Chương 54

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày thứ hai săn bắn, tâm tình của mọi người so với hôm qua càng thêm vang dội. Hôm qua vừa tới nơi trú quân, rất nhiều người cảm giác mình còn chưa có chuẩn bị tốt, nghỉ ngơi qua đi, tinh thần càng thêm sung mãn, tin tưởng mình khẳng định có thể ở trong rừng phát huy thực lực.

Theo như lệ, Thánh Nhân giống như chỉ săn bắn ở ngày đầu tiên, tự tay mình đâm con mồi, đến ngày thứ hai thứ ba thì không tham gia săn bắn nữa, mà ở trên khán đài quan sát biếu hiện của mọi người.

Thu tiễn, không chỉ là vì đi săn, mà là để thể hiện công phu luyện tập cưỡi ngựa bắn cung, càng nhiều hơn nữa là Thánh Nhân muốn kiểm nghiệm năng lực cưỡi ngựa bắn cung của các hoàng tử vương tôn cùng với thể năng của quan lại vũ sĩ, nếu có người ở thu tiễn cà lơ phất phơ, rất có thể sẽ bị xử tử hình.

Thu tiễn nay, Thánh Nhân cảm thấy rất vui, ngày thứ hai săn bắn, cũng không trực tiếp trèo lên khán đài xem thế nào, mà lệnh cho thị vệ tạo thành lớp lớp vòng vây, tiến hành săn bắn, bắt được một đầu bạch hổ, lúc này mới thôi, trở lại trên khán đài.

Ngự mã mọi người chạy vào trong rừng, phần phật cờ xí, chiến mã đằng đằng, phi thường náo nhiệt.

Hòa Sinh ở trên khán đài, không nhìn thấy thân ảnh Cảnh Trữ vương phi , Mạc Tranh Hỏa cũng không ở đó.

Vô cùng buồn chán, nhìn xuống dưới, rừng xanh rậm rạp, đội ngũ ở trong đó chạy nhanh, nhưng bởi vì cách quá xa, chỉ có thể nhìn đại khái.

Khán đài xây cao, tuy có thể thu hết sắc thảo nguyên rừng cây vào đáy mắt. Bầu trời xanh thẳm treo sau lưng, mây trắng cuồn cuộn dâng cao, nhìn ước chừng nửa canh giờ, thật sự ngồi không yên, nhìn dáng vẻ Đức Phi nương nương xin chỉ thị, đi đầu trở về màn.

Vừa quay về doanh trướng, Mạc Tranh Hỏa cưỡi ngựa đến, thì ra nàng không có đến khán đài là vì cùng Cảnh Trữ vương phi một chỗ rong ruổi thảo nguyên.

''Ngươi cũng trở về rồi hả? Cũng được, nhìn một đám đaị lão gia đuổi theo hươu nai chim ưng có cái gì hay đâu, chẳng bằng tự mình giục ngựa lao nhanh, cùng đi không, ta và người cưỡi cùng một con ngựa.?''

Hòa Sinh rất động tâm, nhưng có chút do dự. quét qua phương hướng khu vực săn bắn được bao vây, ấm ức từ chối nhã nhặn:''Không được, ngươi đi trước đi, ta còn có chuyện quan trọng.''

Mạc Tranh Hỏa không khuyên nữa, đạp ngựa mà đi.''Ngươi còn bận, vậy ta đi trước!''

Trong doanh trướng thị nữ ra đón, xốc lại rèm, hỏi:"Cô nương sao lại trở lại?''

Hòa Sinh vừa nhìn, là Thị Nhị.

Bởi vì hôm nay Thánh Nhân lên tiếng, buổi tối chỉ thị Đức Phi tiếp thánh giá, cố ý bảo Thị Nhị ở lại trong trướng chuẩn bị chuyện buổi tối tùy giá. Thấy nàng trở về, khó tránh khỏi có chút ngạc nhiên.

Hòa Sinh cười cười, nói:''Ta cùng với vương gia ước hẹn, cho nên đã trở về trước.'' Trong màn nhìn xung quanh một vòng, hỏi Thị Nhị:''Tỷ tỷ, chúng ta có bếp nhỏ không?''

Thị Nhị lắc đầu, chỉ chỉ một phương hướng:''Mang đầu bếp đi theo, đồ ăn đều là bên kia chuẩn bị, các cung cũng không thiên vị.''

Hòa Sinh thăm dò hỏi:''Phòng bếp bên kia có thể mượn không? Buổi tối ta muốn tự mình xuống bếp.''

Thị Nhị lập tức hiểu dụng ý của nàng, tám phần là muốn làm một kinh hỉ cho vương gia.

''Cô nương đi theo ta, ta quen biêt với tổng quản bên kia, nhất định là có thể mượn được.''

Thị Nhị kéo nàng đi phòng bếp lều lớn, tuy là tạm thời dựng phòng bếp, nhưng dụng cụ đầy đủ hết, muốn cái gì thì có cái đó.

Tổng quản phòng bếp bừa nhìn là người của Đức Phi, mà lại là tiểu nương tử của Bình Lăng vương phủ, nào dám không đồng ý. Chỉ là bởi vì muốn mượn trước thời gian chuẩn bị bữa tối cho Thánh Nhân , nên chỉ có thể chia đều một ít nồi dụng cụ, cũng không thể sử dụng dụng cụ chính.

''Đã đủ rồi'', Hòa Sinh đếm đồ vật mình muốn dùng, quay đầu cầu khẩn Thị Nhị chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, vô cùng cao hứng bắt đầu cắt thịt nấu cơm.

Đánh trứng dưới nồi, thành thạo lật xào, ép nước nghiền bánh, tùng món thức ăn ngon nhanh chóng bưng lên, Thị Nhị và tổng quản đứng một bên, trợn mắt há mồm xem.

Ngự trù đại tổng quản giơ ngón tay cái lên, ''Tay nghề này của cô nương, đủ tư cách đến làm đại nội đầu bếp rồi.''

Thị Nhị đập tay hắn, liếc ngang cười nói:''Ở đâu ra có thể làm đầu bếp cho ngươi, cô nương nhà chúng ta là đầu quả tim của vương gia đó.''

Tổng quản tự biết mình nói sai lời, vội vàng nói:''Qúy nhân như cô nương, thỉnh thoảng tới phòng bếp, coi như là hãnh diện đối với chúng ta rồi.''

Hòa Sinh cười tạ ơn hắn, dặn dò người úp lồng bàn lên chén đĩa, bưng trở về doanh trướng.

Săn bắn chấm dứt, trong dự liệu, Thẩm Hạo vẫn đứng thứ nhất, Thánh Nhân lên tiếng khen ngợi, mọi người thần phục tán thưởng.

Thẩm Mậu vẫn bại bởi Vệ Cẩm Chi, không chịu bỏ qua, tìm mọi cách khiêu khích thì Vệ Cẩm Chi cũng không để ý tới hắn.

Thẩm Mậu hừ một tiếng, hắn chuyển động gân mạch toàn thân, giết báo săn hổ, một lời nhiệt huyết còn chưa rút đi, phủ đầu chính là một câu:''Hơn được ta, nhưng không sánh bằng nhị ca, có cái gì hữu dụng.''

Lời này quả nhiên có uy lực.

Vệ Cẩm Chi nhìn bốn phía, quẳng cung tiễn lên người hắn, thấp giộng rống một câu:''Thằng nhãi ranh.''

Hắn bị kích thích, nhưng Thẩm Mậu có chút lưỡng lự, cảm giác mình giống như không lên nói câu kia, ngại mặt mũi nên cũng không cúi đầu xin lỗi.

Vệ Cẩm Chi liếc mắt nhìn phía trước, Thẩm Hạo bị người vây quanh, đang vội vàng xã giao không có thời gian chú ý đến bên này.

Trong lòng hắn thả lỏng, nhìn lên khán đài, nhưng không thấy thân ảnh người trong lòng, lập tức có chút mất mác.

Chẳng biết lúc nào, Thẩm Mậu đuổi theo, sáp đến bên cạnh hắn trầm thấp một câu:''Ngươi mặc dù không sánh bằng nhị ca, nhưng còn có ta tương trợ. Nương tử bé nhỏ của ngươi bây giờ vẫn chưa chính thức gả vào vương phủ, vẫn còn có cách mà.''

Nghe xong lời này, Vệ Cẩm Chi mới cam lòng liếc hắn một cái, hỏi:''Thu tiễn lần này vừa kết thúc, Thánh Nhân liền muốn tứ hôn, bằng không thì ngươi cho rằng nhị điện hạ vì sao phải mang nàng theo, chính là muốn Thánh Nhân nhìn thấy nàng, ngươi mặc dù là hoàng tử, chẳng lẽ lại còn có biện pháp ngăn cản Thánh Nhân .''

Thẩm Mậu cười hắc hắc, nói chuyện đến chữ tình, Vệ Cẩm Chi giống như đồ ngốc, túi tấm trí tuệ tất cả đều ném sau ót. Hắn khoanh hai tay lại, nghiêng đầu về phía trước, ''Cái này đơn giản, đợi chúng ta hồi kinh, ngươi liền có thể biết rồi.''

Vệ Cẩm Chi không quá tin tưởng dõi theo hắn.

Thẩm Mậu đắc ý nháy nháy mắt, đưa tay đập vai hắn:''Đừng nhìn ta học không giỏi, chứ chuyện khác ta giỏi lắm đó, tin tưởng lão tử là được rồi.''

Vệ Cẩm Chi hất tay hắn ra, buồn bực đi đến nơi trú quân.

Thẩm Hạo thoát thân, trở lại khán đài, tìm hồi lâu, không nhìn thấy bộ dáng yêu kiều quen thuộc, trong lòng dâng lên uể oải.

Không có nàng cùng một chỗ hưởng vui sướng, thắng lợi căn bản không có hứng thú.

Đức Phi vẫy tay hắn, nhìn trên mặt hắn tuy là lạnh như bang giống như bình thường, nhưng đáy mắt nhiều hơn một tia thất vọng. liền ý thức được hắn đang suy nghĩ gì, lên tiếng nói:''Nàng trở về rồi, ngươi đi màn trướng tìm đi.''

Thẩm Hạo nghe vậy, vung tay lên, dặn dò người dẫn ngựa, thả người chạy về phía doanh trướng.

Đức Phi nhìn bóng dáng hắn ngơ ngác ròi đi, Thục phi bên cạnh sáp tới đây nói:''Tục ngữ nói không sai, có vợ quên nương, bây giờ còn chưa cưới, nhị điện hạ đã bị mê hoặc như vậy, sau này còn không biết thành cái dạng ngu dại gì nữa.''

Nếu như nghe kỹ, lời này của bà ta còn có vài phần trào phúng đắc ý. Đức Phi cười đến đoan trang, nói:''Không phiền muội muội quan tâm, bọn họ càng tốt, ta càng cao hứng. trong lòng chỉ có một người, so với người bên ngoài trêu hoa gọi bướm, thấy xinh đẹp liền mang vào trong phủ thì tốt hơn nhiều, Thục phi muội muội, ngươi nói có đúng không?''

Đây là giễu cợt Thẩm Mậu hoang dâm vô độ, Thục phi hất khăn lên, trừng bà, bực bội đi qua một bên.

Đức Phi quay lưng lại, liếc mắt. con dâu và nhi tử của bà, còn chưa tới phiên người khác bình phẩm từ đầu đến chân đâu.

Dù sao mẹ chồng bà đây thích là được.

Thẩm Hạo bước đi thật nhanh, thời gian chưa tới một nén nhanh đã tới doanh trướng.

Đi đến lều của Đức Phi, liếc mắt trông thấy Thị Nhị và cung nữ khác chờ ở bên ngoài, cho rằng nàng không có ở trong trướng, trong lòng lại là một hồi mất mác.

Thị Nhị đưa mắt sang, trông thấy Thẩm Hạo nhìn sang bên này, hô lên:''Nhị điện hạ!'' Giống như là cố ý nói cho người trong màn nghe.

Thẩm Hạo ngừng bước chân, Thị Nhị và cung nữ khác tiến lên, Thẩm Hạo hỏi:''Trông thấy cô nương không?''

Thị Nhị ngoan ngoãn đáp:''Cô nương ở trong màn''

Thẩm Hạo ngảng đầu quan sát bầu trời, màn đêm đã buông xuống, hỏi:''Ngủ rồi sao?''

Thị Nhị đáp:''Gia đi vào tự mình nhìn liền biết.''

Thẩm Hạo thấy vẻ mặt các nàng khác thường, nhíu mày, vén mành đi vào màn trướng.

Trong doanh trướng không đốt đèn, da trâu dày che bên trong cực kỳ chặt chẽ, ánh sáng bên ngoài nửa điểm cũng không lọt vào.

Thẩm Hạo đứng trong bóng đêm, hô lên:''A Sinh?''

Đột nhiên sáng lên một vầng sáng, mơ màng vàng vàng, hiện ra một màn kịch đèn chiếu.

Vàng nhạt dưới ánh nến, người cắt giấy sau màn sân khấu màu trắng bộ dáng sột soạt cử động, vung lên một đá bắt đầu diễn kịch.

Con ngựa lắc lư, lang quân trên lưng ngựa nhảy lên, kiều nữ nằm sấp tại chỗ, người sau màn sân khấu bắt đàu xướng khúc:''Tiểu nương tử, có bị thương không, để lang quân xem chút nào.''

Kiều nữ lui về sau:''Không phiền lang quân quan tâm.''

Lập tức có thuyền cắt hình chiếu ra, lang quân ngồi trên thuyền, người đi theo chắp tay nói với cô gái yêu kiều:'' Tiểu nương tử, kính xin lên thuyền ạ.''

Thân ảnh cô gái yêu kiều dừng lại, liên tục do dự, lên thuyền, ghim kim cho lang quân.

Từng màn, diễn đúng là câu chuyện hắn gặp Hòa Sinh từ trước đến nay.

Thẩm Hạo chấn trụ, vui mừng như vậy bỗng nhiên kéo tới, cả người giống như là mây bay, quên cả hô hấp.

Sau màn sân khấu có người hát:''Lang quân hô: tiểu nương tử đừng xấu hổ, thê tòng phu tính, từ nay về sau, nàng là người trong nhà ta. Tiểu nương tử nghe thấy lời nói này, nghe xong, mặc cho hắn ôm, hai người leo lên thuyền, từ đó phu xướng phụ tùy, vui vẻ hòa thuận, cả đời tốt đẹp.''

Hai cái hình cắt ôm vào cùng một chỗ, câu chuyện dừng lại.

Hòa Sinh từ sau màn sân khấu ló ra, khuôn mặt tươi cười nhẹ nhàng.

''Thích không?''

Ánh nến nhu hòa chiếu vào một bên mặt nàng, tụa như che một tầng sa, ánh sáng mông lung, dường như tất cả tốt đẹp đều tập trung vào khuông mặt nàng.

Thẩm Hạo đi đến trước mặt, cúi người ôm nàng vào trong ngực, ''Cực kỳ thích!''

Hòa Sinh nghễnh cổ ra, nghe thấy hô hấp của hắn ồ ồ, một mực dán lên mặt nàng.

Hắn dùng sức ôm như vậy, nàng cơ hồ sắp hít thở không thông.

Hòa Sinh vô thức muốn muốn đẩy hắn, nghe thấy hắn ở bên tai gọi tên nàng:''A Sinh''.

''Hả?''

''Gặp nàng thật tốt.'' Thanh âm của hắn hơi ngưng lại, lời nói nhanh chóng biến nhanh:''A Sinh, ta yêu nàng.''

Hòa Sinh cứng đờ người, bình sinh lần đầu tiên, nghe thấy có người nói với nàng chữ yêu này.

Ngay cả cha mẹ cũng chưa bao giờ nói qua chữ này, lại bị hắn nói ra.

Đầu óc Hòa Sinh trống rỗng, lồng ngực tim đập như gõ trống, chấn động hồi lâu, mới phản ứng kịp, á một tiếng.

Hai người đối lưng nhau, không thấy rõ thần tình trên mặt đối phương. Thẩm Hạo gối kên trên vai của nàng, khóe miệng cong lên cười khổ.

Nghĩ là muốn nghe nàng nói một tiếng ''Ta cũng vậy''.

Dù chỉ là lừa gạt cũng tốt.

Lấy hết dũng khí mới nói ra khỏi miệng, bay bổng như giọt nước rơi vào sông lớn, còn chưa kịp giật mình, vậy mà nàng lại không có phản ứng nào hết.

Ít nhiều có chút không cam lòng.

Hòa Sinh vỗ vỗ vai của hắn, ''Vương gia, ta chuẩn bị bữa tối rồi, không ăn sẽ nguội đó.''

Nàng vỗ tay một cái, ngay sau đó liền có cung nữ dũng mãnh vào trong trướng, thắp sáng đèn dầu bốn phía.

Ánh sáng đập vào mắt, Thẩm Hạo có chút hoảng thần, Hòa Sinh cười tươi như hoa tiền tới:''Vương gia, ăn cơm đi ạ.''

Thẩm Hạo sửa sang lại suy nghĩ trong lòng, vào lúc ngước mắt liền khôi phục thành Bình Lăng vương gia ngày thường tỉnh táo bình tĩnh, ăn nói có ý tứ.

Nàng mở lồng bàn ra, giới thiệu từng món, nói xong quay đầu lại nhìn hắn, thấy trên mặt hắn không lộ vẻ gì, dường như đang ngẩn người.

''Vương gia? Huynh không thích ăn những thứ này sao''

Thẩm Hạo cười cười, ''Chỉ cần A Sinh làm, ta đều thích.''

Dứt lời, hắn cầm đũa, xuất phát từ bản năng, gắp đồ ăn đút vào trong miệng nàng.

Hòa Sinh cười:'' Vương gia, là làm cho huynh ăn, sao huynh lại cho ta ăn.'' Nàng đưa bát tới trước mặt Thẩm Hạo, dọn thìa và đũa.

Ánh mắt Thẩm Hạo trong trẻo, dịu dàng nhìn nàng, ngữ khí cưng chiều:''Quen rồi, nhất thời sửa không được.''

Hòa Sinh cầm đũa, nang khuôn mặt tươi cười:''Lần này đến lượt ta đút cho huynh ăn.''

Hắn ngồi ngay ngắn, trong miệng nhai nhai, nàng cho ăn cái gì, hắn liền ăn cái đó.

Đôi mắt định trên khuôn mặt hoa nhường nguyệt thẹn của nàng, không dời được mắt.

Còn có cái gì chưa đủ, nàng cũng đã gần là người của hắn.

Chỉ cần hắn yêu nàng, như vậy là đủ rồi.

Nàng cái gì đều không cần làm, cái gì cũng đều không cần nhận lời, hắn đến yêu nàng, hắn đến thương nàng.

Nếu như hai người ở chung, nhất định phải tình nồng mật ý mới có thể đến rang long đầu bạc. thế thì liền do hắn yêu thương nàng thôi.

Thẩm Hạo đột nhiên cảm thấy buồn cười, nếu là nửa năm trước kia, nhất định sẽ cảm thấy tình cảm như vậy không thể tưởng tượng, làm có người níu lưỡi.

Vẫn cho là nữ nhân bất quá chỉ là sủng vật, đến phiên mình có nữ nhân, mới phát hiện, đã yêu, nam nhân mới là sủng vật.

Hòa Sinh cười hỏi hắn:''Vương gia, hôm nay lại là hạng nhất?''

Vừa hỏi xong, nhớ tới hắn có thói quen ăn không nói, liền che miệng lại.

Hắn nuốt đồ ăn trong miệng xuống, thay đổi thái độ bình thường, ôm nàng nói:''Bằng không thì sao, chẳng lẽ lại còn có người có thể hơn được phu quân nàng?''

Hòa Sinh vỗ tay, ''Ta biết ngay mà!''

Thẩm Hạo nắm cái cằm nàng, nghiền ngẫm hỏi:''Nghe mẫu phi nói, sáng sớm nàng liền rời khỏi khán đài làm sao biết ngay được? Chẳng lẽ lại có thiên lý nhãn thuận phong nhĩ sao?''

Hòa Sinh hé miệng ngửa mặt, đuôi mắt đầy đắc ý:''Tóm lại ta chính là biết rõ.''

Thẩm Hạo duỗi thẳng chân, sửa lại tư thái ngồi trên mặt đất, từ bên cạnh ôm lấy nàng.

''Đã nói ba ngày đứng nhất, hầu hạ ta dùng bữa, hôm nay mới ngày thứ hai, liền trước thời hạn thực hiện lời hứa? hôm qua không phải nói ta là đồ mặt dày sao?''

Hòa Sinh rũ mắt xuống, thanh âm nhỏ xíu, giống như khói ấm bay qua, ''Biết là huynh nhất định sẽ thắng mà.''

Thẩm Hạo giả bộ như không nghe được, ''Nàng nói cái gì?''

Hắn nhất định là cố ý khiêu khích, Hòa Sinh dán lên, tăng lớn âm lượng:''Ta biết rõ vương gia sẽ thắng!''

Thẩm Hạo giả vờ che tai, vuốt vuốt lỗ tai hô đau.

Hòa Sinh cho là giọng nó mình quá lớn, dọa hắn, vội vàng tiến tới, kéo tay áo hắn xem:''Có phải ù tai hay không, ta xem một chút.''

Thẩm Hạo thuận thế ôm cả người nàng vào trong ngực.

''Nàng hôn nhẹ nó, ta liền khỏe.''

Hắn bẻ bẻ cổ, đưa tai tiền tới.

Hòa Sinh nghiêng người tới phía trước, xấu hổ mà hôn vành tai hắn.

''Không đủ, phải ngậm nữa.''

Hòa Sinh theo lời, đôi môi kề sát, nhẹ nhàng nhấp một ít thịt quanh lỗ tai hắn ngập vào trong miệng.

Thẩm Hạo bị ngậm giật mình, vùng đan thiền một hồi khô nóng.

Vốn là trên chọc nàng, lại thành trêu chọc mình.

Thẩm Hạo khống chế hô hấp hỗn loạn, giọng nói có chút khan khàn: ''A Sinh, chúng ta mấy ngày không có âu yếm rồi?''

Hòa Sinh đáp:''Bảy ngày rồi''

Nàng mới mở miệng, đầu lưỡi quấy đầu lưỡi ấm áp ướt át đụng vào vành tai mẫn cảm, Thẩm Hạo nắm chặt ống tay áo, hỏi nàng:''Ta không muốn ăn cơm, muốn ăn thứ khác, được chứ?''

Hòa Sinh tim đập mạnh và loạn nhịp, mới ăn không có mấy ngụm, chẳng kẽ liền đã no?

Được rồi, đại khái là hắn phơi nắng một ngày, không muốn ăn gì. Đầu lưỡi từ bên tai của hắn nhẹ nhàng lướt qua, giọng nói có chút hàm hồ:''Ân, huynh muốn ăn cái gì?''

Thẩm Hạo đè người lên, ánh mắt mê ly, triền miên mập mờ, ''Nàng''.

Săn bắn ngày thứ ba, bởi là đi săn ngày cuối cùng, mọi người săn bắn suốt hai ngày rồi, đến ngày thứ ba này, ngược lại không có gì thích thú nữa.

Các nam nhân ở cùng một chỗ, vốn chính là tranh cường háo thắng, nhưng hai ngày trước đứng thứ nhất đều là Thẩm Hạo, nghĩ đến hôm nay thứ nhất cũng là của hắn, cường địch đứng đầu, liên tiếp đánh bại hai ngày nay, nên cũng không hy vọng xoay sở.

Trước khi xuất phát, hoàng hậu ra khỏi hàng, đề nghị muốn chấn sĩ khí.

Bà ta ngày thường ít khi ở loại trường hợp này chủ động nói chuyện, lời này vừa nói ra, mọi người đều rất hiếu kỳ, ngay cả Thánh Nhân cũng quay sang hỏi bà ta:'' Hoàng hậu có cao kiến gì?''

Hoàng hậu mặc địch y cài trâm hoa, đi tới phía trước một bước, đầu đầy thúy châu kết có chút lắc lư, hiện ra vẻ ngạo nghễ vênh váo hung hăng.

''Thánh Nhân xin mời đi theo ta.''

Mọi người đi theo bà ta cùng một chỗ nhìn xuống đài, trên thảo nguyên chẳng biết từ khi nào đã dựng lên bia tên, hoàng hậu nói:''Săn bắn hàng năm không có gì ngoài quân vương cùng chúng thần cưỡi ngựa bắn cung vui cười bên ngoài, nhiều hơn là phát triển tinh anh sát phạt quyết đoán cho triều đình. Hai ngày đầu săn bắn, xuất sắc nhất thuộc về Cảnh Trữ vương gia, nhị điện hạ cùng hơn mười vị tả hữu thượng thư.''

Bà ta dừng lại, ánh mắt đảo qua mặt Cảnh Trữ vương phi, tiếp tục nói:''Như vậy, hôm nay ngày cuối cùng, mọi người cũng mệt mỏi, chúng ta liền chọn dũng sĩ giỏi nhất, tiến vào bên trong khu vực bao vây săn bắn, phía trước có mục tiêu, các vị dũng sĩ đứng đầu trong danh sách, cần phải có khả năng bách phát bách trúng, lại vừa hùng dũng đuổi hươu nai.

Ý là những người khác có thể nghỉ ngơi, những người tương đối xuất sắc này, phải biểu hiện kỹ thuật cưỡi ngựa bắn cung trác tuyệt của mình trước, mới có tư cách tiến vào khu vực bao vây săn bắn.

Bắn bia ngắm có gì khó, có người bắt đầu nóng lòng muốn thử. Hoàng hậu vừa dặn dò người lấy ra thêm vài mâm táo đỏ tươi nói:''Gặp nguy không loạn, còn có thể thoải mái khai triển, mới thật là bản lãnh. Bắn bia ngắm không có gì vui, các vị dũng sĩ cần phải chọn người quan trọng nhất đối với mình, cầm lấy quả táo này đội lên đầu đứng dưới bia, bắn trúng mới là giỏi.''

Mọi người xôn xao.

Hoàng hậu không cho là đúng, cười đến đoan trang ổn trọng, từ trong mâm cầm lấy một quả táo, nói với Thánh Nhân:''Thánh Nhân, một mũi tên này liền do ngài đến đi.''

Nói xong, bà ta căn bản không đợi Thánh Nhân trả lời, trực tiếp  chạy về phía dưới bia, hung ác muốn Thánh Nhân mở cung.

Mọi người không lên tiếng, không dám thở mạnh, bầu không khí ngưng đọng.

Lý Phúc Toàn là lão nhân bên cạnh Thánh Nhân mang theo phất trần, nói khẽ:''Nương nương cũng là cao hứng, hào hứng muốn lên trước, Thánh Nhân chớ để trong lòng, nô tài liền mời nương nương trở về.''

Thánh Nhân khoát tay, ánh mắt chạm đến hoàng hậu quật cường đứng cách đó không xa, đáy mắt tựa như kết băng, từ bên cạnh cầm lấy đại cung, lạnh giọng dặn dò:''Cầm tên.''

Cung nhân không dám chần chừ, lập tức nâng cung tên lên.

Hòa Sinh thấy trong lòng run sợ, lặng lẽ hỏi Đức Phi:''Hoàng hậu nương nương không muốn sống nữa sao, nương nương không khuyên giải Thánh Nhân sao?''

Đức Phi vui vẻ, tiêu diêu tự tại,''Hoàng hậu hiếm khilamf một lần, thuận theo bà ta đi. Thánh Nhân tự có suy nghĩ của mình, quyết định của ông không phải người bên ngoài có thể thao túng.''

Một mũi tên bay khỏi dây cung, tốc tốc bay đi, quả táo bị bắn rơi thành từng miếng nhỏ.

Mọi người buông lỏng một hơi.

Hoàng hậu trở về, khuôn mặt giả bộ bình tĩnh, đè xuống sợ hãi mà nhíu lông mày, quay qua chọn mấy quả táo, giao cho Cảnh Trữ vương phi.

Cười nói với Cảnh Trữ vương:''Nghĩ đến tiễn thuật của vương gia, nhất định có thể cùng Thánh Nhân sánh vai.''

Thánh Nhân giận tím mặt, ''Hồ đồ!''

Mọi người quỳ xuống.

Khuôn mặt hoàng hậu cứng ngắc, mắt liếc sang một bên, vẫn kiên trì như cũ.

Cảnh Trữ vương phi nhàn nhạt nhìn hoàng hậu, trên mặt không có bao nhiêu biến hóa, cầm váy phúc lễ:''Tạ hoàng hậu ân điển.''

Nói xong, nàng bước lên phía trước, dứt khoát kiên quyết, không sợ hãi chút nào.

Lòng hoàng hậu như ý, căn bản không quản vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi của Thánh Nhân bên cạnh, thuận theo ngón tay chỉ, ''Các ngươi cũng đi đi, mọi người cùng nhau bắn, mới có khí thế.''

Thẩm Hạo cởi cung tiễn, chuyện nguy hiểm như vậy, hắn không thể để Hòa Sinh đến mạo hiểm.

Ánh mắt hoàng hậu rơi trên đầu của hắn, cao thượng mà hô:''Nhị điện hạ, chẳng lẽ ngươi muốn bỏ cuộc sao? Ngay cả bổn cung đều có thể tự mình làm bia cho Thánh Nhân, ngươi còn do dự cái gì, mau gọi nàng ra khỏi hàng đi.''

Thẩm Hạo im lặng.

Hoàng hậu nhìn chằm chằm, rất có ý tứ uy hiếp.

Trước kia bởi vì lão nhị cổ quái, không lo lắng hắn sẽ tranh giành vị trí thái tử, hiện tại hắn đã có nữ nhân, nếu như sinh hạ con nỗi dõi, băn khoăn của Thánh Nhân sẽ bị tiêu trừ.

Bà ta quyết định không để cho bất luận kẻ nào dao dộng đến vị trí của thái tử.

Trên trận vừa giằng co, thời gian mặc dù ngắn, nhưng rất xấu hổ. Trông đội ngũ có người tộc hoàng hậu, ngẩng đầu đi đến mục tiêu, thời gian dần qua, liền chỉ còn mục tiêu của hai người Thẩm Hạo và Thẩm Mậu là trống không.

Hòa Sinh có chút bối rối, đáp đáp nhìn hắn.

Hắn đứng ở trong đám người, tư thế ngẩng cao ngày thường hoàn toàn không thấy, giống như tù binh thất bại, bị người đè nặng không dám lên tiếng.

Nàng biết rõ, hắn không muốn nàng đi làm mục tiêu.

Hắn đã từng nói muốn đạt liền ba ngày hạng nhất, đang ở trước nhiều người như vậy, nếu như hắn bỏ cuộc, liền sẽ bị cho là người nhu nhược.

Người ta cũng đi, nàng không có gì không thể đi, chẳng phải làm bia ngắm ư, công phu cưỡi ngựa bắn cung của hắn tốt như vậy, không có sai lầm đâu. Hòa Sinh rất nhanh thở một hơi thật dài, đặt tay của Đức Phi nương nương xuống, đi đến phía trước.

Thẩm Hạo ngăn cản trước mặt nàng, nhíu mày nói:''Ta không săn nữa.''

Hòa Sinh chọn quả táo, nói:''Qủa táo này vừa lớn vừa tròn, huynh nhắm cho trúng nhé, nhất định có thể bắn trúng đấy.''

Giọng Thẩm Hạo tức giận:''Không cho phép đi!''

Hòa Sinh kéo kéo tay của hắn, cười một tiếng:''Ta không thể để cho huynh thua.''

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro