Chương 61

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cả một đêm dài An Nhiên đã suy nghĩ rất nhiều, về toàn bộ chuyện đã xảy đến trong vòng một năm ngắn ngủi này. Có quá nhiều câu hỏi vẫn bỏ ngỏ, và có càng nhiều câu trả lời vẫn chưa thõa đáng, cậu như rơi vào một mê cung mộng mị không thấy lối ra, quanh đi quẩn lại thì ra cũng chỉ là dậm chân tại chỗ.

Từ tinh mơ, Đào Trung Phương lại tới nhà trọ của An Nhiên, gã có chìa khóa nên tự động mở cửa bước vào. Thấy cậu vẫn còn vùi mình trong chăn ấm nên liền nhoẻn miệng cười leo lên giường trùm chăn cùng. An Nhiên cựa mình đẩy bàn tay đang ôm siết lấy mình, gã không dừng lại ở đó, tiếp tục hôn hít lên từng tấc da trên người cậu khiến cậu càng cảm thấy vô cùng khó chịu lập tức vùng mình ra khỏi chăn.

– Mới sáng đã động dục à? – Cậu quát.

– Xin lỗi, tối hôm qua em thiếu ngủ sao?

– Phải!

Nói rồi An Nhiên lại cáu bẳng nằm xuống quấn hết chăn của mình, không chừa dư một góc. Đào Trung Phương nằm trơ trọi ở đó bỗng dưng gã lại ghé xuống hôn qua lớp chăn, thủ thỉ nói:

– Để anh đi nấu cháo hành!

Sau khi Đào Trung Phương đã rời khỏi, An Nhiên mới từ từ mở mắt, trong đôi mắt cậu chứa đa phần là tia tỉnh táo, lại có chút cảnh giác. Sau một lúc thì cậu ngồi dậy, xếp chăn mền phẳng phiu vào một góc sau đó bước xuống giường, tiến thẳng vào toa lét.

Màn ăn sáng diễn ra chóng vánh, mặc dù cháo trứng gà của Đào Trung Phương rất khó ăn nhưng lần này An Nhiên lại ăn hết. Gã nhìn thấy cậu như thế thì dường như rất cảm động, hai mắt đều long lanh. An Nhiên ăn xong thì quay sang nói:

– Hôm nay tôi đi làm lại, có lẽ về hơi tối một chút!

– Được, sau khi ở trường về anh sẽ ghé mua gì đó để chúng ta cùng ăn tối!

Nói xong, gã liền quay đi thu dọn đồ xuống bếp. An Nhiên nhàn nhã ngồi một bên phì phèo điếu thuốc, trong đầu cậu đột nhiên xuất hiện rất nhiều điều kì lạ. Nếu nói cậu hoàn toàn không có cảm giác với Đào Trung Phương thì là tự dối mình, gã thực sự rất tốt với cậu, rất dịu dàng, rất tình cảm. An Nhiên đã từng mơ ước mình có được cuộc sống như hiện tại, chỉ khác có điều nhân vật chính đứng bên cạnh cậu trong khao khát không phải là Đào Trung Phương.

Mấy tháng nay, cuộc sống mỗi ngày trôi qua đều rất đơn giản, An Nhiên cũng dần quen khi thấy Đào Trung Phương lúi cúi trong bếp làm món cháo hành cho mình, thỉnh thoảng gã lại bắt cậu nấu, nói rằng nhớ mùi vị chén cháo đầu tiên mà gã ăn, nó rất ngon. Nhưng sau khi kết thúc cuộc nói chuyện với Đào Triệu Tuyển, cảm giác yên bình trong lòng cậu không còn nữa, An Nhiên cảm thấy cáu bẳng mỗi khi nhìn thấy Đào Trung Phương. Nếu mọi chuyện không sớm được giải quyết, cậu không biết đến khi nào bản thân sẽ thực sự bùng nổ.

Khi Đào Trung Phương bước ra, An Nhiên liền vùi điếu thuốc xuống gạc tàn, cất giọng bình thản hỏi:

– Trung Phương! Anh có yêu tôi không?

Đào Trung Phương kinh ngạc nhìn cậu, sao đó gã đi tới hôn lên trán An Nhiên một cái, nói gọn:

– Yêu!

An Nhiên nhìn sâu vào đôi mắt kia, nhưng rốt cuộc cậu cũng không thể nhận ra đó là thật hay giả.

– Trung Phương...Hôn tôi!

Lần này Đào Trung Phương càng sửng sốt, đây là lần đầu tiên An Nhiên yêu cầu gã làm vậy với cậu. Ngay lập tức gã liền cúi xuống, ôm lấy gương mặt cậu, môi kề sát môi và đầu lưỡi bắt đầu len vào trong, nụ hôn say đắm và kéo dài mang theo chút đê mê nhưng hoàn toàn không mải mai nhục dục. Một lúc sau, không để tới nụ hôn hoàn thiện chấm dứt, An Nhiên bất ngờ đứng dậy, mang theo chiếc áo khoác rời khỏi phòng. Đào Trung Phương đứng ở đó, vẫn nhìn theo cánh cửa đã đóng một lúc lâu mà không làm gì cả.

**

An Nhiên vừa rời khỏi phòng đã lấy chiếc điện thoại mà cậu mới mua, bấm số gọi cho Mai Tiểu Băng.

– Cho tôi số của Trịnh Huyền Mi!

Mai Tiểu Băng có chút bất ngờ, nhưng sau đó vẫn ngoan ngoãn làm theo lời của An Nhiên.

Có được số điện thoại của Trịnh Huyền Mi, An Nhiên lại hẹn cô ta đến một địa điểm cafe khá vắng vẻ, không khí ở đó yên bình, không có quá nhiều tạp âm nên rất thích hợp để bàn chuyện nghiêm túc.

An Nhiên ngồi chờ hơn mười lăm phút thì Trịnh Huyền Mi xuất hiện, đợi đến lúc cô ta ngồi xuống, cậu không văn hoa dài dòng liền vào thẳng vào vấn đề.

– Rốt cuộc ai mới là người thuê cô ở bên cạnh Thiệu Đăng?

Trịnh Huyền Mi ngạc nhiên, giây sau cô ta cúi đầu, giọng lí nhí vang lên:

– Không phải cậu biết rõ rồi còn gì? Là ...là Triệu Tuyển!

– Nói dối!

Trịnh Huyền Mi nghe tiếng quát của An Nhiên thì lập tức giật nảy, hai bàn tay cô ta bấu chặt gấu váy thái độ tỏ ra có chút run sợ. An Nhiên thu tất cả cử chỉ kia vào mắt mình, lại một lần nữa kiên nhẫn hỏi lại:

– Ai là người thuê cô để ở bên cạnh Thiệu Đăng?

Trịnh Huyền Mi im lặng, một tầng mồ hôi mỏng đã lấm tấm trên trán cô ta. An Nhiên càng trông vào càng biết có vấn đề, hiện tại tâm trạng của cậu đã nóng như lửa đốt, thực sự rất muốn nhào tới bóp cổ Trịnh Huyền Mi đến khi nào cô ta chịu nói mới thôi. Nhưng cậu đã cố gắng trấn tỉnh lại, hai bàn tay dù đã đổ ra mồ hôi lạnh, nhưng nét mặt vẫn cố hết sức kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời.

Trịnh Huyền Mi đột nhiên ngẩn lên, ánh mắt cô ta đã thay đổi, trở nên có chút dạn dĩ hơn, nói:

– Chuyện đã qua rồi, hiện tại tôi và Thiệu Đăng sẽ chẳng bao giờ xa nhau nữa, cậu cũng đã chúc phúc cho chúng tôi thì còn khơi màu chuyện cũ để làm gì hả Giang An Nhiên? Bây giờ không phải đã rất tốt sao? Mọi chuyện đã đâu vào đấy!

An Nhiên giận dữ đập tay lên bàn, quát:

– Tốt sao? Tốt chỗ nào? Nếu tốt thì chỉ có hai người tốt, còn tôi thì sao? Đào Triệu Tuyển nói gã không có tham dự gì vào chuyện này cả, và còn chuyện những tấm hình của tôi bị công bố. Tại sao chỉ có mình tôi là rơi vào kết cục này? Còn mấy người thì sao? Đồ ích kỷ!

Trịnh Huyền Mi cụp mi, hai bàn tay cô ta lúc này đã siết chặt, từ từ yếu ớt mà run lên.

An Nhiên vì tức giận nên mặt đều đỏ ửng lên, hơi thở nặng nề, lồng ngực phập phồng lên xuống rất lâu vẫn chưa bình ổn lại được. Cậu lại chuyển sang vẻ mặt bi thương, khẩn cầu nói với Trịnh Huyền Mi.

– Huyền Mi, cho tôi biết sự thật đi! Cho tôi biết ai mới chính là kẻ thù của mình...chứ nếu cứ sống trong hoàn cảnh này...tôi nghĩ mình sống không nổi nữa...

Cậu đã quá mệt mỏi rồi, tất cả mọi chuyện đều trở thành một nắm tơ vò đi vò lại, rốt cuộc chẳng ra gì cả, rối bù. Nếu như một câu trả lời có thể làm sáng tỏ mọi chuyện, có thể giúp cậu từ nay được thoải mái hơn hoặc ngược lại là đau khổ như tâm chết đi thì vẫn tốt hơn một màn sương lập lờ trước cảnh vật, một bài toán mãi mãi không có đáp số này.

Nước mắt Trịnh Huyền Mi cũng nặng nề rơi xuống, giọng nói cô ta cất lên có như không, sau một lúc mới có thể rõ ràng.

– Người...người thuê tôi...không phải là Đào Triệu Tuyển...Mà là...mà là..Đào...

An Nhiên hít một hơi sâu, dù đã hình dung ra được phần nào nhưng rốt cuộc vẫn là hụt hẫng. Lúc câu nói của Trịnh Huyền Mi còn chưa tròn, An Nhiên đã không còn sức lực, người tựa vào ghế, vừa đó chuông điện thoại của cô ta vang lên. Cô ta giật mình một thoáng, định thần lại sau đó mới bối rối nhận điện thoại, vừa bắt lên đã nghe thấy giọng lảnh lót hốt hoảng của Mai Tiểu Băng: " Huyền Mi! An Nhiên cũng có ở chỗ cậu phải không? Hai người mau tới bệnh viện Trung Ương T ... Thiệu Đăng...Thiệu Đăng...cậu ta vừa được đưa vào đây!"

An Nhiên nghe thấy cái tên đó, tai "ầm" một tiếng như sét vừa rạch giữa trời quang. Hai từ "bệnh viện" treo trong tâm trí cậu, An Nhiên không tìm được phản ứng của mình, chỉ nghe thấy tiếng hốt hoảng của Trịnh Huyền Mi:

– Tiểu Băng...Tiểu Băng...cậu nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì với anh ấy?

" – Hai cậu cứ tới đây đi, tôi cũng mới được tin từ Tuấn An thôi!"

Nghe xong, Trịnh Huyền Mi liền run rẩy cúp máy, nước mắt cô ta lại một lần nữa tuôn xuống. Lúc này An Nhiên như người mộng du sực tỉnh, cậu lập tức như mũi tên phóng ra ngoài.

————

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro