dodang 84-88

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 84: Tiên Chi Thành, tử thành! (Trên)

Dịch: Vợ Rain

Biên: Chồng Tiểu Tinh

Nguồn: www.tangthuvien.com

S

au khi chia tay với Julian, tâm tình Giang Nam cực kỳ dồn nén, vừa nghĩ đến hắn không ngờ lại thua một nữ nhân trên phương diện đao công hắn am hiểu nhất, hơn nữa thua triệt để, không hề có lực chống đỡ...

- Hống!

Giang Nam thấp giọng khó chịu gào rống, phát huy tốc độ của Minh Bộ lên nhanh nhất, ở trong tuyết điên cuồng vọt lên hai mươi dặm.

Mãi đến tận khi tử khí trong cơ thể hao hết, hắn mới nằm trên đất thở hổn hển.

- Julian, ba năm, ba năm sau ta nhất định sẽ khiến cô thua tâm phục khẩu phục!

Ổn định tâm tình, Giang Nam trở lại thành Thái Dương.

Nhưng khi vừa đi ngang qua nông trường Wester, hắn bỗng phát hiện trong nông trường không ngờ lại là khung cảnh người người bận bịu, trên thì có quản sự nông trường, dưới thì nô lệ lao công, tất cả mọi người đều đang vội vã dọn nhà!

Giấu kỹ thi thể, thay y phục Roddy, Giang Nam lên trước hỏi mới hay biết, thì ra đế đô dường như xảy ra chuyện lớn, tổng bộ gia tộc vội gọi tất cả mọi người ở nông trường Wester về đế đô, bổ sung nhân thủ cho tổng bộ gia tộc.

Càng chết người chính là: khi Giang Nam nghe được tin tức này, quản gia Gigi đã dẫn Welen rời khỏi trước rồi!

Mà chết người nhất chính là: Welen còn dẫn theo hơn hai trăm nô lệ và tay sai thân tín, làm đội đầu tiên đi trước, trong đó bao gồm cả dì Elisa và Tố Tố...

Dì không ngờ đã đi rồi...

Giang Nam lập tức muốn đuổi theo, nhưng một quản sự nông trường đã ngăn hắn lại, nhét thư giới thiệu, còn có cả tấm thẻ gỗ nọ vào tay Giang Nam.

- Roddy, mấy ngày qua ngươi chết ở đâu thế?

Quản sự không vui trừng mắt Giang Nam, y cũng không phải thực sự muốn truy cứu tung tích của Giang Nam, lạnh lùng nói:

- Ngươi biết không? Nếu không phải ngươi để lại giấy xin phép cho tiểu thư, tiểu thư sớm đã phái người dựa theo dấu ấn nô lệ truy sát ngươi rồi... Đây, cầm lấy, sau khi tới đế đô, dùng tấm thẻ này tới Học viện nấu ăn đế quốc báo danh!

Thế nên Giang Nam ngạc nhiên nói:

- Hả? Học viện nấu ăn đế quốc, bảo tôi đến chỗ quỷ ấy làm gì? -Hắn tiện tay giắt tấm thẻ lên đai lưng:

- Tiểu thư Welen thực sự đồng ý?

- Học viện nấu ăn đế quốc ở ngay đế đô, Judi nói, ngươi có thể vừa phục dịch Welen, vừa tới học viện mưu cầu công danh, vì như thế nên tiểu thư bèn đáp ứng... Roddy, ngươi lải nhải cái gì, bây giờ tất cả mọi người đều sắp chia đội tới đế đô, ngươi là lập tức đuổi theo tiểu thư Welen hay là chờ đi cùng đội ngũ tiếp theo?

Trong tay Giang Nam còn có hai cỗ thi thể, không tiện theo đại đội nhân mã đi cùng, cũng không tiện đi tìm Welen. Vì thế, miệng hắn nói:

- Tôi lập tức đi tìm tiểu thư Welen! -Thực tế thì lại tìm một ngôi làng hẻo lánh giấu đi.

Dù sao dì đã theo Welen, an toàn không phải lo lắng. Giang Nam cũng an tâm ở ngay trong ngôi làng nhỏ này nán lại mấy ngày.

Hắn hy vọng gặp lại tiên sinh mắt treo một lần, hỏi rõ Jack vì sao không nghe lời, còn có như thế nào nhờ vào Đồ Đằng thủ hộ để tu luyện tử khí. Sau đó mới tới đế đô thành Tiên Chi. Nhưng nhoáng cái đã qua năm ngày, mắt treo lại trước sau không xuất hiện!

Ngày thứ sáu, Giang Nam phát hiện một chuyện vô cùng thú vị: nông trường Wester đưa ra một tờ bố cáo:

- Giáo Sư, nhìn thấy bố cáo, xin hãy lập tức chạy tới đế đô thành Tiên Chi, Lang vương đã khởi tố ngươi, nếu trong vòng hai tháng ngươi không thể ra tòa nhận phán quyết, tội danh sẽ rất nghiêm trọng!

Được rồi, Giáo Sư cũng buộc phải tới thành Tiên Chi...

Giang Nam cứ nghĩ như vậy, bèn chờ đến ngày thứ bảy, cũng ngay trong chập tối hôm ấy, núi Longinus xảy ra một cơn động đất lớn.

Giang Nam lo hài cốt những cường giả kia bị phá hủy, bèn đi xem thử.

Ngờ đâu, tất cả các thi thể đều đã mất tích, mà trong huyệt động ban đầu nọ, còn lưu lại một bức thư tự tay mắt treo viết và một chiếc hộp nhỏ.

- Thằng nhóc, thi thể trong núi ta đã mang đi rồi, muốn bí quyết tu luyện bước tiếp theo thì hãy chờ ta ở thành Tiên Chi!

Mắt treo cũng tới thành Tiên Chi!?

Sao lại cùng một lúc, dường như tất cả mọi người đếu muốn tới thành Tiên Chi nhỉ?

Giang Nam nhún vai, rồi mở chiếc hộp nhỏ kia ra, chỉ thấy bên trong chứa hơn mười tấm... da mặt!

- Thằng nhóc, thành Tiên Chi cao thủ như mây, cường giả như mưa, còn có ba Đồ Đằng vương chỉ liếc mắt là có thể nhìn thấu thân phận Tử Linh của ngươi! Ta để lại cho ngươi ít mặt nạ da người và mấy thứ hóa trang. Hãy nhớ, sau khi tiến vào thành Tiên Chi, một khi ngươi muốn dùng thân phận Giáo Sư sử dụng bí pháp tử lình thì ắt phải đeo mặt nạ da người, quyết không thể bộc lộ thân phận! Bằng không... ta cũng không có bản lãnh cứu ngươi đâu!

Ầm ầm!

Ngay khi Giang Nam quan sát mặt nạ da người, núi Longinus lại chấn động lần nữa.

Giang Nam vội xông ra khỏi huyệt động, chạy đến ngoài năm mươi dặm mới quay đầu lại nhìn...

Núi Longinus khổng lồ đã sụp xuống!

Ngọn núi lửa chết nuốt sống cường giả, sản sinh ra Hoàng kim thổ này thế nhưng lại biến mất một cách cực kỳ quỷ dị, hệt như chưa từng tồn tại bao giờ!

Lông tóc Giang Nam đều dựng đứng lên!

Sau đó hắn lấy vải tam giác che mặt, hai tay xách chiếc bọc lớn, như một làn gió chạy về phương hướng đế đô thành Tiên Chi!

Thành Tiên Chi là đế đô ngàn năm của đế quốc Lance, do một tòa chủ thành và bốn tòa thành vệ tinh dựng lên, dân cư 730 vạn, là một trong những đế đô lớn phồn hoa nhất trên đại lục.

Hơn nữa, do trong bảy đại Đồ Đằng thế gia đại lục có tổng bộ hai nhà đặt ở đây, tàng long ngọa hổ, người tài vô số, cho nên thành Tiên Chi còn có một danh xưng lừng lẫy khác: Đồ Đằng thánh đô!

Qua nửa tháng bôn ba, Giang Nam rốt cuộc đã lờ mờ nhìn thấy bóng thành Tiên Chi, sau đó...

Hắn rốt cuộc đi không đặng!

Nửa tháng nay, Giang Nam vác hai cỗ thi thể, không dám đi đường lớn, cố gắng đi đường núi.

Mà khiến Giang Nam bó tay nhất chính là: Jack, Jack ngang bướng, dọc đường đi không ngừng gây thêm phiền phức cho Giang Nam, tựa như bây giờ...

- Jack, đến giờ thông hơi rồi!

Giang Nam nằm dưới một gốc cây, miệng ngậm một quả thông, uể oải mở bọc Tiên hoa ra.

- Rắc hừ! - Jack vẫn là hình dạng chó Nhật, vừa ra ngoài liền hung ác trừng mắt Giang Nam. Sau đó ngoảnh đầu... hờn dỗi.

- Vẫn còn giận ta sao? Được rồi, được rồi... - Giang Nam ngọ ngoạy, vỗ mông Jack.

Jack 'rắc' một tiếng liền nhảy xổ lên. Hai cái chân sau che mông, trong hốc mắt lấp lóe hỏa diễm phẫn nộ màu vàng, bộ dạng ấy hệt như đang nói:

- Lưu manh, ngươi, ngươi... ngươi lại dám sờ mông tiểu thư!?

Đáng tiếc tên kia đã đói đến độ trợn trắng hai mắt, hoàn toàn không tìm ra chút tự giác lưu manh nào, nói:

- Quý ngài, chúng ta sắp vào thành Tiên Chi rồi, ngươi gây thêm phiền phức cho ta quả không xong, ngươi không muốn tiếp tục làm một chó Nhật chứ... Chúng ta làm cuộc thương lượng, thế nào? Bắt đầu từ bây giờ, ta cho ngươi tự do, nhưng ngươi buộc phải thừa nhận là Đồ Đằng thủ hộ của ta, mọi thứ đều nghe lệnh của ta! -Hắn hơi dừng lại:

- Đương nhiên, ngươi cũng có thể không chấp nhận điều kiện của ta, song... Quý ngài thân ái, ngươi có tin ta vặn ngươi thành Transformers hay không?

Transformers?

Jack không hiểu từ ngữ mới mẻ như vậy. Song, dùng mông nghĩ cũng biết đây không phải thứ tốt đẹp gì. Nàng cắn ngón tay suy nghĩ hồi lâu, bỗng 'rắc hắc hắc', nhếch mép cười.

Được rồi, ta chấp nhận điều kiện của ngươi, chủ nhân của ta!

- Ưm, không tệ, không tệ...

Giang Nam tổ hợp Jack thành bộ dáng khô lâu nhân loại, nhưng thanh âm hắn càng thêm yếu ớt:

- Jack, ta cho ngươi mệnh lệnh đầu tiên: lập tức đi kiếm ít đồ ăn cho ta. Ănnnnnn, rõ chưa? Không cần quả thông!

Rắc!

Jack tháo một rẽ xương sườn của mình xuống, 'vút' một cái vứt ra xa mấy chục mét, sau đó quay đầu cười 'hắc hắc' về phía Giang Nam.

Chủ nhân, Jack nhất định sẽ tuân thủ mệnh lệnh của ngài mà, có điều ngài xem, xương sườn của Jack đã mất rồi, Jack buộc phải đi tìm xương sườn trước đây...

Nàng quay người, đi luôn!

Giang Nam trố hai mắt:

- Jack, lập tức kiếm đồ ăn cho ta!

Jack ngó đông ngó tây:

- Chờ lát, rắc, Jack đang bận tìm xương sườn mà!?

Giang Nam cảm thấy mình đã sắp chết đói tới nơi rồi, liều chút sức lực cuối cùng vươn một ngón tay, chỉ vào Jack tức giận nói:

- Jack, ngươi dám trái lệnh ta sao?

Chương 84: Tiên Chi Thành, tử thành! (Dưới)

Dịch: Vợ Rain

Biên: Chồng Tiểu Tinh

Nguồn: www.tangthuvien.com

M

ệnh lệnh?

Rắc hừ hừ!

Jack lườm Giang Nam, hệt như vốn dĩ không đặt hai chữ 'mệnh lệnh' này ở trong lòng, sau đó nàng chậm chạp đi tới bên người Giang Nam, vỗ bụng Giang Nam: chủ nhân, ngài rất đói?

Giang Nam đáng thương gật đầu.

- Nhưng, Jack không có thời gian kiếm đồ ăn cho ngài đâu!

Jack rất xấu, rất tà ác gãi gãi đầu. Một chuỗi ngôn ngữ cơ thể, dường như rất phiền não:

- Tuy nhiên Jack có một biện pháp có thể khiến chủ nhân ngài vĩnh viễn đều sẽ không thấy đói, biện pháp rất 'Jack' đó!

- Biện pháp gì? -Đôi mắt Giang Nam sáng rực lên.

Jack quẳng cho Giang Nam một rẽ xương sườn sắc bén:

- Tự sát!

- @#$%^&....

Nói xong, Jack quay người tiếp tục đi tìm xương. Chiếc mông nhỏ uốn uốn éo éo về phía Giang Nam, hệt như đang nói:

- Tức chết ngươi, tức chết ngươi, hừ~~~~

Ông trời ơi!

Tử Linh thủ hộ chẳng phải là khôi lỗi và trợ thủ của chủ nhân ư? Nhưng vì sao, vì sao Jack lại... ngang bướng như thế!?

Giang Nam bó tay hỏi trời xanh!

Cọc, cọc!

Đúng lúc này, từ xa xa truyền tới tiếng ma sát chói tai.

Có người tới!

Phản ứng của Jack vô cùng nhanh, vừa thấy bên mé có một con suối nhỏ chưa đóng băng, nàng 'tùm' một tiếng nhảy vào, trong nháy mắt đã không thấy tăm hơi đâu cả.

Giang Nam trợn mắt há mồm, con bà nó, Jack lại dám vứt bỏ chủ nhân lâm trận bỏ chạy!?

Hắn muốn chửi ầm lên, nhưng thấy rõ dáng dấp người đang tới, sắc mặt hắn trở nên vô cùng ngưng trọng...

Tới là một đội quân nhân hơn trăm người, đều bận chiến giáp màu vàng tươi vừa dày vừa nặng, hai tay và mũi lộ ra bên ngoài đều được bao tay và khẩu trang che kín kỹ càng.

Họ còn đẩy bảy tám cỗ xe ngựa, trên xe chất đầy thi thể, nhấp nhô như dãy núi, chừng hơn ngàn cỗ!

Chiến giáp màu vàng tươi, đây là trang phục quân chính quy của đế quốc Lance, những người này hình như là quân đoàn cảnh vệ của đế đô, cũng chính là thuộc hạ của Guilestone ngày trước.

Nhưng họ đeo khẩu trang và bao tay làm gì nhỉ? Chẳng nhẽ những thứ này là trang phục quân đội đế quốc?

Khoan đã! Khẩu trang, bao tay...

Còn có cả thi thể...

Giang Nam chợt cả kinh, cẩn thận nhìn những thi thể trên xe, quả nhiên không ngoài dự đoán, làn da những thi thể này đều nổi màu đỏ tươi, còn cả hai mắt lồi ra ngoài, miệng tím tái, thậm chí còn có vài người nửa thân đều thối rữa.

Trong không khí cũng ngập ngụa mùi hôi thối nhàn nhạt!

Ôn dịch!

Nhân loại trên xe toàn bộ đều chết vì ôn dịch!

Lai lịch đội quân kia cũng không cần đoán cũng biết: đế đô nhất định xảy ra bệnh ôn dịch, đám quân cảnh vệ đế đô này đang phụng mệnh tiêu hủy 'nguồn nhiễm ôn dịch', cũng chính là những thi thể trên xe!

(Đế đô thế nhưng lại xảy ra ôn dịch!? Đồ Đằng thánh đô thế nhưng lại xảy ra ôn dịch!)

Nhìn dáng vẻ đám quân nhân, Giang Nam thật muốn chỉ vào mũi họ chửi ầm:

- Ngu xuẩn, chẳng nhẽ các ngươi không biết ôn dịch có thể truyền thông qua không khí ư? Che mũi có tác dụng gì? Các ngươi làm thế cũng có khả năng mắc ôn dịch, sau đó càng truyền nhiễm cho người người! Thi thể mắc ôn dịch, cần phải hỏa thiêu! -Nhưng Giang Nam không có dũng khí chửi ra, hơn nữa hắn còn hết sức không chịu thua kém nhảy vào con suối nhỏ, muốn trốn thật xa.

Giang Nam từ từ ngâm mình trong con suối, ngay khi đôi mắt hắn cũng sắp chìm vào trong suối thì...

Đột nhiên!

Hắn nhìn thấy ở nơi không xa, một bóng người nhảy ra!

Nhảy lên, là một cỗ thi thể nữ trên xe!

Hóa ra trên xe không ngờ còn có không ít người sống! Có điều, chỉ cần nhiễm ôn dịch thì cho dù không chết, cũng sẽ bị coi là 'người chết cần tiêu hủy'!

- Không, tôi vẫn chưa chết, các vị không thể quẳng tôi vào 'Luyện nhân lô'!

Nữ nhân này ráng sức lôi đứt dây thừng trên người mình, một mặt vừa chạy như điên, một mặt kêu gào xé gan xé ruột! Trong ngực nàng không ngờ còn ôm một đứa bé không đến một tuổi!

Đứa bé bị dọa khóc ầm lên.

- Lâm Đạt! -Nữ nhân nhẹ giọng gọi tên đứa bé:

- Đừng khóc, mẹ sẽ mang con chạy khỏi đây...

Vút!

Một quan quân lạnh lùng giương cung cài tên, ngọn trường tiễn sắc bén xuyên thủng ngực nữ nhân!

Mũi tên lạnh lẽo sượt qua mặt đứa bé, để lại trên trán đứa bé một vết máu đo đỏ.

Sau đó quan quân này đi tới sau lưng nữ nhân. Rút trường đao, cắt tứ chi của nàng, lạnh lẽo nói với những thi thể còn sống muốn rục rịch ngóc dậy khác:

- Hãy ngoan ngoãn chút, là được ta ném vào 'Luyện nhân lô' chết không đau đớn, hay bây giờ được ta chém thành cột thịt, ngược đãi đến chết, tự các ngươi chọn đi! Còn kẻ nào chạy trốn nữa thì... Giếtttttttt!

Nói xong, đôi chân đi giày sắt của hắn giẵm lên đầu đứa bé, lạnh lùng cười, chuẩn bị giẵm nát đầu đứa bé!

Trên xe, các thi thể còn sống phát ra tiếng than thở vô lực, họ ngay cả mình đều không bảo vệ nổi, nào còn có tâm tình đi lo cho một đứa bé...

Đúng lúc này, lại là một tiếng 'vút'. Một rẽ xương sườn một không biết từ đâu bay ra, 'bộp' một cái gõ trúng đầu quan quân!

- Toàn quân đề phong! Ai? Cút ra!

Rắc, rắc!

Jack từ trong con suối đi ra, trong hốc mắt tràn đầy hỏa diễm phẫn nộ màu đỏ. Trong tay, còn xách theo hai rẽ xương sườn sắc bén!

Không ngờ ngay cả đứa bé cũng không tha, Jack tuyệt sẽ không tha thứ các ngươi!

Lúc này, Jack bận một bộ váy liền sơ sài do lá cây tạo thành, góc quần buộc trên hai chân, đai lưng vắt lên hai vai. Nhưng điều này chẳng hề khôi hài, chỉ có thể càng tăng thêm khí thế khủng bố đậm màu bạch cốt của nàng!

Giang Nam trốn ở trong con suối lại lần nữa bó tay hỏi trời. Con bà nó, Jack, ngươi lại dám đi khiêu khích một đội quân võ trang hạng nặng?

Có điều bộ váy cỏ này thật sự rất độc đáo...

Được rồi, Jack của ta không hề vứt bỏ chủ nhân. Nàng chỉ hơi thẹn thùng, hơi xẩu hổ khi trần truồng trước mặt người ngoài, cho nên mới tạm thời rời đi, tìm một bộ váy cỏ che lại thôi...

Chương 85: Truyền thuyết Hoàng Kim Quỷ Điệp (1)

Dịch: Vợ Rain

Biên: Chồng Tiểu Tinh

Nguồn: www.tangthuvien.com

Đám quan quân thấy rõ bay tới không ngờ lại là một khô lâu, hoảng sợ biến sắc, vô ý thức lui lại mấy bước.

Nhất là quan quân ngược đãi mẹ con nọ, sắc mặt y dưới mũ giáp biến đổi liên tục, vô ý thức lẩm bẩm:

- Khô... khô lâu thủ hộ, đáng chết, phụ cận có Tử Linh Đồ Đằng, các huynh đệ cẩn thận!

- Cung tiễn thủ đề phòng, quyết không thể để Tử Linh Đồ Đằng tới gần chúng ta, trọng bộ binh, kết trận, phòng ngự!

- Nhất thiết phải cẩn thận, Đồ Đằng vạn ác có thể công kích chúng ta ở bất cứ góc độ nào!

Trong chuỗi tiếng quát tháo, hơn trăm quan quân mau chóng kéo giãn đội hình chiến đấu, một đội bộ binh trông coi thi thể, một đội cung tiễn thủ khẩn trương nhìn xung quanh, một đội trọng bộ binh khác dưới sự dẫn dắt của quan quân xông về phía Jack!

Có điều bước chân của họ lại có vẻ hơi chần chừ, tay cầm binh khí cũng run nhè nhẹ. Đúng, họ là quân nhân, họ buộc phải tuân thủ Tử Linh đồ sát lệnh, dũng cảm không sợ chết tấn công bất cứ một Tử Linh Đồ Đằng nào!

Nhưng họ cũng chỉ là nhân loại phổ thông mà thôi, họ nhìn thấy khô lâu hai mắt bốc lửa cũng sẽ sợ hãi!

Chỉ là quân lệnh như sơn, không thể lui!

Rắc!!!

Jack quay quay hai rẽ xương sườn trong tay, như thể hai chiếc chong chóng xoay tròn cấp tốc, đối mặt với trọng bộ binh kết thành bầy đội, nàng cũng không chút sợ hãi nghênh đón!

Hết thảy đều trong nháy mắt, chỉ nghe, 'Uỳnh', 'Rắc ô ô', 'Ầm ầm' vang lên...

'Bộp', thiết chùy của một trọng bộ binh nện vào ngực Jack!

Uỳnh, thân thể Jack bắt đầu phân liệt...

Rắc ô ô, Jack lại trúng một chùy, ôm mặt khóc.

Rầm rầm, Jack đáng thương đã bị quân đội dỡ thành xương cốt rời rạc. Sức chiến đấu cứt chó, Giang Nam tiếp tục bó tay hỏi trời!

Có điều Jack của chúng ta, Jack dũng cảm, Jack đã phân tán thành hơn hai trăm khối xương vẫn kiên cường bất khuất như trước, hơn hai trăm khối xương hệt như hơn hai trăm con giun, con nào con nấy tiếp tục bò về phía trước!

Sau đó đám xương cốt đi tới gần đứa bé, tạo thành một chiếc lồng, phủ chặt chẽ lên người đứa bé...

- Ha ha ha, đợt công kích đầu tiên của chúng ta không ngờ lại thành công!

Đám quân nhân thấy sức chiến đấu của Jack không hề cường đại, vui mừng hệt như chết hụt sau tai nạn, quay người lại giết tiếp:

- Trọng chùy thủ, đập nát đống xương này cho ta. Có điều phải cẩn thận, bên người chúng ta rất có khả năng có một Tử Linh Đồ Đằng đang ẩn núp!

Giang Nam lẳng lặng nhìn hết thảy mọi chuyện.

Nói hơi máu lạnh thì, Giang Nam đời trước từng giải phẫu vô số cơ thể người, sớm đã luyện ra tâm địa gần như lãnh khốc, hắn sẽ không vì một đứa bé xa lạ mà mạo hiểm!

Nhưng Jack lại khác hẳn!

Sống chung nửa tháng, Giang Nam đã coi Jack như một 'người' để đối đãi, một 'người' hơi ngang bướng, nhưng có thể gọi là bằng hữu!

Jack gặp nạn, tất phải cứu!

Không kịp đeo mặt nạ thay đổi hình dạng, Giang Nam moi một vốc bùn bôi lên mặt, sau đó đứng dậy ngay trong nước, vung cánh tay nói:

- Các vị tiên sinh, buổi sáng an lành!

- Ai?

Đám quân nhân thoáng ngơ ngẩn, quan quân vừa thấy Giang Nam hiện thân, nhất thời nghĩ đến Tử Linh Đồ Đằng vẫn chưa xuất hiện, bèn vắt đao phòng bị:

- Tiên sinh, ta chẳng muốn nói thêm với ngươi nữa, xin chớ tự tác đa tình được không?

Giang Nam cười tủm tỉm, ngón tay chỉ về phía thi thể trên xe:

- Hỡi các thi thể, ta đang nói chuyện với các ngươi. Nghe đây, quân nhân muốn sát hại các ngươi đã tán loạn rồi, chỉ có hơn mười người đang trông coi các ngươi thôi, là chờ bị quẳng đi tiêu hủy, hay là đứng dậy liều một trận, các ngươi tự chọn đi!

Trước khi Giang Nam hành động đã quan sát qua, số lượng thi thể trên xe vượt quá một ngàn, ít nhất có hai trăm người còn sống!

Dưới sự động viên của Giang Nam, những người còn sống này bắt đầu rối loạn. Đúng vậy, chờ chết, hay là liều một trận, dưới dục vọng cầu sống nguyên thủy nhất của nhân loạn, bọn họ đã chọn lựa vế sau.

- Hắn nói đúng, mọi người hãy đứng dậy, chúng ta liều!

Trong nháy mắt, có ba bốn trăm người trong đống thi thể đứng dậy, bắt đầu liều chết tấn công quân đội!

Gậy chống của Giang Nam gãi gãi đằng lưng, lại đối mặt với quan quân đang kinh ngạc:

- Tiên sinh, bây giờ ta có thể nói với ngươi rằng, nhìn đi, đám người mắc bệnh đã bạo động rồi, ngươi thân là chỉ huy đội áp giải, nếu không lập tức dẹp cuộc bạo động lần này, dẫn đến ôn dịch lan tràn... Bình tĩnh, bình tĩnh, chớ khẩn trương tới mức run lẩy bẩy thế được không, ta chỉ đưa ra cho ngươi một kiến nghị thôi, đừng để ý ta, ngay lập tức dẹp bạo động đi, bằng không cấp trên sẽ không tha ngươi đâu!

Quan quân lưỡng lự khá lâu mới quay đầu quát tháo:

- Mọi người, dẹp bạo động! Gã này giao cho ta xử lý!

Nói xong, y xách đao xông về phía Giang Nam!

Giang Nam thỏa mãn cười cợt, mấy câu nói đã xúi giục tuyệt đại đa số quân nhân, hắn đã rất hài lòng, hắn sẽ không ngu đến mức cho rằng quan quân sẽ để mặc hắn rời đi. Hắn quát to mọt tiếng:

- Jack, tổ hợp, trở về!

Rắc, rắc!

Đám quân nhân đều bận trấn áp bạo động, Jack được giảm áp lực, dựa theo phương thức tổ hợp Giang Nam dạy, nàng lập tức tổ hợp thành khô lâu nhân loại, bế đứa bé mau chóng về bên người Giang Nam!

Sau đó Giang Nam mỉm cười về phía quân nhân, vung gậy chống nói:

- Chúng ta lui!

Vác Jack lên, Giang Nam xoay người bỏ chạy. Quan quân vốn dĩ sát khí đằng đằng, nhưng vừa thấy Giang Nam không ngờ có thể ra lệnh cho khô lâu, nhất thời tiêu tan khí thế, kinh ngạc đến trợn mắt há mồm:

- Hắn, hắn chính là Tử Linh Đồ Đằng kia!?

Ngơ ngác nhìn theo bóng lưng Giang Nam rất lâu, quan quân chẳng ngờ lại không truy đuổi. Ta chỉ là một quân nhân bình thường mà thôi, nếu liều đấu với Tử Linh Đồ Đằng do ma quỷ hóa thân trong truyền thuyết kia, vậy chẳng phải mất trí sao!?

Giang Nam không hề nhìn thấy bộ dáng kinh hãi của quan quân, hắn buồn bực chạy như điên, vượt qua bảy ngọn núi mới dừng lại.

Đây là một sơn cốc bí ẩn. Trong thời tiết giá rét, nơi này không ngờ vẫn đầy tiếng chim, hoa nở rộ.

Có điều Giang Nam không có tâm tình quan sát khung cảnh quái dị này, hắn ngồi mé bên một con suối nhỏ, thở 'phù, phù' hổn hển vài hơi nặng nề, sau đó mới lườm nguýt Jack một cái.

- Jack tiên sinh thân ái, quý ngài bé nhỏ của ta, trước hành động lần này ngài đã hỏi qua ý kiến của ta chưa? Đúng, đứa bé ấy rất tội nghiệp, chúng ta nên cứu nó! Nhưng ngài đã từng nghĩ qua, những quân nhân ấy có thể bắt sống chúng ta, sau đó nghiền ngài thành bột xương, treo ta lên mặc sức lăng nhục hay không? Vì một đứa bé xa lạ, ngài đặt chúng ta vào cảnh hiểm, đáng giá ư?

Jack 'Hừ hừ' rồi im lặng, chỉ là lườm Giang Nam một cái, sau đó quay người vểnh mông về phía Giang Nam.

- Ta thèm vào quan tâm những đạo lý cao cả của ngươi, ta chỉ biết ta không thể để một sinh mệnh nhỏ bé chết trước mặt ta!

- Ngược lại ngươi, một sinh mệnh nhỏ bé sắp bị người ta giẫm chết tươi, ngươi ngươi... không ngờ còn có thể cười tít mắt trốn trong suối. Cảm thán cái gì, bó tay hỏi trời cái gì, ngươi thực sự quá máu lạnh!

- Còn nữa, vì thoát hiểm, ngươi thế nhưng lại không thèm quan tâm ôn dịch, xúi giục mấy trăm bệnh nhân tạo phản. Ngươi, ngươi... quá khốn nạn đấy!

Jack tức giận không thèm để ý tới Giang Nam, ôm đứa bé tới mé con sông khẽ dỗ dành:

- Rắc nào, rắc nào, ngoan nào...

Sáng sớm khi mặt trời vừa ló rạng, trong sơn cốc đầy tiếng chim như cảnh tiên, một khô lâu nhẹ nhàng âu yếm đứa bé trong ngực. Đứa bé ấy thế lại không khóc không nháo, còn phát ra tiếng cười 'khanh khách' vui vẻ. Cơn tức của Giang Nam đã bớt đi chút đỉnh, nghĩ kỹ cũng cảm thấy mình đích thật hơi có chút ác độc, bèn đẩy đẩy Jack, không tìm được chủ đề nói:

- Này, đứa bé này là nam hay nữ?

Jack nhếch cằm, hừ, không để ý tới ngươi!

- Ậy, chúng ta kế tiếp còn phải tiến vào thành Tiên Chi, nhưng ôn dịch hoành hành, thành Tiên Chi nhất định sẽ phòng vệ chặt chẽ...

Jack như thể hờn dỗi lắc mông, không để ý tới ngươi!

- Trông ngươi dỗ trẻ giỏi như vậy, phải chăng khi ngươi còn sống từng sinh con?

Rắc! Hỏa diễm trong hốc mắt Jack bỗng biến thành màu quả táo chín, nhưng nàng vẫn tức giận dậm chân, nói chết cũng không để ý tới Giang Nam.

Giang Nam vò đầu bứt tai:

- Được rồi, Jack, ta đột nhiên nghĩ tới một vấn đề rất nghiêm túc!

Không nghe!

- Thực sự rất nghiêm túc đấy!

Cứ không nghe đấy!

Giang Nam như quan tâm nói:

- Trước khi xung đột với quân đội, một rẽ xương sườn ngươi quảng đi, bây giờ rẽ xương sườn ấy tìm về chưa?

Rắc!??

Xương!!

Ối!

Đứa vẽ vẽ lên thành một đường parobol duyên dáng, rơi vào trong tay Giang Nam, Jack tiện tay ném đứa bé, đếm từng rẽ xương sườn một:

- Xương sườn số 1, rắc, xương sườn số 2, rắc, xương sườn số 3, rắc rắc... -Rất lâu sau, nàng bỗng nhảy dựng lên, nắm lấy cổ áo Giang Nam, rất khẩn trương trừng hốc mắt:

- Chủ nhân, xương sườn của Jack thực sự thiếu một rẽ!

- Bình tĩnh, chẳng phải là thiếu một rẽ xương thôi ư, yên tâm đi, chủ nhân sẽ giúp ngươi tìm về! -Sau khi Giang Nam vỗ ngực cam đoan, liền rất kinh ngạc trố mắt:

- Hả? Ngươi không ngờ lại chịu nói chuyện với ta?

???

Ngươi quá bựa!

Jack tức đến độ quai hàm phòi ra hai dòng bọt khí...

Giang Nam cười sằng sặc như điên, hắn quả không lo đến rẽ xương sườn ấy, hắn có cảm giác chỉ cần là xương do hắn triệu hoán ra, cho dù là ở chân trời góc biển cũng có thể tìm về. Có điều bây giờ đang trên núi cao mờ mịt, quân đội thường lui tới, không phải lúc tìm xương...

Giang Nam giao toàn bộ gậy chống, đứa bé cùng với bọc Tiên hoa và Victor cho Jack, sau đó cởi y phục.

Vừa rồi hắn nhảy xuống suối, bôi bùn, trên người sớm đã bẩn thỉu không sao chịu nổi, bắt buộc phải tắm rửa.

Jack thấy Giang Nam đã cởi sạch nửa người, hai má bỗng đổi màu, vẫn là màu táo chín:

- Rắc lưu manh!

Nàng muốn xoay người, không ngờ ngay trong nháy mắt khi xoay người, nàng thấy rõ đằng sau lưng Giang Nam!

Đứa bé kia cũng nhìn thấy!

Giang Nam bỗng cảm thấy sơn cốc yên lặng dọa người, ngoái đầu hỏi:

- Jack... - Đứa bé khóc 'oa' một tiếng cắt ngang lời Giang Nam. Jack càng ngơ ngác chỉ sau lưng Giang Nam, trợn mắt há mồm:

- Chủ nhân, ngươi, lưng của ngươi...

- Lưng ta làm sao?

Giang Nam nghe mà mù tịt, sau khi hắn chuyển thế vẫn luôn sinh hoạt cùng với dì Elisa. Ăn, ở, kể cả tắm rửa, đều hoàn thành trong lều, thật chưa từng cho người khác nhìn thấy lưng mình.

Hơn nữa người bình thường rất ít đi quan sát lưng mình. Cho nên Giang Nam biến thành Roddy đã trọn nửa năm, lại vẫn không biết lưng mình có dáng vẻ thế nào.

Nom thần sắc Jack không đúng, Giang Nam tháo xương sọ Jack xuống. Múc đầy nước, sau đó dùng nước suối và nước trong xương sọ tạo thành một mặt kính chiết xạ đơn giản, ngoái đầu liếc lưng mình. Đây là hành vi nghệ thuật ư!?

Chương 86: Truyền thuyết Hoàng Kim Quỷ Điệp (2)

Dịch: Vợ Rain

Biên: Chồng Tiểu Tinh

Nguồn: www.tangthuvien.com

Trước tiên xin hãy tưởng tượng ra một con dao, kiểu cách thế nào đều có thể, chỉ cần đủ sắc bén.

Sau đó, tìm một người sống, rồi dùng con dao này khắc lên lưng người nọ một đầu khô lâu cỡ lòng bàn tay. Xin hãy nhớ rằng, mỗi một dao khắc xuống đều phải lún thịt ba phân, đảm bao sau khi qua một dao sẽ có một mảng da thịt nhô lên, như thể một chiếc miệng máu mở hai mép vậy.

Sau khi khắc xong, tìm thêm một bình dung dịch a xít đậm đặc kết hợp thuốc nhuộm đen là được. Ào, đổ toàn bộ dung dịch lên lưng người này. Xèo, xèo, trong tiếng ăn mòn kịch liệt, một đầu khô lâu màu đen tuyền sẽ vĩnh viễn dán chặt lên lưng người này. Nếu còn chưa thỏa nguyện, còn có thể kiếm một cây kim thép, một cây kim rất nhỏ rất sắc, sau đó dọc theo hai bên đầu lâu, chọc từng kim, vẽ ra vài chục đường cong máu chảy đầm đìa.

Chú ý, đường cong phải đối xứng hai bên, vẽ ra hình dạng cánh bướm, hơn nữa sau đó phải quét dung dịch màu vàng. Dựa theo những trình tự ở trên là có thể khắc ra bộ dáng sau lưng Giang Nam!

Nói đơn giản, sau lưng hắn khắc một đầu khô lâu màu đen dày đặc quỷ khí mọc một đôi cánh bướm màu vàng!

- Cái này xem như là 'Hoàng Kim Quỷ Điệp'!? -Trong ảnh ngược dưới nước, Giang Nam thấy rõ lưng mình, thuận mồm tạo cho nó một cái tên trực quan.

Sau lưng mình không ngờ còn có một đồ án như vậy, nó chính là một hình xăm thông thường? Hay là một ký hiệu đại biểu cho ý nghĩa nào đó?

Éc!

Mệt chết huynh đệ ta cũng nghĩ không ra!

Tốt hơn hết là mau chóng vào thành, tìm dì hỏi thử xem vậy!

Giang Nam không hề đặt hình xăm này ở trong lòng, nhưng ngay lúc hắn nhìn thấy Hoàng kim quỷ điệp thì: thành Tiên Chi, hoàng cung, đại điện chính sự!

Một buổi điển lễ long trọng vừa mới kết thúc, vài người đang từ trong đại điện đi ra.

- Londor lão ca, cháu gài ngài lấy lòng Julian, thực sư là đáng mừng đó. Ha ha, lão bà sắp xuống mồ ta chúc mừng ngài giành được cơ hội yết kiến Thiên Mệnh Quy Giáp! -Một lão phụ nhân tầm sáu bảy mươi tuổi, mặt mày hiền hậu cười nói.

Bên cạnh lão phụ nhân là một lão giả tuổi tác tương tự, y khí vũ hiên ngang, tóc bạc đầy đầu, từng sợi tóc gọn gàng thít chặt trên da đầu, cả người tràn ngập khí thế vô song bễ nghễ đại lục!

Welen đang theo bên người lão giả.

Lão phụ nhân là gia đốc đương thời thế gia Sumala, một trong bảy đại Đồ Đằng thế gia - Thatcher!

Lão giả, đương nhiên chính là chủ tướng đầu lĩnh đệ nhất gia ngàn năm Đồ Đằng, Bất bại truyền thuyết Londor Reinhardt!

- Phu nhân Thatcher quá khen! -Thanh âm Londor tràn đầy cảm giác áp bức, mặt y trầm tự nước, gọi Welen nói:

- Welen, ngươi mang theo tín vật của Julian, giành thắng được cơ hội yết kiến Thiên Mệnh Quy Giáp cho gia tộc, ta ân chuẩn ngươi, theo ta đi yết kiến Thiên Mệnh Quy Giáp!

- Mình, mình cũng có cơ hội yết kiến Thiên Mệnh Quy Giáp!

Welen đỏ cả mắt!

Nàng quá hưng phấn!

Thiên Mệnh Quy Giáp là cái gì? Đó chính là bảo khí trấn quốc do Lance trong Tam thánh nhân, vua khai quốc để lại, chung cực thần khí xếp thứ hai trên Đồ Đằng binh khí phổ!

- Thiên địa nhật nguyệt, ngân hà tinh tú, quá khứ tương lai, hết thảy đều biến hóa. Tất cả đều ở trên 72 khối Thiên Mệnh Quy Giáp!

Rất nhiều năm trước, câu nói của người nọ đã chấn động cả đại lục!

Nắm giữ Thiên Mệnh Quy Giáp thì có thể dùng 72 khối Quy Giáp suy diễn mệnh số tiên thiên, dự đoán biến hóa tương lai!

Mà yết kiến Thiên Mệnh Quy Giáp, là đề xuất một vấn đề về phía Quy Giáp, xin Quy Giáp dự đoán số mệnh tương lai của mình!

Welen ta không ngờ lại có cơ hội dự đoán tương lai!

Một giờ tiếp theo, Welen hoàn toàn đắm chìm trong tâm trạng vui sướng và rung động, nàng đã nghĩ kỹ, một khi mình có thể đưa câu hỏi về phía Quy Giáp, nàng sẽ hỏi như thế này:

- Tôi và Roddy rốt cuộc có khả năng ở bên nhau hay không? -Khi Welen tỉnh lại thì Londor đã dẫn nàng đi vào trong một cung điện dưới đất thần bí!

Bố cục cung điện rất quái dị: dài 81m, rộng 9m, cao 3m, đúng hợp theo con đường Đồ Đằng ba giai chín phẩm tám mươi mốt cấp!

Mà ngay điểm cuối cung điện hẹp dài này, một vị lão nhân áo đen đứng trang nghiêm, trên lồng bàn màu tím đậm trước mặt y đang bày 72 khối Thiên Mệnh Quy Giáp sắp theo hình tròn!

- Đây chính là Thiên Mệnh Quy Giáp... - Welen vội vã xông tới, Londor lại hừ lạnh một tiếng:

- Welen, nơi đây là Kinh Cức thánh điện, há phải nơi ngươi có thể chạy nhảy lung tung, đi theo ta!

Hai người từng bước đi tới trước mặt lão nhân áo đen nọ, Londor khoanh tay hiên ngang nói:

- Quốc sư Archimedes, Londor tới yết kiến Thiên Mệnh Quy Giáp! -Thanh âm lão nhân áo đen mờ ảo vô tung:

- Nói đi, ngươi muốn dự báo điều gì?

- Nhờ Thiên Mệnh Quy Giáp nói cho tôi, đệ nhất gia Đồ Đằng ngàn năm, gia tộc Reinhardt của ta, tương lai sẽ cường thịnh đến mức nào? - Ở bên, Welen lại thầm nhủ:

- Thiên Mệnh Quy Giáp, mau nói cho ta biết, ta và Roddy cuối cùng có thể ở bên nhau hay không?

Lão nhân áo đen gật đầu, sau đó hai tay y nhặt Quy Giáp lên, từ từ sắp xếp tổ hợp!

Đột nhiên!

72 khối Quy Giáp bắn ra 72 luồng quang mang màu vàng!

Kim quang như một chiếc quạt xòe ra, biến hóa đủ màu, dần dần, ở giữa quạt xuất hiện một đồ án quỷ dị tuyệt luân!

Cánh màu vàng, khô lâu màu đen tuyền, chính là Hoàng kim quỷ điệp!

Hơn nữa, đồng tử Hoàng kim quỷ điệp đang chảy lệ máu đỏ sẫm!

Không lâu sau kim quang tan hết!

Lão nhân áo đen lạnh nhạt nói:

- Hoàng kim quỷ điệp chảy lệ máu, đây, chính là số mệnh tương lai của gia tộc Reinhardt! -Welen nhíu mày, đây tính là đáp án gì chứ!?

Nhưng sắc mặt Londor lại bỗng trắng bệch!

- Welen, theo ta về nhà! -Dẫn Welen hoàn toàn mù tịt, Londor trở lại tổng bộ nhà Rein, sau đó y bảo Welen tự do hành động, mình lại đi vào trong một căn mật thất.

Trong mật thất, đang ngồi mười hai vị lão nhân dung mạo khác nhau!

- Gia đốc, kết quả yết kiến Thiên Mệnh Quy Giáp thế nào?

Londor trầm mặc rất lâu.

Bỗng nhiên y ngông nghênh cười lạnh, thốt ra một chữ ẩn chứa vô cùng khí thế!

- Chiến!

- Chiến?

Ánh mắt mười hai vị lão nhân đầy nghi hoặc.

- Hoàng kim quỷ điệp tái hiện nhân gian, đôi mắt chảy lệ máu! Dự báo kẻ đó đã sống lại, hắn muốn tìm chúng ta trả nợ máu! Như vậy, con cháu Menco, đệ nhất gia Đồ Đằng ngàn năm, Bất bại Londor ta, tự nhiên phải liều mình một trận!

- Hắn sống lại ư...

Mười hai vị lão nhân bỗng dứng thẳng dậy, liên thanh cười to:

- Nếu Hoàng kim quỷ điệp đã tái hiện nhân gian, vậy thì... chiến đi!

Vài phút sau, tất cả cao tầng trung tâm gia tộc Reinhardt đồng thời nhận được một bức thư tuyệt mật!

- Từ hôm nay trở đi, toàn lực lùng bắt người có Hoàng kim quỷ điệp, vừa thấy Hoàng kim quỷ điệp, bất luận là hoàng thân quý tộc, cường giả đại lục, bất kể nam nữ già trẻ, thân quen gần xa, nhất loạt giết ngay tại chỗ! -Khi mệnh lệnh truyền xuống, kẻ có Hoàng kim quỷ điệp kia lại ngồi trong một khe suối, ôm đùi một bộ khô lâu đau khổ cầu xin.

- Jack, ngươi thực sự quyết định ư?

- Thật sự đã quyết định!

- Vậy... ngươi thực sự không suy nghĩ thêm lần nữa ư?

- Không cần suy nghĩ nữa!

- Suy nghĩ suy nghĩ đi, suy nghĩ một lần cảm thụ của huynh đệ ta được không?

- Rắc hừ hừ, tuyệt đối không cần suy nghĩ nữa!

- Ôi!!!

Giang Nam ngồi trên đất, ảo não ôm đầu, khóc lóc kể lể:

- Ta, ta sao lại nuôi một, một bại gia tử như ngươi chứ!

Jack ôm vai, trợn trắng mắt, nhìn trời, vẻ mặt 'người ta không phải bại gia tử, người ta cùng lắm là bại gia nữ thôi, tên óc heo ngươi không phân biệt được nam nữ...'. Nguyên nhân sự việc rất đơn giản: Jack cứu được một đứa bé, nhưng thử nhìn hành lý hiện tại của Giang Nam đi, một cỗ thi thể Victor, một bộ Tiên hoa chiến giáp, còn có một Jack ngang bướng...Hắn không thể nhận thêm một đứa bé nữa.

Vì thế Giang Nam tự chủ trương, đưa đứa bé cho một đôi phu phụ thợ săn sinh sống thôn nhỏ sâu trong núi, hắn nói như thế này:

- Lão tiên sinh, tôi là người chạy nạn, thật sự không nuôi nổi đứa trẻ này, cầu ngài chiếu cố thật tốt cho nó được không? Sau này nó chính là con gái ruột của các vị! - Ừm, đứa bé nọ là nữ.

Đương nhiên, nó không hề bị nhiễm ôn dịch.

Jack không tiện ra mặt, nấp trên đại thụ xa xa ngoài thôn ngắm đứa bé, 'Rắc oa oa', 'Rắc oa oa', khóc rất lâu. Sau đó nàng tháo vài khối xương nhỏ của mình, xâu thành một chiếc vòng cổ, lén lút nhét vào tã lót đứa bé, vì thế Giang Nam liền buồn bực!

- Quý ngài bé nhỏ thân ái, ngươi biết xương của ngươi trọng yếu cỡ nào không? Xương của ngươi nhưng quan hệ đến tu luyện của ta đó! Ngươi không ngờ, không ngờ lại tặng xương cho người ta!?

Sinh kế không cách nào tiếp tục nữa!

Nhưng bất kể khuyên bảo thế nào, Jack vẫn không chịu thu hồi mấy khối xương ấy, rơi vào đường cùng, Giang Nam nhìn thoáng qua khuôn mặt đáng yêu của bé gái, đành cắn môi, được rồi, được rồi, huynh đệ ta làm người tốt vậy, không cần xương nữa!

Giang Nam rời khỏi con thôn nhỏ, ngay trước khi đi, hắn nghe được đôi phu phụ nhận nuôi bé gái nói ra một đoạn thoại như thế này:

- Ông lão, chúng ta cũng có con gái rồi. Mau, mau, cho con gái chúng ta một cái tên đi!

- Ha ha, con bé đáng yêu như vậy, gọi nó là Angel đi!

- Angel, Angel, hay hay, con gái chúng ta hãy gọi là Angel! Nhìn không ra ông lão ông nửa chữ không biết, chẳng dè còn có thể nghĩ ra một cái tên dễ nghe như thế!

- Hắc, đâu phải tôi tự mình nghĩ ra! Cái tên này là tháng trước tôi vào thành mua hàng tết, bên đường nhìn thấy một tờ cáo thị, lúc ấy một tướng quân đang triệu tập dân chúng đọc cáo thị, đang đọc đến Angel tôi vừa nghe thấy cái tên này dễ nghe, liền nhớ kỹ.

- Cáo thị? Ông lão, nghe nói ôn dịch trong thành rất kịch liệt, tướng quân đó đầu óc đờ đẫn hay sao, thế nhưng lại còn dám bảo dân chúng tụ tập?

- Ai biết chứ? Nghe nói tướng quân đó là nhân vật lớn, đại diện Tự nhiên hiệp hội! Hắc, Tự nhiên hiệp hội đều đã ra mặt. Cho dù là chết, đám dân thường chúng ta cũng không dám cự tuyệt, bà nói đúng không?

Tự nhiên hiệp hội!

Nghe thấy cái tên lạ lẫm này, Giang Nam hơi sửng sốt.

Lúc này Jack đang ở trước mặt vẫy Giang Nam lên đường. 'Ừm' một tiếng, quẳng đoạn đối thoại của đôi phu phụ già ra sau đầu, bước mau đuổi theo.

Sau một ngày một đêm, Giang Nam người đầy bụi đất ngồi trên một đỉnh núi. Loáng thoáng cuối cùng đã thấy rõ toàn cảnh thành Tiên Chi.

Tường thành màu tro đen liên miên hơn mười dặm, cao bảy tám mét, đầu tường cắm đầy cờ màu vàng tươi.

Mà bên dưới cờ xí, còn treo mấy đoạn cáo thị bắt mắt:

"Thành Tiên Chi"

"Đế quốc Lance, khu cảnh vệ thứ 7 quân đoàn trọng trang bị"

"Thời kỳ ôn dịch, kiểm soát quân sự"

"Cảnh báo, chưa qua quân đội tra xét, không thể tự tiện ra vào thành Tiên Chi!

Lại nhìn bên dưới cờ xí, cửa thành đã bị quân đội phong tỏa, trên con đường chính vào thành cũng dựng lên một loạt nhà gỗ nhỏ màu vàng đất, thỉnh thoảng có quân nhân ra ra vào vào, không biết là làm gì.

Lúc này, trước cửa thành quạnh quẽ vắng vẻ, ngay cả đám quân nhân cũng sẽ không dễ dàng tiến vào cửa thành, ngược lại bên trong thành, lại thường thường đi ra một đội quân nhân đẩy xe. Trên xe chất đầy người bị nhiễm ôn dịch đếm không hết, có chết và có cả người chưa chết!

Chậc chậc!

Giang Nam chép miệng quan sát một lúc, nói với Jack bên cạnh:

- Đồ Đằng thánh đô này, quả thật không dễ vào đâu!

Chương 87: Thiên đường Tử Linh

Dịch: Vợ Rain

Biên: Chồng Tiểu Tinh

Nguồn: www.tangthuvien.com

Muốn vào thành không ngoài hai biện pháp, một là lấy ra thư giới thiệu của Judi, dùng thân phận nô lệ nhà Rein tiến vào. Nhưng trên người Giang Nam mang theo hai cỗ thi thể, một bộ khô lâu, nếu khi vào thành bị gặng hỏi thì chắc chắn sẽ chết khá thê thảm.

Một biện pháp khác, là dùng thân phận Giáo Sư mang theo thi thể, lẻn vào thành Tiên Chi, nhưng liếc qua quân đội không dưới hai ngàn người trên tường thành, Giang Nam lập tức bỏ ngay ý niệm này!

Sau đó hắn lấy bọc Tiên hoa làm gối, nằm trên ngọn đồi đánh một giấc ngon lành.

- Không, tôi không muốn tới thành Tiên Chi!

- Cầu ngài, tha tôi đi, thành Tiên Chi bạo phát ôn dịch, đã chết mấy chục vạn người, ngài, ngài không thể bảo chúng tôi vào đó chịu chết được!

Khi mặt trời ngả dần về phía Tây, bên tai bỗng truyền đến từng trận gào thét xé gan xe ruột.

Chỉ thấy trên con đại lộ bằng phẳng cách đó không xa, hơn hai ngàn quân nhân bận chiến giáp màu đỏ đen đang áp giải bốn năm vạn nô lệ tiến vào thành Tiên Chi ôn dịch hoành hành. Thỉnh thoảng có một vài nô lệ tỏ vẻ phản đối, không bằng lòng tiến vào thành Tiên Chi, quân nhân liền rút trường đao lạnh lùng cười, ánh mắt lạnh lẽo đó hệt như đang nói:

- Vào thành nhiễm ôn dịch rồi mới chết, hay là bây giờ bị ta giết chết, các ngươi tự chọn đi!

Trông màu sắc khôi giáp của quân nhân, chính là vệ đội trực thuộc tổng bộ nhà Rein. Mà bốn năm vạn nô lệ tới chịu chết khẳng định là nô lệ các phân bộ cống hiến cho tổng bộ gia tộc!

Londor, giống như một kẻ điên!

Thành Tiên Chi đã bị ôn dịch bao trùm, lúc này ngươi dẫn mấy vạn người tới chịu chết, ngươi, ngươi không sợ nửa đêm bị oan hồn đòi mạng ư!?

Nhìn thấy cảnh này, Jack tức đến độ hai hốc mắt bốc lên hỏa diễm vàng đỏ!

Nhưng Giang Nam ở bên lại vươn mình nhảy xổ lên.

- Jack, ta tìm được cách vào thành bình an rồi, lập tức chui vào Tiên hoa chiến giáp mau!

Giang Nam lấy ra mặt nạ da người mắt treo tặng, rồi lại bôi bùn đất lên Tiên hoa chiến giáp, hóa trang mình thành một thanh niên nô lệ chừng hai mươi tuổi mặt mày xanh xao, vác bọc.

Jack chui vào Tiên hoa chiến giáp, ngăn cách bởi vỏ bao, viết chữ lên lưng Giang Nam:

- Ê, lưu manh thối tha, ngươi nghĩ ra biện pháp gì vậy?

Jack thế nhưng lại biết viết chữ?

Bước chân Giang Nam hơi khựng lại, rồi chạy như điên đuổi theo đội ngũ nọ:

- Nhìn thấy đội ngũ nô lệ trước mặt không? Bốn năm vạn người, quân đội cửa thành khẳng định sẽ không kiểm tra từng người một, chỉ cần chúng ta trà trộn vào đội ngũ nô lệ thì có thể bình an vào thành!

- Trà trộn vào? Ngươi làm thế nào trà trộn vào hả?

- A lạp óc heo sao? Xem ta đây!

Lúc này, Giang Nam đã đuổi kịp tốp cuối đội, hắn giơ cao tay, hô to:

- Khoan đã, chờ tôi chút, tôi rớt đội!

Quan quân mộng!

Tròng mắt đám nô lệ cũng sắp lồi ra!

Ông trời ơi, chúng ta chính là đội ngũ sắp tới thành Tiên Chi chịu chết, chỉ từng nghe chạy ra bên ngoài, còn chưa từng nghe qua có người chủ động quay về chịu chết, người này điên rồi ư!?

- Rớt đội? -Một quan quân quái dị quan sát Giang Nam:

- Ngươi không ngờ còn dám quay lại, ngươi thật là...

Y muốn nói 'ngươi thật ngu xuẩn'. Có điều ngẫm lại thân phân quan quân của mình, y chữa lại:

- Ngươi thật là một nô lệ không tệ!

Giang Nam chạy đến độ đầu đầy mồ hôi, thần sắc lo lắng:

- Quan quân lão gia, ngài cho rằng tôi muốn quay lại chịu chết ư? Tôi không phải thằng ngu! Nhưng thê tử của tôi còn ở trong đội ngũ, tôi không vứt bỏ thê tử của tôi!

Quan quân trầm mặc.

Sau đó y nhắm mắt thở dài:

- Về đội đi.

Giang Nam hưng phấn liên tục cúi đầu, giống như một thanh niên quê mùa cực kỳ chất phác, lại rất yêu thê tử:

- Ca ngợi ngài, quan quân lão gia chính trực, tôi đây sẽ lập tức đi tìm thê tử của tôi!

- Khoan đã! -Quan quân vội gọi Giang Nam lại, ngay lúc Giang Nam tưởng mình đã lộ ra sơ hở thì y cười cười:

- Ngươi tên gì?

- Murphy!

Giang Nam không chút nghĩ ngợi báo ra một cái tên giả!

Quan quân gật đầu:

- Ta tên Kane, chuẩn tướng Kane, sau khi vào thành nếu gặp phải phiền phức, cứ báo tên ta!

Hơi dừng lại, Kane cười nói:

- Ta cũng rất yêu thê tử của ta, tuy rằng ba ngày trước nàng đã chết vì ôn dịch!

- Tướng quân thật tội nghiệp, thê tử chết, y còn phải chấp hành nhiệm vụ!

Lúc tới gần cửa thành, Jack viết lên mấy chữ 'rắc haiz' lên lưng Giang Nam.

- Tội nghiệp ư? -Giang Nam lén lút đi trong đám người, cúi đầu nói:

- Ôn dịch hoành hành, không ai đáng gọi là tội nghiệp cả!

- Lưu manh thối máu lạnh, ngươi không ngờ lại nói ra những lời này!?

- Thứ nhất, không phải ta máu lạnh, mà là ta quá rõ nhân tính lúc ôn dịch hoành hành...

Sắc mặt Giang Nam lạnh lùng, thân là giáo sư y học, hắn từng nghe qua cũng từng thấy qua quá nhiều điều đáng ghê tởm khi gặp ôn dịch. Trong lịch sử mấy ngàn năm của Địa Cầu, vì ôn dịch có người đã đẩy cha mẹ vợ con mình vào lò lửa, có người phóng hỏa thiêu hủy một tòa cổ thành ngàn năm văn minh, khiến vài trăm vạn người không có nhà để về, lại có người điều động quân đội, giết trọn 69 vạn đồng loại bị nhiễm ôn dịch! Những điều trên, đều là chuyện được lịch sử y học ghi lại rõ ràng.

Giang Nam tự mình từng tham gia một đợt cứu trị ôn dịch ở tiểu quốc Châu Phi, bạn biết những kẻ độc tài của tiểu quốc ấy làm gì đối với người mắc ôn dịch không?

Giang Nam không dám nghĩ tiếp nữa, bởi so sánh với tên độc tài ấy, hành vi giải phẫu chặt đầu người, moi tim của hắn quả thực đúng là chuyện nhân từ nhất chỉ có thiên sứ mới có thể làm ra!

Nếu không phải dì ở thành Tiên Chi, Giang Nam căn bẳn không muốn tiến vào tòa thành ôn dịch này!

- Tình người? -Trên lưng truyền đến chữ viết của Jack:

- Jack không hiểu!

- Thử nhìn ánh mắt những nô lệ này, ngươi sẽ hiểu ngay!

Giang Nam lộ ra nụ cười khinh miệt:

- Nhìn rõ chưa? Ít nhất có bảy tám trăm nô lệ đang dùng ánh mắt cừu hận gay gắt nhìn Kane. Đúng, ngay trên đường áp giải, Kane khẳng định sẽ giết ít nhất vài ngàn nô lệ không nguyện ý vào thành! Jack, ngươi tội nghiệp Kane là bởi y mang nỗi đau mất vợ lại phải tiếp tục chấp hành nhiệm vụ, nhưng ngươi có từng nghĩ đến những nô lệ vô tội kia chăng? Những nô lệ ấy vốn dĩ lao động trên ruộng nương của mình, không âu không lo, lại khư khư bị Kane dẫn đi chịu chết...

- Đúng thế, những nô lệ này cũng rất tội nghiệp!

- Nô lệ tội nghiệp! -Giang Nam tùy tiện chỉ vào một nô lệ:

- Ngươi tin hay không, nếu sau khi tên này vào thành nhiễm ôn dịch, vậy thì, kẻ đầu tiên thiêu chết gã sẽ không phải là quân đội, mà là bằng hữu nô lệ bên người hắn! Lý do là... họ sợ bị gã này truyền nhiễm ôn dịch! Jack, nếu ngươi tận mắt nhìn thấy chuyện như vậy, còn sẽ cảm thấy những nô lệ sắp biến thành chó điên này tội nghiệp không?

Jack trầm mặc rất lâu:

- Những nô lệ này cũng không đáng để tội nghiệp!

Nét chữ nàng nặng trĩu:

- Trời ơi, chẳng nhẽ không ai đáng được tội nghiệp ư?

- Ôn dịch hoành hành, không ai đáng được tội nghiệp cả, nhưng ai ai cũng tội nghiệp!

Giang Nam thở dài, xốc tinh thần nói:

- Jack, quý ngài bé nhỏ thân ái, ta nói với ngươi những điều này, là muốn nói cho người biết, sau khi vào thành ngươi có thể sẽ nhìn thấy càng nhiều chuyện tội nghiệp, càng tàn nhẫn hơn, hy vọng ngươi đến lúc ấy... hãy bình tĩnh, bình tĩnh!

- Lưu manh thối tha...

- Hử? Muốn nói gì?

- Ta chợt phát hiện, ngươi không chỉ là một tên lưu manh.

Giang Nam cười.

Đúng lúc này, phía trước bỗng truyền đến tiếng quát tháo:

- Tất cả mọi người nghe rõ cho ta!

Thì ra đội ngũ nô lệ đã tới trước cửa thành. Cửa thành mở ra, hai đội binh sĩ đang hỗ trợ Kane phân bố nô lệ vào thành!

- Mọi người đều nhìn thấy một dãy nhà gỗ trước cửa thành chứ? -Kane đang chỉ vào nhà gỗ quát:

- Hiện tại, quan quân sẽ phát cho các ngươi thẻ số, sau khi nhận được thẻ số, dựa theo con số ở bên trên, tuần tự tiến vào nhà gỗ tương tứng!

Lúc này có quan quân phát cho Giang Nam thẻ số, liếc mắt, không ngờ lại là... một con số vô cùng may mắn, nhà gỗ số 1, số 44!

Giang Nam sờ sờ số ở trên thẻ, khi chờ xếp hàng đến lượt hắn, Kane cũng đang muốn tiến vào nhà gỗ số 1, hỏi:

- Tướng quân Kane, tấm thẻ và nhà gỗ...

- À, đây là thẻ số kiểm tra, trước khi vào thành, quân cảnh vệ đế đô buộc phải kiểm tra tình hình thân thể các ngươi.

Giang Nam giật nảy mình:

- Kiểm tra chúng tôi có bị nhiễm ôn dịch hay không?

Dù sao các ngươi đều là đi chịu chết, người chết, có cần thiết phải kiểm tra bị nhiễm ôn dịch hay không ư?

Kane trầm mặc, sau đó xuất phát từ khuôn mặt thành khẩn và câu nói 'vì thê tử của tôi' nọ, y nhỏ giọng nói:

- Không, các ngươi có bị nhiễm ôn dịch hay không, chẳng hề quan trọng, mà là tra xem trong các ngươi... có Tử Linh Đồ Đằng lẫn vào hay không!

- Chẳng nhẽ có rất nhiều Tử Linh Đồ Đằng muốn tới thành Tiên Chi?

Trái tim Giang Nam lại đập dồn dập:

- Thành Tiên Chi đã bị ôn dịch bao trùm, Tử Linh Đồ Đằng tới đây, không sợ nhiễm ôn dịch ư?

- Sợ, đương nhiên sợ, có điều... - Kane thần bí vỗ bả vai Giang Nam.

- Chàng trai trẻ, ngươi không hiểu, đối với người thường mà nói, thành Tiên Chi là một địa ngục, nhưng đối với Tử Linh Đồ Đằng mà nói, thành Tiên Chi thây ngổn ngang trăm vạn chính là thiên đường, một thiên đường Tử Linh!

- Thây ngổn ngang, thiên đường Tử Linh... - Giang Nam bỗng thông tỏ! Phải biết rằng, lực lượng của Tử Linh Đồ Đằng đến từ tử khí trong tử vong!

Mà thành Tiên Chi ôn dịch hoành hành, số người chết trên mười vạn, thậm chí trăm vạn, trên người nhiều người chết như vậy, có thể thu được biết bao tử khí đây!

Chẳng trách lại có rất nhiều Tử Linh Đồ Đằng muốn tới thành Tiên Chi!

Chưa nói Tử Linh Đồ Đằng khác, giờ phút này, ngay cả Giang Nam cũng động tâm!

Thành Tiên Chi thây xác ngổn ngang...

Ôi!

Huynh đệ ta không tham nhiều, mười vạn người, nếu ta có thể hấp thu tử khí của mười vạn người...

Ông trời ơi! Ta sẽ từ Trung phẩm Đồ Đằng sĩ thăng cấp đến trình độ nào, Đồ Đằng sư hay là Đồ Đằng vương!?

- Bình tĩnh, bình tĩnh!

Giang Nam mau chóng tỉnh táo lại, ảo tưởng luôn tuyệt diệu, nhưng thử nhìn độ giới nghiêm của thành Tiên Chi bây giờ đi, muốn hấp thu biển tử khí này, thì trước tiên phải thông qua kiểm tra ở cửa thành đã!

Vì thế Giang Nam âm thầm vận dụng Dương Quang Thuật, che giấu thân phận Tử Linh của mình, từ từ đi vào căn nhà gỗ nhỏ.

Trong căn nhà gỗ có một lão nhân áo đen che mặt, nhìn không rõ dung mạo!

Lúc này, có quan quân nói cho Giang Nam:

- Thấy vị lão giả áo đen không? Ngài chính là người kiểm tra, các ngươi đi qua trước mặt lão nhân gia, để ngài liếc qua các ngươi là được.

- Được rồi, như ngài mong muốn.

Bởi không biết, cho nên không sợ. Giang Nam ỷ vào Dương Quang Thuật, liều lĩnh đi tới trước mặt lão nhân!

- Hửm? -Trong nháy mắt Giang Nam đi qua, hai tròng mắt lão nhân bỗng mở ra, một luồng hàn quang chọc thẳng linh Giang Nam!

Sau đó lão nhân cười nhạt:

- Chàng trai trẻ, cậu tên gì?

Nhất thời, quân nhân trong căn nhà gỗ đều khẩn trương. Phải biết, bắt đầu từ sáng sớm nay, lão nhân này đã kiểm tra không dưới ba ngàn người, ngoại trừ nói ra chữ 'giết' với hai Tử Linh Đồ Đằng, y chưa từng nói câu nào với bất kỳ ai.

Chương 88: Mông đít nở hoa (1)

Dịch: Vợ Rain

Biên: Chồng Tiểu Tinh

Nguồn: www.tangthuvien.com

N

hưng Giang Nam không biết thân phận lão nhân áo đen này, hắn còn tưởng đây chỉ là một lão già bình thường, thuận miệng nói:

- Murphy, lão tiên sinh ngài là? -Vị này chỉ cười không đáp, gật đầu, ra hiệu Giang Nam có thể rời đi.

Nhưng sau khi Giang Nam đi, ánh mắt y lại dõi xa theo bóng lưng Giang Nam, một mực không hề chớp mắt!

- Quốc sư!? -Lúc này Kane cũng đi vào căn nhà gỗ, vừa lấy lão nhân áo đen, hắn kinh hãi cuống quýt quỳ xuống đất:

- Quốc sư không ngờ lại tự mình kiểm tra Tử Linh Đồ Đằng, mạt tướng tiếp giá chậm trễ, xin nhận tội! -'Tiếp giá', từ ngữ này chỉ hoàng đế mới có tư cách hưởng dụng, dùng từ này trên người lão nhân đã đủ chứng minh địa vị của y ở đế quốc Lance.

Nếu Welen ở đây, nhất định có thể nhận ra lão nhân áo đen này chính là quốc sư Archimedes nắm giữ Thiên Mệnh Quy Giáp, tiên đoán số mệnh nhà Rein cho Londor!

Archimedes chẳng hề trả lời câu hỏi của Kane, y vẫn đang dõi theo bóng lưng Giang Nam, Kane cũng nhìn chằm chằm bóng lưng Giang Nam vài phút:

- Quốc sư, kẻ này tên Murphy, hắn có vấn đề ư?

- Quái! Hết sức quái! -Theo bốn chữ Archimedes thốt ra, trong mắt Kane lóe lên quang mang lạnh lẽo.

- Người đâu! Bắt Murphy lại, giết ngay tại chỗ!

- Không cần, người này không có vấn đề, gã chỉ là một nhân loại bình thường thôi, đôi mắt già của ta còn chưa nhìn lầm, chỉ là... - Do dự rất lâu, Archimedes dường như không tìm được từ hình dung chuẩn xác, mấy giây sau mới nghi hoặc nói:

- Chỉ là bóng lưng người này khiến ta nhớ tới một người bạn cũ. Đáng tiếc, người bạn cũ của ta đã chết rất lâu rồi.

- Giống một người bạn cũ? Điều này có gì kỳ quái lắm đâu, người có bóng lưng tương tự trên đại lục có vô vàn!

Kane nhíu mày, nhưng cố kỵ thân phận cao quý của Archimedes, y cũng không dám dò hỏi tiếp nữa.

Đúng lúc này, bên ngoài truyền tới tiếng bước chân dồn dập.

- Tướng quân Kane, trong đội nô lệ thứ ba từ cửa Tây vào thành phát hiện ra Tử Linh Đồ Đằng giả mạo nô lệ! -Một binh sĩ truyền lệnh khôi giáp xiêu vẹo xông tới:

- Nhưng Tử Linh Đồ Đằng này hết sức cường đại, người kiểm tra phát hiện ra hắn đã bị sát hại, các huynh đệ cũng tổn thất nặng nề, mong tướng quân Kane mau chóng dẫn quân cứu viện!

- Quốc sư... - Kane sắc mặt bình thản, liếc Archimedes, như đang trưng cầu ý kiến.

Archimedes nhặt một nhúm bùn đất lên, tiện tay ném ra ngoài cửa sổ, lạnh nhạt nói:

- Ta cho hắn toàn thây, ngươi treo thi thể của hắn lên cửa thành, cảnh cáo Tử Linh Đồ Đằng khác muốn vào thành. thành Tiên Chi do ta tọa trấn sẽ không phải thiên đường Tử Linh, mà là Địa ngục!

- Tuân lệnh! -Kane đỡ mũ áo binh sĩ truyền lệnh, vung tay nói:

- Truyền lệnh, treo thi thể Tử Linh Đồ Đằng kia lên cửa thành!

- Vâng, thưa tướng quân! -Binh sĩ truyền lệnh xoay người rời đi!

Từ đầu đến cuối, Archimedes chỉ thực hiện qua một động tác duy nhất, chính là tiện tay ném ra ngoài một nhúm bùn đất, nhưng bất kể là Kane hay binh sĩ truyền lệnh, lại đều không đi kiểm tra địch nhân đã thực sự chết hay chưa.

Bởi theo họ thấy, Archimedes chính là một truyền thuyết, chưa từng nói sai, y nói địch nhân đã chết, vậy thì địch nhân nhất định đã chết!

Đây chính là Đồ Đằng vương Archimedes, quốc sư Lance, danh hiệu Tiên Tri Giả!

- Ôi! -Đánh chết một địch nhân có ý độ tự ý xông vào thiên đường Tử Linh, khuôn mặt Archimedes không hề có bất cứ vẻ đắc ý nào, ngược lại, y khẽ thở dài, có vẻ tâm sự rất nặng nề!

Kane ngạc nhiên nói:

- Quốc sư, địch nhân đã bị ngài giết chết ngoài thành, ngài vì sao còn thở dài? -Archimedes từ tốn nói:

- Ta trấn thủ nơi đây chỉ mới một ngày, thì đã phát hiện sáu Tử Linh Đồ Đằng có ý đồ vào thành, một tên trong đó không ngờ còn là cao thủ cấp Thượng phẩm Đồ Đằng sư. Đây còn chỉ là kẻ bị ta kiểm tra ra. Không biết có bao nhiêu Tử Linh Đồ Đằng ta không kiểm tra ra đã lừa qua cặp mắt ta, tiến vào thành Tiên Chi rồi! -Y hơi dừng lại, nhíu mày nói:

- Hiện tại, trong thành Tiên Chi hoặc không có Tử Linh Đồ Đằng, nếu có thì nhất định là Tử Linh Đồ Đằng cường đại nhất, cường đại đến mức đủ lừa qua cặp mắt ta! -Trong mắt Kane lóe lên tia sợ hãi:

- Quốc sư, thiên hạ còn có Tử Linh Đồ Đằng có thể giấu diếm qua đôi mắt ngài, lẩn vào thành Tiên Chi ư?

- Vì sao không có? Ta chẳng phải Thánh nhân vô địch thiên hạ, toàn trí toàn năng. -Archimedes ngắm ánh trăng xa xa bên ngoài, thở dài nói:

- Người khác không nói, chỉ là hôm qua, một người bạn cũ của ta đã truyền tới tin tức, nói Tử Linh Vương Domeiner - Tử Linh Đồ Đằng cường đại nhất ngàn năm qua, gia chủ chung của các Tử Linh lưu phái, kẻ đã lĩnh ngộ Tử Ý siêu thoát cảnh giới Đồ Đằng thiên bảng, cũng đã tới thành Tiên Chi rồi!

Domeiner?

Bên trong nhà gỗ bỗng lặng ngắt như tờ... Domeiner! Đây là một cái tên trong truyền thuyết, một cái tên tràn ngập gió tanh mưa máu!

Càng là một cái tên cấm kỵ, ai cũng không nhắc tới!

Với năng lực của Archimedes mà cũng không kiểm tra ra thân phận Tử Linh của Giang Nam, đương nhiên là có nguyên nhân.

Nhưng Giang Nam tạm thời không ý thức đến nguyên nhân này, hắn còn tường Archimedes là một lão già bán tướng thì không tệ nhưng thực lực kém cỏi, vừa vào cửa thành liền chế nhạo:

- Jack, nhìn thấy lão già áo đen vừa rồi không? Vị lão tiên sinh này phải gọi là 'nhìn người không thể trông tướng mạo! -Jack cũng khinh miệt viết:

- Đúng thế! Trông dáng dấp y, người ta đều bị dọa run lẩy bẩy, nhưng ai ngờ, y ngay cả Trung phẩm Đồ Đằng sĩ đều không kiểm tra ra!

Giang Nam cười ha hả, bất chợt, một mùi máu tươi thối rữa sặc sụa liền phả vào mặt, khiến hắn cay hết mắt, nước mắt ứa ra, suýt nữa khóc!

Nửa phút sau, thị lực Giang Nam mới khôi phục bình thường.

Sau đó hắn giương mắt nhìn, chỉ thấy sau khi vào cửa thành, trước mặt chính là một con đường đất rộng hơn mười mét. Bên trái đường là biển hiệu tiệm binh khí, cửa hàng trang phục, quán rượu, trạm dịch liêu xiêu lẹo vẹo, căn bản không ai thèm để ý.

Mà bên phải đường thì... Cổ họng Giang Nam hơi thít chặt lại, kiến trúc bên phải đường đã bị dỡ bỏ toàn bộ, cải tạo thành nhà xác nhìn không rõ điểm đầu cuối!

Một ngàn, hay là tám trăm!?

Liên tục đong đếm, Giang Nam cũng không thể đếm nổi số lượng nhà xác, cứ tính trước mắt có một ngàn nhà xác, trong mỗi nhà xác phơi một trăm cỗ thi thể, vậy phụ cận cũng ít nhất chết mười vạn người!

Đây mới chỉ vẻn vẹn là một quảng trường nhỏ cửa thành Đông thôi!

(thành Tiên Chi thây chất ngổn ngang, câu nói này quả nhiên không phải nói bậy!)

- Này, lưu manh thối tha, sao lại không nói thế? -Jack đang trong bọc nên không nhìn thấy tình hình bên ngoài, tò mò viết.

- À, không có gì, chúng ta...

- Trời bất nhân, xương trắng chất thành gò, người bất nhân, xương trắng ngất trời!

Lời Giang Nam còn chưa nói xong, bỗng nhiên hắn nghe thấy một tiếng thở dài khe khẽ.

Trong tiếng thở dài này dường như ẩn chứa một cỗ lực lượng thần bí!

- Oa!

Khiến trong đầu Giang Nam lóe lên tiếng kêu thảm của đứa bé nọ trước khi vào thành, còn có cả quân đội ngược đãi đứa bé.

Hắn vô ý thức tiếp lời:

- Trời gây nghiệt, còn có thể tha, người gây nghiệt, không thể sống! -Cách ngay đó không xa, một tráng hán đầu đội mũ bông dày cộm, bận áo gai hơi cứng cũng đang dõi về nhà xác xa xa, người này khí vũ hiên ngang, vừa nhìn liền thấy khác xa với nô lệ quê mùa khác.

Kẻ này nghe thấy có người tiếp lời, nhất thời hơi nhíu mày, nhưng nghe rõ lời Giang Nam tán thành hắn, cho nên lại cười cười về phía Giang Nam.

Giang Nam cũng cười:

- Ngươi cũng là nô lệ nhà Rein?

- Cho là thế đi!

Tráng hán gật đầu, mở miệng, trông dáng vẻ như còn muốn bắt chuyện với Giang Nam vài câu. Nhưng Giang Nam mỉm cười, ra hiệu mình không có hứng thú tiếp tục nói nữa, sau đó quay người muốn rời khỏi đội ngũ nô lệ.

Nhưng hắn còn chưa đi nổi hai bước, một đội quân nhân liền từ bên dưới cửa thành xông ra, mau chóng chia thành hai đội, bao vây tất cả nô lệ vào thành.

- Đứng lại, tất cả nô lệ vào thành đều không được phép chạy loạn, chờ phân công bước sau!

Nụ cười đọng lại trên mặt Giang Nam.

Jack trong bọc viết:

- Lưu manh thối, phiền phức rồi đấy, ngươi lẫn vào đội ngũ nô lệ, nhưng ngươi làm sao lẩn ra đây!

Cảm giác được những lời này, khóe miệng Giang Nam co quắp. Rất nhanh, đám nô lệ dưới sự tổ chức của quân nhân liền xếp thành dãy rời rạc, Giang Nam đứng thứ chín dãy đầu, vừa hay đối mặt với cửa thành.

- Tất cả nô lệ đều nghe cho rõ, kế tiếp, nhân vật lớn của tổng bộ gia tộc sẽ nói cho các ngươi, bất cứ ai cũng không được phép lên tiếng. Bằng không, lấy tội danh 'khinh nhờn quý tộc' xử phạt!

Một quân nhân đứng trước cổng thành quát tháo, nhưng một bóng đen khổng lồ liền vỗ vai hắn:

- Ui chu choa, đừng dọa các cục cưng bé nhỏ của chúng ta chứ, các cục cưng, ta chính là đại nhân vật truyền lời cho các ngươi đấy!

Thanh âm ẻo lả này khá quen thuộc, khá khiến người ta nổi da gà!

Không cần phải nói, đây nhất định là con quỷ đen quản gia Gigi ẻo lả cao hơn hai mét!

- Hoan nghênh quản gia Gigi! -Giang Nam cùng các nô lệ khác đều rạp mình.

- Tất cả đều đứng lên, đứng lên đi!

Quản gia Gigi vỗ tay nhẹ lên ngực, gương mặt đen đúa nổi hồng quang:

- Người ta thực sự rất thích các ngươi reo hò đấy, hí hí! Đáng tiếc thật, người ta phải nói cho các ngươi hai việc, buộc phải cắt ngang reo hò rồi. Thứ nhất, rất nhiều người trong các ngươi í, đều đã biết rồi, gần đây í, tổng bộ gia tộc từ bốn phương tám hương triệu tập nhân thủ đến thành Tiên Chi. Nhưng nè, các ngươi biết không? Tổng bộ gia tộc vì sao lại triệu tập các ngươi chứ?

Giang Nam khẽ vuốt mũi, dì, Tố Tố, còn có mình vì sao tới thành Tiên Chi, đây cũng chính là vấn đề hắn muốn hỏi!

- Triệu tập các ngươi tới í, là bởi vì, thiếu gia Libes sắp kết hôn rồi!

Quản gia Gigi cười quyến rũ nói:

- Các ngươi từng nghe qua thiếu gia Libes chưa? Đúng rồi đấy, chính là cháu ruột Londor lão gia tử, người thừa kế thứ năm gia tộc, thiếu gia Libes!

- Chúng tôi biết thiếu gia Libes, quản gia đại nhân ngài không cần giới thiệu nữa!

Một nô lệ trông thấy thảm trạng thành Tiên Chi, vung hai tay tức giận mắng:

- Nhưng chúng tôi không rõ, vì sao thiếu gia Libes sắp kết hôn thì cần chúng tôi tới thành Tiên Chi chịu chết!

- Tiểu oan gia, vội gì chứ, người ta không phải đang giải thích cho các ngươi đây ư?

Gigi dẩu miệng nói:

- Thiếu gia Libes là nhân vật lớn, hôn lễ của nhân vật lớn đương nhiên cần có rất nhiều sính lễ rồi. Hí hí, triệu tập lũ nô lệ các ngươi tới thành Tiên Chi chính là tặng các ngươi cho tân nương làm sính lễ đó!

Sính lễ!?

Nhẩm tính, bao gồm cả nông trường Wester ở trong này, trước sau mấy tốp, nhà Rein lần này ít nhất triệu tập mười vạn nô lệ, chẳng nhẽ mười vạn nô lệ này đều là sính lễ!?

Thật bạo tay!

__________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro