doc nha hac lang

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cát vàng mênh mông... 

    Gió thu lạnh lùng... 

    Giữa bãi sa mạc mênh mông, bỗng có một bóng đen lớt nhanh qua như một làn tên xẹt. Bóng đen ấy nhắm thẳng một sờn núi phi vút tới. 

    Khi bóng đen ấy vừa khuất dạng, thì có một bóng đen thứ hai, cũng xuất hiện ngay vị trí cũ, nhắm bóng đen vừa rồi đuổi gấp theo... 

    Hu...hu...! Tiếng khóc của một đứa bé bỗng vang lên. 

    Thì ra bóng đen xuất hiện đầu tiên ấy, chính là một cô gái mặc áo đen, tuổi trạc mời bảy mời tám, trên lưng đang cõng một đứa bé trai độ ba tuổi. 

    Đôi mắt của cô gái áo đen, đầy những tia sáng oán hận căm thù, cô nghẹn ngào nói: 

    - Đệ đệ, chớ nên khóc... Nếu không, kẻ địch nghe được thì chúng ta không thể trốn thoát nữa... Đệ đệ, em ngoan đi. 

    Đứa bé lộ vẽ khiếp sợ, rồi im ngay tiếng khóc. 

    Cô gái áo đen lại nói: 

    - Đệ đệ, tên em gọi là Thích Đinh Nhạn..., đệ đệ, rồi có ngày em phải trả mối thù đẩm máu đối với tên Truy Hồn Kiếm Khách Bang chủ của Cô Lâu Bang đã sát hại cha mẹ ta... 

    Câu nói của cô gái áo đen cha dứt, thì thốt nhiên, một giọng cười lạnh lùng từ phía sau truyền đến. 

    Thì ra cái bóng đen thứ hai đã đứng sừng sững tại phía sau cô gái áo đen tự bao giờ. Người ấy cười lạnh lùng nói: 

    - Bọn ranh con kia, các ngư ơi liệu có chạy thoát được chăng? 

    Cô gái áo đen biến hẳn sắc mặt, quát rằng: 

    - Bọn các ngư ơi định giết không chừa một mạng sống hay sao? 

    - Đúng thế ! Phấn Diện Sứ Giả ta tuân lệnh đến đây. Tất nhiên, các ngư ơi không làm sao thoát khỏi tay ta được. 

    - Lão tặc ! Ta sẽ đổi mạng với ngư ơi ! 

    Câu nói cha dứt, thì cô gái áo đen đã vung chưởng đánh nghe một tiếng vút về phía Phấn Diện Sứ Giả. 

    Chưởng thế vừa rồi là do cô gái áo đen đã đem toàn lực đánh ra với mục đích lấy mạng đổi mạng. Do đó, luồng chưởng phong mạnh mẽ như có thể xô lật cả núi, ào ào cuốn thẳng về phía ngực của Phấn Diện Sứ Giả. 

    Phấn Diện Sứ Giả lạnh lùng quát rằng: 

    - Ngư ơi muốn chết mà ! 

    Tiếng “mà” cha dứt thì tay mặt của y đã thò ra, rồi lao mình về phía trước, vung chưởng trái ra công thẳng vào cô gái áo đen. 

    Phình !.... 

    Một tiếng dội khô khan, cô gái áo đen liền bị hất tung ra xa ngoài một trượng. 

    Chiếc miệng anh đào bé nhỏ của cô ha ra nhổ liên tiếp ba ngụm máu. 

    Trong khi cô gái áo đen bị hất tung đi, thì đứa bé trai trên lưng của cô ta bỗng sút tay rơi xuống đất ! 

    Tức thì Phấn Diên Sứ Giả nhảy một bước dài đến sát bên cạnh đứa bé ấy, chụp nó như chụp một con gà rồi nhất bổng lên... 

    Cô gái áo đen kêu lên như cuồng dại: 

    - Hãy thả... thả em tôi ra... 

    Cùng một lợt với tiếng gào ấy, nàng lại lao mình đến Phấn Diện Sứ Giả lần thứ hai. Phấn Diện Sứ Giả vung cánh tay mặt lên, tức thì cô gái áo đen lại bị luồng chưởng lực bắn ra sau mấy bước. 

    Thốt nhiên, hai đầu gối cô gái áo đen bỗng sụm xuống, cô quỳ trên đất, cất tiếng vang xin: 

    - Phấn Diện Sứ Giả...tôi van xin ông...xin ông thả em tôi ra... 

    Phấn Diện Sứ Giả cười lạnh lùng, liếc mắt nhìn cô gái áo đen đang quỳ trên đất. 

    Hắn nhếch miệng cười đầy gian ác sâu hiểm, nói: 

    - Được ! Nhưng... 

    Ha ha, ta cần thân xác cô làm điều kiện trao đổi.... 

    Cô gái áo đen tái hẳn sắc mặt, nghiến răng nói: 

    - Cũng được, chỉ cần ông thả em tôi ! 

    - Được ! 

    Phấn Diện Sứ Giả liền cất tiếng cười lạnh lùng. Nhưng tiếng cười vang trong không gian vọng lại ! 

    Hai người cúi đầu nhìn xuống, thì thấy dưới chân núi có hàng ngàn con sói đang ngửa cổ ngóng lên...! 

    Phấn Diện Sứ Giả thấy thế không khỏi rùng mình. Hắn bèn nhanh nhẹn lao mình tới cạnh cô gái, rồi nhấc bổng nàng lên chạy thẳng về phía bãi đá ngổn ngang.. Chẳng bao lâu, từ phía sau bãi đá ấy, có một cô gái đầu tóc rối bù, đang loạng choạng bước ra, đôi má ràn rụa lệ thắm. Cô gái ấy chính là cô gái áo đen. 

    Thằng bé trông thấy chị, liền cất tiếng gọi: 

    - Tỷ tỷ... 

    Dứt lời nó chạy ào tới ngã vào lòng cô gái áo đen. Cô gái áo đen gào lên: 

    - Đệ đệ.... 

    Thế rồi hai chị em ôm chầm lấy nhau khóc nức nở. Bên dưới sờn núi tiếng sói tru nối tiếp vang lên không ngừng. 

    Một tiếng cười lạnh lùng bất ngờ từ phía sau lưng hai chị em cô gái vọng đến. Cô gái áo đen liền xô đứa em trai từ trong lòng ra, nhanh nhẹn quay mình trở lại, thì thấy Phấn Diện Sứ Giả đã siết chặc một thanh trường kiếm trong tay, mặt đầy sát khí, đứng sửng tại đấy tự bao giờ ! 

    Cô gái áo đen kinh hoàng buột miệng kêu lên: 

    - Ngư ơi...? 

    Câu nói cha dứt, thì thấy Phấn Diện Sứ Giả đã vung lưỡi kiếm lên, tức thì ánh thép chiếu người, rồi tiếp theo một tiếng gào thảm thiết, máu tư ơi vung toé khắp nơi. 

    Thì ra lưỡi kiếm đã đâm thẳng vào bả vai cô gái khiến cô ta té khụy xuống đất ! 

    Nàng cất giọng hổn hển nói: 

    - Phấn Diện Sứ Giả, ngư ơi hiếp ta rồi lại giết ta.... ngư ơi... ngư ơi là loài mặt người dạ thú. Thích Thiết Hoa ta... dù có chết nhưng hồn ta vẫn không buông tha ngư ơi đâu ! 

    Thích Đinh Nhạn bỗng chạy tới ôm chầm lấy người chị mình. Phấn Diện Sứ Giả liền chụp lấy Thích Đinh Nhạn quát rằng: 

    - Ranh con ! Ngư ơi cũng không sống được, hãy xuống làm mồi cho lũ sói đi ! 

    Phấn Diện Sứ Giả vừa dứt lời, hắn vun tay ném Thích Đinh Nhạn xuống dưới chân núi, nơi bầy sói đang tụ tập. Thích Đinh Nhạn chỉ kịp gào lên một tiếng kinh hoàng... 

    Và, liền đó, ở dưới chân núi lại có tiếng tru lên không ngớt. 

    Tiếng sói tru và tiếng cười như cuồng dại của Phấn Diện Sứ Giả hoà thành một âm điệu rùng rợn không thể tưởng tượng được, khiến ai nghe đến cũng phải nổi da gà khắp cả người. 

    Tiếng gió nổi dậy ào ào ! Lá rừng không ngớt xào xạc. Dường như đang khóc than trước một cảnh hy hữu ở trên đời. 

    Phấn Diện Sứ Giả xoay người vừa cất tiếng cười cuồng dại vừa nhắm hướng đường của bỏ chạy như bay, chẳng mấy chốc đã mất hút giữa bãi cát vàng mênh mông... 

    Trên sờn núi, cô gái áo đen đang nằm im lìm trên mặt đất. Phía dưới sờn núi, tiếng sói tru rợn người vẫn nối tiếp không hề dứt... 

    Thế nhưng, gió cát vẫn cuốn ào ào như củ. Cảnh tượng chung quanh vẫn giống như thuở nào. Dường như màn thảm kịch rùng rợn vừa rồi chẳng hề có xảy ra tại đây vậy. 

    oo Vẫn biển cát vàng mênh mông... 

    Vẫn ngọn gió thu lạnh lùng... 

    Boong !.... 

    Một tiếng chuông ngân dài hoà lẫn giữa tiếng gió cát đang thổi ào ạt. Tiếp đó, lại có tiếng mõ, tiếng tụng kinh nhịp nhàng từ xa vọng lại. 

    Trong Hoàng Sa Cốc, bỗng có bốn năm mươi người xuất hiện giữa cơn bão cát. 

    Trong số ấy, có mời mấy tên đàn ông lực lưỡng mặc đồ võ gọn gàng, đang khiêng một cổ quan tài thật lạ lùng. 

    Sở dĩ nói lạ lùng là vì cỗ quan tài ấy làm toàn bằng đồng đỏ. Hơn nữa, hai bên hông quan tài lại chạm hai con rồng xanh, trông linh động như sống. 

    Theo sau cỗ quan tài, là một thiếu niên mặc áo trắng độ mời bảy mời tám tuổi. 

    Người thiếu niên nầy có một thân hình vạm vỡ tráng kiện, làn da ngăm đen láng bóng. 

    Đi cạnh người thiếu niên ấy là một lão già tóc đã bạc phơ. 

    Phía sau, lại có sáu lão già cùng khiêng một cái r ương bạc, và sắc mặc của họ đều có vẽ hết sức đau buồn. 

    Khi họ ra khỏi cửa sơn cốc, thì nhắm đi thẳng vào sa mạc... 

    Sau khi đã qua khỏi một bãi sa mạc và đến trước một ngọn núi nhỏ, thì tất cả số người ấy, đều dừng chân đứng lại. Trước mặt họ chừng một trượng, có một cái hang to. Trong hang sáng sủa như ban ngày. 

    Lão già đứng bên cạnh người thiếu niên áo trắng xoay tròn đôi mắt hạ giọng nói: 

    - Người làm mộ đâu rồi? 

    - Có kẻ hèn đây ! 

    Từ trong đám người, có một lão già độ ngũ tuần lách mình bước ra đi đến trước mặt lão già tóc bạc ấy, nói: 

    - Thừa tướng có điều chi chỉ dạy? 

    Lão già tóc bạc nói: 

    - Ngôi mộ do ngư ơi xây nên, vậy ngư ơi dẫn đường đưa thánh thể của V ương ta vào trong lòng mộ. 

    - Vâng ! 

    Lão già gầy đét ấy liền bước thẳng vào trong hang trước tiên. Tiếp đó, mời mấy tên khiêng cỗ quan tài nối gót theo lão. 

    Suốt dọc đường, mọi người trông thấy cái hang ấy đều do những phiến đá thực to xây dựng nên. Công trình hết sức vĩ đại và khéo léo. Đoàn người đi qua không biết bao nhiêu khúc quanh mới đến một gian nhà đá trông nguy nga lộng lẫy như một cung điện. 

    Cỗ quan tài bằng đồng đỏ được đặt nhẹ xuống giữa ngôi điện ấy ! 

    Tất cả mọi người đều quỳ xuống đất, ngoại trừ người thiếu niên áo trắng vẫn đứng y nguyên chổ củ. Trên khung mặt đen sạm của chàng không hề lộ ra một chút tình cảm. Tia mắt đầy oán hận, không ngớt nhìn đăm đăm vào cỗ quan tài bằng đồng kia. 

    Lão già tóc bạc trông thấy người thiếu niên áo trắng không chịu quỳ, thì buột miệng quát rằng: 

    - Người “bồi táng” sao không chịu quỳ xuống? 

    Sắc mặt của người thiếu niên áo trắng lạnh lùng như một khối băng, không hề biểu hiện một sự phản ứng nào cả. Chàng không trả lời mà cũng không chuyển động đôi tròng mắt. 

    - Qùy xuống ! 

    Lão tóc bạc dùng hai tay đè mạnh đôi vai của chàng thiếu niên xuống! 

    Chàng trợn tròn đôi mắt nhìn lão đầy vẽ căm hận, nhưng vẫn im lặng không hề mở miệng nói chi cả. 

    Lão tóc bạc sau khi quỳ xuống xong, to tiếng khấn: 

    - Kính bẩm V ương tôi, lão thần tuân theo di chúc của Ngài, an táng Ngài vào một ngôi mộ đặc biệt. Xây dựng theo thế trận, không co bọn đạo tặc nào xâm nhập được để khuấy phá thánh thể của Ngài. Càng không có ai vào đây được để trộm mất số bảo vật mà lúc sinh tiền Ngài đã tìm được... 

    Lão thần đã chọn tên Thôi Thiên Hàn để chôn theo ngài. Hắn là một tên tội phạm đã giết chết mẹ ruột nên không thể nào tha thứ được. 

    Mong V ương ngài giữ nó bên mình để sai khiến. Đồng thời xá tội cho nó được nhờ ! 

    Khấn dứt lời, lão già cúi lạy ba lạy rồi mới đứng thẳng người lên. Bao nhiêu người khác cũng lần lợt đứng dậy. Nhưng, riêng người thiếu niên áo trắng vẫn còn phủ phục dưới đất. 

    Lão già tóc bạc đưa mắt ngó qua khắp mọi người một lợt, nói: 

    - Ngoài người “bồi táng” còn tất cả hãy lui ra khỏi lòng mộ để đóng kín mộ lại ! 

    Tất cả mọi người đều theo lệnh lùi ra... 

    Riêng người thiếu niên áo trắng vẫn quỳ yên trên đất, không hề nhúc nhích. 

    Chẳng bao lâu, bỗng nghe một tiếng “ầm” thật to rung chuyển cả gian phòng. 

    Người thiếu niên áo trắng ngơ ngác quay đầu ngó lại thì đã thấy cửa đi vào khi nãy đã bị một tảng đá khổng lồ chắn mất rồi. 

    Thế là ngôi mộ đã được khoá kín. 

    Người thiếu niên áo trắng liền từ từ đứng lên. Sắc mặt của chàng tràn ngập nét cămg thù, cất tiếng kêu lên: 

    - Đây quả là một cuộc mu sát ! 

    Tiếng kêu đã gây nên những hồi âm không ngớt kêu “o, o” trong gian phòng đá một lúc thật lâu. Tiếng kêu ấy nghe hết sức thê lương rùng rợn. 

    Khi âm thanh của tiếng kêu đó tắt hẳn thì gian phòng đá của ngôi mộ đã trở thành một cảnh im lìm như cõi chết. 

    Người thiếu niên áo trắng không cất tiếng gào la nữa. Vì chàng đã hiễu dù có gào la cũng vô ích. Ngôi mộ nầy đã khởi công xây dựng hàng năm theo một trận thế kỳ diệu. Giờ đây đường đi ra đã bị khoá thì còn có mong chi sống sót được? 

    Chàng đã bị mu sát và đã trở thành vật hy sinh dưới danh nghĩa “bồi táng”. 

    Chàng không khóc mà chỉ căm hận. 

    Chàng nhớ lại địa ph ương nơi mình đã ở. Một v ương quốc hoàn toàn tự lập. Nơi đó, người ngoài rất ít khi đi đến. Quốc V ương đã xây dựng nên v ương quốc ấy như thế nào, cũng như đã xây dựng tự bao giờ, chàng hoàn toàn không được biết? 

    Khi Quốc V ương chết đi thì có lệ phải chôn theo một người. 

    Đấy là một tục lệ từ xa truyền lại. Người “bồi táng” ấy phải là một người phạm nhiều tội ác tày trời. Vì chàng đã hại chế người mẹ ruột của mình, cho nên chàng phải làm người “bồi táng” như hôm nay. 

    Thôi Thiên Hàn đã tự hỏi bao nhiêu lần: 

    có phải ta đã hại mẹ ta chết không? Và, chà đã tự trả lời: 

    Đúng thế ! 

    Mẹ chàng đã chết sau khi ăn những tay nấm do chàng tìm được từ trên núi mang về. Chàng đúng là hung thủ đã giết mẹ. Nhưng, thực ra hành động của chàng hoàn toàn vô ý thức. 

    Tất cả mọi người trong thôn ấp đều không hiểu nổi oan đó của chàng. Họ khinh miệt chàng. 

    Bởi thế, hiện nay đối với cuộc sống, chàng hoàn toàn thất vọng. Chàng bằng lòng lãnh lấy cái chết. Nhưng chết như thế nầy thực không đáng. Vì trong trường hợp này rõ ràng chàng đã bị họ mu sát, đã bị họ dày xéo lên nhân phẩm của mình. 

    Trước cổ quan tài bằng đồng, ngoài hai mươi ngọn nến đang cháy sáng rực, bên cạnh quan tài một cái r ương bạc to chứa đầy những châu báu của vị V ương giả đang nằm im lìm ! 

    Thôi Thiên Hàn đi thẩn thờ quanh gian nhà đá một vòng rồi bỗng bước thẳng đến chiếc r ương bạc to ấy. 

    Chàng mở nắp r ương ra thấy bên trong toàn là những châu báu chói người và một thanh bửu kiếm. Trên khoé miệng của chàng bỗng hiện lên một nụ cười lạnh lùng. 

    Chàng kéo mạnh nắp r ương đậy lại. 

    Không biết đã trải qua bao lâu, nhưng chàng đã cảm thấy hơi thở nặng nề vì không khí quá ngột ngạt. Chàng sắp chết vì ngạt hơi. 

    Thốt nhiên, trên đỉnh gian phòng đá ấy bỗng dường như có tiếng khua động. 

    Chàng ngửa mặt nhìn lên thì thấy một phiến đá to trên nóc gian phòng đang rung động. 

    Thôi Thiên Hàn không khỏi sững sốt ! 

    Chàng cố nghĩ ngợi để đoán xem việc gì đang xảy ra. Nhưng chàng không tài nào hiểu được mọi hiện tượng trước mắt. Có lý đâu bọn quật trộm mộ đã xuất hiện? 

    Nhưng, những tiếng động ấy bỗng im bặt. Gian phòng trở lại cảnh im lặng nhcủ. 

    Thôi Thiên Hàn vừa hiếu kỳ, vừa có ý nghĩ tìm một con đường sống. 

    Chàng nhận rằng, trên nóc ngôi mộ nầy, nếu đã có vật chi đang lay động thì không biết chừng cạy bỏ phiến đá ấy đi, tất có thể thoát ra khỏi nơi đây được. 

    Nghĩ đến đây, chàng bỗng đi thẳng đến dỡ nắp chiếc r ương bạc, thò tay lấy thanh kiếm báu dài độ ba thước. 

    Thanh trường kiếm nầy chính là vật hàng ngày mang theo mình của vị Thổ V ương, mà khi chết đã chôn theo ông ta. 

    Thôi Thiên Hàn biết thanh trường kiếm này chặt sắt như chặt chuối. Vậy có thể dùng nó để cạy phiến đá to trên nóc mộ. 

    Chàng vừa hiếu kỳ vừa tha thiết tìm một con đường sống, nên đem hết sức vung mạnh lưỡi kiếm chém thẳng vào khe hở của hai phiến đá giáp lại. 

    Qua một tiếng “xoảng” ngân dài bên tai thì phiến đá ấy đã lay động. 

    Tiếp đó, qua một tiếng “ầm” thật to, cát bụi tung bay mờ mịt, đá vụn tuông xuống ào ào, khiến Thôi Thiên Hàn giật nẩy mình nhảy lùi ra mời bước. 

    Cát bụi lần lần ta hẳn. Giữa gian phòng đã có thêm một đống đất vàng. Thôi Thiên Hàn đưa mắt nhìn lên thì thấy có ánh sáng mặt trời từ lỗ trống ấy chiếu rọi vào. 

    Chàng hết sứ hồi hộp,bước nhanh tới đấy đưa mắt nhìn lên, thì thấy cách đáy huyệt trở lên cao độ ngoài hai mươi trượng, quả nhiên là mặt đất bằng. 

    Cái địa đạo từ trên thông xuống đáy mộ ấy, dường như mới vừa bị ai moi, nên sau khi chàng gỡ phiến đá cuối cùng thì nó liền sụp đổ phần đất mỏng còn lại xuống. 

    Từ đáy huyệt trở lên mặt đất chỉ cách hai mươi trượng, như vậy là chàng có thể tìm cách bò lên được. 

    Nghĩ đến đây, trên khuôn mặt chàng liền hiện lên một nụ cười lạnh lùng. Nhưng thốt nhiên, nụ cười của chàng bỗng tắt hẳn. 

    Vì chàng sực nhớ đến một vật đang bị chôn vùi dưới đống đất màu vàng từ trên sụp đổ xuống. Đấy là chiếc r ương dài độ sáu thước, rộng độ ba thước từ trên rơi xuống. 

    Chàng không khỏi hồi hộp. Vì chàng đã hiểu đây là việc chi rồi. Rất có thể một người nào đó đã đẩy chiếc r ương sắt ấy xuống cùng một lúc với số đất cát vừa sụp đổ. 

    Bởi thế, chàng đưa mắt nhìn chiếc r ương sắt đang bị chôn vùi một nữa trong đống đất, trong lòng cảm thấy hết sức lạ lùng. Trong chiếc r ương sắt ấy đựng vật gì? 

    Có lý nào lại là một xác chết? Tại sao đối ph ương phải moi sâu đến hai mươi trượng để chôn chiếc r ương nầy? 

    Lòng háo kỳ trong người chàng lại dậy lên. Chàng phải tìm hiểu rõ mới được. 

    Do đó, chàng liền bước tới cạnh chiếc r ương sắt. 

    Chiếc r ương sắt ấy đã được khoá kỹ. Thôi Thiên Hàn liền vung thanh bảo kiếm trong tay lên nhắm ổ khoá chém mạnh xuống. 

    Trong khi chàng định tho tay mở nấp r ương thì không khỏi giật nẩy mình. Chàng cảm thấy ớn lạnh cả tâm can, vội vàng rút tay trở lại. 

    Nhưng cuối cùng, chàng nghiến chặt đôi hàm răng, đánh bạo thò tay đến dỡ mạnh nấp r ương ra, cúi mặt xuống nhìn... 

    Thốt nhiên, chàng buột miệng kêu lên một tiếng “ồ”, rồi vội vàng thối lui ra sau hơn mời bước. 

    Thanh bửu kiếm trong tay chàng cũng đánh rơi xuống đất nghe loàng choàng. 

    Vẽ mặt chàng hiện đầy sắc kinh hoàng. Vì chàng đã trông thấy một việc hết sức rùng rợn. 

    Thì ra ở trong chiếc r ương sắt kia đựng một xác người đầy máu me. Người ấy có thân hình trung bình, không mập không ốm. Vì khắp người y be bét máu tư ơi, tóc rối bù xù nên Thôi Thiên Hàn không làm thế nào nhìn rõ diện mục y được. 

    Nhưng, một điều làm cho Thôi Thiên Hàn phải kinh hãi là khi chàng vừa dỡ nắp r ương sắt ấy ra thì xác người ấy bỗng thở khì một tiếng. 

    Thôi Thiên Hàn rùn mình. Chàng không rõ đây là việc gì. Song, chàng có thể hiểu rằng người ấy đã bị một kẻ khác chôn sống. 

    Sau cơn kinh hoàng, Thôi Thiên Hàn lại bước về phía chiếc r ương sắt. Trong khi chàng sắp bước đến nơi, thì con người đầy máu me ấy cũng từ chiếc r ương sắt ấy đứng thẳng người dậy. 

    Thôi Thiên Hàn sợ hãi dừng bước chân, đứng lại. 

    Người ấy đưa đôi mắt sáng rực nhìn thẳng vào mặt Thôi Thiên Hàn. Qua tia mắt như sương mai ấy, đã khiến Thôi Thiên Hàn run rẩy khắp cả người. 

    Chàng vội vàng bước thối lui trở lại. 

    Chàng đã bắt đầu mất hết can đảm ! 

    Con người đầy máu me ấy, từ trong chiếc r ương sắt đứng lên rất chậm chạp. 

    Nhưng gian phòng đá nầy vốn đã có một không khí ghê rơn, thế mà giờ đây, từ trong chiếc r ương sắt ấy lại chui ra một con người be bét máu tư ơi, nên khiến không khí trong gian phòng nầy lại tràn đầy tử khí. 

    Sau khi người ấy đứng lên thì tia mắt sáng rực và lạnh lùng của y nhìn chòng chọc vào mặt Thôi Thiên Hàn không hề chớp. 

    Bởi thế, Thôi Thiên Hàn kinh sợ đến suýt nữa ngất lịm đi. 

    Thốt nhiên, con người be bét máu tư ơi ấy cất bước từ từ về phía Thôi Thiên Hàn. 

    Thôi Thiên Hàn quát lớn: 

    - Ngư ơi... Ngư ơi chớ bước đến đây ! 

    Trên khoé miệng của người ấy bỗng hiện lên một nụ cười, lạnh lùng nói: 

    - Ngư ơi đã cứu ta. 

    Tâm trạng kinh hoàng của Thôi Thiên Hàn đã bắt đầu lắng dịu sau khi nghe câu nói ấy. Chàng đã trở lại bản tính lạnh lùng và cứng cỏi. Trên khung mặt đen sậm đã hiện lên một nụ cười lạnh lùng, nhưng chàng không trả lời. 

    Người be bét máu tư ơi ấy không khỏi biến hẳn sắc, quát lớn: 

    - Thằng ranh kia, ngư ơi muốn chết hả? 

    Tiếng “hả” cha dứt, thì mặt y bỗng nhăn nheo tựa hồ trong cơ thể đang bị đau đướn dũ dội. ánh sáng trong đôi mắt y cũng tắt hẳn. 

    Thôi Thiên Hàn không khỏi sửng sốt nói thầm: 

    - Tại sao lại có chuyện lạ lùng như thế? 

    ý nghĩ của chàng cha dứt thì lại nghe người ấy quát rằng: 

    - Thằng bé kia, ngư ơi hãy lại đây ! 

    Người ấy nói dứt lời thì bỗng ngồi bẹp xuống đất, đôi mắt nhắm nghiền, vầng trán rớm những hạt mồ hôi to bằng hạt đậu từ từ lăn xuống. 

    Thôi Thiên Hàn vẫn đứng yên. Chàng gi ương đôi mắt sững sốt nhìn đăm đăm về y, đôi chân vẫn không hề di động, mà cũng không lên tiếng trả lời. 

    Người be bét máu tư ơi kia cố nhướng đôi mắt yếu ớt lên nhìn về Thôi Thiên Hàn, tựa hồ như van lơn, như hy vọng !

Căm Thù

    Cuối cùng, Thôi Thiên Hàn đã bước đến trước mặt người ấy. Y đưa tay chỉ vào bụng mình nói : 

    - Đá... hãy lấy sức đá mạnh ta một đá ! 

    Thôi Thiên Hàn hết sức kinh ngạc. Vì tại sao người ấy lại bảo mình đá vào bụng y? Chàng nghĩ : 

    “ Dù bụng của ông có làm bằng sắt đi nữa cũng nào có thể chịu nổi một đá của tôi ?...” Tuy chàng nghĩ thế, chứ không hề nói ra, chàng chỉ lắc đầu mà thôi. 

    Người ấy dường như hết sức tuyệt vọng, nói : 

    - Ngư ơi ..., không bằng lòng ? 

    Chàng lại lắc đầu. Trong khi đó, người ấy như hiểu được ý chàng, nên nói : 

    - Có phải ngư ơi sợ đá... vỡ bụng ta không? 

    Thôi Thiên Hàn gật đầu. Trên khóe miệng của người ấy liền hiện lên một nụ cười lạnh lùng, nói : 

    - Ngư ơi cứ việc đá đi...hay ngư ơi không đủ sức đá...Ha ha, ta đã chắc chắn chết rồi...vậy mau đá đi. 

    Sắc mặt của Thôi Thiên Hàn dã trở thành thản nhiên. Chàng nghiến chặt đôi hàm răng, thầm nghĩ : 

    - Vừa rồi ngư ơi muống giết ta...cũng được, dù ta có đá chết ngư ơi, ta cũng không ân hận ! 

    Nghĩ thế, nên chàng liền nhanh nhẹn co giò lên, nhắm ngay bụng của người ấy đá thẳng tới ! 

    Sau một tiếng “bình” thật to, tiếp theo một tiếng ụa lớn, người ấy há miệng nhổ ra một bún máu tư ơi, rồi ngã ngữa nằm lăn ra trên đất. 

    Thôi Thiên Hàn bước lùi ra sau một bước, nói lẫm bẩm : 

    - Ta đá chết hắn rồi ! 

    Câu nói của Thôi Thiên Hàn cha dứt thì bỗng nghe người ấy cười nhạt rằng : 

    - Ai chết đâu chứ ! 

    Thôi Thiên Hàn hết sức kinh hoàng, vì chàng không ngờ người ấy bị mình đá một đá mạnh như thế mà lại không chết. Chàng đưa đôi mắt sợ sệt nhìn về người ấy thì trông thấy y tho tay vào áo lấy ra một viên thuốc màu đen bóng láng bỏ vào miệng, rồi ngồi im lặng. 

    Thôi Thiên Hàn sững sốt nhìn đăm đăm người ấy ! 

    Độ nữa giờ sau, người ấy bỗng cất tiếng cười to, âm thanh vang dội khiến Thôi Thiên Hàn ù cả tai, choáng váng cả đầu óc. 

    Khi tiếng cười vừa dứt, thì người ấy lại đưa đôi mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào Thôi Thiên Hàn nói lẫm bẩm : 

    - Ta chắc chắn sống được rồi ! Ta chắc chắn sống được rồi...Ng ơi vừa đá ta khiến huyệt đạo của ta được giải trừ... Thằng bé kia, ngư ơi đã cứu sống ta, ta phải cảm tạ ngư ơi... Ngư ơi muốn nhận thức gì ? 

    Thôi Thiên Hàn lắc đầu, vì chàng thấy không cần đến thức chi cả. 

    Đối ph ơgn tỏ vẽ ngạc nhiên, nói : 

    - Ngư ơi không cần chức chi cả? 

    Thôi Thiên Hàn khẽ gật đầu. Đúng thế, hiện giờ chàng không cần đến thức chi cả. 

    - Ngư ơi e không cần đến võ công ? 

    Thôi Thiên Hàn lại lắc đầu. 

    - Ngư ơi không muốn tên tuổi được vang lừng trong chống giang hồ ? 

    Thôi Thiên Hàn lại lắc đầu. 

    Đối ph ương không khỏi sững sốt, thầm nghĩ rằng : 

    - Quái thực ! Tuyệt Hồn Khách ta danh vang trong thiên hạ. Nếu không phải đã có ơn cứu ta...Ha ha, thằng ranh đen kia, ngư ơi không cần đến thức chi cả , nhưng ta nhất định mang đền cho ngư ơi ! 

    Đôi mắt của người ấy bỗng sáng rực lên, quát rằng : 

    - Thằng ranh đen, vậy ngư ơi cần thứ gì ? 

    Cuối cùng, chàng buộc phải nói. Chàng chỉ nói một tiếng lạnh lùng như đồng : 

    - Chết ! 

    - Cái chi, ngư ơi muốn chết ? 

    - Tại sao ngư ơi lại muốn chết ? 

    - Vì tôi đã giết chết mẹ tôi. 

    - Hừ ! Tại sao thế ? 

    Chàng im lặng không nói. Chàng nhớ đến người mẹ hiền đã sống êm ấm với con, không ngờ vì ăn nấm do con tìm về ngộ độc mà chết. 

    Trước đây, mỗi lần mẹ chàng ăn nấm, đều thường khen chàng rằng : 

    - Thứ nấm nầy ăn thật ngon...! 

    Và lần ăn cuối cùng thì mẹ chàng đã chết. Chàng đã tìm một thứ nấm có chất độc cho mẹ chàng ăn. 

    Tuy chàng không có ý đầu độc mẹ mình, nhưng chàng bị lương tâm khiển trách. 

    Mẹ chàng rất thương yêu chàng, nhưng lại không ngờ lại bị chàng giết hại. Thử hỏi chàng làm thế nào không đau thương ân hận đến muốn chết đi cho rồi ? 

    Ngay lúc ấy, bỗng Tuyệt Hồn Khách vụt bước thẳng về phía chàng. Thôi Thiên Hàn thấy thế hết sức kinh hãi. Nhưng chỉ trong chớp mắt, người của Tuyệt Hồn Khách đã bay thoắt đến. Sau một tiếng gào thảm thiết, thì Tuyệt Hồn Khách lại đã đứng nguyên về chổ củ. 

    Trong khi đó, Thôi Thiên Hàn đưa hai tay bụm lấy mặt, vừa gào la, vừa té khụy xuống đất. 

    Thế rồi, máu tư ơi từ những khe hỡ của những ngón tay không ngớt tuôn trào ra... 

    Tuyệt Hồn Khách đưa mắt nhìn xuống bàn tay của mình. Thì ra, chỉ trong một hành động chớp nhoáng đó, trong bàn tay của y đã nắm gọn một con mắt đầm đìa máu tư ơi. 

    Sau khi Tuyệt Hồn Khách đã móc mất một con mắt phía trái của Thôi Thiên Hàn và nhìn chàng té lăn trên đất, bèn cất giọng sâu hiểm cười rằng : 

    - Đây là căm thù, ta cho ngư ơi một sự căm thù...Vì ta đã mang tình thương đến cho mọi người nhiều quá rồi... 

    Sau đó, y bước đến bên cạnh Thôi Thiên Hàn thò vào áo lấy ra một gói thuóc bột, rồi đờ bàn tay trái đang đè lên mắt của Thôi Thiên Hàn đấp thuốc ấy nhẹ nhàng vào trong lỗ mắt vừa bị móc đầm đìa máu tư ơi. 

    Máu đã ngng chảy. Sự đau đướn cũng không còn nữa. 

    Thôi Thiên Hàn mở to con mắt duy nhất còn lại, chiếu người sát khí. Chàng không nói gì cả, nhưng tia mắt bổng chuyển thành sắc hận thù. 

    Chàng cười lạnh lùng, nói : 

    - Ngư ơi... 

    - Ta móc của ngư ơi hết một con mắt ! 

    Thôi Thiên Hàn cười lạnh lùng, rồi bước từng bước một thẳng về phía Tuyệt Hồn Khách. Khi chàng bước tới trước mặt đối ph ương thì nụ cười của chàng càng trở nên lạnh lùng ghe sợ. 

    Tuyệt Hồn Khách nhìn thấy thế không khỏi rùn mình. 

    Bỗng nhiên Thôi Thiên Hàn cất tiếng cười to, rồi vụt thò tay mặt tới, nhắm ngay mắt phía mặt của Tuyệt Hồn Khách chụp thẳng vào. 

    Tuyệt Hồn Khách không ngờ Thôi Thiên Hàn lại phản ứng cứng rắn như vậy... 

    Nhưng y cũng đã kịp thời vung tay ra chụp thẳng vào cánh tay mặt của Thôi Thiên Hàn. 

    Song, cánh tay y mới đưa lên một nữa, thì bỗng buông xuôi trở xuống, vì y cảm thấy trong người bắt đầu đau đướn khôn tả, và không còn đủ sức đưa cao cánh tay nữa. 

    Ngay lúc đó, thì y bỗng cảm thấy con mắt phía bên phải của mình đau nhói nhbị dao đâm. Thế là nguyên tròng mắt phải của y đã bị Thôi Thiên Hàn móc gọn vào tay. 

    Thôi Thiên Hàn liền cười nhạt, nói : 

    - Ăn miếng trả miếng, đấy chẳng phải bất công chứ ? 

    Tuyệt Hồn Khách bỗng vui vẽ cười lên như cuồng dại. Y cười ngất chẳng khác nào tìm được một kho tàng. Y nói : 

    - Tốt ! Tốt ! Thằng bé ngoan kia, ta phục ngư ơi... Ha ha ! 

    Thôi Thiên Hàn cũng bất giác cất tiếng cười như cuồng dại. Nhưng tiếng cười của chàng nghe lạnh lùng đến tàn khốc. 

    Tuyệt Hồn Khách ngng tiếng cười, cất giọng lạnh lùng nói : 

    - Thằng bé kia, ngư ơi gọi là gì ? 

    - Thôi Thiên Hàn, cũng gọi là... 

    Sắc mặt của Tuyệt Hồn Khách bỗng biến hẳn, quát lên : 

    - Cái chi ? Ngư ơi gọi là Thôi Thiên Hàn ? Ngư ơi...gọi là Thôi Thiên Hàn ? 

    Trông thấy Tuyệt Hồn Khách nghe qua tên mình thì lộ sắc kinh ngạc như vậy, nên Thôi Thiên Hàn không khỏi hoang mang, hỏi : 

    - Như vậy có chi là lạ đâu ? 

    - Cái tên Thôi Thiên Hàn của ngư ơi đặt nghe thực quái lạ... 

    - Quái lạ ? 

    - Đúng thế ! Trong võ lâm, cũng có một người gọi là Thôi Thiên Hàn ! 

    - Ồ ! Người ấy là ai ? 

    Tuyệt Hồn Khách không đáp câu hỏi đó. Trái lại, hỏi ngược lai rằng : 

    - Ngư ơi cũng gọi là gì nữa ? 

    - Hắc Lang ! 

    - Hắc Lang ? 

    - Đúng thế ! Những người cùng ở Đông thôn với tôi đều gọi tôi như thế. Bởi vì cá tính tôi dữ như sói mà tôi lại đen, cho nên họ gọi tôi là Hắc Lang. 

    - Tên rất đẹp, biệt hiệu cũng đẹp. Nhưng giờ đây phải thay đổi biệt hiệu lại một tí, gọi là Độc Nhãn Hắc Lang ! 

    Thôi Thiên Hàn cười nhạt, hỏi : 

    - Còn ông là ai ? 

    - Ta là Tuyệt Hồn Khách ! Thằng bé kia, chẳng phải vừa rồi ta đã có nói hay sao? Trong võ lâm cũng có một người gọi là Thôi Thiên Hàn ! 

    - Đúng thế chứ ? 

    - Trong võ lâm, ai trông thấy người ấy cũng phải tán đỡm. Võ công của hắn hết sức cao. Nhân vật giang hồ tặng cho hắn một cái biệt hiệu gọi là Phong Trần Cuồng Khách. Nhưng, mấy mươi năm về trước, hắn bỗng dng mất tích. 

    - Võ công của ông cao lắm chứ ? 

    - Cũng không thấp ! 

    - Nếu so với Phong Trần Cuồng Khách thì sao ? 

    - Thì chẳng khác nào một con đom đóm sánh với mặt trăng. 

    Thôi Thiên Hàn lại hỏi : 

    - Tên tôi trùng với tên của Phong Trần Cuồng Khách, thì có chi đáng cho ông lấy làm lạ? 

    - Vì đấy là những sự bất ngờ có nhiều chổ lạ lắm. 

    Khoé miệng của Thôi Thiên Hàn bỗng lộ lên một nụ cười lạnh lùng. Tuyệt Hồn Khách hỏi tiếp : 

    - Nơi đây là đâu thế ? 

    - Trong lòng mộ... 

    Sau đó, Thôi Thiên Hàn bèn đem mọi việc kể lại cho y nghe qua một lợt. 

    Tuyệt Hồn Khách nghe xong, liền cười lớn, nói : 

    - Đấy quả là ý trời... Ta đưa ra tình thương, nhưng lấy lại là thù hận... Ha ha... 

    Y lại cất tiếng cười như cuồng dại. Tiếng cười của y thực hung ác, ai nghe cũng không khỏi rợn người. 

    Thôi Thiên Hàn cười nhạt, nói : 

    - Ông cười chi thế ? 

    Tuyệt Hồn Khách im ngay tiếng cười, nói : 

    - Thằng bé đen kia, giờ đây ta hiểu rồi, có phải ngư ơi muốn học võ công không? 

    - Đúng thế, tôi muốn học võ công. Tôi muốn gieo rắc mối hận cho người khác ! 

    Tuyệt Hồn Khách cất tiếng cười ha hả thực to. Y rất đắc ý, vì y móc mất của Thôi Thiên Hàn một con mắt, đã nung nóng lại nỗi hận thù mà chàng đã chôn chặt trong đáy lòng. 

    Tình thương và căm hận đều nằm sẳn trong lòng của mọi người. 

    Khi một người ở vào hoàn cảnh tốt đẹp, thì tình thương sẽ sống mạnh. Trái lại, gặp phải hoàn cảnh bất lợi, thì nỗi hận thù sẽ dậy lên. Sự quật khởi của lòng căm thù đáng sợ trăm nghìn lần so với sự quật khởi của tình thương. 

    Tuyệt Hồn Khách ngng tiếng cười, đưa mắt chú ý nhìn Thôi Thiên Hàn một lợt, nói : 

    - Tốt lắm ! Nhưng, trước khi ta dạy võ công cho ngư ơi, ngư ơi phải hứa với ta hai việc. 

    - Tôi bằng lòng ! 

    - Việc thứ nhất là ngư ơi phải đi giết một cô gái. Vì ta đã hiến dâng nguyên vẹn tình thương trong đời ta cho nàng, thế mà, nàng trả lại cho ta bằng một mối hận thù ! 

    - Ông cứ nói thẳng nàng tên gọi là gì ? 

    - Nàng là Mê Hồn Cung Công chúa, tức Huyết Yêu Thích Thiết Hoa. Người con gái này nếu không nhờ ta cứu thì... Hừ ! Nàng làm thế nào sống được đến ngày hôm nay? Nàng bị người ta dùng g ơm đâm vào bã vai nằm ngất lịm trên sờn núi cao. Ta đi ngang qua gặp được và cứu sống nàng. Thế mà nàng không biết ơn, lại có sự toan tính riêng t. 

    Nàng đã yêu ta ! Ta vốn chẳng hề dám có ý nghĩ cầu xin tình yêu, vì hiện nay ta đã là người sắp năm mươi tuổi. Nhưng, nàng lại bảo nàng yêu ta, và cuối cùng ta đã không cầm lòng được... 

    Thôi Thiên Hàn hỏi rằng : 

    - Cô ấy đã bị ai gây thương tích ? 

    - Việc ấy ta đã nhiều lần hỏi nàng, nhưng nàng nhất định không tiết lộ. Ta đã truyền dạy hết cho nàng tất cả võ công của ta đã học. Thế mà, mời năm trước đây người con gái gọi là Thích Thiết Hoa ấy đã đột nhiên bỏ ta ra đi. Lúc đầu ta cũng không lưu ý, nhưng đến ngày hôm sau, bỗng ta phát giác nữa phần trên của bộ sách Huyền Hoàng Lục rất quý giá cũng bị mất luôn. 

    - Cô ấy đã trôm mang đi ? 

    - Lẽ tất nhiên ! Về sau ta mới hiểu được. 

    Thích Thiết Hoa vì nữa bộ sách Huyền Hoàng Lục đó nên mới yêu ta. Ta hết sức căm tức, nên liền xuống núi đi tìm nàng. 

    - Ông có tìm được không? 

    - Không ! Suốt mời năm nay bặt vô âm tín. Mãi đến một năm trước đây, trong giới giang hồ bỗng xuất hiện một tổ chức rất huyền bí lấy tên là Mê Hồn Cung. Và vị bang chủ chính là Thích Thiết Hoa. Nàng lấy biệt hiệu là Huyết Yêu. Tổ chức này, quả đúng với cái tên Mê Hồn Cung của nó, vì ta tìm suốt một năm mà vẫn không tìm được sào huyệt của nó ở đâu cả. 

    - Thích Thiết Hoa ngay lúc đầu đã biết ông có phần trên của bộ Huyền Hoàng Lục chăng? 

    - Đúng thế, nàng đã tìm hiểu được việc ấy ! 

    - Còn nữa phần dưới của bộ Huyền Hoàng Lục nằm trong tay ai ? 

    - Ta không hiểu. Ta chỉ được nữa bộ kỳ thư ấy trong một trường hợp bất ngườ. 

    Nhưng, trong nữa bộ sách đó có ghi chép những môn võ học cao thâm tuyệt luân. Ta đã tổn hao bao công phu ba bốn năm mà vẫn cha nghiên cứau tìm hiểu được phần kỳ bí của nó. 

    - Thế sao ông lại bị người ta chôn sống như vậy ? 

    - Việc này chíng ta cũng không hiểu nổi ? Vào ngày hôm qua, ta bất ngờ gặp một người đeo mặt nạ bạc. Y bảo là tìm ta để thanh toán mối hận củ. Bình sinh ta không hề quen biết với người mặt bạc ấy, nên lấy làm tức giận, bèn dùng võ lực đánh với y. Nhưng võ công của đối ph ương hết sức cao cường. 

    Ta chẳng những bị thương mà đồng thời cũng bị đối ph ương khóa hết huyệt đạo, dùng r ương sắt chôn sống ta. 

    - Có thể người ấy là Thích Thiết Hoa chăng ? 

    - Rất có thể ! 

    - Điều kiện thứ nhứt để ông dạy võ công cho tôi là buộc tôi phải đi giết Thích Thiết Hoa ? 

    - Đúng thế ! Ta đưa ra tình thương, nàng lại trả ta hận thù. Ta đã cứu sinh mạng cho nàng, vậy cũng tất có một ngày ngư ơi giúp ta đi kết thúc sinh mạng của nàng. 

    - Nhưng ông đã không đủ sức đối phó với cô ấy, vậy huống hồ chi tôi ? 

    - Ngư ơi có thể tầm danh sư để học hỏi thêm. 

    Thôi Thiên Hàn gật đầu, nói : 

    - Còn điều kiện thứ hai là bảo tôi phải đi điều tra xem người mặt bạc ấy là ai ? 

    - Đúng thế ! Nếu ta không nhờ ngư ơi cứu ta bằng cách đá ta một đá để giải trừ cách huyệt đạo bị người ấy khoá cứng, thì ta đã chết từ lâu rồi. Vậy, ta muốn ngư ơi giúp ta trả mối thù ấy ! 

    Y dừng câu nói lại trong giây lác, rồi tiếp : 

    - Giờ ngư ơi hãy ngồi yên xuống để ta xem kinh mạch của ngư ơi trước đã. 

    Thôi Thiên Hàn ngồi yên. Tuyệt Hồn Khách bước đến bên cạnh chàng đưa tay đè lên hai đại huyệt Hoa Cái và Mạng Môn. Bỗng nhiên, Tuyệt Hồn Khách buột miệng kêu lên một tiếng kinh hoàng, rồi buông xuôi hai tay xuống, đưa đôi mắt ngạc nhiên nhìn đăm đăm vào mặt Thôi Thiên Hàn. 

    Thôi Thiên Hàn kinh ngạc nhìn trở lại y, hỏi : 

    - Việc chi thế ? 

    Tuyệt Hồn Khách tựa hồ không tin đôi bàn tay của mình nên lại thò tay đè lên hai huyệt đạo vừa rồi của Thôi Thiên Hàn một lần nữa. 

    Y thầm nghĩ : 

    - Đúng thế ! Hoàn toàn đúng thế ! 

    Y cất tiếng cười lạnh nhạt, rồi lại nghĩ tiếp : 

    - Thất tinh tĩnh mạch của nó đã chứa sẵn một nội lực dồi dào vô kể. Vậy chỉ cần đánh thông được sinh tử huyền quan để nội lực xuyên thiên địa chi kiều lan ra võ công, thì khắp chốn giang hồ thực chẳng có ai là địch nổi với nó cả. 

    Tuyệt Hồn Khách đoán hiểu mẫu thân của chàng chắc chắn là một dị nhân trong chốn võ lâm. Nghĩ thế nên y bèn hỏi Thôi Thiên Hàn: 

    - Mẫu thân của ngư ơi là ai vậy ? 

    - Tôi không hiểu ! 

    - Bà ấy đã dạy cho ngư ơi môn chi cha ? 

    - Cha dạy chi cả ! 

    - Thực đấy chứ ?

Đánh Cuộc Cờ Tướng

    Vừa nói dứt lời, thì lão ta lại bật tiếng cười to. 

    Truy Hồn Kiếm Khách là một con người đang có địa vị. Trong khi đó, qua thế quét vừa rồi của lão già ngông nọ đã chứng tỏ là một tuyệt nghệ trong võ lâm. 

    Vậy, nếu tiếp tục đánh nữa, thì chắc chắn phần thiệt thòi sẽ về phía lão mà thôi. 

    Hơn nũa, Thôi Thiên Hàn đã không phải là họ Thích và lão ta cũng cha thể nhận xét được chân tướng của việc này như thế nào. Trong khi đó, cái hẹn tại Ngũ Hầu Miếu đêm nay, lão có thể tìm cách điều tra để biết Thôi Thiên Hàn là ai, cũng như có thể hạ được chàng dễ dàng và không phải là muộn. 

    Vì vậy, giờ đây lão không tiện lộ liễu ý định của mình, nên mới tìm lý do khéo để giữ chàng lại, hầu tạo cơ hội cho chàng xung đột thẳng với Thích Thiết Hoa. 

    Thôi Thiên Hàn cười lạnh lùng, nói : 

    - Té ra là thế, này Cốc Bang chủ, đêm nay tôi hứa sẽ không để Thích Thiết Hoa chạy thoát đâu ! 

    Nói dứt lời chàng bèn đi thẳng về phía lão già ngông kia. 

    Lão già trông thấy vậy thì ngạc nhiên nói : 

    - Họ đã không đánh nhau nữa... Vậy, chẳng còn có việc chi để coi, thôi thì về nhà ngủ cho xong... 

    Vừa nói dứt lời, lão ta bèn đưa chân bước khập khểnh, xiêu tới ngã lui bỏ đi một nước. 

    Thôi Thiên Hàn bèn cùng Bạch Dung hối hả đuổi theo. Nhưng chớ thấy lão già ấy đi loạng choạng khập khềnh như thế mà cho là chậm thì lầm to. Vì Thôi Thiên Hàn đã gắng hết sức đuổi theo mà vẫn không tài nào đuổi theo kịp. 

    Khi ra khỏi Thiên Thạch Cốc, Thôi Thiên Hàn quá sốt ruột nên liền lao mình lớt thẳng qua khỏi lão già ngông ấy, rồi quay mặt lại, hỏi rằng : 

    - Ông có phải là Cuồng Hiệp chăng ? 

    Lão già ngông trợn mắt ngó Thôi Thiên Hàn một lợt, nói : 

    - Ngư ơi chỉ mất đi một con mắt, chứ cha đui kia mà ? 

    thảm thiết mặt liền biến sắc, nói : 

    - Ông bảo sao ? 

    - Ngư ơi không phải là đui vậy những dòng chữ đã viết trên lá cờ này ngư ơi không trông thấy sao ? 

    Thôi Thiên Hàn sửng sốt, nhưng liền cười tự nhiên đáp : 

    - Tốt lắm, tôi sẽ đấu với ông một ván ! 

    Lão già ngông liền cất tiếng cười to, rồi đưa tay vỗ vào vế đánh bốp một cái, nói: 

    - Thằng bé ngoan kia, ngư ơi...cũng tinh thông cờ tướng nữa sao ? 

    - Không tinh thông lắm, nhưng có thể đấu chơi được ! 

    - Tốt lắm, tốt lắm ! Vậy hãy lại đây, chúng ta cùng đánh thử một ván ! 

    Nói dứt lời, lão già liền cấm lá cờ trắng trên đất, rồi ngồi xếp bằng xuống tại đó, nói : 

    - Hãy đến đây ! 

    - Ông có quân và bàn cờ không ? 

    - Vậy ngư ơi không có sao ? 

    Thôi Thiên Hàn cười, nói : 

    - Tôi không có ! 

    Lão già ngông ấy bỗng đứng phắt lên, đôi mắt trắng bệt liền xoay qua một vòng, giận dữ nói : 

    - Khá khen cho thằng bé kia ! Ngư ơi... Mẹ nó ! Ngư ơi định gạt ta hả ? Giờ đây cơn nghiện cờ của ta đã đến, thế mà ngư ơi lại không quân không bàn. Có phải ngư ơi muốn chết không?

    Lão ta chửi mắng cha hết lời, thì vung chưởng lên quét nghe một tiếng vút về phía Thôi Thiên Hàn. 

    Sau một tiếng “bình” Thôi Thiên Hàn vì không tránh kịp nên đã bị luồng chưởng lực đánh thẳng vào ngực. Đồng thời, chàng bị hất bay xa ra một trượng nhưng chẳng hề bị thương tích gì cả ! 

    Thế là Thôi Thiên Hàn như bị một con sói đồng loại ngoạm phải, tuy chẳng bị thương nhưng chàng nào đè nén cơn tức giận được, bởi thế chàng liền gầm lên một tiếng, nói : 

    - Lão già ngông kia, ông định tìm cái chết mà... 

    Câu nói cha dứt, chàng đã lao mình về phía lão già dùng thế Hồn Phách Xuất Khiếu đánh thẳng ra. 

    Bạch Dung đang đứng bên cạnh bổng kêu to lên rằng : 

    - Thôi thiếu hiệp, hãy ngng tay lại ! 

    Thôi Thiên Hàn nghe thấy không khỏi sửng sốt, liền thu tay trở về và nhảy thối lui ra sau. Bạch Dung liền nhảy nhẹ nhàng đến trước mặt chàng, tư ơi cười nói : 

    - Hà tất phải về vấn đề thiếu quân cờ mà gây sự đánh nhau. Về đến thành Khai Phong thì sẽ đấu với nhau mấy ván lại chẳng được ? 

    Lão già ngông nghiêm mặt nhìn Bạch Dung rồi gật đầu cười : 

    - Có lý, có lý ! 

    Nói đến đây lão ta lại quay về phía Thôi Thiên Hàn cười : 

    - Thằng ranh đen kia, ngư ơi thấy thế nào ? 

    - Cũng được ! 

    - Vậy thì hãy đi, chúng ta về Khai Phong ! 

    Khi mọi người trở về Khai Phong thì trời đã hoàng hôn, bèn kéo nhâu đến ngôi tửu lầu cũ. Lão già ngông nọ cấm lá cờ trắng trên tay xuống trước cửa hiệu, nói : 

    - Hãy vào ! 

    Thế là cả ba người cùng bước lên tửu lầu. Bọn hầu bàn vội vàng chạy lại hỏi : 

    - Tha ba vị định dùng thứ chi ? 

    Lão già ngông cười hỉ hả nói : 

    - Ngư ơi hãy mang đến cho ta một bộ cờ tướng, luôn cả bàn trước đã. 

    Tên hầu bàn không khỏi giật mình hai mắt trợn to như hai chiếc lục lạc, nói lấp bấp : 

    - Cái chi ? Qúy vị dùng quân cờ và bàn cờ sao ? 

    Bạch Dung không khỏi phì cười, nói : 

    - Ngư ơi cứ mang đến đi. Họ đánh xong một ván cờ mới bắt đầu ăn uống. 

    Tên hầu bàn lui đi. Lão già ngông bỗng cười ha hả, nói : 

    - Thôi, ta không đánh cờ với ngư ơi đâu ! 

    - Sưao thế ? 

    Thôi Thiên Hàn trông thấy lão ta không nói rõ lý do nên tức giận gầm to lên rằng: 

    - Lão già ngông kia, giờ có đủ cả bàn lẫn quân, thế sao ông lại không đánh ? 

    - Không đánh thì không đánh chứ có sao ? Như vậy ngư ơi không bằng lòng chăng ? 

    - Ông...ông trêu tôi hả ? 

    - Ta không phải trêu ngư ơi, mà ta xem ra trong mình của ngư ơi là không có bạc. 

    Thôi Thiên Hàn nghe không khỏi tức giận đến vỡ lồng ngực, nhưng không thể làm chi đối ph ương được, vì những việc mà mình không hiểu cần phải nhờ đối ph ương giải thích. Trong khi đó, trong người chàng cũng không có nén bạc nào thực. 

    Bởi thế, khuôn mặt đen sạm của chàng đã trở thành tím ngắt, Thôi Thiên Hàn gầm lên : 

    - Ông không đánh ván cờ nào với tôi thì tôi sẽ quật chết ông ngay ! 

    - Vậy, nếu ngư ơi thua thì tính sao ? 

    Bạch Dung trả lời ngay : 

    - Tha lão tiền bối, anh ấy thua thì tôi sẽ trả tiền ! 

    Lão già ngông liền trợn mắt lờm Bạch Dung nói : 

    - Chỉ giỏi làm ra vẻ là kẻ chung tình thôi. 

    Sắc mặt của Thôi Thiên Hàn bỗng thay đổi, nói : 

    - Ông quả là hiếp đáp người ta thậm tệ. Có cô ấy trả tiền mà ông còn không bằng lòng hay sao ? 

    - Cũng được, cũng được ! Nhưng, này thằng ranh đen kia, ơn người đẹp là khó đáp đền đấy nhé ! Hôm nay, nếu không có cô nương đây bảo đảm, thì ta sẽ không đánh cờ với thằng bé kiết ngư ơi đâu ! 

    Thôi Thiên Hàn trông thấy đối ph ương chịu đánh cờ với mình, nên đã yên lòng, bèn nói : 

    - Thắng ông một ván thì ông chỉ giải thích một nghi vấn thôi, phải không? 

    - Đúng như vậy ! Thế là đã nhiều lắm rồi ! 

    Lúc ấy, tên hầu bàn đã mang quân cờ và bàn cờ đến sắp hẳn hòi trên bàn. Thôi Thiên Hàn giữ chân bên đỏ, lão già ngông lại dùng quân xanh. Thôi Thiên Hàn lạnh lùng nói : 

    - Lão già ngông, mời ông đi trước. 

    - Nh... 

    nh vậy thật khó coi quá ! Hay là ngư ơi cứ đi tiên đi ! 

    Bạch Dung không khỏi phì cười. 

    Tuy lão già ngông miệng thì nói thế, nhưng tay thì đã kéo quân Pháo vô pháo đầu rồi. 

    Thôi Thiên Hàn vừa mới thò tay định đi cờ thì bỗng nghe có tiếng chân bộp bộp bước hối hả vọng đến. Tức thì, có một thiếu niên tuổi độ mời bảy mời tám, mình khoác một chiếc áo da cọp, trông có vẻ đần độn thô lỗ, từ dưới bước vội lên lầu. 

    Lão già ngông im hẳn tiếng cười. 

    Thôi Thiên Hàn cũng không khỏi sửng sốt. 

    Dáng điệu của người thiếu niên khoác áo da cọp ấy có vẻ ngơ ngáo tự hồ như từ trong thâm sơn cùng cốc mới ra. Y trợn to đôi mắt, nói : 

    - Này ! Ai đã cắm lá cờ to ngoài cửa ấy ? 

    Lão già ngông liền đáp : 

    - Ta đây ! 

    Người thiếu niên ấy tư ơi cười, nói : 

    - Là ông ? Ông có thể giải đáp những thắc mắc cho người khác thực là tốt ? Hãy lại đây, tôi xin đánh với ông một ván vì tôi đang có việc cần được giải đáp ! 

    - Nhưng ta đang có khách hàng rồi ! 

    Người thiếu niên ấy đưa mắt nhìn Thôi Thiên Hàn một lợt, nói : 

    - Anh hãy đứng lên nhường tôi đánh với ông ấy một ván trước ! 

    Nói dứt lời, người ấy liền thò tay nhắc bổng Thôi Thiên Hàn lên và đặt chàng xuống một chiếc ghế khác. Đồng thời, y ngồi xuống ngay chiếc ghế của Thôi Thiên Hàn vừa rồi. 

    Thân thể của người thiếu niên này khoẻ mạnh như một con bò mộng, so với thân hình to lớn và đen sạm đến bóng láng của Thôi Thiên Hàn thực không kém sút tí nào. 

    Người thiếu niên thô lỗ ấy lẩm bẩm nói : 

    - Ông đi pháo...thì tôi đi ngựa. 

    Lúc đó, Thôi Thiên Hàn tức giận không thể nào dằn được, chàng không ngờ thằng bé thô lỗ ấy lại chẳng xem chàng vào đâu cả. Bởi thế, tánh hung dữ như sói của chàng lại nổi lên. 

    Chàng gầm to một tiếng: 

    - Thằng bé thô lỗ kia, ngư ơi tìm cái chết mà ! 

    Tức thì, chàng vung chưởng lên nhằm đánh thẳng vào người của gã thiếu niên khoác áo da cọp ấy. 

    Phình !.... 

    Qua một tiếng dội khô khan, thân hình của người thiếu niên thô lỗ kia đã bay đi như một mũi tên bắn. Tiếp theo đó, là những tiếng ly chén đổ bể nghe loảng choảng vì người thiếu niên ấy bay đi và bất ngờ ngã luôn một loạt năm cái bàn. 

    Tất cả mọi người có mặt đều ngơ ngác không hiểu ra sao cả. Vì vừa rồi trông thấy chàng thiếu niên ấy rõ ràng là một người... 

    Nhưng sự nghĩ ngợi của mọi người cha dứt thì bỗng thấy gã thiếu niên thô lỗ ấy lắc chiếc đầu mấy lợt rồi lại đứng phất dậy, không hề bị thương tích gì cả. 

    Thôi Thiên Hàn trông thấy thế không khỏi giật bắn người. 

    Vì chưởng lực của chàng vừa đánh ra mạnh ít nhứt cũng có cả ngàn cân, thế mà gã thiếu niên ấy vẫn an nhiên như cũ. 

    Lúc ấy, người thiếu niên thô lỗ kia tỏ ra hết sức giận dữ, đôi mắt sáng quắt nói : 

    - Thằng ranh đen kia, ngư ơi định giết người à ? 

    - Giết người thì sao chứ ? 

    Gã thiếu niên thô lỗ ấy giận dữ, nói : 

    - Ngư ơi giết ta thì ta giết ngư ơi ! 

    Tiếng nói cha dứt, thì y đã vung chưởng đánh thẳng về phía Thôi Thiên Hàn nghe một tiếng vút. Chưởng ấy xem ra không có đường có thế gì cả nhưng chưởng lực thì mạnh mẽ phi thường. 

    Trông thấy thế, Thôi Thiên Hàn không dám đỡ thẳng, phải vọt người bay tránh đi nơi khác. Tức thì, tiếng bàn ghế chén dĩa lại đỗ vỡ nghe loãng xoãng, mãnh vụn bắn đi tứ phía. 

    Tất cả những thực khách có mặt tại đó đều sợ hãi đến mặt xanh như tàu lá chuối, hối hả tìm đường bỏ chạy. 

    Ng ơi chủ hiệu trông thấy thế kêu vang : 

    - Trời ơi ! Nếu các ông tiếp tục đánh tới nữa thì tôi bị phá sản mất. 

    Tính hung tợn như sói của Thôi Thiên Hàn đã dậy lên, chàng không còng kể chi nữa cả, bèn quát : 

    - Này ông chủ hiệu, gian tửu lầu này để tôi mua đứt. Chốc nữa đây, tôi sẽ đưa cho ông viên Dạ Minh Châu, ông hãy yên lòng... 

    Câu nói cha dứt, chàng lại vung chưởng lên đánh thẳng vào người thiếu niên thô lỗ kia. 

    Một người hung dữ như sói ! 

    Một người thì khỏe mạnh như trâu ! 

    Bởi thế họ đánh nhau tới bàn ghế đều nát bấy tung bay khắp nơi. Ai thấy cũng đều hồn phi phách tán. 

    Lão già ngông kia bỗng quát lên : 

    - Các ngư ơi còn tiếp tục đánh nhau nữa thì ta không đánh cờ với các ngư ơi đâu ! 

    Hai người nghe nói thế thì đều ngng tay cả lại. Nhưng lúc ấy, khắp gian tửu lầu đã tan nát tơi bời rồi. Lão già ngông nói : 

    - Ai ra tay đánh nhau trước, thì ta sẽ không đánh cờ với người đó ! 

    Người thiếu niên thô lỗ kia bèn la đông đổng lên : 

    - Thằng ranh đen ấy nó tấn công người ta trước ! 

    Lão già ngông đáp : 

    - Nhưng người ta đến trước ngư ơi. Vậy người ta phải được đánh với ta trước. 

    Trong khi đó, ngư ơi đến sau, mà lại muốn lấn lớt người ta thì còn chi là lẽ phải nữa ? 

    Người thiếu niên thô lỗ kia nghiêng đầu có vẻ nghĩ ngợi, rồi như lĩnh hội được lời giải thích đó nên liền đưa mắt nhìn về phía Thôi Thiên Hàn nói : 

    - Được rồi, tôi xin nhường cho anh đánh trước vậy ! 

    Thôi Thiên Hàn thò vào áo lấy ra một viên Dạ Minh Châu trao cho người chủ hiệu, nói : 

    - Lấy đi, gian tửu lầu này xem như đã bán cho tôi rồi đó. Vậy từ đây về sau, tôi là chủ hiệu đấy nhé. 

    - Vâng ạ ! 

    - Gian tửu lâu này hiệu là chi ? 

    - Gọi là Tập Anh tửu lầu. 

    - Vậy từ nay hãy sửa lại là Hắc Lang Tửu Lâu. 

    - Hắc Lang...? 

    - Thôi, đi đi ! Ta còn bận đánh cờ ! 

    Nói dứt lời, chàng liền ngồi xuống nhìn vào bàn cờ nói : 

    - Đi ngựa à ? Hừ, tôi không thích thế ! 

    Nói đoạn, chàng lại kéo con ngựa của người thiếu niên thô lỗ kia vừa đi trở về vị trí cũ, rồi nói : 

    - Tôi dùng trực xa ! 

    Thế là, Thôi Thiên Hàn bắt đầu tranh cao thấp với lão già ngông. Kẽ này đi qua, kẻ kia đi lại, sát quân sát tướng vô cùng ác liệt. 

    Khi cờ đã tàn, bỗng Thôi Thiên Hàn quát to rằng : 

    - Bí rồi ! 

    - Ngư ơi lấy chi để làm bí ta ? 

    - Con ngựa... 

    Tiếng “ngựa” chàng mới nói ra được một nữa thì bỗng im bặt. Vì vừa rồi rõ ràng chàng thấy con tướng của đối ph ương nằm ngay ở giữa thế sao bây giờ lại được dời qua góc trái rồi ? 

    Thôi Thiên Hàn đâu phải là người tầm thường, nên nào chẳng hiểu đối ph ương đã dùng nội lực thừa lúc chàng không để ý, lén dời con tướng của mình đi. 

    Bởi thế, mặt chàng liền biến sắc, nói : 

    - Thủ pháp của ông tài lắm ! 

    Lão già ngông cười ha hả : 

    - Một vị tướng, thân trải trăm trận, mà không biết né tránh thì còn nên hình dáng gì nữa ? 

    Nhưng những người bao quanh để xem ai nấy đều hiểu rõ là tuy lão già ngông đã gian lận dời con tướng của mình đi, song chỉ còn một nước nữa là con tướng của ông vẫn bi bí như thường. 

    Lão già ngông vừa đi xong một nước thì Thôi Thiên Hàn lại hoành xe rồi quát : 

    - Bí rồi ! 

    - Ngư ơi dùng con chi để đánh bí ta ? 

    - Con xe đó ! 

    Câu nói của Thôi Thiên Hàn cha dứt thì con tướng của đối ph ương lại tự động dời lên trên. Thôi Thiên Hàn thấy vậy bèn đưa tay chỉ ra, khiến con tướng mới vừa di động được một nữa bỗng phải đứng sững lại. 

    Trong khi đó, lão già ngông cố vận dụng sức mạnh để đẩy con tướng lên. Trái lại, Thôi Thiên Hàn cũng vận dụng chân lực đè con tướng trở xuống ! 

    Như thế, Con tướng vẫn còn đứng y nguyên ở giữa đường, không hề nhúch nhích. 

    Cuộc đấu cờ đã trở thành cuộc đấu nội lực. 

    Trong trường hợp này, Thôi Thiên Hàn bắt đầu hoài nghi, không hiểu lão già trước mặt mình có phải là Cuồng Hiệp không? Vì nếu ông ta là Cuồng Hiệp thì đâu lại có những thủ đoạn đê hèn như vậy ? 

    Không mấy chốc, cả hai người đều toát mồ hôi nhễ nhại. Đứng về mặt nội lực thì hai bên kẻ nữa cân người tám lạng, không ai hơn kém ai một tí nào cả. 

    Bởi thế, không bên nào dám rút lui trước cả, vì kẻ rút lui trước tất bị nội lực của đối ph ương làm hại ngay ! 

    Vì thế, tình trạng đã diễn biến đến một mức độ thật rùng rợn. Nếu cả hai cứ tiếp tục kéo dài cuộc đấu nội lực này thì sẽ đi đến một kết quả là cả hai đều bị thảm bại như nhau. 

    Bạch Dung trông thấy thế hết sức sợ hãi định dời hai ngón tay của hai người dang ra, nhưng nàng mới vừa thò vào một nữa thì đã bị hai luồng tiềm lực đẩy tay nàng đi, không làm sao thò vào đến nơi được. 

    Do đó, sắc mặt của Bạch Dung trở thành luống cuống và sợ hãi trông thật thảm thương. 

    Người thiếu niên thô lỗ kia dường như thấy thế thì vui thích lắm nên không ngớt cười ha hả. 

    Thốt nhiên, giữa lúc tình thế hết sức nguy ngập ấy bỗng có một bóng người xẹt đến trước mặt Thôi Thiên Hàn nhanh như một luồng điện chớp, thò tay chụp vào áo của chàng... 

    Thôi Thiên Hàn thầm kêu lên : 

    - Không xong....! 

    Chỉ trong chớp mắt, thì bóng người ấy đã bay nhẹ nhàng đi mất hút. 

    Chừng ấy chàng mới bỗng nghĩ ra có lẽ lão già này là người của Ngân Diện Hội đến dụ chàng đánh cờ để đồng đảng của lão ta ra tay cướp giật quân cờ bằng hồng ngọc của chàng đây chăng ? 

    Chàng thấy rằng sự phán đoán đó rất hữu lý ! 

    Bởi thế, Thôi Thiên Hàn gần như nghiền nát cả đôi hàm răng. Con mắt duy nhất của chàng cũng đang nẫy lửa. Chàng uất ức vì không thể vung chưởng đánh chết quách lão già ngông này đi cho hả cơn bực tức. 

    Lão già ngông cũng thầm nghĩ : 

    - Xem ra nếu đôi bên không chết thì cũng sẽ đi đến tình trạng công lực bị phế huỷ đi tất cả. Trừ phi có Thiên Phất Thần Công của Võ Lâm Chi Thần... 

    ý nghĩ của lão ta cha dứt thì bỗng nghe hai tiếng la to, tức thì của cả hai người đều bị trào máu như xối, té ngữa ra đất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro