Chương 45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mơ hồ tỉnh dậy, An Nhiên nhìn đăm đăm lên trần nhà một màu trắng toát, không khí xung quanh có chút thấu buốt và còn có cả mùi thuốc sát trùng thoang thoảng. Cậu gương ngồi dậy, cùng lúc nghe được tiếng nói:

– Em tỉnh rồi à?

– Trung Phương? Đây là đâu?

– Đây là phòng mạch của ba tôi, thấy em ngất ở ngoài đường nên tôi mới đưa em tới đây, thấy trong người sao rồi?

– Tôi...tôi không sao...

– Đã nói là em đừng làm việc quá sức rồi mà...

Đào Trung Phương ngồi lên giường, dịu dàng sờ trán An Nhiên sau đó lại nhìn sâu vào mắt cậu, gã đột nhiên thở dài.

– Chuyện đó...sớm muộn gì Thiệu Đăng cũng biết được, khi nào cậu ấy hết giận thì em hãy lựa lời mà giải thích!

An Nhiên cũng nhìn gã, đôi mắt cậu mông lung một nỗi buồn không thấy giới hạn.

– Anh đã thấy?

– Phải!

– Tôi còn có thể giải thích điều gì? Dám chắc bây giờ cậu ấy chẳng muốn gặp lại tôi lần nào nữa...

Đào Trung Phương đột nhiên lặng nhìn An Nhiên rất lâu. Ngay chính lúc này An Nhiên không hề để ý rằng trong đôi mắt của gã cũng thoáng ẩn hiện tia chua xót, đau lòng vì cậu, gã đặt bàn tay lên vai An Nhiên, thủ thỉ giọng:

– An Nhiên, tôi yêu em!

Cậu giật mình, ngước nhìn gã sau vài giây mới lại cụp mi, nhỏ giọng:

– Tôi từng nói mà, tôi không yêu anh, đừng tốn thời gian vì tôi nữa...

– Em chỉ cần biết tôi yêu em là đủ rồi, khi nào có khó khăn cứ việc nói, tôi sẽ cố gắng hết khả năng để giúp em!

An Nhiên lặng đi, cậu hiểu rõ nửa năm nay Đào Trung Phương đã biến thành một người hoàn toàn khác trước. Có nghiêm túc hơn, có điềm đạm hơn và cũng có si ái hơn, những chuyển biến ở gã khiến cho cậu có nhiều đánh giá khác, càng lúc An Nhiên càng nghĩ mình có thể làm bạn và nói chuyện bình thường với người mà cậu đã từng căm ghét bậc nhất. Thế nhưng, chuyện tình cảm thì là một vấn đề khác, An Nhiên không thể đơn thuần đề cao sự thay đổi tính cách của gã mà chấp nhận gã như một người tình được, mặc dù cậu cũng là Gay. Nhưng An Nhiên không phải là một tên Gay hễ cứ thấy đàn ông là thích, cậu có thể khẳng định, ngoài Nghiệp Thiệu Đăng ra, cậu sẽ không bao giờ yêu bất kì người đàn ông nào khác. Đó là lí do cậu không thể chấp nhận Đào Trung Phương. Thật nực cười việc cứ trân quý thứ tình cảm không được đền đáp ấy, nhưng đối với cậu đó là thứ đẹp đẽ nhất trên đời.

**

An Nhiên mệt mỏi trở về kí túc xá, cậu đứng trước cửa phòng, đặt tay lên nắm cửa nhưng lại không dám mở ra. Trong hàng ngàn nỗi sợ đang quấn lại trong đầu, thật khó khăn để tìm ra một tia ánh sáng dẫn tới lối thoát, chật vật tự dằn xé bản thân, mệt mỏi và đau đớn.

Cuối cùng cũng có can đảm mà bước vào trong, nhưng khi nhìn thấy căn phòng không có bóng dáng của hắn, An Nhiên lại có cảm giác tim vừa rớt một mảnh.

Quốc Đại thấy mặt cậu hơi xanh nên liền bước tới.

– Cậu về trễ vậy? Còn Thiệu Đăng đâu? Cậu ấy nói lát nữa sẽ về cùng cậu mà?

Tuấn An đóng laptop lại, leo xuống giường, gương mặt cậu ta lập tức cũng lộ ra vẻ lo lắng, hỏi:

– Đừng nói là cậu ta biết chỗ cậu đang làm rồi?

An Nhiên vô hồn cười nhẹ sau đó gật đầu.

Cái gất đầu khẳng định rất nhanh, không e dè kia khiến cho Tuấn An chợt sững lại, nghiêm túc mà nhìn An Nhiên.

– Là sao? Chỗ làm của cậu có vấn đề gì? – Quốc Đại vẫn chưa hiểu vấn đề liền hỏi.

An Nhiên lập tức bước về giường ngủ của mình, giọng nói bình thản cất lên:

– Tôi làm ở bar đồng tính, Thiệu Đăng mới phát hiện điều đó !

– Cái gì? Cậu...

Quốc Đại như không thể tin được, cậu ta bước tới gần An Nhiên định nói điều gì, nhưng vừa đó lại bị Tuấn An kéo lại. Cậu ta lắc đầu ra hiệu không nên hỏi thêm điều gì nữa, cả hai nhìn theo bóng dáng An Nhiên chìm vào chăn, im lặng một lúc lâu.

Đêm nay Nghiệp Thiệu Đăng không về kí túc xá, cái giường của hắn trống huơ, chăn gối vẫn được xếp vào một góc, gọn gàng ngăn nắp như lúc ban sáng. An Nhiên nhìn xuống dưới, sau đó cậu lại thất vọng nằm ngửa trên giường mình, mắt đăm đăm nhìn trần nhà là một màu tối om. Đột nhiên lại thấy nhớ hắn, nhớ mùi hương của hắn, cậu vùi mình vào trong chăn cố tìm chút hơi ấm. Thực sự An Nhiên không muốn tưởng tưởng ra bây giờ Nghiệp Thiệu Đăng có thể ở đâu, với ai, vì khi nghĩ tới điều đó tim cậu lại quặng đau, cậu không khóc nhưng nước mắt thì cứ chảy dài trên má. Đến lúc ý thức được trên gối nằm đã ướt một mảng lớn, An Nhiên mới chợt giật mình, xem ra dù không muốn, nhưng cậu đã nghĩ quá nhiều rồi.

**

Ngày hôm sau Nghiệp Thiệu Đăng vẫn đến lớp, An Nhiên vẫn đến lớp, nhưng hai người không nhìn mặt nhau. Mà nói chính xác hơn là Nghiệp Thiệu Đăng không hề nhìn tới An Nhiên lấy một lần, cậu ngồi ở chỗ ghế phía sau nhìn tấm lưng của hắn, nhìn chiếc áo màu trắng đã được thay cho chiếc áo đen tuyền hôm qua, suốt một lúc thật lâu.

Sau tiết học, Nghiệp Thiệu Đăng về phòng lấy một số đồ cần thiết của mình, An Nhiên đứng ngoài cửa nhìn hắn trong suốt khoảng thời gian đó. Lúc hắn bước ra, vô tình lướt qua cậu như thể cậu chỉ là hạt bụi nhỏ nhoi không đáng để mắt tới, An Nhiên muốn nói chuyện đường hoàn, nhưng chính vì thái độ vô tình đó, cậu lại rơi vào hố sâu tự ti do chính bản thân tạo ra. Đừng nói là nói chuyện, ngay cả nhìn thẳng mặt hắn, cậu cũng không có gan làm. Đến lúc chỉ còn có mình mình, An Nhiên liền quay đi, thơ thẫn đứng giữa hành lang.

Đào Trung Phương đang đứng gần đó đang cùng một số sinh viên khác bàn bạc chuyện gì, gã thấy An Nhiên như người mất hồn thì liền rời khỏi đám đông, đi tới bên cạnh cậu.

– Trông em hôm nay lại không có sức sống rồi! An Nhiên mạnh mẽ đầy nghị lực của tôi đi đâu mất rồi!

– Vậy sao... – Cậu trả lời cho có lệ, vừa bước đi vô hồn.

Đào Trung Phương nắm lấy tay An Nhiên, bắt cậu đối diện với gã sau đó nói:

– Có muốn đi đổi gió không? Nói không chừng đầu óc thông thoáng, có thể tìm ra cách giải quyết tốt hơn!

– Không muốn...

– Chiều nay, bảy giờ tối tôi đến rước em...Chúng ta đi ăn tối rồi đi xem phim!

Bấy giờ không phải là đề nghị nữa, mà chính là ép buộc. Đào Trung Phương nhoẻn miệng cười sau đó thì phất tay chào An Nhiên, rời khỏi. An Nhiên nhìn theo bóng lưng của gã, trong lòng cũng không dâng lên chút cảm giác gì lạ, nhưng ăn tối? Xem phim? Đã bao lâu rồi cậu không được nghe thấy lời mời này? Miễn cưỡng mà tưởng tượng, chắc cũng không đến nỗi tệ.

————

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro