Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trưa hôm ấy, bố mẹ nấu canh gà cho tôi và Hiểu Minh ăn.

Nhìn vài sợi tóc rối trên trán cậu, tôi lại thấy buồn cười khi nhớ lại cảnh Hiểu Minh cùng mẹ bắt gà. Những chú gà thả trong vườn đâu dễ gì mà bắt được chúng. Mẹ dụ chúng mãi không được thành ra Hiểu Minh phải xắn tay lên đuổi gà. Cậu mang một thân võ công nhưng bao lần phải thúc thủ trước con gà nhanh chân chui vào những ngõ ngách nhỏ. Nếu là ném chết nó thì chẳng khó khăn gì nhưng bắt sống thì... không dễ chút nào. Hiểu Minh tương đối cao nên lại càng vất vả hơn trước những cành cây vướng víu trong vườn. Cuối cùng cả tôi và bố cùng vây lại thì một chú gà trống mới ngoan ngoãn nằm trong tay mẹ tôi.

Đưa tay chỉnh lại những sợi tóc rối của Hiểu Minh, tôi nhẹ nhàng nói:

– Ăn đi!

Hiểu Minh cười tươi và bắt đầu bữa trưa của cậu. Bố mẹ tôi thì đã ăn ở đám cưới rồi nên bây giờ họ chỉ nhìn chúng tôi ăn để cảm thấy vui vẻ hơn thôi. Có lẽ cuộc sống tương đối vắng vẻ của hai người càng làm cho họ thấy hạnh phúc hơn trong những phút giây như thế này. Họ thao thao bất tuyệt kể cho tôi và Hiểu Minh nghe những chuyện ở quê. Hiểu Minh rất hứng thú với những câu chuyện ấy, cậu vừa ăn vừa cười, nói chuyện với bố mẹ còn thoải mái hơn tôi nhiều bởi lẽ tôi chỉ ậm ừ vài câu cho có lệ. Bố mẹ và Hiểu Minh đã sớm biết tính tôi nên không lấy gì làm lạ.

Đang vui vẻ như vậy thì đột nhiên mẹ cầm lấy tay tôi và nói:

– Vũ Phong! Tay con làm sao vậy? Sao lại băng bó thế này?

Nhìn vẻ mặt lo lắng của mẹ, tôi chỉ cười nhẹ.Chắc do quá vui mừng nên bây giờ mẹ mới để ý tay tôi bị như vậy.

– Con không sao! Mẹ không cần ko lắng. Hiểu Minh đã thoa thuốc cho con rồi!

Mẹ bớt lo một chút nhưng vẫn không yên tâm:

– Thật là không sao chứ?

Tôi mỉm cười:

– Thật! Vết thương cỏn con này đâu có đáng gì.

Tuy tôi nói vậy, mẹ vẫn lắc đầu:

– Không được! Mẹ phải kiểm tra xem thế nào!

Tôi chỉ còn nước cười khổ:

– Con đang ăn mà mẹ!

Mẹ chợt cười:

– Ừ! Mẹ quên mất. Ăn xong để mẹ xem sao.

Nói rồi mẹ gắp thức ăn cho tôi. Hiểu Minh thì nhìn tôi cười, lần đầu tiên cậu thấy tôi phải nhún nhường trước một người khác nên không khỏi có cảm giác khác lạ.

Chẳng mấy chốc thì bữa trưa cũng qua đi và như lời mẹ nói, sau khi dọn dẹp xong, mẹ tháo lớp vải băng ra cho tôi rồi băng bó lại cẩn thận hơn. Tất nhiên kèm theo đó là những lời cằn nhằn đầy quan tâm và tôi cũng không thấy phiền khi nghe những lời đó bởi tôi hiểu đó là tình thương mà mẹ dành cho tôi. Cũng đã rất lâu rồi tôi mới có được cảm giác này nên thấy lòng ấm áp lên không ít.

Xong xuôi thì tôi ra võng nằm nghỉ. Suốt ngày ở trong văn phòng nên khi về với nơi này, tôi muốn cho mình được thư thái hơn dẫu hiện tại là mùa đông, nằm võng rất lạnh nhưng nó đâu có hề gì. Đôi khi được những cơn gió lạnh ấy vuốt ve cũng giúp cho những căng thẳng trong đầu tôi vơi đi không ít.

Được một lát thì Hiểu Minh cũng ra chỗ tôi. Tôi nói:

– Cậu không ở đó ngủ đi ra đây làm gì?

Hiểu Minh cười, đứng bên tôi:

– Tôi không ngủ được. Với lại ra ngoài này dễ chịu hơn.

Tôi gật nhẹ, chỉ chỗ bên mình rồi nói:

– Vậy nằm xuống đây đi!

Hiểu Minh mỉm cười làm theo lời tôi. Chiếc võng hơi chật nên chúng tôi phải nằm trở đầu đuôi mới vừa.

– Anh Phạm Trung vừa gọi cho Tổng giám đốc đó. – Hiểu Minh nói.

Tôi ừ nhẹ rồi hỏi:

– Anh ta gọi cho tôi có việc gì không?

Hiểu Minh lắc đầu:

– Cũng không có gì lớn. Anh ta nói tự giải quyết được rồi. Vì đến công ty không thấy Tổng giám đốc nên hỏi thôi. Mà ở công ty cũng còn mấy bản báo cáo cần Tổng giám đốc duyệt gấp đó.

Tôi gật đầu:

– Ừ! Tôi biết rồi. Chúng ta sẽ ở đây đến sáng mai để bố mẹ có thời gian thu xếp rồi cùng về thành phố luôn.

– Vâng ạ! – Hiểu Minh đáp.

Chiếc võng khẽ đung đưa dưới hai gốc xoan đào trong đầu giờ chiều lạnh giá. Im lặng. Tôi khẽ nhắm mắt lại cho cái yên bình của hồn quê thấm sâu vào cõi lòng hư ảo của tôi. Hiểu Minh thì như sợ hay e ngại điều gì đó mà tôi cũng không rõ, dường như cậu sợ chạm vào tôi nên cố nép mình lại. Tôi biết thỉnh thoảng cậu vẫn lén nhìn tôi rồi nghĩ ngợi điều gì đó song cái cõi lòng vô tâm của tôi thì chẳng thể nào hiểu nổi. Từ khi vào công ty đến giờ, Hiểu Minh luôn ở bên cạnh tôi ngoại trừ những lúc cậu về nhà nghỉ ngơi vào tối muộn. Điều đó giúp tôi hiểu hơn về cậu nhưng lại càng lúc càng mơ hồ về cảm giác lạ trong mình. Tuy nhiên, tôi chẳng phải kẻ hay nghĩ nhiều cho những chuyện như vậy, gió nhẹ đưa cho lá cây xào xạc đưa tôi vào giấc ngủ trưa ngắn mà nhẹ nhàng.

Buổi chiều, sau khi mất khá nhiều thời gian thuyết phục thì bố mẹ cũng chiều ý tôi. Tôi biết không dễ dàng gì để họ rời bỏ này, nơi đã sinh ra và nuôi lớn họ để đến với một miền đất mới hoàn toàn lạ lẫm. Tất cả chỉ vì tình thương vô bờ mà họ dành cho tôi mà thôi và tôi càng thêm trân trọng tình cảm ấy. Dẫu họ không phải máu mủ ruột già với tôi nhưng đối xử với tôi tốt gấp ngàn lần người cha mang đến dòng máu đang chảy trong tôi.

– Bất cứ khi nào bố mẹ muốn con sẽ đưa bố mẹ về đây chơi với mọi người. Nếu con bận thì con sẽ cho người đưa bố mẹ về. – Tôi nói để bố mẹ yên tâm hơn.

Hai người gật đầu, nhìn nhau rồi nhìn tôi cười. Tôi và Hiểu Minh giúp bố mẹ thu dọn những thứ cần thiết. Trong biệt thự của tôi đâu thiếu gì nhưng tôibiết bất cứ ai cũng có những kỉ niệm với những kỉ vật và thật khó khi rời bỏ chúng, rời bỏ những thứ thân quen gần gũi để bắt đầu với những thứ hoàn toàn mới. Và tất nhiên bố mẹ cũng không ngoại lệ. Điều tôi cần làm là làm sao để bố mẹ có thể thoải mái nhất trong ngôi nhà của chúng tôi.

Cho đến tối thì mọi thứ cũng thu dọn xong xuôi. Sau bữa ăn, bố mẹ phải đi chào tạm biệt những người họ hàng cũng như hàng xóm trước khi lên sống với tôi. Bố mẹ muốn tôi đi cùng nhưng cái khuôn mặt lạnh đến cùng cực của tôi thì không thích hợp cho những chuyện này nên tôi đã từ chối.

– Bố mẹ cứ đi đi! Con muốn đi dạo một lát! – Tôi nói.

Mẹ gật đầu:

– Ừ! Đi đâu thì đi nhưng con đừng tới bờ sông nhé!

Tôi hơi ngạc nhiên bởi đó là nơi tôi muốn tới nhất trước khi về nên hỏi:

– Có gì ở đó sao mẹ?

Mẹ nói:

– Ở đó bây giờ vắng vẻ nên mấy thằng vô công rồi nghề nghiện ngập côn đồ thường tụ tập. Ra đó, rất dễ bị chúng đánh hay trấn lột...

Tôi và Hiểu Minh cùng bật cười khi mẹ chưa nói hết câu. Không lẽ tôi lại phải sợ mấy kẻ đó ư? Đã vậy tôi càng phải tới xem thế nào. Tuy nhiên, không muốn mẹ lo nên tôi chỉ nhẹ nhàng nói:

– Vâng ạ! Bố mẹ yên tâm, không cần lo cho con.

Mẹ cười hài lòng rồi bố mẹ đi trước. Tôi nói với Hiểu Minh:

– Chúng ta cũng đi thôi!

Hiểu Minh cười tươi đi bên tôi cho căn nhà trở lại trạng thái vắng vẻ.

Mùa đông. Gió lạnh. Con đường làng buổi tối không được sáng như thành phố nhưng cũng đủ cho người ta nhận biết đường đi lối lại và quan sát cảnh vật xung quanh. Đã quá lâu rồi tôi không về nơi này nên giờ đây mọi thứ với tôi cũng như Hiểu Minh đều trở nên mới mẻ và khác lạ. Song trong cái sự mới mẻ ấy thì làng quê vẫn luôn truyền đến trong tôi một cảm giác thanh bình và nhẹ nhàng trước sự xô bồ và vội vã nơi thị thành.

Bước trên con đê lộng gió, tôi nhìn dòng sông năm nào mà nhớ lại những ngày tháng tuổi thơ vui vẻ. Những tán cây cổ thụ thì vẫn còn đó, vẫn ngả mình như muốn soi bóng xuống dòng sông nhưng những cuộc vui con trẻ kia thì không còn nữa. Con sông trở êm đềm hơn trong buổi tối giá lạnh.

– Tổng giám đốc có nghĩ là hai bác sẽ rất dễ gặp nguy hiểm nếu chúng ta đưa họ về thành phố không ? – Hiểu Minh chợt nói trong cái im lặng của làng quê.

Tôi chưa đáp, cúi xuống nhặt một hòn đá rồi ném ra xa. Một tiếng động ngắn vang lên như lời đáp trả của dòng sông.

– Cậu nghĩ sao ? – Tôi hỏi Hiểu Minh.

Đôi mắt cậu dường như sáng và đẹp hơn trong buổi tối nhưng không giấu được nỗi lo :

– Nhiều người có thể lợi dụng họ để tiếp cận Tổng giám đốc đó cũng như những kẻ chống đối chúng ta sẽ có cơ hội để... – Hiểu Minh ngập ngừng nói rồi dừng lại.

Tôi gật nhẹ :

– Tôi biết nhưng tôi muốn tự tay mình chăm sóc họ. Cậu có biết bao nhiêu năm nay vì sao tôi vẫn không trở lại nơi này không ?

Hiểu Minh lắc đầu, nhìn tôi chờ đợi câu trả lời.

– Lúc nhỏ tôi sợ bị mọi người bắt nên không dám về. Cho đến khi gia nhập Thiên Long hội thì tôi không còn sợ điều đó nữa nhưng lại có một thứ đáng sợ hơn rất nhiều. Cậu biết đó là gì không ?

Hiểu Minh lờ mờ đoán ra, cậu nói :

– Ý Tổng giám đốc là...

Tôi cười nhạt :

– Phải ! Ngày hôm nay tôi trở lại đây là đã xác định những chuyện có thể đến với bố mẹ tôi rồi. Nếu tôi không đưa họ về thành phố thì sớm muộn những kẻ kia cũng sẽ tìm đến nơi này và không để cho bố mẹ tôi yên đâu. Có lẽ bây giờ thông tin về bố mẹ tôi đã nằm lòng trong bọn chúng rồi. Cậu hiểu chứ ?

Hiểu Minh mỉm cười :

– Vâng ạ ! Tôi hiểu rồi.

Tôi gật nhẹ rồi hướng mắt mình sang phía bên kia bờ sông, nơi những cơn gió vẫn không ngừng thổi tới.

Bầu trời đêm trở nên sâu thẳm, vài ngôi sao lác đác toả sáng yếu ớt trước sự huyền bí của bóng tối đẫm đặc. Thỉnh thoảng, những đám mây xê dịch nhẹ đem theo những mảng tối chuyển động trong cái tĩnh lặng của mùa đông. Nhiệt độ mỗi lúc một giảm xuống thấp hơn cho đêm đông càng lúc càng lạnh giá.

Đi thêm một đoạn nữa thì tôi và Hiểu Minh ngồi xuống một bãi cỏ ven đê. Gió mùa làm lay động những tán cây, chúng mơn trớn, vuốt ve khuôn mặt chúng tôi, làm những sợi tóc theo đó bay nhè nhẹ.

– Sao cậu không làm cho công ty của gia đình cậu ? Chẳng phải bố mẹ cậu được mệnh danh là những ông bà hoàng trong lĩnh vực thời trang ư ? – Tôi nhìn Hiểu Minh và nói.

Hiểu Minh mỉm cười :

– Bố mẹ tôi cũng nhiều lần nói như vậy nhưng tôi không muốn dựa dẫm vào họ. Tôi muốn vươn lên bằng chính thực lực của mình.

Tôi gật nhẹ :

– Bố mẹ cậu thật hạnh phúc khi có một người con như cậu !

Hiểu Minh cười tươi :

– Cảm ơn Tổng giám đốc !

Rồi tay bứt lá cỏ, cậu thấp giọng nói :

– Thật ra lý do đó chỉ là một phần thôi, có một nguyên nhân khác quan trọng hơn !

Tôi hỏi :

– Nguyên nhân gì ?

Hiểu Minh cười cười :

– Tôi cũng không chắc lắm. Sau này Tổng giám đốc sẽ biết !

Lần đầu tiên Hiểu Minh từ chối trả lời câu hỏi của tôi làm tôi hơi ngạc nhiên nhưng cũng không hỏi thêm nữa. Có lẽ đó là chuyện riêng tư của cậu. Mỗi người ai cũng có những bí mật cho riêng mình và chỉ muốn bộc lộ ra trong những tình huống thích hợp. Thế nên, tôi nhìn cậu, gật đầu rồi im lặng.

Thời gian cứ chầm chậm trôi theo từng đợt gió lạnh. Sương bắt đầu buông mình trên thảm cỏ màu đen sẫm trong đêm tối. Thỉnh thoảng tiếng ếch nhái, tiếng côn trùng kêu lên những tiếng ngắn cho đêm khuya bớt buồn tẻ.

– Tổng giám đốc thấy lạnh không ? – Hiểu Minh nhìn tôi và hỏi.

Tôi cười nhạt :

– Không ! Tôi chịu lạnh quen rồi nên thời tiết thế này rất bình thường. Cậu thấy lạnh hả ?

Hiểu Minh lắc đầu, cậu mỉm cười, đôi mắt sáng lên đẹp hơn những ngôi sao yếu ớt trên bầu trời kia làm tôi như bị hút hồn vào đó, hút hồn vào thế giới của cậu. Tôi không hiểu mình nghĩ gì nhưng tôi biết mình muốn nhìn vào đó thật lâu, nhìn để khám phá phía sâu trong tâm hồn cậu, nhìn để cho lòng mình thư thái và bình yên hơn. Đôi lúc tôi tự hỏi tại sao tôi luôn để Hiểu Minh đi bên mình như vậy và chưa lần nào tôi cho mình được một câu trả lời xác đáng. Tôi luôn tự biện minh cho mình bằng những điều mà chính tôi tự thấy rằng nó vô lý. Như lúc này đây, tôi nhìn vào mắt cậu hoài không chán, tôi muốn kiếm lấy một lý do nhưng lại chẳng thể. Phải chăng một trái tim luôn bị lý trí áp chế trong tôi sẽ không bao giờ cho tôi biết được về cảm xúc vì chính bản thân nó bị nhốt vào một cái lồng có sự thù hận làm lính gác và khối óc điều khiển ? Tôi không biết và cũng không muốn tìm hiểu về những điều đó, những điều mà dường như cả đời này tôi không thể đáp nổi.

Chợt Hiểu Minh cúi đầu làm tôi bối rối. Tôi muốn tìm một lời nói nào để xua đi cái không khí "lạ lùng" lần đầu tiên giữa tôi và cậu. Nhưng tôi chưa nói được gì thì đúng lúc ấy có tiếng chửi tục gần đó truyền đến làm tôi hơi khó chịu. Một sự khó chịu mà tôi không rõ nguyên do. Tuy tôi không chửi tục nhưng tôi nghe những lời đó không ít bởi anh em trong Thiên Long hội đâu được học hành gì nhiều. Những lúc đó tôi đâu thấy sao mà giờ đây tôi chỉ muốn cho mấy cái miệng kia không còn chiếc răng nào. Thế nên, tôi quay ra nhìn về phía ba tên đầu bò đang đi tới với ánh mắt lạnh lùng không chút thiện cảm.

Phía đằng kia, ba thằng đó cũng đã nhìn thấy tôi đang hằm hằm nhìn chúng nên chúng bước nhanh hơn. Chưa kịp đến chỗ tôi, một tên đã hất hàm quát :

– Thằng kia ! Mày chán sống rồi hả mà dám nhìn ông nội mày như vậy ?

Ánh mắt tôi không đổi trong khi Hiểu Minh cũng đã hướng sự chú ý của mình về phía đó. Cậu cười nhẹ không nói gì dường như đang thương thay cho những kẻ xấu số kia.

– Tao hỏi mày không trả lời hả ? Muốn chết không thì bảo ? – Chúng nói dứt lời thì cũng đã đứng trước mặt chúng tôi.

Tôi không đáp cũng chưa đứng dậy, chỉ nhìn ba thằng đó bằng một cái nhìn đầy sát khí làm cho ba tên đó hơi rùng mình. Trong ba kẻ đó thì có một tên to cao nhưng miệng còn hơi sữa, chỉ khoảng 15-16 tuổi, một thằng to béo, bụng phệ với hai bàn tay đầy hình xăm trổ trong khi kẻ còn lại gầy khẳng kheo như một cái gậy không có sức sống chút nào.

– Mày biết hai thằng này từ xó nào chui tới không mà hỗn láo vậy ? – Thằng béo quay sang hỏi thằng to cao.

Tên kia đáp :

– Em không biết ! Nó không phải người vùng này.

Vuốt cái cằm lún phún râu, thằng béo quát :

– Ông nội mày hỏi lần cuối mày có trả lời không thì bảo ?

Tôi cười khẩy, không đáp trong khi thằng gầy đã tỏ rõ giận dữ :

– Đã dám bén bảng tới đây không xin phép lại còn nhìn đểu bọn ông. Mày tới số rồi đó !

Hiểu Minh nghe thế định nói gì đó thì tôi xua tay, ngăn cậu lại. Hiểu Minh đành lặng im chờ phản ứng của tôi.

Thằng to béo thấy vậy thì không nhịn được, nó giơ chân ra đá vào người tôi nhưng với khả năng của nó thì...Tôi ngồi im, chỉ cười nhạt, chờ cho cái chân nó sát thân người mình thì tay phải tôi tóm lấy cổ chân nó, lẳng một cái cho cả thân hình ngót một tạ bay xuống rệ sông chỉ còn tiếng la oai oái vang lên.

Hai thằng kia thấy vậy thì sợ hãi không thốt nên lời. Chúng há miệng nhìn tôi rồi chân díu lại, phải mất cả phút mới kịp định thần để chạy. Thế nhưng chúng làm sao thoát nổi. Tôi nhẹ nhàng lộn một vòng qua đầu chúng và vọt lên trước làm cho hai tên đó hét toáng lên. Chúng chưa kịp quay đầu thì chân trái tôi quét xuống cho cả hai ngã nhào. Ngay sau đó, mỗi tay túm một thằng ném xuống cùng chỗ với thằng béo vừa nãy. Tuy nhiên do thằng gầy nhẹ quá nên rơi tõm xuống sông. Lúc này, thằng béo đang lóp ngóp bò dậy thì bị thân hình thằng to cao đè lên nhấn cả hai xuống bùn sình.

Tôi phủi tay, lạnh lùng nói :

– Lần sau trước khi lớn lối thì hãy nhìn xem người trước mặt mình là ai !

Ba tên đang đau thấu trời, nghe tôi nói vậy cũng không dám nhìn, co dò chạy thật nhanh. Cho đến một quãng khá xa, thằng béo ngoái cổ chửi :

– Mẹ mày ! Mày cứ chờ đó ! Ông mày sẽ quay lại ngay thôi !

Rồi chúng biến mất dạng vào một góc khuất. Nghe vậy, tôi chỉ cười nhạt, còn Hiểu Minh thì ôm bụng cười rũ rượi từ nãy đến giờ.

– Có gì đáng cười lắm sao ? – Tôi lạnh lùng nói.

Hiểu Minh vội nín cười làm mặt cậu đỏ lên. Ánh mắt đầy bối rối, Hiểu Minh cúi đầu xuống, ấp úng nói không nên lời.

Tiếp tục ngồi xuống bãi cỏ, tôi cười nhẹ :

– Nhiều lúc trông cậu thật đáng yêu !

Hiểu Minh liền mỉm cười, ngồi xuống cạnh tôi. Một thoáng im lặng, cậu hỏi :

– Khi còn nhỏ, Tổng giám đốc hay tới đây lắm hả ?

Tôi nhìn cậu, cũng có lúc cậu biết tò mò về chuyện của tôi sao ? Tôi hơi ngạc nhiên rồi nhẹ nhàng nói :

– Đúng vậy ! Tôi sống ở đây ba năm thì bờ sông là nơi tôi đến nhiều nhất !

Hiểu Minh gật đầu, cậu nhìn vào mắt tôi, ngập ngừng nói :

– Tổng giám đốc có thể...kể cho tôi...nghe về...thuở...nhỏ của Tổng giám đốc không ?

Ánh mắt lạnh lùng của tôi chiếu thẳng vào khuôn mặt Hiểu Minh làm cậu e dè cụp mắt xuống, nói nhỏ :

– Nếu không tiện thì thôi vậy !

Tôi cười nhạt, nhìn ra khoảng không trước mặt :

– Cậu muốn nghe không ?

Hiểu Minh nhìn tôi như để đoán biết tôi đang nghĩ gì nhưng sẽ chẳng bao giờ cậu làm được điều ấy. Trong khi đó có một điều cậu biết rõ là tôi không thích nghe cậu nói dối. Thế nên, Hiểu Minh nhẹ gật đầu.

Tôi ừm một tiếng rồi nói :

– Được thôi !

Thế nhưng tôi chưa kịp kể điều gì thì từ xa có tiếng hò hét :

– Hai thằng đó ở kia kìa !

– Đập chết chúng nó đi !

– Thằng nào mà to gan thế !

-....

Tôi nóng mắt quay đầu nhìn khoảng chục tên trai làng đang chạy về phía chúng tôi rồi nhìn sang Hiểu Minh cười nhạt :

– Lại tới nữa rồi kìa !

Hiểu Minh thở dài, cậu chưa kịp nói gì thì bọn chúng đã bao vây chúng tôi vào giữa, trên tay mỗi tên đều cầm theo côn hoặc mã tấu, cũng có kẻ cầm một tuýp sắt dài, chúng chỉ trạc tuổi Hiểu Minh.

– Chính hai thằng này vừa đánh bọn tao ! Cho chúng nó một trận đi ! – Thằng béo quần áo còn đầy bùn chỉ hai chúng tôi và nói.

Tôi cười lạnh :

– Tao tưởng mày chạy mất hút rồi luôn chứ, hoá ra còn kéo theo một đám ô hợp đến đây chịu chết cùng à ?

Cả bọn thấy tôi nói vậy thì tiến lên một bước, mặt hầm hè nhìn tôi đầy khó chịu.

– Thằng này đúng là chán sống rồi ! – Một tên đầu tóc bờm xờm nói rồi cả đám nhao nhao lên.

Tôi mỉm cười nhìn Hiểu Minh :

– Cậu muốn tôi giết chúng không ?

Hiểu Minh vội lắc đầu trong khi bọn kia thì càng giận giữ hơn.

– Đừng ! Đừng mà ! Tổng giám đốc đừng giết người. – Hiểu Minh nói.

Tôi nhìn cả đám một lượt rồi cười nhẹ với Hiểu Minh :

– Hôm nay gặp lại bố mẹ tôi cũng không muốn để hai người đau lòng khi tôi giết người. Thôi thì tha cho chúng vậy.

Nghe vậy, Hiểu Minh cười tươi còn hơn mười kẻ kia thì đã không thể nhẫn nhịn được thêm nữa. Một cây côn đã được quất xuống người tôi kèm theo lời nói :

– Chết đến nơi rồi còn già mồm !

Tôi cười khẩy, nhẹ nhàng bắt lấy cổ tay hắn rồi giật về phía mình cho tên đó ngã nhào :

– Muốn đánh cũng không cần vội !

Nói rồi tôi tiến đến bụi rậm phía sau giật lấy vài sợi dây leo, to bằng loại dây thừng cỡ lớn trước ánh mắt kinh ngạc của bọn chúng. Tôi biết nó rất dẻo và dai vì khi còn nhỏ chúng tôi thường đánh đu bằng những dây leo này.

Tôi giữ lại một sợi trong tay còn đưa cả cho Hiểu Minh rồi nói :

– Trói từng thằng lại cho tôi, biết chưa ?

Hiểu Minh hiểu ý tôi liền gật đầu, cười vui vẻ. Những tên kia nhìn tôi đầy sát khí :

– Mày khinh người quá đáng rồi đó !

Tôi không lấy làm tức giận, cười nhạt :

– Thế thì sao nào ?

– Thì đừng hòng yên ổn rời khỏi nơi này ! – Một tên gắt.

Tôi nhếch mép cười nhạt nhẽo rồi nghiêm mặt, lạnh lùng nói :

– Hôm nay tao sẽ thay bố mẹ chúng mày dạy cho bọn giá áo túi cơm như bọn mày một bài học !

Lời vừa dứt thì sợi dây trong tay tôi vung lên như một con mãng xà bổ tới trước mặt kẻ vừa nói làm hắn vội vàng tránh khiến chân đứng không vững mà ngã ngửa ra. Cả bọn há hốc miệng nhìn tôi rồi gầm gừ :

– Được lắm !

Thế rồi chúng xông lên đánh tôi. Đây chỉ một đám trai làng hung hăng, tụ tập chơi bời ức hiếp người lạ chứ đâu có được học võ hay tập luyện bài bản gì đâu. Thế nên chúng đánh loạn xạ, không hề có sự phối hợp, thậm chí tên này làm vướng chân kẻ kia. Trong khi đó sợi dây trong tay tôi không khác nào một cây nhuyễn tiên ra đòn làm chúng không sao có thể tiếp cận tôi trong vòng bán kính 2 mét đủ khiến cho những cây côn hay mã tấu đều vô hiệu.

Dưới ánh sao mờ, sợi dây leo trong tay tôi uốn lượn quấn lấy cả đám không rời. Bọn chúng tưởng như tôi đánh bên đông nhưng thực chất tôi đánh bên tây, tưởng đánh bên trên song đòn thực lại ở phía dưới. Sợi dây ấy linh động với những đường đánh đan xen nhau, nhìn nhanh như một tấm lưới không hề có chút sơ hở nào. Hơn mười tên rối loạn, luống cuống chân tay trong vòng vây của sợi dây do tôi tạo ra. Chúng đánh không được mà giờ chạy cũng không xong nữa rồi.

– Tổng giám đốc đánh hay quá, dạy tôi chiêu này được không ? – Hiểu Minh đứng bên ngoài reo lên.

Bọn kia nghe thế chỉ hậm hực, cũng không dám nhìn Hiểu Minh vì chúng chưa muốn chết.

– Hôm trước nhìn cậu đánh nên tôi mới nghĩ ra đó ! Thế nào hả ? – Tôi cười nói.

Hiểu Minh cười tươi :

– Hay lắm ạ ! Không biết đến khi nào tôi mới bằng một phần của Tổng giám đốc !

Tôi nhìn Hiểu Minh :

– Cậu muốn học hả ?

– Vâng ạ ! – Hiểu Minh đáp.

Tôi mỉm cười :

– Vậy hãy nhìn cho kĩ nhé !

Nói rồi, tôi bắt đầu giảng giải từng chiêu cho Hiểu Minh. Những tên kia bây giờ cũng trở nên có ích vì chúng chính là đang làm công cụ dạy võ của tôi. Rất may cho chúng là Hiểu Minh vô cùng thông minh và cậu cũng rất giỏi sử dụng nhuyễn tiên nên chẳng mấy chốc thì cậu đã hiểu hết. Tôi cười :

– Tốt lắm ! Bây giờ cậu sẵn sàng trói người chưa ?

Hiểu Minh đáp :

– Dạ !

Tôi gật đầu. Sợi dây trong tay tôi biến đổi, không thả lỏng cho chúng như trước nữa mà xiết chặt vòng vây hơn. Tôi hẩy nhẹ sợi dây cho nó quấn lấy cổ một tên rồi lẳng hắn về phía Hiểu Minh. Hiểu Minh tươi cười, rất nhanh chóng trói hắn lại. Những tên khác thấy vậy thì chỉ cầu mong tôi có sơ hở để thoát đi nhưng sẽ chẳng bao giờ chúng thoát được nếu như không được sự cho phép của tôi. Lần lượt từng thằng bị tôi ném về chỗ Hiểu Minh. Có những tên giãy giụa chạy song làm sao chúng có thể chạy được khỏi tay Hiểu Minh. Chẳng mấy chốc thì hơn mười tên đã bị trói thành một đống. Tôi và Hiểu Minh kéo chúng lại gốc đa gần đó, xếp chúng thành một vòng tròn rồi luồn một sợi dây vào tay từng tên, buộc lại mặc cho chúng không ngớt van xin. Như thế chúng sẽ chẳng thể nào rời khỏi nhau và rời khỏi gốc đa được mà chỉ quấn tròn ở đó thôi. Vũ khí của bọn chúng thì tôi xếp thành một đống khác trước mặt chúng với một khoảng cách đủ cho chúng không thể lấy được.

Xong xuôi, tôi nhìn chúng cười nhạt :

– Chúng mày chịu khó ở đây đến sáng để suy nghĩ về lỗi lầm của mình nhé ! Tạm biệt !

Quay lại phía sau, tôi nói :

– Đi thôi !

Thế nhưng, Hiểu Minh đã đứng cách tôi một đoạn khá xa để nghe điện thoại. Nhìn lại bọn kia vẫn đang kêu gào, chửi rủa nghe thật chướng tai song tôi chỉ mỉm cười, đi lại gần chỗ Hiểu Minh.

Thấy tôi, Hiểu Minh vội cúp máy, nhìn tôi mỉm cười :

– Chúng ta cứ mặc kệ bọn họ ở đó hả ? – Hiểu Minh hỏi.

Tôi không đáp, nhìn thẳng vào mắt cậu :

– Cậu đang giấu tôi chuyện gì vậy ?

Hiểu Minh xua xua tay, ấp úng nói :

– Không !... Không !...Tôi làm...sao dám...giấu...Tổng...giám đốc...chuyện gì chứ ?

Tôi cười nhạt :

– Vậy sao thấy tôi đến cậu vội tắt máy thế ? Chỉ cần nhìn mắt cậu tôi biết cậu đang nói thật hay nói dối rồi !

Hiểu Minh cúi đầu, nói nhỏ :

– Hôm nay là sinh nhật tôi nên mẹ gọi tôi về. Mẹ đã gọi cả ngày rồi nên tôi không thể không nhấc máy.

Tôi nâng cằm Hiểu Minh lên rồi nhìn thẳng vào cậu :

– Tôi đáng sợ đến mức cấm không cho cậu về sinh nhật của cậu hay sao chứ ?

Hiểu Minh lắc lắc đầu :

– Không ! Không phải vậy đâu !

Tôi lạnh giọng :

– Vậy thì tại sao cậu không nói cho tôi sớm ! Tôi có thể cho cậu về nhà mà !

Hiểu Minh không dám nhìn vào tôi, cậu nói :

– Tại vì tôi muốn... muốn...

– Cậu muốn gì ? – Tôi gắt.

Hiểu Minh vội nói :

– Tôi không muốn về nhà ! Tôi sợ làm Tổng giám đốc buồn.

Tôi cười nhạt :

– Cậu không cần lo chuyện đó. Bây giờ tôi sẽ đưa cậu về nhà cậu !

Hiểu Minh lắc đầu :

– Không được ! Đã hơn mười một giờ. Lúc này có về đến nơi cũng hết ngày hôm nay rồi. Hơn nữa, tôi đã bảo mẹ huỷ bữa tiệc đó đi rồi.

Tôi cười khổ :

– Cậu muốn để tôi khó xử vậy hả ? Giờ cậu bảo tôi phải làm gì ?

Hiểu Minh thấy tôi như vậy thì mỉm cười :

– Tổng giám đốc không cần làm gì cả ! Có Tổng giám đốc ở bên cạnh là tôi rất vui rồi !

Lắc đầu, tôi đập tay lên trán mình rồi kéo mạnh tay Hiểu Minh :

– Đi theo tôi !

Hiểu Minh vội kêu lên :

– Chúng ta đi đâu mới được chứ ? Khuya rồi mà !

Tôi không trả lời cậu, chỉ nói :

– Cứ đi rồi sẽ biết !

Thấy tôi như vậy, Hiểu Minh cũng không nói thêm gì nữa. Cậu yên lặng đi theo tôi. Chúng tôi bước nhanh hơn trên con đê lộng gió. Tôi thấy mình cũng thật lạ, hà cớ gì mà tôi lại quan tâm đến sinh nhật của Hiểu Minh như vậy chứ ? Cậu chỉ là một nhân viên của tôi thôi mà ? Tại sao ? Phải chăng cậu sinh ra vào cái ngày mất của mẹ tôi, vào cái ngày em gái tôi cất tiếng khóc chào đời ? Tôi muốn tổ chức sinh nhật cho cậu như cho đứa em tội nghiệp của tôi ? Liệu có đúng thế không ? Thực sự thì tôi không tìm được câu trả lời nào thích đáng trong tình huống này bởi chẳng bao giờ tôi hiểu được những quyết định cảm tính của mình.

11h10', sẽ không còn tiệm bánh nào ở nơi này mở cửa và tất nhiên bánh sinh nhật cũng không thể còn nữa, cho dù muốn làm cũng không đủ thời gian. Tôi không muốn Hiểu Minh phải nhận một món quà muộn. Tôi phải làm sao đây ? Ngang qua giàn gấc ven đê sai trĩu, tôi liền ngắt lấy một quả mặc cho tiếng chó sủa theo đó vang lên làm náo động cả xóm.

Tay kéo Hiểu Minh trong khi chân tôi chạy nhanh hơn nữa cho con đường về nhà rút ngắn lại. Hiểu Minh thấy hành động lạ lùng của tôi chỉ mỉm cười. Lúc này tôi cũng không để ý cậu nghĩ gì nữa, thời gian còn quá ngắn cho tôi. Ngày hôm nay đã sắp qua cho một ngày mới chuẩn bị bắt đầu.

11h15', tôi và Hiểu Minh về tới nhà. Con chó nghe tiếng động sủa vang. Mẹ từ trong nhà đi ra hỏi :

– Vũ Phong hả con ? Sao con về muộn vậy ?

Tôi không trả lời mẹ, chỉ có Hiểu Minh cất tiếng chào bà thôi.

– Bột nếp ở đâu rồi mẹ ? – Tôi hỏi.

Hiểu Minh và mẹ tròn mắt nhìn tôi đầy ngạc nhiên :

– Con cần nó làm gì ?

– Mẹ lấy cho con nhanh đi ! – Tôi vừa nói vừa ngắt một nắm lá dứa trước sân nhà.

Mẹ khó hiểu trước hành động của tôi song cũng mau chóng làm theo lời tôi. Hơn ai hết mẹ hiểu tính tôi là làm trước giải thích sau nên mẹ cũng không thắc mắc gì nhiều.

Tôi đặt nồi hấp lên bếp rồi lấy một củ khoai lang vàng, một củ khoai lang tím cùng nắm lá dứa vừa rồi đem rửa sạch. Những thứ đó thì hầu như nhà nào ở nông thôn cũng sẵn có. Một miếng bí đỏ cũng được tôi cắt ra đem cho vào hấp cùng với hai củ khoai kia.

– Bột nếp đây con ! – Mẹ đưa cho tôi và nói.

Tôi gật đầu :

– Mẹ lấy cho con một ít đường phèn và vừng nữa là đủ !

Mẹ ừ nhẹ một tiếng rồi làm ngay, trong lòng đầy nghi vấn trước những việc làm của tôi.

– Tổng giám đốc cần tôi giúp gì không ? – Hiểu Minh nhìn tôi vội vàng như thế lo lắng hỏi.

Tôi không nhìn cậu mà chú tâm vào việc của mình, nói :

– Cậu lên sân thượng ngồi chờ tôi là được rồi !

Nói vậy song Hiểu Minh không đi, cậu ngồi xuống gần tôi. Tôi cũng không để ý tới cậu nữa. Còn về phần mẹ, tôi bảo mẹ đi ngủ để sáng mai còn đi sớm. Mẹ muốn giúp tôi nhưng nhìn ánh mắt của tôi mẹ cũng gật đầu, mẹ hiểu một khi tôi đã nói gì thì không ai được làm trái nếu không muốn trở nên vô hình trong mắt tôi.

11h20', nhà không có máy xay, tôi đành đem nắm lá dứa đi giã và vắt lấy nước rồi đem đun sôi.

Trong lúc chờ đợi, tôi bổ quả gấc vừa hái ra, lấy phần cơm gấc nhào với bột nếp cùng một chút bột tẻ và rượu. Cho đến khi nước lá dứa sôi thì trong tay tôi đã có một phần bột gấc dẻo mịn màu đỏ tươi.

Đặt bột gấc sang một bên, tôi tiếp tục nhào nước lá dứa với bột nếp cùng một thìa dầu ăn tạo nên một thứ bột màu xanh dịu mát mịn màng.

11h30', hai củ khoai lang và bí đỏ đã chín. Tôi lấy ra và đặt lên đó một nồi nước khác. Sau đó, tôi đem khoai lang và bí đỏ tán nhuyễn trộn đều với bột nếp tương tự như gấc và nước lá dứa. Chẳng mấy chốc, trước mắt tôi đã là năm thứ bột với năm màu sắc khác nhau , màu đỏ của gấc, màu cam của bí đỏ, màu vàng của khoai lang vàng, màu xanh của lá dứa và cuối cùng là màu tím của khoai lang tím.

11h40', tôi cắt đường phèn mẹ đã chuẩn bị sẵn thành những viên nhỏ như hạt lựu.

11h42', nước sôi. Tôi hạ nhỏ lửa đồng thời ngắt chỗ bột kia thành những viên nhỏ như ngón tay cái rồi vo tròn, ở giữa là một là một một viên đường rồi thả vào nồi nước đang sôi ấy.

11h55', bánh chín và nổi lên, tôi vớt chúng ra một tô nước lạnh.

Lấy cho mình một cái khay hình vuông, tôi đặt chiếc bánh màu đỏ cỡ lớn vào giữa, xung quanh là những chiếc bánh nhỏ màu cam tạo thành hình những cánh hoa, bên ngoài là một lớp bánh màu vàng bao bọc năm cánh hoa ấy thành một ngôi sao lớn. Những chiếc bánh màu tím thì lấp đầy khoảng trống giữa các cánh sao làm nên một hình tròn. Cuối cùng những chiếc bánh màu xanh dịu mát phủ kín cái khay hình vuông.

11h58', tôi rắc đều lên khay bánh ngũ sắc đó một chút vừng.

11h59', tôi thở phào một hơi rồi hướng về phía Hiểu Minh, trao cho cậu khay bánh đó :

– Happy birthday !

Hiểu Minh nhìn vào khay bánh rồi nhìn tôi, hồi lâu mới nói nên lời :

– Cám ơn Tổng giám đốc !

Tôi cười nhẹ :

– Cậu thấy sao ? Tôi không khiến cậu thất vọng chứ ?

Hiểu Minh lắc đầu, cười tươi :

– Không ! Tôi rất vui ! Đây là sinh nhật vui nhất của tôi từ trước đến giờ! Nó thật đẹp ! Lần đầu tiên tôi biết bánh trôi có thể làm đẹp đến vậy !

Tôi mỉm cười :

– Vậy thì cậu mau ăn đi !

Hiểu Minh nhìn những chiếc bánh trôi ngũ sắc :

– Ăn như vậy chẳng phải phí lắm sao ? Tôi muốn ngắm nó mãi !

Cười nhẹ, tôi xoa đầu Hiểu Minh :

– Cậu không ăn thì sáng mai bánh cũng hỏng !

Rồi mặt nghiêm lại, tôi lạnh lùng nói :

– Hay cậu chê tôi làm không ngon ?

Hiểu Minh vội xua tay :

– Không ! Tổng giám đốc làm rất ngon !

Tôi cười nhạt :

– Cậu đã ăn đâu mà nói ngon ?

Hiểu Minh gãi đầu, ấp úng, mặt cậu đỏ lên làm tôi phải nín cười.

Gắp lên một chiếc bánh trôi màu xanh, tôi nói :

– Há miệng ra nào !

Hiểu Minh ngại ngùng nhưng rồi cậu mỉm cười làm theo lời tôi. Nhìn cậu ăn, lòng tôi vui hơn rất nhiều. Một cảm giác ấm áp lan toả và thấm sâu vào từng ngõ ngách của tâm hồn đã sớm khô cằn, tàn úa.

– Sao Tổng giám đốc biết tôi thích ăn bánh trôi ? – Hiểu Minh vừa ăn vừa hỏi.

Tôi không trả lời mà cười nhẹ :

– Cậu thích là được rồi !

Hiểu Minh nghe vậy cụp mắt xuống như một con cún con tội nghiệp khiến tôi suýt phì cười. Hiểu Minh không biết rằng nhìn vẻ mặt đó của cậu, tôi lại càng muốn chọc cậu hơn.

– Tôi làm không ngon nên cậu nuốt không trôi phải không ? Vậy thì không cần ăn nữa, đem đổ đi ! – Tôi nói bằng giọng lạnh băng, tay chuẩn bị cầm khay bánh trôi.

Hiểu Minh vội kéo khay bánh trôi về lòng mình :

– Đừng mà ! Rất ngon là đằng khác !

Tôi nhìn thẳng vào cậu :

– Ngon sao mặt cậu ỉu xỉu vậy ?

Hiểu Minh đành gượng cười. Tôi vuốt nhẹ mái tóc cậu, nhẹ nhàng nói :

– Bất kỳ ai muốn vào tập đoàn Thiên Long thì hồ sơ của người đó cũng phải trình trước mặt tôi trước khi được đặt chân vào công ty bao gồm cả sở thích.

Hiểu Minh liền hỏi :

– Vậy Tổng giám đốc nhớ được tất cả sở thích của mọi người trong công ty sao ?

Tôi lắc đầu :

– Không ! Tôi chẳng nhớ được của ai ngoài cậu !

Đôi mắt hiện ý vui, Hiểu Minh tò mò hơn :

– Tại sao ?

Một lần nữa, tôi lắc đầu :

– Tôi không biết ! Có lẽ bởi người mẹ quá cố của tôi cũng thích bánh trôi. Lúc nhỏ tôi từng nói với mẹ sau này lớn lên tôi sẽ tự tay làm bánh cho mẹ nhưng cơ hội đó đã không bao giờ còn nữa.

Ngừng một lát, tôi nói tiếp :

– Hôm nay cũng là sinh nhật của em gái tôi ! Nhưng thật tiếc tôi chưa kịp nói với nó một lời thì nó đã tắt thở cùng mẹ tôi rồi. Giờ này tôi cũng chẳng biết mộ của nó cùng mẹ ở nơi nào nữa...

Hiểu Minh thở nhẹ, cậu cầm lấy tay tôi, trầm giọng nói :

– Tổng giám đốc sẽ sớm tìm thấy họ thôi mà !

Tôi gật nhẹ, xua cảm giác nặng nề ấy vào một góc khuất, lẳng lặng không nói gì.

Hiểu Minh nhìn sâu vào mắt tôi rồi cậu đưa tay lau đi vết bột còn dính trên mặt tôi, mỉm cười :

– Tôi thật không ngờ Tổng giám đốc không những không biết làm bánh mà còn làm vô cùng ngon nữa, ngon hơn tất cả các loại bánh trôi tôi từng ăn !

Tôi cười nhạt :

– Quãng đời lang thang lo từng bữa ăn đã dạy cho tôi rằng muốn tồn tại trên đời thì phải tự tay mình chăm sóc được chính bản thân mình. Mỗi ngày tôi ngủ không quá bốn tiếng để học tất cả những gì có thể học...

– Tổng giám đốc từng sống lang thang sao ? – Hiểu Minh ngắt lời tôi.

Tôi ngạc nhiên song nhìn ánh mắt sốt sắng của cậu, tôi gật đầu :

– Đúng vậy ! Tôi đi ăn xin, bán vé số, đánh giày, cướp giật...sống qua ngày cho đến khi gia nhập Thiên Long hội.

Hiểu Minh nghe thế thì cười cười, cậu đứng lên đi đi lại lại, miệng lẩm bẩm điều gì đó mà tôi nghe không rõ.

– Có chuyện gì ư ? Cậu sao vậy ? – Tôi hỏi.

Hiểu Minh ngồi xuống cười tươi :

– Tôi đã không tìm lầm...

Rồi cậu chợt bịt miệng mình lại không nói nữa làm tôi càng thấy khó hiểu hơn.

– Không tìm lầm cái gì ? Cậu làm tôi chẳng hiểu gì cả ? Cậu nói cái gì thế ?

Hiểu Minh lắc đầu, cậu gắp một miếng bánh, miệng không ngừng cười :

– Không ! Không có gì đâu Tổng giám đốc !

Tôi nhìn thẳng vào mắt Hiểu Minh :

– Không có gì sao đột nhiên cậu cười hoài vậy ?

Hiểu Minh vẫn cười, cậu chỉ vào khay bánh :

– Vì bánh ngon quá đó Tổng giám đốc ! Tôi rất thích !

Nói rồi, cậu vừa cắm cúi ăn vừa tủm tỉm cười. Tối nay Hiểu Minh thật lạ nhưng tôi cũng không hỏi thêm nữa. Chuyện riêng của cậu tôi cũng không nên tò mò. Vì thế tôi đi đến bên mở cửa sổ và mở cửa ra cho gió lạnh tràn vào. Bầu trời về đêm nhiều sao hơn. Một đêm đông không quá lạnh lẽo.

Lúc nhỏ, mẹ thường nói với tôi rằng khi chết, người ta sẽ bay lên trời và hoá thành một ngôi sao. Vậy mẹ tôi là ngôi sao nào trên bầu trời cao kia ? Còn em gái tôi nữa ? Phải chăng mẹ chính là ngôi sao lớn đang nhìn tôi kia và ngôi sao mờ bên cạnh ngôi sao ấy là đứa em vừa được nhìn thế giới đã vội ra đi của tôi ? Tôi không biết nữa. Có ai cho tôi câu trả lời bao giờ đâu. Có lẽ nào tôi sẽ được đoàn tụ với mẹ và em khi tôi chết không ? Tôi có thành một ngôi sao kia ư ? Không ! Không bao giờ có ngày đó . Chết, tôi sẽ phải xuống địa ngục. Cuộc đời tôi đã gắn liền với chém giết, máu me và thù hận. Và tại sao bỗng dưng tôi lại đi nghĩ đến chuyện này ? Thật là nực cười. Một tên ma đầu như tôi có thể chết ngay trong nay mai đây thôi thì cần gì phải nghĩ cho phiền não. Lắc đầu, tôi gạt qua ý nghĩ khờ khạo ấy sang một bên.

Nhìn lại Hiểu Minh vẫn đang ăn, một thứ cảm xúc mà tôi không biết gọi tên khác lại dâng lên trong lòng tôi. Rốt cuộc Hiểu Minh là gì trong tôi ? Có phải tôi chỉ xem cậu là một trợ lý của mình không ? Không hẳn vậy. Tôi đối xử với cậu không giống với một nhân viên nào của tôi. Lẽ nào là một người thuộc hạ trong Thiên Long hội ? Càng không đúng. Hiểu Minh không phải người của Thiên Long hội. Một người bạn ? Một người anh em ? Tất cả tôi đều thấy không hợp lý. Tôi muốn nhìn cậu cười, tôi muốn cậu được vui, tôi muốn cậu được tự do thoải mái nhưng tôi lại không muốn cậu rời xa tôi, không muốn cậu thân mật với bất cứ ai. Tôi bắt cậu phải nghe lời tôi, thậm chí là phục tùng tôi một cách vô điều kiện. Tôi đang làm sao vậy ? Tôi nghĩ cái gì kia chứ ? Cái đầu của tôi dường như không phát huy tác dụng trước Hiểu Minh. Tôi đối xử với cậu bằng cảm tính trong khi với tất cả mọi người tôi đều dùng lý tính, dùng một cái đầu lạnh, dùng một đôi mắt giết người. Tại sao ? Tôi không hiểu. Càng lúc Hiểu Minh càng trở thành một ẩn số trong tôi mà tôi có vắt óc suy nghĩ thế nào cũng không bao giờ tìm ra lời đáp.

– Mặt tôi có dính gì sao Tổng giám đốc ? – Hiểu Minh mỉm cười hỏi tôi.

Tôi cười nhẹ :

– Không ! Tại tôi muốn nhìn cậu thôi !

Hiểu Minh thoáng đỏ mặt :

– Vì sao ? Tôi có gì đáng nhìn đâu chứ ?

Lắc đầu, tôi đáp :

– Tôi không biết nhưng thực sự...cậu rất đẹp !

Nói rồi, ánh mắt tôi rời khỏi gương mặt Hiểu Minh mà ngước lên nhìn bầu trời cao kia. Hiểu Minh cũng không ăn nữa, cậu đứng dậy đi đến bên cạnh tôi, nhẹ nhàng nói :

– Có chuyện gì Tổng giám đốc cứ nói ra cho nhẹ lòng !

Tôi xoa đầu Hiểu Minh :

– Không có gì ! Tôi nghĩ linh tinh thôi .

Im lặng. Gió đều đều thổi. Hiểu Minh không nói gì nữa, cậu mỉm cười, nghiêng đầu dựa vào vai tôi. Lòng bình yên đến lạ, tôi đứng im, lặng lẽ nhìn cậu. Sao trên trời vẫn sáng và trước mắt tôi đây đôi mắt của Hiểu Minh chính là hai ngôi sao sáng nhất.

Chiếc đồng hồ tích tắc kêu đếm theo từng nhịp của thời gian. Ngoài kia, những cành cây đang đong đưa theo gió cho đêm dần về khuya.

– Muộn rồi ! Ngủ thôi ! – Tôi nói.

Hiểu Minh gật đầu, mắt cậu cũng đã díu lại khi cơn buồn ngủ ập đến.

Tôi đóng cửa sổ để ngôi nhà bước vào trạng thái tĩnh lặng hơn trong tiếng gió mùa xào xạc.

———–

'-' Chả hiểu sao cứ vào truyện này là bị lỗi font ;v; ahiuhiu~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro