Chương 20: Giáo huấn đồ ngốc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nghe xa phu nói như vậy, Hạng Quân Yến đặc biệt nhìn đi qua, vừa nhìn, nhưng lại làm cho nàng sững sờ ở nơi đó.

"Tam tỷ, là ai a?" Hạng Quân Nhu đong đưa cánh tay của Hạng Quân Yến, thấy biểu tình của nàng có chút dại ra, Hạng Quân Nhu trực tiếp vén màn xe lên. Sau khi nhìn thấy Hạng Quân Vãn cùng Lạc Tuyết, Hạng Quân Nhu cùng Hạng Quân Yến giống nhau, trực tiếp ngây người mười giây, hồi lâu mới khôi phục trở đây.

"Ai dô, ta nói là ai chứ! Thì ra là ngươi a --" Nhìn thấy bạch y nữ tử trước mắt, Hạng Quân Nhu cắn răng, hàm răng nhỏ nhắn xém chút đem môi cắn nát.

Hạng Quân Nhu từ chỗ đại tỷ Hạng Quân Mỹ biết được tình hình Hạng Quân Vãn bị hưu, nghĩ cái vị trí bị chính nữ chiếm kia, nữ nhân ngu xuẩn như heo kết cục cuối cùng là bi thảm như vậy, Hạng Quân Nhu vui vẻ biết bao.

Nay, thấy Hạng Quân Vãn còn có mặt mũi về phủ tướng quân, Hạng Quân Nhu khóe miệng kéo ra một nụ cười trào phúng. Thật sự là người ti tiện đến vô địch! Khí phụ nổi tiếng toàn thành, còn không biết xấu hổ về phủ tướng quân! Chẳng lẽ nàng muốn cho phủ tướng quân cùng nàng xấu danh cùng nhau sao?

Hạng Quân Nhu cực kì không thích Hạng Quân Vãn, mẹ nàng Ngọc phu nhân thân là thứ muội của Hoàng hậu, vốn dĩ có thể trở thành tướng quân phu nhân, chỉ là năm đó Hạng Trị Chung kiên trì người vợ nghèo túng không bái đường, Triệu Nguyệt Như cái nữ tử thô bỉ thôn dã này mới có thể trở thành tướng quân phu nhân, mà Hạng Quân Vãn kẻ quái dị này cũng thành chính nữ đứng đắn của phủ tướng quân. Cái kia vị trí vốn dĩ nên thuộc về đại tỷ cùng nàng a!

Ba năm nay, biết được Hạng Quân Vãn ở Yến vương phủ sống không tốt, Hạng Quân Nhu thật cao hứng, nghe nói nàng bị Công Tôn Trường Khanh trước lăng nhục sau vứt bỏ, Hạng Quân Nhu lại mừng rỡ vỗ tay kêu hay. Hiện tại, tiện nữ nhân này cư nhiên trở lại phủ tướng quân? Nàng muốn làm cái gì? Nàng cho là mình vẫn là tiểu thư chưa lấy chồng của phủ tướng quân sao!

"Ta muốn xuống xe!" Hạng Quân Nhu mở miệng, xa phu lập tức thả dây xe, Hạng Quân Nhu giẫm bước chân chậm rãi xuống xe ngựa. Nàng vốn dĩ cũng là một mỹ nhân nũng nịu, chỉ là hận ý cùng trào phúng trên vầng trán, phá hủy vẻ đẹp của nàng.

Đi tới cửa, Hạng Quân Nhu vòng quanh Hạng Quân Vãn dạo qua một vòng, miệng liên phát ra hai tiếng "Chậc chậc".

"Ta còn tưởng rằng ngươi chết cơ chứ! Thế nào, hiện tại còn mặt mũi trở về? Ngươi không phải đi tìm chết sao! Chắc không phải ngay cả Diêm Vương cũng chê ngươi xấu, cũng không thu ngươi đi --"

Nghe xong lời ác độc của Hạng Quân Nhu, theo sát sau đó là tiếng bật cười cùng lúc của ba người khác, Hạng Quân Lam nhỏ tuổi nhất lại cười "khanh khách" đến cong cả thắt lưng. Nhóm tỷ muội phối hợp với mình như vậy, Hạng Quân Nhu rất là đắc ý, nàng giương cằm nhỏ lên cao, khiêu khích nhìn Hạng Quân Vãn.

Đây là Hạng Quân Vãn lần đầu tiên cùng của "thân nhân" của nàng gặp mặt, tuy rằng lúc trước thông qua trí nhớ của chủ cũ, nàng biết được chủ cũ ở nhà không được đối đãi, thường thường bị bọn tỷ muội khi nhục, dù cho Hạng Quân Vãn sáng sớm đã chuẩn bị kĩ càng, nhưng giống sắc mặt như thế của Hạng Quân Nhu, nàng thật đúng là lần đầu thấy. Điều này làm cho Hạng Quân Vãn nghĩ tới kiếp trước của mình, cái ngày nàng cùng Đường Thuần mới về Đường Môn, huynh muội Đường Môn cũng là như vậy khinh thị nàng. . . . . .

Hạng Quân Vãn xuất hiện, khiến cho các tiểu thư khác của Hạng gia có chút vui sướng khi người gặp họa. Các nàng ở trong phủ không thể "tôn quý" so với Hạng Quân Nhu, nhưng dẫu sao có Hạng Quân Vãn lót lưng. Ngày thường Hạng Quân Nhu không ít cho các nàng khó chịu, nhưng trong chớp mắt, các nàng có thể tìm Hạng Quân Vãn phát tiết. Ngược Hạng Quân Vãn là một trong các hoạt động giải trí các nàng thích nhất!

Từ khi Hạng Quân Vãn xuất giá, ba năm nay Hạng Quân Văn cùng Hạng Quân Lam thật là tưởng niệm nhị tỷ bị các nàng ức hiếp này. Không có nàng cuộc sống thiếu đi thú vui, trong lòng hờn dỗi cũng không chỗ phát tiết, các nàng đều sắp nghẹn đến nội thương rồi đây!

Hiện tại Hạng Quân Vãn trở về, cao hứng nhất không ai khác ngoài Hạng Quân Văn cùng Hạng Quân Lam .

"Nhị tỷ tỷ, ngươi trở về là tốt rồi! Ta thật lo lắng cho ngươi!" Hạng Quân Yến suy cho cùng lớn tuổi một chút, dù cho trong lòng nàng cũng xem thường Hạng Quân Vãn, lại không có như Hạng Quân Nhu không kiêng nể gì.

Trước kia nàng cũng khi dễ Hạng Quân Vãn, nhưng hiện tại Hạng Quân Yến trưởng thành, nữ hài tử phải gả người trong sạch, ngoại trừ được gia thế, quan trọng hơn là phải có được thanh danh. Nàng không có Hoàng hậu làm dì vì nàng chỉ hôn, nương của nàng cũng chỉ là thiếp thất bình thường của phủ tướng quân, cho nên ba năm nay, Hạng Quân Yến cực kỳ chú ý hình tượng của mình.

"Tam tỷ tỷ, đối với người như vậy, làm gì cùng nàng khách khí!" Hạng Quân Văn một đôi mắt hạnh, miệt thị quét mắt Hạng Quân Vãn sau đó vội vàng dời đi, giống như liếc nàng nhiều thêm một cái sẽ làm bẩn chính mình.

"Thanh danh kém như vậy, còn có mặt mũi về phủ tướng quân, chẳng lẽ là muốn liên lụy vài người chúng ta?"

Lời Hạng Quân Văn nói ý tứ rất rõ ràng, Hạng Quân Vãn bị Yến vương vứt bỏ, quả thực là bại hoại thanh danh của phủ tướng quân. Phủ tướng quân còn có bốn vị tiểu thư chưa gả, đưa Hạng Quân Vãn người như vậy, liên lụy các nàng đều trở thành trò cười của giới quý tộc, ra ngoài đi chơi cũng sẽ bị tiểu thư khác cười nhạo, đây đều là sỉ nhục Hạng Quân Vãn gây cho các nàng!

Nghe xong lời của Hạng Quân Văn, Hạng Quân Lam nhỏ nhất lập tức lui về phía sau từng bước, tránh ở sau lưng Hạng Quân Nhu, "Tứ tỷ, cách xa nàng chút, tránh nhiễm xui xẻo."

"Các ngươi, các ngươi. . . . . ." Lạc Tuyết cắn môi run rẩy, sắc mặt trắng bệch, tức giận đến cả người phát run, "Các ngươi thật quá đáng! Tiểu thư của chúng ta đã như thế , các ngươi còn bỏ đá xuống giếng, các ngươi rốt cuộc có nhân tính hay không!"

Lạc Tuyết xuất hiện, khiến cho bốn người đem lực chú ý chuyển dời đến trên người nàng, năm đó lúc các nàng khi dễ Hạng Quân Vãn, cũng không thiếu khi dễ Lạc Tuyết. Lúc này Lạc Tuyết thế nhưng vì Hạng Quân Vãn bênh vực kẻ yếu, lá gan ngược lại so với trước kia lớn hơn.

"A -- đi theo chủ tử vô dụng, cũng là một nô tài vô dụng. Chủ tử nói chuyện, chỗ nào có phần ngươi xen mồm vào!"

Hạng Quân Nhu cho Hạng Quân Văn một ánh mắt, nàng gật gật đầu, Hạng Quân Văn lập tức tiến lên đánh một bạt tay trên mặt Lạc Tuyết, đánh đến mũi của Lạc Tuyết chảy ra máu. "Khốn kiếp! Đây là quy củ Hạng Quân Vãn dạy ngươi sao?"

Tay của Hạng Quân Văn còn chưa thu hồi lại, bị một cái tay mảnh khảnh bắt được cổ tay. Vừa thấy người cầm lấy tay của mình là Hạng Quân Vãn, Hạng Quân Văn hừ một tiếng, "Thế nào, ngươi chắc không phải muốn che chở nô tài này đi! Buông tay --"

"Nàng có sai, không cần ngươi dạy. Dạy quy củ? Ta là chính nữ của phủ tướng quân, các ngươi bất quá là thứ nữ nho nhỏ, đối với ta không dùng kính xưng, còn nói ra lời châm chọc, là ta nên giáo dạy các ngươi như thế nào gọi là quy củ!"

Hạng Quân Vãn nhấc chân, phi chân đá vào đầu gối của Hạng Quân Văn.

"Ca --" một tiếng, Hạng Quân Văn bị đau, trực tiếp quỳ gối trước mặt Hạng Quân Vãn, mà ngay cả Hạng Quân Lam cách nàng gần nhất cũng không thấy rõ ràng nàng là làm sao ra chân, chỉ nhìn thấy một trận Bạch Phong, sau đó chính là kêu thảm thiết thê lương của Hạng Quân Văn.

"Hạng Quân Vãn! Ngươi, ngươi cái tiện nhân! Ngươi dám đá ta! Ta muốn giết chết. . . . . ." Hạng Quân Văn chửi ầm lên, chỉ là nói còn chưa dứt lời, hàm dưới đã bị Hạng Quân Vãn nắm, chỉ là nhẹ nhàng ngắt một cái, hàm dưới Hạng Quân Văn rụng xuống, miệng mở ra, nước miếng chảy theo khóe miệng rơi xuống, rất có cảm giác Phi Lưu Trực Hạ Tam Thiên Xích.

"Ngươi, ngươi thật to gan. . . . . ."

Hạng Quân Nhu chỉ vào Hạng Quân Vãn, cho tới bây giờ, nàng mới nhìn thẳng xem Hạng Quân Vãn. Vừa nhìn, Hạng Quân Nhu phát hiện Hạng Quân Vãn tựa hồ cùng trước kia không giống? Tuy rằng vẫn xấu như vậy, nhưng khí thế giữa mặt mũi, khí tràng trên người phát ra, đều cùng trước kia khác nhau rất lớn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro