1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Là khi Kim Doyeon tròn 5 tuổi, 1 con bé 5 tuổi, Doyeon bắt đầu biết nhận thức, biết nhìn nhận những gì đang xảy ra xung quanh mình. Cô được biết mình sinh ra trong 1 gia đình rất bề thế, gia đình cô giàu nhất nhì vùng đó, trong nhà có cả chục người hầu hạ, mọi người gặp cô phải cúi đầu chào 2 tiếng "tiểu thư" mọi người bên ngoài đều ngưỡng mộ thậm chí kính nể cô nhưng ít ai biết được rằng cô đang sống trong địa ngục chỉ vì 1 cái di chúc trớ trêu khi ông nội cô quyết để lại toàn bộ tài sản khổng lồ cho đứa cháu đích tôn của mình. Ba cô là con trai trưởng, phía sau ba nó còn có thêm 2 người con trai nữa vì vậy một cuộc nội chiến ngầm đã xảy ra, 2 cô con dâu cùng có bầu vào chung 1 thời điểm mà tài sản thì chỉ để dành lại cho đứa cháu trai duy nhất. Và rồi Doyeon ra đời với thân phận con gái, đứa em họ hạ sanh cùng 1 lúc với cô may mắn lại là con trai.....giới tính đã định đoạt cuộc đời cô từ khi cô vừa cất tiếng khóc chào đời. Mất tất cả ba cô tuyệt vọng bỏ nhà ra đi, bỏ lại mẹ cô đau khổ chịu đựng làm dâu trong 1 gia đình nặng nề phong kiến, hàng ngày mẹ cô phải quần quật với hàng ngàn công việc không kém gì con ở trong gia đình tuy mang thân phận tiểu thư nhưng cô lại ăn bận không kém gì con ăn mày, đứa em trai cùng họ kia thì lại được tôn như 1 ông vua con. Nhận thức đầu tiên của cô về cuộc đời này là sự phân biệt giới tính...tại sao chứ? tại sao cô không phải là con trai?
Sự chịu đựng luôn có giới hạn của nó, khi tức nước thì bờ sẽ vỡ. Người mẹ được gã cho gia đình giàu có lẽ ra phải được hưởng vinh hoa phú quý, không thì cũng phải cơm 1 ngày 3 bữa no chứ không phải ngày đói, ngày no như vậy! lại không có chồng bên cạnh cuộc đời này còn gì đau khổ hơn? Phận gái như bèo thả trôi sông 1 khi đã gã đi thì làm gì còn đường quay trở lại? bên ngoại cô lại nghèo về bên đó rồi thì lấy cơm gạo đâu mà nuôi con ăn học. Thà là để cô lại bên nội dù sau nó cũng là con cháu trong dòng họ, họ không cho nó tiền tài nhưng ít nhiều gì nó cũng ấm no hơn là phiêu bạc ngoài chợ đời. Nghĩ như vậy mà người mẹ đã bức ruột để con mình ở lại gia đình bên nội mà ra đi tìm chồng với hy vọng khi tìm được chồng sẽ thuyết phục chồng ra riêng ở, bắt đầu lại tất cả và gầy dựng riêng cho mình 1 sự nghiệp. Nào ngờ đâu...ngày mẹ ra đi cũng là ngày cô - đứa bé 5 tuổi - bị bà nội đan tâm vức bỏ ra khỏi nhà.
Cô đứng ngoài cửa nhìn vào nhà ngơ ngác và tự hỏi tại sao nội không cho mình vào nhà...ngoài này lạnh... và đói...rồi mẹ đâu? Nhớ tới mẹ, cô khóc thét... kêu gào... "mẹ ơi" cô khóc... khóc đến khan tiếng như vẫn không động lòng được những con người máu lạnh trong gia đình kia... tiếng khóc của cô khiến bao nhiêu người hàng xóm không cầm được lòng.. 1 cô hàng xóm tốt bụng đem Doyeon về nhà, nấu cho cô 1 tô mì, có tô mì làm ấm dạ cô bắt đầu tươi tỉnh hơn, dù vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra với mình nhưng bất chợt Doyeon nhớ đến chú út người thân duy nhất bên nội đối xử tốt với mẹ con cô. Chú út từ nhỏ đã không thể chịu đựng nổi sự phong kiến và ghẻ lạnh của những con người chung dòng máu nên chú đã bỏ đi nơi khác lập nghiệp, thỉnh thoảng chú vẫn hay về thăm gia đình và đặc biệt chú rất thương cô. Ngay lập tức cô nhờ cô hàng xóm tốt bụng ấy liên lạc với chú út. Vậy là ngày hôm sau chú đã về đón cô lên ở với chú. Từ khi rời bỏ cái cuộc sống địa ngục kia đời cô đã rẽ sang 1 hướng khác...nhưng liệu có tốt đẹp hơn? Êm ấm hơn?
Cô hỏi chú:
- Tại sao mẹ lại bỏ con đi vậy chú
Chú cay đắng nhìn Doyeon trả lời:
- Mẹ không bỏ con mẹ chỉ đi tìm ba con thôi rồi mẹ sẽ về..
Cô ngây ngô từ ba đối với nó xa lạ quá ba là gì nhĩ? Có giống bà nội nó không? Hay là tốt bụng và ấm áp như chú:
- Vậy tại sao ba con lại bỏ con đi vậy chú?
Buông 1 tiếng thở dài! chú trả lời nhưng không nhìn vào mắt cô:
- Vì con không phải là con trai.
Cô ghét thân phận mình là con gái, nếu cô là con trai cô sẽ được mọi người yêu thương, được chiều chuộng, cô sẽ có cơm ăn hàng ngày, có quần áo đẹp để mặc và ba sẽ không bỏ cô đi rồi tất nhiên mẹ cũng không phải đi tìm cha. Cô sẽ hạnh phúc... trong tâm hồn 1 cô bé 5 tuổi cô đã bị giới tình làm tổn thương và có lẽ lối sống sai lệch đã bắt đầu như thế .
Chú là chủ của một lò gạch lớn, có hàng trăm công nhân làm việc cho chú, chú lại chưa có gia đình nên công việc hầu như là mục tiêu lớn nhất của chú lúc đó. Đơn thân độc mã bây giờ bất chợt có thêm 1 đứa con nít trong nhà, chú đâm ra lúng túng. Trước đây có đói thì 1 gói mì cũng đủ no bây giờ phải nấu cơm, phải chăm cho cô những công việc chú chưa bao giờ làm, thấu hiểu được nổi khổ của chú nên cô không bao giờ đòi hỏi bất cứ cái gì ở chú, ai cho gì cô ăn đó, quần áo ăn bận sao cũng được. Tuy mới 5 tuổi nhưng cô đã có thể tự chăm sóc mình, lại có thể giúp chú dọn dẹp nhà cửa. Cô rất ngoan nên được chú lẫn mọi người công nhân trong lò gạch yêu mến. Do công việc bận rộn nên chú thường xuyên đi công tác xa, có khi đi đến 3,4 ngày mới về. Cô phải ở nhà một mình. Trong lò gạch lúc ấy có 2 tên con trai, lớn hơn cô khoảng vài ba tuổi. Có lần chúng ăn cắp tiền của chú bị chú phát hiện, chú giận tím mặt, lớn tiếng mắng chữi chúng nhưng rồi cũng vì thương cho hoàn cảnh gia đình chúng, mà chúng lại không được ăn học đàng hoàng nên chú mới giữ lại không đuổi việc. Chúng đâm ra ghét chú và vì vậy chúng ghét lây qua cả cô, không làm gì được chú chúng đâm qua bắt nạn Nghi. Có hôm chúng ẵm cô vào nghĩa trang rồi bỏ ở đó thản nhiên đi về, cô sợ đến phát khiếp...khóc không ra tiếng...lại không biết đường về...cô khóc đến mức ngất đi. Một người nông dân đi rẫy đã phát hiện và ẵm cô về nhà. không thì có hôm chúng bắt cô quỳ gối lên vỏ sầu riêng 1 tên bắt quỳ, 1 tên leo lên lưng cô ấn xuống....2 đầu gối cô toàn máu là máu...những chuyện ấy chỉ xảy ra lúc chú đi công tác, vì sợ chú lo lắng nên cô im bặt không dám nói với chú, cô chỉ bịa chuyện là bị té hay đi lạc thôi. Sự việc đó kéo dài 1 thời gian khá lâu. Có hôm chúng còn bắt rắn nước hoặc bò cạp bỏ vào áo cô, bị bắt nạt thường xuyên cô đâm ra yếu đuối...nhút nhát...sợ sệt và hầu như không bao giờ nói chuyện với ai. Cô trầm cảm 1 thời gian dài. Chú đã nhận ra những dấu hiệu bất thường ở cô nhưng gặng hỏi mãi cô vẫn không nói. Rồi một ngày kia! chú bảo chú đi công tác khoảng 1 tuần nhưng đi có hơn 1 ngày chú bất chợt quay trở về. Rồi lại hoảng hồn khi không thấy cô đâu chú bắt tất cả công nhân lò phải ngưng làm việc đổ xô đi kím cô. Kím ròng rã cả ngày hôm đó mới phát hiện cô đang bị bỏ trên 1 cây rất to...không sao xuống được, phải 3 người thanh niên trèo lên mới ẵm được cô xuống, cô gần như mất hết cảm giác, người run cầm cập và không còn nhận ra ai xung quanh mình nữa. Cô phải nhập viện hết cả tuần. Chú gần như hóa điên vừa hối hận vừa giận cô giấu chú bao lâu nay. Chú đòi báo công an bắt 2 tên khốn kiếp kia nhưng vì ba mẹ chúng van xin năn nỉ nên chú nể tình bỏ qua, chú cho ba mẹ chúng 1 ít tiền rồi cho thôi việc.
Về phần cô sau khi ra viện Doyeon đã hồi phục hoàn toàn về thể xác nhưng tinh thần vẫn tổn thương nặng nề. Cô lầm lì... không nói chuyện với ai cả... chú quyết định cho cô ăn bận như con trai vì muốn cô mạnh mẽ lên, không được yếu đuối cho dù sau này không còn chú cô cũng phải thật sự mạnh mẽ. Quyết định của chú lúc đó liệu có phải là 1 sai lầm cho cô? Đến trường thoạt đầu nhìn không ai nhận ra cô là con gái ngay cả khuôn mặt lạnh như tiền không bao giờ biểu lộ 1 tý cảm xúc. Cô học suốt 1 năm lớp 1 mà chẵng nói chuyện với bất kì 1 đứa bạn nào trong lớp cô cứ học...rồi về...không để ý bất cứ ai trong lớp cả. Mọi người gọi cô là cục đá vô hình...cô cũng mặc kệ. Mọi việc cứ trôi qua như thế cho đến 1 ngày....ngày định mệnh của đời cô...
Đó là 1 buổi trưa hè năm lớp 2. Sau cái vụ bị bỏ quên trên cây cô đã quyết tâm học trèo cây bây giờ cho dù cây có to, có lớn cở nào thì chỉ cần 5 phút cô đã có mặt trên đó. Trò chơi oái ăm đó dần dần trở thành sở thích lớn nhất của cô, cô có thể suốt ngày ở trên cây, đọc truyện, ngủ hay là học bài. Cô cảm thấy rất thích cảm giác này, cảm giác mình có thể nhìn thấy cả thế giới mà không ai có thể nhìn thấy mình.
Phía sau trường học của cô có 1 cây phượng vỹ, hoa phượng là loài hoa cô yêu thích nhất ....hoa đỏ rực mỗi lần nhìn thấy nó cô như nhìn thấy ánh sáng, thấy hy vọng, hoa chỉ mọc ở ngọn hoặc phía trên cành, hoa hướng về bầu trời. Cô thường xuyên leo lên cây ấy cảm giác rất gần hoa, mùi hương trong sáng thơm nứt mũi. Cô yêu vô cùng loài hoa này. Hôm đó cũng không ngoại lệ, cô đang vắt vẽo treo cây ấy, đang tận hưởng cảm giác yên bình vốn có thì bỗng cô nghe văng vẵng 1 tiếng hát be bé, càng lắng tai nghe cô càng cảm giác nó rất gần, lại là giọng hát của con gái. Cô cố ngóng cổ tìm kiếm, à thì ra tiếng hát vang lên từ dưới gốc cây những tán phượng to tướng ngáng mất ánh nhìn của cô. Cô không tài nào thấy được mặt mũi cô bé, chỉ thấy thấp thoáng 1 dáng người be bé. Cô cố vướn người...cố...và rồi 1 cái đùng...nghi té tè trên cây xuống...Ááá.....cả 2 cùng ré lên phát thanh...
- Này cậu là người hay là khỉ vậy? sao lại ở trên cây, cậu làm tớ hết cả hồn.
Doyeon đau tê tái cố gắng ngóc đầu dậy nheo mắt nhìn cô bé ....và rồi...cô đứng hình trong vài phút...quên cả cái đau đang ngự trị trên người mình...1 thiên thần...thiên thần đang đứng trước mặt cô...cô như người mất hồn cứ nhìn chằm chằm vào mặt cô bé....
- Này cậu có sao không đấy! bị hoa mắt, chóng mặt gì không? Đứng lên tớ xem nào...có gãy tay, gãy chân gì không?
Thái độ lăng xăng ,lúng ta, lúng túng của cô bé làm cô phì cười... ê ẩm cả người cô bò dậy miệng nở nụ cười méo mó:
- Tớ không sao..
Cô bé 2 mắt tròn xoe lộ hẵn sự ngạc nhiên nhìn cô:
- Cậu cười đấy à? Lại còn nói chuyện nữa? ôi lạ thật đấy...cậu không sao thật chứ Kim Doyeon ?
Lần này đến lượt cô tròn xoe 2 mắt:
- Làm sao cậu biết trên tớ?
- Này cậu vừa vừa phải phải thôi nhé ! tụi mình học chung 2 năm nay rồi mà giờ cậu hỏi hỏi tớ câu ngớ ngẩn đấy....
Cô phì cười! trách mình ngu ngốc...sao lại không để ý trong lớp có 1 bạn cực kì dễ thương như thế này cơ chứ.
- Cậu té có bị mát dây hay không mà cứ đứng cười mãi thế! Tại cậu mà màu vẽ của tớ đổ hết rồi đây nè! thôi tớ về trước đây vậy là hôm nay không vẽ được cái gì hết.
Đến lúc này cô mới để ý thấy đằng sau cô bé ấy có 1 khung tranh nho nhỏ cùng với 1 số dụng cụ vẽ...
- Cậu biết vẽ à? cho tớ xem được không?
- Đã vẽ được gì đâu mà xem! cậu phá hết còn gì...tớ về đây.
Vừa nói cô bé vừa thu dọn đồ đạc của mình rồi phóng lên chiếc xe đạp leo núi nhỏ xíu ...
- Này này ! khoan đã tớ chưa biết tên cậu - cô nói với theo
- Tớ họ Choi tên Yoojung

Cô bé đã chạy 1 đoạn xa những vẫn quay đầu lại mĩm cười hét lớn:
- Tạm biệt cậu
Nụ cười của cô bé sáng rực còn hơn cả hoa phượng. Cô như bị hớp hồn...nhìn theo...nhìn mãi cho đến khi cô bé chỉ còn 1 đóm nhỏ...
Tai nạn té cây ngày hôm qua khiến tay phải cô bị trật khớp phải bó bột 1 thời gian, ôi đau như thế mà ngày hôm qua cô cảm thấy không bị gì hết về đến nhà mới phát giác ra nó sưng to còn bầm tím nữa, lúc đó cô mới khóc ré lên làm chú hoảng cả hồn. Ngày hôm sau vào lớp cô đi khắp 1 lớp để tìm cô bé hôm qua và bén té ngữa khi phát hiện ra cô bé ấy ngồi ngay sau lưng mình....suốt hơn 1 năm qua đến bây giờ cô mới biết...
- Này Yoojung ! cậu chép bài cho tớ đi, tại cậu mà tay tớ mới như thế này đấy.
Mắt cô bé vốn dĩ đã tròn, mỗi lần ngạc nhiên trợn mắt lên nhìn càng tròn hơn, càng đáng yêu hơn.
- Ơ sao lại là tại tớ? cậu thích làm khỉ, cậu leo cây cậu té kệ cậu chứ.
- Này này nói chuyện đàng hoàng nhé ! tại cậu hát lớn quá ! tớ đang ngủ giật mình mới bị té chứ bộ.
- Tớ nói cho cậu biết! lỗi lầm không phải do tớ nhé ! nhưng mà...hôm nay cậu đã chịu nói chuyện...còn cười với tớ nên... tớ sẽ chép bài cho cậu...
Yoojung nói kèm theo 1 nụ cười....bất giác Doyeon cười theo...nụ cười dường như đã mất từ lâu...phải chăng...là do phép màu???
Hai đứa trở thành bạn thân với nhau. Yoojung là người bạn đầu tiên và duy nhất của Doyeon lúc đó. Đến mãi sau này Doyeon mới phát hiện ra bao nhiêu cái đầu tiên Doyeon đều dành hết cho Yoojung ...
Từ ngày có nàng, cô không còn sống trên cây nữa mà chuyễn hẳn xuống ở dưới....góc cây. Ngày nào cứ tan học ra là cô theo nàng ra đó ngồi nhìn nàng vẽ. Nàng vẽ rất đẹp, đẹp đến mức nếu không phải tận mắt nhìn thấy nàng vẽ thì dù có đánh chết cô vẫn không tin 1 đứa bé lớp 2 lại có thể vẽ đẹp như thế. Thường thì cả 2 chỉ ngồi im lặng 1 người vẽ, 1 người ngồi ngắm...... người vẽ. Nhưng hôm nay không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà mọi việc lại đảo lộn lại .... Cô ngồi quẹt bậy trên 1 tờ giấy còn nàng thì lại....... ngắm cô. Nói thật ra là như thế này, hôm đó không biết cô uống lộn thuốc gì mà một mực đòi nàng vẽ chân dung cho cô, nàng từ chối, nàng nói nàng không biết vẽ người chỉ vẽ cảnh thôi. Thế là trong 1 phút cao hứng cô lỡ miệng chê nàng kém hơn mình và còn tự khoe mình vẫn chân dung đẹp lắm... Vậy là bây giờ tình huống éo le thế này đây....thật ra...vẽ người đối với cô tuy vẽ không đẹp bằng nàng nhưng nếu vẽ chơi chơi thì cũng không đến nổi tệ...ngặt nổi là....nàng cứ nhìn chằm chằm vào cô như thế này thì.... hồn phách đâu nữa mà vẽ với vời. Cô mặt mày đỏ ké cứ quẹt qua quẹt lại không ra hình thù gì cả, cứ xé hết tờ này đến tờ khác, cô đâm ra lúng túng thấy rõ, nàng thì vẫn cứ bình thản nhìn cô như chờ đợi cô sẵn sàng.
- À hay là Yoojung nhắm mắt lại đi! Doyeon vẽ người không có mắt thì sẽ đẹp hơn.
- Ôi trời ! Doyeon bị gì thế ! nghĩ sao lại vẽ người không có mắt...như vậy hóa ra là vẽ ma à !
- Thôi ! thế thì thôi ! Doyeon không vẽ nữa...tay Doyeon lại đau rồi... không vẽ nữa...
- Ơ! Doyeon hết lâu rồi mà...sao lại còn đau?
- Ừ! còn đau lắm ! không vẽ nữa đâu!
Nàng xị mặt...biết là cô xạo nhưng lại không muốn làm khó cô nên thôi!
- Ừ thì thôi ! không vẽ nữa cũng được, mà này Doyeon này...nhìn Doyeon ...đẹp trai quá. Doyeon mà là con trai thật lớn lên nhất định Yoojung sẽ cưới Doyeon...
Cô thoạt đầu ngạc nhiên! sau đó lại nổi giận, nổi đau giới tính đã quên từ lâu, Doyeon đã quên mất bản thân là nữ, sao Yoojung lại nhắc lại...sao cứ phải là con trai? Cô hét lớn:
- Con trai! con trai! sao lúc nào cũng là con trai? Con gái thì sao? con gái cũng cưới nhau được. Doyeon nhất định sẽ cưới Yoojung.
1 lần nữa cặp mắt của Yoojung lại tròn xoe, lúc đầu là tròn xoe sau đó ngã qua màu đỏ và rồi những giọt nước mắt thay nhau lăn trào xuống:
- Sao Doyeon lại lớn tiếng với Yoojung? Con gái thì làm sao cưới nhau được ! Yoojung không chơi với Doyeon nữa...Yoojung về đây...
Nói rồi Yoojung quay xe bỏ về, một mình cô đứng đó, không đuổi theo nàng, đó là lần đầu tiên cô làm nàng khóc Và...cũng là lần đầu tiên cô để nàng ra đi mà không giữ lại...
Vừa về đến nhà cô đã vào trùm mềm khóc thê thảm, chú có dỗ cách mấy cô cũng không nín khóc, chú phải ngồi đợi suốt 2 tiếng đồng hồ cô mới dần dần tỉnh táo, chú mới bắt đầu hỏi han, cô quẹt nước mắt nói trong tiếng nấc:
- Sao con không phải là con trai vậy chú ! con mà là con trai là ba mẹ không có bỏ con...con mà là con trai thì Yoojung sẽ chịu cưới con...
Chú út ôm chặt cô trong lòng...cay đắng...rồi lại thở dài...chú không thể nào trả lời được câu hỏi ngây ngô của đứa cháu mới 7 tuổi này, cũng không thể dỗ nó nín khóc...chú đành an ủi nó cho qua chuyện. Vì nghĩ nó chỉ là 1 đứa con nín...nói rồi cũng sẽ quên thôi...
- Ai bảo con là con gái không cưới nhau được chứ! chỉ cần mình thương nhau thật lòng là cưới được hết! nín đi...rồi mai mốt lớn lên chú cho con cưới bé Yoojung .
Quả nhiên có tác dụng...cô nín khóc ngay lập tức, quẹt tay lau nước mắt...miệng cười tươi rói:
- Chú nói thật nhé ! con nhất định sẽ cưới Yoojung cho chú xem.
Nói rồi cô chạy vào nhà vệ sinh rửa mặt, tắm rửa tâm hồn vui phơi phới với 1 đứa con nín như cô chuyện cưới nàng như 1 ước mơ xa xôi, như 1 phép màu có thật từ trong cổ tích.
Ngày hôm sau gặp nhau trong lớp. Cô sợ nàng còn giận nên không dám nói chuyện. Cô cứ trốn tránh sợ giáp mặt với nàng. Đến lúc ra về cô lững thững buồn bã bỏ ra gốc cây phượng, đang có dự định sẽ trèo lên cây ngủ 1 giấc đợi nàng ra rồi sẽ xin lỗi nàng ai dè.... Nàng đã ra đó trước cả cô.
- Tên kia ! làm gì mà cả buổi hôm nay lại tránh mặt tui thế kia.
- Trời ! Yoojung Làm Doyeon hết hồn, cô sợ nàng còn giận cô chuyện hôm qua nên cô không dám nói chuyện với nàng.
- Tui không có rãnh đâu mà giận mấy người quài...
- Nói như vậy là Yoojung hết giận Doyeon rồi hả...
- Chưa biết nữa!
Cô phì cười! biết là nàng đã hết giận, cô bước lại gần nàng hơn...dưới gốc cây phượng đỏ rực giữa trưa hè đấy....cô đã nói...
- Hôm qua Doyeon méc chú rồi...chú nói tụi mình có thể cưới nhau...vậy lớn lên... Doyeon cưới Yoojung nhé?
Nàng nở 1 nụ cười thật tươi.... Nụ cười đẹp mê hồn....nhìn thẳng vào mắt cô...khi nói nàng vẫn ko tắt nụ cười ấy:
- Ok ! nhất định mình sẽ cưới nhau.
Số phận đã đem nàng đến bên cô như 1 phép màu soi sáng cả địa ngục, như cô tiên bước ra từ truyện cổ tính, đem đến cho cô những ước mơ, những hy vọng....giá như số phận chỉ dừng lại ở đó, giá như...đừng có thêm sự xuất hiện của bất kì ai thì có lẽ mọi chuyện đã khác rồi. Đời không như vậy... ở giữa gió và diều...còn có sự tồn tại của sợi dây cước....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro