26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh mắt nàng sọc lên những tia lửa thù hận làm Rina cảm thấy cứng đờ họng, dù rất muốn nói lên cái gì đó bênh vực Doyeon…nhưng có lẽ đã không phù hợp nữa rồi...
Từ ngày gặp lại Rina, cô đã buồn nay càng thêm buồn. Yoojung ra nông nổi như vậy tất cả là tại cô. Cô sai rồi…sao cô cứ sai mãi như thế. Cô làm sao mới là đúng đây? Ai đó cho cô biết đi…cô làm sao mới là đúng? Mới không làm ai đau lòng? Không ai phải khóc? Phải buồn đây?
Tối nay cũng như mọi hôm cô lại không muốn về nhà! Về nhà rồi nhìn thấy Seola, cô lại nhớ nàng…cô lại có lỗi. Cô lê từng bước chân mệt nhoài vào quán bar quen thuộc. Nốc từng ly rượu đầy, rồi đầu óc cô lại quay quay và cứ mỗi lần quay như thế cô lại thấy nàng. Nàng đang đứng đấy, ngay trước mặt cô. Cô cười! lần nào cũng thế…uống say rồi thì toàn chỉ thấy nàng mà thôi. Nàng à! Em còn ám ảnh tôi đến bao giờ? Nốc thêm một ly rượu nữa nhìn về phía người con gái đang uốn éo trước mặt…sao mà giống Yoojung thế kia chứ. Cô lắc đầu mạnh, “mày say rồi Doyeon à! Làm sao có thể là Yoojung cơ chứ” cô đứng dậy tính tiền đi về. Đi ngang qua người con gái nọ cô vẫn lắc đầu mĩm cười “quả thật rất giống nàng… nhưng Yoojung  của cô rất ngoan, nàng không bao giờ đến những nơi như thế này đâu”. Cô nuốt nước bọt quay chân đi, bước thêm một bước nữa cô sựng người lại, cố lắc đầu thật mạnh, dụi mắt thật tĩnh cô quay đầu nhìn lại. Đã hơn 5 năm rồi….ngày trước khi còn nhỏ nàng cũng đã một lần rời xa cô…6 năm sau gặp lại, cô vẫn nhận ra nàng thì lại một lần nữa cô không thể nào không nhận ra nàng được…lại là mùi hương đó…mùi hương mà có lẽ đi cả thế giới cũng không tìm ra người thứ 2 có mùi hương đặc trưng như vậy….
Nàng cũng vừa nhìn thấy cô. Cô tàn tạ quá mức so với trí tưởng tượng nơi nàng. Đã rất hận, rất thù…nhưng sao trong giờ phút này đây…nhìn sự tiều tụy nơi cô, nàng lại chua xót như vậy. Nàng quay lưng bỏ đi, những bước đi loạng choạng. Cô lặng lẽ theo sau…cả 2 không ai nói với ai câu nào. Cái lạnh lúc 0h tại như đã đến cực điểm, bộ đồ mỏng manh trên người không đủ giữ ấm cho nàng. Người nàng cứ run lên bần bật. Cô gái nhỏ nhắn mà Doyeon yêu thương, Doyeon nhớ nhung…giờ đây đã đứng trước mặt cô co ro vì lạnh…lúc này đây trông nàng thật yếu đuối, thật đáng thương. Không thể nào kềm nổi lòng mình, không thể nào ngăn được con tim đang kêu gào nơi lồng ngực. Cô chạy đến ôm choàng lấy người con gái trước mặt…xiết chặc…cả 2 vẫn không ai nói với ai câu nào. Không gian yên tĩnh của thành phố buồn chỉ còn vang dội lên 1 tiếng khóc….tiếng khóc ấy thật thê lương…
Cô dìu nàng đến khách sạn gần đó. Sự chịu đựng, những đau khổ, những mất mát, những nhớ nhung….dường như đã là quá đủ…cô lại hôn nàng…những nụ hôn tưởng chừng như không bao giờ còn có thể nay một lần nữa sống lại. Cô hôn lấy, hôn để….ngấu nghiến đến mức cứ như là buông ra rồi nàng sẽ lại tan đi….và rồi họ…lại thuộc về nhau một lần nữa…
Men rượu hôm qua làm đầu cô đau nhói. Sáng nay khi vừa mở mắt ra mặt trời đã lên quá nữa. Cô đưa tay vỗ vài cái vào đầu. Rồi như sựt nhớ ra điều gì đó cô bật người dậy. Bên cạnh cô bây giờ là một chiếc giường…..trống không. Cô hoảng hồn mở vội cửa toilet nhưng vẫn không có ai. Bận vội quần áo cô phóng như bay ra ngoài. Chị tiếp viên khách sạn cho cô biết người con gái đêm qua ở cùng cô đã đi mất rồi. Đi từ lúc trời vẫn chưa sáng. Doyeon như người mất hồn cứ chạy hết nơi này đến nơi khác kím Yoojung. “không thể, không, không thể nào lại để vụt mất Yoojung thêm một lần nữa” cô cay đắng lao vào dòng người đông đúc. Cô trở về lại Seoul…thành phố mà cả trong mơ cô vẫn không tin có ngày mình sẽ lại về. Đi hết những con đường quen thuộc, những ngôi nhà đầy người thân quen nhưng vẫn không thấy cô đâu. Cô đến gặp ba mẹ nàng…tuy vẫn còn hờn trách cô vì tội bỏ rơi Yoojung nhưng rồi nhìn thái độ lo lắng cộng nét tiều tụy suy sụp của cô họ cũng động lòng chua xót bỏ qua….và ngay cả chính họ cũng không biết nàng ở đâu. Doyeon đến tìm Rina thì bị Rina mắng cho 1 trận:
-          2 người lớn rồi! có phải trẻ con đâu mà chơi trốn tìm với nhau mãi thế! Cứ người này bắt được người kia là thay phiên người này đi trốn người kia đi tìm à?
Cô cười giả lả không đáp! số phận thật quá cay nghiệt “tôi và em đúng là 2 nam châm khác hướng rồi Yoojung ạ!” 1 tuần ở lại Sài Gòn vẫn không có tin tức gì nơi cô “một lần nữa em lại xa tôi…trốn tìm…hahaha đúng thật là như vậy…tôi và em luôn một người đi trốn, một người đi tìm. Nếu đã thế thì tôi không tìm em nữa…chỉ có như vậy….chỉ có như vậy thì biết đâu em lại trở về bên tôi?” cô buồn bã rời Seoul trở về với Jeju. Ngôi nhà nhỏ vẫn im lìm nơi đấy. Mấy ngày nay nghe theo tiếng gọi nơi con tim mà cô lao đi tìm Yoojung . Qủa thật cô vẫn chưa nghĩ đến nếu như tìm được nàng thì Seola biết phải làm thế nào? Cô còn có cái quyền được lựa chọn, được tìm kiếm hay sao? Mọi chuyện đã như thế thì thôi mình cứ như thế vậy! sự ra đi lần này của nàng…biết đâu lại tốt cho cả 3!!!
Cô lê từng bước chân mệt nhọc vào nhà. Seola không có ở nhà…thoáng một cái rùng mình cô chạy khắp nhà tìm Seola…vẫn không thấy Seola đâu! Cô mở vội tủ áo quần thì chỉ còn lưng lửng vài bộ đồ của cô. Đưa tay lên bóp trán cô mệt nhọc ngồi bệt xuống ghế. Bỗng cô nhìn thấy một lá thư nhỏ nhắn nằm gọn một góc trên bàn:
“Doyeon ! Chị có còn nhớ hồi sinh nhật năm 16 tuổi em đã nói gì với chị hay không? Em đã nói: một khi em đã chọn và yêu chị thì dù có bỏ cả cuộc đời em vẫn không bao giờ buông tay chị….chị nhớ chứ? và rồi trong suốt thời gian qua em đã luôn thực hiện câu nói ấy. Dù cho chị không yêu em, em vẫn không buông  tay chị… em cứ áp đặt mình vào câu nói ấy…áp đặt đến mức…em vô tình giết chết một “Kim Doyeon”. Yoojung yêu chị, Yoojung chưa một lần hy sinh điều gì vì chị, chưa một lần làm tất cả vì chị nhưng…. Yoojung biết cách làm chị hạnh phúc, biết cách nhường những gì tốt đẹp nhất cho chị. Còn em? Em luôn muốn chị là của mình, em luôn tìm đủ mọi cách để chiếm đoạt chị…tình cảm của em…không phải là yêu chị à! Đó chỉ là cái cảm giác ích kỷ, nhỏ nhen tầm thường. Doyeon …đã đến lúc em thật sự phải “yêu” chị rồi! em sẽ yêu chị theo đúng cái nghĩa của nó. Em sẽ ra đi…ra đi để được tiếp tục yêu chị. Vì em biết ở cạnh em, chị ngày một sẽ héo mòn…em không yêu một Doyeon
cứ lầm lầm lì lì mãi như thế. Em yêu một Doyeon lúc nào cũng cười nói, cũng vô tư, cũng ngờ nghệch….và Doyeon đó…chỉ tồn tại mỗi khi ở cạnh Yoojung . Em đã khiến chị ấy rời xa chụ thì bây giờ em sẽ mang chị ấy về lại với chị.  Đây cũng là điều cuối cùng em có thể làm cho chị. Nhưng chị nè! Em ra đi nhưng em vẫn chưa “buông tay” chị ra đâu nhé! Vẫn là câu nói năm nào, em sẽ đứng cuối con đường đợi chị! Em thật sự sẽ đứng ở nơi ấy! bất cứ khi nào chị cần, bất cứ khi nào chị muốn….hãy đến phía cuối con đường…nơi ấy vẫn mãi còn có chị. Mặc dù em biết chắc chắc rằng nếu như có Yoojung , chị sẽ không bao giờ “cần” cũng không bao giờ “muốn” chạy về phía em…. Hạnh phúc chị nhé!!! Em yêu chị!!! Mãi mãi là như thế.”
Cô ôm chặt lá thư vào lòng khóc lớn “Seola…không phải tất cả những gì em làm đối với chị đều vô nghĩa, không phải chị sắt đá đến mức không rung động trước tấm lòng của em. Chỉ là tình yêu chị dành cho Yoojung đã quá lớn…nó lớn đến mức chị không còn đủ sức trao thêm tình cảm của mình cho bất kì một ai được nữa. Seola…kiếp sau ta lại gặp nhau nhé! Hãy cho chị thêm một kiếp sau để trả món nợ ân tình này với em.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro