1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Song tính nhất phát

双性一发 

Tác giả: A Cật (阿吃)

oOo

Diệp Hồng Hiên đang tự an ủi, bàn tay hay dùng để cầm kiếm luận bàn với Dịch Thính Hàn hiện đang vỗ về chơi đùa một bộ phận vốn không nên xuất hiện trên người hắn.


Từ xưa đến nay, Diệp Hồng Hiên thề, tuyệt đối không hề xảy ra tình huống không xong như hiện tại.

Mọi chuyện bắt đầu từ nửa canh giờ trước.

Giống như mọi khi, Diệp Hồng Hiên cùng đám hồ bằng cẩu hữu đền lầu xanh tìm vui, tuy nói là tìm vui, nhưng cũng không khó tránh khỏi có kẻ khác người, ví dụ như là Diệp Hồng Hiên.

Diệp Hồng Hiên đến lầu xanh mười lần, có hết mười một lần là không cần người hầu hạ, an vị trong đám người, uống chút rượu, nghe chút nhạc, người khác ôm hoa nương cao hứng phấn chấn đi vào phòng, Diệp Hồng Hiên ném bạc an toàn rút lui.

Tú bà sao có thể bỏ không câu một con cá lớn như vậy, tất nhiên không, vụng trộm bỏ vài thứ vào trong rượu của Diệp thiếu gia, còn đó là cái gì, thì mọi người đều hiểu rõ trong lòng.

Dược hiệu phát tác như núi đổ, đám hồ bằng cẩu hữu đưa Diệp Hồng Hiên vào trong phòng, mà tiểu mĩ nhân đã chờ trong phòng từ lâu —— Diệp Hồng Hiên tà hỏa đốt người, nhìn mĩ thiếu nữ xinh đẹp trang điểm diễm lệ động lòng người, nâng tay lên, bảo người trong phòng cút ra ngoài.

Trên người Diệp Hồng Hiên có bí mật, trừ cha mẹ cùng bà mụ năm đó ra, không có người thứ tư biết đến bí mật này.

Hắn là người song tính, trừ khí quan mà nam nhi nên có, còn có thêm một thứ mà chỉ nữ nhi mới có.

Đây không phải là chuyện không xong nhất, không xong hơn là, sau đó đối thủ một mất một còn của hắn nhảy cửa sổ đi vào.

“Ôi ôi ôi, không phải Diệp đại thiếu gia đây sao?” Dịch Thính Hàn ngậm một cây cỏ đuôi mèo trong miệng, thấy bộ dạng này của Diệp Hồng Hiên thì biết ngay là trúng chiêu của tú bà, nụ cười sung sướng khi người gặp họa trên mặt càng thêm rạng rỡ.

Diệp Hồng Hiên chỉ nhìn hắn một cái, thậm chí không thèm dành chút khí lực hỏi hắn tại sao lại ở đây.

Dịch Thính Hàn dường như hiểu được suy nghĩ của hắn, bước lên phía trước ngồi ở bên giường, quen thuộc ôm vai hắn, cười nói: “Đừng nhìn ta như vậy chứ, ta tất nhiên đâu có diễm phúc như Diệp đại thiếu gia ngươi, tới chỗ này… chỉ là việc công thôi.”

“Bỏ tay ra.” Diệp Hồng Hiên mở miệng, phát hiện tiếng nói của mình khàn vô cùng.

“Chậc chậc chậc, bộ dáng này rất đáng thương, muốn ta kêu người giùm không?” Dịch Thính Hàn nhìn vào mắt hắn, ý cười bên trong mắt rõ ràng đến chọc người.

“Ai cần ngươi xen vào việc của người khác, cút nhanh cho ta!”

Dịch Thính Hàn buông tay, từ trên giường đứng dậy, cà lơ phất phơ nói: “Được thôi… Diệp đại thiếu gia ngươi là đại nhân đừng chấp kẻ tiểu nhân.”

Diệp Hồng Hiên ngay cả khí lực để mở miệng nói thêm một câu nữa cũng không có, tình dục mãnh liệt mà dữ dội đang kêu gào muốn nuốt trọn hắn, bộ phận khó nói dưới người khó chịu đến mức gần như làm hắn khóc lên.

Dịch Thính Hàn dường như nhận ra hắn không ổn, thu lại biểu cảm vô tâm vô phế kia, hơi chút thân thiết vỗ vỗ vai Diệp Hồng Hiên, hỏi: “Thật sự không cần ta kêu người giùm?”

“Không… cần… Ngươi cút cho ta…”

“Chậc, lòng tốt trở thành lòng lang dạ thú!” Dịch Thính Hàn nhảy ra khỏi cửa sổ mà lúc nãy mình nhảy vào, bỏ lại một mình Diệp Hồng Hiên trong phòng.

Diệp Hồng Hiên cứ như mê mang, cả người vô lực nặng nề ngã lên giường, hắn do dự nhiều lần, cắn răng cởi quần mình xuống, cơ thể xấu hổ cuộn tròn lại, Diệp Hồng Hiên nhanh chóng cắn chặt răng, không dám phát ra âm thanh nào, ngón tay trắng nõn thon dài tìm đến hạ thân chạm đến nơi mà ngay cả hắn cũng chưa từng chạm vào.

Khe thịt bị ngón tay mở ra, chỉ là đơn giản là đụng vào thôi, mà thân thể lại thoải mái đến phát run.

Dịch Thính Hàn xách con mèo hoang kia tìm về nguyên chủ, đối phương còn chưa kịp cảm ơn hắn, hắn liền nhẹ nhàng nhảy lên cao, chạy đến lầu xanh.

Cửa sổ chỗ Diệp Hồng Hiên còn mở, hắn lại nở nụ cười sung sướng khi người gặp họa, một chiêu Phù Dao Trực Thượng nhảy đến bên cửa sổ, thò đầu vào trong dò xét, muốn nói gì đó trào phúng Diệp Hồng Hiên, nhưng mà hắn một chữ cũng không nói được, tất cả lời nói trong cổ họng đều tắc tại miệng.

Diệp Hồng Hiên đang tự an ủi, bàn tay hay dùng để cầm kiếm luận bàn với hắn hiện đang vỗ về chơi đùa một bộ phận vốn không nên xuất hiện trên người.

Dịch Thính Hàn không biết tại sao cảm thấy cổ họng như thắt lại.

Diệp Hồng Hiên nằm trên giường căn bản không chú ý đến sự tồn tại của hắn, trong xoang mũi phát ra tiếng hừ nhẹ mang theo tiếng khóc nức nở, ngón tay đang an ủi chỗ kia làm phát ra tiếng nước hạ lưu.

Rất kích thích, rất câu nhân.

Dịch Thính Hàn ma xui quỷ khiến leo cửa sổ đi vào phòng, còn đóng cửa lại, lén lút, từng bước đến gần Diệp Hồng Hiên.

Hai tay thình lình bị người bắt lấy, Diệp Hồng Hiên hoảng sợ mở hai mắt, chưa kịp nhìn rõ là ai, chỉ nghe có người ghé vào lỗ tai hắn nói: “Ta giúp ngươi.” Là giọng nói của Dịch Thính Hàn.

Nhục nhã, xấu hổ, tự ti, ùn ùn kéo đến.

“Ngươi buông ta ra.” Diệp Hồng Hiên nói giọng khàn khàn, tiếng nức nở trong giọng nói còn rõ ràng hơn lúc trước.

“Không sao đâu.” Dịch Thính Hàn ghé vào lỗ tai hắn nói, sau đó là những nụ hôn nhẹ.

Dịch Thính Hàn cầm nhục hành của hắn thành thạo cử động lên xuống, nhục huyệt được an ủi một nửa khó chịu co rút lại một chút, chất dịch dinh dính từ hạ thể chảy ra, tản ra mùi tanh tưởi. Diệp Hồng Hiên rất nhanh liền bắn một lần, cơ thể sau cao trào vô cùng mẫn cảm, hai cánh hoa thịt phía dưới nhục hành không ngừng co rút, tựa như đang cầu xin ngón tay tự do bên ngoài đã qua cửa mà không chịu tiến vào.

Ngón tay thong thả lướt qua khe hở, đầu ngón tay hơi hơi đâm vào, ngón tay thô ráp vuốt ve thịt mềm mẫn cảm.

Diệp Hồng Hiên cắn chặt môi dưới, thân thể run rẩy càng thêm kịch liệt, đối phương mở rộng hai chân hắn thêm một chút, tiểu huyệt đang đóng lại mở ra một khe hở nho nhỏ.

Dịch Thính Hàn rút ngón tay mình lại, cứng rắn xoay mặt Diệp Hồng Hiên qua, hắn bóp mở khóp hàm đối phương, liếm đi vết máu trên môi dưới của Diệp Hồng Hiên, đưa tay mình đến bên môi đối phương, nói giọng khàn khàn: “Cắn.”

Diệp Hồng Hiên hung hăng cắn xuống, Dịch Thính Hàn đắc ý cười hai tiếng, tay trượt đến hạ thể Diệp Hồng Hiên, ác ý mở ra tiểu huyệt của hắn, dùng ngón tay hung hăng ma sát mầm thịt sưng đỏ sung huyết. Nước mắt Diệp Hồng Hiên lập tức chảy ra, thân thể run rẩy đến mức giống như là sắp chết rồi, hai tay huơ lung tung trong không khí, tay Dịch Thính Hàn bị hắn cắn đến chảy máu.

Động tác của Dịch Thính Hàn chẳng những không nhẹ nhàng lại, mà còn thêm mạnh mẽ hơn, mầm thịt nho nhỏ bị hắn tra tấn đến sưng đỏ mới dừng lại. Diệp Hồng Hiên mềm nhũn trong lòng hắn hai mắt thất thần, đùi trong còn đang co rút từng cơn. Dịch Thính Hàn ôn nhu hôn hôn hai má hắn, đầu ngón tay nhẹ nhàng cọ cọ tại âm đế sưng đỏ, trong cổ họng Diệp Hồng Hiên lập tức phát ra một tiếng “ư” đáng thương, cơ thể bị cưỡng chế mở ra bắt đầu có ý định muốn co lại.

“Xin ngươi… Đừng mà…” Diệp Hồng Hiên khóc cầu xin.

Nếu là lúc bình thường, nghe được Diệp đại thiếu gia nói với hắn một chữ “xin”, hắn hẳn là cười lớn bỏ đi, chứ đừng nói là vừa khóc vừa nói chữ này. Nhưng bây giờ không phải là lúc bình thường, hắn chỉ cảm thấy càng thêm hưng phấn, dục vọng bạo ngược muốn chà đạp người này ở sâu trong đáy lòng càng thêm bành trướng, muốn nhìn hắn sụp đổ trước mặt mình, trừ dục vọng ra cái gì cũng không còn.

“Ngoan.” Dịch Thính Hàn nói, ngón ta lại một lần nữa tiến vào nơi cấm kỵ.

Ngón tay Dịch Thính Hàn cắm rút trong tiểu huyệt, không đi vào chỗ quá sâu, đến nơi thích hợp hắn sẽ lui ra ngoài, môi dán bên tai Diệp Hồng Hiên nói với hắn: “Diệp đại thiếu gia, ta muốn thao ngươi.”

Mỗi lần nói xong câu đó, Diệp Hồng Hiên liền vô cùng mẫn cảm, hơi tăng khiêu khích chút là có thể khiến hắn ra. Dịch Thính Hàn lăn qua lăn lại Diệp Hồng Hiên vài lần, Diệp Hồng Hiên liền ngất trong lòng hắn, hai cánh hoa thịt mang theo ngón tay hắn còn đang đáng thương run rẩy.

Diệp Hồng Hiên không nhớ rõ mình bị ngón tay Dịch Thính Hàn đùa bỡn đến cao trào bao nhiêu lần, càng không nhớ rõ làm sao mình có thể trở về nhà, khi tỉnh lại chỉ thấy hạ thân đau nhức vô cùng, xốc chăn lên thì thấy, toàn bộ âm huyệt đều sưng đỏ.

Nhưng mà, đây chỉ là bắt đầu.

Diệp Hồng Hiên bắt đầu nằm mơ, mơ Dịch Thính Hàn đang thao hắn.

Dịch Thính Hàn đè hắn trên giường, thô lỗ hôn môi hắn, nhục hành dã man ra vào trong cơ thể hắn, sau khi thỏa mãn thì bắn vào sâu trong cơ thể hắn, cho đến khi hậu huyệt bị tinh dịch lấp đầy. Dịch Thính Hàn trong mơ sẽ thấy không đủ, Dịch Thính Hàn chạm đến âm huyệt của hắn, hoàn toàn không để ý đến hắn đau đớn cầu xin, đẩy quy đầu vào khe hở nho nhỏ giữa âm thần, hung hăng mà mạnh mẽ đâm xuyên qua hắn.

Sau đó, cũng giống như lần trước, Dịch Thính Hàn bắn trong cơ thể hắn một lần rồi lại một lần, chậm rãi lấp đầy hắn.

Dịch Thính Hàn bắt hắn quỳ trên mặt đất, khí quan tản ra mùi hương nam tính nồng đậm để trên môi hắn, hắn nhịn không được há miệng, ngậm phần đỉnh vào. Tinh thủy bên trong âm huyệt tí tách chảy ra, cảm giác không giữ được thật mạnh mẽ khiến hắn không tự giác co rút tiểu huyệt lại một chút, càng nhiều tinh dịch chảy ra, nhỏ xuống làm mặt đất ướt đẫm.

Đối phương vươn tay vuốt ve gò má hắn, cúi đầu hôn lên khóe mắt đo đỏ của hắn, dùng giọng nói trầm thấp khàn khàn hỏi hắn: “Có phải ngươi rất thích bị ta thao hay không?”

Diệp Hồng Hiên nghe mình trong mơ nói đáp án khẳng định.

Diệp Hồng Hiên mở mạnh hai mắt ra, cảm giáp dinh dính ở hạ thể truyền đến khiến hắn muốn khóc òa lên.

Không biết là đêm thứ mấy mơ loại giấc mơ này rồi.

Dịch Thính Hàn đi lại trên đường tuần tra như trước, gặp được cụ già chuyển đồ đạc thì giúp một tay, chỗ nào có gian thương không buôn bán theo đúng quy định thì cho người bắt đi, không có chuyện gì làm thì đi đùa giỡn tiểu cô nương nhà người ta, chọc cho người ta mặt đỏ tai hồng mắng hắn lưu manh.

Diệp Hồng Hiên đang đến lầu xanh cùng đám hồ bằng cẩu hữu, chuyện lần trước những người khác đều không biết, mỗi lần hỏi hắn, hắn đều giả ngu nói mình cũng không nhớ rõ.

Dịch Thính Hàn đang tuần tra chú ý thấy Diệp Hồng Hiên đang đi đến hướng mình, cố ý lẻn vào trong hẻm nhỏ, khiến mình thoát khỏi tầm mắt của Diệp Hồng Hiên.

“Ơ, đó không phải là Diệp Hồng Hiên sao? Hôm nay ngươi uống lộn thuốc hay bị sao vậy, sao lại trốn người ta?”

“Đi đi đi, ngươi thì biết cái gì!” Dịch Thính Hàn phất tay với đồng nghiệp của mình giống như là đuổi ruồi: “Ta trốn hắn tất nhiên là có ý định của ta, với lại chuyện giữa ta và hắn, ngươi quan tâm nhiều vậy làm gì, muốn bị trừ lương à?”

Dịch Thính Hàn mua túi bánh bao, đi theo Diệp Hồng Hiên cách đó không xa nhìn hắn vào lầu xanh.

Nhóm người Diệp Hồng Hiên không ở lại phòng khách lâu lắm, mỗi người gọi một cô nương yêu thích, vui vui vẻ vẻ vào phòng, cả Diệp Hồng Hiên cũng vậy.

Hoa nương rót một ly rượu đưa đến bên miệng hắn, mị nhãn như tơ, tràn đầy gợi tình.

Diệp Hồng Hiên cứng người tại chỗ, chén rượu kia trong mắt hắn là khiến người ta ghét, mùi son phấn nồng đậm trên người hoa nương cũng khiến bụng hắn đảo lộn muốn ói.

“Choảng” ly rượu trong tay hoa nương vỡ nát trên đất, thân thể đầy đặn quyến rũ của nữ tử cũng mềm oặt ngã xuống.

Dịch Thính Hàn ôm người đặt lên giường, miệng tức giận nói: “Chậc chậc chậc, ngươi đúng là, người khác bị ngã một lần khôn ra một ít, ngươi bị tú bà bẫy một lần còn chưa đủ muốn lần thứ hai à?”

“Ta… Liên quan gì đến ngươi!”

Dịch Thính Hàn cười “ha ha” hai tiếng, từ trong túi giấy lấy ra một cái bánh bao nhét vào miệng mình, một bộ biểu cảm lười so đo với Diệp Hồng Hiên.

Bụng Diệp Hồng Hiên “ùng ục” kêu lên, ánh mắt sắc như dao của Dịch Thính Hàn lập tức quét đến.

“Chậc chậc chậc, mặt mày xanh mét đây này, Tàng Kiếm Sơn Trang mà nghèo đến đói sao?” Dịch Thính Hàn vừa nói vừa nhét bánh bao vào miệng Diệp Hồng Hiên. Diệp Hồng Hiên trừng hắn nuốt bánh bao xuống, cánh môi mềm mại lơ đãng cọ qua đầu ngón tay hắn.

Không khí ngưng đọng trong nháy mắt.

“Diệp Hồng Hiên, sau này biết suy nghĩ một chút.” Dịch Thính Hàn vỗ vỗ hai má hắn, định nhảy cửa sổ rời khỏi.

“Ta mơ thấy ngươi.” Diệp Hồng Hiên mạnh đứng lên, đối phương quay đầu lại khó hiểu nhìn hắn, hắn cứng ngắc nuốt một ngụm nước bọt, nhắm mắt mình lại: “Ta mơ thấy ngươi thao ta.”

Trong phòng còn có người thứ ba, Diệp Hồng Hiên cắn chặt vải dệt trong miệng không dám phát ra chút âm thanh nào.

Tiểu huyệt trước sau đều có ngón tay khuấy đảo bên trong, một lượng lớn dâm dịch theo đùi hắn chảy xuống, chỗ nào đó trong hậu huyệt gần như bị bạo lực ấn xoa, ngón tai chôn trong nơi phía trước cũng không nhàn rỗi, đến lúc hắn run rẩy dữ dội nhất thì nhéo âm đế sưng đỏ một cái, khiến hắn khi gần đến cao trào đều bị ngắt ngang.

“Hức…” Trong yết hầu Diệp Hồng Hiên phát ra tiếng nức nở khe khẽ, hai đùi đã không còn sức lực chống đỡ cho mình đứng nữa.

Dịch Thính Hàn đưa hắn lên cao trào, Diệp Hồng Hiên hoàn toàn mềm nhũn trong lòng Dịch Thính Hàn, xương cốt toàn thân cứ như là bị người ta rút hết ra. Dịch Thính Hàn nâng cằm hắn lên, hôn lên môi hắn một cái, ngón tay từ khe thịt trượt thẳng đến hậu huyệt, khàn khàn nói: “Hai nơi này… về sau là của ta.”

Gương mặt vốn diễm lệ của Diệp Hồng Hiên càng thêm kích tình.

Dịch Thính Hàn vì lí do phải báo cáo công tác, mấy ngày tiếp theo cũng không xuất hiện, Diệp Hồng Hiên hôm đó bị lăn qua lăn lại quá độ ở lầu xanh, có người đến gọi hắn ra ngoài hắn cũng không ra, kiên quyết ngồi ở nhà mấy ngày.

Mấy đêm sau, Dịch Thính Hàn lẻn vào phòng Diệp Hồng Hiên, miệng ngậm thứ gì đó đút cho Diệp Hồng Hiên đang ngủ mơ mơ màng màng, Diệp Hồng Hiên bỗng chốc bừng tỉnh, thấy là Dịch Thính Hàn, tức giận nói: “Đã hơn nửa đêm, ta cứ tưởng là trong nhà có tặc.”

Dịch Thính Hàn cười hai tiếng, dùng đầu gối cọ cọ trên hạ thể hắn, nói: “Đúng vậy, gặp dâm tặc.”

Diệp Hồng Hiên bị giày vò nửa đêm, mấy ngón tay khiến hắn khóc lên, trước khi mất đi ý thức, Diệp Hồng Hiên còn mơ mơ màng màng nghĩ, nếu Dịch Thính Hàn thật sự thao hắn, phỏng chừng hắn không đơn giản chỉ là khóc như vậy.

Tú bà thấy nhóm người Diệp Hồng Hiên đến, vội vàng cười tủm tỉm tự mình chạy ra nghênh đón, không biết vì sao, hôm nay tú bà vô cùng nhiệt tình với Diệp Hồng Hiên, nhớ lại trải nghiệm của mình lúc trước, Diệp Hồng Hiên không khỏi rùng mình một cái, ánh mắt nhìn tú bà đều mang theo ba phần sợ hãi.

“Đến đến đến, Diệp thiếu gia, đây là cô nương mới của bọn ta, tên là Phiêu Nhứ, ngài nhìn gương mặt này, vòng eo này, trừ nơi này của ta ra, ngài đừng mơ tìm được một người tốt như vậy ở nơi khác.”

Diệp Hồng Hiên hiểu ra, nâng tay lên huơ huơ, nói: “Đi đi, không có hứng thú.”

Đám bạn xung quanh đều cười lớn ôm cô nương mình thích đi vào phòng, Diệp Hồng Hiên một mình ở bên ngoài uống rượu, sắc mặt đen thui, bởi vì tú bà cần mẫn, càng khó khăn càng hứng thú.

“Diệp thiếu gia, ngài xem ngài xem, như vậy hẳn là ngài thích, tiểu cô nương, hoạt bát khéo léo, công phu trên giường có khi còn giỏi hơn mấy cô nương khác.”

Diệp Hồng Hiên uống rượu, không nói lời nào, hắn mà nói chuyện, tú bà lại càng thêm hăng say.

Thấy Diệp Hồng Hiên không có phản ứng, tú bà lại đổi một cô nương khác, trên mặt đều là tươi cười nịnh nọt, kiên trì không ngừng chào hàng cô nương nhà mình.

Đảo một vòng, đã đổi mười mấy cô nương, tú bà đã nói thật lâu, Diệp Hồng Hiên vẫn còn đang uống rượu, bất động như núi.

“Haiz.” Tú bà thở dài, định bỏ cuộc: “Diệp thiếu gia, ta vô cùng hiếu kỳ, trong phòng ngày hôm đó là cô nương nào, cư nhiên lại có thể khiến ngài động lòng.”

Diệp Hồng Hiên phun một ngụm rượu, hắn chật vật chùi miệng, nói: “Không phải người trong lâu của ma ma, ma ma ngươi hãy tha cho ta đi, ngươi xem ta đến đây uống chút rượu nghe chút nhạc cũng rất tốt không phải sao.” Diệp Hồng Hiên lại uống thêm vài chén rượu vào bụng, nhưng mà hình như lúc này có gì đó không thích hợp.

Tú bà vui sướng nhìn gương mặt càng ngày càng đỏ của hắn, xoa tay, đã chuẩn bị tốt lại lôi mười mấy cô nương ra đề cử cho Diệp Hồng Hiên.

“Tú bà, cho một gian phòng,” Diệp Hồng Hiên gian nan đứng lên, một lượng lớn dâm dịch từ dưới thân trào ra, quần mỏng nhanh chóng bị thấm ướt, may mà còn có đầu gối che chắn. “Không cần cô nương.”

Diệp Hồng Hiên dùng cánh tay run rẩy đẩy cửa phòng ra, vừa mới vào phòng liền mềm nhũn cả người ngồi bệt xuống đất, tựa vào cửa há miệng thở dốc.

“Chậc chậc chậc, bộ dáng này thật sự rất chật vật.” Dịch Thính Hàn ngồi trên cửa sổ cười như không cười nhìn hắn, trong mắt lóe lên tia sáng giảo hoạt như hồ ly.

Diệp Hồng Hiên trừng mắt nhìn Dịch Thính Hàn một cái, chỉ tiếc khóe mắt đỏ bừng khiến cái trừng mắt của hắn thoạt nhìn như là đang câu dẫn.

Dịch Thính Hàn đi tới, tay vòng ra sau cởi thắt lưng của Diệp Hồng Hiên, cởi từng lớp từng lớp quần áo của hắn xuống, lộ ra thân thể rắn chắc bên dưới, còn có đầu vú cong nẩy hồng nhạt. Dịch Thính Hàn miệng “chậc chậc” hai tiếng, đầu ngón tay vân vê quầng thâm bên vú Diệp Hồng Hiên, miệng đối phương phát ra tiếng rên rỉ khó khăn, cơ thể bất an vặn vẹo trên mặt đất.

“Dịch Thính Hàn… Ngươi… Đừng mà…”

“Có phải cảm giác rất kỳ quái không?” Dịch Thính Hàn cười xấu xa, nắm đầu vú Diệp Hồng Hiên nhẹ nhàng kéo.

“Ngươi… Ngươi đã làm gì…” Cảm giác truyền đến từ đầu vú quá mức kỳ quái, hắn giơ tay muốn đẩy bàn tay đang quấy phá trên ngực hắn ra.

Dịch Thính Hàn dùng tay còn lại áp tay hắn lên đỉnh đầu, dùng ngón tay nhẹ nhàng gãi đầu vú mẫn cảm, người trước mặt ưỡn mạnh ngực lên, một cảm giác kỳ quái tràn vào thân thể. Tay của đối phương xoa nắn vú phải của hắn, giống như là giúp mẫu thân mới sinh con xoa vú, cảm giác chướng lên ngày càng rõ rệt, đầu vú truyền đến từng cơn đau đớn.

“Dịch Thính Hàn! Ngươi rốt cuộc đã làm cái gì, rất kỳ quái!” Diệp Hồng Hiên mơ hồ có một dự cảm không rõ ràng, lo lắng suy đoán của mình thật sự đúng rồi, cơ thể vốn dị dạng này bị Dịch Thính Hàn biến thành càng thêm kỳ quái.

“Ừm… Thứ cho ngươi ăn hôm qua, là ta xin của một người quen ở Miêu Cương…” Sức lực Dịch Thính Hàn xoa nắm đầu vú phải của Diệp Hồng Hiên ngày càng mạnh, đầu vú hồng nhạt ngày càng sưng lên, dường như có thứ gì đó muốn bắn ra. “Ăn thứ đó… Có thể khiến nam tử cũng sinh ra sữa…”

Dịch Thính Hàn cúi đầu, nhẹ nhàng cắn cắn đầu vú của Diệp Hồng Hiên, một chất lỏng thơm ngọt chảy vào trong miệng hắn. “Thì ra có tác dụng thật.”

Sữa tươi màu trắng đục từ vú phải chảy ra, chỉ chốc lát sau, trong phòng đều tràn ngập hương vị sữa ngọt ngào. Diệp Hồng Hiên cắn môi, nước mắt từ trong hốc mắt từng giọt từng giọt một chảy xuống, thoạt nhìn rất là đáng thương.

“Khốn kiếp…” Diệp Hồng Hiên mắng hắn.

Dịch Thính Hàn không giận mà cười trả lại, ngón tay di chuyển đến vú phải của Diệp Hồng Hiên xoa nhẹ hai cái, đầu vú cong nẩy dần dần sưng lên, vốn là màu hồng nhạt biến thành màu tím đỏ, Dịch Thính Hàn dùng hai ngón tay kẹp lấy nhẹ nhàng kéo kéo, tuy rằng sữa đã tích rất là nhiều, nhưng sữa tươi vẫn không thể chảy ra.

“Ngươi nói xem chỗ này phải làm sao đây?” Đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve quầng thâm bên vú, hắn ghé vào lỗ tai Diệp Hồng Hiên hỏi, tràn đầy ác ý.

“Mút ra đi…” Diệp Hồng Hiên nhìn hắn, trong mắt đều là nước mắt.

Dịch Thính Hàn cúi đầu, ngậm lấy đầu vú căng chướng, mạnh mẽ mút một cái, sữa tươi thơm ngọt lập tức tràn đầy khoang miệng, hắn ngẩng đầu, nắm cằm Diệp Hồng Hiên, chuyển một miệng sữa tươi qua.

Cằm bị cứng rắn nâng lên, chất lỏng trong miệng theo yết hầu chảy xuống bụng, thơm ngọt, là hương vị của chính mình.

Dịch Thính Hàn cởi quần của Diệp Hồng Hiên đến đầu gối, đúng như hắn nghĩ, tinh dịch cùng dâm dịch trộn lẫn vào nhau, biến hạ thể Diệp Hồng Hiên thành hỗn loạn.

Diệp Hồng Hiên xấu hổ hơi khép chân lại, càng nhiều dâm dịch từ âm hộ chảy ra.

“Chỉ mới chơi đùa đầu vú một chút mà đã như vậy, có phải ta nên… phạt ngươi một chút không?”

Dịch Thính Hàn ôm hắn đến trước gương đồng.

Mặt ửng hồng, đầu vú chảy sữa, hạ thân hỗn loạn.

Thậm chí Diệp Hồng Hiên không nhìn ra gương mặt trong gương là mặt mình.

Dịch Thính Hàn cứng rắn nâng mặt hắn lên, buộc hắn nhìn thẳng vào mình trong gương, trong gương rất là không ổn, không ổn đến mức khiến hắn không dám thừa nhận đó là mình.

“Thật ngoan.” Hắn hôn hôn bên tai Diệp Hồng Hiên, đứng dây đi đến bên tủ nhỏ đầu giường lấy ra hai cái khoen bạc tinh xảo khéo léo. Diệp Hồng Hiên nằm trước gương đồng, cơ thể cuộn tròn lại, đáng thương run rẩy. Dịch Thính Hàn nâng hắn dậy, khiến hắn tựa vào người mình, hôn hai má hắn lấy lòng. Ánh mắt của Diệp Hồng Hiên từ đầu tới cuối đều không dám nhìn vào gương đồng, Dịch Thính Hàn cũng không quan tâm đến hắn, ngón tay không ngừng xoa nắn trên ngực hắn, sữa tươi tràn ra khiến thân thể trở nên ướt sũng.

“Nhìn gương,” Dịch Thính Hàn ra lệnh nói.

Diệp Hồng Hiên cứng ngắc quay đầu sang, trong gương một tay Dịch Thính Hàn đang nắm vú trái của hắn, trên tay còn lại cầm một cái nhũ hoàn [1] màu bạc, tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì thật sự rất là dễ đoán.

Đầu kim đâm thủng cơ thể hắn, Dịch Thính Hàn ở phía sau đè lại vai hắn không để hắn co quắp lại, sữa tươi màu trắng trào ra cuồn cuộn không ngừng, pha trộn một chút màu máu, khiến nhũ hoàn trở nên ướt đẫm.

Dịch Thính Hàn ôm hắn trấn an một chút, cầm lấy nhũ hoàn thứ hai.

Diệp Hồng Hiên liều mạng lắc đầu, miệng cầu xin nói: “Xin ngươi… Đừng… Hức… Đừng làm nữa…”

Dịch Thính Hàn liếm đi nước mắt trên mặt hắn, kéo kéo nhũ hoàn trên vú trái của hắn, kích thích Diệp Hồng Hiên phát ra một tiếng nức nở nho nhỏ. “Được, không làm chỗ này, chúng ta đổi chỗ khác.”

Nhũ hoàn bằng bạc cọ qua cọ lại trên quy đầu, thỉnh thoảng nhẹ nhàng đâm vào kẽ nứt. Diệp Hồng Hiên lùi về phía sau một chút, khiến cơ thể mình tách khỏi nhũ hoàn, nhỏ giọng nói đừng.

“Không được thật à?” Dịch Thính Hàn dán môi lên vành tai hắn, đầu lưỡi tiến vào trong ốc tai dạo một vòng rồi lại rời khỏi.

“Đừng…” Diệp Hồng Hiên nhỏ giọng lặp lại.

Dịch Thính Hàn cúi đầu cười hai tiếng, mở chân Diệp Hồng Hiên càng thêm rộng, hai cánh hoa thịt đang khép chặt mở ra một khe hở nhỏ, lộ ra mầm thịt nho nhỏ vẫn còn sưng đỏ bên trong. “Vậy thì chỉ còn chỗ này.”

Sắc mặt Diệp Hồng Hiên trở bên trắng bệch, sợ hãi khiến thân thể hắn cương cứng, chỉ có thể trơ mắt nhìn nhũ hoàn từng chút một đến gần âm huyệt của hắn.

“Hu hu…” Hắn mất khống chết khóc lên.

“Gạt ngươi đó, đồ ngốc.” Ngón tay Dịch Thính Hàn xoa xoa trên âm đế mềm mại, chọc cho Diệp Hồng Hiên khe khẽ rên lên. “Nhưng mà vẫn phải đeo.”

Diệp Hồng Hiên đã biết ngoan ngoãn, không dám chống cự lung tung nữa, tự ép mình phải nhẫn nại chịu đựng đau đớn khi đầu kim đâm qua vú phải.

Hai chiếc nhũ hoàn đeo vào, mình trong kính càng trở nên không ổn hơn, hai đầu vú sưng đỏ cong nẩy, chất lỏng màu trắng đục từ đầu vú chảy ra không ngừng, nhũ hoàn màu bạc lóe lên ánh sáng kỳ dị, như là đang hấp dẫn người khác chạm đến đùa bỡn.

Những nụ hôn nhỏ vụn dừng ở sau gáy, Diệp Hồng Hiên nhịn không được rụt rụt cổ, Dịch Thính Hàn khẽ cười hai tiếng, lưu lại một dấu đỏ tươi trên gáy hắn.

“Ngươi đủ rồi đấy…”

“Nợ của ta còn chưa đòi xong mà…”

Dịch Thính Hàn đẩy đẩy Diệp Hồng Hiên, khiến hắn từ mặt đất quỳ dậy, đối phương đỡ gương đồng chậm rãi quỳ lên, hai đầu gối còn không ngừng run rẩy, thịt mềm nơi đùi trong hơi hơi co rút.

Dịch Thính Hàn nhìn thấy mà buồn cười, nhẹ nhàng đánh một cái lên mông hắn, cười nói: “Còn chưa thao ngươi mà đã vậy rồi.”

Diệp Hồng Hiên quay đầu lại trừng hắn một cái, thân thể dưới khiêu khích ngôn ngữ của Dịch Thính Hàn lại thành thật mà hưng phấn lên.

“Chậc chậc chậc, không thành thật.”

Dịch Thính Hàn mang một hộp mỡ đến, một tay tách mở phiến mông của Diệp Hồng Hiên ra, bôi mỡ kỹ càng quanh tiểu huyệt, ngón tay ôn nhu ấn xoa cơ thịt xung quanh, khiến Diệp Hồng Hiên chậm rãi thả lỏng cơ thể mình.

Nói chung là mỡ có tác dụng kích dục, Diệp Hồng Hiên dần dần cảm thấy hậu huyệt bắt đầu nóng lên, sâu thẳm trong thân thể dấy lên một loại khát cầu khiến người ta ngượng ngùng.

Biến hóa như vậy tất nhiên là không tránh được ánh mắt của Dịch Thính Hàn, hắn chấm thật nhiều mỡ, thật cẩn thận đưa sâu vào trong hậu huyệt của Diệp Hồng Hiên, thịt mềm bên trong rất thả lỏng, giống như là để hắn tăng thêm một ngón tay vậy. Từ trước đến nay Dịch Thính Hàn đều không khách khí với Diệp Hồng Hiên, sau khi đưa vào một ngón tay không bao lầu, liền đưa vào ngón tay thứ hai, hai ngón tay chống cửa huyệt ra, càng nhiều mỡ được bôi vào, gặp nhiệt độ cơ thể biến thành nước, từ trong huyệt chảy ra ngoài.

Thuốc khích dục pha trong mỡ rất nhanh liền có tác dụng, thân thể bắt đầu kêu gào không thõa mãn, thịt mềm trong tiểu huyệt tham lam hút lấy ngón tay Dịch Thính Hàn, ngay cả một khe hở cũng không có.

Dịch Thính Hàn khó khăn rút ngón tay ra, trong cổ họng Diệp Hồng Hiên vô thức phát ra âm thanh bất mãn, quay đầu lại dùng ánh mắt đã bị dục vọng lấp đầy nhìn hắn như đang cầu xin. Dịch Thính Hàn ngồi xuống đất, nhéo một cái lên mông Diệp Hồng Hiên, rồi vỗ lên đùi mình hai cái, nói: “Muốn thì tự mình làm lấy.”

Mỡ bôi trong hậu huyệt thật sự quá nhiều, không ngừng có chất lỏng trong suốt không biết là mỡ hay thể dịch từ chỗ sâu chảy ra. Diệp Hồng Hiên co rút hậu huyệt lại một chút, thật trống rỗng, thật muốn có gì đó lấp đầy sự trống rỗng này. Dịch Thính Hàn cầm tay hắn, kéo đến chỗ dưới hông mình, để hắn đụng đến một vật nóng bỏng.

“Muốn chứ?” Dịch Thính Hàn hỏi hắn, ngón tay vói vào trong hậu huyệt nhếch nhếch.

“Muốn…” Diệp Hồng Hiên trả lời.

“Muốn thì tự mình đỡ lấy ngồi xuống.”

Chất lỏng trong tiểu huyệt chảy ra, tích trên tính khí của Dịch Thính Hàn, Diệp Hồng Hiên thấy rõ ràng trong gương đồng, dục vọng muốn bị xâm phạm lại càng thêm mạnh mẽ.

Diệp Hồng Hiên đỡ lấy dương vật kích thước phi thường bên dưới, ngón tay của tay còn lại tách mở cánh mông của mình ra, khiến tiểu huyệt đối diện với quy đầu to lớn, hắn động đậy cơ thể cọ cọ trên phần đỉnh, eo chậm rãi dùng sức hạ xuống, nuốt một bộ phận của Dịch Thính Hàn vào trong cơ thể mình.

Sự trống rỗng trong cơ thể được lấp đầy, hắn hưng phấn đến mức cả người run rẩy, một lượng lớn sữa tươi chảy ra, theo đường cong cơ thể chảy xuống âm hộ.

Dịch Thính Hàn hơi đẩy eo, dễ dàng nghe thấy tiếng rên rỉ của Dịch Thính Hàn. “Thật ngoan.” Hắn khen Diệp Hồng Hiên giống như đang khích lệ một đứa trẻ.

Dịch Thính Hàn bắt chéo hai tay Diệp Hồng Hiên ra sau lưng, cởi xuống dây buộc tóc của đối phương buộc hai tay của hắn lại cùng một chỗ, Diệp Hồng Hiên bất mãn né tránh, dây buộc tóc xiết ra mấy vệt hồng diễm lệ trên tay hắn. Dịch Thính Hàn khẽ hôn lên lưng hắn, hai tay nắm eo hắn, dẫn dắt Diệp Hồng Hiên cử động phun ra nuốt vào cái đó của mình.

Thịt non ở bên trong bị mang ra theo, lại lập tức bị đẩy trở về, bên trong có quá nhiều chất lỏng theo mỗi lần Diệp Hồng Hiên hạ eo mà chảy ra, nơi hai người kết nối nhau rất nhanh ướt sũng.

“Mau một chút.” Dịch Thính Hàn ghé vào tai hắn nhỏ giọng dụ dỗ, trên tai lại như đang uy hiếp kéo kéo nhũ hoàn của hắn.

Diệp Hồng Hiên phát ra tiếng nức nở nho nhỏ, vài giọt nước mắt trào ra ngoài, hai đầu vú tí ta tí tách chảy sữa.

Cảm nhận được tốc độ đung đưa vòng eo của người trong lòng nhanh hơn, Dịch Thính Hàn thỏa mãn nở nụ cười, bàn tay dừng trên ngực trượt thẳng xuống dưới, dừng lại ở ngoài âm huyệt của Diệp Hồng Hiên. Khe nhỏ của tiểu huyệt dính một mảng nước, Dịch Thính Hàn dùng ngón tay thong thả cọ cọ ở khe hở, dâm dịch dinh dính từ trong khe hở chảy ra thấm ướt ngón tay hắn.

Diệp Hồng Hiên ra sức cử động eo, khoái cảm tấn công cả trước lẫn sau khiến hắn muốn vỡ nát, mà cơ thể trung thực với dục vọng căn bản không có biện pháp dừng lại, sâu trong cơ thể có nơi nào đó muốn bị giày vò nặng nề, mỗi lần cử động eo khiến dương vật của Dịch Thính Hàn cọ qua chỗ đó, hắn liền thoải mái đến phát run, nước mắt đầy mặt sữa chảy đầy thân.

Dịch Thính Hàn tách âm thần của hắn ra, trên ngón tay dính mỡ, nghiêm túc bôi một lần trên âm đế sưng đỏ. Diệp Hồng Hiên co rút âm huyệt lại một chút, một dòng dâm dịch từ trong tiểu huyệt chảy ra, rất giống như mất khống chế.

“Rất thoải mái?” Dịch Thính Hàn hỏi hắn.

“Ưm… Rất thoải mái…” Diệp Hồng Hiên gần như là dựa vào bản năng mà trả lời hắn.

Ngón tay Dịch Thính Hàn lại càng chấm nhiều mỡ, nghiêm lúc bôi trong âm huyệt của Diệp Hồng Hiên, bôi xong một tầng, lại bôi tiếp tầng thứ hai, mà Dịch Thính Hàn dường như là đang cố ý, chỉ bôi ở bên ngoài, mặc kệ nơi đang chảy nước, ngay cả một đầu ngón tay cũng không cho vào.

“Hưm… A… Bên trong…” Diệp Hồng Hiên cọ cọ mặt Dịch Thính Hàn lấy lòng: “Bên trong cũng muốn…”

“Ngươi biết ta đang bôi cái gì chứ?”

“Ừ… Bên trong cũng muốn bôi…”

Dịch Thính Hàn cười, nói: “Được, bên trong cũng bôi.” Hắn đẩy ngón tay vào trong, quét một vòng lên vách thịt.

Diệp Hồng Hiên thoải mái đến mức không kềm được rên rỉ, hậu huyệt phun ra nuốt vào càng thêm mạnh mẽ.

Dịch Thính Hàn bôi mỡ một lần từ trong ra ngoài, lúc này mới lưu luyến không rời rút ra khỏi âm huyệt của Diệp Hồng Hiên. Cánh tay rỗi rãi nâng hai đùi Diệp Hồng Hiên lên, lại tách chúng nó ra một chút. Khí quan thẹn thùng giữa hai chân bị bại lộ hoàn toàn, là màu sắc thối nát mà lại dâm đãng, đang tí ta tí tách chảy nước trong không khí.

Dịch Thính Hàn nắm chân Diệp Hồng Hiên, hung hăng thao hắn, mỗi một lần đều nghiền qua nơi ngứa ngáy nhất, thao hắn đến mức cả người run rẩy, đầu vú đứng thẳng chảy ra càng nhiều sữa tươi.

“Diệp đại thiếu gia, ngươi tự nhìn mình đi.” Hắn vươn đầu lưỡi liếm lên vành tai Diệp Hồng Hiên: “Nước chảy còn nhiều hơn nữ nhân, còn hay đến lầu xanh, nói ra không sợ thiên hạ cười cho.”

“Ngươi… Ha… Câm miệng…”

Dịch Thính Hàn mạnh mẽ cắm rút trong cơ thể hắn, hai túi theo động tác mà đập lên hội âm [2] của Diệp Hồng Hiên, làn da trắng nõn dần dần bị đập đến đỏ lên.

Diệp Hồng Hiên tựa vào gương đồng, thân thể bị đâm đến run rẩy, từ trong khe hở của dục vọng ngẩng cao phía trước chảy ra từng giọt màu trắng.

“Muốn bắn?”

Diệp Hồng Hiên cắn môi không nói lời nào. Hai tay trên gương đồng nắm chặt khung gương, thân thể phơi bày ra bộ dáng sắp cao trào.

Dịch Thính Hàn xoa eo hắn, càng thêm hung hăng thao hắn, công kích kịch liệt mà hung mãnh đều dồn về một nơi. Khoái cảm từ đuôi cột sống càng thêm cường liệt, dọc theo tứ chi bách hài xâm chiếm mỗi góc trong cơ thể hắn. Diệp Hồng Hiên hơi hơi cong lưng, tính khí trước người càng căng chướng rõ ràng.

Dịch Thính Hàn ôm lấy cơ thể Diệp Hồng Hiên hung hăng ưỡn thẳng lưng, cứ như muốn đem hai cái túi ở dưới nhét luôn vào trong.

Chất lỏng tanh nồng từ trong kẻ nứt bắn ra, tinh dịch nóng bỏng từng dòng từng dòng một dũng mãnh tràn vào chỗ sâu trong cơ thể, cơ thể mẫn cảm co giật hai cái, lại bắn ra một chút chất lỏng.

Cơ thể Diệp Hồng Hiên triệt để vô lực, giống như một con búp bê vải bị chơi đến hỏng nằm xụi lơ trong lòng Dịch Thính Hàn.

Dịch Thính Hàn nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể hắn, rút dục vọng vừa phát tiết xong của mình ra khỏi hậu huyệt của Diệp Hồng Hiên, hắn cởi bỏ dây trói trên tay Diệp Hồng Hiên, thật cẩn thận thả người xuống đất, đối phương trong thoáng chốc phục hồi tình thần, dường như muốn cử động một chút, nhưng mà cuối cùng cũng đành bỏ cuộc.

Trên mặt Diệp Hồng Hiên tràn đầy nước mắt, trên cơ thể đều là vệt trắng do sữa tươi lưu lại, hơi hơi tách chân ra là có thể nhìn thấy rõ âm thần cùng hậu huyệt đang có tinh dịch chảy ra ngoài.

Một chân bị nâng lên đặt qua một bên, hai cánh hoa thịt đang khép bị mở ra, lộ ra phần bên trong hạ lưu mà cơ khát. Ngón tay thô ráp dính mỡ mềm mại lạnh lẽo chạm lên, bôi lên từng chỗ một, cũng bao gồm dũng đạo nhỏ hẹp chưa từng có ai chạm đến.

Dịch Thính Hàn liếm liếm ngón tay, khép hai chân Diệp Hồng Hiên lại, từ trên cao nhìn xuống người đang nằm trân mặt đất.

Thật sự là… mĩ lệ lại phóng đãng.

Người nằm trên đất run rẩy, giữa khe thịt không ngừng có dâm dịch chảy ra, hai cái đùi dè dặt cọ vào nhau, nhưng là sợ bị một người khác trong phòng phát hiện.

Dịch Thính Hàn Dịch Thính Hàn theo đầu gối xuống trượt xuống đùi hắn, tay dừng trên đùi không có bất cứ động tác nào.

Diệp Hồng Hiên cọ cọ tay hắn, nhỏ giọng nói: “Thao ta…”

“Thao rồi.” Dịch Thính Hàn cười cười, ngón tay tiến vào hậu huyệt của Diệp Hồng Hiên, lấy tinh dịch bên trong ra bôi lên mặt đối phương, gương mặt vốn không ổn đến hỗn loạn lại càng thêm không ổn.

Vành mắt Diệp Hồng Hiên hơi đỏ lên, cắn môi như đang tự hỏi gì đó. Dịch Thính Hàn cũng không vội vàng nôn nóng, kéo qua kéo lại hai nhũ hoàn của hắn, khiến Diệp Hồng Hiên không ngừng phát ra tiếng kêu sợ hãi hoặc rên rỉ nho nhỏ.

“Dịch Thính Hàn…”

Đối phương “ừm” một tiếng, như đang hỏi.

Vành mắt Diệp Hồng Hiên càng thêm đỏ, run rẩy thò tay xuống hạ thân, tự mình tách hai cánh hoa thịt sưng đỏ ra, phô bày tiểu huyệt thẹn thùng trước mặt Dịch Thính Hàn. Mầm thịt nho nhỏ vừa sưng vừa đỏ, trong tiểu động như ẩn như hiện có dâm thủy đang chảy ra, không biết là do thẹn thùng hay khẩn trương, tiểu huyệt co rút vài cái, chất lỏng giàn giụa, chỉ trong chốc lát đã làm ướt sàn nhà.

“Thao ta.” Diệp Hồng Hiên lặp lại.

Dịch Thính Hàn thở gấp đâm dương vật của mình vào hạ thân Diệp Hồng Hiên, hai cánh hoa thịt của đối phương bao lấy quy đầu của hắn, tiểu huyệt không biết xấu hổ cảm nhận được sự tồn tại của hắn lại chảy ra càng nhiều nước.

Dịch Thính Hàn cúi đầu hôn hắn, cắn mút đầu lưỡi hắn, hôn đến mức Diệp Hồng Hiên gần như không thở nổi. “Diệp đại thiếu gia, ta thao chỗ này, ngươi sẽ thật sự không thể hối hận đâu đấy.”

Diệp Hồng Hiên bị hôn đến mơ màng, ngẩng đầu lên hỏi hắn: “Hối hận cái gì?”

Dịch Thính Hàn nhếch môi cười, cúi đầu liếm vành tai hắn, bàn tay không an phận vuốt ve đùi trong của hắn, nói bằng giọng khàn khàn: “Đêm đầu của nữ tử sẽ chảy máu, nơi này của ngươi… tất nhiên cũng sẽ chảy máu.” Đồng thời, Dịch Thính Hàn còn đẩy vào trong một chút.

“Ừ…” Diệp Hồng Hiên khẽ đáp lại: “Thao ta…”

“Ngươi đã nói như vậy, ta đây cũng… không khách khí.”

Nhục nhận tiến quân thần tốc, nơi chưa có ai đến thăm qua bị mạnh mẽ xé rách.

Diệp Hồng Hiên đau đến mức cả người phát run, lại có một cảm giác thỏa mãn khó có thể nói bằng lời từ đáy lòng tràn ra. Dịch Thính Hàn hôn khóe mắt đẫm lệ của hắn, hạ thân cẩn thận chuyển động, như là đang đợi hắn quen với cảm giác này.

“Trước đây có phải ngươi từng ngủ với rất nhiều người…” Diệp Hồng Hiên nhìn vào hai mắt Dịch Thính Hàn, trên hàng lông mi dài dính đầy nước mắt.

Dịch Thính Hàn bật cười, nâng tay lên chùi đi nước mắt trên lông mi hắn, hỏi ngược lại: “Có chỗ nào không bình thường sao?”

“Sao bọn họ không thiến ngươi chứ… Đau quá…”

“Là ai bị ta bị ta thao một lần còn muốn lần thứ hai, hả?” Dịch Thính Hàn nắm cằm hắn, trong mắt ngập tràn ý cười.

Diệp Hồng Hiên quay đầy không trả lời câu hỏi của hắn, hai má càng thêm hồng cứ như có thể chảy máu.

Dịch Thính Hàn cười càng thêm đắc ý, cúi đầu hôn lên người Diệp Hồng Hiên lấy lòng, ngón tay sờ soạng tại nơi hai người nối tiếp, nhấc lên thì thấy, quả nhiên chảy máu. “Chảy máu rồi.” Hắn nói bên tai Diệp Hồng Hiên, lập tức bôi máu trên ngón tay lên môi Diệp Hồng Hiên.

Mặt Diệp Hồng Hiên càng đỏ hơn, cuống quít nâng tay lên muốn lau đi thứ trên miệng.

Dịch Thính Hàn mạnh nâng nửa người dưới của hắn lên, kéo đùi hắn lên trên thắt lưng, bắt đầu ngang ngược đâm xuyên qua cơ thể này. Động tác của Diệp Hồng Hiên tất nhiên là bị ngắt ngang , mà cảnh tượng trước mắt, cũng khiến hắn không có cách nào làm mấy việc dư thừa.

Bộ phận vốn không nên xuất hiện trên người đang ngậm chặt tính khí của Dịch Thính Hàn, da nơi cửa huyệt bị kéo căng đến gần như trong suốt, thậm chí có thể nhìn thấy được mạch máu li ti, từng tia từng tia màu đỏ bị mang ra theo động tác rút ra cắm vào của đối phương, là máu của hắn.

Dịch Thính Hàn chú ý tới ánh mắt của Diệp Hồng Hiên, cầm một bàn tay của hắn đặt lên nơi hai người kết nối với nhau, nhỏ giọng hỏi hắn: “Thích không?”

Diệp Hồng Hiên nuốt một ngụm nước miếng, động tác lên xuống của hếu kết rất không thông thuận.

“Thích không?” Lại hỏi một lần nữa.

Nghe Dịch Thính Hàn nói, Diệp Hồng Hiên chỉ cảm thấy khoái cảm từ nơi nào đó bừng lên, khiến hắn không kìm được co người lại, khiến nơi nào đó cũng mạnh mẽ co rút lại một chút.

“Ưm…” Dịch Thính Hàn phát ra một tiếng rên nhẹ: “Thì ra là thích.”

Có thể là dùng âm huyệt giao cấu với người khác quá mức xấu hổ, cũng có thể là lúc trước đã bị bắt cao trào quá nhiều ần, Diệp Hồng Hiên không mất bao lâu thời gian đã bị Dịch Thính Hàn thao đến cao trào, cả người bám lấy Dịch Thính Hàn run rẩy.

Thân thể qua cao trào vô cùng mẫn cảm, Diệp Hồng Hiên nằm dưới thân Dịch Thính Hàn bị thao đến khóc lên, trong miệng vang lên tiếng nức nở nói “đừng”.

Dịch Thính Hàn nhỏ giọng dỗ hắn vài câu, ôm hắn từ mặt đất lên, hai tay vòng ra sau lưng hắn, đủ loại dịu dàng nhỏ nhẹ, mà hạ thân vẫn cứ ra vào trong cơ thể hắn như trước, mỗi lần càng sâu thêm.

Cơ thể Diệp Hồng Hiên bị đâm đến run lên, cả người ngây ngốc, không biết bị thao bao lâu, Dịch Thính Hàn mới cảm thấy mĩ mãn bắn trong cơ thể hắn. Tinh dịch nóng bỏng tưới đầy cơ thể hắn, nóng đến hắn run lên, ngay cả thịt mềm trong tiểu huyệt cũng mẫn cảm đến run rẩy liên tục.

Dịch Thính Hàn chậm rãi rút ra dương vật của mình, cơ thể hai người tách ra phát ra âm thanh dâm mĩ, tinh dịch lưu lại trong cơ thể Diệp Hồng Hiên cũng từ trong tiểu huyệt bị chống ra trong thời gian dài chảy ra, vô cùng tình sắc.

“Diệp đại thiếu gia, ta…” Trong giọng nói Dịch Thính Hàn có vài phần xấu hổ.

“Hửm?” Diệp Hồng Hiên tất nhiên vẫn chưa hồi phục tinh thần từ trong dư vị của cao trào, ánh mắt cũng không được rõ ràng.

“Ta bắn ở trong như vậy, ngươi sẽ không mang thai chứ?”

Diệp Hồng Hiên sợ tới mức trắng bệch cả mặt, đôi môi cũng mất đi màu máu vốn có.

Trước đây hắn chưa hề nghĩ đến vấn đề này, chỉ lo suy nghĩ làm thế nào để che giấu bí mật này. Nào ngờ bí mật bị Dịch Thính Hàn phát hiện, hai người còn thiên lôi địa hỏa làm đến mức này, đợi đến người ta bắn thứ kia vào trong, mới nhận ra còn có một vấn đề như vậy.

“Sao, sao có thể, ta…” Diệp Hồng Hiên có chút hoảng hốt.

“Phụt…” Dịch Thính Hàn phát ra một tiếng cười lén, môi dán lên vành tai Diệp Hồng Hiên cọ xát một chút, cắn vành tai của hắn mơ hồ nói: “Nếu như thật sự mang thai thì cứ sinh ra, ta cũng sẽ không bỏ rơi ngươi.”

Tin tức có cô nương trong lầu xanh có thể lấy lòng Diệp Hồng Hiên nhanh chóng lan truyền, nhưng mà tú bà tìm khắp lầu xanh, cũng không tìm được một cô nương từng ngủ với Diệp Hồng Hiên.

Diệp Hồng Hiên vẫn còn đến đấy, chỉ là không thường xuyên như trước, mỗi lần đến đều có vài dấu vết ý vị sâu xa trên cổ.

Dần dà tú bà cũng biết người trong lòng Diệp đại thiếu gia không có ở đây, vẫn hầu hạ cơm rượu như trước, chỉ là không bao giờ đề cử cô nương trong lầu xanh cho hắn.

Một thời gian sau, Diệp Hồng Hiên giống như bốc hơi khỏi nhân gian, không thấy xuất hiện nữa.

Ba năm sau.

“Ngày hôm qua trong lâu có một cô nương mới đến, dáng người đó, thật sự là gặp rồi là không thể quên.” Chàng công tử chỉ lo nói chuyện với bằng hữu, không chú ý đến người đối diện đang đi tới, “ui da” một tiếng, chàng công tử bị đụng ngã xuống đất.

Chàng công tử mở mắt ra, đập vào mắt là một đôi giày vàng rực rỡ, nhìn kiểu giày này, nhất định là Tàng Kiếm Sơn Trang không sai chạy vào đâu.

“Vị Tàng Kiếm Sơn Trang này thật… Ơ, Diệp Hồng Hiên?”

Người bị gọi tên cúi đầu xuống, đôi mày nhíu chặt rốt cuộc giãn ra, thản nhiên nói: “Thì ra là ngươi.”

Chàng công tử vỗ vỗ bụi đất trên người, nói: “Đúng là ta đây! Đứa nhỏ này là của ngươi à?”

“Không phải của ta thì là của ai?” Diệp Hồng Hiên trợn trắng mắt.

Đứa bé khoảng chừng hai tuổi được ôm trong lòng quay đầu, nhìn thoáng qua chàng công tử kia rồi lại vùi mặt vào lòng Diệp Hồng Hiên.

Diệp Hồng Hiên vỗ vỗ đầu nó, xin xin lỗi nói với hai người: “Ta có chuyện gấp, đi trước đây.”

Chàng công tử nhìn theo bóng lưng Diệp Hồng Hiên một lúc lâu sau, quay đầu, quái dị nhìn bằng hữu bên người, ướm hỏi: “Ngươi có thấy… đứa nhóc kia trong rất giống Dịch Thính Hàn không?”

“Ngươi không thấy… cũng rất giống Diệp Hồng Hiên à?”

Dịch Thính Hàn từ trong nha môn đi ra, đúng lúc gặp được Diệp Hồng Hiên và đứa bé.

Đứa bé từng trong lòng Diệp Hồng Hiên nhảy xuống, bổ nhào vào đùi Dịch Thính Hàn nhanh như gió, ngẩng gương mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết, ngọt ngào kêu một tiếng “phụ thân”.

Dịch Thính Hàn xoa xoa cái đầu nhỏ nhắn của nó, cười nói: “Ngoan.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro