031. Đàm phán xong

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans: Thủy Tích


"Nhà chúng ta chỉ có ba mẫu đất trà, một năm hai mùa cũng chỉ có thể ra được hơn bảy trăm cân lá trà thôi." Đường Thanh Thủy đã hiểu ý của Tống Vệ An cho nên mở miệng nói với Triệu Hằng tình huống nhà mình, dù gì trà nhà họ cũng không nhiều lắm phải nói rõ ràng trước mới được.

"Chỉ có ba mẫu thôi?" Quả nhiên, Triệu Hằng vừa nghe hàng chân mày lập tức nhíu lại, hắn đột nhiên có dự cảm không tốt quay đầu nhìn về phía Tống Vệ An, "Không biết một năm sư phụ Tống có thể cung cấp bao nhiêu?"

Tống Vệ An nghe câu "Sư phụ Tống" cảm thấy rất mất tự nhiên, không bằng hắn đổi sang họ Khang gọi là "Sư phụ Khang" chẳng phải càng dễ nghe hơn sao?

"Ông chủ Triệu cứ gọi thẳng tên ta là được rồi. Còn về đất trà, không dối gạt ngươi, ta cũng chỉ có chưa đến ba mẫu, một năm ước chừng không đến bảy trăm cân." Trà sấy trọng lượng nhẹ hơn trà rang. Ở hế giới trước đây của Tống Vệ An, một mẫu đất trà trong một quý có thể ra được ba trăm cân lá trà, nhưng nơi này phân bón và dụng cụ hái trà chưa phát triển cho nên một quý ra được một trăm hai mươi cân đã quá lắm rồi. Mà khoảng đất trồng trà xanh trên ngọn núi nhỏ của hắn đâu đấy cũng chỉ có hơn hai mẫu chưa tới ba mẫu thôi.

Bây giờ, hắn cũng chưa định để cho người khác biết chuyện mình biết làm trà sấy cho nên chưa thể thu mua lá trà được.

"Ừm... Có thể cung cấp nhiều thêm một ít được không?" Triệu Hằng nhớ rõ một quý, sư phụ trà sấy có thể chế ra được khoảng tám mẫu đất trà, Tống Vệ An thật sự hơi ít.

"Với tình hình hiện giờ thì chỉ có thể được bằng đấy thôi nhưng về sau chắc chắn còn tăng lên. Nếu ông chủ Triệu không ngại, chúng ta có thể ký hợp đồng dài hạn, về sau lá trà của ta dù tăng nhiều ít cũng chỉ cung cấp cho ông chủ Triệu thôi, thấy thế nào?" Tống Vệ An thích giao tiếp với người thật sự hiểu về trà, nếu Triệu Hằng đã có ăn ý với hắn như thế thì hắn cũng chẳng muốn tìm người khác nữa.

"Đương nhiên là không thể tốt hơn rồi." Triệu Hằng nghe Tống Vệ An nói thế giống như được uống một liều thuốc an thần vậy, đi đến bên bàn cầm bút lên mới nhớ tới hỏi Tống Vệ An, "Không biết nhà Vệ An ở nơi nào?"

"Tống Vệ An, nhà phía sau núi thôn Nam của thôn Trà Sơn. Một bản khác viết nhà Đường Diệu Vinh, phía sau núi thôn Nam thôn Trà Sơn, người ký thay là Đường Thanh Thủy."

Triệu Hằng nghe xong lập tức viết hai phần hợp đồng, đợi mực nước khô mới đứng dậy đi tới trước mặt Tống Vệ An đưa cho hắn, "Ngươi xem đã ổn chưa? Về sau, ta sẽ thu trà sấy của ngươi với giá một trăm sáu mươi văn một cân, cho dù ngươi chế được bao nhiêu đều thuộc về ta, cứ năm năm ký lại một lần. Nếu năm năm sau, giá cả có thay đổi chúng ta có thể thương lượng nhưng ngươi không được tùy ý đổi lái buôn thu mua. Còn một bản khác là trà rang cũng năm năm ký một lần, bốn mươi văn một cân, những vấn đề khác thì giống nhau. Các ngươi có vấn đề gì cứ hỏi, nếu cần công chứng thì ta có thể nhờ tiên sinh làm."

"Không cần mời tiên sinh." Tống Vệ An nhìn nội dung trên hai bản hợp đồng giống như Triệu Hằng nói mới yên tâm gật đầu, "Cứ như vậy là được rồi."

"Vậy ấn dấu tay đi!" Triệu Hằng thấy Tống Vệ An dễ nói chuyện như vậy, sắc mặt không khỏi hòa hoãn không ít, đặt mực ấn tay màu đỏ tới trước mặt hai người. Đợi Tống Vệ An và Đường Thanh Thủy đều ấn xuống dấu tay trên hợp đồng, hắn cũng lấy bốn bản đó sang tự mình ấn xuống một lần rồi đưa lại hai bản cho Tống Vệ An giữ, "Mỗi hợp đồng làm hai bản, mỗi người giữ một bản."

"Ta còn có một chuyện muốn thương lượng với ông chủ Triệu." Tống Vệ An nhận lấy hợp đồng mới nhớ tới một chuyện, hơi ngượng ngùng gãi mặt nói, "Không biết ông chủ Triệu có thể giao tiền cọc trước không?"

"Vệ An không tin ta sao?" Triệu Hằng nghi hoặc nhìn về phía Tống Vệ An. Trước đây, mỗi lần thu trà đều là tiền và hàng giao cùng lúc, chưa từng có chuyện đưa tiền cọc.

"Không không, ông chủ Triệu đừng hiểu lầm, là do bây giờ ta không có bạc nhưng cần phải đặt một ít lọ gốm, bởi vì không thể nào dùng bao bố đựng lá trà được phải không?" Tống Vệ An yên lặng bỏ thêm một câu: bao bố cũng cần tiền.

"Là do ta suy nghĩ chưa chu đáo." Triệu Hằng nghe Tống Vệ An nói vậy mới thở phào nhẹ nhõm. Nếu bởi vì thiếu bạc, hắn cũng không ngại giúp đối phương, "Vậy ta đưa mười lượng tiền cọc được không?"

"Năm lượng là được rồi. Ông chủ Triệu lại viết thêm một bản đặt cọc nữa đi!" Tống Vệ An tính toán một lúc, có lẽ năm lượng vẫn còn dư được không ít nhưng bây giờ hắn quả thật quá eo hẹp, xem như gom số chẵn vậy.

"Đây là năm lượng bạc với tám mươi đồng tiền. Lá trà ngươi mang tới khoảng nửa cân xem như ta mua." Triệu Hằng cũng không định cho người ta đem lá trà về bèn thanh toán luôn. Sau đó, hắn cầm một thỏi bạc năm lượng cùng tám mươi đồng tiền đưa cho Tống Vệ An.

Đợi bàn bạc xong xuôi, Triệu Hằng cất kỹ hợp đồng mới nhớ tới bản thân chưa mời hai người uống trà, bèn trở lại trước bàn cầm hai cái chén lại pha trà rót ra đưa tới, "Là do ta chiêu đãi chưa chu đáo, mời hai vị uống trà."

Đường Thanh Thủy thấy đối phương dùng lá trà của Tống Vệ An pha trà vội vàng cầm lên nếm thử. Hắn lớn lên ở thôn Trà Sơn nhưng trước giờ vẫn chưa từng được uống trà sấy, mới vừa đưa chén trà tới bên miệng đã ngửi thấy mùi trà thơm nức mũi, không khỏi hít sâu một hơi rồi mới nếm một ngụm.

Chỗ Tống Vệ An hiếu kỳ khác với Đường Thanh Thủy, trước đây hắn sẽ không dùng loại chung trà này để uống trà. Hắn bèn cầm chén học theo người trong ti vi dùng nắp chén đẩy lá trà rồi mới uống một ngụm, hơi mang ghét bỏ đặt xuống.

"Vệ An, ngươi họ Tống lại là người thôn Trà Sơn, không biết người có quan hệ gì với trà sấy nhà họ Tống không?" Triệu Hằng vừa đến trấn Vân Thạch đã hỏi thăm tin tức về các sư phụ làm trà sấy ở vùng lân cận, lại nghe nói quanh đó cũng chỉ có một vị sư phụ họ Tống ở thôn Trà Sơn nhưng tiếc là đối phương đã mất tích. Cũng vì vậy, trà sấy của nhà họ Tống đã thất truyền rồi.

"Cũng không dám giấu diếm, vị sư phụ trà sấy họ Tống trước đây chính là phụ thân của ta." Thật ra Tống Vệ An cũng không muốn nhắc tới Tống Vĩnh Cường nhưng nếu Triệu Hằng đi hỏi cũng sẽ biết được cho nên bản thân cũng không cần phải giấu diếm.

"Hóa ra là phụ thân của ngươi. Lúc trước, ta nghe nói tay nghề của ông ấy đã thất truyền, vẫn luôn cảm thấy tiếc nuối." Triệu Hằng nghe Tống Vệ An chính là con trai của vị sư phụ đó, cho nên Tống Vệ An biết làm trà sấy cũng không kỳ lạ.

"Thật ra phụ thân chưa kịp dạy ta, ta chỉ từng được xem cách ông ấy chế trà thôi cho nên vẫn có nhiều chỗ chưa hiểu rõ lắm. Sau khi phụ thân mất tích, ta cũng chưa từng đụng vào trà sấy, mãi đến gần đây tách ra ở riêng tự lập gia đình mới buộc phải thử bồi chế không ngờ sẽ có kết quả như mong đợi." Trà sấy của Tống Vệ An và Tống Vĩnh Cường không tính là cùng dòng, hắn thật sự không muốn nói chính mình là được truyền thừa từ Tống Vĩnh Cường, cho nên chỉ có thể giải thích nửa thật nửa giả như vậy.

"Nói vậy Vệ An rất có thiên phú ở phương diện trà sấy này." Triệu Hằng vừa nghe Tống Vệ An ra ở riêng lập tức hiểu được chuyện quanh co trong đó, đương nhiên cũng không tiện hỏi nhiều.

"Ông chủ Triệu quá khen, chỉ là may mắn thôi." Tống Vệ An khiêm tốn chắp tay, "Ta muốn nhờ ông chủ Triệu giúp một chuyện, trước khi lượng trà lần này được chế ra đừng để lộ tin tức."

"Có gì khó đâu, Vệ An cứ yên tâm, ta sẽ giữ bí mật giúp ngươi." Triệu Hằng cũng không muốn mới đó đã bị người khác biết đến sự tồn tại của Tống Vệ An, vừa nghe thấy lời hắn nói quá đúng ý mình đã đồng ý ngay.

Sau khi hai người định ra thời gian giao hàng, Tống Vệ An và Đường Thanh Thủy mới đứng dậy chào tạm biệt rời khỏi quán trà.

Sau khi họ rời khỏi không lâu, Triệu Hằng cũng mang theo gã sai vặt đi từ trên lầu xuống. Lúc đi ngang qua quầy tính tiền nhìn thấy chưởng quầy đang bận rộn tính sổ, tâm trạng rất tốt nói với người ta: "Ngươi làm tốt lắm, tháng này tăng tiền lương cho ngươi."

"Cảm ơn ông chủ." Tuy chưởng quầy còn chưa hiểu nhưng đã vội vàng cảm ơn. Đợi Triệu Hằng đi xa mới gãi cái ót, "Hôm nay hình như ông chủ rất vui!"

Triệu Hằng vội vàng chạy về phủ nhìn thấy quản gia đứng chờ mới phân phó, "Quản gia, mau tới phòng kho đem lá trà Mục huynh tặng ta tới đây."

"Vâng, thiếu gia." Quản gia thấy thiếu gia nhà mình đột nhiên phấn khởi như vậy cũng chỉ đáp lại một tiếng rồi xoay người đi về lấy chìa khóa. Trong lòng không khỏi tò mò, bình thường thiếu gia vẫn xem lá trà Mục thiếu gia tặng như bảo bối đặt ở phòng kho không dám uống, sao lần này lại đột nhiên muốn lấy ra chứ.

"An Tử, có phải bây giờ chúng ta nên mau mau về nhà không?" Đường Thanh Thủy cất hợp đồng trong ngực, rất muốn lập tức trở về báo tin này cho người trong nhà.

"Ta còn phải đi đặt lọ gốm rồi mua thêm ít đồ nữa."

"Ta biết chỗ nào làm lọ gốm, ta dẫn ngươi đi." Hiện giờ, Đường Thanh Thủy rất quen thuộc trấn trên, gánh đòn gánh lập tức đi trước dẫn đường. Nghĩ một lúc lại đi ngược trở về bên cạnh Tống Vệ An nói nhỏ, "An Tử, ngươi thật sự xem hiểu trên hợp đồng nói gì sao? Ngươi chắc chắn hợp đồng này không có vấn đề, ông chủ Triệu đó sẽ không trêu đùa với chúng ta chứ?"

Hắncảm thấy chuyện hôm nay đột nhiên suôn sẻ quá tựa như có bánh từ trên trời rơi xuốngvậy, cho nên trong lòng không khỏi bất an.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro