Chương 57

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Theo như lời hứa, Đào Trung Phương đã chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc phẫu thuật của mẹ An Nhiên và đương nhiên, người trực tiếp đứng ra làm phẫu thuật chính là Đào Xuân Quý – bác sĩ chuyên khoa tim mạch có tiếng trong nước và cũng là ba của gã. Sau khi đưa mẹ cậu vào bệnh viện tư của nhà họ Đào, chuẩn bị xong mọi thủ tục thì mỗi ngày An Nhiên đều túc trực bên cạnh bà ấy.

Dù bên ngoài cậu nói rằng dùng số tiền của dì Mộc Miên để trả viện phí, nhưng thực chất An Nhiên lại giấu số tiền đó vào tài khoản vì vốn toàn bộ chi trả cho cuộc phẫu thuật đều do một tay Đào Trung Phương lo tất. Mẹ An Nhiên không cần thắc mắc vì sao cậu lại có một lo toan một cuộc phẫu thuật lớn, cậu chỉ cần tìm cơ hội để trả lại số tiền cho dì Mộc Miên nữa là được.

Hôm nay An Nhiên không còn nhất thiết phải lo lắng nhiều điều nữa, cuộc phẫu thuật hai ngày nữa sẽ được tiến hành. Lúc này cậu đang ở phòng trọ, đứng trước gương mà chỉnh chu quần áo.

– Hôm nay em lại tới bệnh viện sao?

Đào Trung Phương ở trên giường biếng nhác hỏi.

– Phải! Sao? Anh không đi học mà giờ này còn ở đây làm gì?

– Hôm nay buồn ngủ, không muốn đi!

An Nhiên chỉnh chu vừa định bước đi đã bị lôi kéo trở lại, người phía sau ôm lấy cậu, lười biếng chôn mặt vào cổ cậu. An Nhiên thừ người ra vài giây sau đó cố gạc tay gã ra, không kiên nhẫn đáp:

– Mau mặc đồ vào rồi ra khỏi đây, tôi còn khóa cửa nữa!

– Anh sẽ ở đây đợi em về!

– Hôm nay khuya lắm tôi mới về!

– Em đi đâu? Với ai?

An Nhiên không màn trả lời lập tức rời khỏi, đóng sập cửa lại. Đào Trung Phương nhìn về phía cánh cửa đã đóng, sau vài giây lại tiếp tục trở về giường vùi mình vào chăn. Nhưng chẳng mấy chốc, bên ngoài lại có tiếng gõ. Tiếng gõ kia ngày một dồn dập, lúc này Đào Trung Phương muốn làm lơ cũng chẳng được, gã khó chịu bật dậy, biếng nhác ra mở cửa.

– Mới sớm mà đã không cho ai ngủ ...

– Đào Trung Phương?

Nghe thấy giọng con gái, lúc này Đào Trung Phương mới hé mắt nhìn. Mai Tiểu Băng đang đứng trước mặt gã, trông bộ dạng là kinh ngạc đến muốn hóa đá, cô ta đưa mắt dò xét từ trên xuống dưới, dừng mắt tại mảnh vải duy nhất đủ che phần kín đáo nhất trên người gã, lúc này mồm cô ta đã há to.

– Tìm An Nhiên sao? Cậu ấy đi rồi!

Phải đợi một lúc sau, Mai Tiểu Băng mới tìm lại được phản ứng. Chân mày của cô ta giật mạnh một cái, lập tức tra khảo:

– Đào Trung Phương, anh và An Nhiên thật sự...thật sự đang quen nhau sao?

– Phải! – Gã trơ mặt đáp gọn lỏn.

– Anh..anh...

Nhìn thái độ uất nghẹn của Mai Tiểu Băng, Đào Trung Phương chỉ cất nụ cười bí hiểm.

– Vào uống miếng nước không?

Sau đó gã vẫn để cửa mở toang, còn mình thì nhanh tiến vào trong, đi lấy một cốc nước mang ra chiếc bàn duy nhất trong căn phòng nhỏ chật hẹp của An Nhiên.

Mai Tiểu Băng đi vào, nhưng vẫn giữ vẻ mặt không thể tin nổi nhìn Đào Trung Phương. Lúc này gã đã nhanh chóng tiến tới giường ngủ, nhặt áo cùng quần của mình sau đó mau chóng mặc vào. Mai Tiểu Băng ngồi xuống một bên, từ từ hít sâu vào, rồi lại thở nhè nhẹ ra.

– Hôm nay cô tới đây làm gì? – Đào Trung Phương đứng từ xa hỏi.

– Tôi...tôi...đến thăm cậu ấy, tiện thể nói vài chuyện...

– Là chuyện gì? Chuyện Nghiệp Thiệu Đăng sao?

– Anh..

– Mấy ngày nay nhìn biểu hiện ở trường của cô rất lạ, là chùn lòng rồi? Muốn nói tin tức của An Nhiên cho Thiệu Đăng biết?

– Người An Nhiên yêu là Thiệu Đăng, anh không biết điều đó sao?

– Tôi biết rõ, nhưng vậy thì được gì? Bây giờ không phải cậu ấy đang ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi sao?

Đào Trung Phương từ tốn bước lại phía Mai Tiểu Băng, ánh mắt diều hâu của gã dần híp lại, âm hiểm nhìn cô ta.

– Mai Tiểu Băng! Đừng có quá nhiều chuyện, không tốt cho cô chút nào đâu!

Nhìn thái độ đã thay đổi của Đào Trung Phương, cả người Tiểu Băng lập tức run rẩy. Đây mới đúng là bản chất thật của người vốn từng là quản lý sinh viên, một sinh viên gương mẫu của toàn trường. Thấy Mai Tiểu Băng khó khăn nói chuyện, Đào Trung Phương lập tức đem ly nước đẩy tới trước miệng cô ta, giọng nói trầm trầm vang lên:

– Uống đi!

Mai Tiểu Băng vô thức nhận lấy ly nước, ừng ực mà uống. Sau khi định thần lại, bỗng như sực nhớ ra điều gì đó, cô ta lại trông có vẻ kiên quyết hơn nói:

– Thiệu Đăng...cậu ấy...Tôi thấy để hai người họ gặp lại nhau, nói chuyện thẳng thắn một lần tốt hơn!

– Không cần!!

Đào Trung Phương quát lên, từ đôi mắt kia phóng ra những tia nguy hiểm đáng cảnh giác. Gã lập tức tiến tới, một bàn tay mạnh mẽ bấu mạnh lấy hai gò má của Mai Tiểu Băng, khiến cô ta run sợ nhìn lên.

– Nói lại một lần nữa cho cô biết...đừng nhiều chuyện! Nghiệp Thiệu Đăng có Trịnh Huyền Mi, tôi có An Nhiên, như vậy là đã tốt rồi!

Nói xong, gã thả tay ra.

– Uống xong thì về đi! Nhớ những lời tôi nói hôm nay, mà còn một chuyện nữa...cô cũng đừng suốt bám lấy An Nhiên! Người cô cần là Triệu Tuyển!

Mai Tiểu Băng thất thần rời khỏi căn phòng. Trước khi đi, cô ta còn ngoáy nhìn lại phía cánh cửa ẩn chứa tên đáng sợ kia. Trong lòng thầm vang lên câu tự hỏi: " Mình rốt cuộc đã làm đúng hay sai? An Nhiên ở bên cạnh Đào Trung Phương thì tốt hơn sao?".

**

Ở bên cạnh giường bệnh, An Nhiên lại kể cho mẹ mình nghe những cậu chuyện về kí túc xá và trường học mà mình tự thêu dệt nên rồi tự hào vỗ ngực nói nhất định khi ra trường sẽ trở thành một kĩ sư cơ khí giỏi kiếm được thật nhiều tiền.

Mẹ An Nhiên nghe con trai hồ hởi kể, tuy không tỏ ra mấy phấn khích nhưng nét cười bên khóe mắt bà vẫn chưa giây nào tan, nhìn đứa con ngoan của mình tự tin vào tương lai như vậy, bà cũng mừng lòng. An Nhiên vừa huyên thuyên kể lại cảm nhận thấy bàn tay thô chai sạn kia áp lên đầu mình, vỗ vỗ như cử chỉ âu yếm bà từng làm với cậu lúc nhỏ, chỉ tiếc, hơn mười hai năm rồi cậu không còn nhận được.

Giây đó, An Nhiên liền im bặt, mẹ cậu không giống như bình thường. Đột nhiên bà dịu dàng hẳn, ánh mắt cũng ngập tràn yêu thương cứ như đang nhìn đứa con trai nhỏ bé hay khóc nhè của mình.

– Con trai mẹ có phải ở trên đây học chịu rất nhiều khó khăn?

An Nhiên vô thức vừa gật vừa lắc đầu, chính cậu cũng không hiểu ý của mình là gì. Vài giây sau lại ú ờ đáp:

– Đâu...đâu có...con ở trên đây rất thuận lợi, có nhiều bạn bè, cuộc sống cũng tốt, không cần lo nghĩ gì hết!

Bà cúi đầu, nén ánh mắt bi thương xuống.

– Là tại vì gia đình mình nghèo, nên đương nhiên con phải chịu thiệt nhiều rồi! Mẹ đúng là không lo được gì cho con...

– Con...con đã đầy đủ lắm rồi! Không cần gì nhiều hơn, bây giờ chỉ mong mẹ sớm hồi phục sau đó nhìn con với thằng Bình trưởng thành rồi sau đó nữa là...là ẵm bồng cháu!

– Phải, phải! Mẹ phải sống thêm vài năm nữa để bế cháu!! Hahaha...

Nói xong bà lại cười phúc hậu, An Nhiên thấy mẹ mình chưa bao giờ hạnh phúc cười như vậy thì cũng thấy vui lậy, lập tức cười theo.

– Mà...thời gian này con với thằng Đăng có chuyện gì sao? Nó cứ thỉnh thoảng điện về quê hỏi rằng con có điện về hỏi thăm chuyện nhà hay không. Khi cô Mộc Miên thắc mắc, thì nó lại nói nó đã dọn ra khỏi kí túc xá nên không thường liên lạc với con.

Nghe mẹ mình hỏi thế, An Nhiên lập tức siết lấy hai nắm tay,sau đó liền cố trấn tỉnh thản nhiên đáp:

– Phải, cậu ấy dọn khỏi kí túc xá rồi, mà dạo này chuyện học hành cũng bận lắm, tụi con cũng ít gặp hơn...

Mẹ cậu trầm tư một lát mới nhìn lên con trai, nói:

– Dù chuyện gì đi nữa hai đứa vẫn là bạn thân nhất, con nên nhớ người xung quanh có thể lợi dụng, có thể quay mặt với con, nhưng duy nhất thằng Đăng là không.

An Nhiên thầm cười khẩy : " Rõ ràng người quay mặt với con lại chính là cậu ta!".

Cậu không đáp gì, chỉ im lặng một lúc. Thấy mẹ cậu bước xuống giường mang dép vào, An Nhiên liền quan tâm hỏi:

– Mẹ định đi đâu?

– Đi vệ sinh.

– Để con dẫn mẹ đi!

– Tao đâu có tàn phế đâu, còn thừa sức để vật chết ba con trâu! Mày đi mua chút cháo trắng cho mẹ, tự nhiên nhớ vị cháo trắng quá!

Nói xong bà liền khỏe mạnh mà bước đi. An Nhiên ngồi trên giường lắc đầu, nhưng nhu hòa cười.

– Mới mẹ-con ngọt xớt, giờ lại mày-tao rồi!

————

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro