24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau cô được xuất viện. Vừa về tới nhà cô đã vội vàng chụp lấy điện thoại. Mặc dù nó đã tắt ngủm vì hết pin, phải mất hết vài phút cô mới tìm ra cục sạc và mất hết vài giây nó mới khởi động được. Cô cảm thấy mấy giây đó rất đáng ghét.
-          Alo! Yoojung…là anh đây.
-          Trời ạ! Doyeon ! Chị không sao chứ? Tại sao chị mất tích mấy ngày nay vậy? Chị làm em lo lắm có biết không? – giọng nàng đã nghẹn cứng do nước mắt làm cô cảm thấy có lỗi vô cùng.
-          Chị xin lỗi! Chị không được khỏe nên phải nằm viện hết vài ngày,lại không đem theo điện thoại.
-          Chị không khỏe à? Chị có làm sao không? Rồi bây giờ chị như thế nào rồi?
-          Từ từ đã Yoojung ! Chị không sao. Chị về nhà rồi…chỉ là cảm sốt sơ sơ thôi. Khi nào em về?
-          Chị à! Không có em Chị phải biết tự lo cho bản thân mình chứ! trời bên đó có lạnh lắm không? Chị ăn uống có đầy đủ không?
-          Chị không sao thật mà….khi nào em về?
-          1 tuần nữa! hôm nay chị không liên lạc cho em thì chắc em úp vé về luôn rồi.
Cô thở dài:
-          Biết thế chị đừng gọi.
Nangc cười hì hì:
-          Đợi em hơn 3 năm mà có 1 tuần nữa chị đợi không được à?
-          Chị chỉ đợi em đúng một tuần nữa thôi đấy! Chị sắp không đợi được nữa rồi đây này! Em về sớm đi…chị “thèm” em quá à.
-          Doyeon !!! Chị lại nói bậy bạ gì nữa đó! Em cúp máy đây! Không thèm nói chuyện với chị nữa.
-          Này này!! Yoojung …
Nói rồi cô buông điện thoại xuống, trách nàng sao vô tình như vậy! xa nhau mấy ngày mà không thèm nói nhớ người ta lấy một tiếng. Cô mệt dọc nằm xuống ngủ một giấc dài. Khi cô tĩnh dậy trời đã tối sầm. Lại không ai mở đèn lên, cô mệt nhọc ngồi dậy bật đèn. “không biết Seola đi đâu mất rồi” cô thấy đói bụng nên xuống bếp tìm Seola. Đi ngang qua phòng Seola, cô chợt nghe thấy tiếng nước xả, đoán là Seola đang tắm nên cô cũng không mấy để ý, tiếp tục xuống bếp. Nhưng hình như Seola chưa chuẩn bị cơm tối, cô lục lọi mãi mà chẵng có gì..buồn rầu cô đành mang bụng đói trở ngược lên lầu. Đi ngang qua phòng Seola, cô lại nghe tiếng xả nước “quái lạ! sao Seola tắm mà cứ xả nước mãi thế…tiếng nước lại tràn cả ra ngoài” cô mở cửa bước vào. Rồi đứng trước cửa toilet cô gỏ cửa:
-          Seola! Sao em tắm lâu vậy? Seola…
Không ai đáp lại! Cô bắt đầu cảm thấy lo. Cửa đã được khóa trong côcó cố mở cỡ nào cũng không được. Bực mình cô phải đạp một cái thật mạnh cánh cửa kia mới bật ra và trước mắt cô bây giờ một cảnh tượng vô cùng khủng khiếp…Seola mặt mày trắng bệt đang gục đầu trên bồn tắm một tay cầm dao thái lan,  tay còn lại nhúng vào bồn nước toàn một màu đỏ tươi…
*********************
Cánh cửa phòng cấp cứu khép kín, những chiếc áo blouse trắng cứ lượn ra rồi lượn vào. Cô bây giờ như người đã chết. Mặt trắng bệt, toàn thân dâng lên một nổi sợ nào đó….rất lớn…lớn hơn cả cái ngày Yoojung bị nạn. Mặc cho mẹ Seola đang khóc đến ngất lên ngất xuống. Cô vẫn ngồi im…ánh mắt vô hồn, toàn thân bất động. Cô cũng không rõ cảm xúc trong mình lúc này là gì nhưng cô biết nếu như Seola có chuyện gì thì …..cô thật sự không dám nghĩ tới. Cánh cửa đến lần thứ 3 bật ra. Các bác sĩ từ trong đi ra đẩy theo cả Seola. Mẹ Seola lao tới hỏi hỏi gì đó với vị bác sĩ kia. Cô vẫn ngồi im nơi đó. Đã rất muốn chạy đến nhưng không hiểu sao đôi chân như hóa đá, sự can đảm nơi cô thật sự không đủ lớn để nghe được kết quả….kết quả dù có như thế nào…cô cũng không còn muốn biết….
Seola được chuyễn vào phòng hồi sức! bên cạnh Seola, cô vẫn ngồi im đấy…tay nắm lấy tay Seola, đến giờ phút này cô vẫn chưa hề hé môi nói chuyện với ai. Cô chỉ nghe loáng thoáng bên tay lời nói của mẹ Seola:
-          Bác sĩ nói nó không sao nữa rồi! nhưng phải tìm ra nguyên nhân khiến nó suy nghĩ nông cạn như vậy! nếu không khắc phục được thì chuyện này sẽ còn phải tái diễn nhiều lần nữa Doyeon à! Không phải lần nào ta cũng may mắn cứu nó kịp thời đâu.
Cô vẫn im lặng! ánh mắt vẫn vô hồn. Cô cứ ngồi im vị trí đó. Không nhìn nơi khác, không động đậy….không biết đã là bao lâu, trời cứ sáng rồi lại tối, cứ tối rồi lại sáng. Rồi thì Seola cũng tỉnh dậy. Seola vừa mở mắt ra đã chạm ngay khuôn mặt gầy nhom, hốc hác của cô. Chỉ mới có mấy ngày mà nhìn cô như già đi mấy tuổi vậy. Seolanhẹ nhàng đặt tay mình lên má cô. Bất giác cô nhìn Seola..nở nụ cười…nụ cười của cô lúc này thật cay, thật đắng...
-          Seola à! Sau khi em khỏe lại….chúng mình sẽ đi một nơi khác sống nhé? Một nơi không quen biết ai cả…mình sẽ bắt đầu lại mọi thứ…nha em???
Seola mở to mắt nhìn cô. Nước mắt úa ra lênh láng…

Cô lê chân ra gốc phượng năm nào. 3 ngày…chỉ 3 ngày nữa thôi…nàng sẽ về…cô đã đợi nàng suốt 3 năm nay nhưng lại không thể nào đợi nàng thêm 3 ngày. Cô ngồi bệt xuống gốc phượng, tay cầm chai rượu, cô nốc cạn “Yoojung  à! Rượu còn nóng nhưng bàn tay cóng chị không còn đủ sức nắm giữ em. Rồi em sẽ quên chị thôi….phải không em? Chị là một cơn gió yếu đuối, anh không đủ sức cướp mất diều từ sợi cước kia…vì nếu như gió cướp mất diều…điều đó có nghĩa gió sẽ làm đứt sợi cước ấy… chị không thể nào làm điều đó được em à! Chị đã thay đổi rồi, chị là người hèn nhát , chị không đáng để em tiếp tục yêu chị nữa, xin em đừng đau vì những câu vớ vẫn chị đã hứa…..quên chị đi…Yoojung nhé!” cô khóc lớn….khóc như chưa từng được khóc…tiếng khóc của cô cào xé cả ruột gan, vang dội cả đất trời. Choi Yoojung …chị khóc vì em…một lần này nữa…thôi nhé…..!!!
“cưu mang con tim! Chị sẽ bước đi, cho em quên đi một dấu yêu đã khắc ghi, dẫu trên đôi mi hạt tuyết rơi. Thầm lê bàn chân đêm lạnh giá. Đêm đông phôi pha ánh sao níu chân, tuyết rơi trong tim vùi lấp tiếng yêu nơi đây, hơi ấm trên tay sưởi ấm lên….nụ hôn ta đã….trao nhau…giờ xa mất rồi…”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro