Chương 2: Chuyển nhà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Chuyển nhà, mùi của cô ta ám hết căn nhà này rồi! Tôi không thích trong nhà này có thêm mùi của người phụ nữ khác ngoại trừ em ra".

Cô: "...."

Đệch! Bây giờ cô mới nhớ ra, chồng cô là người mắc bệnh sạch sẽ.

Cô nhíu mày, khẽ mở to hai mắt nhìn hắn, không khỏi tò mò hỏi: "Anh định chuyển nhà thật hả? Vậy còn tôi thì sao? Tôi ra ngoài ở bụi chắc".

Người đàn ông nhìn cô, im lặng trong giây lát, sau đó hắn cất bình xịt trên tay bỏ vào trong vali rồi mới nhàn nhạt lên tiếng.

"Nếu em không thích thì em có thể ở một mình lại đây, tôi không bắt ép em phải rời đi cùng tôi".

Nói xong hắn liền lạnh lùng kéo vali đi ra khỏi nhà.

Cô nhìn bóng lưng hắn đi xa mà cả người không khỏi đơ toàn tập.

Gì vậy má? Cái thái độ thay đổi 180 độ này là sao hả?  Bảo cô ở lại đây? Ờ thì cô cũng đâu có ý định chuyển nhà đi đâu? Hắn tưởng cô cũng mắc bệnh sạch sẽ như hắn à! Ơ? Nhưng mà khoan đã, cái vali của cô đâu rồi, không phải là bị hắn kéo đi cả rồi chứ?

Trong lúc cô đang hoang mang tìm vali hành lý của mình, còn chưa đầy 5 phút sau đã thấy hắn vội vàng bước vào nhà.

"Sao vậy? Anh còn quên đồ gì à!"

"Ừ" hắn thản nhiên đáp, thân hình to lớn cứ thế tiến lại gần cô, cô khó hiểu có chút cảnh giác nhìn hắn nhưng mà còn chưa kịp phản ứng đã thấy người đàn ông nào đó cúi xuống, sau đó cả người cô lập tức bị bế cô lên cao, hai tay hắn ôm chặt hai chân của cô vác cô lên vai rời đi.

Trời đất bỗng nhiên chao đảo, đợi đến lúc lúc cô định thần lại đã thấy mình bị hắn vác lên vai, cô kinh hoảng khẽ hét to một tiếng:"Mẹ kiếp! Anh làm gì hả? Còn không mau thả tôi xuống".

"Không phải em hỏi tôi là quên đồ à, tôi đúng là quên đồ thật, nhưng là quên con vợ cơ".

Người đàn ông mỉm cười, lại còn nhân cơ hội này khẽ bóp bóp mông cô vài cái.

"Mềm thật, tối nay đi nhà mới, anh sẽ đích thân tự tay kiểm tra em từ trên xuống dưới, từ ngoài vào trong để xem chỗ nào mềm hơn, À! Nhân tiện cho anh thả nhờ vài con nòng nọc, dù sao anh cũng nhịn hơi bị lâu rồi! Cũng đã đến lúc em nên sinh cho anh một 'tiểu nòng nọc' rồi chứ?".

Cô: "...."

Thôi xong, trời lạnh rồi! Cuối cùng cũng đến lúc phải sinh con thôi!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro