22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Kì thi học kì 2 đã đến! cô và nàng bây giờ đã "thật sự" cắm đầu vào học. Không còn thời gian dành cho những chuyện khác nữa. Cô cũng hiểu ra tầm quan trọng của năm cuối nên cũng chẵng "giở trò" gì nữa. Mọi thứ cứ diễn ra như vậy cho đến khi kì thi đại học kết thúc. Cô và Seola cùng đậu chung một trường đại học. Riêng nàng thì....lãnh được một suất học bỗng du học toàn phần.
Yoojung đã suy nghĩ rất nhiều về chuyện này! Nhưng mọi người thậm chí cả cô cũng khuyên nàng nên đi. cô nói cô sẽ đợi nàng về. Chỉ có 3 năm thôi mà. Hơn 10 năm quen biết nhau cô còn đợi được thì 3 năm không có là bao. Nàng cũng nhận ra tầm quan trọng của việc đi du học với lại bây giờ là thời đại công nghệ thông tin chứ đâu còn "đồ đá" như ngày xưa. Muốn nói chuyện hay liên lạc với nhau cũng không còn là vấn đề khó khăn. Vậy là nàng quyết sẽ đi. Thủ tục xuất cảnh diễn ra không mấy khó khăn chỉ 1 tháng rưỡi sau đó nàng đã cầm trên tay chiếc vé máy bay. Vậy là ngày này cuối cùng cũng đã tới..nàng buột phải xa cô thêm một lần nữa.
Ngày mai là ngày nàng bay! Cô vốn nghĩ chuyện này cũng bình thường thôi mà. Nàng đi rồi sẽ về chứ không phải là đi luôn đâu. Nhưng lại không ngờ khi nó đến cô lại buồn đến như vậy. Hôm nay bạn bè tụ tập ở nhà nàng làm tiệc tiễn nàng. Riêng cô bữa nay lại không thấy đâu. Nàng đã cố gọi cho cô đến hàng trăm cuộc gọi nhưng vẫn không hề có tín hiệu gì. Ngày mai nàng đi rồi...không lẽ cô không muốn ở bên cạnh nàng đến phút cuối hay sao?
Doyeon nhà ta lúc này đang cắm đầu ở quán rượu. Ngày mai nàng đi rồi...không phải cô không biết nhưng cô không đủ can đảm nhìn nàng đi. Thà là say thật say, ngủ một giấc...khi tĩnh dậy nàng đã đi mất rồi. Như vậy có lẽ sẽ tốt hơn, bình sinh cô ghét nhất là cảnh tiễn biệt...lại là tiễn người mình yêu thương nhất, cô thật sự không đủ can đảm ấy. Trời bắt đầu mưa...cơn mưa tháng 8 dai đăng đẵng. Cô chợt muốn tắm mưa. Muốn hòa mình vào mưa vì chỉ có mưa mới có thể cuốn trôi đi những giọt nước mắt yếu đuối nơi cô. Leo lên chiếc xe thân yêu cô hòa mình vào mưa...những con đường quen thuộc rồi đây sẽ không còn em nữa, chiếc xe cô chạy rồi đây chỉ còn mình cô với cái lạnh tê tái, không còn ai thủ thỉ vào tai, không còn vòng tay ai ôm chặt trên mỗi nẻo đường....Yoojung...chị sẽ nhớ em nhiều lắm. ..
Về đến nhà cô giật bắn cả người khi thấy dáng người quen thuộc đang co ro dưới mưa đứng trước cửa nhà đợi mình:
- Yoojung! Sao em lại ở đây?
Nàng nhìn cô, người vẫn run lên bần bật. Mặc dù đã đứng dưới mưa nhưng cô vẫn nhận ra cặp mắt đỏ hoe của nàng. Bất giác cô cảm thấy thật có lỗi, ôm chầm nàng vào lòng cô nói:
- chị xin lỗi! lỗi do chị không tốt. chị lúc nào cũng làm em buồn.
Nàng cũng ôm chặt lấy cô. Cả 2 cùng khóc. Tiếng khóc lấn át cả tiếng mưa....
Hôm nay cả nhà cô về ngoại ăn đám. Chỉ có mỗi cô ở nhà. Nàng thì đã xin phép ba mẹ tối nay được ngủ lại nhà cô. Hiểu ra tâm tình của con nên ba mẹ nàng gật đầu cho phép. cô đưa nàng vào phòng rồi nhẹ nhàng nói:
- Em vào phòng chị tắm đi để bệnh bây giờ. chị qua phòng ba mẹ tắm cũng được. Doyeon soạn đồ để sẵn ở ngoài cho em nha. Em bận đồ của chị đỡ đi.
Nói rồi cô chạy qua phòng ba mẹ tắm. Trong lúc tắm không biết cô suy nghĩ bây bạ cái gì mà cứ cười "hì hì" suốt. Yoojung tắm xong tưởng rằng không có ai ở ngoài nên choàng tạm một cái khăn đi ra. Nào ngờ đâu vừa bước ra khỏi toilet đã bắt gặp cô ngồi một đống ở đó. nàng giật mình lùi lại vài bước:
- chị làm gì vậy? đồ của em đâu?
cô chớp chớp 2 mắt:
- Bây giờ chị không thích cho em mượn nữa.
nàng há hốc mồm, quá hiểu bản tính của cô, nàng chợt đỏ mặt quay lưng lại.
- Vậy em bận lại đồ cũ.
Tất nhiên cô nhanh chân hơn nàng. Một cái phóng cô đã chắn ngang cửa toilet.
- chị không cho em vào! Đây là nhà chị,chị có quyền.
Nàng thở dài...biết là cương với tên này chỉ mang họa vào thân nên nàng xuống giọng:
- Doyeon ngoan. Đưa quần áo cho em nào, em lạnh...em bệnh bây giờ.
2 mắt cô mở to:
- Em lên giường trùm mền lại đi. Lạnh là bệnh bây giờ.
Nói rồi không đợi nàng kịp có thêm phản ứng nào cô đã đẩy nàng ngã nhào lên giường. Chiếc khăn quấn hờ bung ra...nàng đành lấy cái mềm trùm kín người lại:
- Doyeon! Em không đùa với chị nữa! đưa quần áo đây cho em.
cô cười lớn:
- Em về hỏi mẹ em xem! Có vợ nào ngủ với chồng mà lại bận đồ đâu chứ!
Vừa nói cô vừa trèo lên giường. cô giựt giựt lấy cái mền nàng đang đắp khẽ nói:
- Cho chồng đắp chung với nào! Chồng lạnh, chồng bệnh bây giờ.
Đến lúc này nàng cũng hiểu được chuyện gì sắp xảy ra với mình. Được lắm Kim Doyeon. nàng vùng dậy! nhào tới Nghi, luồn tay vào áo Nghi, Linh thì thầm:
- Cũng không có tên chồng nào ngủ với vợ mà lại bận đồ đâu nhé!
Nói rồi không đợi cô cho phép nàng cũng nhanh tay cởi hết những gì vướng víu trên người cô ra. cô dù có vùng vẫy cỡ nào nhưng cuối cùng cũng đầu hàng chịu thua. Khi cả 2 đã không còn một "mãnh vãi" trên người thì không gian lúc đó chợt im lặng một cách đáng sợ. Mặc dù thời gian qua cô đã bổ sung rất nhiều "kiến thức" nhưng không hiểu sao bây giờ vẫn cảm thấy lúng túng. Linh thì như con tôm đã luột chín. Cứ cuộn tròn người trong lòng Nghi. Lại bắt đầu bằng những nụ hôn...rút kinh nghiệm lần trước, Nghi tắt ngũm điện thoại. Tập trung cao độ. Lúc này đây cô "nghiêm túc" thấy rõ. Nhưng khi cô chuẩn bị "đi" vào người nàng thì nàng đột nhiên kêu lên:

- Doyeon!
Ngay lập tức cô dừng mọi hành động của mình lại, ngóc đầu lên nhìn nàng:
- Em kêu chị???
Nói thật! lúc này nàng chỉ muốn thẳng chân đạp một cái cho cô văng xuống giường thôi! Sao trên đời này lại có tên ngốc đến mức như vậy chứ. nàng trả lời một cách rất khó nhọc:
- Không...không...có...gì...
cô gãi gãi đầu rồi hỏi tiếp:
- Vậy chị tiếp tục nhé?
nàng không trả lời quay mặt đi chỗ khác! cô trường người lên hỏi lại một lần nữa:
- chị tiếp tục à?
nàng cắn môi, trợn mắt nhìn cô tỏ vẽ trách móc. Cử chỉ này của nàng trông đáng yêu chết đi được. cô cười lớn, cúi xuống hôn nàng rồi tiếp tục "công việc" của mình. Được 30s sau nàng lại kêu lên một tiếng nữa, nhăn mặt có vẽ đau cô lại ngưng hành động của mình lại lần nữa. Thều thào hỏi nàng:
- Em đau à!
nàng không đáp. Vẫn hơi thở gấp...mắt vẫn nhắm nghiền...nàng chỉ khẽ gật đầu rồi lại lắc đầu. cô ngơ ngác:
- Là sao?
Cuối cùng nàng phải cắn răng mở mắt nhìn cô...nuốt nước bọt trả lời:
- Có đau một xíu....nhưng hết rồi...
- Vậy bây giờ cảm thấy nhưng thế nào???

cô hỏi trong khi vẫn đang "tiếp tục" công việc kia....Lúc này nàng thật muốn bóp cổ cô. Sao chẵng bao giờ chị nghiêm túc hết vậy...Doyeon???
nàng mở mắt nhìn cô cười lả giả:
- Muốn biết lắm đúng không?
Một lần nữa cô chưa kịp lên tiếng nàng đã vội vàng lật ngược cô xuống rồi lập lại những hành động cô vừa làm với mình....
Thời gian cứ trôi qua như thế đấy. Họ đã thuộc về nhau một cách thật trọn vẹn. Giây phút đó thật thiêng liêng...thật ấm áp....họ trao cho nhau những lần đầu tiên của mình...cả 2 không ai nói với ai câu nào nhưng ai cũng biết chắc rằng...cái cảm giác lúc ấy dù có phải chết họ vẫn đem theo.
- Doyeon! chị thề với em đi....rằng chị sẽ đợi em về...chị thề đi...
- Uhm!chị thề...dù sông cạn đá mòn, dù chết vẫn không thay đổi...
Cuộc đời đúng là không bao giờ được như ta mong muốn. cô yêu nàng như thế, có cả trời, cả đất...tất cả mọi người làm chứng...nhưng rồi lại không thể giữ được lời thề năm đó....
Đá vẫn chưa mòn, sông vẫn chưa cạn nhưng cô thật đã thay đổi....
Yoojung à!
Tình chỉ đẹp khi còn dang dở
Đời mất vui khi đã vẹn câu thề.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro