Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 11: Ngôi mộ của mẹ


– Trả lại anh này! – Hiểu Minh đưa nhuyễn tiên cho Trần Hùng và nói.

Trần Hùng cười:

– Không! Cậu giữ lại nó đi, tôi cũng không dùng được nó.

Rồi quay sang nhìn tôi một cái, Trần Hùng nói tiếp:

– Ở đây chỉ có hội chúa sử dụng được nhuyễn tiên. Nhưng đó là trước đây, bây giờ hội chúa không cần dùng loại binh khí nào nữa rồi.

Tôi gật đầu, ý muốn Hiểu Minh nhận lấy sợi nhuyễn tiên bởi thực sự thì Hiểu Minh rất hợp với nó.

– Vâng ạ! – Hiểu Minh đáp.

Thế rồi, cậu mỉm cười thật tươi, trên trán còn lấm tấm mồ hôi, một phần là do vừa trải qua cuộc ác đấu nhưng nguyên nhân chính là các em trong Thiên Long hội xúm lại vây quanh cậu hồi lâu không rời.

Đôi mắt hiện ý cười, tôi nhìn Hiểu Minh rồi chợt đưa tay lau đi những giọt mồ hôi ấy làm các anh em trong Thiên Long hội thập phần ngơ ngác. Cũng dễ hiểu thôi bởi chính bản thân tôi còn chẳng thể lý giải nổi tôi đang làm gì nữa là họ. Xưa nay tôi nào quan tâm ai bao giờ, trong mắt mọi người tôi đã trở thành một con người lạnh lùng và vô cảm. Thế mà giờ đây tôi dành cử chỉ cho Hiểu Minh thì đến chính tôi cũng không ngờ.

Mặt Hiểu Minh ửng đỏ, cậu cười nhẹ đẹp như một đoá hồng chớm nở vào buổi sớm còn ướt đẫm sương đêm:

– Cảm ơn Tổng giám đốc!

Tôi ừ nhẹ một tiếng và cho mở tiệc ăn mừng chiến thắng. Các anh em trong Thiên Long hội không ai mặt mày không hớn hở, địa bàn của Thiên Long hội thì càng lúc càng được mở rộng. Theo như giao ước thì hội chúa Phục Ma hội sẽ không thể nào không giao toàn bộ võ đài phía Bắc của ông ta cho tôi. Tất nhiên công đầu này thuộc về Hiểu Minh.

– Hiểu Minh! Cậu muốn tôi thưởng gì nào? – Tôi đứng dậy và nói.

Hiểu Minh vội xua tay:

– Không cần gì đâu ạ! Góp sức vì Tổng giám đốc là bổn phận của tôi mà!

Tôi nhìn cậu:

– Nhưng đây không phải việc công ty.

Hiểu Minh bối rối:

– Tôi...tôi...

Tôi cười thầm vì vẻ mặt đáng yêu của cậu song bên ngoài vẫn lạnh lùng:

– Như tôi đã nói từ đầu, ai đánh thắng được người của hội chúa Phục Ma hội thì võ đài này sẽ thuộc về người đó và phân đà Hoả Long cũng do người đó quản lý. Hiểu Minh tuy không phải người của Thiên Long hội nhưng tôi cũng không thể thất hứa.

Quay sang Trần Hùng, tôi nói tiếp:

– Anh hãy mau bàn giao công việc của phân đà Hoả Long cho Hiểu Minh! Anh đã quá vất vả vì phải kiêm nhiệm nhiều việc như vậy trong thời gian qua rồi.

Trần Hùng đáp vâng song Hiểu Minh gãi đầu ấp úng:

– Tổng giám đốc... tôi...không...thể...nào...

Tôi nhìn thẳng vào Hiểu Minh một ánh nhìn đáng sợ:

– Cậu dám làm trái lời tôi hả?

Hiểu Minh vội vàng nói:

– Không! Không phải vậy! Nhưng tôi không làm được mà!

Nhẹ giọng hơn một chút, tôi hỏi:

– Tại sao?

Hiểu Minh không dám nhìn vào tôi, cậu nói nhỏ:

– Tôi...tôi...muốn...à không...

Tôi khó hiểu nhìn Hiểu Minh:

– Cậu đang nói cái gì vậy?

Mọi người đổ dồn ánh mắt vào Hiểu Minh, cậu đáp:

– Tôi...tôi... còn phải làm trợ lý cho Tổng giám đốc mà...

Tôi suýt phì cười vì cái lập luận của Hiểu Minh. Không hiểu sao nghe câu đó của Hiểu Minh tôi lại thấy vui lạ thường. Dù tôi nói để Hiểu Minh làm đà chủ song một góc nào đó trong lòng tôi lại không muốn vậy. Phải chăng là vì tôi không tin tưởng cậu, nghĩ rằng cậu không đủ khả năng làm việc đó? Không đúng! Tôi biết khả năng của Hiểu Minh hoàn toàn không thua kém Phạm Trung hay Trần Hùng. Vậy thì tại sao? Có lẽ nào bởi tôi không muốn Hiểu Minh rời xa tôi. Cậu ấy làm đà chủ đồng nghĩa với việc không thể hàng ngày hàng giờ ở bên tôi như lúc này nữa. Tôi thật không nào hiểu nổi những cảm xúc không tên đang nhen lên trong lòng tôi.

Tuy nhiên đó chỉ là ý nghĩ bên trong, sắc mặt tôi hoàn toàn không đổi:

– Chỉ vì việc trợ lý mà cậu từ chối làm đà chủ của Thiên Long hội sao?

Hiểu Minh đỏ bừng mặt, cậu ngập ngừng không nói nên lời. Thấy vậy, tôi nói tiếp:

– Thôi được, cậu đã không muốn làm thì tôi cũng không ép! Tôi sẽ tăng lương gấp đôi cho cậu trong tháng tới.

Ngay lập tức, Hiểu Minh cười tươi, khuôn mặt hoàn mỹ của cậu làm sáng bừng không gian của bữa tiệc.

Và rồi thời gian cứ thế tuần tự trôi nhanh, hàng ngày Hiểu Minh đều ở bên tôi, không chỉ trong việc của tập đoàn Thiên Long mà cả Thiên Long hội nữa. Nơi nào tôi in dấu chân thì nơi đó đều có Hiểu Minh. Tôi thì không biết tại sao tôi lại luôn để Hiểu Minh bên mình như vậy, còn Hiểu Minh lại chẳng phàn nàn gì khi lượng công việc của cậu tăng lên gấp nhiều lần. Cậu vẫn luôn nở một nụ cười tươi mỗi khi nhìn tôi và dường như càng lúc nụ cười ấy càng đi sâu vào lòng tôi, trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của tôi.

Mùa thu qua đi cho mùa đông tới. Tôi nhìn rất lâu vào cái ngày mà tôi luôn đánh dấu đỏ trên quyển lịch, một ngày in hằn trong lòng tôi, xé nát con tim, điều khiển lý trí của tôi. Ngày này! Tháng Mười! Năm ấy! Đôi mắt tôi đỏ ngàu lên như một con sói đang cất tiếng hú trên núi cao. Tôi không biết tôi đang nghĩ gì nữa cũng như chẳng thể kiểm soát được con người tôi. Lòng thù hận đang sục sôi, đốt cháy cõi lòng tôi.

– Tổng giám đốc có chuyện gì sao? – Hiểu Minh đến bàn tôi và nói nhỏ.

Tôi ngẩng mặt lên nhìn cậu bằng một ánh mắt đáng sợ:

– Ra ngoài ngay cho tôi! – Tôi gắt và chẳng hiểu sao mình lại giận dữ vô cớ như vậy nữa.

Thế nhưng, Hiểu Minh không đi, cậu nhẹ nhàng đi đến cạnh tôi và đặt quyển lịch trên tay tôi xuống:

– Đừng nhìn vào đó nữa! – Hiểu Minh nói bằng một giọng nói ôn nhu.

Một lần nữa, tôi dành cho cậu cái nhìn lạnh lẽo. Nhưng rồi, tôi bị hút hồn vào đôi mắt của cậu bởi đôi mắt đẹp tuyệt vời ấy đang chứa đựng sự quan tâm vô bờ bến dành cho tôi.

Im lặng.

Tôi nhìn Hiểu Minh rất lâu cho khuôn mặt giận dữ của tôi dần dịu xuống. Những hình ảnh của quá khứ chợt ùa về, dội vào trái tim đã sớm khô cằn và chai sạn của tôi làm người tôi run lên từng hồi. Đầu óc quay cuồng, tôi không làm chủ được mình nữa mà ôm chầm lấy Hiểu Minh, miệng không ngừng nói:

– Đừng đi!... Đừng bỏ tôi!... Tôi không muốn!... Đừng bỏ tôi!...

Tay tôi bấu chặt vào vai, vào lưng Hiểu Minh làm áo cậu nhàu nát. Chắc chắn Hiểu Minh sẽ rất đau nhưng lúc đó tôi chẳng nghĩ được gì nữa ngoài việc tìm lấy hơi ấm từ cậu để xua đi cơn lạnh lẽo đáng sợ đang bùng phát dữ dội trong tôi. Hơn hai mươi năm đã qua đi nhưng mỗi khi ngày này đến thì tôi vẫn như một kẻ điên dại và đã không biết bao nhiêu người phải khốn khổ mỗi khi tôi phát điên như vậy. Lúc này đây, tôi ôm chặt lấy Hiểu Minh mà không cần biết cậu có cho phép hay không cũng như không cần biết rằng tôi có thể làm cậu đau đớn đến nghẹt thở.

Thế nhưng, Hiểu Minh không nói gì, cậu cũng không kêu đau, chỉ nhẹ nhàng vỗ về tôi. Có lẽ đó là một cách an ủi tốt nhất dành cho tôi lúc này. Bởi không lâu sau đó thì tôi có thể lấy lại được bình tĩnh, tôi buông Hiểu Minh ra và ngồi gục mặt xuống bàn.

Tôi thấy lòng trỗng rỗng, những thứ cảm giác vô hình xâm lấn tâm hồn tôi mà chẳng thể nói nên lời. Tôi nhìn ra cửa sổ, hướng đến một khoảng không vô định. Và rồi mắt tôi nhoà đi trong ánh nắng nhẹ của mùa đông. Trước mắt tôi là gì, tôi không biết nữa, chỉ thấy rằng quá khứ đang hoà vào tâm trí tôi, đưa tôi đến cõi vô thức. Nó dẫn tôi trở về với tuổi thơ chẳng mấy ngày vui cho tôi càng lúc càng đau đến xé lòng.

Không biết bao lâu sau,

– Nếu có thể Tổng giám đốc hãy khóc đi cho lòng nhẹ nhàng hơn! – Giọng nói êm ái của Hiểu Minh cất lên đưa tôi trở về với thực tại.

Tôi nhìn cậu cười khổ:

– Khóc ư?... Khóc là gì?... Đã bao lâu rồi tôi không khóc nhỉ?... 22 năm 360 ngày rồi thì phải!... Làm thế nào để có thể khóc?...

Ánh mắt đầy thương cảm, Hiểu Minh đưa tay xoa nhẹ lên lưng tôi, cậu không thể nào cho tôi câu trả lời. Tôi hiểu, có ai có thể trả lời được câu hỏi đó cho tôi đâu, đến chính bản thân tôi còn không biết về tôi thì người khác làm sao biết được. Trái tim đóng băng của tôi chỉ chất chứa hận thù thì làm sao có thể làm cho đôi mắt tôi nhỏ lệ đây? Vết thương tuổi thơ quá lớn đã hằn sâu vào tâm hồn làm tan biến mọi xúc cảm của một con người trong tôi.

Rất lâu sau đó, tôi nói với Hiểu Minh:

– Cậu đi cùng tôi đến một nơi được không?

Hiểu Minh không nghĩ ngợi gì, cậu nhẹ nhàng gật đầu:

– Vâng! Bất cứ khi nào Tổng giám đốc muốn đi đâu tôi sẽ đi theo đó!

Tôi ừ nhẹ một tiếng, nhìn cậu:

– Nếu là chuyện công ty thì cậu phải nghe lời tôi nhưng những chuyện khác thì đâu cần. Tại sao cậu lại đồng ý vô điều kiện như vậy?

Hiểu Minh thoáng bối rối, mặt cậu thoáng đỏ, chỉ mỉm cười không đáp.

– Tôi đang hỏi cậu đó. Cậu cười gì nhiều vậy? – Tôi nói tiếp.

Hiểu Minh gãi đầu, mặt cậu xịu xuống, ấp úng:

– Vì...vì...tôi...tôi...

Tuy nhiên, ngay sau đó, cậu cười tươi sau câu nói của tôi:

– Nhưng tôi thích nhìn cậu cười! Chúng ta đi thôi !

Nói rồi, tôi đứng dậy và Hiểu Minh thì cười rạng rỡ đi bên tôi.

Chẳng mấy chốc, chiếc xe lăn bánh trong sự giá lạnh của nữ thần mùa đông rời khỏi trung tâm thành phố. Khói bụi, ồn ào của Hà thành dần nhường chỗ cho những không khí trong lành và lộng gió của những cánh đồng ven đê vùng ngoại ô.

Tôi quay sang Hiểu Minh, bắt gặp cậu đang nhìn trộm tôi thì hỏi:

– Mặt tôi có dính gì hay sao?

Hiểu Minh ngượng ngùng, vội tránh ánh mắt lạnh lẽo của tôi, đáp:

– Không! Không phải đâu ạ!

Tôi gật đầu, lạnh lùng hỏi:

– Tôi đáng sợ lắm phải không?

Hiểu Minh lắc đầu:

– Không!

Tôi cười khẩy:

– Nếu không thì sao cậu phải quay đi tránh tôi?

Hiểu Minh ngây người, cậu không biết nói sao cho phải nhưng ánh mắt cậu lúc này đã trở về với tôi.

– Có có muốn biết chúng ta đang đi đâu không? – Tôi nói tiếp.

Hiểu Minh gật nhẹ, chờ đợi câu trả lời của tôi.

Cười nhạt, tôi nói:

– Đi thăm mẹ tôi!

Hiểu Minh nghe vậy mỉm cười:

– Mẹ Tổng giám đốc chắc đẹp lắm?

Tôi nhìn thẳng vào mắt Hiểu Minh:

– Tại sao cậu nghĩ vậy?

Mặt Hiểu Minh hơi cúi xuống:

– Vì chỉ một người phụ nữ tuyệt sắc mới có thể sinh ra một Tổng giám đốc... đẹp như vậy...

Tôi không để ý lắm đến lời Hiểu Minh bởi hình ảnh mẹ chan hoà nước mắt năm nào chợt hiện về trong tôi. Một thoáng im lặng, tôi nói:

– Tôi chưa gặp một người phụ nữ nào xinh đẹp như bà!

Nói câu này, tôi lại nghĩ đến Hạ Băng. Mẹ tôi và Hạ Băng mỗi người có một vẻ đẹp riêng. Nếu như ở Hạ Băng là sự tươi tắn thì ở mẹ tôi luôn phảng qua nét u hoài. Mẹ tôi đẹp chính bởi nỗi buồn nhẹ luôn giấu trong ánh mắt mẹ làm cho khuôn mặt khiến tạo hoá phải ghen tỵ ấy càng trở nên cuốn hút hơn. Và hơn nữa trong lòng bất kỳ một ai thì người mà ta yêu thương không thuộc về ta nữa luôn là người đẹp nhất.

Hiểu Minh cười tươi:

– Vậy thì hôm nay tôi thật may mắn vì được gặp người phụ nữ đẹp nhất trên thế gian rồi!

Tôi cười nhạt:

– Cậu muốn gặp mẹ tôi?

Hiểu Minh gật đầu, cậu cười vui vẻ nhưng không được mấy giây thì tối sầm lại bởi:

– Bây giờ tôi với cậu sẽ sang thế giới bên kia để gặp mẹ tôi! Tôi cũng đã xa mẹ quá lâu rồi, đã đến lúc tôi về với mẹ! – Tôi thản nhiên nói.

Hiểu Minh tròn mắt nhìn tôi:

– Mẹ Tổng giám đốc đã...mất rồi sao?

Tôi cười khẩy:

– Cậu sợ hả?

Mắt hiện ý buồn, Hiểu Minh nhìn con đường heo hút dẫn tới nghĩa trang phía trước, lẳng lặng không nói gì.

Trong khi đó, tôi nhấn ga cho xe lao nhanh hơn, hướng đến ngôi mộ bên dưới gốc cây gạo đã già đang trơ lại những cành khẳng khiu giữa sương gió của mùa đông. Tuy nhiên, chẳng mấy chốc thì xe phải dừng lại bởi con đường trước mặt rất hẹp.

– Xuống thôi! – Tôi nói.

Hiểu Minh gật đầu, cậu bước theo tôi trên lối đi gập ghềnh giữa cánh đồng lác đác bóng người. Đầu đông, cánh đồng trở nên hiu hắt và tàn úa hơn. Những cây trồng vụ đông thì chưa kịp mọc lên trong khi mùa thu hoạch qua đi làm cho cánh đồng sớm tàn phai.

– Cậu tập võ bao nhiêu năm mà không đi nổi đoạn đường cỏn con này sao? – Tôi cười khẩy khi thấy Hiểu Minh bước thấp bước cao trên đường mương nhiều ổ gà.

Hiểu Minh hơi nhăn mặt, cậu gật đầu. Tuy nói vậy nhưng tôi hiểu một người sinh ra ở thành phố, chưa một lần đặt chân đến vùng ngoại ô này như cậu không dễ dàng cất bước là hoàn toàn dễ hiểu.

– Đưa tay đây! – Tôi chìa tay ra trước Hiểu Minh và nói.

Hiểu Minh ngập ngừng nhìn tôi chưa kịp phản ứng thì tôi đã cầm tay cậu kéo đi cho những bước chân được nhanh hơn và đoạn đường được rút ngắn lại. Và không lâu sau thì tôi và Hiểu Minh đã có thể đứng dưới gốc cây gạo thế nhưng tôi phải sững mắt, đứng ngây người bởi...cả hai ngôi mộ đã biến mất.

Không! Không thể nào như vậy được! Chắc chắn tôi không nhớ lầm bởi trước đây, chiều nào tôi cũng đến bên mộ mẹ ngồi đó một lát trước khi về nhà. Chỉ khi giết chết gã thầy lang độc ác đó, tôi mới không dám trở lại làng. Rồi cho đến khi gia nhập Thiên Long hội thì tôi không còn đủ dũng khí để về đứng trước mẹ mình nữa. Mẹ luôn dạy tôi phải sống sao cho lương thiện, biết yêu thương con người nhưng tôi thì giết người như giết một con ngoé vậy, tàn nhẫn, độc ác, chất chứa đầy hận thù. Hơn hai mươi năm qua đi, tôi không một lần đến thăm mẹ, Hạ Băng đã khuyên tôi rất nhiều nhưng cô ấy sợ tôi phát điên nên thường chỉ tìm cách lựa lời an ủi tôi thôi. Cho đến hôm nay, không hiểu sao tôi lại trở về nơi đây. Có lẽ nào sự quan tâm vỗ về của Hiểu Minh dành cho tôi làm nỗi nhớ mẹ trong tôi bùng phát mạnh mẽ. Trên đời này chỉ có hai người mẹ vuốt ve, xoa lên lưng tôi mỗi khi tôi buồn thôi. Giờ đây, cây gạo vẫn còn đó thì ngôi mộ của mẹ và em tôi đã đi đâu rồi? Dưới chân tôi lúc này chỉ là đám cỏ đã mọc xanh nhưng cằn cỗi trong gió lạnh.

Tôi điên cuống chạy khắp nghĩa địa tìm kiếm. Tôi cúi nhìn từng tấm bia mộ và đấm lên đó đầy giận giữ khi đó không phải là mộ của mẹ tôi. Có khi tấm bia bị vỡ làm nhiều mảnh, có lúc bị tôi đá tung lên. Biết bao nhiêu ngôi mộ, biết bao nhiêu tấm bia nhưng sao chẳng thấy mộ của mẹ và em tôi đâu chứ?

– AAA!!! – Tôi hét lên rồi ngửa cổ lên trời mà thét.

Tiếng thét của sự cô độc, thù hận hoà lẫn vào tiếng gió đông lạnh lẽo, xào xạc làm cho không gian nghĩa trang vốn đã hoang vắng trở nên bi thương, rùng rợn và đáng sợ.

Người ta bắt đầu đổ dồn ánh mắt từ nhiều hướng về nhìn tôi mà thấy thương cảm, kinh dị cũng như rùng mình sợ hãi. Nhưng tôi nào quan tâm được điều gì nữa, nếu có kẻ nào dám đến gần tôi lúc này, có lẽ kẻ đó sẽ sớm phải táng mạng dưới tay tôi. Lòng thù hận mạnh mẽ rực cháy cho đôi mắt tôi đỏ rực, cho tiếng thét của tôi vang xa đầy chứa đầy sự nhẫn tâm và tàn độc.

Lao người trở lại phía cây gạo, tôi đấm liên hồi vào thân cây cho thân cây cổ thụ rúng động. Những chiếc lá vàng úa cuối cùng cũng rơi xuống theo gió đông và theo từng phát đấm của tôi. Tôi vừa gào lên vừa đánh nó trong vô thức. Bàn tay tôi toé máu, những chiếc gai đâm vào tay tôi làm máu tươi toé ra và chảy ròng ròng. Nhưng có lẽ lúc này tôi đã không còn biết đau là gì nữa. Tôi cười lớn trong cái bi thương của tuyệt vọng. Tôi thật muốn nhổ cây gạo ấy lên, tôi lay gốc nó song sức người làm sao có thể chứ. Tôi chỉ biết đau đớn mà cất tiếng gọi mẹ thôi...

– MẸ.... ƠI.IIIIIII.....!!!!.....

Một lần nữa, đất trời tràn ngập tiếng gọi thê lương. Những con quạ đã chẳng còn nữa nhưng âm thanh đau đến xé lòng từ cổ họng tôi phát ra làm cho cái nơi chất chứa sự chết chóc này thêm hoang lạnh.

Bất chợt, Hiểu Minh ôm lấy tôi từ phía sau làm tôi hơi sững người. Từ khi đến nơi này, tôi đã quên mất sự hiện diện của cậu, ngôi mộ của mẹ biến mất khiến tôi không thể nào chú ý đến điều gì được nữa. Hiểu Minh ở đâu, cậu đang làm gì tôi đều như không hay biết. Tuy nhiên lúc này thì tôi không thể nào làm ngơ bởi dường như cậu vừa ôm tôi vừa khóc. Tiếng sụt sùi, tiếng nấc của cậu vang lên ngay bên tai tôi.

Im lặng. Tôi không đấm vào cây gạo kia nữa. Đầu tôi trở nên trống rỗng, mọi xúc cảm bỗng phút chốc tan biến mà chính tôi cũng không ngờ. Có lẽ con người đầy thù hận trong tôi đã cướp đi tất cả những gì được gọi là cảm xúc ngoài niềm uất hận. Tôi mà xoay người lại, nhìn thẳng vào Hiểu Minh cười lạnh:

– Tôi không khóc cậu khóc cái nỗi gì chứ?

Đôi mắt đỏ hoe, Hiểu Minh nhìn tôi rưng rưng lệ:

– Tổng giám đốc đừng huỷ hoại bản thân của mình như vậy!

Tôi giơ hai bàn tay đầy máu của tôi lên trước mặt Hiểu Minh, cười nhạt:

– Thế này đã gọi là huỷ hoại bản thân ư? Cậu quên tôi nói với cậu rằng hôm nay chúng ta sẽ tới đây để rồi đi về với mẹ tôi sao?

Hiểu Minh ngẩn người:

– Ý Tổng giám đốc là...

Tôi nắm chặt tay, ánh mắt đỏ ngàu nói:

– Là gì cậu hiểu rồi chứ? Nhưng cậu yên tâm tôi sẽ không chết trước ông ta đâu, chưa giết được ông ta hay thấy xác của ông ta tôi sẽ không chết. Bây giờ tôi phải tìm cho ra ngôi mộ mẹ tôi hiện đang ở đâu!

Hiểu Minh thoáng rùng mình trước câu nói của tôi, cậu lau đi nước mắt rồi cầm lấy tay tôi:

– Để tôi lấy thuốc bôi cho Tổng giám đốc!

Tôi gạt đi:

– Khỏi cần! Vết thương cỏn con này nào có đáng gì! Đi thôi!

Thế rồi, không chờ Hiểu Minh phản ứng, tôi bước đi rời khỏi nghĩa trang. Tôi biết lúc này tôi nên đi tìm ai.

Lên xe, thấy máu trên tay tôi vẫn chảy, Hiểu Minh nhất quyết đòi băng lại cho tôi. Tôi đành lắc đầu chịu thua, thật không ngờ cũng có lúc Hiểu Minh dám làm trái lời tôi và tôi thì cũng thật lạ, đã đồng ý trước lời đề nghị của cậu.

– Tôi đau chứ cậu có đau đâu mà xuýt xoa hoài vậy? Xong chưa nào? – Tôi lạnh lùng nói.

Hiểu Minh buông tay tôi ra, đáp:

– Tổng giám đốc đừng bao giờ như thế nữa nhé, chuyện gì cũng có cách giải quyết mà!

Nhìn vào đôi mắt chứa đầy sự quan tâm của Hiểu Minh, tôi gật nhẹ:

– Cũng được! Và cậu cũng không được khóc! – Tôi đưa tay lau đi giọt nước mắt còn đọng lại nơi khoé mắt Hiểu Minh.

Bấy giờ Hiểu Minh mới mỉm cười:

– Vâng ạ!

Tôi ừm một tiếng rồi cho xe lăn bánh.

– Bây giờ chúng ta về thành phố hả? – Hiểu Minh hỏi tôi.

Tôi thoáng ngạc nhiên vì cái thắc mắc lần đầu dám hỏi của cậu, không đáp mà hỏi:

– Cậu muốn về?

Hiểu Minh vội đáp:

– Không phải! Tôi sẽ đi theo Tổng giám đốc mà!

Tôi gật đầu:

– Ừ! Vậy về nhà bố mẹ cùng tôi!

Hiểu Minh tròn mắt, nghiêng đầu nhìn tôi:

– Không phải mẹ Tổng giám đốc đã...

Tôi cười nhạt:

– Bố mẹ nuôi của tôi! Chẳng biết họ có còn...

Nói đến đây tôi ngập ngừng rồi im lặng. Cái ngày mà tôi rời nơi này cũng là ngày cha nuôi tôi bệnh nặng thập tử nhất sinh, không biết giờ này ông ra sao? Ông có còn ở trên đời này nữa hay không? Thật sự tôi không dám nghĩ đến điều đó. Những người tôi yêu thương và thương yêu tôi lần lượt biến mất khỏi cuộc đời tôi làm cho tôi không đủ dũng khí để hy vọng vào một điều gì đó xa xôi nữa. Từ lâu tôi đã phải học cách bỏ mặc tất cả, buông xuôi cho mọi chuyện cần đến sẽ đến và chấp nhận đương đầu với nó.

Hiểu Minh hiểu cái im lặng của tôi, cậu không hỏi thêm nữa, phải chăng cậu sợ chạm vào nỗi đau của tôi. Chiếc xe đi trong im lặng trên con đường trước đây vốn quen thuộc nhưng hiện tại đã đổi thay nhiều. Đường làng trở nên rộng hơn, đẹp hơn và hiện đại hơn. Lòng nao nao với những dòng ký ức hiện về, tôi cho xe chạy chầm chậm, nhìn lại từng bước đường mình mòn gót năm xưa. Thỉnh thoảng tôi quay sang nhìn Hiểu Minh thấy cậu cũng đang nhìn tôi. Những lúc ấy tôi vội quay đi, chôn sâu tất cả những kỉ niệm đó, có lẽ nó không nên sống trong một người có trái tim cằn cỗi như tôi.

Dừng xe trước một ngôi nhà hai tầng nhỏ, tôi nhìn vào khu vườn để biết rằng mình đã không định hình sai. Nơi đây chính là nơi tôi từng sống ba năm vui nhất trong tuổi thơ của mình, có điều ngôi nhà cấp bốn lụp xụp năm nào đã được thay bằng một ngôi nhà khang trang hơn.

Tôi và Hiểu Minh xuống xe. Hiểu Minh đứng bên tôi, nhìn vào ngôi nhà mỉm cười và nói:

– Đây là nhà bố mẹ nuôi của Tổng giám đốc phải không?

Tôi nhìn lại xung quanh một lần nữa để khẳng định cho trí nhớ của mình:

– Tôi không chắc lắm! Đã hai mươi năm rồi tôi không trở lại nơi này. Mảnh đất thì không thể sai được, còn ngôi nhà...

Hiểu Minh nhìn ngôi nhà đóng cửa im ỉm rồi lại nhìn tôi:

– Ý Tổng giám đốc là bố mẹ Tổng giám đốc có thể không sống ở đây nữa?

Tôi gật nhẹ, Hiểu Minh chính là đang nói lên cái suy nghĩ lo sợ trong đầu tôi. Năm ấy, bố tôi bệnh nặng, dù có qua khỏi cơ thể cũng sẽ rất yếu, bố mẹ lại làm nông thì khó có thể xây một nhà mới. Hơn nữa, nhìn ngôi nhà này được xây đã khá lâu rồi, bố mẹ tôi sao có thể kiếm tiền nhanh đến vậy? Có khi nào họ đã chuyển đi nơi khác rồi không?

– Chúng ta thử hỏi chị ấy xem sao? – Hiểu Minh chỉ một người phụ nữ đang cho con ăn dong ở gần đó và nói với tôi.

Tôi nhìn về phía đó rồi gật đầu bởi cũng đâu còn cách nào hơn cách đó nữa. Nghĩ vậy, tôi và Hiểu Minh liền tiến về chỗ người phụ nữ đó.

– Chị cho tôi hỏi kia có phải là nhà của ông bà Nam Hạnh không?

Người phụ nữ đó chưa trả lời mà nhìn tôi và Hiểu Minh không chớp mắt. Thìa thức ăn đưa đến miệng đứa trẻ đã phải ngừng lại cho ánh mắt ngạc nhiên của chị ta dõi trên người hai chúng tôi. Điều đó cũng không lạ gì với tôi bởi khuôn mặt lạnh lùng đến cùng cực của tôi khiến cho không phải ai cũng dễ dàng thích ứng. Thêm vào đó, nụ cười mê hồn của Hiểu Minh cũng thu hút sự chú ý không kém.

– Này chị! – Tôi xua tay trước mặt người phụ nữ khi chị ta mãi không trả lời chúng tôi.

Lúc này, người phụ nữ mới sực tỉnh, chị ta vội cho đứa trẻ đang giương đôi mắt ngây thơ nhìn chúng tôi ăn, rồi đáp:

– Phải...phải... – Chị ta thoáng bối rối trước chúng tôi.

Nghe được vậy, lòng tôi như trút được một gánh nặng. Hiểu Minh quay sang tôi mỉm cười thay cho một sự thấu hiểu.

– Chị có biết họ đã đi đâu không? – Tôi chỉ cánh cổng khoá và hỏi.

Người phụ nữ bình tĩnh hơn, chị ta nói:

– Nghe nói hôm nay bên ngoại có đám cưới nên ông bà ấy đi sang đó!

Nói rồi, chị ta nhìn từ chiếc xe cho đến tôi và Hiểu Minh một lượt, tò mò hỏi:

– Mà hai cậu là...

Tôi cười nhạt đáp:

– Con trai họ!

Ngay lập tức chị ta há hốc miệng như không tin vào câu trả lời của tôi. Và tôi thì cũng không chú ý đến chị ta nữa, lạnh lùng nói "Cảm ơn" rồi cùng Hiểu Minh quay trở lại ngôi nhà.

– Vào thôi! – Tôi nói.

Hiểu Minh hơi bất ngờ:

– Cổng khoá rồi mà Tổng...

Nói được đến đó Hiểu Minh im bặt bởi tôi đã bẻ khoá mở cổng rồi. Một cái cổng cỏn con này mà ngăn được tôi thì tôi còn là một tên trùm xã hội đen khét tiếng mà ai nghe đến cũng phải rùng mình sợ hãi nữa sao.

– Cậu đứng đó chờ gì thế? – Tôi nói khi thấy Hiểu Minh vẫn đứng ngây người.

Hiểu Minh cười cười:

– Không...không có gì...


Tôi gật đầu, bước nhanh vào trong, Hiểu Minh cũng vội theo tôi.

...........................................

———–

Thứ 1: Máy nhà ngộ đang bị lỗi ;; A ;; nên chữ nó ..... ừm....

Thứ 2: Dạo này bận quá :v viết chương này Hoka tui không có ghi ra note nên sử dụng từ hơi thô '\\v\\' nên cứ cmt nơi mà mấy chế thấy việc sử dụng từ của tui không ổn nhá =)) tui sẽ sửa liền :v

Thứ 3: Nhớ nhận xét đấy =)) cấm đọc chùa.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro