Chương 50

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kể từ đêm ở nhà Đào Trung Phương đến nay đã được một tuần. An Nhiên quả thực giữ lời hứa, không gặp Đào Trung Phương nữa, nhưng còn công việc ở Chrum thì vẫn phải tiếp tục. Cậu cần phải có nhiều tiền càng nhanh càng tốt để chữa trị bệnh cho mẹ, thế nên dù thấy có lỗi với Thiệu Đăng nhưng cậu không tài nào làm khác đi được.

Ngoại trừ mấy chuyện đó thì An Nhiên cơ bản cũng chẳng có gì để phiền não, mỗi ngày đều bình thường như mọi ngày, trên lớp học, ở bar rồi lại về kí túc xá. Những người xung quanh cậu thì dường như ít nhiều đều có cái mới lạ để nói, chẳng hạn như Tuấn An, cậu ta bị lọt vào mắt xanh của mụ Vũ Lý Quyên nên rất thường hay than thở chuyện bị mụ ta làm phiền ra sao, không thích như thế nào. Quốc Đại thì mới quen được cô hoa khôi của trường kiến trúc H, bây giờ có thể nói cậu ta đang là tâm điểm bàn tụng ở khắp mọi nơi, Mai Tiểu Băng thì lại được Đào Triệu Tuyển tỏ tình, Đào Triệu Tuyển lần này rất công phu, dàn dựng màn tỏ tình vô cùng ấn tượng, lãng mạn, nhưng chỉ tiếc là vẫn bị từ chối thẳng thừng như bao lần trước. Nghe nói, lần này gã thực sự rất tức giận và tuyệt vọng.

Còn Nghiệp Thiệu Đăng... Hắn cùng Trịnh Huyền Mi đã có cả nhẫn đôi, ba mẹ của Trịnh Huyền Mi vừa chữa trị bệnh xong, về nước, họ cũng đã gặp mặt hắn và tỏ ra rất thích đứa con rể tương lai này. Nghe nói, sau khi cả hai tốt nghiệp thì liền tổ chức lễ đính hôn thật long trọng. Lúc An Nhiên nghe thấy điều đó từ Mai Tiểu Băng, cậu cũng không tỏ ra thái độ gì, cẩn thận mà nhét từng đồng tiền vào ống heo.

Lúc nhàn rỗi, An Nhiên lại tự vẽ ra một tương lai cho mình. Sau khi chữa trị cho me cậu xong, cậu cũng sẽ có bạn gái để "che mắt" Nghiệp Thiệu Đăng, trở thành người đàn ông bình thường như hắn. Sau khi ra trường, có được việc làm ổn định thì cậu lại để dành tiền mua một căn nhà nhỏ, đón mẹ và thằng Bình lên ở cùng, sau đó nữa nếu Nghiệp Thiệu Đăng lấy vợ thật thì cậu cũng bắt chước theo hắn, cũng lấy vợ rồi có vài đứa con nhỏ. Gia đình của hai người ở cạnh nhau, trở thành hàng xóm thân thiết...cứ như vậy là có thể ở bên cạnh nhau tới già, nhiêu đó cũng đủ rồi. Mỗi lần nghĩ tới điều đó, An Nhiên bất giác lại tự cười một mình.

Nếu mọi việc đều có thể đúng như dự tính thì tốt biết mấy!

**

Tầm xế chiều, An Nhiên ngồi trên một băng ghế cuối khuôn viên kí túc xá, ở đây rất vắng người qua lại nên cậu liền lấy gói thuốc là từ trong túi ra, rút một điếu đưa vào miệng. Đào Trung Phương quả thật nói không sai, hút thuốc khiến cho tinh thần người ta có vẻ thư thái hơn, là một cách giải trí vô cùng có hiệu quả. Một tuần nay, ngày nào cậu cũng hút, hút đến mức dường như đã nghiện luôn. Đang lúc phì phèo thuốc thì đột nhiên từ phía sau cậu vang lên tiếng gọi:

– Giang An Nhiên!!!

An Nhiên giật mình quay lại thì nhìn thấy Mai Tiểu Băng đang đi tới, cậu vội vàng đè nghiến điếu thuốc dưới đế giày sau đó tươi cười ngẩn nhìn cô ta.

– Là cậu sao? Làm gì ở đây?

Mặt Mai Tiểu Băng đã hình sự lại, cô ta ngồi xuống bên cạnh cậu, khó chịu nói:

– Cậu bắt đầu hút thuốc từ khi nào? Có biết là bị cấm ở đây không? Vả lại nó có hại cho sức khỏe nữa...

Nghe mấy câu nói huyên thuyên, hai tai An Nhiên như muốn nổ lùng bùng. Cậu ngoáy ngoáy tai, bất đắc dĩ nói:

– Không sao, chỉ hút một chút không chết đâu mà sợ!

Mai Tiểu Băng không vui, hừ một tiếng sau đó lại nói:

– Buồn phiền chuyện gì thì cứ giải bày với tôi, đừng có lúc nào cũng khư khư ôm hết chuyện vào mình! Chúng ta là bạn mà?!

– Biết rồi, biết rồi. Mà nghe nói cậu lại vừa từ chối Đào Triệu Tuyển à?

Mai Tiểu Băng bị hỏi lại, cô ta thừ người tựa vào băng ghế, mắt trông hướng lên trời, giọng thản nhiên:

– Tôi không ngờ cậu ta lại nghiêm túc như vậy!

– Sao? Cậu không có chút tình cảm gì với cậu ta à?

– Thực sự mà nói thì tính cách của chúng tôi không hợp nhau, ở gần cậu ấy tôi thấy mệt mỏi lắm. Hoàn toàn không thế tiến tới được...Nhưng Triệu Tuyển không hiểu, cậu ta cứ nhất quyết... – Mai Tiểu Băng vừa nói vừa thở dài.

An Nhiên gật đầu tỏ ý hiểu, quả nhiên tình yêu không thể có từ một phía được, cũng không thể cưỡng cầu, tốt nhất là cứ thuận theo tự nhiên.

Mai Tiểu Băng thấy An Nhiên hơi lơ đễnh nên lập tức hỏi:

– Mà tôi thấy dạo này hai cậu có gì là lạ ấy!

– Ai?

– Cậu với boss.

– À, đâu có gì đâu... Cậu nhạy cảm quá rồi!

– Hai cậu không hay đi cùng nhau nữa, người ngoài như tôi còn cảm thấy có vấn đề rất lớn!

An Nhiên nhìn Mai Tiểu Băng, tặc lưỡi một cái, nói:

– Thật! Tôi và cậu ấy chẳng có gì hết, cậu yên tâm đi!

Nói xong cậu lại trầm mình đôi chút, lặng đi suy nghĩ nghiêm túc về mấy ngày trôi qua này. Thực sự không còn giống như trước kia nữa, cậu không còn dám lẽo đẽo theo Nghiệp Thiệu Đăng làm trò này nọ như trước kia nữa, mỗi lẫn nhìn thấy hắn thì tim cậu lại nhói lên, bản thân tự nhắc nhở mình phải dần dần, cố gắng mà giết chết thứ tình cảm không nên có đó đi. Khoảng thời gian này thực sự rất khó khăn, cậu mong nó trôi qua càng nhanh càng tốt...

Hai người ngồi nói chuyện một lúc thì đột nhiên thấy Nghiệp Thiệu Đăng từ phía thư viện phía trước bước ra. Hắn nhanh chóng đưa mắt về phía chỗ của An Nhiên và Mai Tiểu Băng. An Nhiên vì không muốn Mai Tiểu Băng lại suy nghĩ lung tung nên liền đứng dậy chào tạm biệt.

– Tôi cùng Đèn trở về phòng đây, cậu cũng trở về đi, cũng gần tối rồi!

– À...được, vậy...tạm biệt cậu!

– Tạm biệt!

An Nhiên nhanh chóng bước về phía Nghiệp Thiệu Đăng nhưng tầm mắt không hề nhìn lên hắn, hắn vẫn đứng đó chờ cậu, im lặng.

– Bây giờ về phòng sao? Cùng đi đi!! – An Nhiên vừa đi vừa nói, cũng không hề nhìn xem nét mặt của Nghiệp Thiệu Đăng là như thế nào.

Hai người cứ thế rời đi, được một lát, Nghiệp Thiệu Đăng đột nhiên nói:

– Hai người đang nói chuyện quan trọng gì sao?

– Không, đâu có gì quan trọng!

Hắn nhìn xuống An Nhiên, cậu vẫn không hề ngẩn mặt lên, chỉ một mực nhìn xuống mặt sân phẳng lì.

– Nghe nói Đào Triệu Tuyển lại vừa làm chuyện ngu ngốc và lại bị từ chối.

– Tôi cũng có nghe, Tiểu Băng nói vốn tính cách của cậu ấy và Đào Triệu Tuyển không hợp nhau, không thể cưỡng cầu!

– Vậy cậu có biết Mai Tiểu Băng dùng lí do gì để từ chối Đào Triệu Tuyển Không?

– Hử?

An Nhiên cảm nhận thấy bước đi của Nghiệp Thiệu Đăng ngày càng chậm rồi dừng hẳn, cậu quay đầu lại, lúc này mới đường đường chính chính nhìn vào mặt hắn. Gương mặt kia nghiêm nghị lại toát ra một tầng băng lãnh.

– Cô ta nói với Đào Triệu Tuyển, người cô ta yêu...là cậu!

Chân mày An Nhiên liền giật một cái, vài giây trôi qua cậu mới lấy được vẻ mặt như bình thường, nhưng vẫn không che giấu được chút ngượng ngịu, nói:

– Từ đầu đã vậy... Cậu ấy dùng tôi làm bình phong để từ chối Đào Triệu Tuyển!

– Chỉ đơn giản là bình phong?

– Tôi với cậu ấy chỉ xem nhau như bạn bè thân thiết thôi!

– Đào Triệu Tuyển nếu cho rằng cậu là người chen ngang giữa gã và Mai Tiểu Băng thì chắc chắn gã sẽ làm điều gì đó bất lợi cho cậu, An Nhiên! Nên cẩn thận con người đó!

– Tôi biết rồi, thằng đó cũng sẽ chẳng làm gì được tôi đâu!

Hai người cùng bước đi được một lúc, đột nhiên Nghiệp Thiệu Đăng lại nói:

– Nhiên...Cậu cũng nên có bạn gái!

An Nhiên hơi sững người, giây sau đó cậu liền cố gắng thản nhiên đáp lại:

– Chuyện đó là tất nhiên rồi, nhưng...hiện tại tôi vẫn chưa tìm được!

– Mai Tiểu Băng cũng khá tốt, nếu có cơ hội, hai người nên biết nắm bắt!

An Nhiên âm thầm cười khổ, bây giờ đến cả chuyện bạn gái của cậu Nghiệp Thiệu Đăng cũng quan tâm, hắn hẳn là vẫn chưa thể an tâm chuyện cậu có thể "cải tà quy chánh" hay không nên mới liệu điều trước sau ngụ ý như vậy. Muốn An Nhiên quen bạn gái là chuyện dễ, nhưng chỉ tội cho người sẽ làm bạn gái của cậu thôi vì vốn cậu cũng chẳng thể nào yêu cô ta thật lòng được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro