Chương 50

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hòa Sinh cúi xuống nhìn hắn, lông mi thật dài nháy nháy, vô cùng vui vẻ.
“Thật sự sao? Thế nhưng Vệ Gia bên kia làm sao bây giờ?”
Hắn thích nhìn dáng vẻ nàng vừa mừng vừa sợ như vậy, tư thế trông bên nọ ngó bên kia thật rung động lòng người.
Nếu như có thể, hắn tình nguyện dâng trân quý khắp thiên hạ quý hiếm đến trước mặt nàng, chỉ cần có thể nhìn thấy nàng mỗi ngày đều vui vẻ.
“Không có gì bất ngờ xảy ra, săn bắn mùa thu trở lại, Thánh Nhân sẽ tứ hôn, nên Vệ Gia cũng không thể làm gì được. Ta đã ở phố Tây Đôn mua tòa nhà lớn, đợi người trong nhà nàng đến, liền có thể vào ở”
Phố Tây Đôn, đây không phải là láng giềng với đại phủ Vệ Gia sao! Nàng khẽ đẩy vai hắn, nhíu mày nói: “Điên rồi phải không, ở gần nhà bọn họ, hàng xóm ra Đông vào Tây, nhấc chân đi ra ngoài ba bốn bước cũng có thể gặp mặt, khó xử lắm!”
Hắn trái lại cầm chặt tay nàng, khẽ thẳng người lên, hất cằm, dương dương tự đắc: “Sợ cái gì, chính là ở kế bên bọn họ, trước kia bởi vì hôn sự của nàng, người trong nhà cũng chịu không ít bực bội, đợi thấy người rồi, chỉ cần ưỡn ngực ngẩng đầu mà đi, hai mắt cũng không cần nháy, đều có ta làm chỗ dựa!”
Hòa Sinh dừng một chút, khuôn mặt có chút bàng hoàng. Nhớ lại chuyện trước kia, trong lòng buồn bã sợ hãi.
Lúc trước biết được Vệ Gia lấy nàng vào phủ là vì xung hỉ, người Diêu gia chạy đông chạy tây tìm không ít quan hệ, chính là vì có thể giải trừ hôn sự hoang đường này.
Dân chúng bình dân, sao có thể đấu lại quan, Diêu cha vì thế mà thân xác bị chọc tức, nằm ở trên giường nửa tháng không xuống đất. Đáng thương nàng thật vất vả nhờ người về nhà tìm hiểu tin tức, đưa hết ngân lượng trên người, mới từ cấm giới sâm nghiêm của Vệ Gia truyền được thơ ra, mới biết được bệnh tình của Diêu cha.
Nàng đi tìm Vệ nhị nãi nãi xin tha thứ, hy vọng có thể về nhà nhìn một chút.Nhưng Vệ nhị nãi nãi ngay cả mặt nàng cũng không gặp, trực tiếp cự tuyệt, người lạnh lùng như vậy, nàng đời này cũng không muốn dính vào bất kỳ quan hệ nào.
Nhưng cuối cùng cũng phải đối mặt. Nữ nhân hai lần gả, cần phải được tộc nhân chồng trước đây đồng ý, cầm phong thư bỏ vợ, mới có thể quang minh chính đại gả cho người khác. Nếu không chính là danh bất chính, ngôn bất thuận, nói ra cũng không dễ nghe.
Lúc này nàng phải gả, là con trai hoàng gia, nhất định là muốn các hạng cấp bậc lễ nghĩa đều phải chu đáo đấy đủ hết.
Nàng thăm dò hỏi Thẩm Hạo một câu:’’Thánh Nhân biết là ta hai lần gả không?’’
Thẩm Hạo khép tay nàng lại che chỗ trái tim, trong mắt có chần chờ, nhưng chỉ là thoáng qua một cái, ngước mắt đã đổi lại ánh mắt kiên định tự tin:’’Ông ấy là Thánh Nhân, thiên hạ không có chuyện gì là không biết, nhất định là biết rõ’’.
Hòa Sinh lo lắng, lại hỏi:’’Những người khác thì sao, Đức Phi nương nương, còn có Lục hoàng phi và Cảnh Trữ vương phi?’’
Lời này nàng hỏi hơi gấp, chỉ vì trong lòng sợ hãi, sợ thật vất vả mới kết giao bạn bè, bởi vì chuyện thân phận mà né tránh nàng. Tuy nàng sớm đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, nhưng vẫn không hy vọng chuyện như vậy phát sinh.
Thẩm Hạo dịch người, kề bên vai nàng, hai người nửa ngồi, hắn cao hơn nàng một khoảng lớn.
Hắn nghiêng người, nhẹ nhàng đặt đầu nàng lên vai, Hòa Sinh thuận theo tựa lên vai hắn.
Đừng lo lắng, mọi chuyện đều có ta, nàng chỉ cần an tâm làm tân nương của ta.’’
Hòa Sinh vâng một tiếng, biết mình nghĩ cũng vô dụng, nghe huân hương trên áo hắn, đột nhiên nhớ tới cái gì, hỏi hắn:’’Lần trước ta đi tìm hương huynh dùng, hương phường bên ngoài lại không có.’’
Hắn nghiêng đầu dựa vào nàng, bờ môi dán lên trên trán nàng, ngập ngừng nói:’’Kiều chi hương là cống hương, hàng năm xuất ra nửa hộc, Thánh Nhân thưởng chút ít cho ta, nàng ở bên ngoài tự nhiên mua không được.’’
Hòa Sinh cọ cổ của hắn hít sâu một hơi, cảm thấy mùi này cực kỳ dễ ngửi, không ngọt lại hơi chat, nhưng lại tạo cho người khác cảm giác như đang trong nắng ấm tháng mười, có gió nhẹ thổi qua, mảng lớn ngải thảo được phơi dưới ánh mặt trời nhẹ nhàng khoan khoái ôn hòa.
Nàng vùi mặt vào chỗ cổ áo trên bờ vai hắn, ngoài miệng nói:’’Buổi trưa cần nghỉ, cầm khan hun hương này, phủ ở trên mặt bàn, nằm ở trên ghế quý phi, nhất định ngủ rất ngon.’’
Hắn trầm giọng hỏi:’’Thích như vậy sao?’’
Hòa Sinh gật đầu.
Thẩm Hạo nghiêng người áp nàng dưới thân, trong con ngươi chiếu sáng rạng rỡ, ‘’Ta cọ trên người nàng, mùi thơm dễ dàng rơi ra, tự nhiên có thể thấm vào quần áo của nàng.’’
Hòa Sinh xấu hổ che mặt.
Hắn không quan tâm, dán lên thân thể nàng chuyển động một chút.
Cánh tay kéo cánh tay, quần áo váy dài đặt ở phía trước, che trên người của  àng. Hòa Sinh mở mắt ra, quấn áo gấm của hắn tuy nhẹ nhưng không mỏng, mềm mại phủ lên mặt nàng, lờ mờ có thể thất được mấy chục chén đèn cầy nhỏ trong phòng gộp lại thành một đoàn, lấp lánh vô số ánh sao.
Nàng nằm thẳng tắp, trên người chịu trọng lượng của hắn, nhưng không cảm thấy đè nặng, thuận theo hắn tận lực nâng nhẹ nửa người, dịa dàng nhẹ nhàng, ở trê người nàng du động.
Giọng của hắn có chút khan, giống như là nhẫn nhịn hồi laai, nhịn không thể để cho mình phóng thích.
‘’Cho ta hôn nhẹ ở nơi đây, được chứ?’’
Hòa Sinh thuận theo đống ý.
Đôi môi ướt át mang theo hơi nóng hôn xuống dưới, ở xương quai xanh mảnh khảnh như trúc của nàng dán dán, ngừng lại hồi lâu.
Nàng mặc váy vây ngực, phía dưới cổ nàng trần trụi lộ ra bên ngoài, da thịt bạch ngọc mềm mại, nhấp một hơi liền không dời được miệng.
Hắn dựa vào vai gắt gao mút vào, tê tê dại dại, đầu lưỡi run rẩy, hon nửa ngày hôn ra một mản đỏ mang theo vài dấu bầm xanh.
Hài lòng ngẩng đầu, cũng không tiếp tục nữa, biết nếu lại tiếp tục hướng xuống dưới nơi mềm mại này nhiều hơn một tấc, sẽ khống chế không nổi.
Theo cổ của nàng liếm lêm, hai tay và mười ngón tay của nàng giao nhau, duỗi thẳng hai chân có chút mở rộng, quấn quanh vùng bụng của nàng.
Hòa Sinh cảm thấy bụng dưới nóng lên, có thứ gì đó chống đỡ, nhỏ giọng hỏi hắn:’’Trong áo huynh có cất cái gì đó, cứng quá.’’
Trong mắt Thẩm Hạo một mảnh mê ly, âm thanh dụ dỗ hỏi nàng:’’Ấn nàng không thoải mái sao?’’
Cách sa mỏng có thể lờ mờ cảm nhận được nhiệt độ của vật kia, đáp:’’Vừa nóng lại vưa cứng, ta không quen, đừng là cái vật gì quý trọng, đợi tý nữa lăn xuống giường, đốt đèn cũng tìm không thấy.’’
Thẩm Hạo cừa khẽ một tiếng, tiến lên phía trước một cái, ngậm lấy vành tai nàng,’’Không mất đâu, cột chắc ở trên người ta mà.’’
Động tác của hắn nhẹ nhàng, phập phồng chấn động không lớn, ôn ôn hòa hòa, quấy đến mức nàng có chút buồn ngủ. Nhắm mắt, ngoài miệng hàm hồ một câu:’’Vậy là tốt rồi.’’
Thẩm Hạo chôn trong cổ nàng the lưỡi ra liếm gặm.
Cuối cùng qua sau nửa ngày, hắn tình sinh ý đông, thật sựu quá mức quá chịu, trong đầu toát ra một ý nghĩ, ôm tay nàng muốn nàng sờ vậy dưới thân. Đúng là tình nồng mật ý, nhưng trên đỉnh đầu truyển đến tiếng ngáy khẽ--nàng ngủ mất rồi.
Thẩm Hạo dừng động tác, từ trên người nàng lật xuoonhs, nằm ở bên cạnh nàng, đôi mắt nhìn chằm chằm vào hoa văn màu quân cờ ô vuông trên nóc nhà.
Cho dù là nhẫn nại tốt, cũng là có giới hạn, một ngày nào đó, hắn sẽ muốn càng nhiều hơn nữa.
Nến bấc đèn đốt cạn, sáp đỏ như son thị thế lửa che lấp, lóe lên một cái, trong phòng hoàn toàn tối xuống.
Hắn nghiêng người, trong bóng đêm nhìn qua hình dáng của nàng, dùng thanh âm không thể nghe thấy tha thiết hỏi:’’A Sinh, lúc nào mới có thể sinh con cho ta?’’
Không người đáp lại, chỉ có bóng đêm yên tĩnh trầm mặc đáp lời.

Hôm sau, Hòa Sinh sáng sớm tiến cung, đi theo xa liễn của Đức Phi nương nương.
Vốn là muốn đi theo cùng một chỗ với Thẩm Hạo, bởi vì Đức Phi nương nương lên tiếng, thu tiễn lần này, Hòa Sinh phải diện thánh, tự nhiên phải chu toàn. Nếu như cùng xe với Thẩm Hạo, dùng tên tuổi cô nương trong phủ, không danh không phận, ở trước mặt Thánh Nhân, về tình về lý, không có chỗ nào tốt.
Thẩm Hạo lo lắng, một đường đưa nàng vào cung, sai người chuẩn bị thật tốt. Đứng ở trước cung Đức Phi, dặn dò nàng:’’Trên đường sẵn sang, một ngày có thời gian nghỉ ngơi, ta chắc chắn tới thăm nàng. Trên đường đi nếu như không khỏe, không cho phép giấu giếm ta, cần phải lập tức sai người nói cho ta biết.’’
Hòa Sinh đáp ứng với hắn:’’Ai, có nương nương cùng một chỗ với ta mà, đừng lo.’’
Quay đầu kiểm kê vật cần phải mang theo, xác nhận đồ vật đều đầy đủ hết rồi, lúc này mới cam lòng buông tay ra.
Đức Phi nương nương lâu rồi không gặp Hòa Sinh, kéo nàng ngồi ở phía trước cung, cùng nhau chờ tiếng chuông trống khởi hành đằng trước tiểu hoàng môn truyền đến.
Mở miệng liền hỏi:’’Lần trước đưa cho con những quyển sách kia, đều xem hết rồi chứ?’’
Là nói bao cung xuân đồ. Hòa Sinh ngượng ngùng, đáp:’’Vương gia không cho xem, nói là đồ xấu, toàn bộ đốt hết.’’
Đức Phi nương nương thở dài, nhìn chằm chằm vào bụng Hòa Sinh, nghĩ thầm không biết khi nào mới có thể ôm tôn tử.
Chỉ chốc lát trước cung có một thái giám cầm chiêng gõ, từ trong cung chạy đi chạy lại.
Đến lúc xuất phát, Đức Phi mang theo Hòa Sinh lên xe ngựa .
Bách quan từ cửa Chính Hoa mà ra, cung phi đi theo hiển nhiên lượn quanh tuệ kỳ môn song hoàng hôn rồi tụ hợp với xa liễn cửu long của Thánh Nhân.
Lần này đi theo xuất cung không có ai ngoài Đức Phi, còn có Thục phi, hoàng hậu. Hoàng hậu luôn luôn ăn chay niệm phật, hiếm khi tùy giá, hậu cung mọi người đều cho rằng lần này hoàng hậu nhất định là ôm bệnh không đi vậy mà lần đầu tiên đồng ý hành trình.
Thị Nhị ở trong mui xe hầu hạ, điểm lư hương bạch ngọc, ngoài miệng nói: “ Cung nhân đều lén lút nói, lần này Thái Tử Bắc tuần, không kịp hành trình thu tiễn, lần này hoàng hậu nương nương là muốn hộ giá cho Thái Tử. Các hoàng tử đều ở ngự tiền, duy chỉ có Thái Tử không có ở đây sợ thua người một bậc.”
Nói cho cùng, vẫn là lo lắng vị trí Thái Tử ngồi không ổn.
Đức Phi nghiêng người dựa vào gối hoa văn mãng xà, ngắt móng vàng trên tay, ra hiệu Thị Nhị đưa đến mấy bàn dài, trải rộng bàn cờ tướng ra.
Tay hạ quân cờ, “ Đây chỉ là thứ nhất, vị ngoài cung kia, lần này cũng cùng đi, bà ta giận dỗi mấy năm nay, hiện tại lại còn không suy nghĩ cẩn thận.”
Nói chính là hoàng hậu rồi.
Thị Nhị nâng tay hầu trà, “ Vẫn là nương nương nhìn thấu”
Chuyện cũ năm ấy của Cảnh Trữ vương phi và hai huynh đệ Thánh Nhân, lão nhân trong cung phải hiểu rõ, năm ấy Thánh Nhân cực kỳ coi trọng Cảnh Trữ Vương, bởi vì nghe nói hắn bị thị nữ trong phủ mê mẩn tâm trí, mà thị nữ này còn là con gái của tội thần phản loạn năm đó. Vì cắt đứt ý muốn kia, chiêu thị nữ kia tiến cung. Lại không nghĩ, một chiêu này, lại khiến mình hãm vào.
Sau khi Cảnh Trữ Vương trên Kim Loan điện rút kiếm cướp tân nương. Thánh Nhân trùng quan nhất nộ vi hồng nhan, tình cảnh giống như hôm qua tái hiện rõ mồn một trước mắt. Câu này xuất phát từ điển tích Ngô Tam Quế vì Trần Viên Viên mà khởi xướng chiến tranh.
Toàn bộ nữ nhân hậu cung, không có người nào không ghen ghét đỏ mắt, Đức Phi đã từng cực kỳ hâm mộ, nhưng bà người biết chuyện, bản thân tiến cung liền biết mình muốn cái gì, không ở trên người Thánh Nhân đòi hỏi tình yêu, xem ông giống như người thân, ngược lại không cảm thấy có cái gì.
Ngược lại là hoàng hậu, bà ta và Thánh Nhân từ nhỏ đã quen biết, thành hôn đến nay, hai người mặc dù không đến vành tai và tóc mai chạm vào nhau, nhưng cũng là cử án tề mi tương kính như tân, tự nhiên so với người khác muốn nhiều hơn.
Đức Phi quay đầu lại nhìn Hòa Sinh, hỏi : “Nghe nói Cảnh Trữ vương phi khá thân với con?”
Hòa Sinh nghe các nàng nói chuyện, kiến thức nửa vời, không rõ hàm nghĩa trong đó, thản nhiên gật đầu: “Vương Phi dạy con thuật cưỡi ngựa”
Đức Phi gật gật đầu, cũng không thèm để ý chuyện cũ của Cảnh Trữ và Thánh Nhân, nói:’’Con và nàng ấy thân cận nhiều một chút, có lợi không có hại.’’
Bà già rồi, không giống hoàng hậu cố chấp như vậy, cả ngày dây dưa yêu đương. Trong mắt của bà chỉ có con của bà, làm cách nào trải đường cho Thẩm Hạo lên ngôi vị hoàng đế mới là thứ bà chính thức quan tâm. Cảnh Trữ vương phi và Thánh Nhân quan hệ không thể so sánh tầm thường, mặc dù Cảnh Trữ vương phi vô tâm, nhưng rốt cuộc là một vết chu sa trong lòng Thánh Nhân, cho nên vẫn phân lượng rất mạnh.
Hòa Sinh có thể vừa ý Cảnh Trữ vương phi, tất nhiên là không thể tốt hơn.
Nói hai mẹ con cũng giống nhau. Bộ dạng Hòa Sinh phục tùng, chẳng bao giờ có người cùng nàng nhắc qua quan hệ lợi hại, nàng cùng người giao hảo, cũng không coi trọng thân thận địa vị, bởi vậy không nghĩ qua nhiều, ‘’Ai’’ một tiếng đáp ứng.
Bãi săn cách Vọng Kinh có một đoạn, nhiều người nên hành trình bị trì hoãn, đi một chút ngừng một chút ước chừng phải sáu bảy ngày. Đức Phi bảo Hòa Sinh cùng đánh cờ, Hòa Sinh mới học được chút ít từ chỗ Thẩm Hạo, chỉ biết chút da lông, không đủ giao đấu với Đức Phi.
Đức Phi không thích sức lực cách xa như vậy, như vậy qua giả tạo, thắng được cũng không thoải mái. Dứt khoát vừa hạ cờ vừa dạy nàng.
Gần hoàn hôn, thiết kỵ ngự tiền cầm trướng cao năm trượng, lượn quanh thánh giá ngoài mười dặm, toàn bộ vây lại.
Khắp nơi dựng lều trại, hạ trai đóng quân nghỉ ngựa, chuẩn bị qua đêm.
Thị nữ đi theo cũng không nhiều, theo quy chế pháp luật, tất cả mỗi cung mang mười người, cung tỳ của ti trà, ti quần áo, ti ngủ vội vàng sửa sang lại, chuẩn bị buổi tối cho chủ tử nghỉ ngủ. Hòa Sinh xốc rèm nhìn ra bên ngoài, đập vào mắt đều là lều da trâu lớn, bên trên bình nguyên vung lên bó đuốc, đám người mặc áo giáp đâu vào đấy như con thoi tuần tra từng lều vải.
Hòa Sinh hít sâu một hơi, màu xanh hoa cỏ non tươi và mùi tanh bùn đất, trộn lẫn vào nhau phơi nắng một ngày trong không khí, hít vào lồng ngực, đúng là nhẹ nhõm khoan khoái như chưa từng có.
Đức Phi muốn sai người đi tặng ngọc lộ hương giao hảo, hỏi Hòa Sinh có đi đưa cho Cảnh Trữ vương phi hay không.
Trong trướng cung nữ đều có nói chuyện riêng phần mình cần làm, Hòa Sinh nhìn đúng cơ hội, cầu khẩn Đức Phi để cho nàng đi.
Khắp nơi đều là thị vệ tuần thủ, cũng không có nhiễu loạn gì. Đức Phi từ trong bao quần áo lấy ra ngọc bội của Thẩm Hạo, thắt ở bên hông nàng, nếu như đi ra ngoài có mắt mù, thấy ngọc bội kia cũng sẽ tránh ba phần, nhất định sẽ không làm khó nàng.
Ra lều trại, tầm mắt phút chốc rộng rãi, tâm tình khoan khoái dễ chịu, chân cũng bước nhẹ nhàng.
Một đường đụng phải nô tỳ thị vệ, thấy ngọc bội nàng đeo bên hông, biết là cô nương của Bình Lăng vương phủ, đều cúi đầu xưng lễ.
Bên trên bình nguyên đi tới, trời dần dần tối, nàng trộn lẫn đông tây nam bắc, vốn nhìn chuẩn lều vải, hiện tại không biết nên đi tìm như thế nào. Nghĩ đến tìm người hoit thăm đường, thì nghe thấy sau lưng có người gọi nàng.
‘’Tiểu nương tử, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ?’’
Hòa Sinh quay đầu lại nhìn, cách hơn một bước, Thẩm Mậu cười đến vô lại, một đôi tay vẫy vẫy với nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro