai sẽ ra sao.

Chỉ cần trong lòng có tình yêu, cho phép mình yêu, tiếp nhận tình yêu của người khác, liền luôn có cơ hội giải thoát!

"Em lại suy nghĩ cái gì?" Tạ Ngôn quay đầu hỏi hắn, đôi mắt đen láy sâu như biển cả, dịu dàng chân thành.

"Không có gì."

Bách Tiệm Ly cúi đầu, bỗng nâng lên, thừa dịp vừa lúc đi đến góc không ai chú ý, nhanh chóng nghiêng đầu, hôn lên má anh.

Nụ hôn nhẹ nhàng lướt qua.

"Thực may mắn có thể gặp được anh."

"Anh mới là người thực may mắn!"

Bàn tay đặt trong túi phút chốc bị nắm chặt, bị ánh mắt như lửa nóng của anh nhìn chăm chú, nhận ra mình bất tri bất giác ở nơi đông người làm ra động tác lớn mật như thế, cảm thấy thẹn thùng cực độ, ngay cả cổ cũng nóng bừng.

Bách Tiệm Ly chỉ có thể làm bộ như không thèm để ý, nâng lên khuôn mặt nóng như thiêu đốt của mình, chăm chú nhìn cảnh đêm mông lung lấp lánh ánh sáng phía trước.

Xinh đẹp như thế, vĩnh viễn sẽ không phai nhòa.

CHÍNH VĂN HOÀN

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro