Chương 73

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối cùng An Nhiên cùng tìm được chỗ làm, nói ra thì đó là một chuyện may mắn vô cùng. Vốn là hai tháng nay cậu suốt ngày chỉ biết lê la ngoài đường tìm việc nhưng lại vô vọng, đột nhiên một hôm vô tình gặp được một người đàn ông trung niên trông bộ dạng phóng khoáng điển trai, ông ta nhìn thấy cậu cầm theo tờ báo mệt mỏi ngồi ở một góc công viên nên bước lại hỏi han.

Hỏi ra khi biết cậu từng là sinh viên ngành cơ khí chế tạo máy, ông ta rất vui vẻ muốn cậu về chỗ của mình học nghề và làm việc cho ông ta. Thì ra người đó là Hướng Trần Uy, hiện ông ta đang là chủ của một gara oto có tiếng trong thành phố này.

An Nhiên vừa nghe thấy cái tên thì lập tức giật mình, người này từng một thời rất nổi tiếng được biết như là đàn anh, đại ca giang hồ khét tiếng dưới thời Bố Lớn còn làm mưa làm gió hồi 20 năm trước. Và một điều đáng nói nữa, ông ta lại chính là cha của Hướng Triết Đan, dù nói là cha con, hai người họ hoàn toàn không có nét gì giống nhau, Hướng Trần Uy to cao, dáng người như gấu lớn, tiếng nói trầm ồn mạnh mẽ, nét mặt cương nghị còn Hướng Triết Đan lại thuộc thể loại nam không ra nam, nữ không ra nữ, nét đẹp của cậu ta giống như chủng lai pha trộn, trắng đen bất phân. Tính cách thì không cần nói, Hướng Trần Uy vốn rất nghiêm nghị, nhưng cũng có nét gần gũi dễ mến chả bù cho đứa con trai tính cách biến thái, lười nhác lại phóng túng vô tội vạ của ông ta.

Vừa được học nghề, vừa được làm ở chỗ làm tốt, vừa có ông chủ đáng ngưỡng mộ như vậy, An Nhiên chẳng có lý do gì để từ chối nên từ đó cậu quyết định làm ở chỗ của ông ta. Thỉnh thoảng ở chỗ làm việc An Nhiên có gặp Hướng Triết Đan, cậu ta thuộc dạng người có trí nhớ siêu ngắn, dù đã gặp An Nhiên không lâu trước đó nhưng hiện tại gặp lại thì chỉ biết nhìn cậu ú ớ cả nửa năm trời rồi nói : "Chúng ta từng gặp mặt sao?". An Nhiên cũng không màn để ý, lập tức lắc đầu.

Hôm nay, vừa làm xong công việc thì đã hơn sáu giờ tối, lúc cậu trên đường trở về nhà trọ thì gặp được Trịnh Huyền Mi. Trịnh Huyền Mi thực sự đã thay đổi, dù chỉ mới một thời gian không gặp nhưng cô ta lại trở nên đẹp một cách lộng lẫy, lối trang điểm lẫn trang phục có phần táo bạo, mãnh mẽ hơn, không còn kiểu dáng yếu đuối nhu mì như trước nữa. Cô ta nhìn thấy cậu, không tỏ ra ngạc nhiên hay có thái độ gì lập tức đi tới.

– Có muốn đi uống nước chút không?

An Nhiên nheo mắt nhìn, kiểu cách của cô ta cũng rõ ràng thay đổi rồi. Cậu chợt nhoẻn miệng cười.

– Nhìn cô như vậy thuận mắt tôi lắm, đỡ hơn nhìn cái bộ dạng giả ngây dại kia!

Trịnh Huyền Mi không có thái độ gì, chỉ đưa tay ngoắc chiếc taxi gần đó. An Nhiên cũng không buồn cảnh giác, liền theo cô ta.

Cả hai lại đến chỗ café cũ trước kia từng tới. Trịnh Huyền Mi ngay khi vừa mới ngồi xuống, xếp menu gọi đồ uống xong thì lập tức không quanh co, hỏi:

– Vậy chừng nào cậu sẽ đi?

Không khí ở quán café rất tốt, lại có nhạc giao hưởng trầm buồn, vì đã lâu lắm rồi bản thân không được ngồi quán như thế này An Nhiên liền tranh thủ tận hưởng. Cậu nhắm mắt lại, ngẫm ngẫm vài giai điệu quen thuộc sau đó mới bình thản nói:

– Tôi đã tìm được nhà trọ rồi, định tuần sau sẽ dọn đi.

– Ở đâu?

– Ngoại ô thành phố!

– Sao cậu không đi xa một chút?

Lúc này An Nhiên lập tức mở mắt, nhìn Trịnh Huyền Mi, nói:

– Tôi còn phải trông chừng Tiểu Băng! Cái bụng của cô ấy bây giờ đâu còn nhỏ nữa?

Trịnh Huyền Mi vốn biết chuyện của Mai Tiểu Băng vì hai người họ là bạn thân của nhau, nhưng nếu là Trịnh Huyền Mi của lúc trước, cô ta sẽ một mực lo lắng cho tình trạng của bạn mình. Nhưng đáng tiếc, sau bao nhiêu biến cố, cả bản tính của cô ta đã có chút thay đổi. Bây giờ cô ta chỉ còn biết Nghiệp Thiệu Đăng là cái rốn vũ trụ, mọi chuyện đều xoay quanh mỗi mình hắn.

Trịnh Huyền Mi hơi cau có, hỏi lại:

– Sao không dẫn cô ta cùng đi?

An Nhiên rút điếu thuốc đặt trên môi mình, không gấp châm mồi, mắt hướng lên lười biếng nhìn người đối diện.

– Cô nghĩ chúng tôi là quan hệ gì?

– Dù là đứa con của Triệu Tuyển, nhưng người Tiểu Băng yêu là cậu, hai người có thể bắt đầu một cuộc sống mới! Đó mới là một gia đình, một cuộc sống mà cậu cần, An Nhiên!

Lúc này An Nhiên mới nhàn nhã mồi thuốc, rồi lại thủng thỉnh rít thuốc, nhả khói.

– Thiệu Đăng không để tôi đi!

– Cậu không biết trốn sao? An Nhiên...cả ba người chúng ta cũng mệt mỏi rồi...đừng dây dưa tốn nhiều thời gian nữa...

– Tôi cần một ít thời gian nữa để suy nghĩ...

– Thời gian, thời gian, thời gian...rốt cuộc cậu có muốn đi hay không? Cậu đã lãng phí bao nhiêu thời gian rồi? Bây giờ cậu nhìn thấy Thiệu Đăng không? Anh ấy ở bên tôi nhưng đầu óc lúc nào cũng ở chỗ cậu, mỗi lần đụng tới chuyện của cậu, anh ấy đều loạn tính lên chẳng biết khi nào phát điên vì cậu nữa, cậu chính là liều thuốc độc Giang An Nhiên!

An Nhiên cũng nổi cáu, tay đập mạnh xuống bàn, quát:

– Bây giờ người cậu ta chọn là cô, cô sợ hãi cái gì chứ ? Tôi đã hứa rằng tôi rời khỏi thì tôi nhất định rời khỏi, còn chuyện tôi và Tiểu Băng ra sao...không cần cô quan tâm!

Trịnh Huyền Mi sau khi quát tháo, dần dần điềm tĩnh trở lại, nói tiếp:

– Được, chuyện tình cảm riêng gì đó của cậu tôi không xen vào. Miễn cậu rời khỏi Thiệu Đăng, anh ấy nhất định sẽ tốt hơn hiện tại...

Nói rồi cô ta đứng dậy, xách theo ví rời khỏi. An Nhiên vẫn ngồi đó lặng im, có thực sự sau khi cậu rời khỏi hắn mới được sống vui vẻ, tốt hơn bay giờ? Còn Mai Tiểu Băng, cô ta thích cậu, cậu cũng không muốn làm tổn thương cô ta, và còn đứa trẻ chưa chào đời. Nếu như Mai Tiểu Băng khăng khăng không chấp nhận Đào Triệu Tuyển, cô ta lại trở mặt với gia đình, bà mẹ một con phải gồng gánh nuôi nấng đứa trẻ của mình sẽ đáng thương như thế nào, cậu không dám nghĩ tiếp.

Một lúc sau, An Nhiên lại rút điện thoại ra, bấm số gọi đi. Từ đầu dây bên kia là tiếng rền rền ngái ngủ.

"Alo!"

– Bầu bì không tranh thủ vận động nhẹ mà suốt ngày chỉ ngủ, không sợ sinh xong cậu biến luôn thành heo sao? – An Nhiên trêu cười.

" Vừa mới vận động xong, ngủ một giấc...tự nhiên giờ đau bụng quá...có phải tôi sắp sinh rồi không An Nhiên?" – Mai Tiểu Băng uể oải nói.

An Nhiên nghe thấy liền giật mình.

– Chị hai! mới mấy tháng mà sinh cái giống gì? Có đau nhiều không?

"Găm găm trong bụng..."

– Vậy chờ tôi, chút nữa tôi đến dẫn cậu đi khám...

"Ờm...nhanh lên nha..."

**

Lúc vào tới bệnh viện, Mai Tiểu Băng đau bụng quằng quại làm An Nhiên cũng sợ đến toát cả mồ hôi lạnh. Một lúc sau bác sĩ bước ra, lắc đầu, điều đó càng làm cậu kinh hồn hoảng vía hơn, lập tức hỏi:

-Bác sĩ...cô ấy đã sinh rồi ạ? Tình hình sức khỏe ra sao?

Vị bác sĩ ngờ ngợ nhìn cậu, sau đó lại tiếp tục lắc đầu:

– Anh là chồng cô ấy à? Vợ anh không có dấu hiệu sinh gì cả, cô ấy vốn chưa tới tháng sinh mà!

An Nhiên lại ngờ nghệch hỏi lại, thậm chí quên mất việc chối bỏ mình không phải chồng của Mai Tiểu Băng.

– Vậy...vậy sao cô ấy lại đau như vậy?

– Cô ấy chỉ bị trướng bụng do ăn quá nhiều, kèm với việc nóng trong người cho nên mấy hôm nay không thể đi ngoài được. Sau khi uống thuốc nhuận tràng, "đi" mấy lần thì sẽ không sao! Còn nữa, anh nhớ trông chừng vợ mình, bà bầu thường ăn theo đúng thực đơn, đúng dinh dưỡng, không nên quan niệm ăn càng nhiều càng tốt cho đứa nhỏ. Thực chất có nhiều trường hợp ăn nhiều gây ra tình trạng càng trướng bụng, khó tiêu, ảnh hưởng dạ dày, mệt mỏi, ảnh hưởng tâm lý, hại cho mẹ lẫn trẻ!

An Nhiên cúi đầu nghe, khi vị bác sĩ kia đã rời khỏi, cậu lập tức bước vào phòng bệnh mang theo gương mặt đã tối đen.

– Giỏi cho một Mai Tiểu Băng vì ăn nhiều quá, không đi ngoài được nên trướng bụng!

Mai Tiểu Băng thè lưỡi nằm trên giương đắp chăn, cái bụng đã gần nhô khỏi mặt.

– Tôi đâu biết đau bụng đẻ với đau bụng đi ấy khác nhau chỗ nào đâu!

An Nhiên ngồi xuống bên cạnh, nhu nhu trán. Mai Tiểu Băng đang tươi cười đột nhiên lại nhăn mặt, lần này có hơi nghiêm trọng.

– A... – Cô ta la khẽ.

An Nhiên liền giật mình, đứng dậy hỏi:

– Sao? Đau nữa à?

– Đá...Nó...đá...

– Đá? Đá gì? – An Nhiên ngờ nghệch.

– Đứa bé đá tôi!

Nghe trọn câu, An Nhiên mới chợt thở hắt ra, lại ngồi xuống. Bộ dạng hay bị giật mình và cuống quýnh của cậu khiến Mai Tiểu Băng bật cười, An Nhiên liền liếc cô ta một cái.

– Có gì đáng cười? Tôi có kinh nghiệm chăm sóc bà bầu bao giờ? – cậu thẹn quá hóa giận.

Mai Tiểu Băng liền cười giản hòa sau đó lại nói:

– Là con gái!

An Nhiên hơi ngượng mặt, quay sang hỏi:

– Thật sao?

– Ừ! Tuần trước siêu âm rồi!

Cậu nhìn vào cái bụng tròn tròn của Mai Tiểu Băng, tưởng tượng ra có một đứa trẻ đang nằm gọn lỏn trong đó, thật sự rất tuyệt. An Nhiên đột nhiên cũng muốn làm cha, cũng muốn có cảm giác một đứa trẻ bụ bẫm gọi mình là cha. Cậu muốn chạm tay vào cái bụng tròn đó, nhưng lại không dám.

– Đặt tay lên đi! – Mai Tiểu Băng nhỏ giọng, cười cười động viên cậu.

An Nhiên bối rối thử chạm vào, ngoài cảm giác trơn tay, làn da âm ấm cũng chẳng có gì nhưng cũng thấy có chút thú vị. Mai Tiểu Băng nhìn cậu, cô ta lại khe khẽ cười, sau đó nói:

– Đặt tai vào, có thể nghe thấy!

An Nhiên rút tay về, sau một lúc mới áp tai vào bụng cô ta, gương mặt cậu liền hiện lên sự thú vị.

– Nghe thấy rồi!

– Nghe thấy được gì? – Mai Tiểu Băng hồ hởi hỏi.

– Nó la a a a...

Cô ta liền nhìn cậu, thở dài.

– An Nhiên, cậu láo cá quá!

An Nhiên cười khanh khách, cậu thực sự rất thích con nít. Cậu muốn nhìn thấy đứa trẻ này ra đời, muốn nắm bàn tay múp míp của nó. An Nhiên thoải mái sờ sờ cái bụng trơn tròn của Mai Tiểu Băng một lúc lâu, còn cô ta thì nhìn xuống cậu, bàn tay khẽ chạm vào tóc cậu, đôi mắt hiện lên chút hạnh phúc mong manh.

————

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro