Chương 1: Cơn Ác Mộng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

       Tiếng nước nhỏ giọt dai dẳng, đều đặn từ một vết rò trên trần. Những giọt nước va vào mặt đất đá lạnh lẽo, tạo thành một chuỗi âm thanh tách tách. Trí choàng tỉnh, nghi hoặc nhìn xung quanh. Anh nhận ra mình đang ở trong một buồng tối chật hẹp, mùi ẩm mốc xộc lên khoang mũi anh. Ngọn đuốc được gắn trên giá đỡ bằng sắt đối diện anh, thò ra từ vách tường đá lạnh lẽo. Khói từ ngọn lửa hừng hực tỏa ra, cuộn xoáy trong không khí như những đám mây xám, mang theo mùi gỗ khét. Làn khói dày đặc làm không gian trở nên ngột ngạt và mờ mịt. Khói tỏa ra cay xè, làm anh muốn dụi mắt nhưng cổ đeo gông, tay vướng xiềng bị cố định vào giường. Ánh sáng đỏ rực của bó đuốc rọi khắp gian phòng, nhấp nháy khiến mạng nhện trên vách tường như những bóng ma đang uốn éo theo một giai điệu kỳ quái, trên nền đất bừa bãi phân chuột, phân gián. Những con chuột kêu chít chít chạy loạn xạ.

— Đây là đâu, tại sao mình lại ở đây? — Những câu hỏi liên tiếp đặt ra trong suy nghĩ của Trí. Anh nhớ mình là một nhân viên nghiên cứu của Cục Địa Từ Quốc Tế. Nơi đây, việc các nhân viên ở lại Cục xuyên đêm đã không quá xa lạ. Đối với họ, các nghiên cứu quan trọng hơn chính bản thân mình. Chiếc màn hình máy tính luôn sáng bất kể ngày đêm. Chồng tài liệu dày cộp mà anh vẫn luôn cẩn thận đọc kĩ từng từ một. Những cuộc gọi khẩn cấp khiến thần kinh người ta căng chặt. Tất cả đều hiển hiện rõ ràng, như thể mới hôm qua.

       Nhưng giờ đây, mọi thứ đều mơ hồ khi anh nằm ở một nơi xa lạ. Cơn đau nhức từ cổ và vai lan tỏa, làm anh càng thêm bối rối. Đột nhiên, cánh cửa sắt nặng nề kêu lên những âm thanh ken két, mở ra một khe nhỏ. Luồng ánh sáng yếu ớt từ bên ngoài len lỏi vào. Anh nheo mắt, cố nhìn rõ kẻ đang bước đến gần mình. Mắt anh như có một màn sương mờ, không thể nhìn rõ mặt đối phương. Nhưng anh cảm nhận được đôi mắt đen ngòm của người kia đang nhìn chằm chằm vào mình. Sống lưng anh lạnh toát. Đôi mắt anh trợn tròn kinh ngạc, nhịp tim dường như cũng tăng lên khi nhận ra kẻ đứng trước mặt mình. Đôi mắt, nụ cười, những đường nét trên khuôn mặt... tất cả đều giống hệt anh.

— Không thể nào! — Trí thì thầm, cảm giác sợ hãi và kinh ngạc hòa lẫn vào nhau. Cổ họng anh khô khốc, hơi thở dồn dập như muốn thoát ra khỏi lồng ngực. Tên Song Trùng đứng đó, gương mặt hung tợn, ánh mắt sắc lạnh. Hắn khoác một chiếc áo choàng đen dài, khiến cho dáng vẻ càng thêm phần bí ẩn và đáng sợ.

— Ng…ngươi là ai? — Trí khẽ hỏi, giọng run rẩy. Trong tâm trí, anh cố gắng nhớ lại những câu chuyện huyền bí mà bản thân từng nghe kể. Liệu đây có phải một phép thuật cổ xưa hay một lời nguyền nào đó?

       Tên Song Trùng kia không trả lời ngay. Hắn bước từng bước chậm rãi về phía Trí, mỗi bước chân dường như làm không khí trong phòng ngày càng thêm nặng nề. Hắn đứng trước mặt Trí với một nụ cười khinh thường:

— Ngươi hỏi ta là ai ư? — Giọng nói của hắn vang lên, trầm đục bí ẩn và lạnh lẽo như gió đông buốt giá. — Ta chính là ngươi, ngươi chính là ta. Chúng ta là một nhưng cũng là hai.

       Khói từ ngọn đuốc làm không gian càng thêm ngột ngạt, như thể không khí đang bị rút cạn. Trí cảm thấy cổ họng mình thắt lại, hơi thở trở nên khó khăn.

— Ngươi...ngươi không phải là ta! — Trí nói, cố giữ bình tĩnh. — Ngươi chỉ là một ảo ảnh, một kẻ giả mạo.

       Tên Song Trùng cười lớn, tiếng cười vang vọng trong phòng giam ẩm thấp.

— Ngươi có thể nghĩ vậy nếu ngươi muốn, — hắn nói, đôi mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào Trí. — Nhưng sự thật là ngươi đang đối mặt với chính bản thân ngươi và ngươi sẽ phải chiến đấu để giành lại sự tự do.

       Trí cảm thấy rùng mình, không chỉ bởi giọng nói ám ảnh, mà còn vì sự hiện diện của một bản sao hoàn hảo của chính mình, nhưng lại hoàn toàn khác về tính cách. Suốt một kiếp người, con người mải mê đào sâu vào những khuyết điểm của người khác mà chưa từng tự nhìn thẳng bản chất chính mình. Ép họ đứng trước một tấm gương có thể phản chiếu mọi tâm tư, họ sẽ cảm thấy sợ hãi. Huống chi, Song Trùng lại là một tấm gương mang theo suy nghĩ và tính cách riêng biệt, nhưng gương mặt lại hoàn toàn giống hệt họ.

— Ngươi muốn gì? — Trí hỏi, giọng nói run rẩy không che giấu được sự sợ hãi. Tên Song Trùng cúi người, tiến sát tai Trí thì thầm với một giọng nói đầy đe dọa:

— Ta đến để giúp ngươi tìm ra sự thật và cũng để hủy diệt tất cả những gì liên quan đến ngươi. Hãy chuẩn bị, vì cuộc hành trình của ngươi chỉ vừa mới bắt đầu. — Nói rồi, hắn quay ngoắt đi, để lại Trí với sự sợ hãi về tương lai và những dòng suy nghĩ bất tận.

       Trí giật mình tỉnh dậy, cảm giác choáng váng và mệt mỏi đè nặng cơ thể anh. Anh ngồi dậy, hít một hơi sâu để lấy lại bình tĩnh. Không còn là buồng tối chật hẹp và cơn ác mộng đáng sợ, mà giờ đây là văn phòng của Cục Địa Từ Quốc Tế, nơi ánh sáng ngày mới chiếu qua cửa sổ, những tài liệu và thiết bị công nghệ hiện đại bày biện xung quanh.

       Anh nhìn quanh, nhận ra mình đang ngồi trên chiếc ghế quen thuộc, bên cạnh màn hình máy tính và các tập hồ sơ. Cảm giác đau nhức từ giấc mơ vẫn còn vương vấn, nhưng bây giờ, mọi thứ đều bình yên và thực tế. Trí thở dài, tự nhủ rằng đó chỉ là một cơn ác mộng, mặc dù cảm giác bất an vẫn tràn ngập trong cơ thể anh.

       Anh với tay lấy tách cà phê từ bàn, chậm rãi hớp một ngụm để lấy lại sự tỉnh táo. Tuy nhiên, cơn ác mộng vẫn bám víu lấy tâm trí. Hình ảnh của tên Song Trùng với đôi mắt sắc lạnh và những lời nói đầy đe dọa cứ lởn vởn trong đầu. Anh lắc đầu, cố gắng xua đi cảm giác sợ hãi không lý do.

       Một tiếng gõ cửa làm anh giật mình. Cánh cửa mở ra và Hà, đồng nghiệp của anh, bước vào với một nụ cười nhẹ nhàng.

— Chào buổi sáng, Trí. Lại gặp ác mộng à? — Hà hỏi, ánh mắt đầy sự quan tâm.

— Ừ, có vẻ như vậy, — Trí đáp, dù trong lòng đang bối rối, anh vẫn giữ vẻ mặt bình thản. — Chỉ là một giấc mơ kỳ quặc thôi.

— Hy vọng không phải là dấu hiệu gì nghiêm trọng. Dù sao thì, hôm nay chúng ta có cuộc họp quan trọng về điều tra mới. Chuẩn bị sẵn sàng nhé! — Hà nói rồi bước ra khỏi phòng.

       Trí gật đầu, cảm ơn Hà và chuẩn bị cho cuộc họp. Anh biết rằng dù giấc mơ có đáng sợ thế nào, anh vẫn phải tiếp tục công việc và đối mặt với những thách thức trong thực tại.

       Nhưng sâu thẳm trong tâm trí anh, cảm giác bất an về những gì đã thấy trong cơn ác mộng vẫn âm ỉ, như một cái bóng không thể rũ bỏ. Anh tự nhắc mình rằng có lẽ cơn ác mộng là dấu hiệu của điều gì đó. Có thể là khó khăn, cũng có thể là một cơ hội. Dù là một con đường đầy hoa hồng hay trải đầy chông gai, anh vẫn sẵn sàng đối mặt và vượt qua tất cả, vì chính những thử thách này sẽ giúp anh mạnh mẽ hơn và trưởng thành hơn trong cuộc sống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro