Chương 55

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tin nhắn cuối cùng mà An Nhiên gửi cho Nghiệp Thiệu Đăng đó là : "Chuyện của tôi, đừng để dưới quê biết!". Sau đó, cậu cũng không còn sử dụng số điện thoại đó để liên lạc nữa, nếu muốn gọi về quê thì cậu lại dùng điện thoại công cộng, cậu cũng nghỉ làm ở Chrum, sau tất cả chuyện xảy ra cậu không còn can đảm để tới đó nữa. Mọi người nhìn vào cứ tưởng An Nhiên đang cố chấm dứt mọi liên hệ với Nghiệp Thiệu.

Nhưng thực sự không phải cậu hận hắn đã đối xử như thế với mình, mà là vì bản thân chưa sẵn sàng để đối mặt với hắn ngay lúc này, nói đúng hơn là An Nhiên cảm thấy sợ hãi. Cậu sợ hắn, không biết từ lúc nào đã sợ Nghiệp Thiệu Đăng đến như vậy, nó giống như một chứng bệnh tâm lý khác thường xuất hiện kể từ lúc hắn chợt lướt qua cậu, ánh mắt của hắn lạnh lẽo như nhìn xuống thứ sinh vật thấp kém.

An Nhiên thuê được nhà trọ ở một khu chung cư giá rẻ, đương nhiên điều kiện ở đó chẳng có gì gọi là tốt, lại có nhiều gián và chuột, nhưng cậu không màn tới. Thứ cậu chú trọng nhất bây giờ vẫn là mau chóng có được tiền, đón mẹ mình lên đây trị bệnh. Đã hơn hai tuần trôi qua kể từ ngày hôm đó, Mai Tiểu Băng vẫn thỉnh thoảng tới thăm cậu, cô ta huyên thuyên kể về nhưng thứ thay đổi ở trường, ở kí túc xá. Chẳng hạn như sau khi An Nhiên rời khỏi, thì nhà trường sắp xếp một người mới vào ở phòng 68 thay vị trí cậu.

Nghe đâu cũng lại là một hotboy, tên Hướng Triết Đan gì đó, bề ngoài, khí chất đều tương đương Nghiệp Thiệu Đăng, nhưng tính cách người này rất không tốt, nói đúng hơn là có chút biến thái. Nghiệp Thiệu Đăng không muốn chung bầu không khí với người có kia nên sau đó liền dọn đồ ra ngoài thuê một phòng trọ cao cấp ở hẳn riêng một mình.

An Nhiên ngồi trên giường ngẫm nghĩ, một thời gian rồi cậu không được gặp Nghiệp Thiệu Đăng, nói trong lòng không có chút gì khó chịu là đang nói dối, cậu nhớ hắn, những buổi tối nằm một mình trên giường thì lại vô thức nhớ tới mùi hương trên người hắn, nhớ những vòng tay ôm siết thật ấm áp, nhớ ánh mắt và cả giọng nói trầm trầm, mỗi lần như thế An Nhiên lại không muốn ngủ, cậu ngồi trên giường hút thuốc đến cả gạc tàn đầy đống đầu lọc mới chịu nằm xuống đắp chăn.

Cậu không biết Nghiệp Thiệu Đăng có cảm giác giống mình hay không, nhưng...chắc là không...hắn bây giờ chắc vẫn không còn muốn gặp lại cậu nữa. Nghĩ tới đó, An Nhiên lại cay đắng, hàng nước mắt ấm nóng chảy dài xuống gối, ướt thành một mảng.

Hôm nay, sau khi kết thúc việc ở chỗ làm mới, An Nhiên mua một ít cá với rau cải về nhà trọ, định làm món gì đó ăn nhưng khi bước vào căn phòng cũ kĩ buồn tẻ của chính mình, cậu lại chẳng còn hứng thú gì nữa. Lúc trước, Thiệu Đăng là người lúc nào cũng nhắc nhở cậu ăn uống đúng giờ, hắn sẽ cau có nếu như biết An Nhiên bỏ bữa hay ăn những món đồ ít dinh dưỡng. Bây giờ nghĩ lại, cậu có thể tưởng tượng ra nét mặt kia và cả giọng nói nữa.

An Nhiên đứng bên bếp cười bâng quơ, một lúc sau mới chợt định thần, thấy bản thân mình đúng là nhớ hắn đến phát cuồng rồi. Cậu bỏ mấy món đồ sang một bên sau đó cầm chiếc áo khoác trên tay, bước ra cửa. Chưa ra khỏi chung cư, An Nhiên đã gặp Mai Tiểu Băng từ bên dưới cầu thang đi lên. Thấy cậu, cô ta liền giương mắt hỏi:

– Giờ này cậu còn đi đâu?

An Nhiên mỉm cười, đáp:

– Ra ngoài dạo một chút, đi cùng đi!

– Hm...ờ...được...

Hai người đi dọc theo con đường trồng cây xanh. Nơi này không phải khu vực trung tâm, không có quá nhiều xe cộ, không khí cũng trong lành hơn, không còn cái tạp nham của vùng trung tâm đô thị hàng triệu dân nữa. An Nhiên ngẩn nhìn lên bầu trời chi chít sao, gió đột nhiên kéo tới, thổi tắp vào mặt cậu mát rượi. An Nhiên không nhìn sang người bên cạnh, cất giọng thản nhiên hỏi:

– Cậu dạo này sao rồi?

Mai Tiểu Băng nghe thấy câu hỏi bất ngờ, quay sang nhìn cậu một cái sau đó thủng thỉnh đáp:

– Cũng vậy...nhưng tôi cũng dọn ra kí túc xá rồi, đang ở một nhà trọ cũng khá gần nơi ở của Thiệu Đăng.

– Sao vậy? Không phải cậu thích kí túc xá lắm mà?

– Không còn cậu, không còn boss Nghiệp, tất cả đều tẻ nhạt! – Mai Tiểu Băng thở hắt ra, cảm giác có chút mệt mỏi.

An Nhiên phì cười, lại nói tiếp:

– Nghe cậu nói có một hotboy vừa chuyển tới mà? Không hứng thú tấn công người ta sao?

Mai Tiểu Băng nghe nhắc tới liền thiểu não hơn.

– Đừng nhắc nữa, tôi chẳng dám làm bạn với cái cậu đó!

– Sao vậy?

– Hướng Triết Đan trông vào có vẻ bảnh bao, cũng lịch sự, nhưng thực chất rất tùy tiện và biến thái. Cậu chưa thấy bộ dạng chỉ mặc một cái quần sịp mà đi ra căn tin mua đồ ăn của cậu ta đâu, cậu ta còn dám ở bất kì đám đông nào mà tự nhận mình là bisexual(nam nữ quất tất ^_^) khiến ai cũng kinh hồn khiếp vía.

– Hãi vậy sao?

– Cậu ta còn tự hào đi khoe khoan rằng cậu ta không có mẹ, mà có tới hai người cha. Mà nói cho cậu biết, thì ra một trong hai người cha của cậu ta từng là đại ca giang hồ khét tiếng dưới quyền của Bố Lớn xã hội đen hồi 20 năm trước – Hướng Trần Uy!!

– A, Hướng Trần Uy? Không phải ông ấy đã mất tích lâu lắm rồi sao?

– Đúng vậy! Tôi thực sự không ngờ...

Hai người đi tới một băng ghế sau đó ngồi xuống, An Nhiên thích thú nghe chuyện, liền hỏi lại:

– Cậu không thích tính cách của cậu ta à?

Mai Tiểu Băng liền đó đáp:

– Ngay cả Thiệu Đăng còn không chịu đựng nổi mà dọn đi rồi, tôi cũng chẳng muốn làm bạn với kẻ dị như vậy!

An Nhiên liền ngẫm ra, chỉ nghe Tiểu Băng kể lại nhưng cậu cũng thấy rõ tính cách của Hướng Triết Đan và Nghiệp Thiệu Đăng hoàn toàn không thích hợp ở cùng một phòng, đặc biệt tên kia lại còn là bisexual, Thiệu Đăng vốn kỳ thị gay, đối với bixesual thì càng không có thiện cảm. Nghĩ tới hắn, trong lòng cậu bất giác lại cảm thấy có chút xáo trộn. Mai Tiểu Băng tinh ý liền nhận ra, cô ta lơ đễnh nói:

– Hiện giờ Thiệu Đăng sống rất tốt, cậu ta cùng Huyền Mi vẫn tình nồng ý đậm còn hơn trước kia nữa...An Nhiên...cậu từ bỏ đi!

Nghe tới đây, An Nhiên sửng sốt không nói nên lời.

– Cậu...cậu...

– Điều đáng tự hào của tôi chính là trực giác đàn bà, cậu chưa nghe nói qua sao?

An Nhiên cúi mặt im lặng, cậu không ngờ được thì ra Mai Tiểu Băng đã tinh ý nhận ra cậu có tính cảm khác với Nghiệp Thiệu Đăng, quả như lời cô ta nói, điều đáng tự hào của phụ nữ chính là trực giác. An Nhiên chợt thở dài, đáp mơ hồ:

– Tôi vốn chẳng còn gì để kỳ vọng!

Thấy An Nhiên ão não, bộ dạng cứ như một đóa hoa sắp lụi tàn, Mai Tiểu Băng lập tức bày vẻ mặt không vui. Mỗi khi nhắc về chuyện của Nghiệp Thiệu Đăng, con người mạnh mẽ của cậu phút chốc lại trở về yếu đuối hơn ai hết, thậm chí còn dễ gục ngã, dễ đổ vỡ còn hơn cả thủy tinh.

– Bởi vậy tôi mới khuyên cậu nên tránh xa cậu ấy một thời gian. Như hiện tại mà xem, nhìn cậu lúc nào cũng não nề, còn cậu ta thì sao? Lúc nào cũng vui vẻ tình tứ với người yêu, chẳng bao giờ màn tới chuyện cậu đang ở đâu và đã trở thành bộ dạng gì rồi. Nghiệp Thiệu Đăng đúng là máu lạnh vô tình, trở mặt là trở mặt nhanh như trở bàn tay!

An Nhiên cảm thấy tim mình siết chặt, co bóp dữ dội, cậu lấy tay đè nén vào ngực mong ép được cảm giác nhứt nhói như muốn vỡ tan. Muốn một thoáng quên đi người mà mình yêu đơn phương trong mấy năm nay thật sự đâu có dễ dàng gì? Cậu không muốn tin, thực sự không muốn tin rằng hắn đã chối bỏ cậu, hắn không đi tìm cậu mà vẫn vui vẻ hạnh phúc bên Trịnh Huyền Mi bỏ mặc cậu có nhớ nhung đến hắn như thế nào, hắn vẫn thờ ơ như thể cậu chỉ là kẻ qua đường không đáng bận tâm.

Đột nhiên An Nhiên cảm thấy hận, tại vì sao bọn người họ hạnh phúc trong khi cậu phải chật vật như thế này? Mất tất cả, giấc mơ cũng tiêu tán, đau khổ vì tình đơn phương, suốt ngày chỉ biết làm việc rồi chui rúc trong căn phòng hôi hám ẩm mốc. Bây giờ cậu chẳng có được gì cả...hoàn toàn là tay trắng, sự tồn tại tạm bợ nhờ bám víu như một dây tầm gửi mỏng manh yếu ớt này không biết bao giờ sẽ kết thúc.

————

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro