21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đúng là năm 12! Lịch học kín hết cả thời gian. Cô học ngày, học đêm, học quên cả ăn, cả ngủ. Cứ chiều vừa đi học về cô đã chạy như bay vào phòng tắm. Rồi không kịp ăn cơm tối cô vội vàng dẫn xe ra, cô nói với mẹ.
-          Con qua nhà Yoojung học nhóm đây! Hôm nay bài tập khó lắm mẹ à! Chắc phải học tới tận khuya.
Mẹ chỉ kịp nhìn theo cô thở dài:
-          Con học gì mà học suốt thế. Ngày nào cũng qua nhà Yoojung học. Con ăn cơm đã rồi hãy đi.
Doyeon trèo lên xe. Đội vội mũ bảo hiểm rồi cười gian mãnh:
-          Năm cuối rồi! mẹ biết đấy! học bù đầu cả lên! Tý nữa con ăn ké nhà Yoojung cũng được.
-          Ngày nào con cũng ăn ké nhà người ta! Rồi thứ 7 này thôi nôi con chú út. Con có về Busan với mẹ không?
-          Thứ 7 , chủ nhật con bận học hết rồi mẹ ạ! Con chú út khi nào gặp chẵng được. Năm nay năm cuối rồi.
Nói rồi không đợi mẹ nói tiếp câu gì. Cô đã phóng xe lao đi. Qua tới nhà gặp ba mẹ nàng, cô lễ phép vòng tay lại thưa. Ba nàng nhìn cô mĩm cười. Qua chuyện Doyeon liều mạng cứu Yoojung lần trước gia đình nàng đặt biệt rất ưu ái tên nhóc này. Dù cũng đã nhận ra những ánh mắt bất thường của 2 đứa mỗi  khi nhìn nhau nhưng rồi họ cũng không mấy cấm cản. Cô vốn dĩ là một đứa trẻ ngoan. Nếu nó có thể mang lại hạnh phúc cho nàng thì còn mong gì hơn nữa.
-          Sao chị đến sớm vậy? Em chưa kịp chuẩn bị cơm nước gì cả.
Cô phì cười!
-          Cơm nước để mẹ em lo cũng được mà! Năm cuối rồi! phải lo học chứ.
-          chị nói nghe hay quá! Ngày nào cũng viện cớ qua đây học, rồi có…. học hành gì đâu…
Cô cười lớn, kéo sát nàng lại với mình:
-          Ờ thì không học, không học thì đi dạy học.
Nàng ngơ ngác:
-          Dạy gì? Chị có dạy gì cho em đâu.
-          Sao không? Không phải chính em đã nói rằng nhờ chị mà em mới biết hôn là gì sao? Nào Choi Yoojung . Hôm nay em trả bài cho thầy xem thử nào – vừa nói cô vừa chu mỏ ra…cử chỉ thật đáng yêu. Bất ngờ bị nàng nhéo cho một cái cô nhảy dựng cả lên.
-          Ui da! Học trò hỗn láo. Nếu em không chịu trả bài…thầy buộc phải dạy em lại một lần nữa.
Quá hiểu tính cô. Nàng nhanh tay tránh né lấy nụ hôn nó. Bị hụt cô đâm ra cụt hứng giận lẫy. Thấy mặt cô xụ một đống nàng buồn cười không thể tả: 
      -Được rồi thầy giáo ngoan! Lấy vở ra học bài nào. Học bài xong rồi muốn gì cũng được.
Cô trèo lên giường của nàng nằm dài, ôm lấy cái eo bé nhỏ vừa bị nàng nhéo nhăn nhó:
-          Ôi trời ơi! Đau như thế này thì làm sao mà học được. Đau quá…chết mất thôi…
Nàng ôm bụng cười bước tới:
-          Kim Doyeon! Chị thật là….đáng ghét…
Vừa nói xong nàng đã bị cô kéo mạnh ngã nhào lên người mình. Cô chu mỏ nhìn nàng:
-          Vậy em làm sao cho Doyeon hết đáng ghét đi! nhanh nào…Doyeon sắp chết đến nơi rồi…nhanh nào…
Nàng không nói gì nữa, lặng lẽ đặt môi mình lên môi cô…nhưng đúng theo những gì nàng dự đoán. Lần nào cũng vậy, lần nào cô bắt nàng hôn thì khi nàng chưa kịp “trao” cô đã kịp “cướp” cô lật ngược tình thế để nàng nằm dưới mình rồi đắm đuối hôn nàng.
Mà lần nào cũng vậy! hễ bị cô hôn là nàng phải vùng vẫy giữ lắm cô mới chịu buông nàng ra. Không thì không biết nụ hôn ấy còn kéo dài đến bao giờ.
-          Choi Yoojung ! Em bôi ma túy lên môi đúng không?
-          Tên ngốc này! Ăn nói bậy bạ gì nữa đây! Dậy nào…em xuống bếp phụ mẹ lo cơm nước xong rồi còn học bài nữa.
Ngày nào cũng như vậy! Cô ở nhà nàng còn nhiều hơn ở nhà mình. Cô đã mấy lần xin mẹ cho phép mình “dọn” luôn áo quần qua nhà nàng ở để tiện cho “việc học” nhưng mẹ một mực không chịu. Mẹ nói “con gái lớn rồi! ai lại đi ngủ bờ ngủ bụi bao giờ”. Cô dù rất bức xúc nhưng vẫn ngậm ngùi cay đắng cam chịu.Hôm nay Doyeon rất lạ. Đi học muộn. Vào lớp lại không thèm nhìn tới mặt nàng. Nàng đâm lo…suy nghĩ mãi mà vẫn không hiểu mình đã làm sai cái gì mà lại khiến cho khuôn mặt cô “lạnh ngắt” thế kia. Vào giữa tiết thứ 2 cô đẩy sang cho nàng một tờ giấy. Nàng tò mò mở ra đọc “Choi Yoojung . Tôi có chuyện cần phải nói rỏ ràng với em. Bây giờ tôi xin cô ra ngoài trước. Em đợi khoảng 10p sau rồi lên xin cô ra ngoài luôn nha. Tôi sẽ đứng dưới bãi cỏ đợi em. Nhớ đấy” nàng nổi cả da gà. Không biết chuyện gì mà cô lại có vẽ nghiêm túc như vậy! Hôm qua rõ ràng 2 đứa đâu có cải nhau. Chưa kịp hỏi gì thì cô đã vội vàng đứng lên xin phép cô ra ngoài. 10p còn lại nàng vắt cả óc ra suy nghĩ nhưng vẫn không hiểu sao cô lại như vậy. Không đợi quá lâu nàng vội vàng xin phép cô ra ngoài rồi chạy ngay đến chỗ cô. Cô đang ngồi bệt xuống bãi cỏ. Tay chống cằm. Khuôn mặt vẫn còn nét nghiêm túc.
-          Có chuyện gì vậy chị?
-          Em ngồi xuống đây.
Nàng hồi hộp ngồi xuống. Cô nhìn thẳng vào mắt nàng.
-          Yoojung …sao em lại ác độc như vậy??? em có biết vì em mà tôi ra nông nổi này hay không?
Mặt nàng lúc này trắng bệt cả ra. Không hiểu cô đang nói gì cả. Cô thấy khuôn mặt nàng biến sắc như vậy nên đã vội vàng nói:
-          Yoojung ! Vì nhớ em mà tôi mất ăn, mất ngủ…để rồi sáng nay phải đi học trễ như thế này. Bị ăn cả bản kiểm điểm nữa. Em còn không mau đền cho tôi?
Nàng lúc này mới thở phào nhẹ nhỏm. Tên ngốc này! Lúc nào cũng như vậy. Thêm một cái nhéo thật mạnh vào eo cô . Nàng giận dỗi trách móc:
-          Cái tên này! Chỉ được cái trò lừa người ta là giỏi thôi.
Cô la lên tru tréo:
-          Đau quá Yoojung …chị chừa rồi…chừa rồi…buông ra nào…đau…quá…
-          Sợ chưa?
Cô xoa xoa eo…suýt xoa:
-          Sợ sợ.
Sợ thì lên lớp nào! Để giám thị thấy là chết ngắt bây giờ.
-          Đau như thế này thì làm sao đi nổi?
-          Vậy chứ bây giờ làm sao? Nhanh đi gần ra chơi rồi,  giám thị đi kiểm tra bây giờ…
Cô nở nụ cười ranh mãnh:
-          Em biết làm gì để Doyeon hết đau cơ mà. Hí hí
-          Kim Doyeon . Sao lần nào chị cũng như vậy thế! Không nghiêm túc được à?
Cô giả vờ nghiêm mặt, nhắm mắt lại:
-          Rồi rồi! nghiêm túc…hôn đi…nghiêm túc rồi đấy.
Nàng dậm chân tức tối:
-          Lần nào cũng bắt người ta hôn rồi có chịu ngồi im đâu.
Doyeon mở tròn xoe 2 mắt cười đễu giả:
-          Yoojung . Chị xin lỗi nhé! Sao em không nói thật lòng mình với chị? Sao em không nói là em rất-rất-muốn-hôn-anh…sao không kêu chị hãy ngồi im cho em được hôn chị một lần?
Yoojung lắc đầu thở dài:
-          Doyeon . Em mặc kệ chị! Em lên lớp trước đây.
Nói rồi nàng quay đầu bỏ đi khiến cho cô nằm dài xuống bãi cỏ tay ôm lấy bụng, nhảy đành đạch lên tru tréo:
-          Ôi đau quá! Má ơi đau quá! Chết mất thôi.
Nàng đành quay lại cuối người hôn cô. Lần này cô không “cướp” nụ hôn của nàng nữa. Cứ để im cho nàng hôn. Với tư thế coi nằm…nàng ngồi…nàng vừa chạm môi lên môi cô thì bỗng nghe một tiếng “tách” giật mình nhìn lên thì đã thấy cô tay cầm điện thoại đã kịp thời ghi lại khoảng khắc “đáng nhớ” này. Trong khi nàng đang ngớ người ra thì cô ngồi bật dậy cười lớn:
-          Chết em rồi Yoojung ạ! Anh chộp được cảnh em ”dê” anh rồi nhé! Anh úp lên Ins cho mà xem.
Nói rồi cô co giò chạy mặc cho nàng cố dí theo giựt điện thoại lại. Tiếng trống ra chơi cũng vang lên sau đó.
Tối hôm đó cô vừa lú mặt qua nhà nàng đã bị nàng lên tiếng:
-          Đưa tấm hình đấy đây cho em?
-          Hình nào em?
-          Không đùa nữa! đưa đây nhanh lên?
-          Anh úp lên Ins rồi.
-          Đừng có xạo! đưa đây nhanh.
-          Học bài trước đi đã. Bài tập hôm nay nhiều lắm.
-          Không đưa thì không học hành gì nữa.
Cô nhìn nàng. Tỏ vẽ mặt thật tội nghiệp:
-          Học xong nhất định sẽ đưa mà…hôm nay Doyeon đang có hứng học. Đừng làm Doyeon mất hứng à!
Yoojung thở dài. Biết là có làm gì cũng không thay đổi được ý đồ của tên này nên thôi nàng không ép nữa. Cả 2 cùng lấy sách vở ra học. Học xong thì cũng đã 9h tối. Cô đứng lên nhìn nàng cười xòa:
-          Trễ rồi! Chị về nha “vợ iu”!
-          Tên kia! Đứng lại. Đưa điện thoại đây. Xóa tấm hình đó rồi về.
Cô quay mặt lại nhăn nhó:
-          Doyeon không cho ai xem là được rồi chứ gì?
-          Nhưng ít nhiều gì Doyeon phải cho em xem chứ.
Cô lấy điện thoại ra bấm bấm cái gì đó rồi quay lên nói với nàng:
-          Hôn anh đi! Doyeon cho xem.
Cô lại nữa rồi! Nàng thở dài…biết là có làm cách gì cũng không thể né được nàng đành bước lại gần hôn cô một cái.
-          Nữa đi…
Nàng đành hôn thêm một cái nữa. Bất chợt cô đặt điện thoại lên bàn ôm ghì lấy nàng kéo xuống giường. Cô nằm lên người nàng…vẫn là những nụ hôn nhưng không hiểu sao lúc này cô lại dâng lên một cảm xúc khác…nó nồng cháy, rực lửa hơn. Cô cũng không hiểu mình đang làm gì. Chỉ biết cái đầu ngu ngốc này không còn làm chủ được bản thân nữa. 2 tay của cô cũng không im lặng như mọi khi, Chúng nó bắt đầu cựa quậy lung tung. Cô bỏ một tay vào áo nàng khiến nàng hoảng hốt buông cô ra…
-          Kim Doyeon !!!
Cái cách nàng thều thào gọi tên mình không hiểu sao không khiến nàng dừng lại mà còn như một chai dầu đổ vào ngọt lửa đang cháy bùng. Cô đưa tay vào sâu hơn nữa. Nàng cũng đã không còn nói được gì nữa. Chỉ còn nghe những hơi thở…vang lên…ngày một lớn…
Doyeon vòng tay ra sau lưng nàng tìm kiếm cái gì đó rồi chợt giật mình. Cô ngước mắt lên nhìn nàng…giọng khàn đặc:
-          Yoojung …cái áo này…sao lại không…không có…khóa cài???
Khuôn mặt nàng lúc này thật thảm hại, vừa đỏ kè…vừa buồn cười. Nhẹ nhàng đẩy tay cô ra khỏi áo mình. Nàng nói:
-          Trễ rồi! Doyeon về đi mẹ la bây giờ.
Cô nhíu mày. Tuy rằng cô không sử dụng loại áo này nhưng cũng có vài lần mẹ nhờ cô cài giúp. Vì vậy cô cũng có kiến thức sơ sơ về nó…nhưng không hiểu sao Yoojung mang áo lại không giống mẹ…không có khóa cài ở phía sau…
-          Không về! Yoojung nói đi…cái áo này….mở như thế nào…???
Nàng choàng tay qua lưng nàng. Buồn cười đến mức không nhịn được. Nàng cố giữ bình tĩnh nhẹ nhàng nói với cô:
-          Doyeon không bận áo này hay sao mà không biết?
Nói rồi không đợi cô trả lời nàng cũng lặng lẽ luồn tay vào áo cô. Phát hiện ra…cô không mang áo giống mình mà là một cái áo nịch dành cho LGBT …nàng phì cười:
-          Hèn gì chị không biết. Về đi…trễ rồi…ngày mai còn đi học nữa…
Coi úp mặt lên vai nàng nhõng nhẽo:
-          Yoojung chỉ Doyeon cách mở ra đi rồi Doyeon về.
-          Doyeon nghĩ Yoojung là con ngốc à! Mở ra được rồi Doyeon còn chịu về nữa à!
Cô bực dọc. Luồn cả 2 tay vào áo nàng.
-          Không mở được Doyeon xé luôn.
Tất nhiên nàng không thể nào nằm im để cô muốn “làm” gì thì “làm” được. Cả 2 dằn co với nhau một hồi thì chiếc áo đã tự động bung ra. Thì ra…cái khóa cài…của nàng….. nằm ở phía trước…
Khi chiếc áo đã bung ra thì cả 2 gần như nín thở. Cô run cầm cập không biết phải làm gì nữa. Nàng thì mặt mày đỏ ké…nhắm nghiền mắt. Cô cuối xuống hôn nàng…nụ hôn chậm đi hẵn…không cuồng nhiệt…không mạnh bạo…nhưng lại đốt cháy cả 2…người cô cứ run lên từng hồi mỗi lần bàn tay cô đi qua. …2 tay vòng qua sau lưng ghì chặt cô xuống…cổ họng lại vang ra những âm thanh khe khẽ…khô khốc…cô nhẹ nhàng hôn xuống…rồi xuống nữa…nhưng khi vừa chạm môi vào cổ nàng thì tiếng chuông điện thoại của cô lại vang lên. Cả 2 đều giật mình. Nàng vùng ngồi dậy. lấy mền trùm ngang người rồi nhìn Doyeon ra vẽ trách móc. Cô bực bội chụp lấy điện thoại.
-          Con nghe nè mẹ!
-          Sau giờ này con chưa về? để ba mẹ đợi cửa như vậy à?
-          Con chưa làm bài xong! tối nay chắc con ngủ lại nhà Yoojung …
-          Không được. Mẹ không cho phép con qua đêm.
-          Hix hix…mẹ không cho là mẹ giết con đấy! con đưa điện thoại cho ba Yoojung nói chuyện với mẹ nhé! Mẹ cho con ngủ lại đi mà.
-          Mẹ nói không được là không được! con không về mẹ qua tận bên đó bây giờ.
Cô bực bội cúp máy. Nhìn cái mặt cô là nàng biết ngay kết quả nhưng vẫn giả vờ hỏi:
-          Mẹ nói gì vậy?
-          Mẹ nói sợ em cướp mất trinh tiết của Doyeon nên không cho Doyeon ngủ lại.
Thẳng chân nàng đạp cho cô một cái bén lọt giường:
-          Đừng có xạo! mẹ nói gì?
Cô nhăn mặt:
-          Mẹ kêu con dâu phải theo chồng! qua nhà chồng ngủ thì được.

Yoojung phì cười, hối thúc kêu Doyeon đi về , cô đòi nàng phải tiễn ra tận cửa. Nhưng nàng bây giờ vì một “lý do nào đó” đã không ra khỏi cửa được nữa nên vẫn nằm lì lại phòng. Khiến cho cô phải lủi thủi về một mình. Tất nhiên tối hôm đó cả 2 không ai ngủ được. Cuộc gọi của mẹ không biết là hên hay xui. Vì thật ra mẹ không gọi cô cũng không biết sau đó…. phải làm gì nữa. Từ trước tới giờ cô không quan tâm gì đến “chuyện đó” nên kiến thức cũng không hề có. Bây giờ bất chợt nó lại xảy ra. Năm nay cô cũng đã 18 tuổi. Có quyền tìm hiểu rồi chứ bộ! nói rồi Nghi thản nhiên ghé thăm bác “google” để bổ sung thêm kiến thức.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro