Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 7: Tình cờ

Những ngày sau đó, tôi phải chỉnh đốn lại toàn bộ cơ cấu Thiên Long hội. Ông bước sang thế giới bên kia đồng nghĩa tôi phải đối mặt với tất cả các công việc của Thiên Long hội cũng như tập đoàn Thiên Long. Dù âm mưu của Quốc Cường đã bị vạch trần và hắn đã phải trả giá nhưng mọi thứ chưa dừng lại tại đó. Thiên Long hội vẫn còn rất nhiều anh em không phục tôi, đặc biệt là những người theo Quốc Cường trước đây và nhiệm vụ của tôi là phải làm cho họ tâm phục khẩu phục. Điều này chưa bao giờ là đơn giản nhưng nhờ sự ủng hộ của Trần Hùng và Phạm Trung nên mọi việc đều diễn ra như mong muốn của tôi.

Thế nhưng, bây giờ vấn đề của tôi là ở tập đoàn Thiên Long. Thời buổi kinh tế khó khăn đối với một tập đoàn tài chính mà nói thì vừa là cơ hội song cũng là thách thức rất lớn. Nếu biết tận dụng tốt thì có thể nhân dịp này loại bỏ những đối thủ của mình ra khỏi thương trường và làm cho bản thân hùng mạnh hơn nhưng ngược lại nguy cơ chính mình bị đào thải cũng vô cùng cao. Vì vậy để đạt được thành công trong giai đoạn khủng hoảng này cần có những bước đi thận trọng, đòi hỏi độ chính xác cao.

Và Phạm Trung chính là người trợ giúp đắc lực của tôi. Song hiện tại tôi đã giao cho anh ta cai quản phân đà Thanh Long cho đến khi chọn ra được đà chủ mới. Mà Phạm Trung thì không có ba đầu sáu tay nên chẳng thể trong một lúc lo nổi cả công việc Thiên Long hội lẫn tập đoàn Thiên Long. Hơn ai hết tôi hiểu điều đó và tôi cần tìm cho mình một trợ lý mới. Tất nhiên, công việc tìm người giao cho bộ phận nhân sự và hôm nay chính là ngày trợ lý mới của tôi chính thức thành nhân viên của tập đoàn Thiên Long.

- Mời vào! - Tôi lạnh lùng nói sau tiếng gõ cửa, mắt vẫn mải miết xem đống báo cáo của phòng kinh doanh gửi lên.

- Chào Tổng giám đốc! Tôi là Hiểu Minh!

Giọng nói quen quen, hay đến lạ thường được vang lên bên tai tôi khiến tôi không thể không ngẩng đầu lên và...một điều vô cùng bất ngờ đã đến với tôi.

- Là cậu sao? Thật là trùng hợp! - Tôi ngạc nhiên nói.

(Quào :3 thiên thần nhà ta)
..................................

Ba ngày trước, khi tôi và Phạm Trung từ tập đoàn Thiên Long ra ngoài để giải quyết một số công việc thì chợt một cậu thanh niên hấp tấp chạy vào và đâm sầm vào tôi. Đây là điều mà trước nay chưa một nhân viên nào trong công ty nào dám phạm phải, họ đều dừng lại và cúi đầu chào tôi từ đằng xa. Thế nhưng, cậu thanh niên này thì...

- Xin lỗi anh! Tôi không cố ý!

Nói rồi cậu ta lại ba chân bốn cẳng chạy đi, không buồn nhìn xem tôi là ai.

- Cậu ta chính là người mà hôm trước xe của Tổng giám đốc đụng phải đó. - Phạm Trung nhìn cậu ta từ phía sau và nói với tôi.

Tôi hỏi:

- Người mà Hạ Băng ca ngợi hết lời, cho là hơn cả thiên thần đó à?

Phạm Trung mỉm cười:

- Đúng vậy, thưa Tổng giám đốc.

Tôi gật đầu và lấy làm tiếc vì chưa kịp nhìn khuôn mặt cậu ta bởi một người mà có thể khiến cho Hạ Băng tự ti về nhan sắc số một của cô ấy thì quả là đáng chiêm ngưỡng. Thế nhưng, cảm giác tiếc nuối của tôi cũng không kéo dài được quá ba giây bởi...

- Anh gì ơi? - Giọng nói vừa trong trẻo vừa êm ái vang lên từ phía sau tôi.

Tôi không để tâm lắm và tiếp tục đi bởi chưa bao giờ và chưa có một ai gọi tôi như vậy trong cái tập đoàn này hết.

- Anh ơi! - Tiếng gọi một lần nữa cất lên và lần này nó gần với tôi hơn.

Phạm Trung ngoái đầu lại rồi nói với tôi:

- Hình như cậu ta gọi Tổng giám đốc thì phải?

Tôi ngạc nhiên:

- Gọi tôi?

Phạm Trung gật đầu và...

- Anh có thể cho tôi hỏi phòng nhân sự ở đâu không ạ? - Cậu ta nhìn tôi và hỏi.

Lần đầu tiên từ khi bước chân vào làm việc tại tập đoàn Thiên Long có một người gọi tôi lại và hỏi đường, hơn nữa lại là nhìn thẳng vào mắt tôi. Trên đời này, hiện tại chỉ duy nhất Hạ Băng dám nhìn vào đôi mắt lạnh người của tôi mà thôi, bây giờ có cậu ta là người thứ hai.

- Dãy A, tầng 9, phòng 905! - Tôi đáp.

Cậu ta mỉm cười rạng rỡ, thực sự là vô cùng đẹp:

- Cảm ơn anh!

Thế rồi, cậu ta bước đi.

- Hạ Băng nói không sai chút nào! Không chỉ là đẹp như thiên thần mà còn hơn cả thiên thần! - Tôi nói với Phạm Trung.

Phạm Trung nhìn theo dáng người thư sinh hoàn hảo của người thanh niên đó, cười nói:

- Thuộc hạ cũng đang rất tò mò không biết cha mẹ cậu ta là người thế nào mà lại có thể sinh ra một người tuyệt mỹ đến vậy.

- Đây là công ty đó! - Tôi nhắc Phạm Trung khi anh ta xưng là thuộc hạ.

Phạm Trung cười trừ:

- Thuộc hạ lỡ....- Anh ta vội bịt miệng khi chưa nói hết câu.

...........................

Quay trở lại với hiện tại, vừa nhìn thấy khuôn mặt tôi, Hiểu Minh vội dụi dụi đôi mắt đẹp có một không hai của cậu rồi ấp úng nói:

- Là anh....à không...tôi...xin lỗi...Tổng giám đốc...

Tôi nhìn Hiểu Minh và hỏi:

- Cậu xin lỗi tôi vì điều gì?

Hiểu Minh cười trừ, ngập ngừng nói:

- Tôi...xin lỗi...vì hôm trước...đã đụng...trúng Tổng giám đốc...

(Không hiểu sao lại tưởng tượng rằng em ý đang dụ dỗ tui :)))

Tôi cười khẩy:

- Tôi nhớ không lầm thì cậu đã xin lỗi tôi rồi.

Hiểu Minh đứng ngớ người, khuôn mặt cậu trở nên thật đáng yêu nhưng trong con mắt tôi lúc này thì...

- Tôi không thích nghe xin lỗi nên đừng bao giờ nói xin lỗi với tôi. Mà muốn vậy thì hãy làm cho thật tốt. Hiểu không? - Tôi lạnh lùng nói.

Hiểu Minh cười nhẹ:

- Vâng, thưa Tổng giám đốc.

Tôi gật đầu và nói:

- Trước khi vào đây, chắc chắn cậu đã đọc nội quy của công ty cũng như biết mình cần làm những công việc gì nên tôi không nhắc lại nữa.

Hiểu Minh đáp vâng rồi tôi đưa cho cậu một tập tài liệu và chỉ về phía chiếc bàn bên cửa sổ:

- Đây là tất cả thông tin về đối tác chúng ta sẽ ký hợp đồng chiều nay. Cậu tới đó xem trước đi.

Nói rồi, tôi tiếp tục tập trung vào đống báo cáo đang chờ phê duyệt.

Mười phút sau

- Hiểu Minh! Gọi Giám đốc Marketing lên đây ngay cho tôi!

Hiểu Minh rời mắt khỏi tập tài liệu và đứng dậy:

- Vâng! Tổng giám đốc chờ một lát ạ.

Ngay lập tức, Hiểu Minh đứng dậy và rời khỏi phòng. Thế nhưng...

- Cậu chạy đi đâu vậy? - Tôi gọi Hiểu Minh lại và nói.

Đôi mắt ngơ ngác, Hiểu Minh đáp:

- Chẳng phải Tổng giám đốc bảo tôi đi gọi Giám đốc Marketing sao?

Tôi nhìn vào mắt cậu, chất vấn:

- Thế cậu có biết bộ phận Marketing đặt ở đâu không?

Hiểu Minh thành thật đáp:

- Tôi...không biết...ạ... (OTL...)

- Vậy cậu định làm thế nào? - Tôi hỏi.

Hiểu Minh mỉm cười, một nụ cười đẹp mê hồn:

- Ra ngoài tôi sẽ hỏi ạ!

Tôi cười nhạt:

- Không có ai rảnh trả lời cậu đâu! Chờ cậu đi từ đây ra cổng công ty tra bản đồ rồi lại vòng ngược lại tầng 50 dãy E để thông báo cho Giám đốc Marketing và gọi được ông ta lên đây thì đến trưa rồi nghỉ trưa là vừa hả?

Nghe vậy, Hiểu Minh gãi đầu:

- Thế thì tôi phải làm sao ạ?

Nhìn bộ mặt ngây ngô của cậu thực sự khiến tôi rất buồn cười nhưng đó chỉ là trong lòng, vẻ ngoài lạnh giá của tôi vẫn không đổi được.

- Cậu gọi số 8097 cho tôi! Từ nay muốn gọi ai chỉ cần xem danh bạ và gọi là người đó lập tức phải có mặt.

- Vâng! - Hiểu Minh mỉm cười và thực hiện nhiệm vụ.

Không lâu sau thì Giám đốc Marketing được trình diện trước bàn Tổng giám đốc. Ông ta nhìn thoáng qua đôi mắt muốn ăn tươi nuốt sống của tôi và cúi gằm mặt xuống.

- Ngẩng mặt lên! - Tôi gắt.

Ông ta run run đáp vâng, ánh mắt lấm lét nhìn tôi một cái rồi lại cúi xuống.

- Ông biết mình có lỗi gì chưa? - Tôi lạnh giọng hỏi.

- Dạ, tôi biết ạ! - Ông ta đáp nhỏ.

Tôi đập mạnh tập báo cáo được gửi từ bộ phận Marketing xuống bàn rồi nói:

- Biết mà làm vậy đó hả? Cầm ngay về và làm lại cho tôi. Tôi muốn thấy một chiến lược tiếp cận khách hàng mới mẻ chứ không phải những thứ cũ rích thế này.

Giám đốc Marketing vội vàng đón lấy:

- Vâng...vâng...

- Ra ngoài! - Tôi nói lớn.

Ông ta vội vã quay đi và...

- Đi ngang qua phòng Giám đốc Kinh doanh thì gọi anh ta lên đây cho tôi. - Tôi nói.

Giám đốc Marketing vâng dạ rồi chuồn thẳng, ông ta đâu dại đứng đây cho tôi hỏi tội thêm mà tôi thì cũng chẳng muốn nhìn mặt ông nữa. Đi nhanh như vậy sẽ có lợi hơn cho cả đôi bên.

Nhìn sang phía Hiểu Minh, lúc này cậu đang chăm chú theo dõi sấp tài liệu tôi đã đưa cho cậu. Tôi biết việc xem xét thông tin đối tác để bản hợp đồng có lợi nhất cho công ty mình không dễ chút nào. Điều đó đòi hỏi kiến thức toàn diện từ việc hiểu mình cho đến hiểu người mới có thể làm được. Hiểu Minh còn trẻ như vậy chắc chắn sẽ gặp nhiều khó khăn.

Hiện tại, những tia nắng mùa thu nhẹ nhàng chiếu qua khung cửa kính làm ánh lên làn da sáng mịn của Hiểu Minh, làn da đến người luôn được gọi là hoa khôi của trường như Hạ Băng cũng phải tự nhận thua xa. Khuôn mặt trầm tư suy nghĩ của cậu thật khiến cho người ta khó có thể không động lòng trước một vẻ đẹp hoàn mỹ. Đặc biệt là đôi mắt thập phần tinh anh thỉnh thoảng nhíu lại càng tôn lên một gương mặt không có nửa điểm để chê bai.

- Tôi có thể giúp gì cho Tổng giám đốc không ạ? - Có lẽ cảm nhận được ánh mắt của tôi đang nhìn cậu nên Hiểu Minh ngẩng lên và nói.

Trên đời này, chắc không có ai không bối rối khi bị người khác bắt gặp mình đang nhìn trộm họ và tôi cũng không ngoại lệ (quèo :) xấu hổ chưa cưng) . Tôi vội xua tay:

- Không! Không có gì! Cậu làm việc tiếp đi!

Hiểu Minh nhìn tôi cười. Dưới ánh nắng mùa thu, nụ cười của Hiểu Minh dường như cũng đang toả sáng. Tôi không biết điều đó có nói quá không nhưng với tôi thì thực sự nụ cười ấy giúp tôi nhẹ nhõm đi nhiều sau bản báo cáo khiến tôi khó chịu của Giám đốc Marketing.

Tôi thấy mình cũng thật lạ. Tại sao tôi lại ngồi nhìn Hiểu Minh như vậy chứ? Tôi đã làm vậy với ai bao giờ chưa? Chưa. Chắc chắn chưa. Điều đó tôi có thể khẳng định nhưng tại sao thì tôi không giải đáp được. Có phải vì Hiểu Minh là một người đẹp như một thiên thần không? Dường như không. Tôi vốn không quan tâm đến vẻ ngoài của con người hơn nữa vẻ ngoài của một chàng trai lại càng không. Tôi chỉ thấy ở Hiểu Minh có một thứ gì đó rất đỗi quen thuộc với tôi song rốt cuộc nó là gì đây. Tôi nghĩ không ra và cũng chẳng có thời gian để nghĩ bởi...

- Vào đi! - Tôi nói khi thấy Giám đốc kinh doanh cứ đặt tay lên xuống mấy lần mà không dám gõ cửa.

- Tổng giám đốc cho gọi tôi ạ? - Giám đốc kinh doanh nói khi bước vào, giọng nói đầy vẻ lo lắng.

Tôi gật đầu, lạnh lùng nói:

- Đúng vậy!

Nhìn vẻ mặt đầy áp lực của anh ta, tôi biết nguyên nhân chắc chắn là do Giám đốc Marketing đã tiêm nhiễm cho anh ta gì đó khi thông báo một tin mà anh ta đang nghĩ không lấy gì làm vui. Thế nhưng sự thực thì lại không bao giờ như dự tính của con người...

- Bản kế hoạch tháng tới anh làm tốt lắm! Cầm về và triển khai đi! - Tôi đưa cho anh ta và nói.

Tất nhiên, sau câu nói đó của tôi, anh ta cười rất tươi và vui vẻ về phòng của mình. Và có lẽ sẽ vui hơn khi biết tin...

- Hiểu Minh! Thông báo với bộ phận Tài chính - Kế toán tăng 5% lương trong tháng tới cho Giám đốc kinh doanh.

Buổi chiều, như đúng kế hoạch, tôi và Hiểu Minh đi ký hợp đồng về một khoản đầu tư bất động sản.

- Cậu xem kỹ chưa? - Tôi hỏi Hiểu Minh khi ở trên xe.

Hiểu Minh cười nhẹ:

- Có một vài chỗ chưa rõ lắm nhưng tôi sẽ cố gắng!

Tôi gật đầu:

- Tôi tin ở cậu!

Hiểu Minh cười tươi. Câu nói đó của tôi giúp cậu tự tin hơn nhưng cũng đồng nghĩa áp lực với cậu đã tăng lên gấp đôi.

Và Hiểu Minh đã không khiến tôi thất vọng. Hợp đồng ấy tuy không được thành công như mong đợi của tôi nhưng nó cũng đem lại không ít lợi nhuận cho công ty.

- Tôi xin lỗi vì đã không thể làm được như ý Tổng giám đốc! - Hiểu Minh nói khi ký xong hợp đồng.

Đôi mắt lạnh lùng của tôi nhìn thẳng vào Hiểu Minh:

- Lời tôi nói từ sáng cậu quên rồi sao?

- Tôi xin...à... - Hiểu Minh ấp úng nói rồi cười trừ.

Thực sự nhìn Hiểu Minh cười tôi nghĩ không một ai trên đời này có thể nỡ bắt tội cậu. Nụ cười trong sáng đến tuyệt vời của Hiểu Minh như một cơn gió diệu kỳ thổi đi tất cả những điều không vui. (Á há há :v ngươi không mau yêu nhóc thì ta sẽ cho ra đời thê 17 đó nhá)

Tôi gượng cười nói:

- Lần đầu như thế là rất tốt rồi. Nếu là Phạm Trung thì chắc cũng chỉ được vậy thôi!

Hiểu Minh cười tươi:

- Cảm ơn Tổng giám đốc!

Tôi ừ nhẹ một tiếng rồi tiếp tục trở lại công ty với đống việc còn dang dở. Và điều tất yếu là Hiểu Minh cũng chẳng thể ngồi chơi bởi trong cái tập đoàn Thiên Long này luôn luôn bày sẵn một lượng công việc khổng lồ như muốn nhấn chìm con người vậy. Mà Hiểu Minh lại là nhân viên mới nên cậu càng phải làm việc nhiều hơn để tự rút kinh nghiệm cho chính mình.

Tôi nhớ có ai đó đã nói rằng thời gian không bao giờ chờ đợi con người. Điều đó thực sự rất đúng, ít nhất là với tôi lúc này bởi khi tôi rời mắt được khỏi sổ sách và gạt chúng sang một bên thì đã hơn chín giờ, còn trời cũng đã tối tự khi nào.

Tôi đứng dậy và đến bên bàn Hiểu Minh. Cậu vẫn đang say sưa làm việc, hàng lông mi dài và cong của cậu linh động theo từng trạng thái của đôi mắt thật đẹp biết bao.

- Muộn rồi! Đi ăn với tôi nào! Ngày mai làm tiếp! - Tôi nói với Hiểu Minh.
(Quào 'v' ....)

Hiểu Minh ngẩng đầu nhìn tôi, mỉm cười và gật nhẹ. Không hiểu sao, bất cứ cử chỉ hay trạng thái nào của cậu cũng làm tôi phải chú ý dù trước nay tôi được coi là một người vô tâm. Trong Hiểu Minh dường như tồn tại một điều gì đó mà tôi rất muốn gọi tên nhưng lại chẳng thể.

Tôi và Hiểu Minh đến một nhà hàng gần đó. Bữa ăn diễn ra rất chóng vánh bởi đây chẳng phải buổi hẹn hò gì và tôi thì không quen nói trong bữa ăn. Hiểu Minh cũng vậy. Cậu không nói, thỉnh thoảng nhìn tôi rồi lại cắm cúi ăn.

- Nhà cậu ở đâu để tôi đưa cậu về! - Tôi nói khi đã ăn xong.

Hiểu Minh mỉm cười, lắc đầu:

- Tổng giám đốc về nghỉ đi, tôi có thể tự đi được mà!

Tôi nghiêm giọng:

- Lên xe!

Chấm dứt những lời nói không cần thiết, chiếc xe mui trần được lăn bánh trên đường Hà thành lộng gió thu. Thế nhưng, mới chỉ đi được một đoạn ngắn thì...

- Tổng giám đốc! Có hai xe đang theo sau xe của chúng ta! - Người lái xe, tên Khả Hào, là một anh em trong Thiên Long hội của tôi bất ngờ nói.

Tôi nhìn qua Hiểu Minh và thầm hối hận về ý tốt đưa cậu về nhà của tôi. Tôi đã nghĩ hôm nay là ngày đầu đi làm của cậu mà tôi khiến cậu phải về khuya như vậy nên muốn đưa cậu về nhà nào ngờ đâu...một tên xã hội đen như tôi chẳng thể nào yên với những mối thù không tên luôn đeo đuổi.

- Đi thêm một đoạn nữa xem sao rồi tính tiếp! - Tôi nói.

Đáp lại khuôn mặt lạnh lẽo của tôi, Hiểu Minh nhìn tôi mỉm cười, một nụ cười đầy thấu hiểu.

ーーーーーー

Hôm nay cư nhiên rất lười ~ viết ít vậy thôi nga~ :3 :3

Mấy dòng in nghiêng là tui tự kỉ :)) đừng để ý :v

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro