Chương 10: Ta k giả bộ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

3 tháng sau Vân Thiên Khanh mệt nhọc ra ngoài vẫn khung cảnh quen thuộc ấy nhưng hoà thêm hương của những bông hoa đang nở, đôi mắt lạnh lùng sắc bén liếc xung quanh.
3 tháng không đến gây chuyện sao hôm nay lại đến?
Phải! có người đang đến đây không chỉ một người mà là cả đoàn người, quả nhiên " rầm " cánh cửa bị một bàn chân hung hăng đá ra một đám người đi vào dẫn đầu là Tiêu Hiên tứ muội của nàng Tiêu Ngọc cũng đi theo sau Vân Thiên Khanh ngồi xuống bàn nhẹ nhàng rót một ly trà nóng mùi hoa lan sập vào mũi thật thoải mái.
_ Phế vật 3 tháng k đến nhìn thấy ta ngươi cũng k ra hành lễ có phải ngươi muốn chết k? Tiêu Hiên tức giận nói, nàng ta vừa bị nương mắng cho một trận nên tìm nàng chút nên.
_ Một thứ nữ mà thôi lấy cái quyền gì mà bảo ta hành lễ. Vân Thiên Khanh ngữ điệu k hề run sợ giọng nói lạnh đến mức khiến cho mấy người Tiêu Hiên không khỏi rùng mình.
Lúc này đại tiểu thư Tiêu Linh đến, Tiêu Linh đi thẳng đến chỗ nàng ánh mắt lo lắng hỏi:
_ Khanh nhi các muội ấy có làm gì muội k? Tiêu Linh ân cần hỏi
_ Không có. Vân Thiên Khanh nhẹ giọng trả lời.
Nghe thấy vậy Tiêu Linh nhẹ nhõm rồi đưa ánh mắt nhìn đám người Tiêu Hiên.
_ Hiên nhi Ngọc nhi các muội đang làm gì ở Lan Viện của tam muội vậy?
Tiêu Linh uy nghiêm hỏi sắc mặt lạnh lùng.
_ Đại tỷ, tỷ tránh ra việc không liên quan đến tỷ. Tiêu Hiên cao ngạo nói
_ Sao lại k liên quan đến ta chúng ta đều là tỷ muội tại sao các muội lại hay ăn hiếp tam muội vậy? Tiêu Linh lớn tiếng nói.
_ Đại tỷ chúng ta sao có thể làm tỷ muội vs muội phế vật chứ? Tiêu gia chúng ta nhiều đời con cháu đều là thế gia cổ võ còn cô ta tư chất yếu ớt cậy mk là con của trưởng công chúa cướp mất danh trưởng nữ của tỷ chẳng lẽ tỷ k hận sao? Tiêu Ngọc nãy giờ mới nên tiếng ánh mắt khinh thường nhìn nàng.
_ Mỗi người đều có số phận của riêng mk cần gì phải so đo từng chút một. Tiêu Linh nhàn nhạt nói.
Vân Thiên Khanh có chút bất ngờ, tại sao Tiêu Linh lúc nào cũng bảo vệ mk? Có lý do gì vậy?
_Đại tỷ, tỷ quá nhu nhược. Tiêu Ngọc trách cứ nếu k phải Tiêu Linh võ công cao hơn thì nàng ta đã sớm sông lên đánh Vân Thiên Khanh rồi, đành phải hậm hực bỏ đi đám người Tiêu Hiên thấy vậy cũng đi theo.
Sau khi bọn họ đi Tiêu Linh ngồi xuống đối mặt vs nàng:
_ Rốt cuộc tỷ là ai? Vân Thiên Khanh đột nhiên hỏi giọng trầm xuống nhưng vẫn không che dấu hàn khí.
_ Tại sao muội lại hỏi như vậy? Tiêu Linh bất ngờ.
_ Trả lời câu hỏi của ta. Vân Thiên Khanh nhấn mạnh.
_ Ta giống như muội vậy, ta biết muội k phải phế vật muội biết võ công nhưng muội k có mẹ bị lạnh nhạt ta cũng vậy nếu k phải là võ công của ta khá tốt thì ta đã giống muội suất ngày bị sỉ nhục đánh đập. Tiêu Linh nói một chàng.
_ Ta k cần tỷ giả bộ quan tâm ta tỷ về đi. Vân Thiên Khanh lạnh lùng hướng cửa đi vào không quên đóng lại.
Tiêu Linh ở bên ngoài nhìn bóng dáng của nàng nhàn nhạt cười khổ:
_ Khanh Nhi ta thực sự k giả bộ. Tiêu Linh tự nhủ sau đó ra ra khỏi Lan Viện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ruyn