Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Ánh nắng buổi sớm bám nhẹ lên những cánh hoa trong vườn, mang đến cho chúng một sức sống mới. Bãi cỏ xanh mướt ướt đẫm sương, long lanh, trong suốt như những hạt pha lê. Trên tán cây gần đó, mấy con chim thi nhau bắt sâu, chốc chốc lại cất tiếng gọi nhau lanh lảnh.
Minh An cố gắng vươn dậy khỏi đống chăn ấm. Cô sang xứ sở sương mù này cũng đã một tuần, cũng thích nghi hơn với khí hậu lạnh giá. Mấy hôm trước cô lại vừa tìm một công việc mới, công việc sáng nay của cô là... giao báo.
Cô đang sống trong một căn nhà của người bạn mà cô quen trong chuyến đi Pháp lần trước. Hai người trò chuyện rồi làm thân, đến giờ vẫn giữ liên lạc.
Trong nhà bây giờ ngoài người giúp việc ra cũng chẳng có ai. Bạn cô là người mẫu của một công ty lớn nào đó, bên cạnh việc làm người mẫu thì thường xuyên đào tạo các người mới khác, công việc bận rộn nên ít khi gặp mặt.
Minh An bước xuống cầu thang, mỉm cười và chào bà giúp việc bằng tiếng bản địa. Cô quấn thêm khăn len rồi bước ra cửa. Đưa ánh mắt do dự về chiếc Audi trong vườn, cô khẽ cười vì ý nghĩ thoáng qua trong đầu:
- Chẳng lẽ giao báo bằng ô tô?
Cô nhanh chóng xua đi ý nghĩ leo lên chiếc xe ấm áp rồi vào góc vườn dắt chiếc xe đạp.
Nắng đã chếch lên một góc lớn hơn nhưng vẫn không thể xua đi cái lạnh. Đáng lẽ giờ này cô nên cuộn tròn trong chăn mới phải. Mà nếu thế, hôm nay cô sẽ không được đếm tiền, thiếu đi cái cảm giác vuốt lên những tờ đô phẳng phiu sẽ thật khó chịu. Nghĩ thế, Minh An lại nở nụ cười tươi, quăng tờ báo vào một căn nhà rồi tăng tốc cùng chiếc xe đạp.
Xong công việc, Minh An về nhà, vùi người vào trong đống chăn dày, quyết định ngủ bù cho phần của buổi sáng.
Khi tỉnh dậy, trời đã xế chiều. Cô sờ cái bụng đã phẳng lì như muốn dán chặt vào lưng, gấp chăn lại rồi xuống nhà dưới.
- Cô có muốn dùng bữa không? Tôi dọn cho cô nhé!
Vừa thấy cô ở cầu thang, bà giúp việc đã lên tiếng kèm theo nụ cười thân thiện.
- Ôi, bà thật tâm lí quá! Làm phiền bà!
Sau bữa ăn, cô vào phòng xem vài quyển tạp chí nhưng không hứng thú, tiện tay ném lên bàn. Cũng đã ngủ cả một ngày nên dù muốn cũng không thể nào nhắm mắt nữa. Cô đứng dậy lấy chiếc chìa khóa trên bàn và quyết định dạo một vòng quanh thành phố. Cô xuống cầu thang, nhắn với bà giúp việc:
- Cháu đi dạo, nếu về trễ thì bà đừng chờ cửa nhé!  

  Luân Đôn về đêm thật tuyệt. Ánh đèn sáng khắp nơi với những tòa cao ốc chọc trời. Bên cạnh đó là những công trình hiện đại. Tuy nhiên nơi đây vẫn giữ cho mình được vẻ đẹp cổ kính lâu đời. Minh An lướt qua cầu Tháp Luân Đôn, đi dọc bờ sông. Cô dừng xe, hạ cửa kính, mắt hướng về dòng sông phía trước. Những màu sắc lung linh phản chiếu từ đèn hai bên tạo cho con sông một vẻ huyền ảo như trong những câu chuyện cổ tích.
Đang ngắm cảnh đến thất thần, cô cảm nhận có một luồng khí ập đến nên nhanh chóng quay đầu. Nhưng chưa kịp, cô đã bị vật gì đó gí vào thái dương, lạnh buốt như muốn xuyên thẳng qua đầu cùng trái tim đang chệch một nhịp của cô. Cô liếc sang gương chiếu hậu, chỉ thấy một thân người màu đen, dáng cao lớn, không nhìn được mặt.
- Mở ra!
Câu nói lạnh lẽo vang lên trong không gian lạnh giá. Minh An mở cửa xe. Mặc dù lâm vào tình trạng bị người ta uy hiếp bằng súng nhưng trên khuôn mặt cô không tìm thấy sự sợ hãi nào. Cô biết đây là những lúc cần bình tĩnh nhất.
- Tôi có thể giúp gì?
- Phố Oxford.
Minh An khởi động xe, chiếc Audi lao đi trên đường phố Luân Đôn. Cửa xe đã được đóng kín, cô điều chỉnh điều hòa nhưng vẫn cảm thấy ớn lạnh. Trong xe không bật đèn, Minh An không thể nhìn được gương mặt người phía sau. Tuy nhiên, ở anh ta phát ra những tia lạnh lẽo. Cô cất tiếng để xua đi cái lạnh đang bủa vây mình:
- Thật vui khi có thể gặp đồng hương ở đất nước xa lạ này!
Phía sau không có tiếng đáp trả. Cô cũng biết tình hình, im lặng không nói thêm.
- Cô nhận ra?
Tiếng nói đột nhiên phát ra làm cô mất tập trung chệch tay lái. Mất hai giây Minh An mới nhận ra đó là câu hỏi cho câu nói trước đó của mình. Cô cười:
- Vâng! Tôi có thể phân biệt được các tiếng nói ở những vùng khác nhau. Giọng anh mang đặc trưng của người phương đông. Tôi đoán đúng chứ?
Phía sau lại im lặng.
Minh An cố gắng gợi chuyện, hi vọng biết được điều gì đó của con người bí ẩn đột nhiên xuất hiện này, nó sẽ tốt hơn cho việc đối phó và thoát thân của cô. Cô lại cười:
- Anh không thấy ngạc nhiên sao?
Vài giây sau mới có tiếng nói đáp lại.
- Có ngạc nhiên hơn việc một nhân viên bưu chính có thể sở chiếc xe với giá vài tỉ ngay khi đi du lịch không? Hay là việc mọi thông tin cá nhân bị xóa một cách ngoạn mục?
Giọng nói bình thản đến vô cùng nhưng lại như cơn bão tuyết mạnh mẽ quét qua đầu cô, khiến cô toàn thân nổi gai ốc. Tuy không thấy nhưng cô có thể hình dung được nụ cười nửa miệng ở đằng sau. Khuôn miệng đó lại khẽ mở, chính là đáp án mà cô đang thắc mắc.
- Giọng nói.
Không xong rồi, gặp quỷ rồi! Minh An thầm hét lên trong đầu.
Sao anh ta có thể biết trong đầu cô nghĩ gì chứ?
Lúc đó cô đã cố gắng cụp chiếc mũ lưỡi trai xuống thấp nhất rồi thế mà vẫn bị phát hiện qua giọng nói. Hôm đó, từ khi cô bước vào phòng, anh ta không hề nói một câu nào nên cô không nhận ra giọng anh ta ngay từ đầu.
Phải trách ông trời sắp đặt quá khéo hay rủa bản thân cô đã nhiều chuyện, không lên tiếng thì đã không có chuyện rồi. Im lặng thì ông trời còn thương xót giúp che mắt anh ta, thấy cô đáng thương mà cho con đường sống. Còn bây giờ thì hết rồi, hết thật rồi...
- Lúc đầu chỉ là nghi ngờ, nhưng nhìn biểu hiện bây giờ của cô...
Câu nói lấp lửng của anh như lấp lửng đẩy cô vào cửa địa ngục. Đã đoán biết sẽ bị truy tìm và trốn sang đây rồi mà vẫn bị tóm là sao? Toàn thân cô bất giác run nhẹ. Tuy nhiên, cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh nghĩ cách trốn thoát.
Đột nhiên bên cạnh xuất hiện chiếc Caddillac đen chạy song song. Minh An đạp ga, tăng tốc vượt lên. Nhưng tay nghề lái xe của cô không cao, cũng là kĩ thuật của chiếc xe đó đạt đỉnh, luôn luôn giữ được tốc độ và khoảng cách với cô. Ắt hẳn là đồng bọn của tên đằng sau rồi! Cô thầm than.
Trong giây lát, mắt cô sáng lên.
Phía trước là đường giao nhau, đèn giao thông đã chuyển màu, báo chuẩn bị dừng lại.
Minh An cho xe đi chậm, chiếc xe bên cạnh cũng giảm tốc.
Khi đèn chuyển sang màu đỏ, cô đột ngột đạp mạnh ga. Chiếc xe vừa lao lên đã bị một chiếc taxi chạy ngang đâm vào. Minh An nhân lúc đó, bằng tốc độ nhanh nhất mở cửa xe, lộn một vòng trên mặt đường , nhảy qua nấp sau chiếc xe con bên phải đi cùng chiều vừa dừng lại, tránh cho tên sau lưng cô nổi điên nổ súng. Sau đó, cô nhanh chóng chạy lẫn vào dòng người đi bộ.
Đằng sau, bốn tên trên chiếc Caddillac vội vã chạy đến xe của cô. Tên trong xe bước ra, cất khẩu súng vào áo. Anh vốn định nhắm vào chân Minh An, không ngờ thân thủ cô lại nhanh nhẹn đến thế.
- Anh Quân, anh không sao chứ?- Người lên tiếng là Phong.
- Đuổi theo!
Anh ra lệnh.
- Vâng!- Ba tên còn lại đuổi theo hướng Minh An vừa thoát.
Phong gọi người đến xử lí vụ lộn xộn trên đường rồi lên xe phóng đi.
Trên xe...
- Anh Quân, cô ta là ai?
Phong nhìn người ngồi ghế sau qua gương chiếu hậu.
- Là con bé đó.
Phong quay sang, trưng ra vẻ mặt ngạc nhiên.
- Là đứa mang bom hôm đó sao? Cô ta thật không tầm thường, thoát khỏi sự truy lùng của chúng ta một cách dễ dàng!- Anh quay lại, tập trung lái xe- À, Hàn vừa gọi báo rằng tên Billy mời anh đến dự buổi tiệc mừng ông ta giành được công ty bất động sản A, công ty mà ông ta đã bỏ không biết bao công sức, cũng là công ty chúng ta đang có dự định thâu tóm. Anh có đi không?
Anh hạ cửa kính để gió lạnh ùa vào.
- Tôi sẽ đi.
---------
Sau khi cắt đuôi được mấy tên đuổi theo, Minh An bắt taxi về nhà đã là nửa đêm, trời càng rét hơn.
Cô nhìn cánh cổng đã khóa, thầm than khẽ.
Bỗng cô nắm lấy một thanh cửa, đạp tường nhảy vào trong sân. Động tác thực hiện nhanh và thuần thục như những cảnh đột kích trên phim truyền hình. Minh An đáp đất nhẹ nhàng, lại chạy nhanh lấy đà, bám vào những dây leo trên tường, tung mình với đến cửa sổ phòng tầng hai. Cô vào phòng, đóng chặt cửa sổ.
Bây giờ cô mới thở phào, thả người trên chiếc giường mềm mại.
- Tên đó sao cứ như quỷ vậy! Ông trời à, rốt cuộc con đã làm việc gì nên tội chứ?
Nói xong cô vùi mặt vào chăn.
Đã bị bọn chúng phát hiện, chắc chắn sẽ lại bị chúng truy tìm. Lần trước cô đã bỏ trốn nhanh chóng, lần này hẳn chúng nghĩ rằng cô nhất định rời khỏi đây mà chực sẵn ở sân bay. Tốt nhất là cô cứ nên án binh bất động mà ở lại, nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất. Không tìm thấy cô ở sân bay, có thể chúng sẽ tìm cô ở các thành phố khác trên Anh quốc này.
Cứ mặc cho chúng tìm, chỉ cần cô ẩn thân cẩn thận, cô không tin bọn chúng có thể tìm được.
Hài lòng với phương án đưa ra, Minh An xoay người chỉnh lại tư thế, kéo lại chăn rồi ngủ.  

Sáng hôm sau vừa xuống cầu thang, Minh An ngạc nhiên khi thấy Fiona, chủ nhân ngôi nhà đang ngồi ở bàn ăn.
- Chào buổi sáng Fiona! Đến hôm nay tôi mới may mắn gặp được người đẹp!
Minh An cười chào, kèm theo cái nháy mắt tinh nghịch. Cô bạn Fiona cũng cười đáp:
- Cậu quá lời rồi!
Bà giúp việc mang đến một ly sữa cho Fiona rồi quay sang Minh An:
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN

- Cô đã muốn dùng bữa sáng chưa?
- Cảm ơn, cháu cũng đói rồi!
Minh An đáp lời rồi quay sang Fiona:
- Hôm nay cậu không đi làm ư?
Fiona uống một ngụm sữa, nói:
- Ứ! Hôm nay tôi phải tham dự một buổi tiệc lớn nên cần thời gian chuẩn bị.
Nói đến đây, mắt cô sáng lên, nhìn Minh An vẻ suy nghĩ:
- À, cậu còn giữ sở thích đếm tiền không?
Minh An mắt sáng rỡ, bỏ chiếc thìa trong tay xuống, cười tươi:
- Cậu có việc đấy à? Nói đi!

- Có người cần hai người mẫu ở công ty chúng tôi làm bạn dự tiệc tối nay. Nếu cậu muốn, tôi có thể sắp xếp để tối nay cậu đi cùng tôi.
Fiona dừng lại, quan sát Minh An lần nữa, nở nụ cười quyến rũ:
- Cậu cũng đạt chuẩn đấy! Sao, cậu muốn đi không?
- Bạn cùng dự tiệc? Được lắm, tôi sẽ đi, vừa được ăn lại vừa có tiền!
Minh An trả lời dứt khoát.
- Vậy để tôi báo với quản lí!
Fiona đứng dậy, cầm điện thoại gọi đi. Đại ý là cô đã tìm được một người thích hợp, bảo rằng hơn hẳn những người khác...
Kết thúc cuộc gọi, Minh An bị Fiona kéo tuột ra khỏi nhà, nói rằng chuẩn bị cho buổi tiệc. Suốt buổi sáng, cô bị Fiona đưa hết từ cửa hàng áo quần này sang cửa hàng trang sức khác không ngừng nghỉ.
Tốc độ đốt tiền của những người nổi tiếng thật đáng nể!
Buổi trưa, hai người ăn tạm trong một nhà hàng cao cấp rồi đến Spa chăm sóc toàn thân. Việc cuối cùng là làm tóc và trang điểm. Một ngày bị quay như chong chóng, Minh An không khỏi than thầm. Thật đúng là không có công việc nào dễ dàng mà kiếm ra riền.
- Ôi, Minh An à! Cậu làm tôi phát ghen lên mất thôi!
Giọng nói lanh lảnh mà nhẹ nhàng của Fiona vang lên khiến Minh An chú ý vào gương. Trong đó hiện lên hình ảnh của một cô công chúa với chiếc váy trắng thuần khiết. Màu trắng của chiếc váy càng tôn thêm vẻ đẹp của làn da mịn màng. Chiếc váy dài đến gối không thể che đi đôi chân thon dài khiến bao cô gái ghen tị, cái cổ cao như sự kiêu kì của một nàng công chúa chính hiệu. Đặc biệt đôi mắt của cô trong veo như hạt pha lê nổi bật trên gương mặt nhỏ nhắn.
Không chỉ riêng Fiona mà những nhân viên trang điểm cùng người quản lí của cô cũng trợn to mắt, cố thu giữ hình ảnh đẹp đẽ này.
Bị nhìn đến ngại, Minh An bèn lên tiếng:
- Fiona à, nếu còn không đi thì sẽ muộn đấy!
Fiona cười khoác tay Minh An, cùng bước ra khỏi cửa:
- Ừ, đi thôi!
---------
Tại đại sảnh, trung tâm của buổi tiệc, ánh đèn vàng dịu tỏa khắp nơi, mang lại cho người ta cảm giác ấm áp và dễ chịu. Trong không gian tràn ngập ánh sáng là âm thanh của những giai điệu du dương, trầm bỗng của các nhạc công. Người phục vụ với gương mặt vui vẻ, đi đi lại lại khắp nơi. Không khí phảng phất một hương thơm nhẹ dịu.
- Chào cậu, Âu Dương Quân! Rất vui khi cậu đến tham dự!
Vừa lên tiếng là một người đàn ông trung niên. Tuy trên mặt đã xuất hiện nếp nhăn nhưng uy thế của một con người có quyền, có tiền không hề mờ nhạt. Ông vừa cười nói vừa tiến đến cửa đại sảnh
Âu Dương Quân ừ khẽ một tiếng, Vũ hiểu ý liền nói:
- Cô ta là Trịnh Minh An. Bố cô ta là một điệp viên người ngoại quốc, mẹ cô ta là hacker nổi tiếng trong giới này. Có vẻ như hai người họ quen trong khi bố cô ta làm nhiệm vụ. Tuy nhiên mọi thông tin về hai người này hoàn toàn không có, như thể họ chưa hề tồn tại, có khả năng đã được cơ quan, tổ chức của họ bảo mật. Tôi vất vả một thời gian dài mới có chút tư liệu này. Tài sản mà bố mẹ cô ta để lại đủ để sống nhàn nhã cả đời, nhưng cô ta lại thường xuyên làm nhiều công việc khác nhau để kiếm tiền. Điều tra từ những nhân viên bưu chính từng tiếp xúc với cô ta thì biết rằng, chỉ cần là việc có tiền, cô ta đều nhận.
Âu Dương Quân xoay xoay ly rượu trong tay, quan sát chất lỏng màu đỏ đang sóng sánh, miệng khẽ nâng thành một nụ cười tỏ vẻ thú vị. Mắt anh hướng đến một góc nào đó của căn sảnh...
-----
- Chào anh, tôi là Fiona, còn đây là Minh An bạn dự tiệc tối nay cùng anh.
Fiona khoác tay của một thanh niên nào đó, trông hai người có vẻ quen biết, lại cười duyên dáng nói với thanh niên mặc bộ comple trắng đứng đối diện. Minh An bị nhìn chằm chằm như vật thể lạ, lại thấy người đối diện đứng bất động, cô đành phải lên tiếng trước.
- Tôi là Minh An. Rất vui được gặp anh!
Nghe cô nói, anh ta mới như bừng tỉnh, nâng bàn tay cô rồi đặt một nụ hôn lên đó.
- Tôi là Jack. Thật vui khi có thể làm quen với cô. Cô là cô gái phương đông đẹp nhất mà tôi từng gặp!
Minh An cười, thu lại tay.
- Cám ơn lời khen của anh!
Fiona lại tiếp, giới thiệu với Minh An:
- Jack là con trai của chủ nhân buổi tiệc hôm nay, là người thừa kế của tập đoàn bất động sản A, top 10 tập đoàn lớn nhất thế giới đấy!
- Được rồi, chúng ta làm quen sau, hãy vào buổi tiệc thôi!.
Anh thanh niên bên cạnh Fiona lên tiếng, mắt vẫn chưa rời khỏi Minh An.
- Ừ, chúng ta vào thôi!
Jack để Minh An khoác tay mình vào rồi đi vào trong.
Nhân lúc có người phục vụ bê rượu ngang qua, Jack cầm lấy đưa sang Minh An, rồi mình cũng cầm một ly. Hương rượu vang trong ly làm người ta muốn say...
Gian sảnh rộng lớn tràn ngập ánh sáng và âm nhạc. Khắp nơi toàn những quý ông quý bà khoác lên mình những bộ cánh sang trọng. Có người mang cả bộ trang sức nặng trịch, trông thật chói mắt. Minh An theo Jack đến chào hỏi một số người.
Đột nhiên cô cảm thấy lạnh toàn thân, cảm giác như có ánh mắt nào đó, sắc như dao hướng về mình. Đến khi có giọng nói vang lên, toàn bộ gai ốc trên người cô như muốn đâm thẳng ra ngoài:
- Rất vui được gặp lại!- Âu Dương Quân cố ý kéo dài câu nói, mắt lướt qua người nào đó rồi mới tiếp tục.- Jack!
A! Anh ta đúng là âm hồn bất tán, sao cứ mãi ám cô chứ! Minh An thầm hét lên nhưng vẫn cố giữ cho gương mặt nét tự nhiên.
Cô hận không thể đập đầu vào tường, đã quyết định là ẩn thân cẩn thận, vậy mà vì tình yêu tiền bạc trổi dậy cô đã đồng ý đến buổi tiệc hôm nay. Ông trời ơi, sao không cho Thiên Lôi một búa đánh chết cô cho rồi!
- Chào cô!
Anh đưa tay đến trước mặt Minh An.
Cô cười nhẹ như chưa hề gặp những chuyện trước đó, đưa tay bắt lấy bàn tay anh.
- Vâng, chào anh, tôi là bạn gái của Jack!
Câu nói phát ra khiến Jack, Fiona và anh bạn bên cạnh không khỏi ngạc nhiên. Chỉ có Âu Dương Quân vẫn cười, nụ cười nửa miệng đầy ngạo nghễ.
Minh An muốn mượn Jack và tiếng tăm của anh ta làm tấm đỡ nên mới giới thiệu là bạn gái của anh ta, hơn nữa, cô đúng là bạn gái của anh ta ít nhất là đến hết buổi tiệc này.
Tuy nhiên, những việc xảy ra sau đó đã khẳng định, suy nghĩ của cô là sai lầm. Cô đã đánh giá thấp con người trước mặt.
Minh An rút tay lại, cười với Fiona:
- Chúng ta sang kia đổi loại nước khác nhé!
Cô nói xong liền kéo tay thúc giục Fiona.
Người phục vụ lượn lờ khắp nơi, không nhất thiết phải đến vị trí xa như thế để đổi rượu. Cô chỉ là muốn tìm cớ để tạm thời thoát khỏi cái kẻ mà cô cho là âm hồn trước mặt.
Fiona đang ngơ ngác nhìn Âu Dương Quân thì bị hành động của Minh An làm giật mình. Bây giờ cô mới phát hiện anh ta cũng đang hướng mắt về phía cô nên đột nhiên đỏ mặt xấu hổ, nhanh chóng đi theo Minh An.
- Ừ, chúng ta đi thôi!
Fiona quay sang cười với người bạn tiệc của cô, như một sự xin phép lịch sự tối thiểu.
Đi được một đoạn, Fiona mới buông tay Minh An, thay vào đó là đặt tay lên ngực mình:
- Ôi, đó đúng là Âu Dương Quân đấy!
Minh An lại cố gắng đi thật nhanh, đến một vị trí khá khuất mới hỏi:
- Âu Dương Quân ư? Là anh ta sao?
Cô đưa mắt về phía Âu Dương Quân, bắt gặp ánh mắt sắc bén lúc nãy liền quay đầu.
- Anh ta là ai?
- Là người đứng đầu tập đoàn bất động sản Âu Dương, một trong những tập đoàn lớn trên thế giới, chủ tịch Âu Dương Quân. Anh ta sở hữu một tài sản kếch xù, những vùng đất rộng bao la, những căn biệt thự như cung điện và vô số những tòa nhà cao ốc chọc trời. Đằng sau vẻ hào nhoáng đó, anh ta còn lãnh đạo một tổ chức xã hội đen có quy mô. Tổ chức ấy có mục đích là dọn dẹp sạch sẽ những tệ nạn và các đường dây, tổ chức bất hợp pháp khác trong vùng đất của anh ta. Chính nhờ điều đó mà những vùng đất này ngày càng thu hút được nhiều nhà đầu tư, tiền chảy vào túi anh ta từ đó cũng ngày càng nhiều.
Fiona mắt sáng rỡ, nụ cười đã muốn chạm đến mang tai. Minh An thì ngược lại, đứng bên cạnh thản nhiên đưa lời bình luận:
- Dùng một tổ chức phi hợp pháp để thanh trừng những tổ chức phi hợp pháp khác, thật là một chuyện cười mà!
- Sao lại đánh đồng với nhau được chứ?
Fiona phản bác ý kiến của Minh An.
- Mà chưa nói đến những điều đó, chỉ riêng gương mặt ấy thôi mà đi làm người mẫu cũng đã thành tỉ phú rồi!
Chạm đến chủ đề người mẫu, bệnh nghề nghiệp của Fiona lại tái phát, cô nói một thôi một hồi không ngừng nghĩ về việc phân tích ngoại hình của Âu Dương Quân.
Minh An lại không hề quan tâm đến những gì mà Fiona đang ca tụng. Cô đang nghĩ cách để có thể thoát khỏi nơi này. Tên đầu sỏ đó chắc đã bố trí người quanh đây rồi, nếu muốn thoát thì cách duy nhất là phải dựa vào Jack .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro