Chương 3: Muội có từng nghĩ không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau một hồi đi dạo Vân Thiên Khanh và Vương Tuệ Như vào một quán trà, 2 người vừa vào đã có rất nhiều người nhìn đơn giản vì 2 người ai cũng mặc bộ y phục trắng toát lên sự tao nhã khí chất cao quý làm người ta không khỏi ghen tị, đáng tiếc đều mang khăn che mặt nếu gợi nên sự tò mò của khá nhiều người, Vân Thiên Khanh đi đến chỗ chủ quán ánh mắt lạnh lùng:
_ Ta bao cả lầu 2 không được cho ai quấy rầy. Vừa nói xong nàng đã ném ra một thỏi bạc to về phía chủ quán.
Vừa nhìn thấy tiền chủ quánên mắt sáng nên vội bảo tiểu nhị đuổi hết khách trên lầu 2 xuống.
Trên lầu 2 Vân Thiên Khanh và Vương Tuệ Như ngồi thanh thản uống trà khăn che mặt cũng bỏ xuống vì ai cũng đã biết dung mạo chữ đối phương nên không cần thiết phải đeo.
_ Ta nghi ngờ thần điện có nội dán. Vân Thiên Khanh mở miệng nói giọng nói vẫn không có chút hơi ấm nào.
_ Tại sao? Vương Tuệ Như ánh mắt khó hiểu nhìn Vân Thiên Khanh, hôm nay tỷ ấy lạ hơn mọi ngày.
_ Dạo trước sau khi làm nhiệm vụ xong ta đã bị trúng độc. Một câu cũng đã đủ làm Vương Tuệ Như hiểu, ý của nàng là sau khi làm nhiệm vụ xong về đến thần điện thì bị tên nội dán hạ độc.
_ Ai là nội dán? Vương Tuệ Như hỏi
_ Lam Khê!!! Vân Thiên Khanh nhàn nhạt đưa ly trà nên nhấm nháp.
" Xoảng " chén trà trên tay Vương Tuệ Như rơi xuống đất vỡ tan tành Vân Thiên Khanh nhìn Vương Tuệ Như trong ánh mắt nàng ấy có sợ hãi có lo lắng.
_Xin lỗi ta bất cẩn quá. Vương Tuệ Như lấy lại tinh thần vội vàng nhặt từng mảnh vỡ nên.
_ Muội sợ cái gì? Vân Thiên Khanh đột nhiên hỏi giọng nói cực kỳ sắc lạnh làm Vương Tuệ Như không tự chủ được run nên.
_ Ta...ta có sợ gì đâu! Thiên Khanh tỷ hỏi gì lạ vậy? Vương Tuệ Như bình tĩnh nhất có thể nói
_ Tuệ Như chúng ta là đồng đội ta cũng sẽ không hại muội nhưng một số người thì không thể, muội thích Lam Khê ta biết, nhưng mọi chuyện không phải do muội quyết định. Vân Thiên Khanh hạ giọng thấp xuống nhưng lời nói này nhắc nhở Vương Tuệ Như cho dù muội thích Lam Khê nhưng hắn là nội dán phải giết có một số chuyện muội không có quyền chen vào.
Vương Tuệ Như đáy mắt ngưng tụ nước:
_ Thiên Khanh ta biết tỷ là thánh nữ ta chỉ là một hộ pháp, sinh tử của chúng ta đều chỉ dựa vào một lời nói của tỷ nhưng Thiên Khanh ta muốn bảo vệ Lam Khê huynh ấy là người đầu tiên khiến trái tim ta trở nên ấm áp, huynh ấy ở bên ta những lúc ta tuyệt vọng cho nên Thiên Khanh tỷ...tha cho huynh ấy đi, ta sẽ dùng mạng của ta để đổi. Vương Tuệ Như giọng nói buồn nước mắt tuôn ra, nàng ấy biết Vân Thiên Khanh là người tàn nhẫn một khi ra tay sẽ dứt khoát nhưng nàng vẫn cầu xin.
_ Hắn khiến tim muội trở nên ấm áp, bên muội khi muội tuyệt vọng, nhưng Tuệ Như muội có từng nghĩ đến hắn làm như vậy là lợi dụng muội không nhân lúc muội tin tưởng hắn chính tay hắn sẽ giết muội. Vân Thiên Khanh lập tức tức lạnh giọng nói, phải người mình tin tưởng nhất có thể chỉ lợi dụng mình nhân lúc mình không đề phòng chính tay giết mình giống như nàng vậy bị chính tay người mình yêu giết , hắn giết không lương tay như một con dao đâm vào tim nàng vậy cho nên... nàng sẽ không bao giờ tin tưởng ai nữa bao gồm cả Vương Tuệ Như.
_ Thiên Khanh tỷ hôm nay rất lạ, tỷ khác trước rồi, lúc trước nếu ta cầu xin cho ai tỷ sẽ cho ng đó sống nhưng hôm nay tỷ lại nhất quyết muốn giết chết người ta yêu. Vương Tuệ Như nói, lòng Vương Tuệ Như bây giờ rất rối một bên là người bạn đồng đội của mình một bên là người mình yêu.
Hết chương 3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ruyn