Chương 22: Trận thắng đầu tiên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hạng Quân Nhu nhếch nhác cùng Hạng Quân Vãn điềm đạm đáng yêu đã tạo nên một cặp đối lập rõ nét, ai điêu ngoa, ai nhu nhược, vừa xem liền hiểu ngay, ánh mắt quần chúng sáng như tuyết!

Thấy quần chúng vây xem đối với mình chỉ trỏ, căn bản là không tin lời của nàng, Hạng Quân Nhu lập lức lôi Hạng Quân Văn ra, "Ngũ muội, nói cho bọn họ biết tiện nhân này là như thế nào đả thương ngươi!"

"Ta, ta......" Hạng Quân Văn nhất thời lắp bắp, một bên là Ngọc phu nhân cùng Hạng Quân Nhu, nàng đắc tội không nổi, nhưng Hạng Quân Vãn đứng ở một bên càng làm cho nàng sợ hãi. Hạng Quân Văn trộm liếc một cái Hạng Quân Vãn, vẻ mặt của nàng chính là bi thương, nhưng trong mắt lại lóe tinh quang, đúng dịp đối diện ánh mắt Hạng Quân Văn. Mâu quang bén nhọn, khiến cho Hạng Quân Văn rùng mình một cái.

"Không phải, ta, ta là nhìn thấy Nhị tỷ tỷ cao hứng, ta cũng cao hứng --"

Hạng Quân Văn vừa nói ra, giống như vả vào miệng Hạng Quân Nhu một cái, nàng vạn lần không nghĩ tới Hạng Quân Văn lại thuận theo lời của Hạng Quân Vãn.

"Ngũ muội, ngươi đừng sợ! Rõ ràng chính là nàng đánh ngươi, ngươi thế nào còn giúp nàng nói chuyện chứ? Chúng ta đều nhìn thấy a! Ngươi không phải sợ nàng? Có phải hay không vừa rồi nàng đánh ngươi, khiến ngươi sợ?"

"Tứ tỷ tỷ, đừng ép ta......" Hạng Quân Văn lắc đầu, lui về sau, tránh khỏi sự bức bách từ Hạng Quân Nhu.

Biểu hiện của Hạng Quân Văn trong mắt người khác, không thể nghi ngờ là đã biến thành một loại hàm nghĩa khác. Từ phía bách tính nhìn lại, Hạng Quân Nhu chẳng những vu hãm đích tỷ, còn "khí thế bức nhân", buộc muội muội giả làm nhân chứng. Hạng Quân Nhu thường ngày ngông cuồng ngang ngược, bách tính đối với ngôn hành cử chỉ của vị tứ tiểu thư này ít nhiều đều biết đến, hiện tại thấy như thế, thì càng thêm chứng thực ác danh của Hạng Quân Nhu.

Hạng Quân Văn cắn môi, thế nào cũng không chịu đắc tội Hạng Quân Vãn, nàng đã bị đau đớn vừa rồi dọa sợ, không nghĩ lại trải qua tra tấn như vậy them lần nữa. Thấy không thể từ Hạng Quân Văn nơi này đột phá, Hạng Quân Nhu chuyển hướng Hạng Quân Yến cùng Hạng Quân Lam, "Tam tỷ tỷ, Lục muội muội, các ngươi vừa rồi cũng nhìn thấy! Các ngươi nói cho bọn hắn biết, làm cho bọn họ nhận thức bộ mặt thực của nữ nhân này!"

Hạng Quân Yến lớn tuổi, vừa rồi nàng đã từ ánh mắt của mọi người thấy được phần lớn đối với chuyện này phê phán, rất rõ ràng, tất cả mọi người đứng về phía Hạng Quân Vãn, xem ra ánh mắt Hạng Quân Nhu rất là không tốt. Nếu nàng hiện tại giúp Hạng Quân Nhu làm chứng, chẳng phải trở thánh kẻ "nối giáo cho giặc" trong mắt mọi người?

Bất quá, Hạng Quân Yến cũng không thể làm như Hạng Quân Văn, không để mặt mũi cho Hạng Quân Nhu, đành phải qua loa hàm hồ nói. "Tứ muội muội, ta vừa rồi bị bụi bay vào trong mắt, khó chịu vô cùng, cái gì cũng chưa nhìn thấy."

"Ngươi --" Hạng Quân Nhu chỉ vào Hạng Quân Yến, đầu ngón tay run nhè nhẹ. Cái gì tỷ muội tình thâm, đến thời khắc mấu chốt đều trở mặt như thế, thật không biết các nàng hôm nay là làm sao? Đây rõ ràng chính là thời cơ rất tốt, có thể chèn ép thật tốt Hạng Quân Vãn! Vì sao các nàng không thể cùng nàng một lòng, không thể cùng nàng liên thủ chứ?

Hạng Quân Yến bỏ cuộc, khiến cho Hạng Quân Nhu đem cơ hội cuối cùng đặt ở trên người Hạng Quân Lam nhỏ nhất, "Lục muội muội, ngươi nói!"

Hạng Quân Lam tuổi nhỏ nhất, nhưng nàng cùng Hạng Quân Văn quan hệ tốt nhất. Trong ngày thường Hạng Quân Nhu luôn một bộ dáng cao cao tại thượng khi dễ các nàng, khiến các nàng phải mất mặt. Hôm nay Hạng Quân Nhu ăn thiệt thòi, Hạng Quân Lam đương nhiên cao hứng. Hơn nữa vừa rồi nàng đã thấy ánh mắt của Hạng Quân Văn, nàng nhất định sẽ đứng về phía Hạng Quân Văn.

"Tứ tỷ tỷ, ta thấy Nhị tỷ tỷ là cao hứng đi......"

Hạng Quân Lam vừa nói, trực tiếp phá hủy hy vọng cuối cùng của Hạng Quân Nhu. "Phế vật! Một đám phế vật!" Hạng Quân Nhu thẹn quá hoá giận, vốn dĩ muốn mượn cơ hội này trừng trị thật tốt Hạng Quân Vãn, làm cho nàng không thể về phủ tướng quân, nhưng những hảo tỷ muội ngày thường thân thiết lại giống như lien kết lại, đều đứng về phía Hạng Quân Vãn, đây rốt cuộc là có ý tứ gì?

Hạng Quân Nhu đối với tỷ muội nhà mình, trước mặt tất cả mọi người gọi các nàng là "Phế vật", đủ để mọi người tưởng tượng ra bình thường ở trong phủ, tướng quân tứ tiểu thư như thế nào diễu võ dương oai khi dễ người. Nhất thời, hình tượng Hạng Quân Nhu sụp đổ, trực tiếp vỡ vụn.

Ngay lúc Hạng Quân Nhu hùng hùng hổ hổ còn muốn nói điều gì, Ngọc phu nhân liếc mắt, đại a đầu bên người bà lập tức tiến lên dìu Hạng Quân Nhu, "Nhu Nhi chẳng lẽ là đi ra ngoài trúng gió, bệnh đến hồ đồ rồi? Người đâu, còn không nâng tiểu thư hồi phủ, mau mời Thái y! Nhất định ở bên ngoài trúng gió lạnh phát sốt, mới có thể mê sảng nói ra những lời như vậy!"

Nhìn thấy Ngọc phu nhân dụng tâm muốn cứu vãn lại danh dự cho Hạng Quân Nhu, Hạng Quân Vãn cúi đầu, nhợt nhạt cười. Hại người cuối cùng lại hại mình! Nếu không phải các nàng cố ý lớn tiếng ồn ào, đem mọi người đưa tới, cũng sẽ không đưa đến cục diện bế tắc hiện tại.

"Nương, người rốt cuộc làm sao? Thế nào mà ngay cả người cũng bao che cho con tiện nhân kia! Nương, ta không có bệnh......"

Hạng Quân Nhu giãy dụa, tiếc rằng hai đại a đầu so với thân thể kiều nhỏ của nàng ta thì khí lực lớn hơn rất nhiều, thoáng chốc thanh âm của Hạng Quân Nhu đã biến mất, trái lại Ngọc phu nhân, vẻ mặt xấu hổ. Bà vốn định giúp giúp Hạng Quân Nhu che lấp, không nghĩ tới đứa nhỏ này quả thực không giữ được miệng. Nhìn thấy vây xem trong đám người có người cười "khúc khích", Ngọc phu nhân trong lòng càng hận Hạng Quân Vãn thêm một phần.

Bất quá, vô luận Ngọc phu nhân trong lòng đối với Hạng Quân Vãn thái độ làm sao, muốn trở mặt hay là muốn tiếp tục. Hạng Quân Vãn hiện đã lấy được sự đồng tình từ phía mọi người, ở trong mắt mọi người, nữ tử như nàng gặp điều không may hẳn là đáng giá được đồng tình, cần được che chở. Nếu Ngọc phu nhân lúc này đem Hạng Quân Vãn đuổi đi, chắc chắn sẽ bôi nhọ phủ tướng quân. Biểu hiện vừa rồi của Hạng Quân Nhu đã khiến cho công chúng đối với phủ tướng quân sinh ra bất mãn, hiện tại bà phải tận lực vãn hồi hình tượng của Hạng Quân Nhu.

Ngọc phu nhân tiến lên nắm lấy tay Hạng Quân Vãn, đánh giá thân hình kiều nhược của nàng, mỗi một ánh mắt, mỗi một tiếng nói, để lộ ra đều là nồng đậm thân thiết, "Hài tử đáng thương! Từ nhỏ không có nương, hiện tại lại gặp phải chuyện như vậy...... Vãn Nhi, ngươi ở lại đi! Di nương đã sớm cho người đem Phỉ Thúy Cư của ngươi thu thập ổn thỏa, vẫn giống như trước đây, đều theo sở thích của ngươi, đang chờ ngươi trở về!"

Đối với sự "thân thiết" của Ngọc phu nhân, Hạng Quân Vãn biểu hiện ra một loại sợ hãi, "Di nương, ta, ta......"

Hạng Quân Vãn thanh âm nghẹn ngào, trong mắt phiếm hồng, khiến cho Ngọc phu nhân vừa rồi đối với nàng dâng lên cảnh giác hiền tại liền tiêu thất. Đúng thôi! Đây mới là Hạng Quân Vãn! Vừa rồi nhất định đều là ảo giác --

Không thể không nói, có chút thời điểm, đem bách tính lừa gạt dễ dàng. Giống như bọn họ đơn thuần chỉ đem những gì mắt thấy tai nghe, dựa vào những gì chứng kiến để đưa ra phán đoán. Mới vừa rồi còn cho rằng Hạng Quân Nhu độc ác cay nghiệt rồi lại bị vài câu thỏa hiệp đơn giản của Ngọc phu nhân trấn an, cộng thêm Ngọc phu nhân bình thường cũng hay làm một ít việc từ thiện, nương lương thiện, đương nhiên sẽ đem tiếng ác của nữ nhi tiêu tan đi một ít. Hạng Quân Vãn đã về tới phủ tướng quân trong sự mong đợi của mọi người, có nơi "yên ổn" để sống.

"Đau sao?" Phỉ Thúy Cư, Hạng Quân Vãn cẩn thận bôi thuốc cho Lạc Tuyết.

"Không đau." Lạc Tuyết chịu đựng không khóc, dùng sức lắc đầu."Tiểu thư, chúng ta tại sao phải trở về? Làm Di Hồng công tử của người không tốt sao? Cần gì phải trở về bị các nàng khi dễ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro